78.

"Violetta, xin lỗi, nhưng sân khấu này vốn không dành cho cô."

"Không! Joker, tôi xin anh! Anh đừng làm thế với tôi mà!"

"Chúa ơi! Hắn ta đang muốn làm hại chị ấy. Ngài hãy cứu chị ấy đi, cháu xin ngài!"

"Đương nhiên là có thể rồi, nhưng trước đó, sao anh không cho em một nụ hôn nhỉ?"
....

Nathaniel bừng tỉnh, giấc mơ tái hiện về quá khứ một cách chân thực khiến cậu phát lạnh. Cậu mơ thấy cảnh tượng người phụ nữ tàn tật với cơ thể cồng kềnh và các chi giả bị cưa nát đang không ngừng khóc lóc và chống cự một gã đàn ông nào đó, cậu đã gào thét lên vì sợ hãi lẫn cầu xin gã quái vật đầy quyền năng kia cứu giúp người phụ nữ tội nghiệp đó.

Sau đó... Sau đó...

-Nathaniel, xin hãy hôn em, hãy cho em được cảm nhận anh-

Con quái vật tà ác đó hé miệng và nhả ra những lời đầy từ tính, dụ dỗ, nó dùng bàn tay đen ngòm xoa nắn cơ thể cậu rồi từ tốn nói.

-Nếu anh hôn em, em sẽ giúp anh cứu người phụ nữ đó, được chứ?-

Lúc đó cậu đã làm gì vậy? Cậu đã chấp thuận và hôn kẻ đó, làn hơi lạnh lẽo và chết chóc phả nhẹ lên môi cậu, đôi mắt xanh ởn của dã thú đến tận bây giờ vẫn làm Nathaniel phát run mỗi khi nghĩ đến. Cậu đã hôn kẻ đó, cậu đã đồng ý với yêu cầu của kẻ đó rồi sau đó nhìn gã ta nhẹ nhàng giơ tay lên rồi bóp nát gã đàn ông đang cưa chân của Violetta. Máu tươi tựa như pháo hoa đột ngột xuất hiện trước mắt cậu rồi rớt xuống nền tuyết xám xịt.

Máu... Máu... Rất nhiều máu... Nathaniel ôm đầu, hơi thở lại lần nữa khó khăn. Lúc đó cậu thấy rất nhiều máu, một đứa trẻ từ nhỏ đã lớn lên trong bạo lực lạnh và khinh rẻ của gia đình rất mẫn cảm và quen thuộc với máu nên Nathaniel lúc đó cũng không hét lên mà chỉ biết đơ mặt ra và cứng người trong vòng tay của gã quái vật đấy.

So với Nathaniel tạm thời chưa có phản hồi thì Violetta lại không được tốt như thế, Violetta vừa thấy máu đã sốc tới mức hét lên rồi ngất lịm đi. Nathaniel vẫn chưa kịp hồi thần đã nghe thấy tiếng cười trầm của gã quái vật.

-Thật yếu đuối, những con bọ luôn suy nghĩ mình mạnh mẽ hơn kẻ khác, luôn ra tay vùi dập và dẫm nát người khác thật sự rất dễ bóp nát-

"...."

Giọng nói đó vẫn quanh quẩn trong đầu cậu, Nathaniel run rẩy nghĩ rồi nhìn xung quanh để bản thân có thể bớt căng thẳng hơn, cậu nhớ là trước lúc ngất đi mình có ở cùng với Reo, hẳn là anh ấy đã đưa cậu tới đây, nhưng ở đây là...

Cách!

Cửa phòng được trượt qua một bên, Nathaniel vô thức nhìn sang thì thấy một mái tóc dài trắng bạc và đôi mắt màu hổ phách nhạt nhách ngả trắng quen thuộc. Đôi mắt đó lia đến cậu, cảm xúc trong đó cũng ngập tràn sự phức tạp. Nathaniel vuốt vuốt cổ họng rồi gật đầu.

"Anh Helel."

"Ừm..."

Helel lẳng lặng đi vào trong rồi tùy tiện kéo một cái ghế lại bên cạnh giường bệnh của Nathaniel, gã nhìn khuôn mặt tái nhợt của Nathaniel, hình ảnh máu tươi chảy ra gần như nhuộm đỏ khuôn mặt cậu khiến Helel cảm thấy có chút lo sợ. Gã im lặng một chút rồi bảo.

"Một lát nữa Griffin và Flora sẽ tới khám bệnh cho mày, đừng tự ý rời khỏi đây."

Nathaniel mỉm cười rồi gật đầu, cả hai lại tiếp tục im lặng và lại bắt đầu ngẫm nghĩ về thứ mà họ cần phải làm sắp tới, Nathaniel nhắm mắt hồi lâu rồi mới chủ động cất tiếng để cắt ngang bầu không khí sượng sùng, cậu hỏi.

"Anh Helel, trong tổ chức trước đây chúng ta từng có một cặp đôi ăn ý khác là Violetta và Tracy phải không?"

Helel nhìn Nathaniel rồi gật đầu đầy khẳng định, Nathaniel tựa lưng vào gối rồi thản nhiên nói.

"Em đã từng gặp họ trước khi họ thành một cặp đôi. Khi đó là vào sinh nhật lần thứ tư của em."

Sinh nhật lần thứ tư của Nathaniel? Helel không khỏi có chút chột dạ. Sinh nhật lần thứ tư của Nathaniel là một sự kiện lớn diễn ra ngày 07 tháng 12 mười bốn năm về trước. Vào năm đó, trước khi bánh kem sinh nhật được đưa ra thì Nathaniel đã đi ra ngoài vườn và bị gặp bão tuyết, lúc đó quan hệ giữa gã và Nebuchadnezzar với Nathaniel không quá tốt, Nebuchadnezzar thân là người thừa kế của nhà Norwell cũng không muốn bọn họ bị mang danh là ngược đãi em họ nên đã yêu cầu Helel gã kêu người hầu đi kiếm Nathaniel. Lúc đó Helel rất ghét và khinh thường Nathaniel, gã muốn dạy cho tên nhóc con dơ bẩn đó một bài học nên đã tùy tiện sai mấy người hầu hiểu ý mình đi tìm Nathaniel, mấy kẻ đó hiểu ý gã nên đã cố ý trì trệ thời gian đi tìm cậu bé, mãi cho đến khi bão tuyết xuất hiện thì cả đám người đó mới bắt đầu lật đật tìm cách ra ngoài để kéo Nathaniel vào nhà, nếu Nathaniel bị bệnh và trở thành một đứa ngốc thì Helel và Nebuchadnezzar xem như cũng bớt đi một mối họa nên những người hầu đó cũng không quan tâm gì lắm đến việc tìm người.

Kết quả sau đó, Glory dường như cảm nhận được điều gì đó đã vội vàng xông ra ngoài vườn mặc kệ bão tuyết và ôm vào phòng tiệc một đứa trẻ được bọc trong áo khoác ấm áp. Glory biết rõ rằng nếu mình tùy tiện la lên sẽ khiến mặt mũi của nhà Norwell mất hết và anh cũng không muốn để Nathaniel sống tiếp với những kẻ máu lạnh nhà Norwell nên rất muốn đưa Nathaniel đi, nhưng Nebuchadnezzar và Helel luôn để ý nhất cử nhất động của Glory đã nhận ra hành động đó và cản Glory lại. Nebuchadnezzar dường như cũng đoán được gì đó và nhìn Helel đầy tức giận nhưng gã không quan tâm, gã cảm thấy hài lòng khi thấy Nathaniel chịu khổ, nếu Nebuchadnezzar và mẹ có chất vấn thì gã chịu khó bịa chút chuyện cũng chẳng có chuyện gì xảy ra cả.

Nhưng khi Nathaniel tỉnh lại thì cậu bé lại co ro vào một góc và khóc lên vì sợ hãi, cậu bé sẽ hét toáng lên khi bị người lớn chạm vào và liên tục nói ra những câu từ hết sức kỳ lạ khiến cho nhà Norwell nhận định rằng Nathaniel bị mắc bệnh tâm thần và quyền thừa kế của cậu bé sau đó cũng bị ảnh hưởng.

Mãi đến sau này Helel mới biết rằng Nathaniel sở dĩ sợ hãi như thế là vì cậu bé đã bị kéo vào cửa một cách cưỡng ép, thậm chí còn tệ hơn là nếu hôm đó Glory không khoác lên người cậu bé áo khoác là khiên bảo vệ trong cửa thì Nathaniel có lẽ đã bị bắt vào trong cửa vĩnh viễn rồi. Và Nathaniel sau đó cũng đã quên đi ký ức về những gì mình trải qua trong cánh cửa đó.

"Em đã nhớ lại toàn bộ."

Nathaniel khẽ giọng nói rồi cười nhạt.

"Anh Helel, lúc đó anh không cần ra tay với em thì em cũng đã được định sẵn là trở thành con mồi của "hắn" rồi."

Helel không cảm thấy khó chịu khi bị Nathaniel vạch trần kế hoạch, lúc trước gã với Nebuchadnezzar không ưa gì Nathaniel đã là chuyện công khai, nếu có hãm hại nhau thì đó cũng là chuyện bình thường. Chỉ là vì sao Nathaniel lại biết mình lúc đó đã trở thành con mồi?

"Anh Helel, em biết được là do đã đọc nhật ký của người mà anh Nebu cứu trong cửa. Chẳng lẽ anh không thấy lạ lùng sao? Vì sao anh Nebu lại bị ép vào một cánh cửa như thế và khi đi ra ngoài lại bị một linh hồn khác chiếm giữ.... Mọi thứ đều là vì sự liên kết và diễn biến còn đang dang dở từ quá khứ."

Sở dĩ Nebuchadnezzar phải vào cánh cửa đó để đối mặt với Phù thủy vốn là mình từ kiếp trước là vì anh ta từ lúc sinh ra đã không có đủ hồn phách, hồn phách bị thất lạc của anh ta đang bị cửa giam hãm và nó cũng không thể chờ nổi đến ngày mình có thể cắn nuốt linh hồn của Nebuchadnezzar nên mới phải vội vàng kéo anh ấy vào để tìm cách chiếm đoạt thể xác của Nebuchadnezzar, còn về phần vì sao mục tiêu của Nebuchadnezzar sau đó là giết Helel thì Nathaniel cũng đã hiểu.

"Tất cả bọn chúng muốn đưa những người đã gián tiếp tạo ra cửa, tạo ra vòng lặp tử thần này vào cửa rồi từ đó mở ra thế giới mới mà chúng có thể điều khiển trong tay. Nếu tính toán cẩn thận thì người vừa có liên hệ, gián tiếp tạo ra cửa nhưng cũng không liên quan gì đến cửa lại chính là anh."

Không, nói đúng hơn, nguyên nhân chính là kiếp trước của Helel là Tân Vương Nhật Thực mới đúng. Gã ta đã truy lùng người anh trai của mình ở Cao Nguyên Leng, khiến những người dân truy sát các học trò của anh trai mình rồi dồn sát và đẩy anh trai mình vào tòa tháp cao rồi phong ấn nơi đó lại, gián tiếp kích động sự hận thù và tham vọng muốn phá hủy mọi thứ trong lòng của anh trai mình lên. Nhưng sau đó, vì sự phá bĩnh của Nathaniel Norwell trong nghi thức mà thời gian, không gian của Cao Nguyên Leng bị vặn vẹo và phân tách ra với thế giới thực, từ đó, bắt đầu từ Cao Nguyên Leng cũng vặn vẹo và sinh ra là hằng hà sa số thế giới khác mà sau này nó đã trở thành một sự tồn tại gọi là "Cửa".

Tiếp đến, người em họ được hồi sinh lại của Nathaniel Norwell sau khi được thả về cũng đã đưa nhánh gia tộc của mình đi đến London và gia tộc Norwell lại tiếp tục phát triển cho đến tận bây giờ, trên hết nữa, phần linh hồn bị phân tách trong nghi lễ của Nebuchadnezzar cũng đã tái sinh trong chính gia tộc này, cùng với đó là một Helel nguyên vẹn. Nebuchadnezzar trong thế giới đó làm sao có thể trơ mắt nhìn bản thân bị phân tách ra như thế được? Thế nên gã ta đã tìm mọi cách dụ dỗ và đưa Nebuchadnezzar vào cửa, và đối tượng trung gian lý tưởng để thúc đẩy Nebuchadnezzar vào cửa chính là mẹ của hai người họ.

Phải, mẹ của Helel và Nebuchadnezzar cũng là một người vượt cửa và bà đã đi vào cánh cửa mà Nebuchadnezzar đã vượt lần cuối, bà ấy đã bắt gặp Nebuchadnezzar và chứng kiến sự thảm hại của con trai mình, tình mẫu tử thiêng liêng và cao quý khiến bà ấy không thể làm ngơ được nên bà ấy đã bắt tay với Phù thủy và tạo cơ hội để Nebuchadnezzar có thể vào cửa để hoàn thiện linh hồn bị khuyết thiếu của mình.

Nhưng bên cạnh đó, bà ấy cũng đã phát hiện ra một điều rất thú vị. Nguồn cơn của mọi sự rối loạn, kẻ đã phá bĩnh mọi điều tốt đẹp trong nghi lễ của Nebuchadnezzar chính là Nathaniel Norwell. Tình mẫu tử thiêng liêng đương nhiên sẽ khiến người phụ nữ ấy sinh ra niềm căm hận tột cùng với kẻ đã làm tổn hại đến con của mình. Và chuyển kiếp của kẻ đó hiện giờ cũng đang nhởn nhơ sống bên cạnh bà ấy.

Nathaniel Norwell.

Bà ta nhất định sẽ không tha thứ cho kẻ đã khiến con trai bà bị chia tách linh hồn, bà ta cũng không cho phép cái thứ bẩn tưởi đấy có cơ hội chạm tay vào vị trí mà con của mình vậy nên khi nghe được từ Phù thủy rằng kẻ săn lùng Nathaniel vẫn đang chờ đợi thời cơ bắt đứa trẻ đó thì bà ta cuối cùng cũng đã hạ quyết tâm.

"Bác gái đã mở đường cho kẻ đó bắt lấy em."

Nathaniel cười khổ, trong mắt cũng là sự dịu dàng đầy thê lương.

"Em luôn tự hỏi rằng vì sao bác gái luôn đối xử tốt với em vào ngày hôm đó lại đột ngột trở nên lạnh lùng, tàn nhẫn với em như thế, hóa ra chỉ là vì muốn dâng hiến em cho kẻ đó. Giờ em cũng hiểu thêm một điều nữa, sự dịu dàng đó còn là vì muốn khống chế và từ từ ép em từ bỏ vị trí người thừa kế nữa đó. Nhưng em.... Em vốn dĩ đâu cần vị trí đó?"

Nathaniel chưa bao giờ muốn tranh giành điều gì với Nebuchadnezzar và Helel, cái mà cậu muốn chỉ là những khoảng lặng bình yên được thoải mái làm những gì mà mình muốn, nếu được thì có thêm một người em trai luôn kề bên và làm bạn với mình cũng chẳng tồi chút nào.

Helel nhìn Nathaniel đầy phức tạp, gã biết Nathaniel có tâm tư sâu rộng nhưng cũng không ngờ được là cậu lại chưa từng oán trách mình, Nebuchadnezzar và cả mẹ về những điều mà họ đã làm với cậu.

"Mày không cảm thấy tức giận hay bất mãn gì vì bị lợi dụng và chà đạp sao?"

"Em tức giận vì cái gì kia chứ?"

Nathaniel cười khổ.

"So với việc bị bơ đi và bị bạo hành bởi chính cha mẹ ruột, tình nhân của họ thì sự ngọt ngào giả tạo có lẽ sẽ ấm áp và dễ chịu hơn nhiều. Em không quan tâm mọi người đến với em vì điều gì, chỉ cần họ lấp đầy được khoảng trống trong tim em, quan tâm đến em thì dù đó là sự căm hận, sự toan tính hoặc là lợi dụng thì cũng chẳng còn quan trọng nữa."

Nathaniel nhắm mắt.

"Nhưng SINS thì khác, nơi đó cho em tình yêu, hi vọng, sự quan tâm và cả bảo vệ nữa. Anh Glory chính là người đầu tiên đến với em bằng tình yêu và sự chân thành của mình, vậy nên, nếu có ai đó muốn phá hủy SINS và phá hủy đi anh Glory thì em sẽ không bao giờ tha thứ và để yên cho kẻ đó."

Helel còn muốn nói gì thì Nathaniel đã kiên định nói.

"Em sẽ chấm dứt mọi thứ, một lần và mãi mãi."
~•~

Tự nhiên thấy HelelNebu cũng không tốt với Nathaniel lắm :')

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro