Trả giá (1)
CP: IthaNathan.
P/s: Reader dám xúi thì Writer dám viết, nhỡ bị gõ gậy lần nữa thì mình reup lại, Truki lưu hết tài liệu phòng ngừa gòi.
P/s 2: Chap này không ngọt ngào tình cảm như các chap trước đâu nên mọi người chuẩn bị tinh thần nhé.
~•~
Sau những cuộc săn lùng phù thủy, máu tươi chảy xuống nền tuyết trắng xóa chói mắt đến lạ thường, nhưng dẫu cho nó có muốn lưu lại trên nền tuyết lâu hơn thì ngọn lửa bùng lên từ những ngọn đuốc, từ những cuộc hành quyết cũng sẽ khiến tuyết trộn lẫn với máu tan ra và thấm nhuần vào mặt đất, đến cuối cùng, khi máu và nước thấm vào mặt đất sẽ tạo thành chất dinh dưỡng nuôi cho cây cối hoa màu, những thứ đó lại chăm sóc cho cuộc sống con người và họ sẽ lại tiếp tục đi săn lùng và giết chết phù thủy.
"Nhưng kể từ giây phút này trở đi, máu của những con người vô tội ấy sẽ không còn chảy xuống được nữa."
Ithaqua hung hăng quật cây roi da mà mình lấy được từ tầng hầm của nhà Norwell vào thân mình đang bị trói trên tường, Nathaniel Norwell hừ nhẹ giọng vì đau đớn nhưng hai mắt xanh lam sáng như ngọc quý không hề thể hiện ra xíu đau khổ nào, cậu nhoẻn miệng cười, khóe môi đầy máu cong lên thành một nụ cười vặn vẹo.
"Mày ăn cơm chưa mà đánh nhẹ quá vậy thằng tạp chủng?"
Ithaqua buông cây roi xuống, gã cầm một nắm tóc của Nathaniel rồi giật mạnh lên khiến vết thương tứa máu sau đầu của Nathaniel nhức lên liên hồi, Ithaqua nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tái nhợt bị máu tươi và bùn tro dính lên mặt kia, sự kinh tởm cùng căm hận trào dâng lên khiến gã chỉ muốn kết liễu mạng sống của tên khốn này ngay lập tức, nhưng suy nghĩ đó nhanh chóng bị dập xuống vì gã vẫn chưa hành hạ và trả thù đủ cho người mẹ thân yêu của mình, gã hung hăng nắm đầu của Nathaniel, lôi cậu xềnh trên đất rồi nhúng đầu cậu vào chậu nước đã pha muối đậm đặc.
"Mới chỉ sáng sớm thôi thì sao tao có thể ăn được chứ? Còn mày, tao nghĩ mày nên tập cách rửa mặt vào buổi sáng để mắt sáng dần ra đi là vừa."
Nước lạnh ngắt lại có thêm muối sát mạnh vào vết thương chưa lành của Nathaniel khiến cậu đau đến thét lên, nhưng tiếng hét chưa thể phát ra thì đã bị dòng nước lạnh lẽo vùi dập, Ithaqua thẳng tay ấn đầu Nathaniel vào chậu nước lạnh, gã nhẩm đếm từng giây một và đợi đủ ba phút mới kéo đầu của Nathaniel lên. Không khí trong ngục giam vốn dĩ đã rất lạnh lẽo, những giọt nước muối chảy xuống từ đuôi tóc trắng bạc đông lại và rơi tanh tách xuống sàn đất ẩm ướt, Nathaniel gục đầu nôn hết nước trong cổ họng mình ra, cậu thấy đầu óc mình choáng váng, hai mắt cũng mờ đi nhưng bản năng sống còn không ngừng khiến cậu phải giãy dụa để tìm đường sống, Ithaqua lạnh lùng nhìn bàn tay đang quơ quào như điên của Nathaniel thì lần nữa nắm đầu Nathaniel và dìm cậu xuống chậu nước đã hơi đỏ lên vì bị máu của Nathaniel nhuộm bẩn.
Đợi cho Nathaniel gần như thoi thóp thì Ithaqua liền ngừng việc tra tấn lại và ném cậu vào tường thật mạnh, Nathaniel ôm ngực, cơn đau nhói sau lưng khiến cậu tỉnh táo lại một chút nhưng rồi lại cực kỳ thống khổ khi cảm giác đau đớn và nhức nhối cứ kéo đến khiến Nathaniel phải hít sâu lẫn thở ra chậm rãi để bớt đi cảm giác đau đớn.
"Mày đau lắm à?"
Ithaqua hỏi xong thì cười nhạt. Đau là lẽ đương nhiên vì gã đã hành hạ Nathaniel suốt kia mà, nhưng như thế cũng đâu có nhằm nhò gì so với những hành động ghê tởm mà nhà Norwell đã làm đâu chứ, gã ngồi xổm trước mặt Nathaniel rồi nắm đầu cậu kéo lên, Nathaniel lúc này tựa như một con chó bị ném vào vũng bùn, vừa dơ bẩn, vừa thảm hại lại còn lạc lối không biết nên chạy đi đâu để tìm kiếm sự thương hại. Nathaniel im lặng, mắt cũng nhắm nghiền lại, Ithaqua hờ hững thả tóc của Nathaniel ra, đầu cậu rơi phịch xuống mặt đất tạo nên tiếng động rất nặng nề.
"Nhưng mày đau cũng chẳng liên quan gì đến tao, đây là quả báo mà mày đáng nhận vì đã khiến những người vô tội kia chết một cách đau đớn."
Nathaniel dường như nghe thấy gì nực cười lắm, cậu cười phá lên nhưng rất nhanh tiếng cười lại tắt ngúm vì cơn đau trải dọc khắp người, Ithaqua nhíu mày túm tóc Nathaniel lên để xem lần nữa thì tức giận khi thấy khóe môi của cậu cong lên.
"Mày đang cười cái gì?"
"Ha... Tao... Cười vì sự giả dối của mày đấy. Mày nói rằng, mày đang trả thù cho đám người ngu muội kia á? Xì... Mày chẳng qua chỉ đang trả thù thay cho ả đàn bà kia mà thôi... Ha ha ha.... Mày hành hạ tao chẳng qua là vì không dám một mình đối đầu với nhà Norwell và cũng càng không dám đứng lên xử lý những kẻ cũng có suy nghĩ giống nhà Norwell khác... Thằng hèn!"
Ithaqua tức giận dọng đầu Nathaniel xuống đất nhưng cậu vẫn cười khùng khục đầy khiêu khích.
"Tao nói trúng tim đen mày rồi chứ gì. Thằng thảm bại à, mày sẽ không bao giờ trả thù được cho ả đàn bà kia đâu, vì dù không có tao thì cũng sẽ có kẻ khác làm điều này, tất cả đều là vì lợi ích, quyền lực và cả công lý cá nhân kia kìa."
Cậu cẩn thận nhấn nhá từng từ từng từ một rồi càng thêm thỏa mãn khi thấy sắc mặt tối sầm đi vì căm tức của Ithaqua. Phải đấy, tức giận nữa đi, nếu như mày tức giận thì mày sẽ phải giết tao đúng chứ? Nếu mày giết tao rồi thì mày sẽ trả thù được cho mẹ mày lẫn bảo vệ được cái mà mày gọi là công lý, lẽ phải đúng chưa? Nathaniel nghĩ thầm trong bụng rồi vui như mở cờ khi thấy Ithaqua chạm tay vào con dao đi rừng dắt bên hông.
"Xem ra mày vẫn chưa học được bài học gì."
Ithaqua thở dài thườn thượt rồi thả Nathaniel xuống, bàn tay đặt lên con dao chặt rừng cũng buông xuống.
"Tao sẽ không giết mày dễ dàng như thế đâu, bởi vì tao sẽ giết chết toàn bộ nhà Norwell trước rồi mới xử lý mày."
Nathaniel rùng mình trước lời nói lạnh lẽo của Ithaqua, cậu đanh mặt lại, khuôn mặt tái nhợt trở nên vô cùng dữ tợn, đến cả đôi mắt cũng đỏ ngầu và long lên sòng sọc, cậu rít lên.
"Mày dám làm thế, mày dám giết cha mẹ ruột của mình luôn sao?"
"Sao lại không?"
Ithaqua cười một cách mỉa mai khi thấy Nathaniel tức giận, từ lúc bắt lại và giam cậu dưới đây, đây là lần đầu tiên gã được thấy một cảm xúc khác của cậu. Nathaniel thấy Ithaqua không hề có ý đùa giỡn thì gầm lên một cách điên dại.
"Mày điên rồi, sao mày có thể giết cha mẹ của mình chứ, đến cả súc sinh nó còn chưa dám nghĩ đến việc khốn nạn đó nữa."
"Vậy mày tính làm gì tao?"
Ithaqua thở dài, gã đứng dậy, bình tĩnh rời đi, Nathaniel gượng sức, cậu nén cơn đau trong người lại rồi vương bàn tay ra để nắm chặt cổ chân của Ithaqua, những đầu ngón tay đã bị rút hết móng vòng chặt mắt cá chân đau lên liên hồi song Nathaniel lại mặc kệ, cậu nghiến răng nghiến lợi siết chặt mắt cá chân của Ithaqua lại rồi gằn giọng.
"Người hành hạ người đàn bà đó là tao, người gây ra họa cũng là tao, nếu mày muốn chém muốn giết thì người gánh tội cũng nên là tao chứ không phải là cha mẹ. Thằng súc sinh, nếu mày dám đụng một ngón tay vào họ thì tao dù có liều mạng cũng phải xé xác mày ra."
"..."
Ithaqua lừ mắt, gã lạnh lùng dùng chân còn lại dẫm lên cánh tay đang chìa ra của Nathaniel rồi bảo.
"Chó thì đừng xen vào chuyện của chủ."
Nhưng Nathaniel chỉ run lên một chút rồi lại ngoan cố nắm lấy cổ chân của Ithaqua, cậu gầm gừ, mắt cũng chảy ra hai dòng máu đỏ lòm.
"Mày có thể tra tấn tao để trả thù cho ả đàn bà đó, mày cũng có thể sỉ nhục, thẻo nát thịt của tao nhưng tao tuyệt đối sẽ không để mày chạm vào một ngón tay của cha mẹ."
Nhưng Ithaqua không để tâm, hắn đá Nathaniel vào một góc rồi rời khỏi buồng giam. Nathaniel tuyệt vọng ôm chặt cánh tay bị đập đến đau đớn của mình rồi âm thầm cầu nguyện trong lòng rằng những gì Ithaqua nói chẳng qua chỉ là đang đùa mà thôi.
Nhưng khi thấy đầu của cha bị treo lủng lẳng trước cửa buồng giam thì Nathaniel lặng người, Ithaqua phe phẩy con dao chặt thịt nhuộm đầy máu rồi thở dài.
"Tội nghiệp ông ta, đến lúc chết rồi vẫn chẳng thể tin là tao đã giả trang thành mày, nhưng có một điều mà tao phải khen là xương ông ta cũng cứng y hệt mày, chặt được cái đầu này đã khiến tao tốn khá nhiều công sức đấy."
Nathaniel thẫn thờ nhìn cái đầu của cha mình, máu tươi chảy lỏng tỏng từ phần thịt bị cắt ra rơi xuống kèm theo một cái mùi tanh tưởi nồng đượm khiến cơn buồn nôn ập đến, Nathaniel bụm miệng lại rồi nôn thốc nôn tháo, vì đã nhiều ngày không được ăn gì mà chỉ uống nước nên thứ được nôn ra cũng chỉ có dịch ruột và nước trong suốt. Ithaqua mở cửa buồng giam, hài lòng bước lại gần chỗ của Nathaniel rồi chìa một con dao ra trước mặt cậu, gã nghiêng đầu rồi mỉm cười đầy tinh quái.
"Còn giờ thì đến lượt mày đó, mày chắc phải tức lắm nhỉ? Có muốn giết tao để trả thù không?"
Đầu Nathaniel ong ong rồi nóng rực lên vì căm thù, cậu cầm dao lên rồi đâm về phía Ithaqua nhưng gã dễ dàng chộp lấy tay cậu rồi bẻ mạnh một cái, tiếng xương giòn bị gãy vang vọng khắp phòng giam nhưng Nathaniel không quan tâm, cơn giận át hết cảm xúc và cơn đau đưa đẩy cậu cầm lại con dao một lần nữa bằng cánh tay còn lại, Ithaqua nhìn con dao đang đâm về phía mình thì thản nhiên cười rồi giơ tay lên.
Răng rắc!
Tiếng xương bị bẻ gãy lần nữa lại vang lên rồi tắt ngúm trong không gian tối tăm tĩnh mịch. Ithaqua hiếm khi nhẹ nhàng ôm Nathaniel vào lòng, gã vuốt ve mái đầu ướt đẫm bết bát mồ hôi của cậu rồi nhẹ nhàng nói như thể đang an ủi.
"Sao lại nóng vội như thế chứ, tay chân cũng lóng nga lóng ngóng thế này thì sao đâm dính người khác được?"
Nói đoạn, Ithaqua lại thở dài.
"Nhỡ như không cẩn thận lại làm bản thân bị thương thì sẽ đau lắm đấy?"
Gã nâng tay trái mềm oặt đã bị bẻ gãy xương của Nathaniel lên rồi săm soi bàn tay đã tàn tạ của cậu, những đầu ngón tay đã bị rút hết móng, mu bàn tay bị thương mưng mủ và bầm tím khắp nơi tạo nên một cảnh tượng ghê rợn và kinh tởm khiến ai cũng không thể tin rằng đây từng là bàn tay xinh đẹp của cậu hồng y trẻ tuổi Norwell, Ithaqua nhàm chán ấn ấn và xoa bóp lên bàn tay xấu xí đó rồi cười khẩy.
"Mà mày cũng chẳng cần tay làm gì nữa, ngoại trừ việc quơ quào loạng xạ thì nó đã quá vô dụng rồi."
Nathaniel thở hồng hộc, trán nóng hầm hập vì lên cơn sốt cao độ nhưng khi thấy thái độ và nghe những lời mà Ithaqua vừa nói thì cậu liền có một suy đoán rùng rợn, cậu yếu ớt nói.
"Mày... Mày lại muốn làm cái gì?"
Ithaqua mỉm cười không nói, gã che đôi mắt tràn đầy sự căm hận và tức giận của cậu rồi từ tốn nói.
"Mày sẽ sớm biết thôi."
Khi Nathaniel tạm thiếp đi, hay nói đúng hơn là lịm đi vì mệt mỏi thì đầu của ngài Norwell cũng đã bị dọn đi, không ai biết rằng thi thể của ngài ta đã bị xử lý như thế nào nhưng với những sự căm hận mà Ithaqua dành cho Nathaniel và nhà Norwell thì kết quả cuối cùng chắc chắn sẽ không tốt. Sau khi đã dọn đẹp xong tất thảy, Ithaqua lần nữa trở về buồng giam và nhìn Nathaniel đang nằm co ro trên mặt sàn lạnh lẽo, Ithaqua nhìn buồng giam tối tăm và u tối, mùi máu tanh nồng cùng hơi lạnh do bên ngoài song cửa trên đầu phòng giam thổi xuống tạt vào người của Ithaqua khiến khuôn mặt bình thản của hắn có phần hơi nứt ra, hắn thở ra một hơi, bước đến chỗ Nathaniel đang nằm rồi kéo cậu ra khỏi buồng giam đó.
Nơi này đã không còn thích hợp cho con chó nhỏ của gã sống rồi.
Nathaniel tỉnh lại nhưng cậu vẫn thấy chóng mặt buồn nôn, Nathaniel vẫn giữ nguyên tư thế gục đầu của mình, cậu đang ngồi trên ghế và nhìn thấy hai tay mình đang bị xích lại lẫn kéo căng ra hai bên, chân cậu bị trói lại với ghế gỗ như thể đang cố định, cậu không thể hiểu vì sao mình lại phải ngồi ở tư thế này nhưng cậu chắc chắn đây lại là một trò chơi mới để trả thù của Ithaqua.
"Ồ, tỉnh rồi à?"
Ithaqua vui vẻ bước lại gần và nâng cằm của Nathaniel lên, Nathaniel mệt mỏi quay mặt sang một bên rồi lại bị Ithaqua kéo về.
"Đừng vội quay mặt đi như thế chứ, mày không thấy đói sao?"
Nathaniel nhắm nghiền mắt và không nói gì cả, cậu ngửi thấy mùi của súp thịt, cái bụng trống rỗng cũng cồn cào và kêu lên những tiếng òn ọt một cách thảm hại, Ithaqua nghe được tiếng động ấy thì cười hết sức nhẹ nhàng và ấm áp, gã buông mặt của Nathaniel ra rồi đi lấy đĩa súp lại gần.
"Ăn súp đi, tao sẽ đút cho mày ăn."
Nathaniel nhìn những khối thịt cùng rau củ trong đĩa súp ấy, đôi mắt nhuốm màu mỏi mệt dường như lại sắp mất thêm tiêu cự, cậu lẳng lặng mở miệng, mặc cho Ithaqua đút một chút nước dùng cho mình rồi khàn giọng nói.
"Mày cho tao ăn cái gì vậy?"
"Hửm?"
Nathaniel nhìn đĩa súp nọ, nước mắt trong suốt rơi xuống.
"Tao biết rõ mày đã làm gì, mày đang muốn biến tao thành một thứ dơ bẩn thảm hại đến cả súc vật cũng không bằng chứ gì? Tao biết rất rõ trên tay cha có một vết sẹo dài hình thoi."
Và trong đĩa súp đó đúng là có một miếng thịt có hình thoi bất thường, Ithaqua phá lên cười đầy thích thú và tàn nhẫn, gã kề muỗng sát gần miệng của Nathaniel rồi dỗ dành.
"Ngoan ngoãn ăn đi, nếu không ăn thì lần sau được ăn sẽ không biết là khi nào đâu."
Nhưng Nathaniel cự tuyệt không ăn, cậu mím chặt môi mình lại, Ithaqua nhíu mày, gã thúc một cái vào bụng Nathaniel khiến cậu phải há miệng ra rồi thẳng tay dốc đĩa súp nọ vào cái miệng đang há ra đó.
"Ư.... Ứm...!"
Nathaniel bất lực nhìn Ithaqua khoái trá ép mình ăn món súp được nấu từ thứ khó nói, gã ta vừa ép lại vừa cười một cách vặn vẹo.
"Đừng có lãng phí thức ăn của mình, mày phải ăn bằng sạch rõ chưa!"
Ép được Nathaniel ăn và nuốt hết, Ithaqua liền đặt đĩa súp qua một bên rồi lau nhẹ khóe miệng bẩn thỉu của cậu, gã nghiêng đầu nhìn Nathaniel đang khóc lóc thì xoa xoa khuôn mặt nhem nhuốc đó.
"Sao lại khóc vậy? Rõ ràng đó là món ăn ngon nhất mà tao đã nấu cho mày mà."
Nhưng Nathaniel lại chẳng thể trả lời nữa, cậu cúi gằm mặt và khóc như một đứa trẻ, lời nói của Ithaqua cũng chẳng thể đả động gì hay lọt vào tai của cậu, Ithaqua thở dài sườn sượt nhưng rất nhanh gã lại vui vẻ, gã cầm cưa và dao đến, nhìn Nathaniel vẫn đang khổ sở thì liền bắt đầu lên giọng.
"Đừng khóc cho người đã chết nữa, thay vào đó hãy vui lên vì chuyện vui sắp tới nào."
Nathaniel vẫn không để tâm đến lời Ithaqua nói, nếu hai tay của cậu được thả ra thì có lẽ cậu đã tự móc họng để nôn hết mọi thứ ra rồi.
Đến khi Nathaniel cảm nhận được một cơn đau thấu xương thì cánh tay của cậu đã bị Ithaqua dùng cưa cưa đứt rồi! Ithaqua thản nhiên nhìn Nathaniel đau sắp ngất rồi cười khì.
"Yên tâm đi, tao đã gọi bác sĩ đến để cứu chữa cho mày rồi, mày sẽ không phải chết đâu."
Chưa bao giờ Nathaniel biết được thù hận có thể biến đổi con người ta từ một người lương thiện thành một kẻ ác nhân đến mức không còn màng đến cái gọi là đạo đức, cậu nhìn Ithaqua đang dần phát điên rồi nghĩ đến bản thân mình rồi cũng chết dần chết mòn trong sự tra tấn dai dẳng thì liền thở ra một hơi rồi nhắm mắt tỏ vẻ bàng quang với mọi chuyện.
Về sau hai chân của Nathaniel cũng bị chặt đứt vào cái ngày mà mẹ nuôi của Ithaqua qua đời, Nathaniel cũng vô tình biết được mẹ mình cũng đã bị Ithaqua giết chết sau cái chết của người phụ nữ tóc đỏ không lâu, lúc đó Ithaqua cũng không có tâm trí hành hạ cậu nữa, hắn ngồi im lìm trong bóng đêm, khuôn mặt quay về phía lò sưởi được đốt sáng rất ấm áp, còn Nathaniel vốn dĩ được lôi ra từ ngục giam thì chỉ ngồi im, tham lam cảm nhận chút hơi ấm từ lò sưởi rồi nhắm mắt chờ chết.
Ithaqua sau lần đó không còn để Nathaniel ở dưới buồng giam nữa, không phải vì lương tâm trỗi dậy, không phải vì sợ người thân duy nhất trên đời của mình cũng sẽ chết đi, chỉ đơn giản là gã không muốn dưới chân căn nhà của mình và mẹ sẽ xuất hiện thêm cái xác của một con chó từ nhà Norwell hôi hám mà thôi.
Ithaqua chống cằm nhìn Nathaniel đang ngồi ở một góc giường, từ cái ngày mà gã chặt đứt hai chân của con người này tới giờ thì Nathaniel đã không còn nói chuyện với gã nữa, lúc đó tuy mấy lời mà Nathaniel nói rất khó nghe và đáng ghét nhưng ít ra cũng khiến cho gã cảm nhận được chút không khí người sống trong căn nhà đã ngập tràn tử khí này, nhưng sau cái ngày hôm đó thì Nathaniel đã hoàn toàn im bặt, bất kể là khi bị gã đánh, bị gã mỉa mai hay bị ép phải nhìn cảnh phanh thây của người nhà Norwell thì Nathaniel cũng chỉ lẳng lặng ngồi đó rồi đưa đôi mắt màu xanh đã đục ngầu vì chết lặng ra để nhìn gã.
Thật sự rất giống con búp bê gỗ mà mình từng thấy trong phòng của mẹ, Ithaqua thầm nghĩ.
Ithaqua đi lại chỗ Nathaniel đang trơ ra như phỗng rồi ngồi xuống bên cạnh, gã lẳng lặng nhìn theo hướng đôi mắt của Nathaniel, đôi mắt của cậu đang nhìn về phía khoảng không vô định, màu mắt đục ngầu không chút tiêu cự khiến Ithaqua không khỏi tò mò rằng cậu đang cố gắng nhìn thấy thứ gì từ khoảng trống đó, vì rất tò mò nên gã đã nắm cằm Nathaniel rồi hỏi.
"Mày đang nhìn cái gì vậy?"
"..."
Nathaniel ngoan ngoãn xoay mặt theo cái tay kéo qua của Ithaqua nhưng dù có nghe thấy lời nói của gã thì Nathaniel cũng không buồn nói chuyện, Ithaqua nhàm chán xoa xoa cằm của Nathaniel một lát rồi gằn giọng.
"Nói gì đi, nếu không tao sẽ cắt lưỡi của mày luôn đó."
Vẫn là sự im ắng và thái độ dửng dưng như người chết, Ithaqua nhíu mày, gã kéo Nathaniel sát lại chỗ mình, thân thể cụt tứ chi ngoan ngoãn để yên cho gã kéo qua và đùa nghịch, Ithaqua im lặng chạm tay vào môi của Nathaniel rồi tách chúng ra, gã nhìn chiếc lưỡi đỏ hỏn vẫn còn nguyên vẹn của cậu rồi cười khẩy.
"Rõ ràng là vẫn còn lưỡi mà, cố tình im lặng để chống đối lại tao sao?"
Ithaqua bực dọc rút tay mình về rồi ném Nathaniel ra chỗ khác, Nathaniel im lặng nằm dưới mặt sàn lạnh lẽo rồi vụng về chống thân thể mình lên bằng hai bắp tay cụt lủn, cậu lẳng lặng trườn về góc cũ của mình, tiếp tục ngồi dựa vào tường rồi nhìn vào hư vô bằng đôi mắt vô hồn vô cảm.
Nathaniel không biết là Ithaqua trả thù cậu bằng cách giết cha mẹ, tra tấn sỉ nhục mình mỗi là đã thỏa mãn hay chưa nhưng cậu biết mình đã dần chai mòn trước những đòn tra tấn và lời nhục mạ không chút đường lui của Ithaqua, dần dà, khi đã quá quen thuộc rồi thì cũng không muốn nói chuyện hay phản ứng quá nhiều nữa.
Có một hôm, khi Nathaniel đang nhàm chán ngồi chụm hai bắp tay đã bị cắt cụt lại để săm soi phần thịt lồi ở đó đã liền lại chưa thì Ithaqua say tí bỉ đã bước đến và xốc Nathaniel lên và ôm cậu để cọ cọ.
"Hôm nay tao đã thử đi vào thị trấn, những cô gái ở đó rất đẹp và nhiệt tình nhưng họ đều vô cùng căm ghét lẫn thù hằn phù thủy, chỉ cần nhìn và nghe thôi đã thấy mấy ả nhàm chán và ngu ngốc rồi, ngu y hệt mày vậy đấy nhưng tao không giết các cô ả mà chỉ uống rượu rồi phóng về đây với mày."
Gã xoa mái tóc mỏng manh vì bị tra tấn quá nhiều tới mức gần như không thể mọc lên nữa của Nathaniel rồi cười khổ.
"Mày nói đúng, cái chốn này đã hết thuốc chữa rồi, dù không có nhà Norwell hay là mày thì bọn ngu đó vẫn sẽ tiếp tục săn lùng và tự giết hại lẫn nhau thôi. Tao đoán là sớm muộn gì thì tụi nó cũng sẽ đến chỗ này để tìm tao với mày, tao có nên mang mày theo tao không nhỉ?"
Ithaqua tự mình độc thoại hồi lâu, Nathaniel không để tâm lắm, mắt cậu díp lại đầy mệt mỏi, đầu cũng bắt đầu gà gật, Ithaqua chán nản bóp tay của Nathaniel rồi thì thầm.
"Làm sao tao có thể bỏ con chó của mình lại chứ? Mày có chết cũng phải là chết dưới chân tao mới đúng."
Rồi như đã chán ngấy với sự im lặng tới mức lạnh lùng của Nathaniel, Ithaqua liền bắt đầu tìm đến một thú vui mới ngắn ngủi để lấp đầy chỗ trống trong lồng ngực mình. Nói đúng hơn, gã bắt đầu làm tình với Nathaniel để hòng tìm ra chút phản ứng nhỏ trên thân thể tàn phế của Nathaniel. Trận mây mưa đầu tiên và nhiều lần sau đó của hắn với Nathaniel đều không có nhiều sự dịu dàng và săn sóc, máu tươi và nước mắt còn nhiều hơn khoái cảm nhưng chỉ cần như thế thôi cũng phần nào làm ổn định được tinh thần bất ổn của Ithaqua rồi.
Càng lúc Ithaqua càng thêm tham lam và không hài lòng với phản ứng nửa vời của Nathaniel nên gã đã bắt đầu sử dụng nhiều biện pháp để cưỡng ép cậu phải phối hợp với mình.
Giả dụ như là đêm nay, Nathaniel nằm ngửa trên giường, thân thể gầy yếu gần như chỉ có da bọc xương run rẩy và giật lên liên hồi, khuôn mặt mọi khi tái nhợt giờ đây đỏ bừng và miệng cũng há ra để thở hổn hển như cá bị ném lên bờ.
"Sao vậy, khó chịu lắm sao?"
Ithaqua ngâm nga, gã thong thả nhìn Nathaniel giãy giụa một cách khó chịu và bất lực dưới tác dụng của thuốc kích dục, gã định bụng sẽ ngồi yên và nhìn Nathaniel như thế đến khi nào cậu hoàn toàn mất đi lý trí và mở miệng cầu xin mình. Nhưng dẫu đôi môi kia hé ra thật to và tiếng rên rỉ như bị bóp nghẹn cũng phát ra liên tục thì lời cầu xin mà Ithaqua muốn nghe cũng không thể nghe thấy, gã ác ý bảo.
"Van xin tao đi, mày biết rõ rằng nếu mày hạ cái tôi của mình xuống một lần thì sẽ sung sướng đến mức nào kia mà?"
Nathaniel khó chịu tới mức nổ tung, cậu biết rằng mình cần phải nói và bắt buộc phải nói để chấm dứt cuộc tra tấn đáng tởm này, nhưng dẫu có cố gắng tới đâu thì cậu cũng không thể thốt lên thành lời và nói ra được thành câu thành chữ.
Kể từ đó Ithaqua mới biết rằng Nathaniel cũng đã mất đi khả năng giao tiếp bằng giọng nói của mình, nhưng lạ kỳ thay, thay vì hả hê lẫn vui vẻ trước điều đó thì tim của Ithaqua lại chùng xuống và nhói đau như có gì đó bóp nghẹn.
Kể từ ngày đó Nathaniel cũng bắt đầu thể hiện nhiều cảm xúc hơn, cậu bắt đầu kháng cự việc lại gần Ithaqua và sẽ cố trườn đi thật xa khi cảm nhận được tiếng bước chân của gã, có đôi lúc gã bước vào đã thấy Nathaniel trốn tịt dưới gầm giường và nhìn gã một cách sợ sệt, lại cũng có lúc, chỉ cần gã bế lên thì Nathaniel đã hoảng hồn giãy dụa tới mức ngã dập người cũng không màng đến. Ithaqua rất vui vì điều đó, gã tận hưởng một cách trọn vẹn cuộc truy tìm với Nathaniel đang chạy trốn bạt mạng rồi sau đó sẽ túm cậu lại rồi dễ dàng chơi đùa với nỗi sợ hãi tột cùng của cậu.
Ngày tháng cứ êm đềm như thế cho đến cái ngày Nathaniel đột ngột trúng gió và đổ bệnh nặng. Lúc ấy Ithaqua hiếm khi vui vẻ đã ghé qua tiệm sách để mua cho Nathaniel một số sách báo để đọc giải sầu, chăm sóc thú cưng là trách nhiệm của chủ nhân mà.
Ithaqua đi vào nhà với tâm trạng vui vẻ và lấy làm mong đợi với cảm xúc của Nathaniel, gã bước nhanh vào phòng ngủ, đặt chiếc đèn bão và rìu vào một góc phòng rồi bước đến cạnh giường ngủ, nơi mà Nathaniel sẽ ngủ mỗi khi hắn ra ngoài vì công chuyện.
Ithaqua khịt khịt mũi, mùi máu tanh ngọt xộc vào mũi khiến gã nghĩ rằng vết thương chưa lành của Nathaniel nứt ra và tứa máu. Nhưng khoảnh khắc hắn lật chăn lên và quan sát thì phát hiện ra Nathaniel đang không ngừng thổ huyết và co giật mình như thể đau đớn.
"Cái này...."
Bác sĩ ở thị trấn do Ithaqua bắt đến sau khi thăm khám cho Nathaniel chỉ biết lắc đầu rồi bảo.
"Cơ thể của cậu ta đã đến giới hạn rồi, không thể cứu chữa được nữa."
Ithaqua đương nhiên không tin, gã không đời nào tin việc Nathaniel có sức sống cứng cỏi và bền bỉ lại có ngày phải chết vì bệnh tật, đối mặt với sự nghi hoặc và lạnh nhạt của Ithaqua, vị bác sĩ già chỉ biết lắc đầu rồi bảo.
"Cậu ấy không chống đỡ nổi nữa, cậu hãy chuẩn bị hậu sự cho cậu ta đi."
Ithaqua không tin Nathaniel sẽ chết vì bệnh nhưng Nathaniel thì biết rõ rằng mình đã sắp không xong. Trước đây mỗi lúc thức dậy thì Nathaniel đều cảm nhận rằng linh hồn từ cơ thể tàn phế của mình đang bị rút đi chậm rãi thì giờ đây, mỗi giây mỗi phút, Nathaniel lại cảm thấy linh hồn của mình đang dần bị rút đi với tốc độ nhanh chóng, như thế cũng tốt, ít nhất là khi chết đi cậu cũng được giải thoát khỏi địa ngục trần gian này rồi bắt đầu một kiếp sống mới.
Trước khi chết vài giờ, sau khi Ithaqua kéo Nathaniel vào lòng và làm tình một cách vội vã, gã không biết vì sao tim mình lại đập mạnh và đau đến vậy, nhưng gã biết chắc rằng Nathaniel có cái gì đó lạ lùng và khó đoán lắm, đôi mắt cậu đêm nay dường như có hồn hơn mọi lần, biểu cảm trên mặt rất sinh động, cả thân thể vốn dĩ lạnh buốt ngày thường dù có ôm hay sưởi ấm cũng chỉ ấm lên rồi nguội đi thoáng chốc hôm nay cũng mềm mại và ấm áp hơn bình thường rất nhiều. Gã nhẹ nhàng xoa xoa khuôn mặt vô cảm của Nathaniel rồi lẩm bẩm.
"Chắc là do mày bị bệnh đấy, đợi mày khỏe lại rồi thì chúng ta chuyển đến nơi ấm áp hơn đi."
Chuyển đến đâu? Từ địa ngục này sang địa ngục khác sao? Nathaniel mệt mỏi nghĩ, hơi thở của cậu vốn có chút gấp gáp vì trận làm tình cuồng nhiệt rồi chợt khựng lại trong phút chốc, cậu mở to mắt nhìn Ithaqua, môi cũng hé ra rồi khép lại.
"!"
Ithaqua choàng tỉnh lại khi thấy Nathaniel ọc máu ra từ miệng mình, gã vội vàng nâng Nathaniel dậy, động tác luống cuống khiến Nathaniel dù đang đau đớn cũng phải bật cười tự giễu.
A, nhìn xem nhìn xem, cuối cùng mày cũng đã mất hết tất cả rồi Ithaqua ạ. Nathaniel mỉa mai nghĩ, tim cậu vốn đang đập mạnh chợt nhói lên một cái rồi hoàn toàn ngừng đập, Nathaniel trơ mắt nhìn lên trần nhà, khi Ithaqua giữ gáy cậu lại và ép cậu nhìn gã thì cũng là lúc ánh sáng tượng trưng cho linh hồn trong mắt cậu vuột tắt.
Nathaniel cuối cùng cũng đã chết và đã được tự do như ước nguyện của mình. Ithaqua im lặng nhìn thi thể đã hoàn toàn nguội lạnh trong tay mình, hắn lẳng lặng nhìn đôi mắt đang mở to ra của Nathaniel, bàn tay cũng đặt lên rồi vuốt nhẹ xuống.
"Mày đang cố gắng thoát khỏi tao sao, Nathaniel Norwell?"
Ithaqua thì thầm rồi bật cười.
"Đừng hòng, dẫu cho có chết thì tao cũng phải xuống địa ngục để lôi mày lên và trói ở bên cạnh tao, mày đừng mong thoát được và cũng đừng hòng nghĩ đến chuyện đó!"
Nghĩ vậy, Ithaqua nhấc từng thanh củi còn đang cháy lửa hừng hực trong lò sưởi ra rồi vất hết xuống sàn để mọi thứ trong phòng bắt lửa và bật cháy.
"Hãy chết cùng nhau, anh trai yêu quý."
Ngọn lửa bùng lên và bao phủ khắp căn nhà gỗ, chính thức chấm dứt dòng máu thuần chủng đầy tội nghiệt của gia tộc Norwell chuyên đi săn lùng phù thủy. Đây chính là nghiệp báo của họ và cũng là khởi đầu cho một tương lai vô định.
~•~
Chap sau là kiếp sau của hai anh em, chơi BDSM hàng riel :)))
Còn cái câu "Hãy chết cùng nhau, anh trai yêu quý." Là Truki nhại lại câu của nhỏ Helel thôi :v
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro