Chap 11 - Bonus 2

Hayashi Fuyu rất tức giận.

Harumoto Itsuki biến thành một con chó con mà cô không hề hay biết. Hơn nữa, ngoại trừ điều kiện thứ nhất, dù sao tối qua bọn họ mới hôn nhau, tất cả những điều kiện khác đều không đáp ứng được. Chuyện gì đang xảy ra vậy? Tại sao bạn gái của cô, người đã nói với cô rằng cô ấy yêu cô nhất đêm qua, đột nhiên biến thành một con chó con mà không nói một lời?

"Itsuki, cậu có thể giải thích được phải không?

"Ngoài tớ ra Itsuki còn nhớ ai nữa không? Khi nào kiss?"

Dù đã biến thành một con chó con nhưng vẫn có thể thấy được vẻ xấu hổ của Harumoto Itsuki khi làm người, đuôi cụp xuống phía sau một cách chán nản, không hề lắc lư. Cô luôn sợ Hayashi Fuyu tức giận, huống chi bây giờ cô thực sự không có cách nào để bày tỏ nỗi oan của mình.

Hayashi Fuyu nhớ rõ rằng điều kiện để cô trở thành một con mèo là phải hôn Harumoto Itsuki, hôn Harumoto Itsuki khi cô rất nhớ cô ấy và Harumoto Itsuki không hôn lại. Nhưng ngày hôm qua Itsuki đã hôn lại cô rất nhiều. Điều kiện rất nhớ cũng không có khả năng đi, họ gần như bên nhau cả ngày. Mọi người trong văn phòng đều nhìn họ bằng ánh mắt thấu hiểu và không làm phiền họ. Ngay cả khi thỉnh thoảng họ vào toilet cùng nhau, họ vẫn có thể nhìn thấy tấm biển với dòng chữ "Đang dọn dẹp" khi họ bước ra, được một người nào đó không rõ danh tính đặt ở ngoài cửa.

"Chuyện gì đang xảy ra vậy?"

Giận chó con cũng vô ích. Cho dù chó con có muốn giải thích thì có mở miệng thế nào cũng chỉ có thể phát ra tiếng kêu gâu gâu.

"Itsuki-chan, mama..."

Hayashi Tsuki tỉnh dậy, Harumoto Itsuki còn gặp rắc rối lớn hơn.

"Hôm nay tớ giúp cậu xin nghỉ phép, cậu ở nhà với Tsuki nhé. Không được cắn đồ đạc. Tốt nhất cậu nên nghĩ ra cách biến trở về trước khi tớ quay lại."

"Còn nữa tớ muốn có một lời giải thích, Itsuki tuyệt đối đừng nghĩ có thể lừa gạt cho qua đi."

Vốn dĩ hôm nay họ phải đến công ty làm thêm. Dự án đang tiến tới giai đoạn quan trọng nhất. Cả hai đều rất bận rộn, nhưng Harumoto Itsuki rõ ràng là không thể đi được. Tạm thời không nghĩ ra cách nào, sau khi cân nhắc, chỉ có thể để cô ấy ở nhà.

"Mama, Itsuki-chan đâu?"

Ngồi xổm xuống và chạm vào đầu Tsuki, Hayashi Fuyu đã đem con chó con trốn dưới gầm dưới ngay khi nghe thấy tiếng động ra khỏi phòng và đưa cho con gái mình.

"Itsuki đã biến thành một con chó con rồi, Tsuki, con có thể nghĩ cách để biến Itsuki trở lại không?"

Harumoto Itsuki bị sốc vì Hayashi Fuyu phản bội mình dễ dàng như vậy. Rõ ràng cô chưa bao giờ nói với Hayashi Tsuki và luôn giúp Hayashi Fuyu giữ bí mật, nhất quyết duy trì hình ảnh mama xinh đẹp của cô ấy trước mặt con gái.

"Gâu?"

"Wow! Itsuki-chan đã biến thành một con chó con rồi! Dễ thương quá."

"Itsuki-chan, bắt tay đi."

Dù có biến thành chó thì cô vẫn phải dỗ dành con của mình. Harumoto Itsuki chấp nhận số phận. Kỳ thật cô biết tại sao mình lại đột nhiên biến thành như vậy, nhưng cô lại không tìm ra được giải pháp. Rốt cuộc là bởi vì ghen, cô đoán vậy, có lẽ là do cô ăn nhiều chất béo và biến thành một con chó, nghĩ thế nào cũng thật buồn cười, hơn nữa chuyện này cô nên nói với Fuyu như thế nào đây? Không phải cô không biết suy nghĩ của Fuyu. Quên đi, dù sao thì cô cũng không thể nói được vì đã biến thành một con chó con.

Cô cam chịu đặt tay mình vào tay Hayashi Tsuki và bắt đầu biểu diễn kỹ năng nhào lộn của chó con trong tiếng reo hò của đứa trẻ. May mắn thay, Hayashi Tsuki là một đứa trẻ ngoan. Chơi với cô bé một lúc, cô bé liền hài lòng và tốt bụng mà buông tha cho chó con đã nhào lộn đến cạn kiệt sức lực, rồi chu đáo đưa trở về phòng mama.

"Itsuki-chan ngủ một giấc liền sẽ biến trở lại."

Cảm ơn, Tsuki-chan, con thật là một cô bé ngoan. Nhưng tin rằng cô sẽ biến trở lại sau một giấc ngủ là không có khả năng, bởi cô đúng là vì hờn dỗi mà ngủ quên rồi tỉnh dậy mới phát hiện mình biến thành một con cún con. Chính là bởi vì chính mình thầm ghen, rõ ràng là rất để ý nhưng lại không có thẳng thắn thành khẩn mà nói cho Fuyu đi? Như vậy biện pháp giải quyết hẳn là chính mình nói rõ ràng tình huống với Fuyu, nhưng là nói như thế nào đây? Thật sự là gặp phải vấn đề khó khăn không nhỏ.

Hayashi Fuyu cũng bối rối. Cô biết rằng Harumoto Itsuki chắc chắn sẽ không phản bội cô, nhưng điều này cũng có nghĩa là điều kiện kích hoạt của cô và Itsuki là hoàn toàn khác nhau, cô không thể áp dụng kinh nghiệm của mình đối với Itsuki, điều này rất rắc rối, đặc biệt là Itsuki lúc này không nói được, cho dù nghĩ ra biện pháp cũng không thể nói cho cô biết, cô vẫn cần phải chủ động tìm ra nguyên nhân.

Đầu tiên, cô quyết định nhớ lại xem hôm qua Itsuki có chuyện gì không. Cùng nhau ăn sáng ở nhà, bình thường. Cùng nhau ăn ramen ở tầng dưới tại công ty vào buổi trưa, bình thường. Trong giờ uống trà chiều, Itsuki bận tổ chức một cuộc họp nên không đến, bất thường, có gì đó không ổn. Bình thường dù có bận đến mấy cô ấy cũng sẽ đến ăn một miếng bánh kem. Rất tốt, thời gian đáng ngờ đã được xác định tạm thời là giờ trà chiều của ngày hôm qua. Bước tiếp theo là tìm ra lý do bất thường tại sao Itsuki  không đến buổi trà chiều.

Buổi trà chiều ngày hôm qua? Có vẻ cũng không khác gì thường ngày? Chỉ có trưởng nhóm dự án bên cạnh đến tìm cô, hy vọng hai bộ phận có thể kết nối được với nhau. Về cơ bản thì nhóm của cô đều là những cô gái trẻ độc thân. Nhưng cô cũng không bận tâm nhiều đến người đó, chỉ tìm lý do rồi đuổi người đó đi. Nhưng lý do cô đưa ra là gì?

[Xin lỗi, trưởng nhóm Matsuda, tôi đã kết hôn và có gia đình rồi, các cô gái trong nhóm đều có đối tượng nên có lẽ tôi không thể đồng ý với lời mời.]

[A, Hayashi-san nhìn trẻ quá, hóa ra đã có gia đình rồi à? Tôi thật ghen tị với chồng cô. Có thể kết hôn với một người phụ nữ xuất sắc như cô.]

[Vậy thì tôi sẽ không làm phiền cô nữa. Tôi chân thành hy vọng rằng cô và chồng sẽ có một mối quan hệ hạnh phúc.]

[Cảm ơn rất nhiều.]

Bởi vì đó không phải là một cuộc trò chuyện quan trọng, chỉ là lịch sự với nhau mà thôi, Itsuki ở bên cạnh cô lúc đó cũng không nói gì nên cô nhanh chóng quên mất chuyện đó. Hiện tại nhớ tới, vẻ mặt của Itsuki lúc đó có chút cứng đờ, sau đó cô rủ cô ấy đi uống trà chiều nhưng cô ấy nói quá bận và không muốn uống. Bữa tối cũng ăn rất ít. Cô tưởng đó là do Itsuki bị căng thẳng vì gần đây cô ấy quá bận rộn với công việc, bây giờ xem ra có vẻ như không phải vậy.

Chẳng trách tối qua cô ấy cứ đòi hôn cô, hôn rất nhiều lần vẫn còn nói là không đủ, sau khi bị cô từ chối mấy lần vì muốn đi ngủ sớm, cô ấy vẫn thổ lộ tình cảm của mình bên tai cô. Hóa ra không phải đang làm nũng... Hành vi chiếm hữu của Itsuki thực sự rất ôn hòa, nếu là cô chắc chắn sẽ để lại vết răng trên mặt.

Đồ ngốc Harumoto Itsuki, rõ ràng trực tiếp nói cho cô thì tốt rồi.

Sau khi đại khái tìm ra nguyên nhân, Hayashi Fuyu tức giận phàn nàn trong lòng, nhưng khi nghĩ đến người kia ở nhà không biết trong lòng còn có bao nhiêu ấm ức tủi thân, cô gần như mất đi ý chí tiếp tục làm việc, chỉ muốn về nhà ngay để dỗ dành chó con vui vẻ.

"Xin lỗi mọi người, ở nhà tôi có việc gấp cần phải giải quyết. Tôi sẽ tan làm sớm. Tôi sẽ xử lý nốt công việc còn lại trong thời gian sớm nhất."

Thực dễ dàng nhận được sự thấu hiểu của mọi người. Rốt cuộc, do sự vắng mặt hiếm hoi của trưởng nhóm nên các thành viên trong nhóm đã sớm nhận thấy sự cô đơn và lơ đãng rõ ràng của Bên A đầy quyền lực. Dù sao thì Harumoto Itsuki không có ở đây nên việc về sớm thực sự là điều không thể tránh khỏi.

"Itsuki, Tsuki? Tớ trở về rồi."

Hayashi Fuyu nhanh chóng chạy vào trong nhà, Tsuki có lẽ vẫn đang vẽ tranh trong phòng, chỉ có một con chó con vẫy đuôi ở cửa để chào đón cô.

"Itsuki... cậu ghen tị à?"

Không ngờ Hayashi Fuyu đã vạch mặt cô ngay khi vừa bước vào cửa, khiến đầu óc Harumoto Itsuki không kịp phản ứng.

"Bây giờ cậu không muốn thừa nhận sao? Tâm trạng của Itsuki rất rõ ràng. Vừa rồi cái đuôi của cậu rất hưng phấn, nhưng bây giờ thậm chí còn không thể cử động."

Bản năng động vật đáng ghét, Harumoto Itsuki khó chịu và muốn cắn cái đuôi không hiểu được suy nghĩ của mình.

Còn chưa kịp cắn thành công cái đuôi không hiểu ý mình, Harumoto Itsuki đã bị người bế lên.

"Được rồi, đừng đuổi theo cái đuôi nữa. Mặc dù Itsuki như thế này cũng rất đáng yêu, nhưng tớ rất muốn nhìn thấy Itsuki trong hình dáng con người. Làm sao để biến trở lại đây?"

Xem ra có chỗ tốt, ít nhất sẽ không bị phát hiện đỏ mặt. Harumoto Itsuki nhịn không được mà liếm mặt Hayashi Fuyu, tự nhiên bị mang về phòng.

"Phải làm gì?"

Đảo quanh.

Harumoto Itsuki cũng không biết, chỉ có thể lo lắng ngồi trong phòng.

"Để tớ giải thích tình huống này. Nếu đúng thì Itsuki sẽ vẫy đuôi. Nếu không thì giữ yên. Cậu có đồng ý không?"

Đuôi của con chó con lại bắt đầu vẫy.

"Có phải vì cuộc trò chuyện của tớ với trưởng nhóm Matsuda ngày hôm qua không? Nói về cuộc hôn nhân của tớ."

"Itsuki để ý chuyện đó? Ngay cả khi cậu biết rằng thủ tục ly hôn hợp pháp đã diễn ra ở Trung Quốc?"

"Xin lỗi Itsuki, tớ không nhận ra tâm trạng của cậu."

"Sẽ tốt hơn nếu tớ chưa kết hôn..."

Đuôi của con chó lông xù dừng lại ngay lập tức.

Harumoto Itsuki vội vàng liếm mặt Hayashi Fuyu. Cô không có ý đổ lỗi cho Fuyu. Cô không trách Fuyu, mọi thứ đều là lỗi của cô, là cô lựa chọn sai lầm khiến Fuyu chịu tổn thương.

Từ những cử động ngẫu nhiên của con chó con, Hayashi Fuyu cảm nhận được sự lo lắng của Harumoto Itsuki và xoa mũi chó con an ủi. Ngay khi cô định nói với Harumoto Itsuki đừng quá phấn khích, bạn gái của cô đã xuất hiện trước mặt cô và thút thít. Cô phản ứng nhanh chóng đắp chăn cho Harumoto Itsuki, không phải là cô không có ý tưởng nào, nhưng trời vẫn chưa tối và Tsuki vẫn chưa ngủ, nếu con gái cô đột nhiên chạy vào thì cô không thể tưởng tượng được liệu Harumoto Itsuki có xấu hổ đến mức lao ra khỏi cửa ngay lập tức hay không.

Bản thân Harumoto Itsuki vẫn chưa kịp phản ứng, cô vẫn đắm chìm trong nỗi buồn của chính mình và không thể tự giải thoát.

"Được rồi, tại sao Itsuki lại khóc? Đã biến trở lại rồi."

"Không phải vì tớ quan tâm đến cuộc hôn nhân của Fuyu, tớ chỉ, tớ chỉ ghen tị thôi."

"Hả? Cậu đang ghen tị với ai? Cậu đang ghen tị cái gì?"

"Tớ ghét việc họ nhắc đến Fuyu và người đó cùng nhau là chuyện đương nhiên. Dù biết trong lòng Fuyu chỉ có tớ nhưng tớ vẫn ghét sự tồn tại của người đó. Tớ ghét mối quan hệ mà dù có ly hôn vẫn sẽ được công nhận, tớ rất ghen tị với anh ta. Tớ cũng muốn xuất hiện trong cuộc trò chuyện của người khác cùng với tên của Fuyu, tớ muốn mọi người nhận ra chúng ta, chúc phúc cho chúng ta và mọi người đều biết mối quan hệ của chúng ta".

Khuôn mặt cô ướt đẫm nước mắt, Hayashi Fuyu đau khổ lau đi những giọt nước mắt đọng trên lông mi của người yêu, hôn cô để cô bình tĩnh lại.

"Itsuki, cậu không tin sao? Tớ chỉ yêu cậu thôi."

"Tớ tin vào Fuyu, tớ chỉ, chỉ là..."

"Tớ chỉ là quá tham lam mà thôi. Tớ càng muốn có được tình yêu của Fuyu nhiều hơn nữa. Tớ muốn Fuyu chỉ chú ý đến tớ. Tốt nhất là đừng để ý đến ai khác."

"Thật tùy hứng đi, tớ xin lỗi."

Người này đã khóc lóc thảm thiết bị nghẹt mũi, giọng nói bị bóp nghẹt đến mức không thể nghe thấy cảm xúc. Nhưng Hayashi Fuyu biết rằng cô sẽ lại bắt đầu tức giận với chính mình.

Ôm lấy Harumoto Itsuki với vẻ mặt cực kỳ thống khổ, Hayashi Fuyu lúc này nhìn đôi mắt ngấn nước, nghiêm túc thề:

"Dù người khác nghĩ gì, dù người khác có đồng ý hay không, tâm trí của tớ cũng không thay đổi. Xin đừng quan tâm đến suy nghĩ của người khác. Cũng như tớ chỉ quan tâm đến Itsuki, Itsuki chỉ cần quan tâm đến tớ và nhìn một mình tớ. Tớ chỉ có thể sống sót nếu tôi yêu Itsuki sâu sắc. Tớ biết rằng Itsuki cũng vậy, cho nên tớ mới sẽ không sợ bất cứ vấn đề gì."

"Yêu cậu, là điều chưa bao giờ thay đổi."

Người vẫn luôn dỗ dành lại bắt đầu rơi nước mắt. Harumoto Itsuki vội vàng ghé vào tai cô và không ngừng lặp lại những lời đó, như thể muốn nói lời yêu thương vạn lần. May mắn thay, Hayashi Fuyu cũng tham lam như cô và nghe không đủ, cũng tuyệt nhiên không thấy chán. Hayashi Fuyu cho rằng những yêu cầu của cô và Harumoto Itsuki dành cho nhau giống như một lỗ đen trong vũ trụ không bao giờ có thể lấp đầy và không bao giờ có thể dừng lại.

"Chúng ta hãy mua một đôi bông tai đôi khác nhé."

"Lần này tớ sẽ mang nó theo tới thiên đường."

"Tớ sẽ không cởi nó ra ngay cả khi tớ có xuống địa ngục."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro