Dog Star
☆
05.04.2024
Và rồi trong khoảnh khắc đó, Till rút lại kết luận của mình.
Đó là khi tuyết đã không còn rơi nữa, sao Sirius cũng đã tan vỡ thành từng vụn nhỏ ở một góc tối đen của dải ngân hà. Till nhận ra 0.2°C là nhiệt độ cao nhất, nóng hừng hực và bỏng rát nhất.
Có tiếng hò reo vang dội hơn bao giờ hết. Có sự lẳng lặng im ắng hơn cả hố đen. Till chẳng còn có thể nhận thức được điều gì nữa, anh nghĩ rằng bầu trời đang sụp đổ, đường chân trời bắt đầu hoà làm một với biển khơi.
Ấy thế mà khi anh nhìn lên, chẳng có gì diễn ra cả. Mọi thứ vẫn vậy, thế giới vẫn đang xoay vòng trước mắt, vạn vật chuyển động, tiếng thét gào và ánh nhìn kích động đổ dồn về phía anh.
Chỉ có Ivan lặng yên nằm ở đó, sau lưng Till. Ánh đèn đổ lên đỉnh đầu của anh, cả sân khấu đều chói lói như đang vinh danh người thắng cuộc. Vậy mà lại chẳng ai đoái hoài đến thân xác đó, người đã ngã vào trong màn đêm, núp vào cái bóng dưới chân anh.
Trước khi Till nhận thức được điều gì, ánh đèn đã vội vàng tắt ngúm. Anh cứ mãi bất động ở đó, ký ức xưa cũ cùng hiện thực hư ảo bay tán loạn trước mắt.
Liệu rằng Till có chạm vào thân thể đã ngã xuống của Ivan hay chăng? Anh có ôm lấy một đôi tay nhợt nhạt, lạnh toát không một hơi ấm, cảm nhận sự sống đang bị rút dần đi của hắn...
Cả hai lại tay-trong-tay và lần này Till sẽ nắm lấy thật chặt, để rồi lần này cả hai sẽ mãi mãi bên nhau, không thể tách rời như một ngày nào đó trong quá khứ?
Nhưng rồi trong một phút thanh tỉnh, Till muộn màng nhận ra mình đã không kịp làm bất cứ điều gì. Tay chân của anh mềm nhũn, và dường như anh đã ngã xuống. Hoặc không, anh chẳng rõ.
Đồng tử của Till giãn ra, đôi mắt trợn trừng, theo một hướng nào đó thì anh nhìn càng giống như là một người chết hơn. Anh để ý sắc đỏ hoà vào màu đen của tóc mai, khoé mắt. Mang theo sự rực rỡ mà cũng ảm đạm,
0.2°C cuối cùng cũng nguội lạnh, nhiệt độ cuối cùng có thể sưởi ấm anh đã lụi tàn.
Gáy của Till lạnh toát, ở đó như có một vết thương đang vỡ ra, máu chảy đầm đìa, rút đi từng hơi thở cùng lý trí của anh.
.
Till gục đầu vào góc tường, anh lại nhìn ra màn đêm. Không có đám mây nào cả, bầu trời trong vắt như một đại dương đen.
“Đen như bản chất của nó.”
Till nghĩ mình đã từng nghe thấy giai điệu này ở đâu đó, song anh chẳng tài nào nhớ nỗi. Mà cũng nào quan trọng nữa đâu,
Vì nỗi đau của anh, suy nghĩ của anh, mọi thứ...
Ivan sẽ không bao giờ biết được nữa.
Người đó hiện đang ở đâu? Hắn có lạnh không? Có đau không? Có gì có thể chữa lành vết thương dữ tợn đó?
Hay những lời hát đã từng vang lên ở round 3, thứ mà anh vẫn thường tò mò nhưng chưa từng hỏi.
Till cũng sẽ không bao giờ biết được.
Kẻ lập dị run rẩy, đau khủng khiếp, anh không thở được. Những điều anh muốn thốt lên cùng mọi bí mật thầm kín bất chợt trở thành một bàn tay quấn chặt lấy cổ họng, in hằn lại vết sẹo vĩnh hằng.
Đến tận cùng thì Till chẳng thiết tha điều gì, anh chỉ vô lực ngồi ở đó, chờ đợi màn đêm buông màn,
để rồi cái rét căm căm cuốn anh đi.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro