Chap 3

“ Lần này con cố giúp cô xíu nha Tooru, cô cảm ơn con nhiều lắm! Nhà cô chỉ có một mình thằng bé thôi, để nó một mình cô không an tâm được”
“ Nhưng mà cô ơ- “
“ Vậy nha, cô cảm ơn con!”

Tiếng chuông báo điện thoại kết thúc cuộc gọi chạy dần dần từ phía tai phải sang tai trái Oikawa. Bố mẹ Iwaizumi có công tác gấp, không thể ở nhà chăm lo cho hắn được, nhà lại chẳng có họ hàng nào xung quanh, chỉ đành nhờ tới gia đình cậu. Nhưng bố mẹ cậu cũng đâu có ở nhà. Họ bận đi du lịch với nhau rồi. Bốn giờ chiều, buông thõng chiếc điện thoại xuống, Oikawa cũng chẳng biết bản thân liệu có ổn không sau chuyến này. Cậu chỉ đành chuẩn bị một số quần áo, đồ đạc, xách vali sang nhà hắn.

“ Iwaizumi, xuống mở cửa cho tớ”
“ Iwaiiiiiiizumi!”
“ Mẹ xuống mở cửa cho con”

Hắn không trả lời. Từ ngoài nhìn vào, Oikawa không thấy bất kì động tĩnh nào của việc căn nhà này đang có người. Đứng chờ suốt mười lăm phút bên ngoài, vali đã cầm mỏi tay, cậu mới nhớ việc cô nhà đã nói rằng phía trên góc khuất cổng có chuẩn bị sẵn một chiếc khóa dự phòng vì chú nhà là một người hay quên. Không ngờ rằng chúng lại có tác dụng trong tình huống này.
Bước nhẹ vào phòng khách, mọi thứ tối om. Oikawa chẳng lạ gì với ngôi nhà này nữa, suốt tuổi thơ cậu toàn qua nhà hắn chơi, nếu có phải vẽ lại sơ đồ bên trong, cậu sẽ thuộc lòng đến cả từng ô gạch lát nền. Đồ ăn cô chú chuẩn bị sẵn vẫn còn nguyên, nguội ngắt trong bếp, cả ngày hôm nay Iwaizumi không ăn gì. Oikawa không muốn đối diện với Iwaizumi lúc này, trong bụng cậu luôn có cảm giác nhốn nháo, ngăn cản cậu lên phòng hỏi thẳm Ace thân quý.

“ Tới đây từ lúc nào vậy? Sao không bật điện lên?”

Iwaizumi xuất hiện thù lù từ sau lưng Oikawa, trên người vẫn mặc bộ đồ ngủ trắng tinh, tóc tai xộc xệch, khá chắc là ngủ tới bây giờ mới dậy.

“ Bố mẹ cậu bảo tớ tới chăm, nhưng có vẻ họ lo hơi thừa, con trai họ còn có sức ngủ 17 tiếng một ngày thì yếu gì”
“ Chẳng bao giờ thừa đâu, vào ăn luôn đi”

Hắn nhẹ nhàng tay cầm bát cầm đũa dọn cơm. Oikawa vẫn chẳng thể hiểu nổi, tại sao chung một người, nhưng Iwaizumi nhẹ nhàng điềm tĩnh này lại có thể sút thẳng quả bóng chuyền vô đầu cậu giữa mấy em gái lớp dưới, lại có thể nhìn cậu bằng ánh mắt không thể không chứa nhiều tâm tư hơn như hôm trước. Hắn ta còn nhiều mặt mà Oikawa chưa biết tới.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro