Phần 2
Tên gốc: 𝐎𝐍𝐄 𝐖𝐀𝐘 𝐓𝐈𝐂𝐊𝐄𝐓 𝐓𝐎 𝐇𝐄𝐀𝐕𝐄𝐍
Tác giả: DanaiaCake (https://twitter.com/DanaiaCake)
Couple: Iwaizumi Hajime/ Oikawa Tooru
Link gốc: https://www.archiveofourown.org/works/26793448
BẢN DỊCH ĐÃ CÓ SỰ CHO PHÉP CỦA TÁC GIẢ. VUI LÒNG KHÔNG REPOST DƯỚI MỌI HÌNH THỨC.
----------
Tóm tắt:
Đôi khi, anh sẽ mơ thấy cậu.
Trông cậu thật rạng rỡ, và tươi trẻ. Không có bất kỳ dấu hiệu nào của căn bệnh đã cướp đi mạng sống thuộc về cậu. Cậu sẽ mỉm cười về phía anh với đôi mắt nâu lấp lánh ánh kim. Cậu thậm chí sẽ cười ra tiếng với âm thanh náo nhiệt và rạng rỡ, chứ không phải âm điệu khàn khàn từ cuống cổ.
Đôi khi, anh nghe thấy cậu gọi mình với tiếng cười háo hức. Đôi khi, giọng nói ấy còn gọi tên anh.
Iwa-chan.
Cái biệt danh khó chịu đó. Và nó sẽ khiến anh mỉm cười. Nhưng khi mở mắt ra, cậu sẽ không bao giờ ở đó. Và giấc mơ thì sẽ biến tan.
----------
Phần tiếp theo của "Điều ước cuối cùng của Oikawa". (Oikawa's last wish/es)
Câu chuyện diễn ra vài năm sau cái chết của Oikawa Tooru.
----------
Hai từ đó dậy lên trong anh một cảm giác sợ hãi, những từ ngữ mang ý nghĩa 'không bao giờ quay trở lại' bằng cách nào đó đã hình thành một khối u trong cổ họng anh. Anh không biết tại sao mình lại có cảm giác như vậy bởi vì anh chỉ cần ra khỏi đây và trở về nhà với gia đình... với người vợ mà anh thậm chí còn không thể nhớ ra.
Giude thở dài, ngồi xuống băng ghế mà Iwaizumi mới ngồi trước đó. Cậu ngước nhìn anh, vẻ mặt u sầu không chút dao động thôi thúc anh muốn tiếp cận cậu, nhưng anh đã không làm thế vì dù sao, Giude vẫn là một người lạ.
Tuy nhiên, có một giọng nói vang sâu trong đầu nói với anh rằng anh biết người này, có thể là ở đâu đó... rằng cậu ấy vô cùng quen thuộc với anh, nhưng anh không thể nhớ ra. Tựa như cậu thuộc về một mảnh quá khứ đang dần phai nhạt.
Giude nhìn sang những người đang đợi tàu, đặc biệt là một cặp vợ chồng già đang ngồi yên tĩnh bên nhau. Họ không trò chuyện với nhau, nhưng ông lão đang ôm lấy bàn tay của người vợ như thể nó được làm bằng vàng. "Họ đã đến đây vài ngày trước khi cậu đến. Ngay trước người kia kìa. Trông ngọt ngào quá nhỉ?"
Iwaizumi chớp mắt, không biết phải phản ứng thế nào. Người ta không được phép trú trong ga xe lửa trong nhiều ngày đúng không, "Sao họ không lên tàu?"
Giude nhún vai, "Ai biết? Có thể họ vẫn chưa sẵn sàng để quên. Sau khi cậu lên tàu, thế là xong. Cậu sẽ mất sạch ký ức ngay lập tức. Và có những hồi ức quá quý giá để có thể vứt bỏ." Iwaizumi nghĩ rằng cậu ta không có ẩn ý gì cả. Sau đó, cậu ta quay sang một cô gái trông có vẻ lạc lõng đang đứng rất gần mép sân ga, "Tự sát." Cậu nói một cách thản nhiên nhất có thể.
Hả? Iwaizumi quay sang cậu, người vẫn đang nhìn cô gái. "Tự sát? Ý cậu là cô ấy từng cố tự sát à?"
"Không." Cậu nhẹ nhàng trả lời, "Cô ấy đã thành công rồi. Giờ cô ấy ở đây."
Câu nói đó chính là giọt nước làm tràn ly. Iwaizumi trừng mắt nhìn Guide và rít lên, "Cậu nói gì vậy? Tôi không hiểu!" Nhưng Guide không để ý đến sự to tiếng của anh. Cậu ta nói về những người bên trong ga tàu như một điều hoàn toàn bình thường: người đàn ông đứng ở góc đường đã chết đuối, người phụ nữ thất thểu ngồi trên băng ghế bên phải chết vì sinh con.
Những thứ vô lý này quay vòng vòng trong đầu Iwaizumi và anh cảm thấy vô cùng sợ hãi trước hàm ý của những lời nói ấy... nếu chúng là sự thật. Điều đó có nghĩa là gì đối với anh?
Trước khi kịp nhận ra, anh đã cắn chặt môi dưới và ngoan cố siết chặt hai tay. "Thôi đi. Dừng lại. DỪNG LẠI."
Giude không nói nữa mà nở một nụ cười yên lặng, "Được rồi." Iwaizumi thậm chí còn không nhận ra mình đang khóc cho đến khi anh phải lau nước mắt vì chúng chảy xuống cằm. Các giác quan của anh trở nên quá tải vì anh không thể... không, anh chỉ bị lạc mà thôi. Điều này không thể là sự thật.
Iwaizumi như đang đứng trên bờ vực trước một cuộc tấn công hoảng loạn, anh cố gắng trấn tĩnh lại bằng những hơi thở sâu và không ổn định. Cuối cùng khi đã bình tĩnh lại, anh hỏi, "Như vậy, có nghĩa là... tôi đã chết?" Anh không muốn tin vào điều đó. Bản thân ý niệm đó thật ngu ngốc... nhưng càng nghĩ về nó, anh càng bị nó thuyết phục.
Không có một tia dối trá trong mắt người kia khi cậu nhìn anh bằng ánh mắt nghiêm trang, sau đó cậu ra hiệu cho anh đến ngồi vào chỗ trống bên cạnh cậu, và anh đã làm như vậy. Có điều gì đó hiện diện bên trong cậu khiến anh cảm giác được an ủi một cách kỳ lạ, bản thân họ vừa khít nhau như hai mảnh ghép còn thiếu trong một câu đố.
Chính sự hiện diện của cậu cuối cùng đã giúp anh bình tâm lại. Mọi thứ vẫn thật hoang đường, nhưng có điều gì đó khiến anh không còn sợ hãi nữa. Khi anh hỏi Giude một lần nữa, cậu ta chỉ nhún vai với một câu trả lời ngắn gọn, "Đúng vậy."
Guide thở dài, nói như thể tất cả những việc này đều vô cùng hợp lý, "Cậu ở đây quá lâu... nên bắt đầu quên hết mọi thứ."
"Tại sao vậy?"
"Nếu cậu không quên đi, linh hồn của cậu sẽ vô cùng đau khổ, và cậu sẽ không muốn rời đi."
Đúng lúc đó, cô gái chết vì tự tử hét lên một tiếng đau đớn. Cô đứng dậy và lao thẳng về phía hai người họ. Giude chen vào giữa anh và cô gái, "Cẩn thận. Đừng để cô ấy chạm vào cậu."
Iwaizumi nhìn cô gái lao xuống lầu, lắng nghe tiếng khóc than của cô dần tan biến thành hư không. Giude mỉm cười buồn bả, "Cô ấy sẽ quay lại."
10 phút trước khi chuyến tàu tiếp theo đến
"Xe lửa sẽ đưa chúng ta đi đâu?"
Giude cười nhẹ, "Không biết nữa. Tôi chưa từng đặt chân lên đó."
Iwaizumi cau mày nhìn cậu, "Tại sao?"
Cậu ta cười, "Có những người không muốn lên tàu vì nhiều lý do." Có một ý nghĩa ẩn sau lời nói đó khiến Iwaizumi đột nhiên có xu hướng tò mò, "Hiểu rồi... Vậy lý do của cậu là gì?
Giude nháy mắt với anh. Cậu ta trông như đang mâu thuẫn trong lòng, phân vân rằng mình có nên nói ra hay không. Iwaizumi nhìn chằm chằm vào cậu ta cho đến khi cậu thở dài, chịu thua nói, "Tôi đang đợi người nào đó."
À. "Là ai?"
Cậu ta nở một nụ cười tự mãn vui tươi, "Người mà tôi yêu." Iwaizumi nhìn cậu ta với vẻ ngờ vực rõ ràng khiến Giude đảo mắt, "Thô lỗ quá đấy, Iwa-chan."
Cậu còn định nói thêm gì đó nhưng lại im bặt sau khi gọi anh với cái biệt danh đó. Trông cậu ta rất sốc, như thể vừa phạm phải một sai lầm khủng khiếp vậy, nhưng cậu đã che đậy nó một cách tuyệt vọng bằng cách tiếp tục nói, "Tôi đã hứa một lời hứa. Và đã chờ đợi hơn mười năm rồi."
Iwaizumi không thể rũ bỏ ý nghĩ rằng cái biệt danh kia nghe có vẻ rất quen thuộc, nhưng anh cố gắng phớt lờ nó và nói, "Vậy cũng khá lâu rồi."
Cậu ta nhún vai, "Đợi thêm chút nữa cũng được. Tôi muốn cậu ấy sống lâu hơn." Giọng nói của cậu ta có vẻ ngập ngừng và buồn bã trước khi quay lại với anh. "Cậu còn nhớ gì nữa không? Về những chuyện đã xảy ra?"
Iwaizumi lắc đầu, "Ở đây càng lâu thì suy nghĩ của tôi càng rối bời." Anh không thể giải thích rõ về nó, nhưng điều tốt nhất anh có thể nghĩ đến là cuộc sống: những suy nghĩ của anh, những ký ức của anh--ngay cả những thứ nhỏ nhặt nhất cũng dần trở nên mơ hồ. Giống như đang xem qua một đoạn phim cũ đang dần mục nát.
Giude trông hơi buồn. Như thể cậu ta mong chờ một câu trả lời khác. Iwaizumi bỗng dưng muốn tìm hiểu nguồn cơn của nỗi buồn đó, nên anh quay sang và đưa tay chạm vào vai cậu.
"Iwa-chan, cậu đang--" Giude giật bắn lên và ngay lúc đó, một tia sáng lóe lên giữa hai người họ. Cậu ta lùi lại ngay lập tức. Nhưng đã quá muộn, vì khi Iwaizumi ngước lên nhìn cậu, cuối cùng cậu cũng đợi được anh-- thực sự đợi được anh.
-----
"Cậu chậm quá đấy, Tooru."
"Đợi tớ, Iwa-chan!"
Anh quắc mắt nhìn cậu bé chạy phía sau mình vài bước, trông thấy nụ cười toe toét của cậu và dừng chân lại. Đó là một ngày hè nóng rực, nhà hàng xóm đưa anh đi cùng gia đình họ đến biển nghỉ mát.
Nhà Oikawa sống ở khu nhà ngay phía bên kia đường. Con trai út của họ, Oikawa Tooru được sinh ra sau anh một tháng và kể từ đó, hai người họ không thể tách rời.
Oikawa, theo anh biết, là một đứa trẻ cô đơn, nhưng cậu có một nụ cười thực sự dịu dàng mà anh vô cùng yêu thích.
"Tớ không bao giờ chơi với cậu nữa đâu," Oikawa nói với đôi mắt rưng rưng. Hajime cau mày, anh thích Oikawa, thế cũng tốt thôi... nhưng có những lúc anh ghét mặt này của mình. Cậu ấy là một đứa trẻ hay khóc, còn Iwaizumi lại đặc biệt yếu đuối trước những giọt nước mắt của cậu. Thật không công bằng mà, anh càu nhàu trong đầu khi lần theo đường về với đứa trẻ đang khóc thút thít kia.
Anh đặt tay lên đầu Oikawa và mỉm cười xin lỗi, "Thôi nào, thôi nào... Đừng khóc nữa. Tớ sẽ không trêu cậu nữa đâu."
Nhưng Oikawa vẫn không ngừng khóc. Anh thở dài và quỳ xuống cho đến khi anh có thể dùng lòng bàn tay đầy cát để lau những giọt nước mắt trên má người kia. "Tớ xin lỗi vì đã khiến cậu phải chạy theo tớ rất nhiều kể cả khi cậu không muốn. Tớ sẽ không nói cậu chậm nữa." Anh cố gắng không bật cười vì không muốn làm Oikawa khóc nhiều hơn.
"Hứa với tớ là cậu sẽ đợi tớ?" Giọng nói nhẹ nhàng và ngọt ngào của Oikawa vang lên khi cậu nhìn trộm Iwaizumi từ lòng bàn tay đang ôm mặt của mình.
Iwaizumi chớp mắt nhìn cậu, ngạc nhiên về lời hứa mà cậu hỏi mình. Nhưng anh không thể không mỉm cười trước lời hứa ngây thơ đó và đôi mắt nâu tràn đầy mong đợi kia. Anh đưa ngón út của mình ra và mỉm cười, "Tớ hứa."
To be continued.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro