chap 4 : H+
💭 : ABC — Suy nghĩ nội tâm của nhân vật
🗨️ : ABC — Tin nhắn, chat, đoạn văn bản
📞 : ABC — Đoạn hội thoại qua điện thoại
🫢 : ABC — Thì thầm, lời nói nhỏ, bí mật
________________
Phía sau bóng đêm đó, Hoàng cẩn trọng bước theo, đôi chân gần như không phát ra âm thanh nào giữa lớp lá khô mục nát. Ánh trăng chỉ còn là vệt sáng lạc lõng nơi chân trời, và trước mặt cậu là một căn nhà hoang lạnh lẽo, phủ bụi và bóng tối như bị bỏ quên cả thế kỷ.
Bước vào bên trong, cậu chưa kịp định thần thì một bàn tay lạnh toát từ sau lưng đã nhanh như chớp bịt chặt mắt.
Jack ( Tuấn) :🫢 : Đừng sợ... , ngoan nào ~
Hơi thở của kẻ lạ phả lên tai nóng rực. Trong khoảnh khắc hỗn loạn ấy, một nụ hôn sâu và đầy cưỡng ép ập tới, khiến Hoàng không thể phản kháng. Mùi gỗ mục, hơi thở gấp gáp và thứ cảm giác cháy bỏng lan khắp thân thể
Hắn tham lam mút lấy từng giọt mật ngọt trong khoang miệng, như thể đã khao khát điều này từ rất lâu. Đầu lưỡi hắn xâm lấn không chút kiêng dè, cuốn lấy sự run rẩy của Hoàng trong nụ hôn kéo dài đến nghẹt thở
Viruss ( Hoàng ) : 💭 : Không… thở được…
Bàn tay Hoàng vội vã luồn vào tóc hắn, kéo mạnh như một lời cầu cứu.
Như hiểu ra, hắn khẽ bật cười, buông môi Hoàng ra trong một cái chạm cuối cùng đầy cố ý.
.....Căn nhà hoang như nuốt trọn tiếng thở dốc, hòa cùng nhịp đập điên cuồng của hai con người trong đêm vắng.
Hắn cúi đầu, hôn lên từng tấc da mềm mại, rồi chậm rãi trượt xuống...
Âm thanh rên rỉ của Hoàng bị nuốt trọn bởi những nụ hôn cháy bỏng phủ kín từ cổ đến ngực.
Đôi bàn tay kia, sau một hồi xoa nắn, mơn trớn đầy chiếm hữu, cuối cùng cũng chạm vào nơi đang căng cứng, chờ đợi phản ứng
Hoàng : Ư… a…! ~
Hoàng : Đ-đừng chạm vào ~
Hắn kéo khóa, rồi rút ra… một vật thể nóng rực, to lớn đến mức Hoàng giật mình.
Thứ ấy vừa lộ ra khỏi lớp vải, không khí dường như bị nén lại. Nó không chỉ mang dáng vẻ thô bạo, mà còn run rẩy như khao khát được đưa sâu vào tận bên trong.
Hắn nhếch môi cười, giọng khàn khàn:
Tuấn :Muốn biết cảm giác bị lấp đầy… là như thế nào không? ~
Hoàng không trả lời. Nhưng đôi chân vô thức siết chặt, thân thể run lên… như đang chờ đợi điều sắp tới.
Hắn cứ thế đ.â.m thứ to lớn vào
Và hành hạ Hoàng đến khi sáng...
.
.
.
.
Còn tiếp
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro