Chap 5

Hội chợ đêm Chaehwa bừng sáng giữa màn đêm, những quầy hàng rực rỡ sắc màu trải dài theo lối đi tấp nập. Tiếng cười nói vang vọng khắp không gian, hòa cùng hương thơm quyến rũ của bánh kẹo và đồ ăn vặt. Trong bầu không khí náo nhiệt ấy, ánh đèn lung linh như biến nơi đây thành một thế giới khác—một thế giới chỉ còn niềm vui, sự háo hức và những khoảnh khắc rực rỡ thoáng qua.

Seul Gi bước chậm rãi giữa dòng người tấp nập, đôi mắt dõi theo những cảnh tượng trước mắt mà không thực sự hòa vào chúng. Hội chợ vốn không phải là nơi nàng thường lui tới, sự náo nhiệt có chút xa lạ với nàng. Nhưng tối nay, nàng lại có mặt ở đây, để rồi phát hiện ra mình không phải đi một mình.

Jae Yi lặng lẽ bước đến bên cạnh nàng , không ồn ào cũng chẳng cần báo trước, như thể từ đầu đã thuộc về bức tranh hội chợ rực rỡ này. Không có lời mời gọi, cũng chẳng cần đến sự đồng ý, nhưng bước chân hai người vẫn vô thức hòa chung một nhịp, len lỏi giữa những ánh đèn rực rỡ và dòng người tấp nập, như thể cả hai chưa từng lạc nhau.

— Cậu muốn chơi gì không?

Jae Yi nghiêng đầu, đôi mắt long lanh như chứa đầy một lời mời gọi không lời. Seul Gi vốn định giữ khoảng cách, nhưng ánh mắt ấy khiến nàng cảm thấy nhẹ nhàng và mong manh đến mức chẳng thể từ chối được.

— Nhà banh đi.

Jae Yi chớp mắt, có vẻ không nghĩ rằng một người trầm lặng như Seul Gi lại chọn trò chơi nhí nhố ấy. Nhưng cô không ngạc nhiên lâu, mà ngay lập tức kéo tay nàng chạy đến khu nhà banh đầy màu sắc.

Bên trong, cả hai lao vào trận chiến ném bóng như những đứa trẻ thực thụ. Seul Gi vốn không giỏi bộc lộ cảm xúc, nhưng từng nụ cười, từng ánh mắt lấp lánh niềm vui của nàng lúc này lại khiến Jae Yi không khỏi dừng lại ngắm nhìn. Lần đầu tiên, cô nhận ra rằng khi Seul Gi cười, thế giới xung quanh dường như cũng trở nên mềm mại hơn.

— Cậu ném dở quá!

Jae Yi bật cười khi quả bóng của Seul Gi bay lệch hướng, chẳng trúng ai nhưng suýt nữa đập vào đầu chính nàng. Seul Gi nhíu mày, giả bộ giận dỗi rồi bất ngờ ném một quả bóng khác về phía Jae Yi. Nhưng lần này, Jae Yi nhanh nhẹn tránh được, rồi phản công ngay lập tức.

Những tiếng cười, những bước chạy, sự trẻ con mà cả hai chẳng ai nhận ra mình đang có—tất cả hòa vào không khí hội chợ, tạo nên một điều gì đó nhẹ nhàng mà rực rỡ như ánh sáng xung quanh họ.

Khi cả hai rời khỏi nhà banh, Seul Gi mới nhận ra mình đã chơi đùa quá sức. Chân nàng có chút mỏi, và đầu hơi choáng váng. Nhưng thay vì thừa nhận, nàng chỉ im lặng, đi chậm lại một chút.

Jae Yi nhanh chóng nhận ra điều đó.

— Cậu ổn không?

— Ổn.

— Không giống lắm.

Seul Gi không đáp. Nàng không muốn bị xem là yếu đuối. Nhưng ngay giây tiếp theo, một bàn tay đã nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay nàng, kéo nàng lại gần.

— Đi từ từ thôi, đừng cố gắng quá.

Giọng Jae Yi rất nhẹ, nhưng lại mang theo một sự chắc chắn đến kỳ lạ. Seul Gi không vùng ra, cũng không phản đối, chỉ để mặc bản thân được dắt đi, chậm rãi hòa vào dòng người đang hướng về khu vực bắn pháo hoa.

Rồi khoảnh khắc quan trọng cũng đến.

Bầu trời đêm bừng sáng khi những chùm pháo hoa đầu tiên vút lên không trung, nổ tung thành hàng nghìn tia sáng lấp lánh. Đỏ, vàng, xanh, tím—những màu sắc hòa quyện vào nhau, phản chiếu trong đôi mắt hai người.

Seul Gi ngẩng đầu, dõi theo từng đợt pháo hoa nở rộ trên bầu trời. Nàng không nói gì, chỉ yên lặng cảm nhận giây phút này.

Bên cạnh, Jae Yi hào hứng chỉ tay về phía những chùm pháo hoa đang tỏa sáng.

— Nhìn kìa! Giống như những bông hoa đang nở trên bầu trời vậy.

Seul Gi không đáp, nhưng trong lòng nàng bất giác gợn lên một cảm giác gì đó rất lạ. Những bông hoa ấy, dù có rực rỡ đến đâu, cũng chỉ tồn tại trong khoảnh khắc ngắn ngủi trước khi biến mất vào bóng tối.

Nhưng dù ngắn ngủi, chúng vẫn đủ đẹp để người ta không thể rời mắt.

Jae Yi nghiêng đầu nhìn nàng, đôi mắt cong lên theo nụ cười.

— Cậu có thích không?

Seul Gi thoáng chần chừ.

Nàng chưa từng quen với những buổi tối ồn ào như thế này, khi mọi thứ rực rỡ và náo nhiệt đến mức làm bừng lên cả không gian. Thế nhưng, trong khoảnh khắc ấy, giữa dòng người tấp nập của hội chợ và những tia sáng từ pháo hoa bùng nổ trên bầu trời, khi ánh mắt của Jae Yi lung linh phản chiếu cả niềm vui lẫn nỗi nhớ, nàng không thể nào nói rằng mình không thích. 

Nàng khẽ gật đầu.

Jae Yi cười lớn, quay lại tiếp tục dõi theo bầu trời.

— Nếu cậu thích, năm sau chúng ta lại đi cùng nhau.

Seul Gi quay sang nhìn Jae Yi.

Lời nói đó nghe có vẻ rất bình thường, rất tự nhiên, như thể một lời hứa vô tư không cần suy nghĩ. Nhưng không hiểu sao, giữa nền trời lấp lánh, giữa tiếng nổ vang vọng, giữa đôi mắt sáng ngời của cô gái bên cạnh, nàng lại cảm thấy nó không hề đơn giản.

Nàng không trả lời, chỉ quay lại để ngắm những tia sáng nổ tung trên bầu trời đêm.

Gió nhẹ đêm thổi qua, vuốt ve những sợi tóc bay bổng, mang theo cảm giác mơ hồ, lặng lẽ len qua giữa hai tâm hồn. Không rõ ràng, nhưng cũng chẳng thể nào chối bỏ sự chuyển mình của những cảm xúc đượm buồn mà ấm áp cùng lúc ấy.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro