V
Doyoung mở mắt ngồi dậy, thắt lưng cậu đột nhiên truyền đến cơn đau dữ dội, ngay cả đầu cũng cảm thấy nhức nhức. Cậu ôm đầu cố nhớ lại chuyện hôm qua nhưng tất cả chỉ là một mảng trắng xoá. Khoan đã! Cậu vẫn cảm thấy có gì đó không đúng. Doyoung len lén nhìn sang bên cạnh, Jaehyun vẫn đang say giấc bên cạnh, cậu cũng nhìn lại bản thân đang được quấn chăn nhưng không có lấy một mảnh vải che thân. Mặt Doyoung nhanh chóng đỏ bừng, cậu quay sang nhịn đau đạp Jaehyun bay xuống giường.
"Đ...đồ khốn nạn! Ông chú già biến thái! Ức hiếp trai nhà lành!"
"Gì gì?"
Jaehyun bị đạp xuống ôm lấy hông mình rên rỉ, ngước lên dùng ánh mắt vô tội nhìn Doyoung. Cậu bị anh nhìn mặt lại càng đỏ hơn, câu cú trong đầu cũng bay hết.
"Chú...chú làm gì cháu? Cháu còn tận hai tháng nữa mới tốt nghiệp còn tận một tháng nữa mới thành niên đó. Chú...chú biết là phạm pháp không?"
Jaehyun đứng dậy tiến về phía người kia. Khác với tưởng tượng của Doyoung, Jaehyun trang phục vẫn coi như chỉnh tề, áo chỉ bung hai nút trên, thực sự trông khá sexy nữa chứ. Khoan Kim Doyoung mày phải tỉnh táo không được để con tim làm mờ lí trí, mày đã trải đủ để hiểu hôm qua xảy ra chuyện gì. Jaehyun nhìn cậu ngớ mặt ra thì phì cười áp sát mặt mình lại, đến khi môi cả hai gần chạm mới dừng.
"Sao em lo lắng thế? Hôm qua còn gọi anh Jaejae ngọt lắm mà." Jaehyun lưu manh nâng cằm Doyoung lên. "Chưa kể còn lao đến vồ anh như hổ đói, ngược lại anh mới bị ức hiếp này."
"Đ...đ...đồ biến thái! Chú cút ra khỏi người tôi. Chú nghĩ tui đè nổi chú chắc?" Doyoung thẹn quá chỉ biết dùng miệng đấu lại người kia. "Hông tôi giờ đau lắm nè, chú làm gì bộ chẳng lẽ tôi lại nghĩ nhầm? Nhỡ đâu tôi mang thai nữa chứ, chú chịu trách nhiệm đi."
"Youngie em là con trai đấy." Jaehyun phì cười.
"Ừm tôi là con trai thì sao chẳng lẽ..." Doyoung khựng lại, hình như nãy giận quá nói sai cái gì rồi.
"Em không mang thai được đâu. Với cả đêm qua hoàn toàn là em chủ động giờ lại thành anh chịu trách nhiệm à?" Jaehyun buồn thiu thả tay xuống, từ từ nhặt quần áo của Doyoung lên. "Em xem quần áo cũng là do em mất tự chủ một tay xé hết, đến áo anh cũng bị giật mất mấy cúc. Hại cả hôm nay cũng không đi làm được."
Jaehyun khẽ liếc con thỏ đang bị mình dụ đến mức á khẩu, chỉ biết cúi đầu xuống. Doyoung đột nhiên đứng dậy, cơn đau từ thắt cộng thêm chân bị cuốn vào chăn khiến tự bản thân ngã xuồng giường, đầu còn đập vào tủ. Jaehyun trông thấy thế hoảng hốt chạy đến ôm cậu vào lòng, tay xoa xoa đầu. Lúc này một lực nhỏ đấm lên lồng ngực của Jaehyun khiến anh cúi xuống. Doyoung lúc này tuy không ngẩng đầu lên nhưng trên tay anh vẫn cảm nhận được vài giọt nước mắt đang chảy xuống.
"Youngie?"
"Cháu xin...hức...lỗi được chưa? Nhưng dù trai hay gái thì vẫn có lần...hức hức...đầu mà." Doyoung thút thít khóc.
"Thôi chú xin lỗi mà nín đi. Đợi tí chú chạy về lấy bộ đồ khác nhé?"
Doyoung cúi đầu nắm chặt lấy áo của Jaehyun. Cậu chẳng hiểu bây giờ mình bị làm sao nữa, rõ ràng đã dặn là không được khóc, phải cứng rắn mà khi nhìn thấy vẻ ân cần của người kia lại bật khóc. Ngay lúc này rõ ràng dặn không được thích Jaehyun nhưng khi thấy anh ấy cười hay xoa đầu tim lại cứ thế đập nhanh đến mất kiểm soát. Không được, Doyoung không chấp nhận mình yêu chú ấy, tuyệt đối không.
"Chú đừng đi." Cậu sẽ gọi đây là tự vả.
"Nhưng mà bây giờ đâu thể mặc lại bộ hôm qua, chúng rách hết rồi." Jaehyun bế Doyoung đang cuộn tròn trong chăn ngồi lên đùi mình.
"Chú cũng đừng làm như thế, cháu cũng không phải trẻ con." Doyoung giấu mặt vào chăn.
"Nhưng vẫn là em bé năm tuổi mít ướt ngày xưa thôi." Jaehyun bấu má Doyoung. "Nhưng cháu đâu thể trần truồng mà đi về được, anh nghen." Câu cuối Jaehyun cố tình thì thầm vào tai Doyoung.
"C...c..chú bị c..cảnh cáo đấy nhá. Cháu gọi cảnh sát đó."
"Yên tâm hôm qua chú bị ép buộc nên mới thế. Cháu không phải gu của chú, chú thích người nào ngoan ngoãn cơ."
"Vậy hôm qua cháu đáng ghét lắm ạ." Doyoung ỉu xìu hỏi.
Jaehyun đột nhiên nhớ về hôm qua. Lúc anh đến Doyoung đang biểu diễn đến giữa bài, nhìn vòng eo của cậu khẽ lộ sau chiếc áo ngắn khiến Jaehyun cảm thấy đột nhiên phía dưới có gì đó đang cộm cộm lên. Anh khẽ cúi chào với Johnny rồi lẳng lặng ngồi xuống một góc khuất xem cậu diễn. Ánh sáng trong quán mập mờ cộng thêm điệu nhảy khiêu khích khiến cho Doyoung lúc này thật giống như một tiểu ác ma đang câu dẫn người khác. Mái tóc đỏ được dựng lên thật giống chiếc sừng con, chiếc thắt lưng dài thõng xuống thay cho đuôi của ác quỷ. Khoảng khắc ấy Jaehyun đã biết mình bị ác quỷ mang tên Kim Doyoung dẫn vào địa ngục rồi.
Doyoung vẫn cứ biểu diễn, thu hút mọi ánh nhìn về phía cậu. Jaehyun ở dưới tức điên vì không thể móc mắt mọi người xung quanh hay đem bao trùm lấy tiểu yêu tinh này về giữ làm của riêng. Sau đó một loạt hành động như khiêu khích khiến Jaehyun mất khống chế, trực tiếp đứng dậy dành người về. Nhìn cảnh cánh tay của người kia ôm lên eo của Doyoung khiến Jaehyun tức điên lên, hận không thể bẻ tay tên đó chỉ vì đồng lương của anh vẫn còn phụ thuộc vào tên đó. Anh chỉ đứng lên trực tiếp bế người về.
"Chú?" Doyoung đánh thức Jaehyun khỏi suy nghĩ.
"Không thích. Trông xấu lắm chả có nét gì giống con người cả."
Doyoung nghe thế không hiểu sao lại thấy tủi thân, khoé mắt chưa khô lại bắt đầu thấy ươn ướt. Cậu đẩy người kia ra, cố tự đừng dậy nhưng bị Jaehyun nhận ra mà giữ chặt hơn.
"Eo cháu không phải còn đau à?"
"Không cần chú ở đây nữa. Về lấy đồ nhanh lên đi."
"Cháu sao thế?"
"Thả cháu xuống đi. Cháu muốn về nhà, ở đây lâu chú không coi cháu thành con vật nữa cơ."
"Ý chú..." Jaehyun lúng túng.
"Nhanh lên cháu lạnh quá."
"À ừm."
Jaehyun bế người kia đặt xuống giường rồi chạy đi luôn. Doyoung đợi tiếng người kia đi xa mới chui khỏi chăn, khó chịu vào phòng tắm gội sạch đống thuốc nhuộm. Cả quá trình cậu không dám nhìn lấy bản thân, chỉ sợ lại giống như Ten đi học người đầy dấu hôn thì chắc cậu nhục chết mất.
Doyoung với lấy chiếc áo choàng tắm, tự chùm kín bản thân lại. Ít ra ông chú Jaehyun còn có nhân tính mặc lại cho cậu chiếc quần lót, nếu trần như nhộng giống lần trước thì...thôi nghĩ thế đủ rồi.
———————————————
Jaehyun nhìn bóng lưng giận dữ trước mặt mà cũng không dám động vào. Từ lúc đem đồ đến khách sạn, Doyoung không nói lấy một câu, mặt lúc nào cũng đằm đằm sát khí, Jaehyun nói gì làm gì cũng mặc kệ.
Cậu cứ thế đi thẳng đến cửa hàng tiện lợi, cầm lấy mấy thứ đồ hôm qua Ten dúi cho mình ném thẳng vào cậu trai đang bấm điện thoại trong quầy.
"Cái thằng chó này mày lừa bố mày. Khăn giấy với bình xịt hơi cay cái con khỉ. Đây chẳng phải là bôi trơn với bao sao."
"Bình tĩnh tao có thể giải thích." Ten cười tươi. "Mấy thứ đó tao không nói rõ là do mày tự tưởng tượng thôi."
"Biện minh giải thích con khỉ ấy." Doyoung tức giận.
"Ủa nhưng hôm qua mình đưa bạn hai cái mà vẫn còn đủ cả hai này." Ten xoè ra đếm lại. "Chẳng lẽ..."
Doyoung với Ten không hẹn đồng loạt nhìn về phía Jaehyun đứng ngoài cuộc vẫn còn sợ trước cách nói chuyện giang hồ của Doyoung. Ten cầm chai bôi trơn lên, gian tà nhìn Jaehyun một cái rồi tiếp tục bơm thêm dầu vào lửa.
"Nhưng bôi trơn thì gần hết..."
Doyoung một giây cũng không rời khỏi người kia, mặt cũng đỏ lên không biết vì giận hay xấu hổ.
"Cái ông chú biến thái này! Trẻ không chơi đi mà sao già rồi...m..một nửa á?" Doyoung lắp bắp tưởng tượng lại cảnh hôm qua.
"Quào anh Jaehyun đỉnh hen. Chắc mày phải đau lắm nhỉ?" Ten che miệng khúc khích.
"Mày câm! Chú về nhà!"
Doyoung tức giận kéo tay Jaehyun đi, bỏ lại Ten ngã vật ra đất vì cười quá nhiều. Cậu siết chặt tay người kia cứ thế kéo thẳng về nhà.
"Doyoungie à..."
"Chú đừng gọi tên cháu." Doyoung bực tức bấm mã, sao hôm nay mã cửa lại không ăn nổi dấu vân tay thế?
"Youngie..."
"Jaehyun oppa."
Một giọng nữ thu hút cả hai quay sang. Jaehyun nhìn thấy người kia thì chỉ biết đứng yên, ngược lại Doyoung nhíu mày đứng chặn trước Jaehyun.
"Cô là ai?" Doyoung hằn giọng, đúng lúc quan trọng.
"Cô ấy là..." Jaehyun đang tính nói nhưng đã bị người kia chặn lại.
"Chào cậu tôi là người yêu của Jaehyun, cũng là tiền bối." Người phụ nữ chìa tay ra nhưng Doyoung không thèm quan tâm.
"Ờ rồi sao giờ bà chị đây mới xuất hiện?"
"Tại Jaehyunie-"
"Không nie nung gì cả. Giờ chú ấy là độc thân vui tính, bà đừng bày trò lửa đảo ở đây." Doyoung dang tay cố che lấy Jaehyun đằng sau.
"Jaehyun à em nghĩ hôm nay không tiện, khi khác-"
"Bà chị là người nổi tiếng mà rảnh nhỉ? Chú ấy không rảnh đâu nên đừng có hẹn hôm khác."
"Youngie bình tĩnh lại đi..." Jaehyun can thiệp.
"Chú để yên đấy cháu còn chưa tính sổ chú vụ đêm qua chú làm mất sự trong trắng của cháu đâu."
"Cậu ta vừa nói gì? Anh lên giường với nó á?"
"Nó nào? Xưng hô đàng hoàng tử tế vào. Không những lên giường mà còn sống chung rất yên ổn đó." Doyoung hất cằm.
Người phụ nữ kia tức giận đẩy Doyoung sang một bên, tiến tới tát Jaehyun một cái rõ đau rồi lại quay sang bật khóc. Doyoung bị bất ngờ mà ngã xuống đường, đè lên vết thương hôm qua khiến nó đau hơn gấp bội.
"Anh dám lừa dối tôi á? Vậy mà tôi ngu ngốc gánh nợ cho anh nữa chứ."
Người phụ nữ đưa tay lên tát Jaehyun một lần nữa. Doyoung chứng kiến tất cả, nén đau đứng dậy, đẩy người kia ra xa.
"Này bà nghĩ mình là ai mà dám làm thế hả?"
"Anh bỏ em theo thằng điên này à?"
"Ờ điên đấy thì sao? Này nhé tôi không quan tâm ai nữ ai nam đâu đấy, né xa Jaehyun ra không tôi cắn đó."
Người kia không bị doạ sợ, lập tức chạy đến dùng túi xách đánh lên người Doyoung, tay nắm lấy tóc cậu. Doyoung cũng không vừa lập tức dùng chân đạp lên chân mụ ta, răng cũng cắn lên tay của mụ. Cô ta không chịu được đành buông tay.
"Ai khiến cô trả nợ, đưa giấy nợ đây một mình tôi trả hết."
"Mày...mày mai tao sẽ đem chuyện này lên báo."
"Tôi đếch quan tâm nhé. Tôi cũng sẽ bảo cô hành hung người khác, ngược đãi trẻ chưa thành niên chưa kể chỗ tôi còn có CCTV nên đủ chứng minh ai đánh trước rồi." Doyoung chỉ lên chiếc camera của hàng xóm. "Cô cũng nên cân nhắc kĩ đi. Tụi tôi cũng là người bình thường còn cô là người nổi tiếng đấy nhé."
Người phụ nữ kia tức tối rời đi, để lại cả hai đứng yên đấy. Doyoung quay lại đối mặt với Jaehyun, nhìn thẳng vào ánh mắt của anh.
"Loại ngoan hiền gu của anh đấy, cháu còn tốt đẹp hơn cô ta cả trăm lần. Mà sao chú hiền thế? Để cho mặt bị tát sưng lên thì sao mà đi làm được? Mặt chú cũng phải kiếm cơm chứ."
Jaehyun nãy giờ chỉ im lặng nhìn mọi việc. Anh khẽ liếc thấy phía bụng của cậu bắt đầu chảy máu, màu đỏ thấm lên chiếc sơ mi trắng.
"Youngie đến bệnh viện trước đã, cháu bị thương rồi."
"Chú nghĩ chúng ta dư tiền chắc? Lỡ rồi nên giờ cháu cũng có một phần trách nhiệm gánh nợ nữa, mấy vết này xoa chút thuốc là xong."
Doyoung quay người về phía cửa, cố nén đau lại mà cắn môi đến mức bật máu, nước mắt cũng không biết từ lúc nào đã lăn dài trên má. Cánh cửa bật mở, cậu đi vào nhưng đột nhiên dừng lại, giữ cửa cho Jaehyun.
"Đã không có tiền rồi tại sao không nhịn đến khi về nhà mà còn tốn tiền thuê nhà nghỉ chứ? Vào đi cháu đói rồi."
"Ừm..."
Jaehyun biết giọng của cậu lạc đi do nước mắt nhưng chính lúc này anh cũng không nhịn được mà rơi nước mắt. Sao anh cảm giác như mình mới là người xấu vậy?
————————————
Chúc mấy bác học online dzui dzẻ chứ tui học là thấy hong dzui òi á :)))
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro