10CM - 봄눈
________
Sáng mùa đông. Thành phố khoác lên mình chiếc áo sương lạnh.
Quán cà phê mở cửa như mọi ngày, ánh nắng lửng lơ qua tán cây khô ngoài ô cửa.
Em đặt ly cacao nóng lên kệ, vẫn là vị ngọt nhẹ và lớp bọt mịn nàng thích.
Nhưng hôm nay, nàng không đến.
Không phải buổi sáng ; Không trưa ; Không cả chiều.Chỉ có gió lạnh tạt vào những hy vọng mỏng manh em thả ra từ ô cửa kính.
Chỉ có tiếng nhạc buồn rơi rớt giữa những khoảng trống.
Bất ngờ, Yeri bước vào - cô bạn thời cấp ba, người từng cùng em trốn học thể dục để ngồi ăn bánh sau trường.
Yeri vẫn thế, ánh mắt dịu dàng nhưng như thể đọc được nỗi niềm em giấu sau từng nụ cười nhạt.
"Lâu rồi không gặp."
"Yeri?thấy cậu mình vui lắm dạo này sao rồi " - em rót trà, tay vẫn bất giác hướng về phía cửa.
Yeri nhìn theo ánh mắt em, lặng một lúc.
"Vẫn chờ người ấy hả?"
Em mím môi. Không trả lời. Cũng chẳng cần.
"Seulgi à, đôi khi... buông bỏ là cách tốt nhất. Không phải vì không còn yêu, mà vì giữ lại cũng chẳng níu được người ta." - Yeri thở dài, tay ôm cốc trà nóng:
Em lặng người.
Buông bỏ à?
Em đã từng thử. Thử bằng cách xoá tin nhắn, cất những kỷ vật nhỏ vào hộp, dừng pha cacao mỗi sáng...
Nhưng rồi tay vẫn pha, mắt vẫn dõi ra cửa, tim vẫn nhói lên mỗi khi chuông gió vang mà không phải nàng.
"Người cần quay lại thì sẽ quay lại. Nhưng nếu mãi không quay đầu, thì Seulgi... cũng phải học cách quay lưng." - Cuối cùng, Yeri vỗ nhẹ lên tay em, đứng dậy
Cửa đóng lại sau lưng Yeri. Còn lại em - và một buổi tối gần như trống rỗng.
Gần mười giờ. Em tắt dần từng ngọn đèn, tay lau mặt quầy gỗ lần cuối. Cà phê đã nguội. Lò sưởi sắp tắt.
Rồi...
Tiếng chuông gió khẽ rung.
Em ngẩng lên.
Tim đập lệch một nhịp.
Dáng người quen thuộc đứng lặng ngoài màn tuyết trắng.
Áo khoác của nàng loang lổ tuyết, tóc rối, vai run lên từng nhịp vì lạnh.
Ánh đèn từ quán chiếu qua cửa kính khiến nàng như bước ra từ một giấc mơ - mỏng manh và đáng thương đến tột cùng.
Cửa mở.
Không cần em chạy ra. Nàng đã tự đẩy cửa bước vào.
Không lời chào. Không lý do.
Chỉ là đôi chân loạng choạng, mắt đỏ hoe, làn da tái nhợt vì lạnh.
Nàng say. Say đến mức vành tai cũng ửng đỏ, hơi thở vương mùi rượu và thứ gì đó rất cũ - như những lời từng định nói với em nhưng chưa bao giờ thốt ra.
"Em... vẫn pha cacao à?"-Nàng tiến lại gần, tay đặt lên quầy
Em chưa kịp gật, nàng đã bật cười, tiếng cười lạc lõng.
"Thích em quá... mà chẳng biết làm sao cho đỡ thích."
"Hôm qua em nhìn mình lâu lắm. Mình biết. Nhưng em chẳng nói gì. Cũng không giữ mình lại." - Nàng chớp mắt, tay run run quệt ngang khóe mi
Em khẽ siết khăn trong tay, môi mím chặt.
"Mình tưởng em ghét mình rồi. Nên mình , mới đi uống một chút. Chút thôi mà...em giận à "-Nàng vẫn tiếp tục, giọng trẻ con và rệu rã
Nàng lảo đảo. Em vội đưa tay đỡ.
Và nàng - chẳng chống cự gì - gục thẳng vào vai em.
Má nàng lạnh buốt, chạm vào cổ em khiến sống lưng tê rần.
Bàn tay nhỏ bấu lấy áo em, níu như sợ em biến mất.Rồi nàng thủ thỉ, nấc nhẹ
"Seulgi à...Mình quay lại đi. Không phải là người yêu hay gì cũng được.
Chỉ là... cho mình ngồi đây mỗi ngày, nhìn em pha đồ uống.Cho mình nghe em kể chuyện mèo hàng xóm.
Cho mình... đừng phải bước ra khỏi cái cửa đó một lần nữa."
Em không nói gì.Chỉ im lặng ôm nàng vào lòng, tay vỗ nhè nhẹ lên lưng nàng như dỗ một đứa trẻ.
Vì lúc này, nàng chẳng mạnh mẽ, chẳng sắc sảo như mọi khi - chỉ là một cô gái đang run lên vì lạnh và vì nhớ.
Em siết chặt tay, ôm nàng vào lòng, chẳng nói gì.
"Em ơi...Chưa ngày nào mình uống nhiều như ngày hôm nay.Thường thì uống chỉ để dỗ cái đau, Nhưng hôm nay... là để gắn lại tim."- Nàng tiếp tục, môi run nhẹ, đôi mắt long lanh như sắp khóc
Giọng nàng vỡ tan. Như những thứ nàng cố giấu, giờ rơi xuống sàn gỗ cùng hơi rượu nồng.
Em cúi nhìn nàng một lúc lâu, lặng im.Bàn tay nhẹ đặt lên lưng nàng, rồi khẽ hỏi - giọng rất khẽ, rất dịu
"Jaeyi, cậu say à?"
Nàng gật đầu thật nhẹ, rồi dụi má vào vai em như đứa trẻ mệt mỏi. Mùi rượu phả nhẹ lên cổ em, lẫn với mùi tóc nàng mà em từng rất quen:
"Say rồi... mà vẫn nhớ em. Kỳ không?"
"Cứ nhắm mắt lại là thấy em.
Ngồi xuống cũng thấy em, đi ngang quán khác cũng tưởng là em...
Say kiểu gì mà toàn thấy bóng dáng em thế này hả Seulgi...?"- Em chưa kịp đáp, nàng lại khẽ lẩm bẩm như nói cho chính mình nghe
Một tiếng nấc nhẹ. Nàng siết chặt lấy áo em như thể sợ em tan biến.
"Jaeyi đang trách em à ?"
vuốt nhẹ dọc sống lưng nàng - ấm và run run. Và rồi, khi nàng đã bắt đầu thở đều, mắt khép hờ trong mỏi mệt,
em mới cúi đầu, thì thầm
"Mà nếu tim mình còn biết tìm về phía em giữa đêm trắng như thế này,
Thì làm sao em đủ tàn nhẫn để đẩy mịn ra, phải không?"
rồi nàng ngẩng đầu, đôi mắt đỏ hoe nhưng long lanh như có cả trời tuyết trong đó
"Cho ôm thêm chút nữa được không?
Không phải người yêu cũng được... nhưng tối nay, em cứ là của mình đi." - Nàng nở một nụ cười nghèn nghẹn, mi mắt khẽ chớp như thể đang mơ, rồi thì thầm
"Cho mình ngủ ở đây. Trên vai em. Gối đầu vào cổ em...Chỉ đêm nay thôi, mai dậy mình lại xa nhau cũng được..."
Ngoài kia tuyết vẫn rơi.
Nhưng bên trong, em đang giữ lại mùa xuân cuối cùng - trong vòng tay.
_______
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro