1 - Nửa Đêm
Nửa đêm bé cún bị Giáo sư kêu dậy, cho rửa mặt bằng nước lồn, mỹ phẩm thiên nhiên 100% không cồn không paraben, tốt cho da mặt.
p.s: Đăng lại vì bị watt nó xoá :<
. . .
Trung Tâm Chăm Sóc Chấn Thương của Bệnh viện Đại học Hankuk lúc nào cũng loạn như một cái chuồng gà sắp cháy. Tiếng máy móc kêu tít tít, tiếng bước chân chạy rầm rập, tiếng người la hét chửi bới vang lên không ngớt. Giữa cái mớ hỗn độn đó, Giáo sư Baek Kang Hyuk chính là con ác điểu đứng trên đỉnh chuồng, chỉ cần liếc mắt một cái là cả đàn gà phải im thin thít.
"Bơm thêm 2 đơn vị máu O, nhanh!"
Giọng anh lạnh như tiền, vang lên giữa phòng cấp cứu. Một bác sĩ thực tập trẻ tuổi luống cuống làm rơi khay dụng cụ. Ánh mắt sắc như dao của Kang Hyuk lia qua, đủ để cậu trai kia sợ đến mức tè ra quần.
Yang Jae Won đứng cách đó không xa, lặng lẽ chuyền túi dịch. Cậu nhìn tấm lưng thẳng tắp, vững chãi của vị giáo sư, nhìn cái cách anh ra lệnh dứt khoát và hiệu quả, trong lòng không khỏi có một dòng nước ấm chảy qua. Người đàn ông này, từ chuyên môn đến khí chất, đều là cực phẩm.
Nhưng cực phẩm thì cũng có lúc gặp trục trặc.
Một trục trặc không ai biết, ngoài chính bản thân anh.
Trong lúc cái đầu của Giáo sư Baek đang xử lý vanh vách hàng chục thông số sinh tồn của bệnh nhân, thì ở sâu bên trong lớp quần phẫu thuật, một bộ phận khác của anh lại đang nổi loạn.
Cái lồn chết tiệt.
Ban đầu, nó chỉ là một cơn ngứa ngáy khe khẽ, như có con kiến nào đó đi lạc vào trong quần lót. Kang Hyuk kín đáo khép chặt hai đùi, cố dùng ma sát để xoa dịu nó. Nhưng vô ích. Con kiến nhỏ bé nhanh chóng biến thành cả một tổ kiến lửa, điên cuồng cắn xé bên trong hai mép thịt ẩm ướt của anh.
Cái lồn của anh, nó lại nứng rồi.
Một cơn nứng vô duyên và khốn nạn y như cái nết của chủ nhân nó.
"Giáo sư, bệnh nhân đã ổn định."
Kang Hyuk gật đầu, khuôn mặt vẫn không chút biểu cảm, nhưng bên dưới, mồ hôi lạnh đã rịn ra. Anh cảm nhận được rõ một dòng dịch dâm ấm nóng đang từ từ rỉ ra, thấm ướt một mảng quần lót. Cảm giác nhớp nháp bẩn thỉu đó càng làm cơn ngứa ngáy thêm phần điên đảo. Anh muốn thò ngay tay vào quần mà gãi cho đã, cào cho rách mẹ nó cái lồn hư hỏng này ra.
Và không chỉ có mỗi cái lồn. Cặp vú của anh cũng bắt đầu biểu tình. Hai đầu ti đĩ thoã bỗng dưng cương cứng lên như hai hạt đậu, cọ vào lớp áo scrub một cách dâm đãng, khiến cả người anh run lên từng đợt khoái cảm tội lỗi.
"Xong việc rồi thì về phòng nghỉ đi."
Kang Hyuk buông một câu cộc lốc rồi quay lưng bước đi, dáng vẻ vẫn đĩnh đạc ngời ngời. Chỉ có Jae Won, với cặp mắt tinh tường sau tròng kính, mới nhận ra bước chân của anh hôm nay có hơi cứng nhắc, hai đùi dường như kẹp lại chặt hơn bình thường.
.
Phòng nghỉ của Trung tâm chấn thương là một cái hộp diêm đúng nghĩa, chỉ kê vừa một cái giường tầng bằng sắt và một cái tủ nhỏ. Jae Won quen nếp, vứt áo blouse lên ghế rồi leo tót lên tầng trên, lôi điện thoại ra lướt.
Kang Hyuk vào sau, đóng sầm cửa lại. Anh đứng dựa lưng vào cửa, nhắm mắt lại và thở ra một hơi nặng nhọc. Chỉ còn lại hai người, không gian lại chật hẹp, mùi hormone của tuổi trẻ từ người Jae Won phả ra càng như một liều thuốc kích dục đổ thẳng vào con sò lông đang ngứa ngáy của anh.
"Cậu ngủ trước đi," Anh nói, giọng có chút khàn.
Jae Won "vâng" một tiếng rồi tắt đèn. Cả căn phòng chìm vào bóng tối.
Thế giới cuối cùng cũng đã yên tĩnh. Nhưng địa ngục bên trong quần của Kang Hyuk thì chỉ vừa mới bắt đầu.
Anh cởi bỏ quần áo ngoài, chỉ mặc một bộ đồ ngủ mỏng rồi leo lên chiếc giường tầng dưới. Lớp nệm lạnh lẽo chẳng thể làm dịu đi ngọn lửa đang thiêu đốt từ hạ bộ. Anh nằm ngửa, rồi lại nằm nghiêng. Anh co chân, rồi lại duỗi thẳng. Vô ích. Cái lồn dâm của anh như có sự sống riêng, nó phồng lên, sưng tấy, hai mép thịt mọng nước cọ vào nhau một cách tuyệt vọng. Dâm thủy tuôn ra ngày một nhiều, biến cái quần lót của anh thành một bãi lầy nhớp nháp.
Trên tầng hai, tiếng thở đều đều của Jae Won vang lên. Tiếng sột soạt mỗi khi cậu trở mình, tiếng cót két nhẹ của khung giường sắt, tất cả đều như những lưỡi dao cứa vào dây thần kinh căng như dây đàn của Kang Hyuk.
Anh cắn chặt răng, tay bấu lấy drap giường đến mức các đốt ngón tay trắng bệch. Cơn vật lồn lên đến đỉnh điểm. Nó không chỉ ngứa nữa, mà còn là một cảm giác trống rỗng, một khao khát được lấp đầy, được chà xát, được một cái lưỡi tài tình nào đó vỗ về.
Mẹ kiếp... Mẹ kiếp!
Kang Hyuk ngước mắt lên nhìn trần giường tối đen phía trên, nơi cậu trai trẻ đang ngủ say. Một ý nghĩ điên rồ, nhục nhã và khốn nạn nảy lên trong đầu.
Không. Không thể được. Anh là giáo sư. Cậu là học trò.
Nhưng... cái lồn ngứa quá.
Ngứa đến phát điên rồi.
Liêm sỉ. Phẩm giá. Chức vị giáo sư.
Tất cả những thứ đó giờ đây là một lũ vô dụng. Liêm sỉ có giúp anh bớt chảy nước không? Phẩm giá có làm hai mép lồn của anh ngừng sưng tấy không? Chức vị giáo sư có thể mài ra thành cái que để chọc vào mà gãi ngứa được không?
Không. Đéo.
Thứ duy nhất có thể cứu rỗi anh lúc này, trớ trêu thay, lại là thằng nhóc đang ngáy o o ở tầng trên. Thằng bé cún vàng mà ban ngày anh xem như một cậu học trò cần rèn giũa.
Mặc kệ. Vứt mẹ cái liêm sỉ đi.
Kang Hyuk chậm chạp ngồi dậy. Từng cử động đều như quay chậm, nặng nề và nhục nhã. Anh đặt chân xuống sàn nhà lạnh lẽo, từ từ đứng dậy. Ánh sáng yếu ớt từ ngoài hành lang hắt vào, vẽ nên cái bóng thảm hại của một vị giáo sư đang đầu hàng trước bản năng.
Anh bước tới bên cạnh chiếc giường tầng, ngước mắt nhìn lên. Từ góc độ này, anh trông thật nhỏ bé. Bàn tay anh giơ lên, run rẩy, ngập ngừng giữa không trung. Phải mất vài giây đấu tranh nội tâm dữ dội, anh mới đủ can đảm đặt tay lên vai Jae Won và lay nhẹ.
"Số Một."
Giọng anh khàn đặc, nghe như tiếng của một con mèo sắp chết khát.
"... Dậy."
Bị đánh thức đột ngột, Jae Won giật mình. Cậu lơ mơ ngồi dậy, mái tóc rối bù như tổ quạ. Phản xạ đầu tiên là vớ lấy cặp kính trên đầu giường đeo vào.
"Hửm? Giáo sư? Có... có chuyện gì ạ?" Cậu ngáp một cái, giọng ngái ngủ, "Có ca cấp cứu sao ạ?"
Đúng là một con cún vàng ngơ ngác. Trong đầu cậu chỉ có công việc. Nhìn bộ dạng ngây thơ vô số tội đó, Kang Hyuk lại cảm thấy một đợt sóng nhục nhã ập tới. Anh đang định làm gì với cậu trai này thế này? Anh đang định biến cậu thành công cụ để giải quyết cơn nứng lồn của mình.
Nhưng mũi tên đã rời cung. Cái lồn đã ứa nước. Sao mà quay đầu được nữa.
"Không... không phải cấp cứu." Kang Hyuk khó khăn nuốt nước bọt. Cổ họng anh khô khốc.
Trong bóng tối, đôi mắt của Jae Won chớp chớp, cố gắng nhìn rõ biểu cảm của giáo sư. Cậu thấy dáng người anh có gì đó rất lạ, cứng đờ và căng thẳng.
"Vậy... sao thế ạ?"
Cái lồn của Kang Hyuk co thắt một cái dữ dội, như muốn thúc giục anh. Nhanh lên! Nói đi! Kêu nó xuống đây!
"Xuống đây đã." Anh cố gắng ra lệnh, nhưng âm thanh phát ra lại yếu ớt và mang theo ý cầu khẩn nhiều hơn. "Tôi... có chuyện cần cậu giúp."
"Vâng ạ."
Mặc dù chả hiểu mô tê gì, nhưng Jae Won vẫn là một chú cún ngoan ngoãn nghe lời chủ. Cậu lồm cồm xoay người, vụng về trèo xuống chiếc thang sắt. Cả người cậu vẫn còn vương mùi xà phòng tắm và mùi ngái ngủ dễ chịu. Cậu đáp xuống sàn, đứng trước mặt Kang Hyuk.
"Giáo sư cần em giúp gì ạ?"
Sự im lặng bao trùm. Kang Hyuk không trả lời. Anh chỉ đứng đó, hơi thở ngày một nặng nề. Anh nhìn chằm chằm vào Jae Won, ánh mắt vừa phức tạp, vừa xấu hổ, lại vừa cháy bỏng một nỗi ham muốn không thể che giấu.
Jae Won bắt đầu thấy hơi sợ. Trông giáo sư lạ lắm. Bộ dạng này còn đáng sợ hơn cả lúc anh nổi điên trong phòng phẫu thuật.
Thấy Kang Hyuk không nói gì, cậu lo lắng hỏi lại: "Giáo sư... anh ổn không?"
Thay cho câu trả lời, Kang Hyuk từ từ giơ tay lên. Bàn tay thon dài, vốn dùng để cầm dao mổ một cách chuẩn xác, giờ đây lại run rẩy như sắp rụng. Jae Won đứng im, bối rối nhìn bàn tay đó tóm lấy cổ tay mình.
Lòng bàn tay anh nóng như lửa đốt.
"Giáo sư?"
Kang Hyuk không nói. Anh chỉ chậm rãi, kiên quyết, kéo bàn tay của cậu trai trẻ đi xuống. Xuống thấp hơn nữa. Qua eo, qua bụng...
Jae Won nín thở. Cậu cảm nhận được bàn tay mình đang tiến đến một nơi không nên đến.
Và rồi, nó dừng lại ngay trên lớp vải mỏng của chiếc quần ngủ của anh, ngay tại nơi mà cậu có thể cảm nhận rõ ràng một sự ẩm ướt bất thường và một khối thịt mềm mại đang run rẩy, sưng phồng bên dưới.
Bộ não của Yang Jae Won chính thức đoản mạch.
Một ngàn lẻ một giả thuyết y khoa chạy loạn xạ trong đầu cậu. U nang? Khối u? Thoát vị bẹn thể hiếm gặp? Hay giáo sư bị chấn thương vùng hạ bộ mà giấu mọi người? Sự ẩm ướt này là mồ hôi hay dịch rỉ viêm?
Nhưng mọi giả thuyết y khoa cao siêu đều sụp đổ khi bàn tay đang run rẩy của Baek Kang Hyuk đẩy tay cậu ra, rồi dứt khoát làm một hành động mà Jae Won có nằm mơ thêm mười kiếp người cũng không tưởng tượng nổi.
Anh kéo phăng cái quần ngủ xuống đến đầu gối.
Soạt.
Trong ánh sáng mờ ảo, thứ đập vào mắt Jae Won không phải dương vật, cũng không phải khối u dị dạng nào.
Đó là một cái lồn.
Một cái lồn thứ thiệt, bằng xương... à không, bằng thịt, đang hiện hữu giữa hai đùi của vị giáo sư mà cậu hằng kính trọng.
Nó sưng mọng, hai mép thịt dầy cộm tách ra mời gọi. Ở giữa là một khe sâu ẩm ướt, lấp lánh dâm dịch. Vài sợi lông đen, dày và xoăn tít bướng bỉnh mọc xung quanh, càng làm nổi bật làn da ngăm và sắc hồng đậm của phần thịt non bên trong.
Yang Jae Won há hốc mồm, cặp kính suýt thì rơi khỏi sống mũi. Cậu chớp mắt. Rồi lại chớp mắt. Hình ảnh vẫn không thay đổi. Não cậu từ trạng thái đoản mạch chuyển sang cháy đen thui. Đây là tình huống gì? Giải phẫu học của cậu sai ở đâu à? Hay đây là một ca bệnh hiếm gặp đến mức y văn chưa từng ghi nhận?
"Nhìn đủ chưa?"
Giọng Kang Hyuk run rẩy, đầy nhục nhã nhưng cũng chất chứa sự gấp gáp không thể che giấu. Anh nhìn thẳng vào mắt Jae Won, ánh mắt như một con thú bị thương đang cầu cứu.
"Nó... nó ngứa."
Chỉ hai từ đó thôi đã kéo Jae Won ra khỏi mớ lý thuyết y khoa hỗn độn. À. Ngứa. Giáo sư bị ngứa. Và thứ trước mặt cậu đây là nguyên nhân. Mùi hương nồng đậm đặc trưng của phụ nữ khi hưng phấn xộc thẳng vào mũi cậu, đánh thức một bản năng khác, nguyên thủy hơn cả bản năng của một bác sĩ.
Bản năng của một thằng đực.
"Giúp tôi..." Kang Hyuk gần như van xin. "Dùng tay... Làm ơn..."
Bé cún vàng Jae Won, dù vẫn còn đang sốc tận óc, nhưng mệnh lệnh của chủ nhân đã được đưa ra. Cậu vô thức quỳ xuống, ngón tay cậu run run, lần đầu tiên chạm vào nơi bí mật đó.
Mềm. Nóng. Và ướt kinh khủng.
Ngay khi đầu ngón tay của Jae Won chạm vào mép lồn, cả người Kang Hyuk giật nảy lên, một tiếng rên khẽ thoát ra từ kẽ răng bị cắn chặt. Phản ứng đó như một tín hiệu xanh cho Jae Won. Cậu bạo dạn hơn, dùng một ngón tay nhẹ nhàng tách hai mép thịt ra.
Bên trong, hạt le sưng đỏ như một quả cherry nhỏ đang run rẩy. Xung quanh nó, nước lồn trong suốt chảy ra lênh láng.
"A..." Kang Hyuk không kìm được nữa, anh ngửa đầu ra sau, tay bấu chặt vào vai Jae Won.
Cơn ngứa được xoa dịu bằng một cảm giác xa lạ nhưng đê mê hơn gấp bội. Jae Won, thấy anh có phản ứng, liền dùng ngón trỏ khẽ day nhẹ lên hạt le đó.
"Ưm! Đúng... đúng rồi... chỗ đó..."
Jae Won bắt đầu tìm tòi. Cậu luồn ngón tay vào sâu hơn bên trong cái huyệt động nóng ẩm, vách thịt co dãn lập tức siết lấy ngón tay cậu. Cậu khuấy đảo bên trong, cảm nhận từng nếp gấp, từng cơn co thắt của giáo sư. Hai, rồi ba ngón tay. Tiếng phập phập nhớp nháp bắt đầu vang lên trong căn phòng tĩnh mịch, hòa cùng tiếng thở dốc ngày càng nặng nề của Kang Hyuk.
Nhưng vẫn chưa đủ. Cơn ngứa đã đỡ, nhưng cơn nứng thì lại bùng lên như lửa gặp xăng.
"Nữa đi..." Anh thở hổn hển, cả người run lên bần bật. "Liếm... Dùng miệng đi, Jae Won... Tôi xin cậu..."
Lời cuối cùng, "tôi xin cậu" - nó xóa sạch mọi ranh giới giáo sư - học trò, mọi phẩm giá cuối cùng của Baek Kang Hyuk. Giờ đây anh chỉ là một con đĩ nứng lồn đang cầu xin được thỏa mãn.
Jae Won ngẩng lên, nhìn khuôn mặt đỏ bừng, đẫm mồ hôi và đôi mắt mờ đi vì nhục dục của giáo sư mình. Cậu không nghĩ ngợi gì nữa.
Cậu cúi đầu xuống, vươn lưỡi ra, và liếm.
Một đường dứt khoát từ dưới lên trên, quét trọn dòng dâm thủy mặn mòi.
"AAAA!"
Kang Hyuk hét lên một tiếng thất thanh rồi vội vàng bịt miệng lại. Toàn thân anh mềm nhũn, suýt nữa thì ngã quỵ nếu không có Jae Won đang quỳ ở đó làm điểm tựa.
Cái lưỡi của Jae Won, khác hẳn với ngón tay, nó mềm mại, linh hoạt và ướt át. Nó như một con cá nhỏ tinh ranh, luồn lách vào mọi ngóc ngách của con sò béo. Cậu mút mạnh vào hạt le, dùng đầu lưỡi day tròn quanh nó, rồi lại chui sâu vào trong huyệt động mà húp chùn chụt.
Tiếng bú liếm dâm đãng vang lên ngày một to. Jae Won giờ đã hoàn toàn nhập tâm vào công việc. Hai tay cậu không còn để yên mà trượt lên trên, vòng ra sau lưng và bóp mạnh vào cặp mông tròn lẳn của giáo sư, ghì anh lại gần mặt mình hơn.
Jae Won tăng tốc, cái lưỡi đảo qua đảo lại như một cái máy, hai má hóp lại mút vào cửa huyệt đang co thắt điên cuồng của anh. Mọi sự xấu hổ, mọi lý trí còn sót lại trong đầu Baek Kang Hyuk đều bị cái lưỡi đó liếm cho sạch sành sanh.
"A... a... Jae Won... chậm... không... nhanh lên... Aaa!"
Những tiếng rên dâm đãng không thể kiểm soát cứ thế tuôn ra khỏi miệng anh. Anh rên rỉ tên cậu, một cách vừa thống khổ vừa sung sướng. Hai tay anh bấu chặt lấy vai áo của Jae Won, móng tay cào sâu vào lớp vải, như thể đó là phao cứu sinh duy nhất giữa cơn bão nhục dục.
"Đúng rồi... liếm nó đi... liếm nát cái lồn của tôi đi... Aaa... sướng quá... Jae Won... aaaaa!"
Cặp mông của anh bắt đầu nhún tới, chủ động chà xát, ấn sâu hơn vào mặt cậu trai trẻ, tìm kiếm sự ma sát mãnh liệt hơn. Mỗi cú táp lưỡi của Jae Won vào hạt le sưng tấy lại khiến cả người anh giật bắn lên như bị điện giật.
Jae Won nghe thấy những tiếng rên rỉ tục tĩu đó, trong lòng không những không sợ hãi mà còn dâng lên một cảm giác hưng phấn đến cực điểm. Con cặc của cậu trong quần đã cứng đến mức muốn nổ tung. Cái lưỡi của cậu càng lúc đảo qua đảo lại với tốc độ chóng mặt, đồng thời tạo ra những tiếng chụt chụt dâm đãng vang vọng khắp căn phòng, điên cuồng hút lấy thứ mật ngọt đang tuôn ra không ngớt.
Bỗng nhiên, Kang Hyuk khựng lại. Toàn thân anh căng cứng như một sợi dây đàn.
"Jae Won... tôi... tôi sắp..."
Bên trong cơ thể anh, cảm giác tê rần chạy dọc sống lưng. Một áp lực căng tức ở bụng dưới, giống như mắc tiểu nhưng mãnh liệt và đê mê hơn gấp vạn lần. Anh biết mình sắp bắn.
"Dừng... dừng lại..." Anh cố gắng ra lệnh trong vô vọng, nhưng hông của anh lại phản chủ, càng lúc càng dập mạnh vào mặt Jae Won.
Jae Won không những không dừng, mà còn như được tiếp thêm sức mạnh. Cậu ngẩng lên một giây, nhìn thẳng vào đôi mắt mờ lệ vì khoái cảm của Kang Hyuk, rồi lại cúi xuống, dùng hết sức bình sinh mút thật mạnh vào cửa huyệt.
Và anh ra.
"JAE WONNNNNN!!!"
Kang Hyuk hét lên, một tiếng hét vừa sung sướng vừa tuyệt vọng.
Và rồi, nó đến.
PHỤTTTTT!
Một dòng nước nóng hổi, trong suốt từ sâu trong lồn anh phun thẳng ra với một áp lực cực mạnh. Nó không chỉ một tia, mà là cả một cơn mưa rào xối xả.
Jae Won, với khuôn mặt vẫn đang áp chặt vào đó, hứng trọn.
Dòng nước ấm nóng bắn đầy lên mặt cậu, lên má, lên trán, len lỏi vào tóc và chảy cả vào miệng. Cặp kính của cậu lập tức mờ đi vì bị nước lồn bắn ướt. Cả khuôn mặt của cậu, trong một khoảnh khắc, đã được rửa sạch sẽ bằng thứ mỹ phẩm nguyên chất nhất.
Dòng nước phun ra không ngừng, kéo dài vài giây rồi mới yếu dần. Kang Hyuk co giật từng hồi, toàn thân mềm nhũn như một con búp bê vải, ngã vật ra sàn, miệng thở hổn hển, hai mắt trợn trắng.
Cơn ngứa biến mất. Chỉ còn lại một sự trống rỗng đê mê.
Jae Won từ từ ngẩng mặt lên. Tóc cậu bết lại, mặt mũi ướt sũng, vài giọt "nước thánh" vẫn còn đang nhỏ xuống từ cằm. Cậu đưa lưỡi, vô thức liếm lấy vệt nước trên môi mình.
Vị mằn mặn, hơi nồng, và kích thích đến lạ.
Sau cơn cao trào kinh thiên động địa, Kang Hyuk ngã dí trên sàn, lồng ngực phập phồng như một con cá vừa bị quăng lên cạn. Toàn thân anh rã rời, tâm trí trống rỗng, chỉ còn lại dư vị của cơn khoái cảm vừa quét qua.
Jae Won vẫn quỳ ở đó, khuôn mặt ướt sũng nước lồn của anh. Cậu nhìn anh trong bộ dạng phơi bày, dâm đãng và hoàn toàn bất lực, thì cảm giác ham muốn chợt trỗi dậy. Cậu đã nếm được vị ngon của con hàu béo này, và cậu muốn nhiều hơn thế. Cậu muốn vào trong, muốn khám phá hang động ấm nóng đó, muốn lấp đầy nó.
Và thằng em của cậu cũng đồng tình.
Nó đang gào thét trong quần, con cặc thịt sừng sững, nóng hổi, đầu khấc rỉ ra một ít dịch nhờn, đòi được chui vào cái lỗ lồn vừa mới đãi cậu một bữa tiệc nước non.
Jae Won trườn người tới, giọng cậu khàn đặc đi vì dục vọng.
"Giáo sư... anh sướng không?" Cậu đưa tay lên, dịu dàng lau đi vệt nước còn vương trên má anh, rồi lại cúi xuống, hôn nhẹ lên đôi môi đang sưng mọng. "Đến lượt em nhé? Cho em vào... có được không?"
Cậu vừa nói vừa dùng hông cọ nhẹ vào đùi Kang Hyuk. Cảm nhận được cây hàng cứng như đá đang chọc vào da thịt mình, Kang Hyuk giật bắn người, hồn phách như vừa quay trở về từ cõi tiên.
Anh nhìn xuống.
Giữa hai chân của Jae Won, một con mãng xà khổng lồ đang đội cái quần ngủ lên thành một cái lều chóp nhọn. Kích thước đó, sự hung hãn đó, khiến Kang Hyuk hoảng sợ thực sự. Anh nhìn con cặc của cậu, rồi lại vô thức sờ xuống cái lồn vẫn còn đang giật giật sau cơn cực khoái của mình.
Đút cái đó vào đây ư?
Sẽ rách mất. Sẽ đau chết mất. Và...
Và...
Một nỗi sợ hãi nguyên thủy và có phần nực cười bỗng choán lấy tâm trí vị giáo sư.
"Không!" Anh hét lên, hai tay vội vàng đẩy Jae Won ra. "Không được! Dừng lại!"
Jae Won sững người, con cặc trong quần cũng như bị dội một gáo nước lạnh. "Sao... sao thế ạ?"
"Tôi... tôi..." Kang Hyuk lắp bắp, mặt mũi từ đỏ vì dục vọng chuyển sang tái mét vì sợ hãi. Anh bò lùi lại, co người như một con tôm. "Tôi chưa... chưa làm bao giờ! Sẽ... sẽ có thai mất!"
... Hả?
Yang Jae Won ngớ người. Cậu mất ba giây để xử lý thông tin.
Giáo sư Baek Kang Hyuk. Oai phong lẫm liệt. Lạnh lùng tàn bạo. Đứng trên vạn người.
LÀ TRAI TRINH? LẠI CÒN SỢ CÓ BẦU?
Trời đụ, cái thông tin này nó còn sốc hơn cả việc anh có lồn nữa. Sự tương phản khổng lồ này khiến Jae Won không biết nên cười hay nên tiếp tục nứng nữa. Nhưng nhìn vẻ mặt hoảng hốt chân thật của Kang Hyuk, cậu biết anh không nói đùa.
Thế nhưng, con cặc của cậu thì đếch quan tâm đến lý do. Nó vẫn đang đòi ăn.
Jae Won dịu giọng xuống, dỗ dành: "Sẽ không có bầu đâu ạ. Em biết cách mà."
"Không! Cứ cho vào là có khả năng!" Kang Hyuk cãi cùn, ôm chặt lấy thân mình.
Nhìn bộ dạng vừa đáng thương vừa đáng địt của anh, Jae Won thở dài. Cậu không vào trong cũng được, nhưng bắt cậu nhịn thì không thể.
Trong lúc Jae Won còn đang nghĩ cách, thì chính Kang Hyuk lại là người hành động trước. Cơn nứng của anh, dù vừa được giải tỏa, nhưng bị con cặc đang sừng sững của Jae Won quyến rũ, lại bắt đầu ngóc đầu dậy. Anh liếc nhìn cái lều to sụ trong quần cậu, cắn môi.
Anh sợ bị địt, nhưng anh vẫn muốn...
Kang Hyuk rụt rè chìa tay ra, run run chạm vào con cặc đang gầm thét của Jae Won qua lớp quần. Anh thì thầm, như đang tự thỏa hiệp với chính mình:
"...Chỉ cọ ở bên ngoài thôi... thì được."
Với một con cún vàng sắp bị bỏ đói thì được quăng cho khúc xương vẫn là thơm ngon tuyệt vời.
Jae Won không chờ thêm một giây nào nữa. Cậu tự tay kéo quần mình xuống, giải thoát cho con mãng xà đang trực chờ xuất trận. Kang Hyuk nuốt nước bọt một cách khó khăn. Nó to hơn anh tưởng tượng rất nhiều.
Anh từ từ dạng chân ra, để lộ khe lồn vẫn còn ướt át nước dâm của chính mình và của Jae Won ban nãy. Jae Won hiểu ý, cậu nằm đè lên người anh, cẩn thận đặt con cặc nóng rực của mình áp vào cửa huyệt.
"Ah-"
Cả hai cùng rên lên một tiếng khi da thịt trần trụi chạm vào nhau.
Jae Won bắt đầu di chuyển. Cậu dùng hông, chậm rãi chà xát con cặc của mình dọc theo khe lồn của Kang Hyuk. Đầu khấc tròn to liên tục nghiền lên hạt le vốn đã sưng đỏ của anh.
"Ư... ưm... Jae... Jae Won..."
Kang Hyuk quằn quại. Cảm giác này vừa đau đớn vừa sung sướng. Hột le của anh bị mài cọ đến bỏng rát, trong khi toàn bộ cây cặc dài to của Jae Won lại chà đạp không thương tiếc lên khe lồn trống rỗng, vừa hành hạ vừa xoa dịu. Nước dâm tuôn thêm, hòa lẫn dịch nhờn từ đầu khấc Jae Won, biến mọi cú trượt thành một đường ray ướt át, càng lúc càng trơn tru và dâm đãng.
Lép nhép... lép nhép...
"A... ahhh... chà nữa đi... mạnh lên... sướng... Hột le... cạ nát nó đi... Jae Won... Aaaa!"
Nghe những lời rên rỉ dâm đãng từ miệng vị giáo sư luôn lạnh lùng, Jae Won thấy sướng. Cậu cúi xuống, ghé sát vào tai anh:
"Giáo sư thích bị cặc to của em chà nát lồn đúng không? Nói em nghe đi, cái lồn trinh của anh có thích không?"
Câu hỏi tục tĩu đó như một cú giáng mạnh vào sự xấu hổ còn sót lại của Kang Hyuk, nhưng đồng thời lại khiến khoái cảm của anh tăng vọt. Anh không trả lời, chỉ có thể rên lên một tiếng bất lực, hai đùi càng kẹp chặt lấy con cặc đang làm loạn của cậu.
Giáo sư Baek Kang Hyuk đã biến mất đâu không còn thấy nữa. Thay vào đó chỉ còn một con đĩ đáng thương, rên rỉ những lời dâm ô nhất, quằn quại van xin cho có một con cặc chịu nghiền nát cái lồn đang rực cháy của mình. Hột le của anh đỏ ửng, căng mọng, sưng vù như bị ong chích, mỗi lần bị đầu cặc chà xát đều làm anh giật nảy như bị điện giật.
Cả hai đều đang chìm trong một bể dục vọng đau khổ. Kang Hyuk thì bị trêu chọc đến phát điên, còn Jae Won thì khổ sở vì không được vào trong. Thân cặc cậu trượt lên, trượt xuống. Hết lần này đến lần khác. Đầu cặc cạ nghiến từng đường dọc khe lồn nóng ẩm, nghiền thẳng lên hột le cương cứng đỏ mọng. Cái cửa huyệt mềm mại ướt át cứ mở ra khép lại ngay trước mũi cặc, dụ dỗ cậu, nhưng tuyệt nhiên không cho phép bước vào.
Sau mấy chục cú trượt lên trượt xuống như vậy, Kang Hyuk gần như phát điên. Cả hai đều đã ở giới hạn của sự chịu đựng. Hột le của Baek Kang Hyuk sưng vù lên, đỏ mọng và nhạy cảm đến mức mỗi cú chà của Jae Won đều khiến anh giật nảy lên, rên rỉ như một con mèo cái động đực.
"Cặc của cậu... hư quá... Nó làm lồn tôi chảy nước không ngừng... Aaa... Chà chết cái hột le của tôi đi!"
"A... Jae Won... sắp... sắp không chịu nổi..." Kang Hyuk nức nở, hông của anh càng lúc càng dập loạn xạ, vô thức siết chặt lấy cây hàng của Jae Won.
Chính hành động kẹp chặt vô tình đó của anh đã trở thành đòn quyết định.
Jae Won cảm nhận được vách thịt mềm mại của giáo sư siết lấy thân cặc mình một cái chết người. Một luồng điện cực mạnh chạy dọc sống lưng cậu. Cậu không thể nhịn được nữa. Lý trí của một bác sĩ, sự kiềm chế của một bé cún vàng ngoan ngoãn, tất cả đều bị dục vọng đánh cho tan tác.
"Giáo sư... em... em sắp..."
Cậu gầm lên một tiếng, hai tay đang đặt trên eo Kang Hyuk siết chặt lại, ghì anh xuống sàn. Hông cậu bắt đầu thúc mạnh và nhanh hơn. Những cú chà không còn là trêu chọc nữa, mà là những cú dập đầy bản năng, cố gắng tìm kiếm sự giải thoát.
Kang Hyuk cảm nhận được sự thay đổi. Anh mở to mắt, hoảng hốt nhìn cậu trai trẻ bên trên đang mất kiểm soát. Anh cảm nhận được con cặc đang kẹp giữa hai chân mình bắt đầu run lên, co thắt từng hồi.
"Không... Jae Won, đừng bắn... Đừng bắn ở đây... A!"
Nhưng đã quá muộn.
"AAAAHHHH!"
Jae Won hét lên, một tiếng hét khàn đặc và đầy thỏa mãn. Cậu thúc mạnh cú cuối cùng, thân cặc nóng rực ngọ nguậy dữ dội.
Và rồi, một dòng sữa đực đặc quánh, nóng hổi phun thẳng ra.
PHỤTTT! PHỤTTT!
Nó không bắn ra xa, mà tuôn trào ngay tại chỗ, chan hòa lên khắp vùng tam giác mật của Kang Hyuk. Dòng tinh trắng đục phủ lên hai mép lồn sưng đỏ, lấp đầy cái khe sâu, và bao bọc lấy hột le đang run rẩy của anh, biến lồn của anh thành món súp hàu sữa thơm lừng.
Jae Won bắn ra rất nhiều, từng đợt, từng đợt một, cho đến khi không còn một giọt nào. Toàn thân cậu mềm nhũn, đổ sập xuống người Kang Hyuk, vùi mặt vào hõm cổ anh mà thở hổn hển.
Bên dưới, Baek Kang Hyuk hoàn toàn bất động. Anh là người có kinh nghiệm mổ xẻ bệnh nhân, nhìn thấy những thứ kinh tởm nhất, nhưng chưa có cảnh tượng nào lại gây sốc cho anh như cảnh tượng đang diễn ra ngay trên cơ thể mình.
Anh cảm nhận được dòng tinh dịch nóng ấm, dính nhớp đang từ từ chảy lan ra, len lỏi qua từng kẽ lông, thấm ướt vùng da non nhạy cảm. Mùi tanh nồng đặc trưng của nó xộc thẳng vào mũi anh, hòa cùng mùi nước lồn của chính anh, tạo thành một thứ hương vị của sự dâm đãng nguyên chất.
Cái lồn trinh nguyên, thứ mà anh đã giữ gìn bao nhiêu năm nay, lần đầu tiên đã được nếm trải mùi vị của đàn ông. Dù chưa bị xâm phạm từ bên trong, nhưng bên ngoài nó đã bị đánh dấu, bị làm cho ô uế một cách triệt để.
Jae Won vẫn còn đang thở dốc trên người anh, miệng lẩm bẩm tên anh không ngừng. Cún vàng sau khi "làm bậy" xong thì lại trở về dáng vẻ ngoan ngoãn, có chút hối lỗi.
"A... em... em xin lỗi... Em... làm bẩn anh rồi. Để em lau."
Nói là làm, cậu đứng dậy, trong cơn bối rối còn loạng choạng suýt ngã. Cậu vớ lấy hộp khăn ướt trên bàn, rút ra cả một mớ rồi quay lại chỗ Kang Hyuk, bộ dạng hệt như một đứa trẻ vừa làm đổ sữa ra nhà.
Kang Hyuk trơ mắt nhìn cậu trai trẻ quỳ xuống, định dùng khăn ướt lau dọn bãi tinh trên cái lồn của mình. Hình ảnh đó quá sức chịu đựng. Một bác sĩ phụ tá đang lau tinh dịch của chính mình khỏi lồn của giáo sư hướng dẫn. Cái cảnh này mà lọt ra ngoài, chắc cả Bệnh viện Hankuk sập mẹ nó luôn.
"Tránh ra!" Anh giật lấy xấp khăn giấy từ tay Jae Won, mặt đỏ như gấc. "Tự tôi làm được."
Anh ngồi dậy, vụng về lau dọn cái mớ hỗn độn dính nhớp giữa hai chân. Tay anh run đến mức suýt làm rơi cả khăn giấy. Cái lồn của anh, sau bao nhiêu năm tháng trong trắng, giờ đây lại ra nông nỗi này.
Sau khi tạm thời dọn dẹp xong, cả hai ngồi đối diện nhau trên sàn nhà, không ai nói với ai câu nào.
Cuối cùng, Kang Hyuk, trong nỗ lực tuyệt vọng để vớt vát lại chút quyền uy cuối cùng, hắng giọng:
"Chuyện tối nay... coi như chưa từng xảy ra. Ra ngoài, cậu vẫn là Số Một, tôi vẫn là Giáo sư Baek. Cấm được hé răng nửa lời."
Jae Won ngoan ngoãn gật đầu, đẩy gọng kính. "Vâng ạ."
Kang Hyuk thở phào nhẹ nhõm. Tốt, thằng nhóc này vẫn còn biết sợ.
Nhưng cậu lại nói tiếp, giọng ngây thơ vô số tội:
"Thế ạ... Vậy lỡ như lần sau... cái lồn của anh lại ngứa nữa thì sao ạ?"
BÙM.
Một câu hỏi chí mạng. Nó đánh thẳng vào điểm yếu của Kang Hyuk, lột trần mọi sự cố gắng giả tạo của anh. Anh cứng họng. Đúng vậy, lần sau thì sao? Cơn ngứa khốn nạn này chắc chắn sẽ quay lại. Và anh biết, sau khi đã nếm trải sự sung sướng từ cái lưỡi của Jae Won, anh sẽ không thể nào chịu đựng được nữa.
Anh im lặng một lúc lâu, ánh mắt dao động. Cuối cùng, anh thở hắt ra một hơi, như chấp nhận số phận.
"Thì..." Anh ngập ngừng, hai má lại nóng lên. "...Thì cứ làm như hôm nay."
Rồi anh vội vàng bổ sung, như để giữ lại chút phẩm giá cuối cùng: "Chỉ được dùng miệng và tay! Tuyệt đối cấm cho cái đó vào! Nghe chưa?"
Jae Won gật đầu lia lịa, tỏ vẻ nghiêm túc. "Vâng, em hiểu rồi ạ."
Cậu tỏ vẻ ngoan ngoãn như một con cún vàng vừa được huấn luyện thành công, cái đuôi chỉ thiếu điều muốn vẫy lên lia lịa. Nhưng trong đầu cậu thì lại là một câu chuyện hoàn toàn khác.
Lần sau em vẫn sẽ bú lồn anh đến chết đi sống lại. Nhưng bú xong, em sẽ tìm cách đè anh ra mà địt. Em sẽ không bắn ra ngoài nữa. Em sẽ bắn hết vào cái lồn trinh này, bắn cho nó căng đầy, ngập ngụa trong sữa đặc của em. Em sẽ làm anh có bầu bằng tinh trùng của em.
Bên ngoài, bé cún vàng vẫn đang chớp chớp đôi mắt ngây thơ sau cặp kính.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro