4 - Kẹo Bạc Hà

Sau khi vừa bị một hiệp địt vội đến ướt sũng để kịp giờ họp, bướm xinh của Giáo sư còn chưa kịp khép lại thì đã bị bé cún vàng tinh nghịch nhét mấy viên kẹo nhân si-rô bạc hà vào sâu trong con hàu sữa còn đang co thắt của mình.

Để rồi, trong buổi họp, anh phải cắn răng chịu đựng màn tra tấn ngọt ngào giữa một rừng tai mắt, khi vỏ kẹo từ từ tan chảy, biến lồn anh thành một cái hang động rỉ nước đường dâm đãng. Và rồi, nhân bạc hà chảy ra, một cơn sóng mát lạnh đột ngột lan tỏa khắp vách thịt nóng hổi, khiến anh giật bắn cả người, suýt thì rên lên trước mặt toàn thể ban lãnh đạo.

Tan họp, giáo sư trở về phòng trực với một cái quần lót dính bết vào đám lông mu bởi thứ hỗn hợp si-rô bạc hà và nước lồn. Và dĩ nhiên, bé cún vàng không thể lãng phí cơ hội mà húp sùm sụp một món tráng miệng ngon lành như vậy.

. . .

Baek Kang Hyuk liếc nhìn đồng hồ. Còn bốn mươi lăm phút nữa là đến cuộc họp hội đồng, nơi anh biết chắc mình sẽ bị ban lãnh đạo quay cho tơi tả về vấn đề ngân sách. Càng căng thẳng, càng khó chịu, thì cái lồn của anh lại càng dở chứng.

Nó không chỉ ngứa ngáy bình thường. Hôm nay nó đòi ăn cặc.

Trước kia, lồn xinh yêu của anh ngoan lắm. Nó im lìm trong quần, kín đáo và gần như vô hình, thỉnh thoảng chỉ gây chút rắc rối nhỏ. Nhưng đó là chuyện cũ, chuyện của cái thời nó còn ngây thơ, chưa từng được mở mắt nhìn thấy một con cặc to thực sự là gì.

Kể từ khi nó được cho ăn cặc to của bé cún vàng, nó đã bị dạy hư. Nó đã biết mùi. Giống như một con thú hoang được cho ăn thịt tươi, giờ đây nó không còn chịu nổi cảnh chay tịnh nữa. Ngày nào nó cũng nhớ, cũng thèm cái cảm giác bị nong ra đến căng tức, bị lấp đầy đến tận cùng, bị một con cặc hung dữ nhồi nhét vào sâu bên trong. Và hôm nay, cơn nghiện của nó đã lên đến đỉnh điểm.

Nó co thắt từng hồi, ứa ra một dòng nước dâm nhớp nháp, làm ướt đũng quần lót của anh. Anh đi qua đi lại trong phòng nghỉ, cảm giác bứt rứt như có cả ngàn con kiến đang bò trong lồn. Anh cần một con cặc, ngay lập tức. Một con cặc to lớn, cứng rắn để lấp đầy, để xoa dịu cái sự trống rỗng và ham muốn đang gào thét bên trong.

Đúng lúc đó, cánh cửa mở ra. Yang Jae Won bước vào.

Kang Hyuk không nói một lời. Anh lao tới, tóm lấy cổ áo Jae Won, xô thẳng cậu vào tường rồi nghiến môi mình lên môi cậu. Đây không phải là một nụ hôn, đây là một cuộc tấn công. Anh cạy mở quai hàm của Jae Won, đưa lưỡi vào càn quét, cố gắng hút cạn không khí và cả linh hồn của cậu.

"Ưm..." Jae Won bất ngờ, nhưng chỉ trong một giây. Cậu lập tức giành lại thế chủ động.

Lưỡi cậu đáp trả, quấn lấy lưỡi anh, vừa mút vừa day, cậu bú lấy mồm anh. Tiếng chụt chụt ướt át, tục tĩu vang lên khắp phòng. Jae Won hút lấy nước miếng của anh, rồi lại tráo trở đẩy nước miếng của mình vào miệng anh, bắt anh phải nuốt xuống. Hai người trao đổi, húp nước miếng của nhau xì xụp. Nụ hôn sâu đến mức cả hai suýt ngạt thở.

Và mỗi lần đầu lưỡi Jae Won chọc xoáy sâu vào khoang miệng, cái lồn ẩm ướt giữa háng Kang Hyuk lại run bắn, co giật từng hồi, như thể chỉ riêng một nụ hôn này thôi cũng đủ để anh ra nước đến nhũn cả bướm xinh.

Dứt khỏi nụ hôn, Kang Hyuk thở hổn hển, giọng ra lệnh gấp gáp: "Cởi quần ra! Nhanh lên! Tôi sắp phải đi họp!"

Jae Won nhìn vẻ mặt đỏ bừng, đôi mắt long lanh ngấn nước vì nứng của anh, cậu chỉ biết mỉm cười và tuân lệnh. Cả hai vội vàng cởi bỏ phần quần áo vướng víu bên dưới. Kang Hyuk, không một chút do dự, quay người, chống hai tay lên chiếc bàn trong phòng, chổng cặp mông tròn lẳn về phía Jae Won.

"Đeo bao vào! Nhanh lên!"

Lời mời gọi không thể nào tục tĩu hơn. Jae Won lập tức xé toạc vỏ bao, tròng lên con cặc đỏ hỏn đang căng đến nỗi run rẩy. Cậu khom người, hai ngón tay thọc thẳng vào khe lồn nhão nhoẹt, móc lấy thứ nước dâm đặc quánh nóng hổi của giáo sư, rồi bôi khắp cái đầu khấc đang rực lửa. Không kịp báo trước, cậu dí mạnh hông, cắm phập lút cán.

"Áh-!"

Kang Hyuk hét lên một tiếng khi bị lấp đầy một cách đột ngột. Cảm giác vừa căng tức vừa sung sướng khiến anh rùng mình.

BẠCH! BẠCH! BẠCH! BẠCH!

Tiếng da thịt trần trụi va vào nhau vang lên dồn dập, khô khốc và dâm đãng.

Jae Won dập như một cái máy. Cậu không có thời gian để thưởng thức. Cậu chỉ biết dùng hết sức bình sinh mà thúc, mà giã vào cái lồn đang đói khát của giáo sư. Cậu tóm gọn lấy eo thon của Kang Hyuk, ghì lại làm điểm tựa để mỗi nhát cắm đều sâu hoắm, mạnh bạo làm Kang Hyuk sướng ngây ngất.

"Nhanh nữa lên..." Kang Hyuk thở dốc, giọng nói đứt quãng. "Địt mạnh vào... Sâu nữa... Aaa~ Địt chết cái lồn của tôi đi... Sắp trễ rồi..."

Lời rên rỉ vừa như năn nỉ, vừa như khiêu khích, châm lửa thẳng vào hạ bộ Jae Won. Cậu gầm khẽ, hai tay luồn ra phía trước, tóm lấy cặp vú đĩ đang nảy tưng tưng theo từng nhịp địt. Cậu vừa dập mạnh từ phía sau, vừa dùng tay bóp nặn hai quả đồi sữa thịt đó một cách tàn bạo. Ngón cái và ngón trỏ véo lấy đầu ti căng cứng, vê vê, kéo kéo khiến Kang Hyuk hét khàn giọng, âm thanh cao vút chói tai như bị tra tấn nhưng lại sướng đến run rẩy.

"Aaaa-! Sướng... sướng quá... Jae Won... đừng... bóp vú nữa..."

"Lồn của giáo sư hôm nay ăn cặc tham lam thật đấy," Jae Won thì thầm, hơi thở của cậu phả vào gáy anh. "Nó mút chặt cặc em không buông này."

Nước non từ con hào sữa tứa ra lênh láng, tràn ra thành từng vệt bóng loáng. Dâm thủy của Kang Hyuk phun ra không ngừng, tuôn xuống đùi trong, chảy thành dòng, từng giọt trong vắt lẫn trắng đục nhỏ tong tong xuống sàn, loang thành vũng nhơ nhớp.

Jae Won dập như điên, hông cậu vung vẩy với tốc độ khủng khiếp đến nỗi chỉ còn thấy những vệt dư ảnh mờ nhòe, cứ như đang xé rách cả không khí. Mỗi lần rút ra, con cặc căng cứng lại kéo theo một vệt chỉ bạc óng ánh, dài ngoằng, nối liền giữa đầu khấc đỏ au với mép bướm đang co giật không ngừng. Mỗi lần đâm vào, toàn bộ cái lồn lại bị nhồi nhét đến tận đáy, ép cho nước dâm phun ra thành bọt trắng, văng tung tóe khắp gốc cặc, thấm ướt cả đám lông mu rậm rạp.

Cả hai đều đang chạy đua với thời gian. Cơn khoái cảm đến nhanh và dữ dội. Kang Hyuk cảm nhận được bụng dưới của mình thắt lại, cái lồn co giật điên cuồng, báo hiệu anh sắp lên đỉnh.

"Ư... sắp... sắp ra... ahhh~" giọng Kang Hyuk vỡ ra.

"Em... em cũng vậy!!" Jae Won cũng hổn hển, cắm sâu vài cú cuối cùng như trời giáng, hông nện liên tiếp khiến tiếng phập phập vang vọng khắp phòng.

Jae Won thúc thêm vài cú cuối cùng như trời giáng, rồi bắn đầy nòng nọc vào trong bao. Cùng lúc đó, Kang Hyuk cũng hét lên, toàn thân co giật, cái lồn siết chặt lấy con cặc của Jae Won rồi phun ra một dòng nước dâm cuối cùng.

Khi mọi thứ kết thúc, Kang Hyuk gần như xụi lơ trên bàn. Anh thở không ra hơi, hai chân run rẩy. Nhưng ý thức về cuộc họp đã kéo anh về thực tại.

"Chết tiệt! Còn có 10 phút nữa!"

Anh vội vàng đứng thẳng dậy, lảo đảo đi tìm khăn giấy để lau dọn qua loa. Anh cuống quýt mặc lại quần áo, vừa mặc vừa chửi thề.

Jae Won cũng đang dọn dẹp "hiện trường". Cậu tháo bao cao su, vứt vào sọt rác. Và trong lúc đó, mắt cậu lướt qua bàn làm việc.

Trên bàn, bên cạnh đống tài liệu, là một lọ thủy tinh đựng mấy viên kẹo bạc hà mà bệnh viện hay dùng để đãi khách.

Một ý nghĩ tinh nghịch, khốn nạn và đầy táo bạo lóe lên trong đầu cậu.

Cậu nhìn lọ kẹo.

Rồi lại nhìn bóng lưng của vị giáo sư đang vội vàng cài nốt cúc áo sơ mi, hoàn toàn không để ý đến mình.

Kang Hyuk đang cuống cuồng cài lại từng chiếc cúc áo sơ mi, đầu óc chỉ còn nghĩ đến những slide Powerpoint về ngân sách và khuôn mặt khó đăm đăm của Giám đốc Choi. Anh quay lưng hoàn toàn về phía Jae Won, không hề hay biết con ác quỷ đội lốt cún vàng kia đang làm gì sau lưng mình.

Jae Won di chuyển nhẹ nhàng như một con mèo. Cậu vặn nắp lọ kẹo thủy tinh mà không gây ra một tiếng động. Cậu đổ ra lòng bàn tay ba viên kẹo bạc hà, lớp vỏ cứng của chúng lấp lánh dưới ánh đèn.

Một nụ cười đầy nham hiểm nở trên môi cậu.

Ngay khi Kang Hyuk vừa kéo quần lên, đang định cài cúc, một vòng tay rắn chắc đã đột ngột siết chặt lấy eo anh từ phía sau, ghì anh vào tường.

"Á! Cậu làm cái quái gì vậy?!" Kang Hyuk giật mình, hoảng hốt giãy giụa. "Bỏ ra! Tôi trễ họp rồi!"

"Em giúp giáo sư tỉnh táo hơn thôi," Jae Won thì thầm, giọng nói của cậu phả vào gáy anh, vừa ngọt ngào vừa đầy đe dọa.

Một tay Jae Won giữ chặt lấy hông anh, không cho anh cử động. Tay còn lại, vẫn còn trơn tuột vì dâm dịch của cuộc mây mưa vội vã, luồn ra phía trước, chui vào bên trong chiếc quần lót anh còn chưa kịp kéo lên cho ngay ngắn.

Những ngón tay hư hỏng của cậu dễ dàng tìm thấy lối vào cái huyệt động vừa bị cày nát, vẫn còn đang sưng tấy và ẩm ướt. Kang Hyuk rên lên một tiếng khi ngón tay cậu trượt vào.

"Đừng... đừng làm nữa... tôi không có thời gian..."

Nhưng Jae Won không phải định móc lồn anh. Cậu có một kế hoạch khác. Nhanh như chớp, cậu dùng ngón tay đang ở bên trong, tách nhẹ hai mép thịt ra, và nhét ba viên kẹo bạc hà cứng ngắc vào sâu trong cái lồn nóng hổi của anh.

"Ực...!" Kang Hyuk trợn tròn mắt. Cảm giác vật thể lạ, cứng và lạnh đột ngột xâm nhập vào nơi sâu thẳm khiến toàn thân anh cứng đờ. Một viên. Rồi viên thứ hai đẩy viên đầu tiên vào sâu hơn. Và viên thứ ba, tàn nhẫn chèn chặt chúng lại."Cậu... cậu nhét cái gì vào...?"

Jae Won không trả lời. Sau khi đã "gài bom" thành công, cậu rút tay ra. Nhưng trước khi buông tha cho anh, bàn tay hư hỏng của cậu giơ lên cao.

BỐP!

Một tiếng vang giòn giã. Jae Won vỗ mạnh vào một bên mông của anh.

"A!" Kang Hyuk giật nảy mình vì đau và bất ngờ.

BỐP! BỐP!

Hai cái nữa, vào bên mông còn lại. Lực tay của cậu không nhẹ chút nào. Cảm giác đau rát, nóng bừng lan tỏa khắp cặp mông của anh, hằn lên đó dấu tay đỏ ửng.

Trong lúc anh vẫn còn đang choáng váng vì bị đánh, Jae Won ghé sát vào tai anh, giọng nói mang theo ý cười bệnh hoạn.

"Trong đó có 3 viên. Ngồi họp cho ngoan nhé, để lồn của giáo sư từ từ ăn hết kẹo cho em."

Cậu dừng lại một chút, rồi liếm nhẹ lên vành tai anh.

"Ăn kẹo ngoan, về em sẽ có thưởng."

Từ "thưởng" được cậu nhấn nhá một cách đặc biệt, đầy ẩn ý về một màn truy hoan còn điên cuồng hơn lúc nãy.

Nói rồi, Jae Won đột ngột buông anh ra.

Kang Hyuk lảo đảo, suýt nữa thì ngã sấp mặt. Anh vội vàng kéo khóa quần lên, quay phắt lại, khuôn mặt đỏ bừng vì giận dữ, xấu hổ và một chút... hưng phấn không thể giải thích. Anh nhìn thấy ba dấu tay đỏ ửng đang in trên mông mình qua tấm gương tủ.

"Cậu... cậu là đồ..."

Anh định chửi, nhưng Jae Won đã lùi lại, trưng ra bộ mặt cún con vô tội, tay chỉ vào chiếc đồng hồ treo tường.

"Giáo sư chỉ còn 5 phút thôi."

Câu nói đó như một gáo nước lạnh dập tắt mọi cơn thịnh nộ của Kang Hyuk. Anh cứng họng.

Anh chỉ có thể nuốt cục tức vào trong, ném cho Jae Won một cái nhìn căm hận cuối cùng, rồi quay người, mở cửa và lao ra ngoài.

Hành lang bệnh viện đông đúc và sáng sủa. Kang Hyuk sải bước nhanh nhất có thể về phía phòng họp, dáng vẻ vẫn cố tỏ ra đĩnh đạc, quyền uy.

Nhưng không ai biết, dưới lớp vỏ bọc lạnh lùng đó, vị giáo sư đáng kính đang phải bước đi một cách cẩn trọng, bởi vì trong cái lồn vừa bị địt sưng của anh, ba viên kẹo bạc hà chết tiệt đang lạo xạo, va vào nhau theo từng bước chân.

...

Phòng họp lạnh lẽo và sang trọng. Ban lãnh đạo đã ngồi đông đủ. Ánh mắt của Giám đốc Choi, Trưởng ban Hong và Giáo sư Han Yu Rim đều đổ dồn về phía anh, sắc như dao. Anh biết, đây sẽ là một trận chiến.

Anh ngồi xuống chiếc ghế da êm ái, và ngay lập tức cảm nhận được ba viên kẹo bị ép sâu hơn vào trong huyệt động của mình. Anh kín đáo siết chặt hai đùi, cố gắng lờ đi cảm giác dị vật khó chịu đó.

"Chúng ta bắt đầu nhé," Giám đốc Choi mở lời, giọng đều đều nhưng đầy áp lực. "Về vấn đề ngân sách của Trung tâm chấn thương quý này..."

Trận chiến bắt đầu. Những con số, những biểu đồ, những lời chất vấn liên tục được đưa ra. Kang Hyuk cố gắng tập trung toàn bộ trí lực của mình để phản bác, để bảo vệ cho đứa con tinh thần mà anh đã đổ bao công sức gầy dựng.

Nhưng anh không thể.

Bởi vì mặt trận bên trong của anh cũng đang bắt đầu có biến.

Thân nhiệt nóng hổi của anh, kết hợp với môi trường ẩm ướt bên trong cái lồn vừa bị địt no nê, đang từ từ làm tan chảy lớp vỏ đường của mấy viên kẹo. Ban đầu, anh chỉ cảm thấy chúng có vẻ mềm đi một chút.

Rồi, anh cảm nhận được nó.

Một dòng chất lỏng ấm nóng, đặc sệt và ngọt lịm bắt đầu rỉ ra từ những viên kẹo. Là si-rô. Nó không giống như nước lồn của anh, mà có một độ dính và ngọt ngào rất khác biệt. Dòng si-rô từ từ len lỏi, hòa quyện với dâm thủy còn sót lại, biến cái lồn của anh thành một cái hang động dính dớp đúng nghĩa.

"Giáo sư Baek, anh có nghe tôi nói không?" Trưởng ban Hong cao giọng, thấy anh có vẻ mất tập trung.

"A... có," Kang Hyuk giật bắn mình. Chết tiệt! Dòng si-rô chảy ra ngày một nhiều, nó thấm ướt đám lông mu, rồi bắt đầu thấm vào lớp vải quần lót. Cảm giác dính nhớp, ngọt ngào khiến anh khó chịu, nhưng nó lại làm anh nứng. Anh có thể tưởng tượng ra cảnh Jae Won sẽ bú liếm cái đống lộn xộn này như thế nào.

"Tôi thấy nhiều hạng mục chi tiêu là không cần thiết..." Han Yu Rim mỉa mai.

Kang Hyuk không nghe được nữa. Anh chỉ cảm thấy cái quần lót của mình ngày càng ướt. Liệu nó có thấm ra cả quần tây không? Liệu mọi người có ngửi thấy mùi ngọt ngào của kẹo trộn lẫn với mùi lồn của anh không? Ý nghĩ đó khiến anh vừa sợ hãi vừa hưng phấn. Anh ưỡn nhẹ người trên ghế, lớp vải ướt cọ xát vào hột le khiến anh phải cắn chặt môi để không rên lên.

Chết tiệt! Chết tiệt! Anh gào thét trong đầu. Cảm giác vừa ẩm ướt, vừa dính nhớp khiến anh khó chịu muốn chết. Anh chỉ muốn thò tay chọc thẳng vào quần mà vét sạch, nhưng anh đang mắc kẹt giữa phòng họp, mười mấy cặp mắt nhìn chằm chằm.

"Giáo sư Baek? Anh có đang nghe chúng tôi nói không vậy?" Giám đốc Choi cao giọng, rõ ràng không hài lòng với sự lơ đãng của anh.

Ông ta nói thêm gì đó, nhưng Kang Hyuk không nghe được nữa. Bởi vì cảm giác dính dớp đó không chỉ gây khó chịu. Một cách bệnh hoạn, nó lại bắt đầu khơi dậy ham muốn của anh. Sự ngọt ngào của si-rô, sự ẩm ướt liên tục, nó như một màn dạo đầu dai dẳng, trêu chọc những dây thần kinh vốn đã quá nhạy cảm của anh.

"Tôi vẫn đang nghe," Kang Hyuk gằn giọng, mồ hôi lạnh đã rịn ra trên trán. Anh vừa nứng vừa quạu. Anh quạu với mấy ông sếp già, quạu với Jae Won, và quạu nhất là với chính cơ thể dâm đãng của mình. Anh chỉ muốn hét lên, muốn đập phá, muốn về phòng và lôi ba cái viên kẹo chết tiệt này ra.

Mọi người bắt đầu hỏi dồn dập. Những con số, những bản báo cáo, những lời chất vấn bay tới tấp về phía anh. Nhưng trong tai anh, tất cả chỉ còn là tiếng vo ve. Anh chỉ có thể nghĩ đến cái lồn của mình.

Và rồi, nó tới.

Ngay khi Giám đốc Choi hỏi câu chốt hạ: "Vậy, Giáo sư Baek, quyết định cuối cùng của anh là gì? Cắt giảm nhân sự hay trả lại thiết bị?", thì viên kẹo cuối cùng đã tan hết lớp vỏ.

Nhân bạc hà lỏng bên trong vỡ òa ra.

Một luồng khí lạnh buốt như băng đột ngột xộc thẳng vào cái huyệt động nóng hổi của anh. Cú sốc cảm giác này quá đột ngột, quá mãnh liệt. Nó như một cú chích điện, chạy từ lồn anh lên đến đỉnh đầu.

"A~" Anh bật ra một tiếng kêu nhỏ, cả người run lên bần bật. Cái lồn của anh co thắt điên dại, hột le thì như bị một viên đá lạnh áp vào, vừa buốt vừa sướng như điên.

Kang Hyuk không còn chịu nổi nữa.

Anh đột ngột đứng phắt dậy, hai tay đập mạnh xuống bàn một tiếng RẦM!. Cả phòng họp giật bắn mình.

Anh thở hổn hển, mặt đỏ bừng, mắt long lanh ngấn nước, trông không giống đang tức giận, mà giống như đang... lên đỉnh.

"MẤY NGƯỜI NÍN HẾT GIÙM CÁI ĐI!" Anh gầm lên, khuôn mặt đỏ bừng vì giận dữ và khoái cảm bị dồn nén. "NGÂN SÁCH? NGÂN SÁCH? LÚC NÀO CŨNG TIỀN! MẠNG NGƯỜI KHÔNG QUAN TRỌNG BẰNG MẤY CON SỐ CHẾT TIỆT CỦA CÁC NGƯỜI À?"

Cả phòng họp chết lặng.

"Các người tự đi mà họp với nhau!"

Nói rồi, không đợi ai kịp phản ứng, anh quay người, sải những bước chân cứng nhắc nhưng đầy giận dữ lao ra khỏi phòng họp. Anh phải đi tìm thằng thủ phạm. Anh phải bắt con cún đó liếm sạch cái mớ hỗn độn dính nhớp này, trước khi anh phát điên lên vì nứng.

Anh sải bước qua những hành lang đông đúc của bệnh viện, dáng đi cứng nhắc và vội vã. Mỗi bước chân đều là một cực hình. Cái lồn của anh vừa nóng ran vì tức giận, vừa lạnh buốt vì bạc hà. Thứ hỗn hợp si-rô dính dớp bên trong cọ xát theo từng cử động, tạo ra một cảm giác vừa trơn trượt vừa ma sát, vừa khó chịu lại vừa kích thích tới điên người. Anh có thể cảm nhận rõ chiếc quần lót của mình đang dần trở nên nặng trĩu và ẩm ướt.

Anh đạp cửa phòng nghỉ, và thấy Jae Won ở đó.

Yang Jae Won đang ngồi trên ghế, thản nhiên đọc một cuốn tạp chí y khoa, vẻ mặt trong sáng như một thiên thần. Cậu ngước lên khi thấy anh vào, và còn nở một nụ cười.

"Cuộc họp xong sớm vậy ạ, thưa giáo sư?"

Nụ cười đó, đối với Kang Hyuk lúc này, còn đáng ghét hơn cả khuôn mặt mỉa mai của thằng cha Han Yu Rim.

"CẬU!" Kang Hyuk gầm lên, lao tới túm lấy cổ áo Jae Won, đẩy mạnh cậu vào tường. "CẬU ĐÃ LÀM CÁI TRÒ GÌ VỚI TÔI HẢ?!"

"Em chỉ muốn giáo sư tỉnh táo trong lúc họp thôi mà," Jae Won đáp lại, đôi mắt vẫn mở to ngây thơ, nhưng trong đáy mắt lại ánh lên một tia gian xảo.

"Tỉnh táo?" Kang Hyuk gần như hét vào mặt cậu. "Cậu có biết tôi suýt nữa thì..."

Anh bỗng im bặt. Anh không thể nói ra được. Không thể nói rằng "tôi suýt nữa thì rên lên vì nứng giữa cuộc họp". Sự thật đó quá nhục nhã.

Cơn giận của anh nhanh chóng bị thay thế bởi sự cấp bách. Anh không thể chịu đựng được cái cảm giác dính nhớp này thêm một giây nào nữa. Anh buông Jae Won ra, quay người khóa trái cửa phòng lại. Anh phải giải quyết nó ngay lập tức.

Anh quay lưng về phía Jae Won, không muốn cậu ta nhìn thấy bộ dạng thảm hại của mình. Anh run rẩy cởi thắt lưng, rồi kéo khóa quần tây xuống. Anh bắt đầu kéo chiếc quần lót của mình xuống, và rồi...

"A!"

Anh khẽ kêu lên một tiếng đau đớn. Nó dính chặt rồi.

Thứ si-rô đường sau một thời gian đã bắt đầu biến thành một lớp keo dính, hàn chặt chiếc quần lót của anh vào đám lông mu và hai mép lồn.

Anh cắn răng, từ từ, cẩn thận gỡ nó ra. Cảm giác như đang lột một miếng băng dính khỏi vết thương hở. Mỗi một milimet kéo xuống là một lần đám lông mu của anh bị giật ngược, và da thịt non mềm ở khe lồn bị kéo căng ra ran rát.

Cuối cùng, sau một hồi vật lộn, chiếc quần lót cũng được kéo xuống đến đầu gối.

Kang Hyuk thở hổn hển, cúi xuống nhìn "hiện trường".

Một thảm họa.

Toàn bộ đám lông mu của anh đã bị thứ kẹo chết tiệt đó làm cho dính bết lại thành từng cụm, trông không khác gì một cái tổ chim bị đổ si-rô vào. Hai mép lồn sưng đỏ của anh cũng bị phủ một lớp màng đường mỏng, lấp lánh và dính nhớp. Mùi bạc hà ngọt ngào hòa cùng mùi nước lồn nồng đậm đặc trưng của anh, tạo thành một thứ hương thơm vừa mời gọi vừa tục tĩu.

"Chết tiệt! Chết tiệt! Chết tiệt!" Kang Hyuk run rẩy chửi thề. Anh ngồi phịch xuống mép giường, hai đùi dạng rộng, để nguyên cái con sò lông ngâm nước đường của mình phơi ra dưới ánh đèn. Từng giọt dâm thủy lẫn kẹo rỉ xuống bẹn, chảy thành vệt loang lổ. Anh bất lực, không biết phải xử lý đống hỗn độn nhầy nhớp giữa háng ra sao nữa.

Trong lúc anh đang chìm trong sự tuyệt vọng, một cái bóng đã lẳng lặng quỳ xuống sàn nhà, ngay giữa hai chân anh.

Là Jae Won.

Cậu nhìn chằm chằm vào cái lồn dính đầy kẹo của anh, và trong mắt cậu, là một sự khao khát không hề che giấu. Đôi mắt của một con cún đói sắp được thưởng thức món tráng miệng yêu thích nhất.

Kang Hyuk ngẩng lên, đôi mắt đẫm lệ nhìn cậu. "Cậu... cút đi..."

Jae Won không cút. Cậu từ từ ngẩng đầu, liếm nhẹ lên đôi môi khô khốc của mình. Giọng cậu trầm xuống, khàn đặc và đầy ma lực.

"Để em giúp."

Cậu dừng lại một chút, ánh mắt vẫn không rời khỏi con hàu sữa vị bạc hà trước mặt.

"Em không muốn lãng phí một món ngon như vậy."

Kang Hyuk sững sờ, còn chưa kịp định hình một lời chửi bới nào thì khuôn mặt của Jae Won đã cắm thẳng vào lồn anh. Anh theo phản xạ muốn khép chân lại, nhưng vô ích.

Một cái lưỡi ấm nóng, ướt át và thô ráp khẽ lướt qua mép lồn đang ngậm đầy si-rô của anh.

"A-aaah... sướng..."

Kang Hyuk giật nảy mình. Một luồng điện khoái cảm chạy dọc sống lưng. Anh định đẩy đầu cậu ra, nhưng bàn tay Jae Won đã giữ chặt lấy đùi anh.

"Đừng... bẩn lắm..." Anh thều thào, một sự phản kháng yếu ớt cuối cùng.

"Ngon mà..." Jae Won khàn khàn, giọng nói bị nghẹn lại giữa tiếng mút rột rột. Cậu hoàn toàn phớt lờ sự phản đối của anh, bắt đầu bữa tiệc của mình một cách nghiêm túc.

Cậu liếm từng kẽ lông mu bị dính bết lại bởi đường si-rô, từng sợi một, khẽ tách ra khỏi nhau, để rồi trơn tuột dưới đầu lưỡi. Cậu lần tới vùng bẹn, liếm sạch lớp đường bết dính trên làn da căng mịn, để lại những vệt sáng bóng ẩm ướt. Mỗi lần liếm đều kèm theo tiếng chùn chụt, nhóp nhép, khiến Kang Hyuk đỏ mặt, ngửa cổ rên hổn hển.

Vị ngọt gắt của si-rô hòa cùng mùi mồ hôi nhàn nhạt, thêm vị nồng ngai ngái đặc trưng của cái bướm đang run bần bật. Tất cả tạo thành một hỗn hợp hương vị nồng nặc, bẩn thỉu nhưng lại gây nghiện. Jae Won không chỉ liếm, không chỉ húp, mà lưỡi cậu còn tinh quái tìm ngay đến hột le đang dựng đứng của anh.

"Á-!" Kang Hyuk giật bắn cả người, hai đùi đầy đặn khẽ co lại.

Lưỡi cậu tinh quái vừa liếm vừa đá, day day hột le đỏ hỏn, liên tục gõ nhịp dồn dập lên cái cục thịt đĩ thoả ấy. Có lúc cậu hút mạnh một cái rồi lại nhả ra, làm Kang Hyuk rên ư ử, lưng cong oằn, cái lồn giật thon thót suýt nữa là phun nước.

"Ưm... hức... Jae Won... a... đừng... không... aaahhh...!" Những tiếng rên ư ử ban đầu nhanh chóng biến thành những tiếng rên rỉ dâm đãng không thể che giấu. Cái tôi kiêu ngạo, cơn giận dỗi đầy sĩ diện đã hoàn toàn thua trận. Chỉ còn lại con hàu sữa đang ngập nước, co giật từng hồi, như đang van nài được bú đến khô queo.

Sau khi đã "dọn sạch" phần ngoài của con hàu, cậu ghì chặt bắp đùi giáo sư, ép mở rộng đến mức xấu hổ, rồi dí môi mình vào giữa khe thịt sưng đỏ. Lưỡi cậu khẽ luồn vào, tách hai mép bướm mọng căng ra, rồi cắm lưỡi sâu vào trong.

Âm thanh rột rột, xì xụp vang lên dơ dáy trong căn phòng kín. Nước dâm ngọt lịm trộn cùng dư vị bạc hà the mát tràn vào miệng Jae Won, làm cậu húp ừng ực, rên khẽ như kẻ nghiện. Mỗi lần rút lưỡi ra, những sợi chỉ bạc nhớp nháp lại kéo dài, nối liền giữa miệng cậu và cửa lồn đỏ hỏn của giáo sư, càng làm anh xấu hổ đến tê dại.

"Ngon thật đấy, giáo sư..." Jae Won hổn hển, môi và cằm ướt nhẹp trong thứ dịch đặc sệt. Cậu vừa mút mát, vừa dùng răng cắn nhẹ vào mép thịt, giọng trầm khàn vang lên đầy phấn khích. "Vị bạc hà the the, quyện với cái vị mằn mặn, nồng nồng của lồn anh... làm em ăn tới nghiện mất."

"Đừng... đừng nói nữa mà... a... a..." Kang Hyuk quằn quại, hai tay bấu chặt lấy drap giường. Cái lưỡi hư hỏng của Jae Won đã khiến anh sắp phát điên, thế nhưng những câu bẩn thỉu kia lại như lửa đổ thêm vào dầu. Mỗi từ, mỗi chữ tuôn ra từ miệng cậu đều khiến lỗ bướm anh co giật mạnh hơn, rỉ nước ào ào như mưa rào.

"Giáo sư thấy không? Em đã nói rồi mà, em sẽ không để phí một giọt nào đâu." Jae Won ngẩng lên một chút, đôi mắt long lanh dâm đãng.

"Dừng... dừng lại... anh... sắp..."

"Lần sau mình thử vị dâu nhé?" Jae Won thì thầm, nhưng môi vẫn dán chặt vào mép thịt đỏ au, lưỡi cậu tìm thấy hột le đang sưng tấy chà bá. Cậu xoáy lưỡi quanh nó, vừa liếm vừa hút, tạo thành từng tiếng chùn chụt dâm đãng đến mức Kang Hyuk gần như hét nấc lên từng hồi. "Hay vị cam? Em nghĩ lồn của anh hợp với vị hoa quả lắm."

"AAAAA!"

Kang Hyuk hét lên. Anh không chịu nổi nữa. Cả cơ thể anh run bắn, mồ hôi đầm đìa, hai bàn tay bấu chặt ga giường đến mức các khớp ngón tay trắng bệch. Mọi giận dỗi, mọi phản kháng đã bị bú cho bay hết.

"Jae Won... đừng dừng lại... liếm sâu nữa đi... aaaa..." Giọng anh khàn đặc trong hơi thở gấp gáp. "Mút... húp sạch đi... anh sướng quá... bú cái lồn của anh đi... a... aaa!"

Những lời cầu xin dâm đãng đó như đổ thêm dầu vào lửa. Jae Won ngẩng mặt lên thoáng nhìn khuôn mặt đỏ gay, nhòe nhoẹt nước mắt khoái lạc của giáo sư, rồi lập tức chúi xuống. Miệng cậu dính chặt vào mép lồn sưng mọng, hút một cái cái rột thật mạnh như muốn nuốt cả con sò của anh vào miệng mình. Lưỡi cậu lại quấn lấy hột le đỏ chót, xoáy điên cuồng, trong khi hai ngón tay cắm sâu bên trong, móc liên hồi, khuấy đảo từng vách thịt mềm nhũn.

"Ưm... aah... không... không chịu nổi nữa..." Kang Hyuk lạc giọng, thân thể anh vặn vẹo, hông giật liên hồi, vô thức hẩy lồn dập thẳng vào mặt cậu, mỗi cú va chạm đều phun thêm một làn sóng nước dâm trào ra. Và rồi...

"Ư-Ưm... AAAAA!!"

Một trận mưa dâm thủy phun trào dữ dội. Nước lồn phọt thành vòi, xối thẳng vào miệng Jae Won, tung tóe ướt nhẹp cả mặt cậu.

Jae Won nuốt ực ực không bỏ sót một giọt nào. Cậu để cho cái vị ngọt mát bạc hà hòa lẫn với mùi tanh nồng của dâm dịch tràn xuống cổ họng. Khi Kang Hyuk giật bắn lên đợt cuối cùng, Jae Won vẫn còn đang nhét lưỡi, mút chùn chụt, hút đến tận giọt cuối.

Khi mọi thứ kết thúc, Kang Hyuk nằm vật ra giường, toàn thân mềm nhũn, chỉ còn lại những tiếng thở hổn hển.

Jae Won quẹt miệng, rồi cúi xuống hôn nhẹ lên trán anh.

"Thấy chưa. Em đã nói rồi mà," cậu mỉm cười, nụ cười của một con cún vàng đã ăn no. "Em sẽ chăm sóc anh thật tốt."

Kang Hyuk không nói gì. Anh chỉ nhắm mắt lại. Đúng vậy. Anh đã bị chăm sóc quá tốt. Tốt đến mức bây giờ anh không muốn làm gì nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro