6 - Trên Trực Thăng
Bé cún vàng lại bày trò bệnh hoạn, lén nhét một quả trứng rung vào con hàu sữa của giáo sư ngay trước một ca cấp cứu trên trực thăng. Giữa không trung, bé cún vừa dùng điện thoại điều khiển cho trứng rung banh lồn giáo sư, vừa giả bộ lo lắng mà thò tay vào quần móc lồn và day hột le liên hồi, khiến giáo sư rên lên và bị phi công hỏi thăm trong sự nhục nhã tột cùng. Sau cùng, kết thúc bằng một cơn cực khoái mất hết lý trí, giáo sư sướng đến mức đái cả ra tay bé cún.
. . .
Phòng nghỉ vào giữa ca trực luôn mang một không khí đặc biệt. Nó là ốc đảo yên tĩnh giữa sự hỗn loạn của bệnh viện, và đối với Baek Kang Hyuk, nó đã trở thành một cái động bàn tơ, một sân chơi nhục dục nơi anh và con cún vàng của mình thỏa mãn những cơn đói khát không đáy.
Hôm nay cũng không ngoại lệ.
Chẳng cần lý do gì đặc biệt, chỉ là một ánh mắt giao nhau qua hành lang, một cái chạm tay "vô tình" trong phòng cấp cứu, là đủ để ngọn lửa bùng lên. Jae Won theo anh vào phòng nghỉ, và ngay khi cánh cửa vừa đóng lại, Kang Hyuk đã quay người, kéo cậu vào một nụ hôn sâu, đầy đòi hỏi.
"Nhanh lên," anh thì thầm giữa những nụ hôn. "Làm một hiệp thôi."
"Một hiệp" của giáo sư, dạo gần đây, chẳng bao giờ là một hiệp ngắn gọn. Nó đồng nghĩa với một hiệp đụ tàn bạo, Jae Won phải dai sức, phải dập đến mức cái bướm của anh cũng nhũn ra, bắn nước như lũ. Và Jae Won, tất nhiên, cặc cậu chưa bao giờ hăng hái đến vậy.
Cậu nhấc bổng anh lên một cách dễ dàng, rồi đặt anh ngồi thẳng lên chiếc bàn làm việc. Chồng hồ sơ bệnh án nghiêng ngả rơi xuống đất, bút lăn lóc dưới chân, nhưng chẳng ai quan tâm. Quần áo bay tá lã xuống sàn. Kang Hyuk chống tay lên mặt bàn, cơ thể run lên từng hồi khi hơi lạnh của gỗ áp vào da thịt nóng rực.
Không cần màn dạo đầu dài dòng. Jae Won đã địt cơ thể này đến thuộc lòng từng phản ứng của giáo sư, và cậu biết cái lồn kia cũng đã ướt sũng từ khi nào rồi. Cậu rút bao cao su từ túi, thao tác thành thục, rồi tách hai chân của giáo sư ra, kéo rộng đến mức anh phải ngửa đầu rên lên một tiếng dài.
"Ư... đừng... mạnh quá..." giọng Kang Hyuk đứt quãng, nhưng cái eo lại vô thức ưỡn lên nghênh đón.
Và rồi, không chút chần chừ, Jae Won cắm thẳng vào, một cú đâm dứt khoát, sâu đến tận cùng.
"Á... ưm... a-!"
Kang Hyuk ngửa đầu ra sau, hai tay bấu chặt lấy mép bàn. Cái cảm giác quen thuộc của việc bị lấp đầy, bị địt một cách thô bạo khiến anh sung sướng đến rụng rời. Jae Won dập như một cái máy, mỗi cú thúc đều mạnh và sâu, khiến cả chiếc bàn rung lên.
"Cái lồn của anh... lúc nào cũng chào đón em nồng nhiệt như vậy," Jae Won thở dốc, tay không quên xoa nắn cặp vú của anh. Cậu bóp mạnh một cái, da thịt tràn ra kẽ tay rồi lại day day cái nũm đĩ đã sưng lên. "Em địt nhiều quá hay sao mà vú giáo sư ngày càng to ra vậy? Sắp có sữa cho em bú rồi à?"
"Câm miệng... và địt đi..." Kang Hyuk rên rỉ, hai mắt mờ đi vì khoái cảm.
Nghe vậy, Jae Won như nổi điên. Hông cậu giật liên hồi, không còn nhịp điệu mà chỉ còn là một cơn cuồng phong hoang dại. Bọt trắng sủi lên giữa hai bắp đùi va chạm, nước dâm văng tung tóe ướt cả mặt bàn. Mỗi cú nhồi khiến cái lồn của Kang Hyuk co giật điên loạn, làm vị giáo sư đáng kính rên dâm không ngừng.
"Aah... cặc em hư quá... địt sâu quá... ưh... lồn anh sướng... ah-chảy nữa rồi... ướt hết cả rồi... a-a-aah~!"
"Sướng... quá... ưm... Jae Won... anh sắp... ra... ưhh-ahhh...!"
Đến khi không chịu nổi nữa, cả hai đồng loạt bật ra tiếng hét, như xé toạc căn phòng nhỏ bé, và cao trào ập đến, nóng bỏng, ngập tràn, xóa sạch mọi suy nghĩ trong đầu.
Khi mọi thứ kết thúc, Kang Hyuk hoàn toàn mềm nhũn. Anh gục đầu lên vai Jae Won, toàn thân không còn chút sức lực. Cơn cực khoái mạnh mẽ luôn khiến anh trở nên dễ dãi và ngoan ngoãn một cách lạ thường. Anh lười biếng đến mức chỉ muốn nằm im một chỗ, mặc cho trời sập.
Và đó chính là thời cơ mà Jae Won chờ đợi.
Sau khi dọn dẹp qua loa, cậu dìu Kang Hyuk về giường. Anh nằm xuống, mơ màng nhắm mắt lại. Jae Won nhìn anh, rồi lẳng lặng đi đến tủ đồ của mình, lấy ra một chiếc hộp nhỏ.
"Jae Won mở hộp ra. Bên trong là một vật thể hình quả trứng màu hồng phấn, làm bằng silicon mịn màng, có một sợi dây nhỏ gắn ở đuôi. Nó trông vừa dễ thương vừa tục tĩu.
Mắt Kang Hyuk mở to hơn một chút, anh nhận ra nó là gì. "Cậu định làm gì với cái đó?"
Jae Won cầm quả trứng rung lên, đặt nó vào lòng bàn tay Kang Hyuk. "Thử thôi mà. Cái lồn hay ngứa ngáy của giáo sư... chắc chắn sẽ thích có thứ này bên trong. Nó sẽ gãi đúng chỗ ngứa đó, khiến anh sướng."
"Câm miệng..." Kang Hyuk gắt, nhưng giọng lại run rẩy.
Jae Won áp sát, để hơi thở nóng hổi phả vào vành tai đỏ bừng của anh. "Giáo sư không muốn thử cảm giác đó sao? Chạy tới chạy lui cả bệnh viện với cái bí mật dâm đãng bên trong... chỉ riêng giáo sư và em biết. Chỉ cần nghĩ đến thôi, em đã muốn đút nó vào rồi."
Những lời lẽ dơ bẩn ấy chui thẳng vào đầu Kang Hyuk, quấn lấy tâm trí anh. Ý tưởng bệnh hoạn kia lại trở nên mê hoặc đến đáng sợ. Hình ảnh mình đang đứng nghiêm trang giữa bệnh viện, mắng mỏ đám y tá, bác sĩ nhưng bên dưới quần là một quả trứng nhỏ rung rinh từng nhịp, khiến nước dâm trào ra mà không ai hay biết... khiến anh nổi da gà.
Trong trạng thái phê lòi sau khi được nhồi nhét và rút cạn, Kang Hyuk đã mất hoàn toàn phòng bị. Anh quay mặt đi, cố che giấu sắc đỏ đang lan khắp cổ và má.
"...Tùy cậu," anh buông một câu lầm bầm, nghe như đầu hàng. "Nhưng... đừng có làm phiền tôi lúc đang làm việc là được."
"Em hứa!" Jae Won reo lên sung sướng.
Cậu lập tức bắt tay vào "thử nghiệm". Cậu nhẹ nhàng đưa nó vào bên trong cái lồn vừa được đụ địt cho giãn ra của Kang Hyuk. Quả trứng nhỏ nhắn dễ dàng trượt vào sâu bên trong cái ọt.
"A... kỳ quá..." Kang Hyuk khẽ rên lên. Cảm giác có một dị vật nằm trong mình thật lạ.
Jae Won lấy điện thoại ra, mở một ứng dụng lên. Cậu bấm nhẹ một cái.
Bzzz...
Một cảm giác rung động khe khẽ, tê dại đột ngột lan tỏa từ bên trong Kang Hyuk. Anh giật nảy mình, hai mắt mở to.
"Thấy chưa?" Jae Won cười đắc thắng rồi tắt đi. "Khi nào giáo sư lại ngứa, em sẽ bật nó lên cho anh."
Ngay khi cả hai vừa mặc lại quần áo, cố gắng trở lại vẻ chuyên nghiệp thường ngày, thì tiếng chuông báo động của trung tâm đột ngột vang lên inh ỏi.
Một giọng nói gấp gáp phát ra từ loa thông báo.
"Yêu cầu đội bay cấp cứu! Yêu cầu đội bay cấp cứu! Nạn nhân bị ngã vách đá tại núi Jirisan, đa chấn thương, tình trạng nguy kịch. Giáo sư Baek Kang Hyuk và bác sĩ Yang Jae Won chuẩn bị lên sân bay trực thăng ngay lập tức!"
Cả hai đứng hình.
Không khí lười biếng và dâm đãng trong phòng bị xé toạc bởi sự khẩn cấp. Kang Hyuk là người phản ứng trước. Anh bật dậy, cơn phê pha lập tức tan biến, chỉ còn lại sự tập trung của một bác sĩ cứu người.
Nhưng rồi anh khựng lại. Anh cảm nhận được "dị vật" bên trong mình.
Mắt anh mở to kinh hoàng, nhìn Jae Won. "Lấy nó ra! Nhanh lên! Lấy nó ra khỏi người tôi!"
Anh bắt đầu hoảng loạn, cố gắng thò tay vào quần mình.
Nhưng Jae Won đã nhanh hơn. Cậu đã vội vàng mặc quần áo, khoác áo blouse vào. Cậu không hề có ý định giúp anh. Cậu tóm lấy tay Kang Hyuk, kéo anh dậy.
"Không kịp đâu!" cậu nói, giọng đầy nghiêm túc và cấp bách. "Bệnh nhân đang nguy kịch! Nhanh lên giáo sư!"
"Nhưng cái kia..."
"Nhanh lên!" Jae Won gần như quát lên, rồi không nói không rằng, kéo tuột anh ra khỏi phòng.
Họ chạy như bay qua những hành lang trắng toát của bệnh viện, tiếng giày nện xuống sàn nhà dồn dập. Kang Hyuk vừa chạy vừa cảm nhận quả trứng bên trong mình đang xóc nảy theo từng bước chân. Nó cọ vào những vách thịt vẫn còn đang nhạy cảm sau trận địt ban nãy, tạo ra những cơn khoái cảm nhỏ giọt, âm ỉ đầy khó chịu. Anh phải cố gắng giữ cho dáng chạy của mình trông bình thường nhất có thể, dù hai chân đang có xu hướng muốn khép chặt lại.
Họ lao vào một chiếc thang máy chuyên dụng, bấm nút lên thẳng tầng thượng, nơi có sân bay trực thăng.
Chỉ có hai người trong không gian chật hẹp. Cánh cửa thang máy vừa đóng lại, Kang Hyuk đã quay sang, túm lấy cổ áo Jae Won.
"Cậu nghe đây," anh gằn giọng. "Ngay khi lên trực thăng, cậu phải tìm cách lấy cái thứ quái quỷ đó ra khỏi người tôi. Nghe rõ chưa?"
Jae Won nhìn thẳng vào mắt anh, không hề nao núng. Cậu lấy điện thoại ra, giả vờ như đang xem lại thông tin bệnh nhân.
"Để xem tình hình thế nào đã ạ," cậu đáp, giọng tỉnh bơ.
Và rồi, trong khi mắt vẫn giả vờ dán vào màn hình, ngón tay cái của cậu khẽ lướt nhẹ.
Bzzz... Bzzz... Bzzz...
Kang Hyuk trợn tròn mắt.
Một cơn rung động nhẹ nhàng, tê dại đột ngột phát ra từ sâu trong lồn anh. Nó không mạnh, nhưng nó bất ngờ. Nó như một con côn trùng nhỏ đang cựa quậy, khám phá từng ngóc ngách bên trong huyệt động của anh.
"A!" Anh bật ra một tiếng kêu khe khẽ, vội vàng đưa tay vịn vào thành thang máy để không bị khuỵu xuống. Toàn thân anh run lên. Anh trừng mắt nhìn Jae Won, một cái nhìn tóe lửa hứa hẹn một sự trừng phạt tàn khốc.
Jae Won chỉ nhún vai, môi cong lên thành một nụ cười nửa thách thức, nửa vô tội. Cậu còn không thèm che giấu. Cậu đang công khai trêu đùa anh.
Ting.
Cửa thang máy mở ra, cắt ngang màn đối đầu im lặng của họ. Một luồng gió mạnh và tiếng động cơ ầm ĩ của trực thăng lập tức ập vào.
Jae Won nhìn chiếc trực thăng đang gầm rú, cánh quạt tạo ra những luồng gió điên cuồng. Sắc mặt cậu lập tức tái đi, trắng bệch như một tờ giấy.
Cái vẻ tự tin, dâm đãng ban nãy biến mất không một dấu vết. Thật ra bé cún vàng vẫn còn hơi... sợ độ cao.
Kang Hyuk, dù đang phải vật lộn với con bướm đang rung lên bần bật trong quần, vẫn nhận ra sự thay đổi của Jae Won. Anh vừa thấy hả hê, vừa thấy bực mình. Đây không phải là lúc để sợ hãi.
"Nhanh lên!" Anh bước tới, tóm lấy cánh tay đang run rẩy của Jae Won và lôi cậu đi về phía chiếc trực thăng. "Đừng có đứng đó nữa! Cậu muốn bệnh nhân chết à?"
Vị giáo sư đang ra vẻ quyền lực, kéo theo cậu học trò nhát gan của mình, nhưng thực chất, chính anh mới là người đang ở trong tình thế khốn khổ hơn.
Họ lên được trực thăng. Đội trưởng An Jung Heon, với vẻ mặt chuyên nghiệp, gật đầu chào họ.
"Mọi người ổn định vị trí. Chúng ta cất cánh!"
Chiếc trực thăng gầm lên một tiếng cuối cùng rồi từ từ nhấc mình khỏi mặt đất. Kang Hyuk cảm nhận được sự rung lắc nhẹ khi cỗ máy khổng lồ bắt đầu bay lên, xuyên qua những tòa nhà cao tầng của Seoul và hướng về phía những dãy núi trập trùng. Anh đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, anh phải giữ cho đầu óc mình thật tỉnh táo.
Nhưng điều đó gần như là không thể.
Bởi vì sâu bên trong cơ thể anh, quả trứng rung chết tiệt kia vẫn đang hoạt động.
Bzzz... Bzzz... Bzzz...
Nó không rung mạnh, chỉ là một tần số thấp, đều đặn, nhưng nó dai dẳng. Nó như một con ong nhỏ đang làm tổ trong lồn anh, tiếng vo ve của nó dường như át cả tiếng động cơ trực thăng. Mỗi một rung động nhỏ đều cọ vào những vách thịt nhạy cảm, khiến nước nứng của anh lén lút rỉ ra, làm ướt cả quả trứng lẫn chiếc quần lót của anh.
Anh liếc sang bên cạnh. Jae Won ngồi cứng đờ như một pho tượng, hai tay bám chặt vào thành ghế, mắt nhìn thẳng về phía trước, không dám liếc ra ngoài cửa sổ. Sắc mặt cậu trắng bệch. Rõ ràng, nỗi sợ độ cao vẫn còn đó.
Thấy cái bộ dạng run rẩy co rúm như cún ướt mưa kia, cơn giận trong lòng Kang Hyuk cũng xẹp bớt. Anh nghĩ, ít nhất thì trong chuyến bay này, cậu sẽ quá bận rộn với nỗi sợ của mình mà không giở trò được nữa.
Anh đã lầm. Anh đã đánh giá quá thấp sự dâm đãng của con cún này.
Đối với Jae Won, nỗi sợ hãi cũng là một loại thuốc kích thích. Và để chống lại nỗi sợ độ cao, cậu cần một liều kích thích khác mạnh hơn. Không gì mạnh hơn việc giỡn mặt với sếp mình, kích thích cái lồn của anh ngay trong lúc nhiệm vụ sinh tử đang diễn ra.
Jae Won giả vờ run rẩy, cậu lấy điện thoại ra, lẩm bẩm: "Em... em xem lại thông tin của bệnh nhân."
Kang Hyuk không quan tâm. Anh đang cố gắng tính toán tình trạng của bệnh nhân liệu họ có đến kịp hay không.
Nhưng rồi...
Rung động bên trong anh đột ngột thay đổi.
Nó không còn là tiếng vo ve đều đặn nữa. Nó bắt đầu chuyển sang chế độ ngắt quãng. Ba đợt rung ngắn, rồi một đợt rung dài. Sau đó lại là một chuỗi rung động dồn dập như tiếng trống trận. Thằng ranh này đang thử các chế độ khác nhau của ứng dụng.
Chết tiệt! Kang Hyuk nghiến răng. Anh phải dùng hết sức bình sinh để giữ cho mình không rên lên.
Cái lồn của anh bắt đầu phản ứng một cách dữ dội. Nó đã quá quen với việc được kích thích. Những kiểu rung động bất ngờ này còn hiệu quả hơn cả những lần bị Jae Won đụ tơi bời. Con sò múp rục rịch co bóp, nhả nước ào ào tràn ra thành một vũng ướt nhớp nháp trong quần sịp. Anh có cảm giác quả trứng nhỏ kia đang bơi tung tăng trong chính cái ao dâm thủy của mình.
Anh lại liếc sang Jae Won. Cậu vẫn đang nhìn vào điện thoại, mặt vẫn còn hơi tái, nhưng khóe môi thì đã cong lên thành một nụ cười đầy gian xảo. Rõ ràng con cún này đang tận hưởng từng giây phút anh bị hành hạ.
"Giáo sư Baek," giọng nói của Đội trưởng An vang lên. "Thời tiết trên núi hơi xấu. Sẽ có một chút rung lắc."
Và chiếc trực thăng khẽ chao đảo.
"A!" Jae Won kêu lên, tiếng hét nhỏ nghe giả trân. Cậu ôm ngực như thể sợ chết khiếp, nhưng bàn tay cầm điện thoại lại trượt đi.
Bên trong quần Kang Hyuk, quả trứng lập tức chuyển sang chế độ rung cực đại.
BZZZZZZZZZZZZZZZ!
"Ực...!"
Kang Hyuk nín thở, toàn thân cứng đờ. Cảm giác này... quá dữ dội! Toàn bộ hạ bộ của anh như bị điện giật. Cơn khoái cảm mãnh liệt ập đến, đánh thẳng vào não anh. Anh có thể cảm nhận rõ ràng hột le của mình sưng tấy cọ xát vào quần lót ướt nhẹp, nứng chịu không nổi, và dâm thủy thì đang phun ra như vỡ đê.
Anh phải cắn chặt vào môi dưới, đến mức bật cả máu, để không rên lên thành tiếng trước hai đồng nghiệp khác. Hai tay anh bấu chặt vào đùi, các đốt ngón tay trắng bệch.
"Cậu..." Anh nhìn Jae Won bằng một ánh mắt hình viên đạn. Nhưng thằng nhóc đó lại đang diễn vai "bé cún sợ độ cao" đạt đến mức không chê vào đâu được. Cậu nhắm tịt mắt, miệng lẩm bẩm "sợ quá, sợ quá", nhưng ngón tay thì vẫn bấm lia lịa không hề rời khỏi màn hình điện thoại.
Cái trứng vô tri bên trong cứ thế quẫy tung làm bướm anh co giật, siết chặt rồi lại phun nước ra thêm. Anh đã ở rất gần, rất gần cái bờ vực nguy hiểm đó. Chỉ thêm vài giây nữa thôi, anh sẽ nổ tung, sẽ bắn dâm thủy như vòi rồng ngay trước mặt hai đồng nghiệp.
Kang Hyuk gồng mình, từng thớ cơ co rúm, cố chặn đứng cơn cực khoái đang cuồn cuộn dâng lên. Nhưng càng cố nén, cái khoái cảm càng dữ dội, ép buộc anh đến mức muốn gào thét.
Cuối cùng, anh không chịu nổi nữa. Đôi mắt đỏ ngầu vì dồn nén, anh nghiến răng, ghé sát vào tai Jae Won. Giữa tiếng động cơ ầm ĩ, giọng anh vỡ ra, run rẩy như pha lẫn cả tức giận lẫn khoái lạc:
"Jae Won... cậu... lấy nó ra... ngay lập tức..."
Lời van xin của Baek Kang Hyuk gần như bị tiếng động cơ trực thăng nuốt chửng, nhưng Jae Won nghe thấy nó. Rõ mồn một.
Cậu nhìn vào khuôn mặt đang tái đi vì phải chống chọi với cơn khoái cảm của thầy mình, và một nụ cười đầy thông cảm (giả trân) hiện lên. Cậu ghé sát lại, giả vờ như đang bàn bạc về bệnh án.
"Rõ thưa giáo sư," cậu thì thầm, hơi thở nóng hổi của cậu phả vào tai anh. "Anh cúi thấp xuống một chút, giả vờ như chúng ta đang xem lại bệnh án. Em sẽ lấy nó ra."
Nghe được lời hứa đó, Kang Hyuk như vớ được cọc cứu sinh. Anh lập tức cúi người xuống, dí sát mặt vào chiếc máy điện thoại, tạo ra một không gian riêng tư nhỏ hẹp giữa hai người họ. Anh cảm thấy một tia hy vọng le lói. Cơn tra tấn này sắp kết thúc rồi.
Dưới sự che chắn của hai cơ thể đang chụm đầu vào nhau, bàn tay của Jae Won bắt đầu hành động. Nó lướt qua lớp áo blouse, rồi từ từ, đầy chủ ý, luồn vào bên trong chiếc quần tây rộng của Kang Hyuk.
Kang Hyuk nín thở, cố gắng giữ cho cơ thể không run lên. Anh cảm nhận được những ngón tay của Jae Won lướt qua bụng dưới của mình, rồi chạm vào lớp vải sịp đã ướt sũng. Anh chờ đợi, chờ đợi cảm giác quả trứng được kéo ra.
Nhưng không.
Thay vì tìm sợi dây, Jae Won đổi hướng. Những ngón tay trơn tuột, chẳng gặp lấy chút cản trở nào, cứ thế mà trượt vào. Một ngón, rồi hai ngón, cắm phập vào trong cái lồn đĩ đã co giật liên hồi của anh, đẩy quả trứng rung vào sâu hơn nữa, nước dâm chảy ra từng kẽ tay của cậu. Nơi đó đã quá nhão nhoẹt, quá ướt át, chỉ chờ bị địt cho tả tơi. Jae Won bắt đầu ra sức móc, từng cú ngoáy mạnh khiến bụng dưới của Kang Hyuk thắt lại, từng tiếng nhóp nhép dơ dáy vang lên nhưng bị tiếng ầm ầm của trực thăng lấn át đi mất.
"Ư...!" Kang Hyuk trợn tròn mắt, anh định ngẩng lên để mở miệng chửi, nhưng Jae Won đã dùng tay kia giữ gáy anh lại, ép anh phải tiếp tục cúi đầu.
"Đồ quỷ...!" Anh rít lên qua kẽ răng. "Cậu... cậu hứa..."
"Em đang kiểm tra xem nó có bị kẹt không thôi mà," Jae Won đáp lại, giọng tỉnh bơ, nhưng ngón tay bên trong lại bắt đầu khuấy đảo nhiệt tình hơn nữa, tạo ra những tiếng ọc ọc chỉ cả hai nghe thấy.
Ngón cái của Jae Won trượt lên, tìm đúng chỗ hột le tội nghiệp sưng cứng ngắc. Cậu ấn xuống, day từng vòng tròn chậm chạp nhưng tàn độc.
"Ahhh!" Kang Hyuk thét một tiếng nhỏ, cả người run bần bật. Hông anh vô thức giật mạnh, vừa muốn tránh né vừa lại tự ưỡn ra nghênh đón.
Sự kết hợp tàn độc ấy làm giáo sư sướng muốn điên. Quả trứng rung sâu thẳm bên trong, từng nhịp rung rè rè đều đều làm con bướm nứng căng sướng tê tái. Những ngón tay mất dạy của Jae Won thì không ngừng xoáy, móc, khuấy đảo, ép cái huyệt động phải mở rộng đến mức ướt át rã rời, trong khi ngón cái ấy cứ dí chặt không tha vào hột le đang sưng đỏ, hết day day lại miết tròn, như muốn nghiền nát chút kiêu hãnh cuối cùng của anh.
Kang Hyuk rùng mình dữ dội. Đầu óc anh trở nên rỗng không, mọi suy nghĩ bị xóa sạch chỉ còn lại cảm giác con bướm xinh đang bị nhét sex toy và bị móc cho sung sướng. Toàn thân run bần bật, vai anh co giật, hai núm vú không biết xấu hỗ mà dựng lên cứng ngắc dưới sơ mi.
"Ư... ưm... Jae... Won... đừng... đừng móc nữa..."
Anh bắt đầu rên rỉ, những tiếng rên vụn vỡ, bất lực. Anh cố gắng cắn vào môi để ngăn nó lại, nhưng không thể. Khoái cảm này quá sức chịu đựng. Nó là một cơn sóng thần đang nhấn chìm toàn bộ lý trí của anh.
Jae Won nghe thấy tiếng rên đó, cậu biết mình đã thắng. Cậu tăng tốc, ngón tay vừa móc vừa day một cách điên cuồng. Cậu muốn nghe, muốn nghe giáo sư của mình rên rỉ như một con đĩ ngay giữa chuyến bay cấp cứu.
Và anh đã không làm cậu thất vọng.
"A... aaahhh... ƯMMM-!!"
Một tiếng rên dâm đãng, không thể kiềm chế, cuối cùng đã bật ra khỏi môi Kang Hyuk. Nó không quá to, nhưng trong không gian chật hẹp của chiếc trực thăng, nó đủ rõ để lọt qua lớp tạp âm của động cơ.
Bàn tay của Jae Won khựng lại. Cả hai cùng nín thở.
Và rồi, giọng nói trầm ổn của Đội trưởng Ah vang lên từ khoang lái, đầy vẻ quan tâm chân thành.
"Giáo sư Baek, anh ổn chứ?"
Toàn thân Kang Hyuk cứng đờ. Bị bắt quả tang rồi. Bị chính Đội trưởng Ah Jung Heon bắt gặp rồi. Anh ngẩng phắt đầu dậy, mặt anh đỏ bừng, mắt long lanh ngấn nước, môi sưng đỏ. Trông không giống một người đang bị say sóng chút nào.
Đội trưởng Ah quay đầu lại một chút, ánh mắt nhìn họ qua chiếc gương chiếu hậu nhỏ. Anh ta khẽ nhíu mày khi thấy sắc mặt của Kang Hyuk. "Trông anh không được khỏe." Rồi anh ta nói thêm, giọng đầy vẻ ngạc nhiên. "Đây là lần đầu tiên thấy anh có vẻ mệt mỏi đấy. Giáo sư Baek mà cũng có lúc không khỏe à?"
Câu nói đó làm cả hai căng cứng. Nó là sự ngạc nhiên của một người đã quá quen với hình ảnh Baek Kang Hyuk siêu phàm, không bao giờ biết mệt mỏi.
Jae Won vội vàng rút tay ra khỏi quần anh, nhưng đã quá muộn. Kang Hyuk biết mình phải tự mình giải quyết. Anh ngẩng lên, cố gắng điều chỉnh lại hơi thở, cố gắng nặn ra một vẻ mặt bình tĩnh nhất có thể dù cái lồn múp của anh chỉ chực chờ để bắn nước.
"Không... không sao," anh nói, giọng nói hơi khàn và run rẩy. Anh ho khan một tiếng để che giấu. "Chắc là do đêm qua tôi thức hơi khuya để xem lại bệnh án. Ngủ không đủ giấc nên hơi mệt."
Đó là một lời nói dối vụng về, nhưng với uy tín của anh, nó lại trở nên cực kỳ đáng tin.
Đội trưởng Ah Jung Heon nghe xong liền gật đầu đầy thông cảm và kính phục. "Cực cho giáo sư quá. Lúc nào anh cũng hết mình vì bệnh nhân."
Người cơ phó ngồi bên cạnh cũng quay lại, nói vọng ra với vẻ mặt đầy ngưỡng mộ.
"Thật may mắn khi ngành y của chúng ta có một vị bác sĩ tận tâm như giáo sư!"
Kang Hyuk chỉ biết gật đầu một cách máy móc, mặt nóng bừng lên vì xấu hổ.
Anh đang được ca ngợi là một người hùng tận tâm, trong khi thực tế là anh vừa mới rên lên vì bị một thằng nhóc móc lồn đến sung sướng ngay sau lưng họ. Anh có thể cảm nhận rõ bàn tay hư hỏng của Jae Won, sau khi thấy tình hình đã an toàn, lại đang từ từ mò mẫm trở lại.
Nói rồi, anh ta quay lại tập trung vào việc lái.
Nguy hiểm tạm thời qua đi.
Kang Hyuk thở phào một hơi, rồi quay sang lườm Jae Won bằng một ánh mắt hứa hẹn đủ mọi hình thức tra tấn tàn khốc nhất.
Cú thoát hiểm trong gang tấc trước mũi Đội trưởng Ah không hề làm Jae Won chùn bước. Ngược lại, nó như một liều doping, khiến cậu ta càng thêm hưng phấn và bạo dạn. Ranh giới nguy hiểm vừa được nếm thử, và nó ngọt ngào một cách chết người.
Bàn tay vừa mới rút ra của cậu, trong sự kinh hoàng của Kang Hyuk, lại một lần nữa bắt đầu cuộc hành trình quen thuộc. Nó trượt qua eo anh, rồi từ từ, đầy thách thức, luồn vào bên trong chiếc quần tây một lần nữa.
Lần này, Kang Hyuk không dám hó hé nửa lời. Anh chỉ có thể ngồi im, toàn thân căng cứng, cảm nhận bàn tay của quỷ dữ đang quay trở lại. Anh không thể la lên, không thể giãy giụa. Bất kỳ hành động nào cũng sẽ thu hút sự chú ý của hai người phi công phía trước.
Hành động của Jae Won lần này chậm hơn, tàn nhẫn hơn. Ngón tay cậu không vồ vập, mà chỉ lướt nhẹ trên lớp vải sịp đã ướt đẫm. Cậu có thể cảm nhận được sức nóng và sự ẩm ướt của con hàu sữa đẫm nướt sốt đang run rẩy bên dưới. Cậu không vội vào trong, chỉ dùng đầu ngón tay vẽ những vòng tròn lên xuống, trêu chọc sự chờ đợi của anh.
Quả trứng bên trong vẫn đang rung ở một tần số cao, khiến Kang Hyuk như đang ngồi trên một đống lửa. Giờ đây, lại có thêm ngón tay của Jae Won đang khiêu vũ ngay ngưỡng cửa. Sự khó chịu càng thêm nhân đôi.
"Giáo sư thấy không?" Jae Won ghé sát vào, giọng thì thầm của cậu như tiếng rắn rít bên tai anh. "Chỉ cần em la lên một tiếng 'A, quần giáo sư bị ướt!' là Đội trưởng Ah sẽ biết ngay anh đang nứng chảy nước đó."
Kang Hyuk nhắm chặt mắt lại, cố gắng phớt lờ. Nhưng từng lời nói của Jae Won như từng mũi kim châm thẳng vào lòng tự trọng của anh.
"Hay là... em kể cho anh ấy nghe về quả trứng trong lồn giáo sư nhé?" Jae Won tiếp tục, giọng đầy vẻ ngây thơ giả tạo. "Nói là giáo sư có một bí mật nhỏ, một món đồ chơi giúp anh bớt căng thẳng khi đi cấp cứu. Chắc anh ấy sẽ thông cảm thôi."
"Im... ngay..." Kang Hyuk rít lên, giọng nói gần như không nghe thấy được.
Chính sự phản kháng tàn tạ đó lại khiến Jae Won khoái chí. Ngón tay cậu rốt cuộc cũng ấn vào, trượt qua khe thịt mềm nhũn và lọt hẳn vào bên trong. Bên trong ướt nhẹp đến mức chỉ cần nhúc nhích thôi cũng đã phát ra tiếng lép nhép dâm đãng. Cậu xoáy nhẹ, rồi ngay lập tức miết mạnh hột le đã căng cứng, ép nó rung bần bật cùng quả trứng đang rít gào trong lòng thịt.
"Ư... hhh...!"
Kang Hyuk bật ra một tiếng rên, vỡ vụn và bất lực. Tất cả lớp kiêu ngạo, sự tức giận, sự chống cự từng níu lấy anh nãy giờ... đều tan chảy thành một vũng nước lầy nhầy giữa hai đùi. Con sò múp của anh co giật liên hồi, nuốt chặt lấy ngón tay hư hỏng của bé cún, trong khi thân thể run bắn không kiểm soát nổi.
Anh quay sang nhìn Jae Won, đôi mắt đã không còn dữ dằn mà chỉ còn sự van nài trần trụi, nhục nhã. Môi run run, anh thều thào:
"Jae Won... ưm... sướng chết... làm ơn... dừng lại đi..."
"Dừng lại?" Jae Won nhướn mày, ngón tay vẫn không ngừng tra tấn anh. "Nhưng giáo sư nói sướng mà. Hay là... anh muốn ra?"
Câu hỏi đó như một nhát dao, đâm thẳng vào sự thật mà anh đang cố gắng chối bỏ. Anh không muốn nó dừng lại. Anh muốn được giải thoát.
Nước mắt sinh lý bắt đầu rịn ra ở khoé mắt. Mẹ kiếp, anh nứng muốn chết, bây giờ anh chỉ muốn trèo vào lòng con cún gian manh đó mà nhún trên con cặc ấy cho đã đời!
Nhìn thấy những giọt nước mắt đó, Jae Won không hề có ý định dừng lại. Ngược lại, trong lòng cậu dâng lên một cảm giác sung sướng. Cậu đưa bàn tay còn lại lên, dùng ngón cái nhẹ nhàng gạt đi giọt nước mắt trên má anh.
"Giáo sư khóc trông dâm quá," cậu thì thầm. "Em thích."
Cái lồn của Kang Hyuk co thắt lại một cách dữ dội. Anh lắc đầu, miệng lẩm bẩm những lời van xin vô nghĩa.
"Anh xin em... cho anh ra đi... hoặc là lấy nó ra... làm ơn... anh không chịu nổi nữa..."
Jae Won nhìn bộ dạng quằn quại, đáng thương của anh, rồi lại liếc nhìn ra ngoài cửa sổ. Cậu thấy chiếc trực thăng đang bắt đầu hạ thấp độ cao.
Sắp hết thời gian rồi.
Trong tiếng động cơ ầm ì và rung lắc ngày càng rõ, Jae Won cúi sát, hơi thở nóng hổi phả vào vành tai ửng đỏ của Kang Hyuk. Giọng cậu hạ thấp, thì thầm như một ma chú, vừa dịu dàng, vừa độc ác:
"Máy bay sắp hạ cánh rồi... Giáo sư muốn ra ngay bây giờ đúng không?"
Bàn tay hư hỏng của cậu cùng lúc dồn lực, day thẳng vào cái le nứng, khiến cơ thể Kang Hyuk giật nảy lên. Cái lồn béo mọng co thắt liên hồi, dâm thủy cứ vậy mà tưới thêm vài dòng lên tay Jae Won. Anh run lẩy bẩy, mắt mờ đi trong cơn khoái cảm ngập tràn.
Anh biết mình không còn cửa để chống cự. Cái gật đầu tuyệt vọng, yếu ớt đến mức chính anh cũng thấy nhục nhã. Nhưng con ác quỷ mang gương mặt thiên thần kia thì thấy hết. Và cậu hiểu. Anh muốn. Anh cần. Anh thèm khát sự giải thoát.
"Em biết mà," Jae Won thì thầm, và nụ cười của cậu ta giờ đây mang một vẻ tàn nhẫn ngọt ngào.
Jae Won không lãng phí một giây nào nữa. Chiếc trực thăng đang hạ độ cao, tiếng động cơ thay đổi, báo hiệu cho cậu biết thời gian không còn nhiều.
Bằng một cái lướt nhẹ trên màn hình điện thoại, cậu bật chế độ rung lên mức cao nhất.
BZZZZZZZZZZZZZZZZZZZZZZZZZZ!
Nếu như trước đó là một con ong nhỏ, thì bây giờ nó là cả một cái máy khoan đang hoạt động hết công suất bên trong lồn Kang Hyuk. Cơn rung động mạnh mẽ, dồn dập và tàn bạo, làm toàn bộ lỗ bướm của anh tê rát đến mức như bị chích điện từ bên trong.
Toàn thân Kang Hyuk cứng đờ, lưng bật ra khỏi ghế. Anh há hốc mồm, nhưng không một tiếng động nào thoát ra được.
Và cùng lúc đó, bàn tay đang ở trong quần anh của Jae Won bắt đầu tìm đến hành hạ cái hột le đáng thương của anh. Cậu không còn day nhẹ nữa. Cậu dùng đầu ngón tay, vừa ấn vừa miết, rồi lại khẽ búng nhẹ vào hạt thịt đã sưng chà bá đó. Mỗi một cú búng là một lần thân dưới của Kang Hyuk lại giật giật mà ưỡn lên vì sướng.
"Ư... ư... Jae Won... hức... đừng làm vậy...!"
Anh không thể chịu đựng được nữa. Cả cơ thể anh co rúm lại. Hai đùi siết chặt, run lên bần bật, kẹp lấy bàn tay của Jae Won như một chiếc gọng kìm bằng thép đang nóng chảy. Một áp lực căng tức bắt đầu dồn nén ở bụng dưới, một cơn sóng thần khoái cảm đang chực chờ phá vỡ mọi con đê lý trí. Chết tiệt, anh sướng đến mức sắp tè ra rồi!
Không! Không được!
Một âm thanh bắt đầu dâng lên trong cổ họng anh. Một tiếng rên, một tiếng hét của sự giải thoát. Anh biết mình không thể để nó thoát ra. Nếu Đội trưởng Ah nghe thấy lần nữa, sẽ không có lời nói dối nào cứu được anh.
Anh vội vàng đưa tay lên, cắn mạnh vào mu bàn tay của chính mình.
"Ưm... ưmmm... hhhh-"
Tiếng rên bị nuốt chửng, trở nên tắc nghẹn, nhưng cơn co giật thì không thể che giấu. Lưng anh ưỡn cong lên như một cây cung gãy, đầu ngửa ra sau, hai mắt trợn trắng. Toàn bộ thế giới của anh nổ tung trong một màu trắng xóa.
Và rồi, con đê vỡ tan tành.
PHỤTTTTT-!
"Aaaaa-! Jae Won... anh..." Anh cảm nhận được nó. Một cảm giác nóng hổi, không thể kiểm soát, tuôn ra từ cửa huyệt. Nhưng lần này, nó không chỉ có dâm thủy. Bàng quang của anh, sau một hồi bị dồn nén và kích thích, đã hoàn toàn đầu hàng.
Từ cửa lồn ướt át, từng đợt nước nứng ào ào bắn ra. Nhưng không chỉ vậy. Bàng quang vốn căng tức sau bao nhiêu lần bị kích thích cuối cùng cũng buông xuôi. Một dòng nước nóng hổi, khai nồng, tuôn tràn ra ngoài, hòa lẫn với dâm thủy, biến cái khoảnh khắc cực khoái thành một cơn lũ bẩn thỉu.
Dòng nước vàng ấm chạy qua kẽ mép lồn, xối thẳng vào bàn tay đang bị kẹp chặt của Jae Won, chảy dọc xuống cổ tay áo sơ mi. Từng giọt, từng tia, không chỉ là nước tiểu, mà là bằng chứng cho sự dâm đãng của anh. Giáo sư Baek Kang Hyuk bị học trò của mình móc lồn cho đái ra ngay trên trực thăng cứu hộ!
Khi cơn co giật cuối cùng qua đi, Kang Hyuk đổ gục xuống ghế, mềm nhũn như một con sứa. Anh thở hổn hển, nước mắt, nước mũi và cả nước dãi chảy ra một cách mất kiểm soát.
Jae Won từ từ, khó khăn rút bàn tay ướt sũng của mình ra khỏi đùi của anh. Cậu không hề có vẻ ghê tởm. Ngược lại, cậu nhìn bàn tay mình, rồi lại nhìn vị giáo sư đang trong trạng thái sướng đến ngây dại, và một nụ cười đầy thỏa mãn hiện lên.
Cậu ghé sát vào tai anh, giọng nói trầm thấp.
"Giáo sư sướng đến đái cả ra tay em rồi này."
Kang Hyuk chỉ có thể rên rỉ yếu ớt, liếc cậu bằng ánh mắt "Cậu-chết-với-tôi." nhưng trong tình thế này thì nó lại không có chút đe doạ nào.
RẦM.
Chiếc trực thăng đáp xuống đất với một cú xóc nhẹ, kéo Kang Hyuk ra khỏi cơn mê dại. Anh vẫn còn đang run rẩy, tâm trí trống rỗng, và bên dưới lớp quần, một mớ hỗn độn dính nhớp đang từ từ lạnh đi.
Bên cạnh anh, Jae Won hành động với một sự bình tĩnh đến đáng sợ. Cậu xé xoẹt một túi gạc y tế vô trùng, rút ra một miếng gạc trắng tinh. Cậu không vội vàng. Cậu từ từ, cẩn thận lau sạch bàn tay ướt đẫm của mình, lau từng kẽ ngón tay, ánh mắt không hề rời khỏi khuôn mặt tái nhợt của Kang Hyuk một giây.
Sau đó, cậu ta tiện tay vứt miếng gạc đó vào túi rác y tế màu đỏ, như vứt đi một thứ không đáng bận tâm.
Rồi, trong lúc Đội trưởng Ah và người cơ phó đang bận rộn chuẩn bị mở cửa, cậu ghé sát vào tai Kang Hyuk. Hơi thở ấm nóng của cậu phả vào vành tai nhạy cảm của anh, cùng với một lời thì thầm ngọt ngào mà độc địa.
"Cái lồn hư của giáo sư không chỉ biết rên, mà còn biết tè dầm nữa. Dâm quá."
Kang Hyuk khẽ rùng mình, toàn thân cứng đờ.
Jae Won tiếp tục, giọng nói trầm thấp như một lời nguyền rủa đầy hứa hẹn.
"Tối nay về, em sẽ không dùng bao nữa. Em sẽ địt trần, bắn hết sữa của em vào trong đó để tẩy rửa cho anh. Đó là hình phạt cho cái lồn hư hỏng của anh"
Cậu dứt lời, rồi đột ngột lùi lại. Khuôn mặt của ác quỷ biến mất, chỉ còn lại nụ cười của một thiên thần. Giọng nói của cậu lại trở nên trong trẻo và ngoan ngoãn.
"Đi nào, giáo sư. Bệnh nhân đang chờ chúng ta."
Jae Won chìa tay ra, ra ý muốn dìu anh đứng dậy, hệt như một người học trò tận tụy.
Kang Hyuk thấy ớn lạnh. Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng, nhưng không phải vì sợ, mà là vì hưng phấn. Anh nhìn chằm chằm vào Jae Won. Anh nhớ lại hình ảnh Yang Jae Won của ngày đầu tiên anh gặp ở trung tâm chấn thương. Một chàng trai trẻ, thông minh, có chút rụt rè, lúc nào cũng lễ phép, một tiếng cũng "Giáo sư", hai tiếng cũng "Giáo sư".
Từ khi nào? Từ khi nào mà con cún vàng ngoan ngoãn đó lại biến mất, để lại một con quỷ dâm đãng, một con sói gian manh luôn tìm ra những cách hư hỏng và biến thái nhất để trêu ghẹo, để hành hạ, để khai phá cái lồn nhỏ tội nghiệp của anh chứ?
Anh không biết.
Anh chỉ biết rằng, ngay lúc này, dù cơ thể đang rã rời và cái lồn thì còn tê dại, nhưng khi nghe đến lời "trừng phạt" không dùng bao kia, nó lại bắt đầu co thắt, rỉ ra thêm một chút nước.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro