7.1 - Y Tá Baek Kang Hyuk

Một thực tập sinh mới cứ quấn lấy giáo sư khiến bé cún nổi cơn ghen lồng lộn, cậu giận dỗi bỏ đói cái lồn dâm của giáo sư. Bị cơn nứng lồn hành hạ, giáo sư phải hạ mình từ van xin đến dùng miệng bú cặc chuộc lỗi, nhưng vẫn bị từ chối phũ phàng. Màn kịch ghen tuông chỉ kết thúc với một tối hậu thư: ngày mai, giáo sư phải biến thành một cô y tá ngoan ngoãn, thì mới được cu bự của bé cún "chữa bệnh".

. . .

Cuộc sống của Baek Kang Hyuk, trong vài tuần trở lại đây, đã đi vào một quỹ đạo ổn định đến mức đáng báo động. Ban ngày, anh là vị giáo sư đáng kính, con ác điểu của Trung tâm chấn thương. Ban đêm, hoặc bất cứ khi nào cơn nứng ập đến, anh là con điếm dâm đãng của riêng Yang Jae Won.

Mối quan hệ cộng sinh này cực kỳ hiệu quả. Anh không còn bị những cơn ngứa lồn hành hạ đến mất ăn mất ngủ. Anh làm việc hiệu quả hơn, đầu óc minh mẫn hơn, và thậm chí còn ít gắt gỏng hơn trước. Đổi lại, anh phải chấp nhận việc bị bé cún vàng của mình quấy rối 24/7. Cậu sẽ hít hà anh như hít ke, sẽ lén lút véo mông anh khi đi lướt qua nhau ở hành lang, và sẽ gửi cho anh những tin nhắn tục tĩu vào giữa lúc anh đang họp.

Anh đã quen rồi. Thậm chí, một phần nào đó trong anh còn... thích nó.

Nhưng sự bình yên đó, tất nhiên, không thể kéo dài.

Và mầm mống của sự hỗn loạn mới mang một cái tên rất sáng sủa: Bác sĩ thực tập Lee Nam Joon.

Thằng nhóc đó là một phiên bản hoàn hảo trên lý thuyết. Trẻ, đẹp trai theo kiểu thư sinh, mắt sáng, và quan trọng nhất là một bộ não thiên tài. Nó là thủ khoa của trường y, và đã chọn Trung tâm chấn thương của Kang Hyuk làm nơi thực tập.

Và nó, không hề che giấu, cực kỳ sùng bái Giáo sư Baek Kang Hyuk.

Yang Jae Won nhận ra điều đó ngay từ ngày đầu tiên. Cậu đứng sau lưng giáo sư, khoanh tay, quan sát thằng nhóc Lee Nam Joon đang báo cáo ca bệnh mới. Ánh mắt của nó khi nhìn Kang Hyuk... Jae Won biết quá rõ ánh mắt đó. Đó là ánh mắt của một con chiên ngoan đạo nhìn thấy Chúa, một sự ngưỡng mộ pha lẫn khao khát. Đó đã từng là ánh mắt của chính cậu.

Jae Won ban đầu không quá để tâm. Dù sao thì, bác sĩ thực tập đến rồi đi. Không ai có thể thay thế vị trí độc tôn của cậu trong lồn... à không, trong lòng giáo sư.

Nhưng rồi, thằng nhóc trà xanh đó bắt đầu chứng tỏ cậu ta không chỉ có vẻ ngoài.

Trong một ca cấp cứu tai nạn liên hoàn, cả trung tâm hỗn loạn như một cái chợ vỡ. Bệnh nhân được đưa vào liên tục. Kang Hyuk đang chỉ đạo mổ cho một ca chấn thương sọ não, thì ở giường bên cạnh, một bệnh nhân đột ngột ngưng tim.

Trong lúc các bác sĩ khác còn đang luống cuống, chính Lee Nam Joon là người đầu tiên phát hiện ra bệnh nhân có dấu hiệu tràn khí màng phổi.

"Thưa giáo sư!" cậu ta hét lên. "Bệnh nhân bị tràn khí màng phổi áp lực! Cần phải chọc hút khẩn cấp!"

Kang Hyuk liếc sang. Anh nhìn vào phim X-quang, rồi lại nhìn vẻ mặt quyết đoán của thằng nhóc. Cậu ta đã đúng.

"Bác sĩ Lee, cậu xử lý đi!" anh ra lệnh.

Lee Nam Joon không chút do dự. Cậu ta cầm lấy cây kim, thao tác nhanh gọn, dứt khoát, và chỉ trong vài giây, áp lực trong lồng ngực bệnh nhân đã được giải tỏa. Tim bệnh nhân đập trở lại.

Cả phòng thở phào nhẹ nhõm.

Sau khi ca cấp cứu kết thúc, Kang Hyuk đi tới chỗ Lee Nam Joon. Cậu nhóc đang đứng đó, mặt mũi lấm tấm mồ hôi, nhưng ánh mắt vẫn đầy nhiệt huyết.

Trước mặt tất cả mọi người, kể cả Yang Jae Won đang đứng gần đó, Kang Hyuk đặt tay lên vai cậu thực tập sinh.

"Làm tốt lắm, bác sĩ Lee," anh nói, một lời khen ngắn gọn, nhưng đối với những người biết Kang Hyuk, nó quý hơn vàng. "Tiếp tục phát huy."

Nam Jun ngẩng lên, hai má ửng hồng, đôi mắt sáng rực lên vì hạnh phúc. "Cảm ơn giáo sư! Em sẽ cố gắng hơn nữa ạ!"

Yang Jae Won đứng đó, nhìn bàn tay của Kang Hyuk đang đặt trên vai thằng nhóc kia. Nụ cười trên môi cậu vẫn còn, nhưng trong mắt đã không còn ý cười nữa.

Cái gì? Giáo sư khen cậu ta? Còn đặt tay lên vai cậu ta nữa? Bình thường mình làm trối chết cũng chỉ nhận được cái lườm với mấy câu chửi thề thôi mà?

Cơn ghen tuông, một thứ cảm xúc mà Jae Won hiếm khi có, bắt đầu âm ỉ trỗi dậy.

Sau đó, Jae Won cố tình đi lướt qua Kang Hyuk, để mu bàn tay của mình chạm vào mông anh một cái thật kêu. Một hành động đánh dấu chủ quyền đầy trẻ con.

Kang Hyuk giật mình, quay lại lườm cậu một cái. Cái lườm quen thuộc đó, trớ trêu thay, lại khiến Jae Won cảm thấy dễ chịu hơn một chút.

Tối hôm đó, trong phòng nghỉ, Kang Hyuk lại vô tình nhắc đến cậu trai kia.

"Thằng nhóc Lee Nam Joon đó cũng được việc đấy. Sáng dạ."

Jae Won, đang giả vờ đọc sách, chỉ ngẩng lên cười.

"Vâng, trông cũng sáng sủa ạ."

Nụ cười đó không chạm đến đáy mắt. Kang Hyuk, trong sự mệt mỏi, không nhận ra điều đó.

Nhưng Jae Won thì biết. Một sự khó chịu, một cảm giác bất an đã bắt đầu len lỏi vào mối quan hệ của họ.

.

Lee Nam Joon - cậu ta thông minh, nhanh nhẹn, và quan trọng nhất, cậu ta có một cái radar định vị Giáo sư Baek cực kỳ nhạy bén.

Và nó khiến Jae Won thấy... phiền.

"Giáo sư! Báo cáo xét nghiệm của bệnh nhân giường 12 có rồi ạ!"

"Giáo sư! Em vừa đọc một tài liệu mới về kỹ thuật khâu này, em có thắc mắc muốn hỏi anh ạ."

"Giáo sư! Anh có muốn uống cà phê không ạ?."

"Giáo sư! Giáo sư! Giáo sư!"

Cái điệp khúc "Giáo sư" đó vang lên khắp Trung tâm chấn thương, và nó bắt đầu bào mòn sự kiên nhẫn của Yang Jae Won. Cậu phải thừa nhận, thằng nhóc đó rất được việc. Nhưng chính vì nó được việc, nên nó càng có nhiều cớ để lượn lờ trước mặt Kang Hyuk. Và Kang Hyuk, cái con người chậm tiêu trong chuyện tình cảm, lại hoàn toàn không nhận ra sự sùng bái quá mức của cậu thực tập sinh. Đối với anh, Lee Nam Joon chỉ đơn giản là một học trò giỏi, một hậu bối đáng để đầu tư.

Sự ghen tuông âm ỉ của cậu không qua được mắt của Y tá Jang Mi. Một buổi chiều, sau khi chứng kiến cảnh Nam Joon đưa cho Kang Hyuk một chai nước mát lạnh và được giáo sư nhận lấy, Jang Mi đã huých vai Jae Won đang đứng gần đó.

"Sao thế, bác sĩ Yang?" cô trêu chọc. "Trông anh như con mèo bị cún con cướp mất chậu sữa yêu thích vậy."

"Em nói gì vớ vẩn vậy?" Jae Won lườm.

"Còn ai vào đây nữa," Jang Mi liếc về phía hai vị giáo sư và thực tập sinh đang trao đổi. "Cậu bác sĩ thực tập mới đó. Vừa đẹp trai, vừa sáng dạ, lại còn quấn lấy Giáo sư Baek của chúng ta như sam. Anh coi chừng đó, cái ghế học trò cưng sắp bị lung lay rồi. Cẩn thận không có ngày ra rìa nhé."

"Anh không quan tâm," Jae Won đáp cộc lốc, nhưng trong lòng thì như có ai đó vừa đổ thêm một thùng giấm chua.

Ra rìa á? Không đời nào.

.

Tối hôm đó, ca trực của Jae Won kết thúc vào lúc 9 giờ. Cả ngày vật lộn với bệnh nhân, cậu mệt đến rã rời. Nhưng trong đầu cậu, một kế hoạch dâm đãng đã được vạch ra sẵn.

Mệt muốn chết. Phải đi ăn cái gì mới được, cậu nghĩ thầm, vừa cởi áo blouse vừa vươn vai. Tối nay phải nạp đủ năng lượng. Phải nắc cho giáo sư quên mẹ nó tên thằng thực tập sinh đi mới được. Phải địt cho ổng chỉ biết rên tên mình thôi.

Với một mục tiêu cao cả như vậy, Jae Won đi về phía nhà ăn của bệnh viện.

Nhà ăn vào giờ này đã khá vắng. Cậu đảo mắt một vòng, và rồi khựng lại.

Ở một góc khuất, là một cảnh tượng mà cậu không bao giờ muốn thấy.

Baek Kang Hyuk đang ngồi ở đó. Và ngồi đối diện anh, là Lee Nam Joon.

Cả hai đang cùng nhau ăn tối.

Jae Won cảm thấy máu trong người như đông lại. Cậu lẳng lặng nấp sau một cây cột, quan sát.

Bầu không khí giữa họ trông rất... hòa hợp. Thằng nhóc kia nói gì đó, và Kang Hyuk gật đầu. Kang Hyuk nói gì đó, và thằng nhóc kia lại lắng nghe một cách chăm chú, đôi mắt sáng rực lên.

"Giáo sư ăn nhiều vào ạ, hôm nay anh vất vả quá rồi," Jae Won có thể nghe loáng thoáng tiếng của Nam Joon.

"Cậu cũng vậy," giọng Kang Hyuk trầm ấm. "Bác sĩ thực tập mà xử lý được như hôm nay là rất tốt. Có tố chất."

Một lời khen nữa. Lại một lời khen nữa! Jae Won nghiến răng.

Nhưng mọi chuyện vẫn chưa dừng ở đó. Bằng một cử chỉ cực kỳ tự nhiên, nhóc con đó đã dùng một đôi đũa sạch, gắp một miếng thịt bò từ khay của cậu ta, và bỏ vào khay đồ ăn của Kang Hyuk.

"Giáo ăn ăn thêm đi ạ."

Hành động đó, một hành động thân mật và đầy ý nghĩa trong văn hóa của họ, như một nhát dao đâm thẳng vào mắt Jae Won.

Và Kang Hyuk? Anh chỉ nhíu mày một chút, rồi lại vô tư gắp miếng thịt đó lên ăn, không một chút phòng bị.

"Cảm ơn," anh nói.

Jae Won không thể chịu đựng được nữa.

Cậu cảm thấy như mình vừa bị phản bội.

Không nói một lời, Jae Won quay người, lẳng lặng rời khỏi nhà ăn. Bóng lưng cậu toát ra một sự lạnh lùng chết chóc.

Được. Tình tứ quá nhỉ? Cậu nghĩ thầm, bàn tay siết lại thành nắm đấm.

Nó gắp đồ ăn cho anh, anh cũng vô tư ăn. Vậy nếu sau này, nó đút cả con cặc của nó vào miệng anh, thì anh cũng sẽ ngoan ngoãn há miệng ra ngậm lấy như vậy sao?

Cái miệng đó... cái miệng đã từng rên rỉ tên cậu, đã từng bú liếm con cu của cậu, giờ lại ăn đồ ăn từ đũa của một thằng khác? Không được. Tuyệt đối không được.

Nếu giáo sư đã có người mới để ăn cơm cùng rồi, thì tối nay cứ ôm cái lồn ngứa của mình mà ngủ một mình đi.

.

Trong khi đó, Baek Kang Hyuk - với tâm trạng hưng phấn lạ thường - quay về phòng nghỉ. Anh đã được ăn no, cơ thể được nạp đầy năng lượng. Và theo một quy luật tự nhiên đã được thiết lập từ lâu, no căng bụng thì lại nứng căng lồn.

Anh nghĩ đến Yang Jae Won. Nghĩ đến con cặc bự của cậu, nghĩ đến cái lưỡi điêu luyện, và nghĩ đến những cú thúc khiến anh sướng trợn mắt.

Tối nay phải bắt thằng nhóc bú lồn cho mình ít nhất nửa tiếng. Rồi sau đó phải bắt cậu ta địt mình ít nhất ba hiệp, một hiệp trên bàn, một hiệp trong tư thế doggy, và một hiệp cuối cùng phải vác chân lên vai cho cặc cậu ta vào sâu nhất có thể.

Anh đẩy cửa phòng nghỉ bước vào, sự mong chờ hiện rõ trong ánh mắt.

Jae Won đã ở đó. Cậu đang nằm trên chiếc giường tầng trên, quay mặt vào tường, có vẻ như đang xem điện thoại.

Kang Hyuk đóng cửa lại, không bật đèn lớn, chỉ để lại ánh sáng vàng vọt từ chiếc đèn bàn. Anh cởi áo blouse ra, rồi bắt đầu cởi cúc áo sơ mi, một hành động quen thuộc trong lịch trình buổi tối của họ.

"Jae Won," anh gọi, giọng trầm thấp và có chút khàn đi vì ham muốn. "Xuống đây."

Sự im lặng đáp lại anh.

Kang Hyuk khẽ nhíu mày. Gì thế nhỉ? Anh cao giọng hơn một chút, mang theo ý ra lệnh.

"Cậu điếc à? Tôi nói xuống đây."

Lần này, có sự chuyển động. Jae Won từ từ lật người lại. Cậu nhìn xuống anh từ trên cao. Nhưng trong mắt cậu không có sự hưng phấn hay ham muốn như mọi khi. Chỉ có một sự lạnh lùng, xa cách.

"Em mệt rồi," Jae Won nói, giọng nói đều đều, không một chút cảm xúc. "Giáo sư ngủ ngon."

Nói rồi, cậu quay người, úp mặt vào tường trở lại, hoàn toàn phớt lờ anh.

Baek Kang Hyuk đứng hình.

Cái... cái gì cơ? Mệt? Ngủ ngon? Có nhầm không vậy? Đây chẳng phải là thằng nhóc mà tối nào cũng đòi địt anh ba bốn hiệp, nhét cặc đến khi anh phải khóc xin tha mới chịu dừng à? Kang Hyuk bắt đầu cảm thấy có gì đó không đúng.

Lồn anh đã bắt đầu rỉ nước từ lúc còn ngoài hành lang, chuẩn bị cho một đêm hoành tráng, mà giờ lại bị bỏ đói phũ phàng như vậy? Một cảm giác trống rỗng xộc lên trong ngực, không hẳn là tức giận, mà là hụt hẫng, là nhục nhã.

"Đây là lệnh." Kang Hyuk gằn giọng, cố bấu víu vào cái quyền uy duy nhất anh còn nắm. "Cậu xuống đây ngay cho tôi!"

Im lặng. Jae Won không hề nhúc nhích. Đúng là Jae Won có sợ Giáo sư Baek, nhưng là một hung thần trong phòng mổ chứ không phải cái ông Baek Kang Hyuk đang nứng lồn này!

Lúc này thì Kang Hyuk bắt đầu thấy hoảng. Chuyện gì đang xảy ra vậy?

Trong lúc anh còn đang bối rối, thì cái lồn của anh lại không kiên nhẫn như vậy. Nó trống rỗng, nó co thắt, nó ngứa ngáy một cách đau đớn. Anh cần được lấp đầy. Anh cần con cặc của Jae Won. Ngay!

Anh thở dài, hạ thấp giọng mình xuống, gần như là dỗ dành.

"Jae Won à..." anh gọi, giọng nói đã mềm đi trông thấy. "Em giận tôi chuyện gì à?"

Không có tiếng trả lời.

"Em xuống đây đi..." anh bắt đầu năn nỉ, sự xấu hổ thiêu đốt hai má anh. "Tôi... tôi ngứa... lồn tôi ngứa quá..."

Kang Hyuk cảm thấy bất lực. Anh bước tới, đặt tay lên thành giường, lay nhẹ.

"Jae Won... Làm ơn đi mà..." giọng anh gần như là van xin. "Chỉ địt tôi một lát thôi... Tôi không chịu nổi nữa..."

Nghe được lời van xin đó, Jae Won mới quay lại lại. Cậu ngồi dậy, nhìn xuống vị giáo sư đang đứng dưới chân mình với vẻ mặt đầy khao khát và bất lực. Jae Won trong lòng sướng rơn nhưng cậu sẽ không để cho anh được toại nguyện dễ dàng như vậy.

Cậu từ từ, đầy khoan thai, trèo xuống giường. Cậu đứng trước mặt anh, nhìn anh từ trên xuống dưới, một ánh nhìn đánh giá đầy xa cách.

"Ồ," cậu nhếch mép. "Giờ thì giáo sư cần em rồi à? Nhưng em thì không chắc, là em có cần anh hay không."

Anh sững sờ, ngơ ngác.

"Em... em nói gì vậy?"

"Em nói," Jae Won lặp lại, cậu ta bước một vòng quanh Kang Hyuk, ánh mắt sắc lẹm. "Em không chắc là em có cần anh hay không."

Kang Hyuk hoàn toàn bị bối rối. "Jae Won... tôi... tôi không hiểu."

"Giáo sư không hiểu thật à?" Jae Won dừng lại, đứng đối diện anh, khoanh tay trước ngực. Vẻ mặt cún con đã hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại một sự lạnh lùng và tổn thương. Cậu bắt đầu chất vấn anh.

"Tối nay ăn cơm với bác sĩ Lee có ngon không ạ?"

Câu hỏi đầu tiên hoàn toàn không liên quan, khiến Kang Hyuk càng thêm ngớ người. "Hả? À... cũng bình thường. Sao cậu lại hỏi vậy?"

"Bình thường à?" Jae Won cười khẩy, một nụ cười đầy mỉa mai. "Cậu ta còn gắp đồ ăn cho anh nữa cơ mà. Chắc là ngon miệng lắm nhỉ?"

Kang Hyuk dù chậm tiêu tới đâu thì giờ anh cũng hiểu ra. Ồ, hoá ra là ghen đấy! Anh vừa thấy nực cười, vừa thấy bực mình.

"Chỉ là một bữa ăn tối bình thường thôi..." anh cố gắng giải thích.

"BÌNH THƯỜNG À?" Jae Won đột nhiên cao giọng, sự bình tĩnh của cậu vỡ tan. "Em nhìn thấy hết," cậu tiếp tục, giọng nói run lên vì uất ức. "Em thấy cái cách cậu ta nhìn anh, cái cách thầy cười với cậu ta. Có phải thầy tìm được đồ chơi mới rồi nên muốn vứt em đi à?"

Những lời buộc tội vô lý đó, ban đầu làm Kang Hyuk tức giận. Người khác có thể hiểu lầm anh, anh không quan tâm, nhưng thằng nhóc này, cái thằng mà đêm nào cũng chui rúc trong lồn anh, lại dám nghĩ về anh như thế?

Nhưng rồi, cơn giận của anh nhanh chóng bị thay thế bởi một sự phi lý đến mức buồn cười. Anh nhìn chằm chằm vào Jae Won, rồi bật ra một tiếng cười khẩy, một tiếng cười đầy mỉa mai và bất lực.

"Yang Jae Won," anh nói, giọng nói trầm xuống, đầy vẻ nghiêm túc. "Cậu nghe cho rõ đây."

Anh bước tới một bước, rút ngắn khoảng cách giữa hai người.

"Cả cái bệnh viện này, à không, cả cái đất nước Hàn Quốc này luôn," anh gằn từng chữ, "có mỗi cậu mới là thằng dám địt tôi mỗi đêm như thế. Có mỗi cậu mới dám nhét kẹo vào lồn tôi, bắt tôi uống matcha vị tinh dịch, nhét trứng rung vào người tôi giữa trực thăng."

Anh lại tiến thêm một bước, bây giờ mặt cả hai gần như chạm vào nhau.

"Cậu nghĩ xem, ngoài cậu ra, còn có thằng điên nào dám làm những điều quá đáng đó với tôi không? Mà bây giờ cậu lại dám mở miệng ra nói vớ vẩn là tôi sẽ đi tìm thằng khác à?"

Lời nói của Kang Hyuk như một cú đấm thẳng vào mặt Jae Won.

Và nó hiệu quả.

Jae Won sững người. Cơn giận dỗi của cậu xẹp lép. Đúng vậy. Những gì Kang Hyuk nói là hoàn toàn đúng. Cậu là duy nhất. Cậu là kẻ duy nhất có được đặc quyền hành hạ vị giáo sư này. Một cảm giác tự mãn và sở hữu len lỏi vào trong lòng.

Nhưng không. Nếu lộ ra, thì trò chơi này coi như vỡ kèo. Cậu đã dựng sân khấu đến tận đây, bỏ vai diễn giữa chừng thì còn gì là lợi thế?

Jae Won cố nuốt cái nụ cười đang chực trào, nhanh chóng dựng lại lớp mặt nạ. Cậu quay đi, khoanh tay, làm bộ hờn dỗi.

"Thì... thì sao chứ?" cậu lẩm bẩm, giọng gắt gỏng mà nghe vẫn lộ vẻ yếu thế. "Ai mà biết được... anh còn khen nó cơ mà. Anh chưa bao giờ khen em như thế cả."

Kang Hyuk nhìn cái màn diễn trẻ con ấy, trong lòng vừa bực vừa buồn cười. Anh thừa biết thằng nhóc này đang giả vờ, cố tình làm mình khó chịu để đòi thêm. Nhưng anh cũng biết rõ một điều: nếu không nhượng bộ, tối nay cái lồn đang rỉ nước của anh sẽ phải chịu cảnh trống rỗng.

Anh thử dùng lý lẽ, và thất bại. Thử áp quyền, và cũng thất bại nốt.

Giờ thì chỉ còn một con đường duy nhất.

"Được rồi! Là tôi sai! Cậu muốn tôi làm gì cũng được!" anh gắt lên, một sự bất lực tuyệt đối. "Chỉ cần... cậu địt tôi là được."

Nghe được lời thú nhận đó, Jae Won, trong lòng đã mở cờ, nhưng ngoài mặt vẫn lạnh lùng. Cậu ta biết mình đã thắng. Giờ là lúc để ra hình phạt.

"Em đã nói rồi," cậu ta lạnh lùng đáp. "Em không muốn địt anh."

"Vậy cậu muốn gì?" Kang Hyuk hỏi, giọng đầy tuyệt vọng.

Jae Won nhìn anh chằm chằm, rồi ánh mắt cậu từ từ di chuyển xuống hạ bộ của anh, rồi lại di chuyển xuống đầu gối của anh. Một mệnh lệnh câm lặng. Và rồi cậu ta nói, giọng đầy quyền lực.

"Em muốn thầy chuộc lỗi. Quỳ xuống. Dùng cái miệng của thầy, chứng minh cho em thấy thầy chỉ cần một mình em, chỉ thèm khát một mình em thôi."

Baek Kang Hyuk sững sờ trong giây lát.

Chỉ vậy thôi sao? Anh thầm nghĩ. Toàn bộ màn kịch chiến tranh lạnh, giận dỗi ầm ĩ này, cuối cùng cũng chỉ là để bắt mình bú cu cho cậu ta thôi à? Nói thẳng ra là được rồi, cần gì phải làm mình làm mẩy như trẻ con vậy?

Kang Hyuk thở phào một cách vô hình. Anh đã tưởng tượng ra một hình phạt còn kinh khủng hơn nhiều.

Thôi được rồi. Bú thì bú, anh nghĩ, khi cảm nhận được dòng nước lồn lại bắt đầu chảy dọc xuống đùi mình. Chỉ cần sau đó được ăn cặc là được.

Trong sự im lặng, anh từ từ, quỳ xuống sàn nhà lạnh lẽo, ngay trước mặt Yang Jae Won, xem đây như một bước đệm cần thiết để có được thứ mình muốn

Jae Won nhìn xuống đỉnh đầu anh, một cảm giác thỏa mãn và quyền lực tuyệt đối dâng lên. Cậu không nói gì, chỉ đơn giản là cởi khóa quần ra, giải phóng cho con thú dữ đã bị nhốt quá lâu.

Con cặc to lớn, cương cứng của Jae Won bật ra, ngóc đầu đầy kiêu hãnh. Đầu khấc ửng hồng, rỉ ra một chút dịch nhờn trong suốt, lấp lánh dưới ánh đèn. Kang Hyuk ngước lên nhìn nó. Đây không phải là lần đầu anh thấy nó, nhưng lần nào, nó cũng khiến cái lồn của anh co thắt lại vì khao khát. Anh biết phải làm gì. Anh biết thằng nhóc này thích gì.

Anh không ngậm lấy nó ngay. Anh bắt đầu một cách đầy khiêu khích. Anh lè cái lưỡi đỏ au ra, liếm một đường dứt khoát từ gốc cặc lên đến tận đỉnh. Anh nếm được vị mặn quen thuộc của da thịt, và một chút ngọt của dịch nhờn. Jae Won khẽ rít lên, hai tay siết chặt lại.

Thấy cậu có phản ứng, Kang Hyuk càng thêm bạo dạn. Anh dùng miệng, chỉ ngậm lấy phần đầu khấc, rồi dùng lưỡi của mình xoáy tròn quanh vành mũ, liếm láp cái lỗ nhỏ đang rỉ nước. Anh mút mạnh, tạo ra một tiếng chụt thật kêu, rồi lại nhả ra, để lại một lớp nước bọt sáng bóng.

"Giáo sư..." Jae Won thở hắt ra, con cặc của cậu giật lên một cái.

Chỉ dạo đầu thôi đã như vậy. Kang Hyuk nhếch mép, rồi anh há miệng ra, và nuốt trọn.

Anh cố gắng thư giãn cuống họng, để cho khúc xúc xích nóng hổi đó đi vào sâu nhất có thể. Anh có thể cảm nhận được nó chạm vào nơi sâu nhất trong cổ họng mình, một cảm giác vừa khó chịu vừa kích thích đến điên dại. Jae Won không nhịn được nữa, cậu khẽ đẩy hông tới, một cú thúc nhẹ.

Anh biết chính xác những gì cần làm. Bàn tay anh nắm lấy gốc cặc, bắt đầu sóc lọ theo một nhịp điệu đều đặn. Miệng anh thì lúc vào sâu, lúc ra nông. Khi ở ngoài, anh dùng lưỡi và môi để mút mát, tạo ra những âm thanh "rột rột" ướt át. Khi nuốt sâu, anh dùng cuống họng của mình để ngoạm chặt lấy nó.

"A... a... Kang Hyuk..." Jae Won rên rỉ, hai tay cậu luồn vào mái tóc đen của Kang Hyuk, nhưng không phải để giữ chặt, mà là để bấu víu vào. "Cái miệng của anh... nó giỏi quá... Đúng rồi... bú mạnh vào..."

Cổ họng Kang Hyuk căng cứng, mỗi lần Jae Won dập xuống, con cặc nóng rực lại xuyên sâu, làm anh nghẹn ngào, nước miếng trào ra nơi khóe môi, tạo thành chuỗi âm thanh ướt át ọc ọc ọc vang vọng. Và trong cơn mê loạn của việc cho đi khoái cảm, anh lại cảm thấy cái lồn của mình đang gào thét. Bàn tay còn lại của anh bất giác luồn vào trong quần, tìm đến con hàu sữa đang ướt sũng của mình. Ngón tay anh bắt đầu mơn trớn cái hột le nứng đến sưng vù. Anh day day nó, xoay tròn, cảm nhận từng luồng điện khoái cảm chạy rần rật khắp hạ bộ.

Trong cơn sốt ruột và tuyệt vọng, anh đẩy thẳng một ngón tay vào lỗ nhỏ nóng bỏng của mình. Lập tức, bên trong hút chặt lấy, co bóp tham lam. Anh cong lưng, miệng nghẹn ngào vẫn bị con cặc của Jae Won dập tới tấp, còn bên dưới thì không dừng lại được, phải thêm một ngón nữa mới thấy đủ. Hai ngón tay cứ thế mà trượt ra trượt vào.

"A... ưm... ặc..." Kang Hyuk cố rên qua những nhịp thúc thô bạo của Jae Won, khoé mắt anh phiếm hồng, nước mắt sinh lý cũng chảy ra, nhìn dâm đãng đến tội nghiệp.

Jae Won cúi xuống, nhìn cảnh tượng trước mắt mà gần như phát điên. Giáo sư của cậu, đang quỳ gối bú cặc cho cậu, trong khi tay kia thì đang tự móc lồn mình một cách tuyệt vọng.

"Giáo sư... anh dâm quá..." cậu rên rỉ, hai tay nắm chặt lấy tóc Kang Hyuk.

Jae Won không thể chịu đựng được nữa. Cậu cảm nhận được cơn cực khoái đang đến. Cậu giữ chặt lấy đầu Kang Hyuk, không cho anh thoát ra.

"A... Giáo sư... em sắp..."

Cậu ta gầm lên, nhưng vào giây cuối cùng, cậu ta lại rút con cặc của mình ra khỏi miệng anh.

Kang Hyuk ngơ ngác ngẩng lên, và rồi...

PHỤTTT!

Một dòng tinh dịch trắng đục, nóng hổi phun thẳng vào mặt anh. Nó bắn lên má, lên mũi, lên trán, thậm chí cả lên tóc anh.

Khi mọi thứ kết thúc, anh chỉ biết quỳ đó, thở hổn hển, cả khuôn mặt dính nhớp.

Jae Won cúi xuống, nhìn "tác phẩm" của mình, rồi mỉm cười một cách đầy hài lòng. Cậu đưa tay lên, quệt một ít tinh dịch trên má anh, rồi nói bằng một giọng cực kỳ dịu dàng.

"Thấy chưa. Em nói rồi mà. Sữa của em nhiều protein lắm, tốt cho da mặt của thanh ầy đó. Coi như là quà chuộc lỗi. Thầy cứ để đó, đắp mặt nạ 15 phút rồi hãng rửa nhé."

Baek Kang Hyuk quỳ trên sàn nhà, cả khuôn mặt vẫn còn dính nhớp tinh dịch của Yang Jae Won. Anh thở hổn hển, đầu óc quay cuồng sau màn bú cặc và tự móc lồn đầy tội lỗi. Anh đã chuộc lỗi rồi, phải không? Anh đã làm tất cả những gì cậu ta muốn. Giờ phải đến lượt anh được "thưởng".

Anh lảo đảo đứng dậy, trong mắt ánh lên một sự kỳ vọng trần trụi. Anh tóm lấy tay Jae Won, kéo mạnh.

"Lên giường."

Đó không phải là một câu hỏi. Đó là một mệnh lệnh xen lẫn sự cầu khẩn. Anh kéo con cún của mình về phía chiếc giường, nơi anh sắp sửa được nhận lấy sự giải thoát. Anh đẩy Jae Won ngã ngửa ra giường, rồi vội vàng trèo lên, định bụng sẽ ngồi lên người cậu, tự mình điều khiển cuộc truy hoan này.

Nhưng một bàn tay đã chặn anh lại.

Jae Won, người vừa mới bị anh đẩy ngã, giờ đây lại đặt một bàn tay lên ngực anh, nhẹ nhàng nhưng kiên quyết, ngăn không cho anh tiến tới.

Kang Hyuk sững sờ. "Gì nữa?"

"Ai cho phép anh?" Jae Won hỏi, giọng nói của cậu lạnh tanh, không một chút hơi ấm của dục vọng.

"Em..." Kang Hyuk lắp bắp, hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra. "Tôi... tôi đã chuộc lỗi rồi còn mà? Em đã bắn cả vào mặt tôi rồi!"

"Nhưng em đã nói là tha thứ cho anh đâu?" Jae Won đáp tỉnh rụi, rồi chậm rãi ngồi dậy. Cậu thản nhiên đẩy Kang Hyuk đang thẫn thờ sang một bên, đứng lên và bắt đầu chỉnh lại quần áo như thể tất cả chỉ là một trò đùa vừa xong.

Kang Hyuk nhìn cậu đến đơ mặt ra. Không phải chứ... cậu ấy định bỏ đi thật sao? Sau khi đã moi hết cơn khát trong người anh, sau khi đã đẩy anh đến bờ vực phát điên, cậu lại bỏ mặc anh trống rỗng?

"Jae Won!" anh gần như gắt lên. "Em không thể làm vậy với tôi!"

"Tại sao lại không?" Jae Won quay lại, nhướn mày. "Anh có thể đi ăn tối vui vẻ với người khác, thì tại sao em lại phải địt anh?"

Lại nữa rồi! Nhưng Kang Hyuk không còn sức để cãi lại nữa. Anh chỉ biết rằng, nếu đêm nay không được một con cặc lấp đầy, anh sẽ chết. Theo nghĩa đen.

Lòng tự trọng, phẩm giá-những thứ đó không làm anh bớt nứng được.

Anh từ từ lùi sát vào giường, kéo quần xuống.

Rồi anh làm một hành động dâng hiến tột cùng. Anh dang rộng hai chân, ưỡn hông lên. Bằng chính bàn tay của mình, anh vạch toạc hai mép lồn đã sưng đỏ, nhầy nhụa, phơi bày cái lỗ dâm đãng vừa bị móc đến giãn rộng. Từng thớ thịt bên trong co giật, ướt át khẩn cầu.

"Jae Won..." giọng anh vỡ vụn, run rẩy, là một tiếng thì thầm đầy tuyệt vọng. "...làm ơn đi mà..."

Anh ngẩng khuôn mặt vẫn còn vương vệt tinh dịch của mình lên, nhìn cậu bằng một ánh mắt van lơn.

"Em mà không địt tôi," anh nức nở, "...thì tôi nứng lồn chết mất..."

Yang Jae Won đứng đó, nhìn cảnh tượng trước mắt.

Vị giáo sư mà cậu từng ngước nhìn với sự kính trọng, giờ lại tự tay banh cái lồn ướt sũng của mình ra, cầu xin được địt như một con đĩ rẻ tiền.

Trong một khoảnh khắc, lý trí của Jae Won gần như bị đánh sập. Con cặc của cậu nứng đến muốn nổ tung trong quần. Cậu muốn lao tới, đâm con cặc của mình vào cái lỗ lồn đang mời gọi đó và dập cho anh ta đến khóc thét lên.

Nhưng mà...chẳng mấy khi giáo sư của cậu chịu hạ mình thế này.

Cậu hít một hơi thật sâu, cố gắng ghìm lại cơn ham muốn đang thiêu đốt mình. Cậu phải hoàn thành màn kịch này. Cậu phải dạy dỗ anh một bài học nhớ đời.

Cậu bước tới, nhưng không phải để địt anh. Cậu cúi xuống, chăm chú nhìn vào con bướm ướt át đang co thắt mời gọi, rồi lại ngước lên khuôn mặt nhòe nhoẹt nước mắt của Kang Hyuk..

"Trông giáo sư cũng có thành ý đấy," cậu nói, giọng đã bình tĩnh trở lại.

Một tia hy vọng lóe lên trong mắt Kang Hyuk.

"Được rồi," Jae Won gật gù. "Em sẽ địt anh."

Toàn thân Kang Hyuk run bắn, gần như muốn òa khóc vì sung sướng.

Nhưng chưa kịp vui trọn vẹn, câu tiếp theo dập thẳng vào mặt anh:

"...nhưng không phải tối nay."

Hy vọng tắt phụt, nhanh như khi nó vừa bùng lên.

"Và cũng không phải là giáo sư Baek," Jae Won nói thêm, khóe môi nhếch lên bí hiểm.

Kang Hyuk chết lặng. "...Ý em là sao?"

Jae Won đứng thẳng dậy, đôi mắt tràn đầy sự kiểm soát, như kẻ nắm toàn bộ trò chơi trong tay. Cậu thong thả đưa ra điều kiện cuối cùng, giọng dứt khoát:

"Ngày mai. Anh mặc một bộ đồng phục y tá đi, không phải đồng phục của bệnh viện, chắc anh hiểu ý em." Jae Won cười gian, rồi nói tiếp. "Làm một cô y tá ngoan ngoãn, sẵn sàng chịu phạt vì đã làm sai. Khi đó, bác sĩ Yang này sẽ xem xét điều trị cho anh."

Nói rồi, không đợi Kang Hyuk trả lời, cậu quay người, leo tót lên chiếc giường tầng trên, trùm chăn lại như một con nhộng, nhẫn tâm bỏ lại Kang Hyuk trần trụi, banh háng phơi thây giữa căn phòng, sững sờ trước một tối hậu thư hoang đường đến mức khó tin.

Kang Hyuk, sau một hồi chết lặng, cuối cùng cũng nằm xuống, kéo chăn lên che kín đầu, cố gắng xua đi những lời nói của Jae Won. Đồng phục y tá? Thằng nhóc này điên rồi. Điên thật rồi. Mình sẽ không bao giờ làm cái trò đó...

Anh tự nhủ như vậy. Nhưng cái lồn của anh thì lại nghĩ khác.

Nó vẫn đang gào thét, âm ỉ mà tàn nhẫn. Cơn nứng bị bỏ dở từ màn bú cặc chưa kịp kết thúc đang hành hạ anh từng cơn, đau tức, ngứa ngáy, trống rỗng đến mức phát điên. Và điều khốn nạn nhất là anh biết liều thuốc của mình đang nằm ngay phía trên, chỉ cách một lớp nệm mỏng, cũng đang phải vật lộn với con cặc cương cứng của chính cậu.

Một ý nghĩ táo bạo, một canh bạc cuối cùng, lóe lên trong đầu anh.

Anh từ từ, nhẹ nhàng, luồn một tay vào giữa hai chân mình.

Ở giường trên, Jae Won cũng đang trong địa ngục. Cậu có thể nghe thấy tiếng sột soạt, tiếng trở mình của Kang Hyuk ở dưới. Cậu biết tỏng giáo sư đang khó chịu. Và điều đó làm con cặc của cậu càng thêm cương cứng, chọc vào đũng quần một cách đau đớn. Cậu phải nhịn. Vì đại sự. Vì hình ảnh giáo sư mặc đồ y tá. Phải mạnh mẽ.

Và thế là, cậu nghe thấy nó.

"Ưm... ah~"

Một tiếng rên khe khẽ, gần như không nghe thấy, vọng lên từ giường dưới.

Jae Won khựng lại. Tim cậu đập thịch một tiếng.

Bàn tay anh đã tìm thấy con hàu sữa ướt át của mình. Anh bắt đầu tự móc lồn thủ dâm. Những ngón tay điêu luyện của anh mơn trớn, tìm đến hột le đã sưng tấy.

"Ưm... ngứa quá..." Anh rên, giọng khàn đặc, ẩm ướt, như thể cố tình thổi hơi vào tai kẻ trên giường. Nó không phải tiếng rên vô thức, mà là lời mời gọi trần trụi. "Phải có cặc... cặc của Jae Won... nhét vào thì mới hết ngứa..."

Trên giường, Jae Won siết chặt nắm đấm đến mức gân xanh nổi hằn. Khốn kiếp! Ổng đang cố tình quyến rũ mình...!

Phía dưới, Kang Hyuk càng lúc càng buông thả, càng rên càng trơ trẽn. Anh vừa tự đâm ngón tay vào, vừa nức nở miêu tả dâm loạn hành động của chính mình.

"Móc... sâu nữa... a... sướng quá... nước nó chảy hết rồi này..."

"Chỉ có ngón tay thôi... không đủ... phải có cặc... cặc bự của Jae Won đút vào mới chịu nổi..."

"Ư... a... Jae Won... hức... lồn của anh... nó đòi cặc em quá..."

Mỗi âm tiết anh rên lên như một nhát búa nện thẳng vào sự kiềm chế của Jae Won. Tim cậu đập loạn, hơi thở nóng hổi. Con cặc cương đau đến mức quần lót dính chặt vào đầu khấc. Cậu muốn nhảy phắt xuống, xé toạc đôi chân giáo sư ra, đâm cặc mình thẳng vào lỗ bím dâm đãng đó, dập cho đến khi anh khóc nấc lên mới thôi.

Nhưng...

Hình ảnh "Y tá Baek" lại lóe lên trong đầu. Đôi chân dài miên man trong váy ngắn, cái lồn ướt át dưới lớp quần y tá mỏng dính, ánh mắt ngoan ngoãn run rẩy cầu xin "bác sĩ Yang chữa trị"...

Jae Won nghiến răng. Không được... phải nhịn... phải để dành...

Trong một hành động đầy tuyệt vọng, Jae Won úp mặt vào gối và dùng hai tay bịt chặt tai mình lại. Cậu không muốn nghe nữa! Cậu không thể nghe nữa!

Phía dưới, Kang Hyuk vẫn chưa dừng. Anh càng rên to hơn, giọng khàn đặc và ẩm ướt hơn, từng từ như nhỏ giọt xuống nền gạch. Ngón tay anh ra sức móc sâu, cố tình tạo ra tiếng "lép nhép" ướt át, tiếng nước dâm lẫn với hơi thở đứt quãng, như một bản nhạc gợi dục phát lên liên tục.

"Jae Won~ xuống đây địt anh đi mà..." Anh rên thêm một lúc nữa, và rồi anh nhận ra.

Không có tiếng động gì từ giường trên. Không có tiếng thở dốc, không có tiếng trở mình. Hoàn toàn im lặng.

Jae Won không xuống.

Dù anh đã hạ mình tới mức này, tự móc lồn và rên rỉ như một con đĩ khát tình, cậu vẫn không chịu xuống.

Bàn tay đang tự sướng của Kang Hyuk từ từ chậm lại, rồi dừng hẳn. Khoái cảm chưa kịp tới đã tan thành khói, để lại một hố rỗng khó tả giữa hai đùi. Anh khựng lại, thở hắt ra.

Cái ham muốn được nhìn thấy anh trong bộ đồng phục y tá của thằng nhóc đó... còn lớn hơn cả ham muốn được địt anh ngay lúc này.

Anh rút tay ra khỏi quần, cả người mềm nhũn. Cơn nứng vẫn còn đó, nhưng ý chí chiến đấu thì đã không còn. Anh nằm ngửa ra, mắt nhìn lên trần nhà tối đen, và một tiếng thở dài đầy cam chịu thoát ra.

Chết tiệt.

Xem ra ngày mai, mình phải đi mua đồ y tá thật rồi.



Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro