8.2 - Bạn Trai
Một ngày sau cái đêm bị địt cho long trời lở đất, ca trực cuối cùng cũng kết thúc. Baek Kang Hyuk lột cái khẩu trang ra, cảm giác như linh hồn mình sắp bay đến thiên đàng. Từng thớ cơ trên người, đặc biệt là quanh vùng hông và đùi trong, đang biểu tình đòi đình công. Anh chỉ muốn lết cái xác tàn về nhà, ngâm mình trong bồn nước nóng, rồi ngủ một giấc tới thế kỷ sau.
Nhưng khi anh vừa quay người, một bóng dáng quen thuộc đã đứng chặn ở cửa, trên môi là một nụ cười không thể nào rạng rỡ hơn.
"Giáo sư, anh xong việc rồi ạ?" Yang Jae Won hỏi, đôi mắt sau cặp kính lấp lánh một niềm vui không thể che giấu. "Vậy, 8 giờ tối nay, em qua đón anh nhé?"
Kang Hyuk nhìn cậu. Anh nhìn nụ cười hớn hở đó, và anh chỉ muốn nói "Không". Nhưng rồi anh nhớ lại lời hứa của mình, nhớ lại cái giá phải trả nếu nuốt lời. Anh thở dài.
"Biết rồi."
Về đến căn hộ áp mái của mình, Kang Hyuk không cảm thấy sự thư giãn quen thuộc. Anh cảm thấy như mình đang về nhà để chuẩn bị cho một ca phẫu thuật khó nhằn khác. Anh tắm qua loa, rồi uể oải đứng trước tủ quần áo, cảm thấy một sự phiền phức chưa từng có.
Hẹn Hò. Anh phải đi HẸN HÒ!!!!
Cuối cùng, anh chọn một bộ đồ đơn giản nhưng lịch sự: áo sơ mi trắng được ủi phẳng phiu, và một chiếc áo vest đen khoác ngoài. Anh đứng trước gương, bắt đầu công đoạn thắt cà vạt.
Trong lúc những ngón tay điêu luyện đang thắt nút Windsor một cách hoàn hảo, anh nhìn vào hình ảnh phản chiếu của mình. Anh là con mẹ nó Giáo sư Baek Kang Hyuk - vậy mà giờ đây phải sắp đi hẹn hò với một thằng nhóc đáng tuổi con mình. Một thằng nhóc đã địt nhừ lồn anh cả mấy tháng trời, đã dùng đủ thứ đồ chơi bệnh hoạn để hành hạ anh, vậy mà bây giờ lại bày đặt ba cái trò hẹn hò lãng mạn. Lố bịch! Nực cười!
Anh liếc nhìn chiếc điện thoại đang nằm im lìm trên bàn. Một ý nghĩ tội lỗi nhưng đầy cám dỗ lóe lên trong đầu.
Làm ơn đi, anh thầm cầu nguyện. Một ca cấp cứu thôi. Để hủy cái buổi hẹn ngớ ngẩn này đi.
Anh biết ý nghĩ này thật ác độc. Anh là một bác sĩ cứu người. Nhưng cái viễn cảnh phải chịu đựng thêm vài tiếng đồng hồ với mấy trò sến súa của thằng nhóc kia... nó còn đáng sợ hơn cả một ca phẫu thuật tim hở.
Chiếc điện thoại vẫn im lặng.
Ding-dong.
Tiếng chuông cửa vang lên đúng 8 giờ, dập tắt mọi hy vọng cuối cùng của anh. Anh thở dài, một cái thở dài của sự cam chịu, rồi lẳng lặng đi ra mở cửa.
Yang Jae Won đứng ở đó, và cậu ta trông... khác hẳn. Thông thường anh quen với một Jae Won mặc áo blouse, đồ scrub... hoặc không mặc gì. Hiện tại cậu mặc một chiếc áo sơ mi màu kem, khoác ngoài là chiếc vest sáng màu, có lẽ là màu be. Mái tóc được chải chuốt gọn gàng, và cặp kính thì nằm ngay ngắn trên sống mũi, trông như một cậu ấm nhà tài phiệt vừa bước ra từ phim truyền hình 8 giờ tối, trẻ trung, lịch lãm, và... vô hại một cách đáng ngờ.
"Em đến đón giáo sư," Jae Won mỉm cười, một nụ cười rạng rỡ của một người-bạn-trai-đích-thực.
Kang Hyuk chỉ "hừ" một tiếng trong cổ họng, rồi lẳng lặng đi giày vào.
.
Họ đến một nhà hàng Nhật gần bệnh viện, nơi Jae Won đã đặt sẵn một phòng riêng. Ngay từ lúc bước xuống taxi, Jae Won đã bắt đầu vai diễn "bạn trai chu đáo" của mình. Cậu nhanh chóng đi vòng qua, mở cửa xe cho Kang Hyuk.
Kang Hyuk sững người. "Cậu làm cái gì vậy? Tay tôi chưa bị liệt."
"Em đang hẹn hò với người yêu của em mà," Jae Won đáp tỉnh queo, rồi còn trơ trẽn chìa tay ra như muốn đỡ một bà hoàng xuống kiệu.
Kang Hyuk lườm cậu một cái, nhưng cũng đành phải bước ra ngoài.
Khi họ bước vào nhà hàng, cái trò sến súa đó lại tiếp tục. Cậu đi trước một bước, dùng sức kéo cánh cửa gỗ nặng trịch ra, rồi đứng nép sang một bên, tay giơ ra làm một cái dáng "mời vào" đầy kịch tính.
"Toàn làm mấy chuyện vô nghĩa," Kang Hyuk lẩm bẩm, mặt đã bắt đầu nóng ran lên.
Ở bệnh viện, anh sai cậu đi lấy bịch máu, bệnh án, hay sai cậu làm đủ thứ việc chân tay thì anh thấy bình thường. Đó là cấp trên ra lệnh cho cấp dưới.
Nhưng cái này thì khác! Đây là hẹn hò! Bị một thằng nhóc mình quen đè ra địt mỗi đêm chăm sóc từng li từng tí như một nàng công chúa thế này... nó khiến anh cảm thấy vô cùng mất mặt và mất tự nhiên. Cái cảm giác nóng rát vì ngượng ngùng lan từ mặt xuống đến tận cổ, anh chỉ muốn độn thổ cho xong chuyện.
Họ được dẫn vào một phòng riêng với cửa lùa shoji và bàn ăn thấp kiểu Nhật. Không gian tĩnh lặng và riêng tư đến mức ngột ngạt. Sau khi nhân viên cúi đầu rời đi, để lại hai người họ ngồi đối diện nhau, sự im lặng bao trùm.
"Giáo sư cứ chọn món mình thích đi ạ," Jae Won phá vỡ sự im lặng, hai tay đặt ngay ngắn trên đùi. "Em ăn gì cũng được."
Kang Hyuk cầm lấy thực đơn, giả vờ tập trung vào những dòng chữ tiếng Nhật. Anh chỉ muốn gọi món thật nhanh, ăn thật nhanh, rồi về nhà và quay trở lại với "hoạt động" quen thuộc của họ. Anh gọi vài món một cách dứt khoát rồi đưa lại cho nhân viên.
Khi cánh cửa phòng một lần nữa được khép lại, chỉ còn lại hai người họ.
Cái không khí này kỳ quặc vô cùng. Kang Hyuk không biết phải nói cái gì. Bình thường, với bối cảnh này, giờ này đáng lẽ anh đã bị Jae Won đè ngửa ra bàn, hai chân vắt lên vai cậu, và cái lồn của anh thì đang bận rộn mút lấy con cặc của cậu rồi.
Anh bối rối, theo phản xạ đưa tay rót cho mình một tách trà. Anh đặt tách trà xuống, và theo thói quen, đặt bàn tay của mình lên mặt bàn gỗ mát lạnh.
Bàn tay của một bác sĩ phẫu thuật. Những ngón tay thon dài, xương xẩu, các khớp ngón tay rõ nét, làn da màu đồng căng mịn. Bàn tay đã từng cào nát lưng cậu, đã từng bấu víu vào thành giường sắt, đã từng run rẩy cầu xin được địt sâu hơn... giờ đây lại đang nằm im lặng bên cạnh tách trà.
Ánh mắt của Jae Won lập tức bị thu hút bởi bàn tay đó.
Cậu nhìn nó một lúc lâu. Rồi, từ từ, cậu di chuyển.
Bàn tay gân guốc, trắng trẻo của cậu trườn qua mặt bàn như một con mãng xà, rồi nhẹ nhàng, nhưng đầy chiếm hữu, đặt lên trên tay Kang Hyuk.
Kang Hyuk giật bắn mình như bị điện giật, theo phản xạ định rụt tay lại. Nhưng Jae Won đã nhanh hơn. Lòng bàn tay cậu ấm nóng, áp chặt vào mu bàn tay anh, bao trọn lấy.
"Cậu..." Kang Hyuk lắp bắp, mặt đỏ bừng. "Buông ra."
"Tại sao ạ?" Jae Won hỏi, giọng tỉnh bơ. "Người yêu nắm tay nhau là chuyện bình thường mà."
"Đây là nhà hàng!"
"Đây là phòng riêng," Jae Won sửa lại, rồi siết tay anh chặt hơn. Cậu ghé sát lại gần, giọng nói nhỏ lại nhưng đầy sức nặng. "Không ai thấy đâu. Với lại... em địt anh ở phòng trực bệnh viện mỗi ngày sao không thấy anh la lối gì hết vậy?"
Kang Hyuk cứng họng. Câu nói đó như một cú đấm thẳng vào mặt, đánh cho mọi sự phản kháng của anh tan thành mây khói. Tim anh đột nhiên đập thình thịch trong lồng ngực. Anh cúi đầu, nhìn xuống tay mình đang nằm gọn trong tay người ta. Trông thật kỳ cục nhưng... anh lại thấy không hề khó chịu một chút nào.
"Cậu..." anh định nói gì đó, nhưng lại không biết phải nói gì.
Jae Won không nói. Cậu chỉ siết nhẹ tay anh, rồi từ từ, nâng bàn tay của anh lên. Kang Hyuk, như bị thôi miên, để mặc cho cậu làm.
Jae Won đưa bàn tay của anh lên gần mặt mình. Anh có thể cảm nhận được hơi thở ấm nóng của cậu phả vào mu bàn tay. Rồi, cậu cúi đầu.
Và hôn lên đó.
Một nụ hôn nhẹ nhàng, gần như là thành kính, đặt lên mu bàn tay của anh. Đôi môi mềm mại đó chỉ chạm vào da anh trong một khoảnh khắc, nhưng nó lại như một luồng điện cao thế, giật cho Kang Hyuk tê dại từ đầu ngón tay lên đến tận đỉnh đầu.
Anh nhìn Jae Won ngây dại mất một lúc.
Anh đã bị thằng nhóc này địt không biết bao nhiêu lần. Bị bú lồn, bị nhét đủ thứ quái quỷ vào người. Cái miệng này, cũng chính là cái miệng đã từng ngấu nghiến những nơi dơ dáy nhất trên cơ thể anh. Vậy mà bây giờ, nó lại đang đặt một nụ hôn đầy trân trọng lên tay anh.
Sự dịu dàng bất ngờ này, nó đánh thẳng vào một nơi sâu thẳm trong lòng anh, một nơi mà chính anh cũng không biết là nó tồn tại.
Bụng dưới của anh thắt lại. Một cảm giác nhột nhạt, bồn chồn lan tỏa ra. Cái cảm giác "bướm bay trong bụng" mà người ta hay nói đây ư? Một ông già 40 tuổi, giờ lại đi có cảm giác này vì một cái hôn tay. Thật nực cười.
Nhưng thật sự là Kang Hyuk đang cảm thấy vậy!
Và tệ hơn nữa...
Cái lồn đĩ thoả của anh, nó lại bắt đầu phản ứng. Chỉ vì một cái hôn tay, mà nó đã lén lút co giật một cái, rồi tươm ra một dòng nước lồn ấm nóng, làm ướt một mảng nhỏ trên chiếc quần lót của anh.
Thấy Kang Hyuk chỉ đực mặt ra nhìn mà không rút tay lại, Jae Won càng thêm bạo dạn. Cậu không buông tay anh ra. Cậu lật nó lại, và lần này, cậu hôn lên cổ tay anh, ngay trên mạch đập. Một nụ hôn ướt át hơn, và cậu còn khẽ lè lưỡi, liếm nhẹ lên làn da nhạy cảm đó.
"A..." Kang Hyuk rụt vội tay lại, như bị bỏng. Cả khuôn mặt anh nóng bừng. "Cậu... cậu làm cái trò gì vậy?"
Jae Won ngẩng lên, nhìn anh bằng đôi mắt cún con long lanh sau cặp kính. Cậu vẫn nắm chặt tay anh, không buông.
"Đây là hẹn hò, thưa giáo sư," cậu nói, giọng nói dịu dàng nhưng đầy kiên định. "Khi hẹn hò, người ta sẽ làm những chuyện như thế này."
Kang Hyuk nhìn chằm chằm vào cậu, hoàn toàn không nói nên lời. Anh nhìn xuống bàn tay mình vẫn đang bị cậu nắm giữ. Anh nên giật nó ra, nên mắng cho cậu ta một trận vì cái trò sến súa này.
Nhưng anh lại không làm vậy.
Anh chỉ ngồi im, để cho bàn tay gân guốc kia nắm lấy tay mình, và cố gắng điều hòa lại nhịp tim đang đập loạn xạ trong lồng ngực.
Bữa ăn trôi qua trong một không khí kỳ lạ đến mức khó thở. Jae Won vẫn tiếp tục diễn tròn vai bạn trai hoàn hảo: cậu dùng đũa gắp miếng sashimi cá hồi béo ngậy cho anh, cần mẫn rót trà cho anh, và lúc nào cũng giữ một nụ cười dịu dàng trên môi.
Kang Hyuk thì gần như không nói được câu nào. Anh chỉ tập trung vào việc nhai nuốt, cố gắng dùng cái vẻ mặt lạnh lùng như tiền để che giấu nội tâm đang bão tố. Tim thì đập thình thịch, và cái lồn hư hỏng của anh thì đang âm ỉ rỉ nước, ướt sũng cả quần lót.
Anh nhìn đôi tay đang gắp đồ ăn cho mình, rồi lại nhớ đến cảm giác khi nó siết lấy eo anh, khi nó banh hai cánh mông anh ra...
Và bàn tay của anh, sau cái hôn đó, dường như vẫn còn vương lại hơi ấm và cảm giác mềm mại đến tê dại từ môi của Jae Won.
.
Họ bước ra khỏi nhà hàng, hòa vào dòng người đông đúc trên con phố Seoul hoa lệ. Đèn neon rực rỡ, tiếng người nói cười ồn ào. Và giữa sự náo nhiệt đó, Baek Kang Hyuk lại cảm thấy như mình đang ở một hành tinh khác.
Bởi vì anh phải đấu tranh với hai dòng cảm xúc hỗn loạn trong mình, vừa ngượng ngùng đến lố bịch, lại vừa nứng đến vô lí. Chỉ là nắm tay và hôn tay lại khiến anh vừa ngượng vừa nứng?
Chuyện quái quỷ gì đang xảy ra với Baek Kang Hyuk này vậy?
"Giáo sư thấy vui không ạ?" Giọng nói háo hức của Jae Won vang lên bên cạnh, kéo anh ra khỏi dòng suy nghĩ lan man.
"Cũng được," anh đáp cộc lốc.
"Giờ mình đi xem phim nhé!" Jae Won tuyên bố, giọng đầy vẻ mong chờ. "Em đặt vé rồi. Một bộ phim..."
"Khoan đã," Kang Hyuk đột ngột cắt ngang.
Đi xem phim? Tức là phải ngồi cạnh nhau trong im lặng suốt hai tiếng đồng hồ nữa? Với một cái lồn ướt sũng đang đói cặc? Không. Anh không muốn đi. Anh muốn về nhà. Anh muốn được địt. Ý nghĩ đó mãnh liệt đến mức anh buột miệng nói ra một giải pháp thay thế mà không kịp suy nghĩ.
"Xem phim? Mắc gì phải ra rạp?" Anh nhíu mày. "Nhà tôi có máy chiếu mà. Tôi cũng có Netflix."
Lời nói vừa thốt ra, anh đã muốn tự cắn vào lưỡi mình.
Chết tiệt! Anh gào thét trong đầu. Cái miệng ngu ngốc!
Bởi vì câu nói đầy đủ mà bộ não dâm đãng của anh đang nghĩ đến là: "Chỗ đó còn có một cái giường lớn, và cậu có thể vừa xem phim vừa dùng cặc của mình lấp đầy cái lồn đang ướt sũng của tôi mà."
Jae Won nghe thấy lời đề nghị đó. Nụ cười rạng rỡ trên môi cậu vụt tắt. Đôi mắt cún con sau cặp kính của cậu cụp xuống. Bờ môi đang vui vẻ ban nãy giờ lại bĩu ra, một sự hờn dỗi hiện lên rõ mồn một.
"Nhưng..." cậu lí nhí, giọng nói đầy vẻ thất vọng. "Nhưng như vậy đâu còn gọi là hẹn hò nữa... Em... em muốn được giống như người ta mà..."
Cậu nhìn anh, đôi mắt long lanh như sắp khóc. "Chỉ là đi xem phim thôi mà... cũng không được ạ?"
"Anh..." giọng cậu lí nhí. "...không muốn đi với em à?"
Cậu cúi đầu xuống, bĩu đôi môi ra một cách đáng thương. "Hay là... anh không thích khi đi cùng em sao? Em làm cho anh không vui ạ?"
Một lời buộc tội đầy sức nặng. Nó đánh thẳng vào sự tội lỗi mà Kang Hyuk không hề có. Anh không xấu hổ vì đi cùng cậu. Anh chỉ... ngại mấy trò trẻ con này thôi! Và quan trọng là anh đang nứng!
Nhưng nhìn cái bộ dạng ủ rũ như một chú cún bị bỏ rơi kia, anh biết mình không thể giải thích được. Cãi nhau với một thằng nhóc đang dỗi còn mệt hơn cả một ca phẫu thuật 12 tiếng. Và anh biết, nếu anh cứ khăng khăng từ chối, kết quả sẽ là một đêm "chiến tranh lạnh" nữa, và cái lồn của anh sẽ là nạn nhân phải chịu đói.
Anh thở dài, một cái thở dài não nề của một người đàn ông trưởng thành phải đối mặt với sự phiền phức của tình yêu tuổi trẻ.
"Không phải," anh gằn giọng, có chút bất lực. "Được rồi, đi thì đi! Mấy cái trò trẻ con..."
Ngay lập tức, như có một phép màu, khuôn mặt đang ỉu xìu của Jae Won bừng sáng trở lại. Đôi mắt cậu lại long lanh, và nụ cười lại rạng rỡ như cũ.
"Thật ạ? Đi thật ạ?"
"Tôi nói hai lời bao giờ à?" Kang Hyuk lườm cậu. "Đi nhanh lên trước khi tôi đổi ý."
"Dạ!"
Jae Won reo lên một tiếng, rồi siết chặt tay anh hơn nữa. Cậu vui vẻ kéo "bạn trai" của mình đi về phía rạp chiếu phim, hoàn toàn không hay biết trong đầu vị giáo sư đáng kính kia đang gào thét.
Chết tiệt! Lại phải chịu đựng cái trò hẹn hò trẻ con này thêm hai tiếng nữa!
.
Rạp phim vào tối thứ Bảy nhưng lại khá vắng, có lẽ vì bộ phim họ chọn là một phim hành động kén khách. Điều này, trớ trêu thay, lại làm Kang Hyuk thở phào nhẹ nhõm. Ít người. Ít sự chú ý.
Jae Won mua một hộp bắp rang lớn và hai ly nước. Họ tìm đến hàng ghế đôi ở cuối rạp. Khi ngồi xuống chiếc ghế êm ái, Kang Hyuk bất ngờ nhận ra một điều. Anh không hề ghét cảm giác này. Không gian tối mờ, mùi bắp rang bơ ngọt ngào, âm thanh của những đoạn quảng cáo và trailer phim vang lên rộn rã, và quan trọng nhất, là sự hiện diện ấm áp của người ngồi bên cạnh.
Hẹn hò... cũng không tệ lắm, anh thầm nghĩ.
Anh dựa lưng vào ghế, và lần này, khi Jae Won nắm lấy tay anh, anh không còn cứng người nữa. Anh còn vô thức đan những ngón tay của mình vào tay cậu, một cử chỉ mà chính anh cũng không nhận ra.
Thấy anh có vẻ đã thả lỏng, Jae Won mỉm cười.
Cậu dùng bàn tay còn lại, bốc một nắm bắp rang giòn rụm, đưa đến trước miệng Kang Hyuk. "Giáo sư ăn đi ạ."
Kang Hyuk theo phản xạ quay mặt đi. "Tôi không..."
Anh chưa kịp nói hết câu "không ăn", Jae Won đã nhanh hơn. Cậu dùng tay giữ nhẹ cằm anh, xoay mặt anh lại, rồi nhanh chóng nhét một miếng bắp vào miệng anh. Những đầu ngón tay dính đầy bơ và muối của cậu vô tình chạm vào môi anh.
Kang Hyuk nhíu mày, nhưng vẫn phải nhai và nuốt xuống. Vị mặn mặn ngọt ngọt lan tỏa trong miệng.
"Ngon không ạ?" Jae Won hỏi, mắt lấp lánh trong bóng tối.
Kang Hyuk không trả lời, chỉ lườm cậu một cái. Nhưng Jae Won coi đó là một lời đồng ý. Cậu lại bốc thêm một miếng nữa, rồi một miếng nữa, kiên nhẫn đút cho anh như đang dỗ một đứa trẻ. Kang Hyuk, sau vài lần từ chối bất thành, cuối cùng cũng đành buông xuôi, ngoan ngoãn há miệng nhận lấy từng miếng bắp từ tay cậu.
Khi đút cho anh miếng cuối cùng, Jae Won không rút tay về ngay. Bàn tay của cậu, giờ đây dính đầy bơ và những vụn muối nhỏ, vẫn còn đang vương vấn ngay trước môi anh. Anh có thể ngửi thấy mùi thơm béo ngậy của nó.
Trong tiếng bom đạn gầm rú từ bộ phim trên màn ảnh, một giọng nói thì thầm vang lên bên tai anh, nhỏ nhưng rõ mồn một.
"Tay em dính bơ hết rồi, giáo sư."
Kang Hyuk khẽ nhíu mày, khó chịu vì bị làm phiền. "Thì đi mà rửa."
"Không cần đâu ạ," Jae Won đáp, và giọng nói của cậu đột nhiên trầm xuống, đặc quánh lại như mật ong pha thuốc độc. Cậu ghé sát hơn nữa, hơi thở nóng hổi phả vào vành tai anh, mang theo một lời đề nghị không thể nào hư hỏng và vô liêm sỉ hơn.
"Dùng lưỡi của anh đi."
Kang Hyuk sững người. "Cậu... nói cái gì vậy?"
"Em nói," Jae Won lặp lại, và lần này, bàn tay đang nắm tay anh của cậu siết chặt lại như một gọng kìm. Giọng cậu thì thầm, nhưng từng chữ như được khắc thẳng vào não anh. "Liếm cho thật ướt vào. Dùng chính nước bọt của anh... để bôi trơn cho mấy ngón tay này. Để lát nữa em móc cái lồn dâm của anh cho nó dễ."
BÙM!
Trên màn hình, một vụ nổ lớn xảy ra. Nhưng trong đầu Kang Hyuk, nó còn là một vụ nổ lớn hơn gấp vạn lần. Toàn bộ hệ thống tư duy của anh như bị đánh sập. Anh ngồi chết trân trên ghế, mắt mở to, nhìn chằm chằm vào khoảng không vô định. Cậu ta... cậu ta vừa nói cái gì? Liếm tay? Để móc lồn? Ngay tại đây?
Cơn nứng vừa mới dịu đi một chút giờ lại bị câu nói này thổi bùng lên thành một đám cháy rừng. Cái lồn của anh co thắt lại một cách dữ dội, tứa ra một dòng nước lồn nóng hổi, vừa sung sướng đến tê dại. Anh liếc vội xung quanh, vài cặp đôi khác đang ngồi ở phía xa, hoàn toàn chìm đắm vào bộ phim. Không ai để ý đến họ.
"Cậu... cậu điên rồi," anh rít lên qua kẽ răng, giọng nói run rẩy.
"Đúng vậy, em điên rồi," Jae Won đáp lại, giọng tỉnh bơ. "Em điên vì anh đó. Giờ thì, liếm đi, hay là anh muốn em tự mình làm?"
Câu nói đó là một lời đe dọa. "Tự mình làm" có nghĩa là cậu ta sẽ tự do hành sự, và chắc chắn sẽ còn táo bạo và nguy hiểm hơn nhiều.
Kang Hyuk nhìn xuống bàn tay đang chìa ra trước mặt mình. Bàn tay gân guốc, dính đầy bơ và muối. Rồi anh lại nhìn lên khuôn mặt của Jae Won trong bóng tối. Anh chỉ thấy được ánh mắt sáng rực của cậu, một ánh mắt vừa háo hức, vừa thách thức.
Anh thở hắt ra một hơi, một sự đầu hàng nhục nhã.
Anh ngoan ngoãn cúi người về phía trước.
Anh vươn lưỡi ra.
Cái lưỡi đỏ au, mềm mại của vị giáo sư lần đầu tiên chạm vào lòng bàn tay của cậu học trò. Một cảm giác tê dại chạy dọc sống lưng.
Vị mặn của muối, vị béo của bơ, và vị tanh nhẹ đặc trưng của da thịt Jae Won lan tỏa trong miệng anh. Anh bắt đầu liếm.
Anh không làm qua loa. Một khi đã làm, anh sẽ làm cho tới. Anh liếm một cách cẩn thận, tỉ mỉ, như thể đang thực hiện một ca phẫu thuật phức tạp. Lưỡi anh lướt qua từng đường chỉ tay, liếm sạch những vụn bắp còn sót lại.
"Ưm..." Jae Won khẽ rên lên, âm thanh trầm đục bị tiếng phim át đi. Thằng nhóc đang sướng.
Thấy vậy, Kang Hyuk càng thêm bạo dạn. Lưỡi anh di chuyển, tìm đến từng ngón tay. Anh dùng môi bao trọn lấy đầu ngón tay trỏ của cậu, mút mạnh một cái rõ kêu, rồi lại chậm rãi liếm dọc xuống, như đang mút một cây kẹo mút. Ngón này qua ngón khác.
Và rồi, anh làm đúng cái trò mà Jae Won muốn. Lưỡi anh tìm đến những kẽ tay, miết sâu vào, tắm cho lớp da non mềm mại ở đó ướt đẫm nước bọt của mình.
"Chà..." Jae Won thở hắt ra, bàn tay bị liếm của cậu khẽ co lại. "Cái lưỡi này... giỏi thật đấy. Nó đang liếm tay em kỹ hơn cả lúc nó liếm cặc em nữa."
Kang Hyuk khựng lại một chút trước câu nói tục tĩu đó, nhưng khóe môi anh lại khẽ nhếch lên trong bóng tối. Anh lật bàn tay của Jae Won lại, và lần này, lưỡi anh bắt đầu một cuộc chinh phạt mới trên mu bàn tay.
Anh liếm dọc theo những đường gân xanh đang nổi lên cuồn cuộn vì hưng phấn. Lưỡi anh ẩm ướt và ấm nóng, trượt dài trên làn da mát lạnh của Jae Won, rồi lại dừng lại ở một khớp xương, day tròn quanh nó bằng đầu lưỡi.
"Giỏi lắm..." Jae Won thì thầm, giọng nói đã khàn đặc đi vì dục vọng. Cậu bắt đầu trêu chọc lại anh. Khi lưỡi Kang Hyuk đang mải mê làm việc, Jae Won khẽ cử động ngón tay của mình, cọ vào lưỡi anh. "Ngoan... liếm nữa đi. Liếm ướt hết vào, cục cưng dâm đãng của em."
Kang Hyuk rùng mình vì sung sướng, nhưng không dừng lại. Anh liếm láp cho đến khi cả bàn tay của Jae Won ướt sũng, dính nhớp nước bọt, sáng bóng lên trong ánh sáng mờ ảo hắt ra từ màn hình. Không còn một chút bơ hay muối nào sót lại, chỉ còn lại mùi nước bọt và mùi dục vọng.
Nhưng khi anh vừa định rút lui, một bàn tay đã giữ chặt lấy cằm anh.
"Vẫn chưa đủ ướt," Jae Won thì thầm, giọng nói của cậu giờ đây thập phần tà ác. "Làm sao mà đủ để móc cái lồn dâm của anh được?"
Nói rồi, không một lời cảnh báo, Jae Won đút thẳng ba ngón tay-ngón trỏ, ngón giữa và ngón áp út-vào miệng anh.
"ƯMMMPPP...!"
Kang Hyuk trợn trắng mắt. Ngón tay của Jae Won thô bạo khuấy đảo bên trong khoang miệng ấm nóng của anh. Chúng nó cọ vào lưỡi anh, chọc vào vòm họng mềm mại, bắt anh phải tiết ra nhiều nước bọt hơn nữa, bắt anh phải ngậm, phải mút, phải dùng chính nước bọt của mình để bôi trơn cho những ngón tay sắp sửa xâm phạm cái lỗ bướm của mình.
Sau khi đã chắc chắn rằng tay mình đã ướt đẫm và dính nhớp, Jae Won mới từ từ, thật từ từ, rút ra, để lại một sợi chỉ bạc óng ánh, đặc quánh kéo dài từ môi anh đến đầu ngón tay cậu.
Kang Hyuk ho sặc sụa, nước mắt sinh lý ứa ra, mặt đỏ bừng vì cả ngạt thở lẫn nhục nhã.
Jae Won nhìn anh, rồi lại nhìn bàn tay ướt đẫm của mình. Một nụ cười đầy thỏa mãn và tà ác hiện ra.
"Anh yêu ngoan lắm," cậu thì thầm. "Bôi trơn đủ rồi."
Bàn tay ướt sũng nước bọt của Jae Won, không một chút do dự, di chuyển xuống dưới, hướng thẳng về phía chiếc quần tây của Kang Hyuk. Không khí trong rạp phim lạnh lẽo, nhưng nơi bàn tay cậu lướt qua, một vệt lửa như bùng lên.
Cạch.
Tiếng khóa thắt lưng bật ra, nhỏ nhưng sắc lẻm. Kang Hyuk giật bắn mình, toàn thân căng cứng. Anh vội vàng liếc nhìn xung quanh. Vài bóng người lờ mờ ở những hàng ghế phía trước, tất cả đều đang dán mắt vào màn hình. An toàn. Tạm thời là vậy.
"Jae Won, dừng lại," anh rít lên, giọng nói chỉ đủ cho hai người nghe. "Đừng làm bậy... có người..."
"Chính vì có người nên mới thú vị chứ ạ," Jae Won thì thầm đáp lại, và cùng lúc đó, tiếng dây kéo quần vang lên.
Kétttttt...
Cánh cổng thành cuối cùng đã mở. Bàn tay hư hỏng của Jae Won, vẫn còn trơn tuột và ấm nóng, dễ dàng luồn vào bên trong. Kang Hyuk nín thở, cảm nhận những ngón tay gân guốc lướt qua lớp da bụng nhạy cảm của mình, rồi dừng lại ngay trên lớp vải quần lót đã sớm ẩm ướt.
Cậu không vội. Ngón tay cậu chỉ lướt nhẹ trên bề mặt, rồi lại ấn nhẹ xuống, di di cái lớp vải dính nhớp vào hột le đang cương cứng của anh. Kang Hyuk có thể cảm nhận được cái bím của mình đang co giật, tứa ra thêm nước, làm cho cái quần lót dính chặt vào da thịt như một lớp da thứ hai.
"Ưm... hức..." Anh khẽ rên lên một tiếng nức nở, vội vàng đưa tay lên bịt miệng mình lại.
"Thấy chưa," Jae Won cười khẩy. "Em còn chưa làm gì mà anh đã ướt hết cả rồi."
Dứt lời, những ngón tay của cậu không còn mơn trớn bên ngoài nữa. Chúng lách qua cạp quần lót, và lần đầu tiên trong buổi tối hôm nay, chúng chạm vào da thịt trần trụi.
Kang Hyuk run lên bần bật. Cảm giác quen thuộc đó, cảm giác được những ngón tay này khám phá, nó như một liều ma túy đánh thẳng vào tỉnh mạch
Nhưng Jae Won vẫn không vào trong. Cậu chỉ trêu ghẹo ngay cửa lồn. Ngón tay giữa của cậu trượt dọc theo khe thịt sưng mọng, rồi lại lướt lên, tìm đến đúng vị trí của hột le.
"Ưm... hức... đừng nghịch nữa..." Kang Hyuk nức nở, cả người vặn vẹo trên ghế. Anh đang ở trong một tình thế tiến thoái lưỡng nan. Anh sợ bị phát hiện, nhưng anh lại không muốn Jae Won dừng lại.
Miệng thì nói "đừng", cái hông của anh lại vô thức ưỡn lên, dâng con bướm sưng nước của mình vào lòng bàn tay của cậu bồ trẻ.
Jae Won cười thầm trong bóng tối. Ngón cái và ngón trỏ của cậu kẹp lấy hạt le đang cương cứng, se se, vê vê nó như đang vặn một cái công tắc sung sướng của anh giáo sư.
"A! A... Hức...!" Kang Hyuk không kìm được nữa, những tiếng rên nức nở, vụn vỡ thoát ra khỏi kẽ tay. Khoái cảm dồn dập ập đến, mãnh liệt và sướng chịu không được. Nước nứng của anh tuôn ra như vỡ đê, chảy dọc xuống kẽ tay của Jae Won, rồi thấm ướt cả chiếc ghế da đắt tiền, biến nó thành một cái đầm lầy dâm đãng.
Trong khi trên màn hình là tiếng súng đạn gầm rú, thì dưới gầm ghế là tiếng thở dốc, tiếng sột soạt, và tiếng lép nhép ướt át khi ngón tay của Jae Won trượt lên trượt xuống theo khe mật của Kang Hyuk, day thứ nước dâm đãng đó ra khắp hạ bộ của anh.
Bị kích thích ở một nơi công cộng, nỗi sợ bị phát hiện hòa quyện với khoái cảm, tạo thành một liều thuốc kích thích cực mạnh, làm anh giáo sư quên mẹ mình đang ở đâu. Anh chỉ biết là cái lồn của anh đang được chăm sóc quá đã, quá sướng. Lưng anh ưỡn cong lên, hai mắt lim dim, cái miệng nhỏ xinh hỗn hào giờ đây chỉ biết rên rỉ những lời cầu xin trơ trẽn.
"A... a... Jae Won... sướng quá..." Anh rên rỉ, giọng nói nũng nịu một cách vô thức, cái hông cứ ưỡn lên liên tục, muốn mấy ngón tay chỉ đang trêu ghẹo bên ngoài đâm thẳng vào trong. "Móc... móc vào đi mà... đừng chà bên ngoài nữa... ưm... chảy nước hết rồi..."
Nghe thấy những tiếng rên rỉ không chút kiêng dè đó, một nụ cười quỷ quyệt hiện ra trên môi Jae Won trong bóng tối. Cậu ghé sát vào tai anh, giọng nói vừa như một lời cảnh cáo, vừa như một lời khuyến khích dâm đãng.
"Shhh! Vì có người nên giáo sư rên nhỏ thôi, hay là..." Jae Won dừng lại, thì thầm vào tai anh một lời đe dọa ngọt ngào. "...anh muốn ngày mai lên trang nhất với tiêu đề: 'Giáo sư Baek Kang Hyuk, bác sĩ phẫu thuật hàng đầu, bị móc lồn đến bắn cả ra ghế ở rạp phim' không?"
Câu nói đó như một xô nước đá dội thẳng vào cái lồn đang bốc hỏa của Kang Hyuk. Anh mở choàng mắt, sự sợ hãi ập về. Anh vội liếc nhìn xung quanh, tim đập như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Tạ ơn trời đất là vẫn không ai để ý. Anh quay sang cậu, đôi mắt đã long lanh ướt nước vì cả khoái cảm lẫn sợ hãi.
"Vậy... vậy thì dừng lại đi..." Anh thều thào, một cái đẩy yếu ớt vào tay cậu.
"Dừng lại à?" Jae Won nhướn mày. Cậu không nói hai lời, lấy mấy ngón tay ra khỏi cái miệng lỗ đang mấy mấp nhả nước của anh. Jae Won còn dùng đầu ngón tay, gãi gãi vào cái hột le mẫy cái.
"Hah-AH!" Kang Hyuk giật bắn người, suýt nữa thì hét toáng lên, cả người cong lên như một con tôm.
Cú sốc khoái cảm đó đánh sập chút lý trí cuối cùng của anh. Anh không muốn dừng lại. Anh thà bị phát hiện còn hơn phải chịu đựng cái cảm giác bị bỏ đói này. Anh quay sang, tóm lấy áo Jae Won, khuôn mặt méo xệch đi vì dồn nén.
"Ư... ưm... hức... đừng dừng lại..." Anh nức nở, giọng nói vỡ ra đầy đáng thương. "Không muốn dừng mà~ móc lồn anh đi... Anh... anh sẽ không rên nữa... làm ơn..."
"Ngoan lắm," Jae Won thì thầm, và như một phần thưởng, ngón tay cậu bắt đầu di chuyển một cách dịu dàng hơn. Cậu không còn hành hạ hột le nữa, mà chỉ dùng đầu ngón tay ẩm ướt, mơn trớn, vuốt ve xung quanh cửa huyệt.
Cảm giác được xoa dịu đó ngọt ngào như một liều thuốc phiện. Kang Hyuk thở phào một hơi run rẩy, cả người mềm nhũn ra. Ngón tay cảu Jae Won từ từ ấn nhẹ vào cửa huyệt đang sưng mọng nước. Chỉ một chút thôi. Một đốt ngón tay.
Cái lồn của Kang Hyuk lập tức co giật, ngoạm chặt lấy kẻ xâm nhập.
"A... sâu... sâu quá..." anh rên rỉ, dù sự thật là nó chỉ mới ở bên ngoài.
"Mới vậy mà đã kêu sâu à?" Jae Won trêu chọc. "Lúc ăn cặc của em thì sao? Chắc là nó xuyên thủng bụng anh luôn quá."
Jae Won bắt đầu nhấp nhẹ. Ngón tay cậu chỉ ra vào ở phần nông bên ngoài, nông đến mức phát điên, nhưng nó lại là nơi tập trung nhiều dây thần kinh nhất. Mỗi một cú nhấp, mỗi một lần ra vào đều cọ xát, khuấy đảo vũng nước lồn của anh, tạo ra những tiếng nhóp nhép, sền sệt đầy dâm đãng.
Anh muốn nhiều hơn nữa. Anh muốn được lấp đầy, muốn được thô bạo hơn, muốn bị đâm cho tới bến.Nhưng anh không dám nói. Anh chỉ có thể vô vọng mà hẩy lồn lên, cố gắng nuốt lấy ngón tay của Jae Won sâu hơn nữa.
Màn tra tấn dâm đãng này kéo dài thêm vài phút. Jae Won cứ nhây nhưa, không cho anh được thỏa mãn, cũng không để cho anh được yên. Cậu cứ giữ anh ở cái trạng thái lưng chừng, chênh vênh giữa khoái cảm và sự dồn nén, cho đến khi anh không còn chịu nổi nữa.
Nước mắt bắt đầu chảy ra từ khóe mi anh. Anh quay sang, tóm lấy tay áo của Jae Won.
"Jae Won... làm ơn... đút... đút sâu vào đi... anh xin em..."
Thấy anh giáo sư đã ngoan ngoãn, Jae Won mới mỉm cười hài lòng. Cậu rút tay ra, để lại cho lồn anh một cảm giác trống rỗng đến hụt hẫng.
Kang Hyuk rên lên một tiếng "ư...?" đầy thất vọng và hoang mang.
Nhưng rồi, Jae Won lại ghé sát vào tai anh, thì thầm một yêu cầu mới.
"Được rồi. Giờ thì... đến lượt anh giúp em."
Nói rồi, Jae Won không đợi Kang Hyuk phản ứng. Cậu cầm lấy bàn tay của anh, cậu dẫn lối cho bàn tay đó đi xuống, qua eo, qua bụng, rồi dừng lại ngay trên con mãng xà đang gầm thét trong chiếc quần tây của cậu.
Kang Hyuk nín thở. Anh cảm nhận được sức nóng và sự cứng rắn của nó ngay cả qua lớp vải dày. Nó đang đập thình thịch dưới lòng bàn tay anh, như một con thú bị nhốt trong lồng, khao khát được giải thoát.
Jae Won tự mình kéo khóa quần xuống, rồi lại nắm lấy tay Kang Hyuk, hướng dẫn bàn tay đó chui vào bên trong.
Bàn tay tao nhã của vị giáo sư bao trọn lấy con cặc nóng như một thanh sắt nung, gân guốc của cậu học trò. Sự tương phản giữa làn da ngăm, mịn màng của anh và sự thô ráp, sần sùi của con quái vật tạo ra một cảm giác tê dại. Anh siết chặt lấy nó, cảm nhận từng đường gân nổi lên cuồn cuộn, cảm nhận sức sống đang đập rộn ràng bên trong.
"A... Jae Won..." Anh buột miệng rên rỉ, giọng nói khàn đặc đi vì nứng. "Cặc của em... nóng quá... nó to quá..."
Cùng lúc đó, bàn tay ướt nhẹp của Jae Won cũng không chịu để yên. Nó quay trở lại, một lần nữa luồn vào trong quần anh. Lần này, nó không còn trêu chọc ở cửa lồn nữa. Hai ngón tay trơn tuột vì nước bọt dễ dàng trượt vào bên trong cái huyệt động đã ướt sũng.
"Ưm-ahhhh!" Kang Hyuk giật bắn người, lưng ưỡn cong lên.
"Sục cho em đi, giáo sư." Jae Won thì thầm vào tai anh đầy tội lỗi.
Tay của Kang Hyuk cũng nghe lời mà bắt đầu di chuyển. Anh là một bác sĩ phẫu thuật. Anh hiểu rõ về giải phẫu học hơn bất cứ ai. Và điều đó, dĩ nhiên, biến anh thành một bậc thầy trong việc sóc lọ. Anh không chỉ kéo lên đẩy xuống một cách vô tri. Bàn tay anh chuyển động vô cùng thành thạo. Ngón cái của anh tìm đến đúng vị trí của dây hãm, day nhẹ lên đó. Những ngón còn lại thì siết chặt rồi lại thả lỏng, tạo ra những nhịp điệu lúc nhanh lúc chậm, lúc mạnh lúc nhẹ, đẩy Jae Won vào một cơn mê dại.
"Giáo sư... a... tay anh... tay anh làm gì cặc em thế..." Jae Won thở hắt ra, cả người run lên. "Sướng... sướng chết đi được..."
Đáp lại lời rên rỉ của cậu, ngón tay của Jae Won bên trong lồn anh cũng bắt đầu khuấy đảo. Cậu móc, cậu xoáy, cậu tìm đến đúng điểm G mà cậu thuộc lòng và ấn mạnh vào.
"Aa... tay em... tay em làm anh sướng quá... hức..." Kang Hyuk hai mắt nhắm nghiền, hoàn toàn đầu hàng. Anh không còn dám nhìn xung quanh nữa. Anh chỉ có thể chìm đắm vào cơn khoái cảm tội lỗi này. "Ưm... đâm... sâu nữa vào... ah-chỗ đó... lồn của anh... nó ngứa... nó muốn tay em cắm vào sâu hơn nữa... Aaa!"
Cả hai đều đang phát điên. Một người điên vì được bàn tay điêu luyện của người tình chăm sóc con cặc của mình. Một người điên vì vừa phải phục vụ người khác, vừa bị chính ngón tay của người đó hành hạ cái lồn của mình.
Tiếng thở dốc của họ ngày càng trở nên nặng nề, nhưng may mắn là tiếng phim hành động quá lớn, đủ để che giấu đi những thanh âm ướt át dâm đãng.
Jae Won rút tay ra một chút, rồi lại đâm vào, tạo ra những tiếng "lép nhép" ướt át. Cậu cảm nhận được dòng nước nứng của Kang Hyuk đang tuôn ra như suối, chảy tràn cả ra ngoài, thấm ướt cả ghế.
Cậu ghé sát vào tai anh, giọng nói vừa trêu chọc vừa có chút hoảng hốt giả tạo.
"Chết rồi giáo sư... Anh chảy nhiều nước quá... ướt hết cả ghế rồi, làm sao đây...? Lát nữa đèn bật lên, người ta thấy nghĩ anh tè dầm thì sao?"
Lời đe dọa đó chỉ làm Kang Hyuk thêm hưng phấn. Sự sợ hãi bị phát hiện hòa quyện với khoái cảm, tạo thành một liều thuốc kích thích cực mạnh.
"Kệ... kệ họ..." anh rên rỉ. "Nhanh... nhanh lên... anh sắp... Aaa!"
Bàn tay của Kang Hyuk siết chặt lấy con cặc của Jae Won, những cú tuốt cuối cùng dồn dập và mạnh bạo. Bên trong anh, những ngón tay của Jae Won cũng đang nghiền nát, cào cấu lấy nơi sâu nhất một cách điên cuồng.
Cả hai đều đang ở trên bờ vực. Hơi thở của họ trở nên dồn dập, gấp gáp. Họ cố gắng kiềm chế những tiếng rên, để cho chúng biến thành những tiếng gầm gừ, nức nở trong cổ họng.
"Jae Won... anh... anh bắn... sắp ra rồi..."
"Em... em cũng vậy... a... tay anh... sục cho em ra đi..."
Họ nhìn nhau trong bóng tối, ánh mắt tóe lửa, đầy dục vọng và thấu hiểu. Họ cùng nhau tăng tốc, một cuộc chạy nước rút về đích trong im lặng và tội lỗi.
Kang Hyuk cảm nhận con mãng xà trong tay mình bắt đầu gồng cứng, đầu khấc rỉ ra thứ dịch nhớp nháp báo hiệu. Anh biết nó sắp bắn. Anh siết chặt tay hơn nữa, tuốt những cú cuối cùng dồn dập như vũ bão.
Cùng lúc đó, Jae Won cũng dùng hết sức, hai ngón tay của cậu đâm sâu vào điểm sướng của anh, và ngón cái thì day nát hột le của anh không thương tiếc.
"ƯMMMM-!"
"HHHH-!"
Cả hai cùng lúc ngửa đầu ra sau, cơ thể căng cứng như một sợi dây đàn.
Một dòng nước lồn nóng rẫy phun ra như vỡ đê, xối xả, làm ướt đẫm tay Jae Won và cả chiếc quần của anh. Cùng lúc đó, một dòng tinh dịch đặc sệt, nóng bỏng cũng phụt ra từ cặc Jae Won, lấp đầy lòng bàn tay của Kang Hyuk, bắn cả lên cổ tay anh.
Họ cùng nhau lên đỉnh trong câm lặng và tội lỗi. Chỉ có những cơ thể đang run rẩy, những hơi thở hổn hển và cái mớ hỗn độn dính nhớp giữa hai người là minh chứng cho cơn bão vừa quét qua.
Khi cơn co giật cuối cùng qua đi, cả hai buông tay ra, đổ gục xuống ghế, rã rời. Tay của Jae Won ướt sũng, dính nhớp thứ nước lồn tanh nồng của anh. Còn lòng bàn tay của Kang Hyuk thì ngập ngụa trong thứ sữa đực đặc sệt, ấm nóng của cậu. Mùi tinh dịch, mùi nước lồn, mùi bơ mặn hòa quyện vào nhau, tạo thành một thứ mùi dâm đãng đến mức khó thở.
Họ vội vàng dùng khăn giấy để lau dọn qua loa, cố gắng trở lại vẻ bình thường trước khi bộ phim kết thúc.
Nhưng trong khi Jae Won có vẻ đã hoàn toàn thỏa mãn, thì Kang Hyuk lại không.
Cơn cực khoái bằng tay rất tuyệt. Rất tội lỗi. Rất kích thích. Nhưng nó chưa đủ. Nó chỉ như một món khai vị. Và cái lồn của anh, con đĩ phản chủ đó, nó đã quen ăn tiệc buffet rồi. Mấy ngón tay của Jae Won chỉ như đồ ăn vặt, làm sao mà no được?
Sau cơn cực khoái, cái lồn của anh không những không yên phận, mà nó còn trở nên trống rỗng và đói khát hơn bao giờ hết. Một cái lỗ đen tham lam đang gào thét, đòi hỏi món chính. Đòi hỏi con cu to.
Anh quay phắt sang, tóm lấy cánh tay của Jae Won. Ánh mắt anh trong bóng tối rực lên như hai đốm lửa của một con thú đói, mặc kệ mọi ngượng ngùng hay xấu hỗ.
Jae Won giật mình trước cái nắm tay đột ngột và mạnh bạo của anh. "Giáo sư?"
Kang Hyuk không trả lời. Anh chỉ ghé sát vào tai cậu, giọng nói khàn đặc, khát tình, và đầy ra lệnh.
"Về nhà đi."
Anh dừng lại một chút, để cho mệnh lệnh của mình thấm vào từng tế bào của cậu, rồi anh thốt ra hai từ cuối cùng, trần trụi và vô liêm sỉ.
"Địt anh."
Nghe thấy lời cầu xin đầy dâm đãng đó, nhìn vào vẻ mặt hứng tình không thèm che giấu của anh, con cún vàng Yang Jae Won bỗng chốc biến hình. Trong đôi mắt sau cặp kính loé lên một tia tính toán quỷ quyệt.
Cậu không đứng dậy. Cậu cũng không đồng ý ngay. Cậu chỉ nghiêng đầu, nhìn anh bằng một ánh mắt vừa ngây thơ vừa cáo già.
"Về nhà á?" cậu hỏi, giọng kéo dài ra một cách đầy trêu chọc. "Về nhà để em địt anh à?"
"Phải," Kang Hyuk gằn giọng, mất hết cả kiên nhẫn. "Nhanh lên."
"Được thôi," Jae Won nói, và trái tim Kang Hyuk như hẫng đi một nhịp vì sung sướng. Nhưng rồi, cậu nói tiếp. "Nhưng trước đó... trả lời em một câu hỏi đã."
Kang Hyuk khựng lại. Anh nheo mắt, nhìn cậu đầy nghi ngờ.
Jae Won ghé sát vào, hơi thở của cậu phả vào môi anh. Cậu lặp lại chính xác câu hỏi đã bị anh phũ phàng từ chối đêm hôm kia.
"Vậy, giáo sư có yêu em không?"
Toàn thân Kang Hyuk cứng đờ.
Sự xấu hổ và bực bội bùng lên. Anh trừng mắt nhìn cậu. Thằng nhóc ranh ma này đang dùng cặc của nó để ép cung anh!
"Cậu..."
"Trả lời đi," Jae Won cắt ngang, giọng nói vẫn dịu dàng. "Nói anh yêu em đi, rồi em sẽ về nhà, cho anh cặc của em. Em sẽ địt anh cả đêm, bắn hết vào trong lồn anh. Thế nào?"
Lời đề nghị đó, nó như một liều thuốc độc ngọt ngào. Anh quay mặt đi, không dám nhìn thẳng vào mắt Jae Won. Cả khuôn mặt anh, từ má đến tận mang tai, đỏ bừng lên vì ngượng. Anh đã gần 40 tuổi, đường đường là một giáo sư, giờ lại phải nói ra mấy lời sến súa này để đổi lấy một con cặc. Còn gì là mặt mũi nữa?
Nhưng cái lồn của anh thì không quan tâm đến mặt mũi.
Anh nghiến răng, và rồi, một âm thanh lí nhí, gần như không nghe thấy, thoát ra khỏi kẽ răng anh.
"...Có."
"Em không nghe rõ," Jae Won trêu chọc.
"TÔI NÓI LÀ CÓ!" Kang Hyuk gắt lên, giọng nói vừa giận dữ vừa ngượng ngùng.
Nghe được lời thú nhận đó, khuôn mặt của Jae Won bừng sáng. Một nụ cười rạng rỡ, chân thật và hạnh phúc đến mức ngốc nghếch hiện ra. Mọi sự hờn dỗi, mọi nỗi bất an của cậu tan biến hết.
Cậu không trêu anh nữa. Cậu chỉ đơn giản là nghiêng người tới.
Chụt!
Cậu hôn lên má anh một cái thật kêu. Một nụ hôn trong sáng, ấm áp và đầy niềm vui.
"Vậy về nhà thôi!" Cậu thì thầm, giọng nói chứa đầy sự phấn khích không thể che giấu. "Em sẽ cho anh cặc của em!"
Nói rồi, không đợi bộ phim kết thúc, Jae Won đứng dậy, kéo tay Kang Hyuk vẫn còn đang ngơ ngác đứng lên. Cả hai lẳng lặng rời khỏi rạp chiếu phim, bỏ lại phía sau những cảnh cháy nổ hoành tráng.
---
P.s: Tay của họ thì khum phải vì tui ship anh giáo sư bot mà viết bậy đâu. Thật sự là tay của Ji Hoon nhìn mượt với mềm lắm cơ, còn tay của Young Woo thì nhìn lứng vl 💦
Tay của Young Woo đây, nhìn thôi mà đầu tui nhảy được một đống kịch bản rồi...
Tay của ông chú nè
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro