Montblanc - 1
Author: Luci
Summary: Một lần nọ, Yang Jae Won bắt gặp Giáo sư Baek thủ dâm bằng một cây bút máy.
.o.
Với Yang Jae Won, giáo sư Baek Kang Hyuk là một thực thể nằm ngoài phạm trù người thường.
Anh là một vị thần, hoặc một con ác quỷ, tùy thuộc vào việc bạn đang ở phía nào của lưỡi dao mổ. Trong phòng phẫu thuật, anh là một vị thần không thể tranh cãi. Từng đường rạch, từng mũi khâu, từng quyết định được đưa ra trong tích tắc đều mang độ chính xác của một cỗ máy tối tân và sự quyết đoán của một vị tướng trăm trận trăm thắng. Đôi tay của Baek Kang Hyuk, đối với Jae Won, là kỳ quan thứ tám của thế giới. Thon dài, sạch sẽ, với những khớp ngón tay nổi lên đầy nam tính, đôi tay ấy có thể cứu một mạng người đang treo trên sợi tóc chỉ bằng vài thao tác nhanh gọn.
Nhưng bên ngoài phòng phẫu thuật, vị thần ấy ngay lập tức biến thành một con ma vương khó ở. Baek Kang Hyuk là một kẻ độc tài. Giọng nói của anh lúc nào cũng đều đều, không cảm xúc, nhưng mỗi lời thốt ra đều có sức nặng ngàn cân, có thể đè bẹp sự tự tin của bất kỳ bác sĩ nội trú nào. Anh chỉ cần một cái nhíu mày hay một câu hỏi "Cậu học lại giải phẫu năm nhất đi" là đủ khiến người đối diện muốn tự đào lỗ chôn mình.
Yang Jae Won, giống như mọi bác sĩ khác, vừa sợ hãi vừa tôn sùng con người đó. Cậu sợ những cơn thịnh nộ im lặng của anh, sợ cái nhìn xuyên thấu như thể mọi sai lầm của cậu đều bị phơi bày trần trụi. Nhưng trên hết, cậu ngưỡng mộ anh đến mức cuồng tín. Cậu muốn được như anh. Cậu muốn có được sự quyết đoán đó, kỹ năng đó, và cả cái khí chất đế vương không ai bì kịp đó.
Biểu tượng cho tất cả những điều ấy, trong mắt Jae Won, chính là cây bút Montblanc mà giáo sư Baek luôn cài trên túi áo blouse.
Đó là một cây bút đắt tiền, thân đen bóng loáng, ngòi bút mạ vàng lấp lánh. Anh dùng nó để ký duyệt bệnh án, để vạch ra những đường mổ phức tạp trên phim X-quang, để ghi chú vào những bài báo cáo mà đám nội trú nộp lên. Cây bút ấy, giống như chủ nhân của nó, toát ra vẻ lạnh lùng, sang trọng và đầy quyền lực. Với Jae Won, nó gần như là một thanh quyền trượng thu nhỏ. Cậu đã không ít lần mơ màng rằng một ngày nào đó, mình cũng sẽ đủ tư cách để sở hữu một thứ tương tự.
Sự ngưỡng mộ của cậu trong sáng như nước cất, hoàn toàn mang tính chuyên môn. Cậu chưa bao giờ có một suy nghĩ lệch lạc nào về vị giáo sư của mình. Cho đến đêm hôm đó.
.o.
Đêm đó vốn không phải ca trực của Yang Jae Won. Cậu đã kết thúc một ngày làm việc mệt nhoài và về nhà, dự định sẽ đánh một giấc đến sáng. Nhưng khi vừa đặt lưng xuống giường, cậu mới điếng người nhận ra mình đã để quên tập tài liệu quan trọng trên bàn làm việc chung – bản thảo bài nghiên cứu mà cậu và vài người khác phải trình cho giáo sư Baek vào sáng mai. Chết tiệt. Nếu sáng mai không có nó, cậu chắc chắn sẽ được nghe "thánh ca" phiên bản giới hạn từ vị ma vương kia.
Thế là Jae Won đành lết cái thân rã rời quay lại bệnh viện.
Mười một giờ đêm, trung tâm chấn thương vốn luôn ồn ào giờ đây chìm trong sự im lặng gần như tuyệt đối, chỉ còn tiếng điều hòa chạy ù ù và tiếng bước chân của chính cậu vang vọng trên hành lang vắng. Sau khi lấy được bản thảo, cậu định ngày mai sẽ nộp cho giáo sư. Khi đi ngang qua phòng làm việc riêng của giáo sư Baek, cậu thấy ánh đèn vàng ấm áp vẫn hắt ra từ bên trong.
Chắc là giáo sư vẫn đang làm việc. Jae Won do dự một chút. Hay là gõ cửa nộp luôn bây giờ, để sáng mai khỏi phải đối mặt với áp suất thấp? Quyết định nhanh chóng, cậu bước tới, giơ tay lên định gõ cửa.
Nhưng tay cậu khựng lại giữa không trung.
Từ trong phòng vọng ra một âm thanh lạ. Không phải tiếng lật giấy, không phải tiếng gõ bàn phím.
Đó là một tiếng thở dốc. Khe khẽ, đứt quãng, và cố bị kìm nén đến mức gần như méo mó.
Tim Jae Won đập hẫng một nhịp. Giáo sư không khỏe sao? Cậu áp tai vào cánh cửa gỗ lạnh ngắt, cố lắng nghe. Và rồi cậu nghe thấy nó. Một âm thanh khác, một âm thanh khiến toàn bộ lông tơ trên người cậu dựng đứng.
Lép nhép... lép nhép...
Đó là một âm thanh ướt át, tục tĩu. Một âm thanh không nên tồn tại trong phòng làm việc của một vị giáo sư đáng kính, và càng không nên phát ra từ con người Baek Kang Hyuk.
Cánh cửa không đóng chặt, vẫn còn một khe hở nhỏ. Bị một sự tò mò bệnh hoạn thôi thúc, Yang Jae Won nín thở, và ghé mắt nhìn vào.
Và rồi, thế giới của cậu, sự tôn sùng của cậu, hình tượng vị thần trong lòng cậu... vỡ tan thành từng mảnh.
Giáo sư Baek Kang Hyuk ngồi trên chiếc ghế da xoay. Đúng như cậu nghĩ, lưng anh quay về phía cửa. Nhưng chiếc ghế đã bị xoay đi một góc bốn mươi lăm độ. Một chân anh chống trên sàn, còn chân kia... gác thẳng lên mặt bàn làm việc bằng gỗ gụ bóng loáng.
Chiếc quần tây màu xám phẳng phiu bị kéo xuống tận đầu gối, vắt vẻo một cách nhếch nhác. Chiếc áo sơ mi trắng vẫn cài cúc chỉnh tề, nhưng phần dưới hoàn toàn để trống. Tư thế nửa nằm nửa ngồi và hơi nghiêng người đó đã phơi bày toàn bộ cảnh tượng kinh hoàng và kích thích nhất mà Jae Won từng thấy trong đời.
Jae Won nuốt nước bọt, mắt dán chặt vào cảnh tượng. Cậu thấy được tấm lưng vững chãi của giáo sư Baek, những khối cơ xô lờ mờ hiện lên dưới lớp áo sơ mi trắng. Cậu thấy được cặp mông săn chắc, căng tròn, với làn da màu bánh mật khỏe khoắn chứ không phải kiểu trắng bệch của người quanh năm suốt tháng ru rú trong phòng. Mọi thứ đều toát lên vẻ nam tính, mạnh mẽ, đúng chuẩn một người đàn ông như Baek Kang Hyuk.
...Cho đến khi ánh mắt cậu trượt xuống thấp hơn.
Xuống đến nơi giao giữa hai bắp đùi rắn chắc ấy.
Và não của Yang Jae Won ngừng hoạt động. Một tiếng "bíp" dài vang lên trong đầu cậu, như thể tivi mất tín hiệu.
Giữa cặp mông săn chắc màu bánh mật đó, nơi theo mọi định luật sinh học đáng lẽ phải khép kín, lại là một đường rãnh dọc mềm mại.
Một khe lồn.
Cái quái gì vậy?
Jae Won chớp mắt lia lịa, tin rằng mình đã làm việc đến mức sinh ra ảo giác. Nhưng không. Cái thứ phi lý đó vẫn hiện hữu ở đó. Không chỉ có, mà nó còn đang trong trạng thái kích thích cao độ. Hai mép thịt hồng hào sưng mọng lên, ướt át và bóng loáng dưới ánh đèn như được bôi một lớp dầu, hé mở một cách đầy mời gọi. Nó là một sự tồn tại sai trái, một vết thương ngọt ngào và tục tĩu trên một bức tranh hoàn hảo của sự nam tính. Và nó đang co bóp một cách đầy sức sống, mút lấy vật thể màu đen đang ra vào bên trong.
Jae Won nheo mắt lại, đồng tử co rút. Tim cậu như bị ai đó bóp nghẹt rồi lại buông ra, khiến nó nện thình thịch vào lồng ngực như muốn phá tung lồng ngực mà thoát ra ngoài. Sốc. Hoang đường. Cú sốc này còn mạnh hơn cả việc thấy giáo sư Baek mặc váy nhảy K-pop. Đây là một sự thách thức với toàn bộ nhận thức của cậu. Một người đàn ông... một người đàn ông mạnh mẽ, quyền uy như thế... lại có lồn?
Cái suy nghĩ điên rồ ấy, bằng một cách nào đó, lại khiến máu trong người cậu sôi lên, nóng rực và dồn cả xuống hạ bộ.
Và rồi, như thể cú sốc về mặt giải phẫu vừa rồi là chưa đủ đô, não cậu tiếp tục nạp vào một tầng thông tin kinh hoàng khác. Ánh mắt Jae Won, từ việc dán chặt vào cái khe lồn phi lý kia, giờ đây mới di chuyển lên cái vật đang xâm phạm nó.
Jae Won dụi mắt, não cậu gào thét trong câm lặng. Đó không phải là một món đồ chơi tình dục chuyên dụng nào đó. Cái hình dáng thon dài, cái màu đen bóng loáng quen thuộc, và cái lấp lánh của kim loại quý ở đầu bút...
Mẹ kiếp.
Đó là cây bút Montblanc.
Chính là nó. Cây Montblanc Meisterstück mà giáo sư Baek luôn tự hào cài trên túi áo blouse. Cây bút mà chỉ vài tiếng trước còn đang lướt trên bệnh án, ký những y lệnh trị giá cả một sinh mạng. Cây bút mà tuần trước đã phê một chữ "Rác rưởi" đỏ chót lên bản báo cáo của cậu. Cây bút là hiện thân cho quyền lực, trí tuệ và sự xa cách của Baek Kang Hyuk.
Thứ biểu tượng thiêng liêng trong lòng Jae Won đó, giờ đây đang ngập sâu trong cái khe lồn ướt át của chính chủ nhân nó.
Cú sốc x2 này đánh thẳng vào lồng ngực Jae Won, khiến cậu suýt nữa thì bật ra một tiếng kêu. Cậu vội đưa tay lên bịt miệng mình lại, lưng dán chặt vào cánh cửa lạnh ngắt.
Sự báng bổ! Đây chính là sự báng bổ tột cùng!
Cây bút trị giá bằng mấy tháng lương của cậu, một vật thể đáng lẽ phải được đặt trang trọng trên bàn gỗ hoặc lướt trên những văn bản quan trọng, giờ lại đang làm cái công việc dâm đãng này. Jae Won có thể thấy rõ đầu bút mạ vàng, thứ mà cậu từng ngưỡng mộ ngắm nhìn, đang cọ xát vào những nếp thịt hồng bên trong, khiến chúng co giật và tuôn ra thêm nhiều dâm thủy hơn nữa. Tiếng "lép nhép" ướt át trở nên rõ ràng hơn, trộn lẫn với tiếng thở hổn hển ngày càng không thể che giấu của Kang Hyuk.
"Ah...ah... nhanh... một chút nữa..."
Giọng anh khàn đặc, lạc đi vì khoái cảm, những từ ngữ thoát ra vừa là một mệnh lệnh, vừa là một lời cầu xin chính bản thân. Anh thúc cây bút nhanh hơn, mạnh hơn. Cả cơ thể anh run rẩy trên chiếc ghế, mồ hôi bắt đầu lấm tấm trên thái dương.
Jae Won nhìn chằm chằm, không thể dứt ra. Sự kinh hoàng và ghê tởm ban đầu đang nhanh chóng bị một thứ khác thay thế. Một sự tò mò bệnh hoạn. Một sự phấn khích độc hại. Cậu tự hỏi cảm giác được cái khe lồn nóng ẩm đó mút lấy sẽ như thế nào. Cậu tự hỏi liệu nó có siết chặt lấy cây bút như cái cách nó đang làm không.
Và một ý nghĩ còn điên rồ hơn vụt qua đầu cậu: Cây bút đó... sướng thật.
Cậu đang ghen tị với một cây bút.
Thế giới quan của Yang Jae Won không chỉ sụp đổ, nó đã bị nghiền thành bột, trộn với ham muốn và tưới đẫm bởi hình ảnh dâm dục trước mắt. Hình tượng vị thần Baek Kang Hyuk đã chết. Thay vào đó, trong tâm trí cậu giờ đây là một Baek Kang Hyuk khác – một con người có bí mật, có nhục dục, một kẻ dùng chính biểu tượng quyền lực của mình để tự tìm kiếm khoái cảm một cách vụng trộm.
Và không hiểu sao, con người mới này, lại càng khiến cậu thèm muốn đến phát điên.
Cơn điên của Jae Won chỉ vừa mới bắt đầu, bởi vì giáo sư Baek dường như vẫn chưa hài lòng. Anh không chỉ dừng lại ở việc dùng cây bút yêu quý của mình để xâm phạm bản thân. Nếu chỉ có thế, Jae Won còn có thể tự lừa mình rằng đây chỉ là một hành động giải tỏa đơn thuần do áp lực công việc.
Nhưng không. Mọi thứ diễn ra tiếp theo đã chứng minh một sự thật còn kinh khủng hơn: Vị giáo sư thiên tài, lạnh lùng của cậu, thật chất là một kẻ dâm đãng từ trong xương tủy.
Như thể cảm thấy tư thế hiện tại không đủ kích thích, Kang Hyuk hơi nhổm người dậy, dạng hai chân ra rộng hơn một chút. Cái hành động vô thức đó đã mở toang toàn bộ "sân khấu" trước mắt Jae Won. Cậu có thể thấy rõ từng chi tiết. Thấy được cái khe lồn sưng mọng, đỏ ửng đang háo hức ngậm chặt lấy thân bút. Thấy được những sợi lông tơ đen nhánh, ướt đẫm bao quanh. Mọi thứ được phơi bày trần trụi, không một chút che giấu, như một lời mời gọi câm lặng.
Jae Won nuốt khan. Cổ họng cậu khô khốc như sa mạc, nhưng phía dưới thì lại sắp sửa lụt lội.
Và rồi, bàn tay còn lại của Kang Hyuk, bàn tay trước đó vẫn đặt hờ hững trên đùi, bắt đầu hành động. Nó từ từ di chuyển lên trên, run rẩy một cách tinh tế. Jae Won nhìn theo, thấy những ngón tay thon dài của anh lần đến hàng cúc trên chiếc áo sơ mi trắng. Một chiếc cúc được mở ra. Thêm một chiếc nữa.
Lớp vải áo sơ mi được kéo sang một bên, để lộ ra lồng ngực rắn chắc và một bên đầu vú màu nâu sậm.
Và rồi, bàn tay đó luồn vào trong, những ngón tay tìm đến chính xác nơi cần đến.
"Agh!"
Một tiếng rên rỉ bật ra từ môi anh khi những ngón tay bắt đầu se đầu vú của chính mình. Anh véo nó, xoay tròn nó, lúc nhẹ nhàng, lúc lại dùng sức như muốn hành hạ. Cùng lúc đó, bàn tay cầm bút ở phía dưới cũng thay đổi nhịp điệu. Nó không còn chỉ đâm rút đơn thuần, mà bắt đầu xoáy sâu, đầu bút cứng lạnh liên tục cọ vào một điểm nào đó bên trong, khiến cả người Kang Hyuk giật nảy lên.
"Aah... Chỗ đó...!"
Lần này không còn là tiếng rên cố nén. Đó là một tiếng kêu lạc đi vì khoái cảm, to và rõ ràng. To đến mức Jae Won giật mình, theo phản xạ lùi lại một bước, sợ rằng có ai khác sẽ nghe thấy. Nhưng trong bệnh viện về đêm, chỉ có cậu là khán giả duy nhất của vở kịch một người này.
Kang Hyuk hoàn toàn chìm đắm trong thế giới của riêng mình. Anh không còn là vị giáo sư Baek uy nghiêm nữa. Anh là một con điếm đang tự tìm hoan lạc trên chính chiếc ghế làm việc của mình. Tiếng rên rỉ của anh ngày càng trở nên dâm đãng, không còn chút che đậy nào.
"Ah...ah... thích quá... ahh..."
Jae Won cảm thấy máu nóng dồn hết lên não. Giáo sư đang rên. Anh đang rên ra những lời tục tĩu đó bằng chính cái giọng nói mà cậu vẫn nghe mỗi ngày trong các cuộc họp chuyên môn. Sự tương phản đó, sự báng bổ đó, nó giống như một liều thuốc kích dục cực mạnh, tiêm thẳng vào tĩnh mạch cậu.
"Ah... mạnh nữa... ah... sướng aah..."
Anh vừa rên rỉ, vừa tự ra lệnh cho chính mình. Tay trên véo đầu vú đến mức nó đỏ ửng lên, tay dưới thì thúc cây bút Montblanc ra vào với tốc độ điên cuồng. Tiếng da thịt va chạm với nhựa cây cao cấp, trộn lẫn với âm thanh "lép nhép" của dâm thủy, tạo thành một bản giao hưởng tục tĩu và mê người nhất mà Jae Won từng được nghe.
Bùm.
Một vụ nổ mini diễn ra trong đầu Yang Jae Won. Toàn bộ sự tôn sùng, sợ hãi, kính trọng dành cho Baek Kang Hyuk đã bị vụ nổ này quét sạch. Chỉ còn lại một thứ ham muốn trần trụi, nguyên thủy và mang tính chiếm hữu. Cậu muốn thay thế bàn tay đang tự véo vú kia bằng miệng của mình. Cậu muốn nếm thử xem đầu vú của giáo sư có vị gì. Cậu muốn vứt cây bút khốn kiếp đó đi và dùng cặc của mình để lấp đầy cái lồn dâm đãng đang không ngừng co giật kia. Cậu muốn là người khiến anh rên rỉ những lời đó, muốn nghe anh cầu xin cậu, dưới thân cậu.
"Aaaah!"
Kang Hyuk hét lên một tiếng cuối cùng, ướt át và hoang dại. Cả người anh cong lên như một cánh cung, lưng ưỡn ra khỏi ghế. Cây bút bị đẩy vào sâu hết mức có thể rồi dừng lại. Jae Won có thể thấy rõ cơ thể anh run lên bần bật, những cơn co thắt của cực khoái lan tỏa từ hạ bộ ra toàn thân.
Một dòng chất lỏng trong suốt, đặc sánh trào ra từ khe lồn, chảy dọc xuống thân bút, nhỏ giọt xuống sàn nhà.
Cây bút Montblanc trượt theo tọng lực cùng dâm thuỷ rơi "cạch" xuống đất.
Kang Hyuk ngã vật ra ghế, thở hổn hển như vừa trải qua một ca phẫu thuật kéo dài mười tiếng. Cơ thể anh mềm nhũn, xụi lơ trong cơn dư chấn của khoái lạc.
Còn Yang Jae Won, cậu vẫn đứng bất động ngoài cửa. Tay vẫn bịt chặt miệng. Đôi mắt đỏ ngầu vì ham muốn. Và trong chiếc quần tây của bác sĩ, thằng em của cậu đang cương cứng đến mức đau đớn, giận dữ đòi được giải thoát.
Màn kịch đã kết thúc. Nhưng cơn điên của cậu, thì chỉ vừa mới bắt đầu.
.o.
Jae Won không nhớ mình đã rời khỏi bệnh viện như thế nào.
Cậu không nhớ mình đã đi bộ qua những dãy hành lang vắng ngắt ra sao, không nhớ đã bấm thang máy, không nhớ đã đi qua bãi đỗ xe để về nhà. Toàn bộ quá trình đó là một khoảng trống mờ mịt trong tâm trí cậu. Cậu chỉ biết mình đang di chuyển trên một chế độ lái tự động, trong khi bộ não thì liên tục, không ngừng nghỉ, tua đi tua lại một đoạn phim duy nhất.
Đoạn phim về vị giáo sư đáng kính của cậu, thở hổn hển, tự dùng bút đâm chọc vào cái lồn bí mật của mình cho đến khi cao trào.
Thứ tài liệu chết tiệt cần nộp vào sáng mai đã bị lãng quên hoàn toàn. Mục đích cậu quay lại bệnh viện đã bay sạch khỏi não. Giờ đây, tâm trí cậu chỉ còn lại hình ảnh cặp mông săn chắc, khe lồn sưng mọng ướt át, và cây bút Montblanc lấp lánh trong vũng dâm thủy.
Về đến căn hộ nhỏ của mình, Jae Won đóng sầm cửa lại, tựa lưng vào đó và thở dốc như thể chính cậu mới là người vừa chạy marathon. Cậu cảm thấy bẩn thỉu. Không phải cái bẩn của mồ hôi hay bụi đường, mà là một cái bẩn từ bên trong, một sự nhơ nhuốc trong tâm tưởng. Cậu lao vào phòng tắm, vặn vòi sen ở mức nước lạnh nhất, hy vọng dòng nước buốt giá có thể gột rửa đi hình ảnh đó, dập tắt ngọn lửa đang thiêu đốt hạ bộ mình.
Nhưng vô ích. Nước càng lạnh, cậu lại càng cảm thấy rõ hơn sự nóng rực của cơ thể mình. Làn da cậu nhạy cảm hơn bao giờ hết. Cậu nhắm mắt lại, và hình ảnh Kang Hyuk lại hiện ra, rõ nét đến từng chi tiết. Cậu có thể nghe thấy tiếng rên rỉ của anh vang vọng trong tiếng nước chảy.
Đêm đó, giấc ngủ không đến với Yang Jae Won. Cậu nằm trên giường, trằn trọc, tấm chăn mỏng trở nên nóng bức và ngột ngạt. Cậu biết mình đang mệt, kiệt sức, nhưng bộ não từ chối ngừng hoạt động. Nó bắt đầu thêm thắt vào đoạn phim gốc. Nó tưởng tượng ra mùi hương trong căn phòng đó – mùi giấy cũ, mùi thuốc sát trùng, và một mùi hương khác, xạ hương của cơ thể, của mồ hôi và của tình dục.
Và rồi, trong cơn mê man giữa thức và ngủ, cậu trôi vào một giấc mơ.
Jae Won thấy mình đang đứng trước cửa phòng làm việc của giáo sư Baek một lần nữa. Nhưng lần này, cậu không hề do dự. Cậu đẩy cửa bước vào một cách đầy tự tin.
Không gian bên trong có chút khác biệt. Nó tối hơn, chỉ có một ngọn đèn bàn hắt thứ ánh sáng vàng vọt, mềm mại xuống mặt bàn gỗ. Mọi thứ dường như nhòe đi ở các góc phòng, chỉ tập trung vào một điểm duy nhất.
Baek Kang Hyuk đang ngồi đó, không phải trên ghế, mà là ngồi trên mép bàn làm việc, đối diện với cậu. Anh đã cởi áo blouse, chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng mỏng, hai cúc trên cùng đã được mở ra, để lộ xương quai xanh sắc nét. Chiếc quần tây màu xám vẫn còn đó, nhưng nó không bị kéo xuống. Anh chỉ đơn giản là đã mở khóa và kéo phéc-mơ-tuya xuống, hai chân hơi dạng ra, ánh mắt nhìn thẳng vào Jae Won.
Một ánh mắt không có sự hoảng sợ hay bối rối. Nó tối sầm lại, long lanh một cách kỳ lạ, chứa đầy sự khiêu khích và chờ đợi.
Jae Won cảm thấy một luồng điện chạy dọc sống lưng. Nỗi sợ hãi và sự kính trọng thường ngày đã biến mất. Thay vào đó là một cảm giác thống trị đầy quyền lực. Cậu nhìn xuống tay mình. Cây bút Montblanc đang nằm gọn trong lòng bàn tay cậu, thân bút lành lạnh, nặng trịch.
Cậu nhếch mép cười, từ từ tiến lại gần. Tiếng giày của cậu gõ xuống sàn nhà một cách chậm rãi, đều đặn, là âm thanh duy nhất phá vỡ sự im lặng ngột ngạt.
"Giáo sư," Jae Won nghe thấy giọng mình vang lên, trầm và khàn hơn bình thường. "Hình như anh đang tìm cái này?"
Cậu giơ cây bút ra trước mặt Kang Hyuk. Ánh mắt của vị giáo sư dán chặt vào nó, rồi lại ngước lên nhìn cậu. Một nụ cười gần như không thể nhận thấy thoáng qua trên môi anh.
"Phải," Kang Hyuk đáp, giọng anh cũng khàn đi vì một thứ gì đó không phải là sự mệt mỏi. "Cậu có thể... giúp tôi đặt nó về đúng chỗ không?"
"Đúng chỗ?" Jae Won giả vờ ngạc nhiên. Cậu bước tới thật gần, đứng giữa hai chân đang hơi dạng ra của anh. Cậu cúi xuống, ghé sát vào tai Kang Hyuk, thì thầm với hơi thở nóng rực. "Chỗ của nó không phải là trên bàn giấy, hay trong túi áo của anh sao, thưa giáo sư?"
Cậu cảm nhận được cơ thể Kang Hyuk khẽ run lên.
"Chỗ của nó..." Kang Hyuk nghiêng đầu, để lộ cần cổ trắng nõn. "...là ở nơi ẩm ướt nhất."
Câu trả lời đó như một phát súng lệnh. Jae Won không nói thêm lời nào. Một tay cậu chống lên bàn, ngay cạnh hông Kang Hyuk, dồn anh vào một góc. Tay còn lại, cậu cầm cây bút, nhưng không vội vàng. Cậu dùng đầu bút lạnh lẽo lướt dọc theo đường phéc-mơ-tuya đang mở của chiếc quần.
"Ưm..." Kang Hyuk rên lên khe khẽ khi cảm nhận được sự lạnh lẽo đó.
"Chỗ này sao?" Jae Won hỏi, giọng đầy chế nhạo. Cậu dùng đầu bút vạch một đường lên lớp vải quần, ngay phía trên vùng hạ bộ đang gồ lên của anh. "Hay là... chỗ này?"
Cậu di chuyển cây bút xuống thấp hơn, đến gần nơi mà cậu biết có một bí mật đang ẩn giấu. Không cần đợi sự cho phép, cậu dùng đầu bút tì nhẹ, xuyên qua lớp quần lót mỏng manh.
"Aah!" Kang Hyuk giật nảy người, hai tay bám chặt lấy mép bàn. "Thằng nhóc khốn kiếp..."
"Chửi nữa đi," Jae Won thì thầm, sự thích thú độc địa dâng lên trong lòng. "Em muốn nghe xem cái miệng thường ngày chỉ biết ra lệnh của giáo sư, có thể nói ra được những lời dâm đãng đến mức nào."
Cậu không còn kiên nhẫn nữa. Cậu dùng một tay kéo cạp quần của Kang Hyuk xuống, cùng với cả lớp quần lót. Khe lồn sưng mọng, ướt át lại một lần nữa hiện ra trước mắt cậu. Lần này, nó còn quyến rũ hơn, bởi vì nó đang ở đây là vì cậu.
"Cái lồn dâm đãng này của giáo sư," Jae Won gằn giọng, "có vẻ rất nhớ nó đấy."
Cậu không chờ đợi thêm. Cậu cầm cây bút Montblanc, dùng đầu bút mạ vàng vẽ một vòng quanh miệng lồn đang co giật, bôi trét thứ dâm thủy trong suốt ra xung quanh. Sau đó, với một ánh nhìn tàn nhẫn, cậu từ từ... ấn nó vào.
"A...A...AHHH!"
Kang Hyuk ngửa cổ ra sau, rên lên một tiếng dài, vừa đau đớn vừa sung sướng. Cái lồn của anh lập tức siết chặt lấy kẻ xâm nhập xa lạ, cố gắng nuốt trọn nó vào trong.
Nụ cười thỏa mãn của Jae Won trong mơ ngày càng lan rộng. Cậu xoay cổ tay, điều khiển cây bút cọ xát vào những bức tường thịt nóng hổi bên trong Kang Hyuk, khiến anh rên rỉ không ngừng. Mỗi một tiếng kêu lạc đi vì khoái cảm của vị giáo sư lại càng làm tăng thêm sự hưng phấn và cảm giác thống trị của cậu.
"Sao nào, giáo sư?" Jae Won ghé sát vào, giọng nói là một tiếng gầm gừ trầm thấp. "Anh có thích không? Có thích bị chính học trò của mình dùng bút của anh để chơi cái lồn dâm đãng này không?"
"Thích... ah... Thích..." Kang Hyuk thở hổn hển, đôi mắt đã mờ đi vì dục vọng. Anh nhìn thẳng vào mắt Jae Won, một tia sáng thách thức lóe lên. "Nhưng... chỉ có thế này thì không đủ."
Nói rồi, một hành động bất ngờ xảy ra. Bàn tay của Kang Hyuk, bàn tay trước đó đang bám chặt lấy mép bàn, đột ngột vươn ra, nắm lấy cổ tay Jae Won. Sức của anh, ngay cả trong mơ, cũng thật đáng kinh ngạc. Anh giật mạnh cây bút ra khỏi người mình và ném nó sang một bên. Nó lăn "keng" một tiếng trên sàn gỗ rồi im bặt.
"Tôi không cần thứ đồ giả đó nữa," Kang Hyuk tuyên bố, giọng nói đã lấy lại được một phần sự uy quyền, nhưng lại nhuốm đầy ham muốn. "Tôi muốn hàng thật. Cởi quần ra, Số Một."
Đó là một mệnh lệnh. Nhưng trong bối cảnh này, nó lại là lời mời gọi cháy bỏng nhất.
Logic của giấc mơ vận hành một cách hoàn hảo. Jae Won không cần phải làm gì cả. Trong chớp mắt, cậu đã thấy mình bị đẩy ngã ngửa ra sau. Không phải sàn nhà lạnh lẽo, mà là mặt bàn làm việc bằng gỗ gụ của Kang Hyuk. Những tập tài liệu, giấy tờ bay tứ tung. Chiếc quần của cậu đã biến mất, và cặc của cậu, cứng như đá, đang chĩa thẳng lên trần nhà, đầu rỉ ra một ít dịch nhờn trong suốt.
Và rồi Baek Kang Hyuk trèo lên.
Anh không làm điều đó một cách vụng về. Anh di chuyển với sự duyên dáng của một con báo săn. Anh chống hai tay lên bàn, hai bên người Jae Won, rồi từ từ ngồi xuống, nhấc một chân qua người cậu. Giờ đây, anh đang ngồi trên bụng cậu, cái lồn sưng mọng, ướt át của anh chỉ cách mặt cậu vài phân. Mùi hương nam tính của cơ thể anh hòa quyện với mùi xạ hương nồng nàn của dục vọng, bao trùm lấy Jae Won, khiến cậu gần như ngạt thở.
"Thế nào?" Kang Hyuk nhếch mép, cúi xuống nhìn cậu. "Góc nhìn từ dưới này có tốt không, Số Một?"
Jae Won không trả lời bằng lời. Cậu chỉ vươn tay ra, nắm lấy hông anh và kéo xuống.
Kang Hyuk hiểu ý. Anh nhổm người dậy một chút, hai tay chống lên ngực Jae Won để giữ thăng bằng. Anh điều chỉnh vị trí, dùng miệng lồn ướt sũng của mình bao lấy đầu cặc của Jae Won.
"A..." Cả hai cùng bật ra một tiếng thở dốc.
Cảm giác đó... Nóng bỏng, chật chội, và ướt át đến không thể tin được. Jae Won cảm thấy đầu cặc của mình như đang được nhúng vào một suối nước nóng. Cậu có thể cảm nhận từng thớ thịt bên trong Kang Hyuk đang co bóp, chào đón cậu.
Và rồi, không một chút do dự, Kang Hyuk từ từ ngồi xuống.
"Mẹ kiếp... chật quá..." Jae Won rít lên qua kẽ răng. Cậu cảm thấy mình đang bị nuốt chửng. Cái lồn của Kang Hyuk siết chặt lấy cậu, vừa khít như thể nó được sinh ra là để dành cho cặc của cậu.
Kang Hyuk cũng không khá hơn. Mặt anh nhăn lại, nhưng trong đôi mắt lại sáng rực lên vì kích thích. Anh thở hổn hển, mất một lúc để quen với kích cỡ của kẻ xâm nhập. Khi toàn bộ dương vật của Jae Won đã ngập sâu bên trong, anh mới từ từ ngẩng đầu lên, một nụ cười chiến thắng hiện trên môi.
"Vừa khít," anh thì thầm.
Và anh bắt đầu di chuyển.
Lúc đầu, anh chỉ nhấp nhẹ, lên xuống một cách chậm rãi, đầy trêu chọc. Mỗi lần anh nhấc người lên, đầu cặc của Jae Won lại cọ vào điểm G của anh, khiến anh run lên và rên rỉ. Mỗi lần anh ngồi xuống, cặc của cậu lại ngập sâu đến tận cùng, va vào cổ tử cung, khiến cậu phải cong người lên vì sung sướng.
"Ah... giáo sư... anh... dâm thật đấy..." Jae Won thở dốc, hai tay bấu chặt lấy cặp mông săn chắc của Kang Hyuk, xoa nắn nó.
"Im đi," Kang Hyuk gằn giọng, nhưng nhịp điệu ở hông anh lại tăng nhanh hơn. "Và tận hưởng... bài giảng đặc biệt này đi."
Anh bắt đầu thúc hông một cách điên cuồng. Mái tóc đen của anh dính bết vào trán, mồ hôi chảy dọc xuống thái dương, nhỏ giọt xuống ngực Jae Won. Tiếng da thịt va chạm vào nhau một cách trần trụi, "bạch bạch", vang vọng khắp căn phòng. Những tiếng rên của anh không còn là lời nói nữa, mà chỉ là những âm thanh bản năng của khoái lạc.
Jae Won nhìn lên. Cậu thấy vị thần của mình, vị giáo sư của mình, đang cưỡi lên người mình, gương mặt méo mó vì sung sướng, miệng không ngừng kêu tên cậu giữa những tiếng rên vô nghĩa.
"Jae Won... ah... sâu hơn... Thúc mạnh lên!"
Cảm giác bị thống trị, bị ra lệnh, nhưng đồng thời lại là người đang mang lại khoái cảm tột cùng cho đối phương khiến Jae Won như muốn nổ tung. Cậu không thể chịu đựng thêm nữa. Một luồng điện cực mạnh chạy từ sống lưng xuống thẳng hạ bộ.
"Kang Hyuk!" Cậu gầm lên tên anh.
Cùng lúc đó, Kang Hyuk cũng hét lên một tiếng cuối cùng. Anh ngửa cổ ra sau, cơ thể co giật dữ dội, và cái lồn của anh siết chặt lấy cặc của Jae Won, vắt kiệt từng giọt tinh dịch nóng bỏng của cậu.
Cái cảm giác ấm nóng lan tỏa bên trong, cùng với cơn co thắt tột đỉnh của chính mình, đã kéo Yang Jae Won ra khỏi giấc mơ.
Cậu bật dậy như một cái lò xo, tim đập thình thịch, hơi thở hổn hển. Mùi hương của giáo sư Baek, cảm giác da thịt nóng hổi và sự chật chội, ướt át khi anh cưỡi lên người cậu trong mơ vẫn còn quá đỗi chân thực.
Jae Won đưa tay lên trán, cảm nhận mồ hôi lạnh vẫn còn lấm tấm. Giấc mơ... Chết tiệt, nó thật đến mức đáng sợ.
Và rồi cậu cảm nhận được một thứ khác. Một sự ẩm ướt, dính nhớp khó chịu ở đũng quần.
"Ôi, con mẹ nó."
Jae Won lật tung chăn ra và nhìn xuống. Một mảng lớn sẫm màu hiện ra trên chiếc quần đùi màu xám nhạt của cậu. Cậu đã mộng tinh. Ở tuổi này, một bác sĩ nội trú đầu tắt mặt tối, lại mộng tinh vì một giấc mơ về chính vị giáo sư của mình. Nếu có một cái hố nào ở đây, cậu chắc chắn sẽ không ngần ngại mà nhảy xuống.
Cậu liếc nhìn đồng hồ. Lại còn muộn giờ làm.
Cuộc sống đúng là một tấn bi hài kịch. Jae Won nhảy ra khỏi giường, vội vã lột bỏ bộ quần áo dính bẩn, gần như chạy vào phòng tắm. Cậu đứng dưới vòi sen, kỳ cọ cơ thể mình một cách thô bạo, như thể làm vậy có thể rửa trôi đi cả ký ức về giấc mơ đêm qua và cảm giác tội lỗi, phấn khích bệnh hoạn đang cuộn trào trong lòng. Vô ích. Hình ảnh Kang Hyuk cưỡi lên người cậu, rên rỉ tên cậu, đã được khắc vào não cậu bằng một thứ mực không thể xóa nhòa.
Đến bệnh viện, Jae Won cảm thấy mình như một tên tội phạm quay lại hiện trường vụ án. Mọi thứ đều như cũ, nhưng trong mắt cậu, chúng đã mang một ý nghĩa hoàn toàn khác. Hành lang này là nơi cậu đứng rình. Cánh cửa gỗ kia là nơi cậu chứng kiến một bí mật động trời. Cậu đi như một bóng ma, cố gắng tránh né mọi ánh nhìn, luôn có cảm giác ai đó có thể nhìn thấu được những ý nghĩ dơ bẩn trong đầu mình.
Và rồi, cậu nhớ ra. Tập tài liệu. Cậu vẫn chưa nộp nó.
Số phận đúng là thích trêu ngươi. Cậu không còn lựa chọn nào khác ngoài việc phải đối mặt với ngôi sao chính trong bộ phim khiêu dâm của mình đêm qua. Lòng bàn tay đổ mồ hôi, Jae Won kẹp tập tài liệu vào clipboard, hít một hơi thật sâu và đi tìm Kang Hyuk.
Cậu tìm thấy Kang Hyuk ở khu vực phòng chờ, đang trao đổi gì đó với một y tá. Anh vẫn như thường lệ, áo blouse trắng phẳng phiu, khí chất lạnh lùng và chuyên nghiệp. Hoàn toàn bình thường. Sự bình thường đó của anh lại càng khiến Jae Won cảm thấy mình thật biến thái và lạc lõng.
"Thưa giáo sư," Jae Won bước tới, giọng hơi run. "Em xin lỗi vì đã làm phiền, nhưng đây là bản báo cáo... hôm qua em quên mất ạ."
Kang Hyuk quay lại. Ánh mắt anh sắc như dao, lướt qua Jae Won một lượt rồi dừng lại ở tập tài liệu. Không có một dấu hiệu nào cho thấy anh nhớ hay biết bất cứ chuyện gì. Anh gật đầu một cái cụt lủn, một tay cầm lấy chiếc clipboard từ tay Jae Won.
Và rồi, chuyện đó xảy ra. Một chuyện chí mạng.
Tay trái Kang Hyuk cầm clipboard. Tay phải anh rút cây bút Montblanc từ trong túi áo ra. Vẫn là nó, không thể nhầm lẫn được.
Vì tay trái đang bận giữ clipboard, Kang Hyuk cần một cách để mở nắp bút. Và anh đã làm một việc mà hàng ngàn người vẫn làm mỗi ngày. Một việc vô cùng bình thường.
Anh đưa cây bút lên miệng.
Jae Won nín thở.
Thời gian như ngưng đọng lại. Cậu nhìn chằm chằm, không sót một chi tiết nào, cảnh tượng đang diễn ra trước mắt mình trong một chế độ quay chậm.
Đôi môi mỏng của Kang Hyuk khẽ mở. Anh dùng răng cửa, cắn nhẹ vào phần nắp bút. Một tiếng click rất nhỏ vang lên khi nắp bút được tách ra. Sau đó, thay vì cầm nắp bút trên tay, anh làm một việc còn tồi tệ hơn. Anh ngậm lấy nó, giữ nó ở một bên khóe môi, đôi môi hơi hé mở để giữ chiếc nắp không rơi xuống.
Địa ngục. Yang Jae Won thấy mình đang đứng giữa địa ngục.
Trong mắt cậu, đó không còn là một hành động bình thường nữa. Nó dâm đãng đến mức không thể tả. Đôi môi đó, cái lưỡi thấp thoáng sau hàm răng trắng, đang ngậm lấy cái nắp bút... cái nắp đã từng đậy lên thân bút đã từng khuấy đảo bên trong anh. Não của Jae Won tự động kết nối các hình ảnh. Cảnh tượng trước mắt hòa quyện với giấc mơ đêm qua. Đôi môi đang ngậm nắp bút kia cũng chính là đôi môi đã rên rỉ tên cậu.
Cậu gần như có thể nếm được vị của nó.
Jae Won cảm thấy mặt mình nóng bừng, máu dồn hết lên đầu và cả xuống dưới. Cậu phải cắn chặt vào má trong để không phát ra một tiếng động nào. Cậu đang ở giữa nơi công cộng, trước mặt là giáo sư của mình, và cậu đang có những suy nghĩ mà nếu bị phát hiện, cậu sẽ bị đuổi việc ngay lập tức, thậm chí có thể bị thiến.
Kang Hyuk hoàn toàn không hay biết về cơn bão trong lòng cậu học trò. Anh nhanh chóng ký xoẹt xoẹt vào tờ giấy, cái đầu bút mạ vàng lướt đi một cách dứt khoát. Xong xuôi, anh lấy cái nắp bút ra khỏi miệng, đậy nó lại với một tiếng "click" dứt khoát khác, rồi cài cây bút lại vào túi áo. Toàn bộ quá trình chỉ diễn ra trong vòng chưa đầy mười giây.
Mười giây ở địa ngục.
"Lần sau đừng đãng trí như vậy nữa," Kang Hyuk nói, giọng vẫn lạnh như băng, rồi đưa lại clipboard cho Jae Won.
Jae Won nhận lấy nó với đôi tay đang run lẩy bẩy, không dám nhìn vào mắt anh. Cậu lí nhí một tiếng "Vâng ạ" rồi quay người, gần như là chạy trốn khỏi đó, để lại sau lưng vị giáo sư hoàn toàn không hay biết rằng mình vừa đẩy cậu học trò xuống thêm một tầng nữa của địa ngục trần gian.
.o.
p.s: Mọi người có thích cái này khum? Hãy cho tui ý kiến, nếu được :3
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro