Montblanc - 3 (hết)
p.s: Mình thích JaeKang là bởi vì power bột tôm là một cái gì đó rất ngon :> và hai chữ "Thê nô" viết rõ trên mặt Jae Won lun ấy :))))
.o.
Jae Won ngẩng phắt lên, không thể tin vào tai mình.
Kang Hyuk nhếch mép "Tôi hỏi, mùi vị của nó thế nào?" Anh lặp lại, giọng nói mang một sự chế nhạo tàn độc. "Có làm cậu thất vọng không?"
"Em... em..."
"Hay là," Kang Hyuk ngắt lời, bước thêm một bước, dồn Jae Won vào chân tường. Anh đưa cây bút lên ngang tầm mắt cậu. "Cậu cần phải nếm thử hàng thật... để có cái mà so sánh?"
Não của Yang Jae Won ngừng hoạt động. Cậu không nghe thấy tiếng điều hòa chạy nữa. Cậu không cảm nhận được gì ngoài tiếng máu đang gào thét trong tai và hình ảnh khuôn mặt của người đàn ông trước mặt. Một khuôn mặt đẹp đẽ, góc cạnh, với một nụ cười tàn nhẫn đang từ từ hiện ra.
Cậu muốn nói "Không".
Cậu muốn hét lên "Em xin lỗi!".
Nhưng không một âm thanh nào có thể thoát ra khỏi cổ họng đang bị bóp nghẹt bởi sự kinh hoàng. Cậu chỉ có thể đứng đó, mắt mở to, trông không khác gì một con nai bị đèn pha ô tô chiếu thẳng vào mặt, hoàn toàn tê liệt.
"Không trả lời được à?" Anh hỏi, giọng trầm xuống, gần như là một tiếng thì thầm. Anh nhích người tới, lấp đầy khoảng trống cuối cùng giữa hai người. Cơ thể của anh ép nhẹ vào người Jae Won, một sự tiếp xúc vừa đủ để truyền đi hơi ấm và sự đe dọa.
"Để tôi đoán nhé." anh tiếp tục, hơi thở của anh phả lên má Jae Won. "
Một tay của Kang Hyuk vẫn cầm cây bút, anh đưa nó lên, nhưng không phải để cài lại vào túi áo. Anh dùng đầu bút lạnh lẽo, lướt một đường dọc theo quai hàm của Jae Won. Cái chạm nhẹ đó khiến toàn thân cậu run lên.
"Tim cậu đập nhanh quá, Số Một à," anh nhận xét, đầu bút di chuyển xuống cổ, dừng lại ngay trên động mạch cảnh, nơi nhịp đập đang điên cuồng thổ lộ sự hoảng loạn của chủ nhân nó. "Sợ hãi, hay là... hưng phấn?"
Jae Won nhắm nghiền mắt lại, không dám đối mặt với sự thật trong câu hỏi đó. Cả hai. Cậu vừa sợ đến chết khiếp, vừa hưng phấn đến mức muốn nổ tung.
Kang Hyuk tặc lưỡi một cái, như thể đã chán trò chơi này. Anh ném cây bút xuống bàn với một tiếng cạch khô khốc.
Và rồi, bàn tay vừa mới cầm bút của anh đã thay thế nó. Những ngón tay thon dài, mạnh mẽ áp lên má Jae Won, buộc cậu phải mở mắt ra và nhìn thẳng vào anh.
"Nhưng tôi tò mò," Kang Hyuk nói, ngón tay cái của anh bắt đầu di chuyển, chà nhẹ lên đôi môi đang run rẩy của Jae Won. "Cái miệng đã liếm bút của tôi... nó còn có thể làm được gì nữa?"
Trước khi Jae Won có thể xử lý câu hỏi đầy ẩn ý đó, Kang Hyuk đã chiếm lấy môi cậu.
Miệng của Kang Hyuk áp lên miệng cậu thô bạo, đầy trừng phạt. Không có sự mềm mại, chỉ có áp lực và sự đòi hỏi. Anh dùng răng cắn nhẹ vào môi dưới của Jae Won, khiến cậu phải bật ra một tiếng kêu đau đớn khe khẽ, và ngay lập tức, lưỡi anh đã nhân cơ hội đó mà lùa vào trong.
Lưỡi của Kang Hyuk càn quét khoang miệng của Jae Won như một kẻ xâm lược.
Và kẻ bị xâm lược không hề có ý định chống cự. Ngược lại, nó mở toang cổng thành chào đón. Trong một khoảnh khắc, não của Jae Won ngừng hoạt động. Mọi sự sợ hãi, xấu hổ đều bị ném ra sau đầu. Chỉ còn lại một suy nghĩ duy nhất, rõ ràng hơn bao giờ hết: Đây là thật. Môi của giáo sư Baek. Lưỡi của giáo sư Baek. Ở trong miệng mình. Và quan trọng là: KHÔNG PHẢI MƠ!
Cơ thể Jae Won, cái cơ thể thành thật hơn lý trí, đã không bỏ lỡ một giây nào. Lưỡi của Jae Won, thay vì rụt lại, đã chủ động vươn ra, quấn lấy lưỡi của kẻ xâm lược, biến nụ hôn trừng phạt thành một trận chiến ẩm ướt của hai cái lưỡi. Cậu đáp lại một cách nhiệt tình, vụng về nhưng đầy thèm khát. Cậu mút lấy lưỡi anh, cố gắng nếm trọn vị cà phê đắng và vị ngọt ngào gây nghiện của riêng Kang Hyuk.
Kang Hyuk rõ ràng đã cảm nhận được sự đáp lại đầy bất ngờ và mãnh liệt đó. Anh khựng lại một giây, rồi dường như còn thích thú hơn, càng hôn sâu và mạnh bạo hơn. Anh phá vỡ nụ hôn, kéo ra một sợi chỉ bạc lấp lánh và dâm đãng.
Jae Won thở hổn hển, nhưng đôi mắt cậu không còn mờ đi vì sợ hãi. Chúng sáng rực lên, một ngọn lửa của dục vọng trần trụi đã được châm lên, nhìn thẳng vào Kang Hyuk không một chút che giấu. Jae Won vô thức liếm môi, như muốn lưu lại hương vị của anh.
Kang Hyuk nhìn cậu, một nụ cười chiến thắng nhưng có phần ngạc nhiên hiện trên môi. Anh liếc mắt xuống dưới, nhìn vào đũng quần của Jae Won.
"Xem kìa," anh nói, có chút chế giễu nhưng cũng có phần hài lòng. "Chào cờ còn nhanh hơn cả lúc bị tôi mắng. Có vẻ như cậu thực sự rất muốn có một bài học thực tế rồi đấy."
Sự xấu hổ có quay lại, nhưng nó quá yếu ớt so với cơn bão dục vọng đang cuộn trào trong người Jae Won.
Kang Hyuk đưa tay lên, những ngón tay chạm vào hàng cúc trên chiếc áo sơ mi của Jae Won.
"Cởi đồ ra," anh ra lệnh, giọng nói không cho phép một sự lựa chọn nào khác. "Hay là cậu muốn tôi phải giúp?"
Jae Won nhìn xuống bàn tay đang nằm trên cúc áo của mình, rồi lại nhìn lên khuôn mặt của Kang Hyuk. Đây chính là điều mà cậu đã thầm ao ước trong những đêm dài và trong những giấc mơ ướt át nhất.
Với đôi tay run lẩy bẩy, Jae Won bắt đầu tự cởi bỏ quần áo của mình. Chiếc áo sơ mi được cởi ra, để lộ lồng ngực săn chắc. Rồi đến chiếc quần tây, và cả chiếc quần lót cuối cùng. Chẳng mấy chốc, cậu đã hoàn toàn trần trụi, phơi bày tất cả trước mặt vị giáo sư. Thằng em của cậu, không còn gì che giấu, đang đứng thẳng một cách đầy thách thức.
Kang Hyuk không chạm vào cậu. Anh chỉ lùi lại một bước, khoanh tay trước ngực, và nhìn. Ánh mắt anh lướt từ khuôn mặt đỏ bừng của Jae Won, xuống đến lồng ngực đang phập phồng, và dừng lại thật lâu ở con cặc đang cương cứng của cậu.
"Tốt," anh gật đầu, như thể đang đánh giá một bài báo cáo. "Rất thành thật."
Anh đi một vòng quanh Jae Won, như một con cá mập đang lượn quanh con mồi. Sự im lặng và ánh mắt đánh giá của anh còn khiến Jae Won cảm thấy trần trụi hơn cả việc không mặc gì. Cậu chỉ muốn có một cái lỗ để chui xuống.
Kang Hyuk dừng lại trước mặt cậu một lần nữa. Anh nhìn thẳng vào mắt Jae Won, và ra lệnh.
"Quỳ xuống."
Đầu gối của Jae Won run rẩy, rồi mềm nhũn ra. Cậu từ từ khuỵu xuống sàn nhà lạnh lẽo. Cảm giác buốt giá từ nền gạch truyền lên qua hai đầu gối trần.
Kang Hyuk nhìn xuống cậu học trò đang quỳ gối, một cái nhìn thỏa mãn. Anh đã thiết lập được trật tự. Giờ là lúc bắt đầu bài học.
Anh không bắt Jae Won phải làm gì ngay. Thay vào đó, anh ung dung kéo chiếc ghế làm việc ra giữa phòng và ngồi xuống, đối diện với cậu, hơi dạng chân ra.
"Cậu đã tò mò về hàng thật," Kang Hyuk bắt đầu, giọng đều đều. "Nhưng trước khi được chạm vào nó, cậu phải chứng minh là mình xứng đáng."
Anh nhìn vào miệng của Jae Won, rồi lại liếc xuống đũng quần của chính mình.
"Dùng cái miệng đó đi," Kang Hyuk ra lệnh, giọng anh mang một sự tàn nhẫn ngọt ngào. "Cái miệng đã làm bẩn bút của tôi. Giờ thì dùng nó để tôn thờ tôi."
Jae Won sững sờ.
"Còn chờ gì nữa?" Kang Hyuk thúc giục.
Đôi tay run rẩy của Jae Won vươn ra, chạm vào chiếc thắt lưng da đắt tiền. Cậu loay hoay một lúc mới mở được cái khóa. Rồi đến chiếc cúc quần, và cuối cùng là khóa kéo. Từng lớp phòng bị của vị giáo sư được chính tay cậu gỡ bỏ. Anh chỉ mặc một chiếc quần lót boxer màu đen đơn giản. Nhưng bên dưới lớp vải đó, một hình dáng đang gồ lên.
Jae Won hít một hơi, và kéo nó xuống.
Cặc của Baek Kang Hyuk hiện ra. Nó không quá lớn, nhưng hoàn hảo về mặt hình thể. Thân mình thẳng, những đường gân xanh mờ mờ chạy dọc, và cái đầu khấc màu hồng sậm đã rỉ ra một ít dịch nhờn trong suốt vì kích thích.
"Nó đang đợi cậu đấy, Số Một." Kang Hyuk thì thầm.
Jae Won nhắm mắt lại, và cúi đầu xuống.
Cái chạm đầu tiên là của đôi môi. Cậu ngậm lấy đầu cặc của anh một cách rụt rè.
Kang Hyuk hít vào một hơi thật sâu qua kẽ răng. "Agh..."
Cảm nhận được phản ứng đó, Jae Won trở nên táo bạo hơn. Cậu bắt đầu dùng lưỡi. Cậu liếm dọc theo vành của đầu khấc, rồi xoáy tròn quanh cái lỗ nhỏ đang rỉ nước.
"Tốt hơn rồi đấy," Kang Hyuk thở dốc, một tay anh vươn ra, nắm lấy tóc của Jae Won. Anh không giật mạnh, chỉ giữ lấy, để điều khiển. "Sâu hơn. Dùng cả miệng của cậu đi."
Jae Won tuân lệnh. Cậu ngậm sâu hơn, cố gắng nuốt trọn sự kiêu hãnh của người đàn ông này vào trong cổ họng mình. Cảm giác nghẹn thở xen lẫn phấn khích. Cậu bắt đầu di chuyển đầu mình, lên xuống một cách vụng về.
"Dùng lưỡi," Kang Hyuk gằn giọng, nhưng trong giọng nói đã có sự run rẩy không thể che giấu. "Dùng lưỡi của cậu liếm dọc thân nó cho tôi."
Jae Won làm theo. Lưỡi cậu lướt trên những đường gân, cảm nhận sự rung động của chúng. Cậu ngậm, mút, liếm, dùng tất cả những gì mình có để phục vụ vị giáo sư. Và khi nghe được những tiếng thở dốc của anh thì cậu như được khuyến khích, càng thêm nhiệt tình nuốt sâu xuống.
Và Kang Hyuk thực sự đang mất kiểm soát. Anh ngả đầu ra sau thành ghế, cổ họng phát ra những tiếng rên trầm thấp.
"Ahh... đúng rồi... cái miệng của cậu... hư hỏng thật đấy... Sâu nữa đi... agh..."
Kang Hyuk hiện giờ không còn là vị giáo sư lạnh lùng nữa. Anh là một người đàn ông đang bị khoái lạc xâm chiếm. Và bàn tay còn lại của anh bắt đầu hành động vô thức. Anh từ từ cởi mấy chiếc cúc trên áo sơ mi của mình.
Jae Won, dù đang bận rộn, vẫn liếc mắt lên nhìn. Cậu thấy lồng ngực nảy nở của anh hiện ra. Bàn tay của anh tìm đến một bên đầu vú, và bắt đầu se nó.
"Nhìn đây, Jae Won," Kang Hyuk hổn hển "Nhìn xem cậu đang làm gì tôi này."
Cảnh tượng đó, một vị giáo sư đáng kính vừa được học trò bú cặc, vừa tự tay vê đầu vú của mình, nó dâm đãng đến mức làm cặc Jae Won giật lên từng hồi. Cậu tăng tốc độ, bú mút một cách tham lam hơn, như muốn vắt kiệt anh.
"Aahh... Jae Won... sướng quá... Chết tiệt... Sắp... sắp..." Kang Hyuk rên rỉ, hông anh bắt đầu nhấp nhẹ trên ghế. Anh sắp ra.
Nhưng ngay khi anh sắp đạt đến đỉnh, anh đột ngột hành động. Bàn tay đang nắm tóc Jae Won của anh đẩy mạnh đầu cậu ra.
"Dừng lại."
Jae Won ngẩng lên, ngơ ngác và khó hiểu. Môi và cằm cậu dính đầy nước bọt và dịch nhờn của anh. Cậu nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng và đôi mắt long lanh vì dục vọng của Kang Hyuk. Anh đang thở dốc, lồng ngực phập phồng.
"Tốt lắm," anh hổn hển nói, như vừa trải qua một bài kiểm tra thể lực. "Cậu đã qua được bài kiểm tra đầu tiên."
Anh nhìn xuống Jae Won đang quỳ gối, một ánh nhìn vừa hài lòng lại vừa đói khát.
"Giờ thì..." anh nói, giọng khàn đặc. "Đến lượt hàng thật mà cậu muốn nếm thử."
Kang Hyuk đứng dậy, xoay người lại, đưa tấm lưng và cặp mông hoàn hảo về phía Jae Won. Anh chống tay lên thành ghế, hơi cúi người về phía trước, một tư thế phơi bày và dâng hiến tuyệt đối. Anh quay đầu lại, nhìn Jae Won qua vai.
"Liếm nó đi."Kang Hyuk ra lệnh nhưng trong giọng lại ẩn chứa một sự cầu xin run rẩy.
Cậu vẫn quỳ trên sàn, ngước nhìn tấm lưng trần của vị giáo sư.
Tầm nhìn Jae Won di chuyển xuống.
Mọi giấc mơ, mọi tưởng tượng lén lút của cậu vỡ tan thành tro bụi trước cái thực tại này. Một thực tại trần trụi đập vào mắt cậu, khiến mọi tế bào trong người cậu gào thét.
Thứ đó đẹp đến mức làm người ta muốn phạm tội.
Cặp mông căng nảy tách ra, để lộ cái khe lồn sâu hút. Thịt môi hồng rực, mọng nước như một loại trái cấm, rịn ra một lớp dịch trong suốt khiến nó bóng loáng dưới ánh đèn. Nó mời gọi. Nó trơ trẽn. Vài sợi lông đen lún phún ẩm ướt, dính vào phần thịt non, chỉ càng khiến nó trông nguyên thủy và ngon lành chết người.
Nó không nằm yên. Jae Won thề rằng cậu có thể thấy nó đang thở. Những thớ thịt khẽ co giật, cái miệng xinh đẹp đó mấp máy như đang nếm thử không khí, như đang chờ đợi một cái lưỡi.
Đó không còn là bộ phận cơ thể của Baek Kang Hyuk.
Đó là một bữa tiệc. Và Jae Won chợt nhận ra mình đang chết đói.
Jae Won nuốt nước bọt, cổ họng khô khốc.
Kang Hyuk vẫn giữ im lặng, nhưng sự kiên nhẫn của anh có giới hạn. Anh khẽ nhúc nhích hông, một hành động gần như vô thức, khiến cho khe lồn kia như đang mời gọi một cách rõ ràng hơn.
"Còn phải để tôi nhắc lại à?" Giọng anh vang lên, có chút mất kiên nhẫn.
Jae Won không dám chậm trễ thêm nữa. Cậu bò về phía trước, khoảng cách giữa mặt cậu và cặp mông của Kang Hyuk ngày càng được rút ngắn. Cậu vùi mặt mình vào giữa hai má mông mềm mại, ấm áp của anh, hít một hơi thật sâu.
Kang Hyuk giật nảy người, một tiếng rên khe khẽ thoát ra từ cổ họng. "Ưm..."
Jae Won vươn lưỡi ra. Lưỡi cậu lướt dọc theo khe thịt, cảm nhận vị mặn của mồ hôi và vị ngọt của dâm thủy. Nó ngọt hơn cậu nghĩ, một vị ngọt đến gây nghiện.
"Mẹ nó..." Kang Hyuk rít lên, hai bàn tay bấu chặt lấy thành ghế, những khớp ngón tay trắng bệch.
Phản ứng của anh là ngọn lửa đổ thêm dầu vào ham muốn của Jae Won. Cậu táo tợn hơn. Cậu dùng lưỡi, tách hai mép thịt đang sưng mọng ra, để lộ ra toàn bộ nội thất màu hồng, ẩm ướt. Nó phức tạp và quyến rũ hơn cậu nghĩ, với những nếp gấp mềm mại đang không ngừng co bóp. Và rồi cậu tìm thấy nó. Hạt nhân của mọi khoái lạc. Một hạt đậu nhỏ, căng cứng, đang giật giật như một trái tim bé nhỏ.
Jae Won tập trung toàn bộ sự chú ý của mình vào đó. Cậu liếm nó, lúc nhẹ nhàng như cánh bướm, lúc lại dùng đầu lưỡi đá mạnh vào đó, rồi lại dùng môi mút lấy.
"A...A...AHHH! Jae Won!"
Kang Hyuk hét lên, không còn giữ được vẻ bình tĩnh nữa. Anh ngửa đầu ra sau, tấm lưng cong lên như một cánh cung. Cặp mông của anh chủ động đẩy về phía sau, ép chặt huyệt thịt của mình vào miệng Jae Won, như thể muốn cậu nuốt trọn lấy nó.
"Đúng rồi... ah... chỗ đó... Chỗ đó! Liếm nữa đi! Đừng có dừng lại!" anh kêu lên, những câu chữ rụng rời, lạc đi vì khoái cảm.
Jae Won vừa liếm, vừa dùng một tay banh rộng hai má mông của anh ra, để có thể vào sâu hơn. Từng dòng dâm dịch ứa ra theo mỗi lần cậu đảo lưỡi. Cậu cảm thấy một cảm giác thống trị chưa từng có. Ai có thể nghĩ tới việc Giáo sư Baek Kang Hyuk kiêu hãnh giờ đây lại rên rỉ, sắp tan thành vũng nước dâm đãng chỉ vì cái lưỡi của cậu học trò?
"Sướng quá... ôi con mẹ nó... sướng chết mất..." Kang Hyuk chửi thề "Số Một... cậu... ahh... cái lưỡi của cậu... giỏi lắm......"
Cái miệng hỗn của giáo sư thì cậu không còn lạ, nhưng trong tình huống này nó lại càng kích thích Jae Won hơn. Cậu tăng tốc, lưỡi cậu di chuyển một cách điên cuồng, tấn công hạt le nhỏ bé kia không ngừng nghỉ. Dâm thủy của Kang Hyuk tuôn ra ngày càng nhiều, chảy ướt cằm cậu. Jae Won nuốt lấy tất cả, xem đó như một thứ rượu thánh.
Cả cơ thể Kang Hyuk bắt đầu run lên bần bật, hai chân cũng sắp không trụ vững. Những cơn co giật của cực khoái đang đến rất gần. Anh không còn ra lệnh nữa, chỉ còn biết rên rỉ tên cậu trong vô thức.
"Jae Won... Jae Won... anh... anh sắp... Sắp ra... AAAAA..."
Anh sắp lên đỉnh chỉ bằng cái lưỡi của cậu. Ý nghĩ đó khiến Jae Won tự hào đến mức cặc của cậu căng trướng đau nhói.
Nhưng ngay khi Kang Hyuk sắp vỡ òa trong cơn cực khoái, một bàn tay đã vươn ra sau, nắm lấy tóc cậu và kéo giật cậu ra.
Jae Won ngẩng lên, ngơ ngác và hụt hẫng. Khuôn mặt cậu ướt đẫm nước bọt và cả nước dâm của Kang Hyuk. Cậu thấy vị giáo sư đang quay đầu lại nhìn mình, khuôn mặt đỏ bừng, đôi mắt long lanh nước, và lồng ngực phập phồng vì thở dốc.
"Đủ rồi," anh hổn hển nói, giọng khàn đặc đi. Anh liếc nhìn xuống sàn nhà, nơi Jae Won đang quỳ, nơi cây gậy thịt của cậu đang dựng đứng đầy thách thức.
"Nó... nó sẵn sàng rồi."
Kang Hyuk hơi run run đứng thẳng người dậy, xoay người lại đối mặt với cậu. Anh nhìn cậu với một ánh mắt vừa ra lệnh, vừa cầu khẩn. Một ánh nhìn của kẻ bề trên, nhưng lại đang khao khát bị chinh phục.
"Đứng dậy," anh ra lệnh. "Dùng cặc của cậu đi."
"Tôi muốn nó ở bên trong. Ngay bây giờ."
Đó là sự cho phép mà Jae Won cần, cậu lập tức đứng dậy, cơ thể trần trụi và tràn đầy năng lượng, thằng em cương cứng của cậu như một ngọn thương đang chĩa thẳng vào kẻ thù, à không, vào vị giáo sư của mình.
Kang Hyuk lập tức túm lấy vai Jae Won và đẩy mạnh.
"Lên giường."
Jae Won lảo đảo rồi ngã ngửa ra sau, lưng đập vào tấm nệm cứng của chiếc giường tầng dưới. Cậu nằm đó, ngơ ngác, hai chân hơi dạng ra, và cặc của cậu, vì tư thế nằm ngửa, lại càng trở nên nổi bật, chĩa thẳng lên trần nhà như một lời mời gọi trần trụi. Cậu đột nhiên nhận ra, mình đang ở trong một tư thế hoàn toàn bị động.
Và Kang Hyuk, con cáo già đó, đã ở ngay phía trên.
Anh trèo lên giường, quỳ gối rồi khéo léo dạng hai chân ra, ngồi thẳng lên hông của Jae Won. Giờ đây, anh đang ở trên, còn cậu thì ở dưới. Anh nhìn xuống cậu, một nụ cười nửa miệng đầy thỏa mãn.
Anh cúi xuống, bàn tay điêu luyện đó nắm lấy cây nấm của Jae Won. Anh không vội vàng. Anh dùng chính thứ dâm thủy đang rỉ ra từ cái lồn của mình, bôi một lớp mỏng lên đầu khấc sưng căng của cậu.
"Để xem," anh thì thầm. "Nó có làm tốt hơn cái lưỡi của cậu không."
Nói rồi, anh tự mình định vị. Jae Won có thể thấy cái khe lồn sưng mọng, ướt át của anh đang từ từ mở ra, hé lộ một cửa vào màu hồng sậm. Anh đặt nó ngay trên đỉnh khấc của cậu, chỉ một cái chạm nhẹ, một sự trêu chọc khiến toàn thân Jae Won run lên.
Và anh từ từ ngồi xuống.
"A...agh...!" Jae Won rít lên qua kẽ răng.
Cảm giác đó... không một từ ngữ nào có thể diễn tả được. Nóng bỏng, chật chội đến mức khó tin. Cậu cảm thấy đầu cặc của mình đang bị một thứ gì đó mềm mại, ẩm ướt nhưng lại siết chặt vô cùng, nuốt chửng lấy từng milimet một.
Kang Hyuk cũng thở ra một hơi dài, mặt anh nhăn lại trong một hỗn hợp của đau đớn và khoái lạc. Anh mất vài giây để cơ thể mình quen với kích cỡ của kẻ xâm nhập. Khi toàn bộ cây hàng của Jae Won đã ngập sâu bên trong, đỉnh của nó dường như đã chạm đến nơi sâu nhất, anh mới ngẩng đầu lên, mồ hôi đã lấm tấm trên trán.
Và anh bắt đầu di chuyển.
Nếu Jae Won nghĩ rằng Kang Hyuk sẽ chỉ đơn giản là nhấp lên nhấp xuống, thì cậu đã sai lầm một cách thảm hại. Đây không phải là chuyển động của một người lần đầu làm tình. Đây là một màn trình diễn của một bậc thầy.
Cặp mông căng tròn màu mật của Kang Hyuk bắt đầu uốn lượn.
Nó không chỉ xoay, nó nghiền. Mỗi vòng hông chậm rãi, ma mị đều khiến đầu cặc của Jae Won bị cối xay bằng thịt nóng bỏng bên trong nghiền nát. Rồi anh nhún xuống, sâu đến tận gốc, và cặp mông nảy lên một cách mời gọi. Anh nhấc hông lên, nhưng không bao giờ rút ra hoàn toàn, để lại một cảm giác hụt hẫng điên cuồng trước khi cái lồn của anh lại siết chặt lấy con cặc, một sự điêu luyện độc ác.
"Thế nào?" Anh thở dốc ngay bên tai Jae Won, hơi thở nóng rẫy. "Cái lỗ của anh... có làm em sướng không?"
Jae Won không nói được. Cậu chỉ có thể ngửa cổ rên lên một tiếng dài, hai tay bấu chặt lấy hông anh, cảm nhận từng thớ thịt mông mềm mại nóng hổi dưới tay mình.
Câu trả lời đó dường như làm Kang Hyuk hài lòng. Anh tăng tốc.
Trò trêu chọc kết thúc, giờ là lúc của sự hoang dại. Kang Hyuk bắt đầu dập hông xuống, biến mình thành một cỗ máy làm tình hoàn hảo. Cặp mông nảy lên và hạ xuống một cách điên cuồng, tạo thành những tiếng bốp bốp vang dội khi đập vào háng Jae Won. Nước lồn của anh tuôn ra như suối, trộn với dịch của Jae Won, chảy tràn ra khỏi nơi giao hợp. Nó làm ướt nhẹp cả vùng bụng dưới, khiến đám lông mu của họ dính bết vào nhau, lầy lội và tục tĩu. Cả căn phòng ngập trong một thứ âm thanh duy nhất: tiếng da thịt lốp bốp và tiếng rên rỉ của hai kẻ đang làm tình đến quên trời đất.
Jae Won nằm đó, hoàn toàn chìm trong sung sướng, phê tận óc. Cậu không phải làm gì cả, chỉ việc nằm yên và để cho con sóng dục vọng do người kia tạo ra cuốn đi. Và rồi, một suy nghĩ điên rồ lóe lên. Cặc của cậu đang nằm lút sâu bên trong anh, nhưng tại sao...
"Agh... sướng quá... cặc em to quá..." Kang Hyuk rên lên, hông lại xoáy một vòng.
...tại sao cậu lại có cảm giác mình mới là đứa bị chơi?
Bị một cái âm đạo tham lam, và dâm đãng địt cho ngóc đầu không nổi.
Huyệt động của Kang Hyuk không chỉ cưỡi, nó đang nuốt chửng. Nó mút, siết lấy, mơn trớn từng thớ gân trên thằng nhỏ của cậu. Jae Won không phải người làm tình, cậu là dụng cụ, là một món đồ chơi sống đang bị vắt kiệt đến giọt tinh cuối cùng để phục vụ cho khoái lạc của vị giáo sư.
Và thứ âm thanh phát ra từ cổ họng Kang Hyuk còn gây nghiện hơn cả ke. Những nốt trầm gầm gừ trong cổ họng, những nốt cao nức nở vỡ ra khi thằng nhỏ của cậu cạ vào đúng điểm, những tiếng "ưm" kéo dài, lười biếng khi anh lại nhấn cái mông chết tiệt đó xuống.
"Ahh... đúng rồi... sâu hơn một chút... cặc của em... nó đang ở đúng chỗ rồi, Jae Won à..."
"Ưm... cứ thế này... chưa được ra... để tôi cưỡi em... để tôi vắt kiệt em..."
Jae Won ngước lên, và cậu không còn thấy giáo sư Baek Kang Hyuk nữa, cậu chỉ thấy một con hồ ly tinh dâm đãng. Gương mặt đỏ bừng vì tình dục, đôi môi sưng đỏ, hé mở thở dốc, đôi mắt hẹp dài khép hờ, chỉ còn lại một vệt sáng long lanh, đê mê. Anh đẹp một cách độc ác. Một con yêu tinh đang hút cạn sinh lực của cậu. Và chết tiệt, Jae Won sẵn sàng dâng hiến tất cả.
Anh quá giỏi. Quá điêu luyện. Quá dâm dục.
Sự điêu luyện đó, ban đầu khiến Jae Won mê mẩn, giờ đây lại làm dấy lên một suy nghĩ lạnh lẽo trong đầu cậu.
Đây... không thể là lần đầu tiên của Kang Hyuk.
Một người không thể có được kỹ năng cưỡi cặc thần sầu như vậy nếu không có kinh nghiệm. Những cơ vòng bên trong anh co thắt một cách chủ động, lúc siết chặt, lúc lại thả lỏng để rồi thít lại bất ngờ, như đang cố tình vắt sữa cậu....
Những câu hỏi nối đuôi nhau hiện ra trong đầu Jae Won, độc địa như một bầy rắn.
Giáo sư đã học những kỹ năng này ở đâu? Ai đã dạy anh ấy? Trước mình, đã có bao nhiêu thằng khác được nằm ở vị trí này? Đã có bao nhiêu con cặc được cái lồn dâm đãng này cưỡi lên?
Có phải là một tên bác sĩ nào khác trong bệnh viện này không? Hay là một sinh viên thực tập nào đó? Hay một kẻ nào đó ngoài kia mà Jae Won không hề biết?
Ghen.
Một cảm giác ghen tuông chua loét, cay đắng bốc lên từ dạ dày. Cậu không còn chỉ thấy sung sướng nữa. Cậu thấy tức giận. Tức giận vì mình không phải là người đầu tiên. Tức giận vì có kẻ khác đã được nếm thử vị ngọt này. Tức giận vì sự thành thạo của anh chứng tỏ cậu không phải là duy nhất.
Cậu, Yang Jae Won, chỉ là một trong số đó.
Cái suy nghĩ đó đã thay đổi tất cả. Con cún con Jae Won ngoan ngoãn nằm im hưởng thụ đã biến mất. Thay vào đó là một con sói bị chọc giận. Một con sói muốn đánh dấu lãnh thổ của mình.
Nụ cười thỏa mãn trên môi Kang Hyuk bỗng vụt tắt khi anh cảm nhận được sự thay đổi ở người bên dưới. Hai bàn tay của Jae Won càng thêm siết chặt lấy hông anh, để lại những dấu vết đỏ ửng, muốn bầm tím.
"Agh... Jae Won... em làm sao..."
Kang Hyuk chưa kịp nói hết câu.
Với một sức mạnh bất ngờ, Jae Won gồng người ngồi dậy. Hành động đột ngột đó khiến Kang Hyuk mất thăng bằng. Cùng lúc đó, Jae Won dùng một tay ôm lấy eo anh, tay kia đè vai anh xuống, và trong một chuyển động duy nhất, mạnh mẽ và dứt khoát...
Cậu lật ngược tình thế.
"A!" Kang Hyuk kêu lên một tiếng kinh ngạc khi lưng anh đập xuống nệm, và Jae Won giờ đây đã ở phía trên. Cặc của cậu vẫn còn ngập sâu bên trong anh, nhưng vị thế đã hoàn toàn thay đổi.
Jae Won chống hai tay xuống giường, hai bên người Kang Hyuk, nhốt anh lại. Cậu nhìn xuống khuôn mặt đang ngỡ ngàng của vị giáo sư. Đôi mắt cậu không còn là sự sùng bái hay mê đắm nữa. Chúng đang cháy rực lên một ngọn lửa mới. Một ngọn lửa của sự ghen tuông, của sự tức giận, và của ham muốn chiếm hữu tột cùng.
Cậu cúi xuống, gằn giọng vào tai anh.
"Để em."
Kang Hyuk ngơ ngác. Chuyện gì vừa xảy ra vậy?
Nhưng Jae Won không cho anh một giây nào để định thần. Dương vật đang cắm sâu trong Kang Hyuk đã bắt đầu cú giáng đầu tiên.
"Aaa—!" Kang Hyuk bất ngờ kêu lên.
Jae Won rút ra gần hết, quy đầu cọ vào vành thịt mẫn cảm, rồi lại nhấn vào lút cán. Thô bạo.
"Hức—ư!"
Đây không phải là làm tình. Đây là trừng phạt. Jae Won không còn là cậu học trò ngoan ngoãn, si mê nữa. Cậu là một con chó điên đang trong cơn động dục, đang cố gắng đánh dấu lên lãnh thổ của mình. Hông cậu giật lên nảy xuống như một cỗ máy điên loạn, không có nhịp điệu. Mỗi cú nhấp của cậu đều tàn nhẫn, rút ra gần hết chỉ để nhìn cái lỗ thịt sưng đỏ co bóp níu kéo, rồi lại đâm vào đến tận cùng, làm Kang Hyuk thấy mình thật sự sắp bị chịch nát.
Kang Hyuk không thể phản kháng, cũng không thể rên rỉ một cách có chủ đích. Âm thanh bật ra từ miệng anh chỉ là những mảnh vỡ bị đánh bật ra khỏi lồng ngực theo từng nhịp nắc như muốn đoạt mạng của Jae Won
"A!"
PHẬP
"ư..."
PHẬP
"đừng... haa..."
PHẬP
"Jae... ực... Won..."
Dâm thủy của Kang Hyuk tuôn ra như suối, nhưng nó không làm cho mọi thứ trơn tru hơn. Nó chỉ khiến cho mỗi lần rút ra của Jae Won càng thêm tục tĩu, kéo theo cả một dòng chất lỏng đặc sánh, nhễu xuống cả ga trải giường.
"Dừng... haa... Jae Won... ưm... chậm... chậm lại... AHH!"
Và Jae Won không quan tâm lời van xin của anh, cậu chỉ muốn chiếm hữu giáo sư của mình từ trong ra ngoài.
"Những thằng khác... có làm thế này với anh không?" Jae Won gầm gừ, giọng nói của cậu khàn đặc vì ghen tuông, hơi thở nóng rực phả vào tai Kang Hyuk. "HẢ?"
Kang Hyuk không trả lời được. Anh chỉ có thể lắc đầu trong vô thức, cơ thể bị đóng đinh xuống giường bởi nhịp điệu tàn bạo của Jae Won. Cú sốc ban đầu đã qua đi, giờ đây chỉ còn lại một cơn bão khoái lạc thuần túy, một cơn bão mạnh đến mức nó gần như xóa sổ mọi suy nghĩ của anh. Cái cảm giác bị lấp đầy, bị đâm chọc một cách dữ dội này... nó đánh thức một phần sâu kín và đen tối nhất trong anh.
"Cái lồn này là của ai?" Jae Won nắm lấy hông anh, ghì chặt xuống giường để địt vào sâu hơn. "NÓI!"
"Của... hức... của em..." Kang Hyuk rên rỉ giữa những tiếng nấc. "Ahh... Jae Won... là của em..."
"Vậy sao nó lại biết cách kẹp cặc như một con điếm thế này?" Jae Won thúc mạnh hơn nữa, là trừng phạt. "Anh đã cưỡi trên bao nhiêu con cặc rồi hả? Anh đã rên rỉ dâm đãng thế này cho bao nhiêu thằng nghe nghe rồi?"
Cậu muốn địt anh đến quên cả tên mình. Cậu muốn đổ đầy cái lồn này bằng tinh dịch của cậu, để khi bụng Kang Hyuk phình to lên, để nó không còn chỗ chứa cho bất cứ thằng nào khác. Jae Won muốn mỗi lần anh nhắm mắt lại, hình ảnh duy nhất anh thấy là con cặc của cậu đang hành hạ anh. Mỗi khi anh tự sướng, âm thanh duy nhất anh nghe là tiếng gằn gừ của cậu bên tai.
Kang Hyuk giờ đây đã hoàn toàn mụ mị. Anh không còn suy nghĩ được gì nữa, chỉ còn lại cơn sung sướng bạo liệt từ chỗ giữa hai chân lan ra khắp cơ thể. Anh chỉ có thể nằm đó, hai chân quắp chặt lấy hông Jae Won, ngửa cổ lên mà rên rỉ.
Tiếng rên của Kang Hyuk không còn kiểm soát được nữa. Nó xé toạc sự im lặng.
"Ahh... Jae Won... Địt... địt chết anh đi... Sâu hơn nữa... AaaA—AGH!"
Tiếng hét đó sắc lẹm, vang vọng. Jae Won giật bắn mình, cơn điên tạm lắng xuống. Chết tiệt. Đây là bệnh viện.
Ngay lập tức, cậu cúi rạp người. Nhưng thay vì một nụ hôn, Kang Hyuk nhận được cả lòng bàn tay của Jae Won áp thẳng lên miệng, bịt chặt lấy tiếng rên của mình.
"Ưm! Ưm... ực..."
Toàn bộ tiếng kêu gào của Kang Hyuk giờ bị nén lại thành những âm thanh tuyệt vọng. Jae Won cảm nhận được đôi môi sưng mọng của anh đang mấp máy, thậm chí là cắn nhẹ vào lòng bàn tay cậu trong cơn hoảng loạn. Hơi thở nóng hổi, ướt át phả vào da cậu, và đôi mắt anh trợn tròn, ngập nước, vừa sợ hãi vừa đê mê.
Cảnh tượng này còn kích thích hơn vạn lần.
Jae Won không hề giảm nhịp độ. Ngược lại, cậu dập mạnh hơn, tàn bạo hơn, ghé sát vào tai anh, thì thầm trầm thấp như ác quỷ.
"Anh rên lớn thế làm gì?" Cậu hỏi, mỗi từ là một lần thúc vào sâu "HẢ?"
"Muốn cả cái bệnh viện này kéo vào xem em địt nát lồn của anh ra hay sao, thưa giáo sư?"
Kang Hyuk điên cuồng lắc đầu, nước mắt chảy thành dòng.
"Muốn họ thấy bộ dạng dâm đãng này của anh à?" Jae Won nhếch mép, bàn tay vẫn bịt chặt. "Thấy anh bị một thằng học trò đè ra địt đến không nói được một câu hoàn chỉnh?"
Kang Hyuk lại lắc đầu.
"Không muốn?" Cậu cười khẩy, một nụ cười độc ác. "Vậy thì chỉ được rên cho một mình em nghe thôi. Nhỏ tiếng vào, nghe chưa?"
Bàn tay của Yang Jae Won vẫn đang bịt chặt lấy miệng Kang Hyuk, nhưng cậu không còn nhận thức được điều đó nữa.
Những tiếng rên của Kang Hyuk vỡ ra thành một chuỗi "ư... a..." không thành tiếng dưới bàn tay Jae Won. Một thứ âm thanh khoái lạc bị chặn lại, rung lên bần bật, vừa ấm ức vừa mời gọi.
Và rồi cậu cảm nhận được nó.
Cơn co giật đầu tiên. Âm đạo của anh siết lại, một cái kẹp bằng thịt chết người. Tiếng "ư ử" của anh cao hơn, gấp gáp hơn. Rồi cơn co giật thứ hai, thứ ba, liên tiếp, không ngừng nghỉ. Nó biến thành một cái máy vắt sống, một con quái vật nóng ẩm đang vắt lấy tinh trùng của cậu qua từng thớ thịt. Từng đợt co thắt của Kang Hyuk gửi một đợt sốc điện thẳng đến xương sống Jae Won.
Ghen tuông? Chiếm hữu? Tất cả đều vô nghĩa.
"Aaargh!"
Jae Won gầm lên một tiếng cuối cùng, vùi mặt vào hõm cổ đẫm mồ hôi của Kang Hyuk. Cậu đã cố gắng rút ra, một nỗ lực cuối cùng của một bộ não sắp đoản mạch, nhưng đã quá muộn. Những cơn co thắt của Kang Hyuk đã giữ chặt cậu lại, và cậu đã bắn. Bắn đến cạn kiệt, đổ đầy cái lồn đang phập phồng điên cuồng kia bằng tinh dịch nóng hổi của mình, cùng lúc với dòng nước của anh cũng đang tuôn ra, và tinh dịch của anh cũng phóng đầy lên bụng cậu, hòa quyện lại thành một mớ hỗn độn, tục tĩu và tuyệt vời.
Cơn cao trào qua đi, để lại một sự mệt mỏi tột cùng. Sức lực của Jae Won như bị rút cạn. Cậu đổ gục xuống, cả cơ thể nặng trĩu đè lên người Kang Hyuk. Bàn tay đang bịt miệng anh cũng mềm nhũn ra và rơi xuống bên cạnh.
Sự im lặng bao trùm căn phòng.
Chỉ còn lại tiếng thở dốc của hai người đàn ông, hòa vào nhau, gấp gáp và nặng nhọc. Mùi mồ hôi, mùi tinh dịch, mùi của tình dục nồng nặc trong không khí. Họ nằm im như thế một lúc lâu, da thịt ướt át dính dấp. Jae Won vẫn còn ở bên trong Kang Hyuk, nhưng đang từ từ mềm lại.
Và rồi, khi cơn phê của hoan lạc qua đi, logic bắt đầu quay trở lại.
Đầu tiên là nhận thức về thực tại. Mình vừa làm gì vậy? Mình vừa... địt giáo sư của mình đến mức bắn vào trong.
Sự hoảng loạn bắt đầu len lỏi. Jae Won vội vàng rút ra. Một tiếng phụt tục tĩu vang lên. Cậu nhìn xuống. Cặc của cậu bóng nhẫy, dính đầy một thứ chất lỏng hỗn hợp. Và từ cái khe mật đang sưng đỏ của Kang Hyuk, một dòng tinh dịch màu trắng đục từ từ trào ra, chảy xuống tấm ga giường, tạo thành một vũng nhỏ nhếch nhác.
Cảnh tượng đó, bằng một cách nào đó, lại khởi động một phần khác trong bộ não của cậu. Phần não của một bác sĩ.
Cậu bò dậy, nằm xuống bên cạnh Kang Hyuk trên chiếc giường đơn chật chội. Cả hai đều không nói gì. Jae Won quay mặt đi, nhưng tâm trí cậu thì đang chạy hết tốc lực.
Phân tích dữ liệu.
Sự thật 1: Đối tượng Baek Kang Hyuk, giới tính nam trên giấy tờ, có một bộ phận sinh dục ngoại lai trông giống âm đạo của nữ giới.
Sự thật 2: Bộ phận này có khả năng tiết dịch khi bị kích thích và có khả năng co thắt khi đạt cực khoái.
Sự thật 3: Mình, Yang Jae Won, vừa thực hiện hành vi giao cấu không an toàn và xuất tinh vào bên trong âm đạo của đối tượng.
Câu hỏi logic tiếp theo: Cấu trúc bên trong là gì?
Bộ não bác sĩ của Jae Won bắt đầu vẽ ra các sơ đồ giải phẫu. Một âm đạo thường sẽ dẫn đến đâu? Cổ tử cung. Và sau cổ tử cung là gì? Tử cung.
Chết tiệt.
Nếu có tử cung... nó có hoạt động không? Có niêm mạc không? Và... câu hỏi kinh khủng nhất... có buồng trứng không?
Sự tò mò khoa học và nỗi sợ hãi cá nhân bắt đầu hòa quyện vào nhau thành một mớ hỗn độn. Mọi lo lắng về sự nghiệp, về mối quan hệ thầy trò, về việc mình vừa nổi điên và cư xử như một con thú, tất cả đều bị gạt sang một bên. Giờ đây, trong đầu cậu chỉ có một câu hỏi sinh học mang tầm vóc vũ trụ.
Cậu không thể chịu đựng được nữa. Cậu phải hỏi.
Cậu quay sang nhìn Kang Hyuk. Anh vẫn nằm im, mắt nhắm nghiền, khuôn mặt không một chút biểu cảm. Trông anh như đang ngủ, nhưng Jae Won biết là không phải. Lồng ngực anh vẫn đang phập phồng một cách nặng nề.
Giọng của Jae Won phát ra, nhỏ như tiếng muỗi kêu, và run rẩy một cách đáng thương, hoàn toàn trái ngược với hành động cầm thú mà cậu vừa làm.
"Thưa giáo sư..."
Kang Hyuk không mở mắt, nhưng một bên lông mày của anh khẽ nhướng lên, cho thấy anh đang nghe.
Jae Won nuốt nước bọt, lấy hết can đảm của một đời người để hỏi câu hỏi ngu ngốc và không phù hợp nhất trong lịch sử loài người.
"...Anh..." cậu ngập ngừng. "...có thai... được không ạ?"
Baek Kang Hyuk, người vừa mới đây còn đang tan chảy trong cơn cực khoái, từ từ mở mắt ra. Anh không di chuyển, chỉ quay đầu trên gối, nhìn thẳng vào cậu học trò của mình. Khuôn mặt anh, vốn đang thả lỏng sau cơn hoan lạc, giờ đây hiện lên một vẻ... không thể tin nổi. Đó không phải là sự tức giận, mà là một sự ngạc nhiên tột độ, như thể anh vừa nghe thấy một câu đùa vô duyên giữa đám tang.
"Sau tất cả những gì vừa xảy ra..." anh nói, giọng vẫn còn khàn, nhưng đã bắt đầu lấy lại sự mỉa mai quen thuộc. "...đó là điều cậu lo lắng à, Số Một?"
Anh ngồi dậy, hoàn toàn không bận tâm đến cơ thể trần truồng, lấm lem của mình. Anh nhìn xuống Jae Won, người đang co rúm lại như một đứa trẻ làm sai.
"Cậu lo mình sẽ phải đi mua sữa bột và tã lót cho tôi sao? Hay cậu đang tính toán xem nên đặt tên con là gì?"
Jae Won chỉ biết lắc đầu nguầy nguậy, mặt đỏ bừng như cà chua chín. "Em... em không..."
"Không," Kang Hyuk ngắt lời, giọng anh trở nên lạnh lẽo và dứt khoát "Tôi không có buồng trứng. Cấu trúc của tôi là một sự thiếu sót về mặt sinh học, không phải một phép màu. Tử cung của tôi không có chức năng sinh sản. Nó chỉ ở đó để nhận lấy tinh dịch của những thằng ngốc tò mò như cậu." Anh dừng lại, nhìn thẳng vào mắt Jae Won. "Giờ thì cậu đã thỏa mãn với câu trả lời mang tính khoa học đó chưa? Hay cậu cần tôi vẽ sơ đồ giải phẫu ra cho cậu xem?"
"Dạ không... không cần ạ..." Jae Won lí nhí.
"Tốt. Vậy thì im đi." Kang Hyuk kết luận, rồi ngả người ra sau, tựa lưng vào tường, mắt nhắm lại.
Một sự im lặng khác lại bao trùm. Jae Won nằm đó, và một cảm giác kỳ lạ, không thể gọi tên ập đến. Cậu đã nghĩ nó sẽ là sự nhẹ nhõm. Nhưng không. Sâu trong lồng ngực cậu, len lỏi một cảm giác... hụt hẫng.
Một sự thất vọng vô lý đến kỳ cục.
Bởi vì chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi giữa câu hỏi ngu ngốc của cậu và câu trả lời phũ phàng của Kang Hyuk, bộ não đã phản chủ của Jae Won đã kịp vẽ ra một hình ảnh. Một hình ảnh báng bổ đến tột cùng, nhưng lại kích thích đến mức khiến cậu phải siết chặt ngón chân.
Hình ảnh giáo sư Baek, có lẽ là ở tháng thứ sáu hay thứ bảy, vẫn mặc chiếc áo blouse trắng tinh tươm đó, nhưng không thể cài cúc được nữa vì chiếc bụng tròn, sưng to đang đội lên. Anh vẫn sẽ đi lại trong hành lang với cái vẻ mặt cau có đó, vẫn sẽ chửi rủa mọi người, nhưng thỉnh thoảng sẽ phải đưa tay ra sau đỡ lấy lưng mình. Và lồng ngực của anh... cặp vú vốn đã mềm mại đó, giờ sẽ căng tròn, nặng trĩu, và có lẽ... sẽ rỉ ra những giọt sữa đầu tiên. Ý nghĩ được áp miệng vào đó, được nếm thử vị sữa của anh...
Bụp.
Thực tại tàn nhẫn đã đập tan ảo mộng dâm đãng đó. Không có cái bụng nào sưng to cả. Không có sữa. Chỉ có sự thật phũ phàng rằng cậu vừa bắn hết giống của mình vào một nơi sẽ không bao giờ có thể nảy mầm.
Và khi nhận ra mình đang thực sự thất vọng về điều đó, Jae Won mới cảm thấy hoảng hốt với chính bản thân mình. Cơn điên đã qua. Con chó hoang trong người cậu đã bị tiêm thuốc mê và lặn mất tăm, chỉ còn lại cậu sinh viên y khoa tội nghiệp, đang nhận thức được sự thật rằng mình vừa có một màn làm tình bạo liệt và đầy ghen tuông với vị giáo sư của mình, và còn thầm mong có thể làm anh ta có bầu.
Mình đã làm gì thế này?
Cậu nằm đó, bên cạnh người đàn ông mà cậu vừa mới chịch nát, cảm thấy mình còn tệ hơn cả một thằng cầm thú. Mọi thứ rối như một mớ bòng bong.
"Cái màn hoá điên lúc nãy," giọng nói của Kang Hyuk đột ngột vang lên, phá vỡ sự im lặng. "Là sao vậy?"
Jae Won giật mình. Cậu biết Kang Hyuk đang nói đến chuyện gì.
"Em..."
"Trả lời," Kang Hyuk ra lệnh, giọng không cho phép trốn tránh.
Và rồi, trong sự nhục nhã ê chề, Jae Won đã thú nhận. Cậu kể về sự ghen tuông của mình, về cái suy nghĩ điên rồ rằng vị giáo sư quá điêu luyện, rằng anh chắc chắn đã có nhiều người khác. Cậu nói trong sự lắp bắp, giọng nói nhỏ dần, xấu hổ đến mức chỉ muốn độn thổ.
Khi cậu nói xong, Kang Hyuk vẫn im lặng một lúc. Jae Won đã chuẩn bị tinh thần để nhận lấy một trận cười chế nhạo nữa. Và lần này, cậu đã đúng.
Một tiếng cười khẩy, trầm và đầy vẻ miệt thị, phát ra từ cổ họng Kang Hyuk.
"Đồ ngốc," anh nói, nhưng lần này nó không có sự mệt mỏi, mà là một sự ngạo mạn không hề che giấu. Anh ngồi dậy, nhìn xuống Jae Won như nhìn một sinh vật hạ đẳng.
"Cậu ghen à? Vì tôi quá giỏi?" Anh nhướng một bên mày. "Yang Jae Won, cậu nghĩ tôi là ai và cậu nghĩ một người có bí mật thế này sẽ tùy tiện cho kẻ khác vào trong cơ thể mình à?"
Không đợi Jae Won trả lời, anh tiếp tục "Tôi đã dành cả cuộc đời mình để nghiên cứu thứ phức tạp nhất vũ trụ: cơ thể con người. Tôi hiểu rõ từng sợi dây thần kinh, từng phản ứng hóa học, từng điểm G, dù là của nam hay của nữ. Tôi có thể nhìn vào một bệnh nhân và biết chính xác phải cắt ở đâu để cứu mạng họ."
Anh dừng lại, ánh mắt sắc bén quét từ đầu đến chân Jae Won.
"Vậy cậu nghĩ, tôi lại không hiểu chính cơ thể của mình sao?" Anh vỗ nhẹ vào bụng dưới. "Tôi biết chính xác điểm nào bên trong này cần được kích thích, góc độ nào là sâu nhất, nhịp điệu nào sẽ mang lại khoái cảm tối đa. Đó không gọi là kinh nghiệm, Số Một à."
Anh cúi xuống gần hơn, nụ cười trên môi càng thêm mỉa mai.
"Đó gọi là thiên tài."
"Tôi giỏi phẫu thuật, và dĩ nhiên, tôi cũng giỏi làm tình. Có gì khó hiểu sao?"
Jae Won hoàn toàn câm nín. Cậu há hốc mồm, nhìn chằm chằm vào vị giáo sư. Lời giải thích này, bằng một cách nào đó, còn đáng sợ và đáng ngưỡng mộ hơn cả việc anh ta có cả chục người tình.
Sự ghen tuông của cậu biến mất, thay vào đó là một cảm giác choáng ngợp và... một sự sùng bái còn sâu sắc hơn trước. Cậu đang làm tình với một vị thần, một vị thần biết chính xác làm thế nào để tự biến mình thành một con điếm hoàn hảo nhất.
Kang Hyuk nhìn thấy sự thay đổi trong mắt Jae Won, từ ngơ ngác chuyển sang thán phục. Anh biết mình đã hoàn toàn kiểm soát được thằng nhóc này, cả về thể xác lẫn tinh thần. Anh thở dài, rồi ngồi thẳng dậy. Đã đến lúc thiết lập luật chơi.
"Nghe đây, Yang Jae Won," anh nói, giọng nghiêm túc. "Chuyện này, cái thứ giữa chúng ta, nó sẽ diễn ra theo luật của tôi."
"Ở bệnh viện, cậu vẫn là Số Một, tôi là giáo sư của cậu. Mối quan hệ của chúng ta là công việc. Tôi sẽ không tha cho cậu bất cứ sai sót nào. Rõ chưa?"
Jae Won gật đầu lia lịa.
"Nhưng ở đây," anh ngừng lại, ánh mắt quét qua căn phòng, qua chiếc giường bừa bộn. "...ở những nơi không có ai khác, cậu là của tôi." Anh nhếch mép. "Và tôi... cũng là của cậu. Cậu có thể nhìn, có thể chạm, có thể làm những gì mà cậu đã làm lúc nãy."
"Đổi lại," anh nói tiếp, "Cậu phải tuyệt đối nghe lời. Và không bao giờ được phép ghen tuông vớ vẩn nữa."
Đó là một lời tỏ tình méo mó nhất trên đời. Nhưng đối với Jae Won, nó lại là bản nhạc du dương nhất. Cậu gật đầu, không một chút do dự "Dạ, thưa giáo sư."
"Tốt." Kang Hyuk có vẻ hài lòng. Anh cúi xuống, và lần này, anh đặt lên môi Jae Won một nụ hôn. Nó không phải sự trừng phạt hay chiếm đoạt. Nó sâu, chậm, và mang hương vị của một bản hợp đồng vừa được ký kết. Hợp đồng của quỷ.
.o.
Sáng hôm sau, Trung tâm Chăm sóc Chấn thương lại quay về với nhịp điệu thường ngày.
Y tá Cheon Jang Mi nhận thấy một sự thay đổi. Bác sĩ Yang Jae Won không còn lơ ngơ như người mất hồn nữa. Cậu tập trung, quyết đoán, và hiệu quả một cách đáng ngạc nhiên. Cậu vẫn kính sợ giáo sư Baek như sợ cọp, nhưng trong sự sợ hãi đó dường như có thêm... một cái gì đó khác mà cô không thể gọi tên.
Mọi thứ dường như đã trở lại bình thường.
Nhưng chỉ có hai người họ biết, mọi thứ đã thay đổi mãi mãi.
Chiều hôm đó, trong một hành lang đông người, giáo sư Baek đi lướt qua Jae Won. Anh làm rơi cây bút Montblanc của mình.
"Số Một, nhặt lên cho tôi."
"Vâng, thưa giáo sư."
Jae Won cúi xuống nhặt cây bút. Khi cậu đưa nó lại cho Kang Hyuk, những ngón tay của họ khẽ chạm vào nhau. Chỉ một khoảnh khắc.
Nhưng trong khoảnh khắc đó, Jae Won đã nhìn vào mắt anh. Và cậu thấy trong đôi mắt đen láy đó một lời hứa hẹn, một lời nhắn nhủ không lời.
Tối nay. Phòng nghỉ.
Jae Won mỉm cười, một nụ cười mà chỉ có cậu hiểu.
Hết.
Aww nghĩ tới Giáo sư là hồ ly tinh thấy mlem thiệt ấy 👁🫦👁
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro