Tất Lưới

Author: Luci.

Pairing: Yang Jae Won x Baek Kang Hyuk.

Summary: Yang Jae Won có một fetish. Baek Kang Hyuk biết điều đó. Mọi chuyện bắt đầu từ đây.

ooc, no beta.

.o.

Phòng trực đêm của Trung Tâm Chấn Thương vốn chỉ có mùi thuốc sát trùng và mùi của sự mệt mỏi. Nhưng đêm nay, nó còn có mùi của mồ hôi, của da thịt, và của dục vọng không thể kìm nén.

Trên chiếc giường tầng cứng ngắc, Yang Jae Won đang ra vào bên trong người yêu của mình.

"Aah... Jae Won... sướng quá~"

Giọng của Baek Kang Hyuk khàn đặc, đứt quãng, không còn chút uy nghiêm nào của một vị giáo sư đầu ngành. Anh đang nằm ngửa, hai chân dài miên man vắt lên vai Jae Won, tạo thành một góc độ hoàn hảo để cặc của cậu đâm vào sâu nhất có thể. Mỗi cú thúc của Jae Won đều khiến cơ thể anh nảy lên, tấm lưng trần cọ xát vào tấm ga trải giường màu xanh nhạt.

Nhưng tâm trí của Jae Won không hoàn toàn ở đó.

Dĩ nhiên, cậu đang cảm nhận từng thớ thịt nóng ẩm, ướt át bên trong cái lồn của Kang Hyuk đang co bóp, siết chặt lấy cặc của cậu. Cảm giác đó đủ để khiến bất kỳ thằng đàn ông nào phát điên. Nhưng ánh mắt của Jae Won, trong cơn mê dại, lại không dán vào khuôn mặt đang đỏ bừng vì khoái cảm của Kang Hyuk.

Ánh mắt Jae Won dán chặt vào đôi chân anh.

Đôi chân của giáo sư Baek là một tuyệt tác. Chúng dài, thẳng, với những đường cơ săn chắc nhưng không quá thô kệch. Làn da màu mật căng mịn, tương phản với những dấu hôn đỏ ửng mà cậu đã để lại ở đùi trong. Và khi chúng đang vắt trên vai cậu như thế này, chúng là một cảnh tượng đầy nhục cảm.

Jae Won vừa thúc hông, vừa tưởng tượng.

Cậu tưởng tượng ra đôi chân này, được bọc trong một lớp tất lưới màu đen.

Những mắt lưới hình kim cương sẽ siết chặt lấy từng tấc da thịt, khiến chúng càng thêm nổi bật. Jae Won tưởng tượng ra cảnh mình dùng tay miết dọc theo lớp lưới, cảm nhận sự thô ráp của nó trên những đầu ngón tay. Cậu tưởng tượng ra cảnh mình dùng miệng cắn nhẹ vào lớp lưới, rồi dùng lưỡi liếm láp làn da bên dưới qua từng mắt lưới nhỏ. Cậu tưởng tượng mình sẽ xé toạc lớp lưới đó ra để có thể vùi mặt vào đùi trong của Kang Hyuk, hoặc sẽ đụ anh điên cuồng trong khi đôi chân anh vẫn còn đang mặc nó.

"Aaa..." Jae Won dập hông mạnh hơn khi cơn mơ tưởng lên đến đỉnh điểm.

Nhưng rồi, một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng cậu, dập tắt ngọn lửa ham muốn trong giây lát.

Biến thái.

Từ đó hiện lên trong đầu Jae Won. Nếu Kang Hyuk biết được những suy nghĩ này... thì sao? Tính cách của giáo sư, cậu là người hiểu rõ hơn ai hết. Dữ như cọp và ghét những thứ phiền phức, sến súa. Anh có thể sẽ nhìn cậu bằng ánh mắt khinh bỉ, sẽ đẩy cậu ra và chửi thẳng vào mặt cậu là một thằng biến thái.

Và tệ nhất là...

"...Chúng ta chia tay đi."

Nỗi sợ hãi đó thật đến mức khiến nhịp thúc của cậu khựng lại trong một giây.

Sự thay đổi đột ngột đó ngay lập tức bị Kang Hyuk nhận ra. Anh mở đôi mắt đang lim dim vì đê mê, nhìn cậu với vẻ khó hiểu và một chút bực bội.

"Sao thế?" Kang Hyuk hỏi, giọng vẫn còn hổn hển. "Hết sức rồi à?"

Câu hỏi sắc lẻm của anh kéo Jae Won về với thực tại. Cậu giật mình, vội vàng chôn giấu nỗi sợ của mình đi. Cậu không thể để anh biết được. Không bao giờ.

Để che giấu sự bối rối, Jae Won cúi xuống, hôn ngấu nghiến lên môi anh, và bắt đầu thúc hông trở lại với một tốc độ còn điên cuồng hơn trước, như để trừng phạt chính những suy nghĩ của mình.

"Không... không có," Jae Won thở dốc giữa những nụ hôn. "Chỉ là... chân của anh đẹp quá."

Đó là lời thật lòng nhất mà Jae Won dám nói.

Jae Won địt anh như một kẻ mất trí, dồn hết mọi sự ham muốn, mọi nỗi sợ hãi vào từng cú thúc. Cậu muốn lấp đầy Kang Hyuk, muốn chiếm hữu anh, muốn làm anh quên đi mọi thứ ngoài cặc của cậu.

Cuối cùng, sau một tiếng hét đồng thanh, cả hai cùng đạt đến cao trào. Jae Won bắn hết tất cả vào sâu bên trong cơ thể nóng bỏng của người yêu.

Jae Won gục xuống, vùi mặt vào hõm cổ anh, thở dốc. Kang Hyuk cũng mềm nhũn, vòng tay qua ôm lấy lưng cậu.

Mọi thứ có vẻ hoàn hảo. Nhưng khi nằm đó, cảm nhận sự thỏa mãn sau cơn hoan lạc, Jae Won không thể ngừng nghĩ về bí mật của mình. Một bí mật mà cậu sợ rằng nếu bị phơi bày, nó sẽ phá hủy tất cả những gì cậu đang có.

.o.

Những ngày tiếp theo, nỗi sợ hãi của Yang Jae Won không hề thuyên giảm. Nó giống như một bóng ma, lởn vởn trong tâm trí cậu ngay cả khi cậu đang tập trung vào một ca phẫu thuật phức tạp. Cậu yêu Kang Hyuk, yêu đến mức ý nghĩ bị anh ghê tởm hay rời bỏ còn đáng sợ hơn cả việc đối mặt với một ca vỡ động mạch chủ.

Vì vậy, Jae Won chôn giấu nó. Cậu cố gắng không nhìn vào đôi chân của anh quá lâu. Cậu cố gắng kìm nén trí tưởng tượng của mình mỗi khi họ làm tình. Cậu cố gắng trở thành một người bạn trai hoàn hảo, bình thường, không có bất kỳ sở thích biến thái nào.

Nhưng cậu càng cố gắng, ham muốn lại càng trở nên mãnh liệt.

Và rồi, một ngày nọ, cả hai được nghỉ một ngày cuối tuần trọn vẹn. Một điều gần như không tưởng ở Trung Tâm Chấn Thương. Jae Won, với quyết tâm kéo người yêu ra khỏi "cái hang" bệnh viện, đã thành công lôi được Kang Hyuk đến một trung tâm thương mại lớn ở Gangnam.

"Thỉnh thoảng anh cũng phải ra ngoài xem mặt trời chứ, Giáo sư," Jae Won vui vẻ nói, tay xách vài túi đồ. "Cứ ở trong phòng mổ mãi sẽ bị mốc đấy."

"Ở đây còn ngột ngạt hơn phòng mổ," Kang Hyuk càu nhàu, nhưng vẫn để cho Jae Won kéo đi. Dù miệng phàn nàn, việc đi bên cạnh Jae Won như một cặp đôi bình thường cũng khiến tâm trạng anh tốt lên một chút.

Để đến được khu đồ nam, họ phải đi ngang qua khu thời trang nữ ở tầng ba. Jae Won không có ý định nhìn ngó gì cả. Cậu chỉ muốn đi qua thật nhanh để tránh những ánh mắt tò mò. Nhưng rồi, cậu đã thấy một thứ.

Ngay chính giữa lối đi, một cụm ma-nơ-canh được bài trí nổi bật, khoác lên mình bộ sưu tập mới nhất. Và một trong số chúng, một con ma-nơ-canh bằng nhựa trắng vô hồn, lại đang mặc một thứ khiến bước chân Jae Won như bị đóng đinh xuống sàn.

Một đôi tất lưới màu đen. Mắt lưới hình thoi, ôm trọn lấy cặp chân nhựa dài và thẳng tắp.

Chỉ trong một khoảnh khắc, Jae Won đã quên mất mình đang ở đâu. Cậu quên mất Kang Hyuk đang đi bên cạnh. Toàn bộ tâm trí cậu bị hút vào đó. Cậu có thể thấy rõ mồn một hình ảnh đôi chân của Kang Hyuk trong lớp lưới kia. Làn da rám nắng của anh, những đường cơ săn chắc, tất cả sẽ nổi bật lên dưới lớp lưới đen huyền bí. Jae Won có thể gần như cảm nhận được kết cấu của nó dưới những ngón tay mình.

Ánh mắt cậu dán chặt vào đó, một ánh nhìn đầy khao khát, trần trụi và không hề che giấu. Cậu nuốt nước bọt, cổ họng khô khốc.

"Jae Won."

Giọng nói của Kang Hyuk vang lên, kéo Jae Won ra khỏi cơn mê. Cậu  giật bắn mình. Cậu quay lại, thấy Kang Hyuk đang đứng khoanh tay, nhíu mày nhìn cậu.

"Em đang nhìn cái gì mà ngây người ra thế?"

"A... không có gì!" Jae Won vội vàng chối, mặt đỏ bừng. "Em chỉ... chỉ thấy cách bài trí của họ khá lạ."

Đó là một lời nói dối vụng về.

Kang Hyuk không nói gì thêm. Anh là một bác sĩ chẩn đoán hàng đầu. Anh dành cả sự nghiệp của mình để nhìn vào những triệu chứng nhỏ nhất và xâu chuỗi chúng lại để tìm ra căn bệnh. Và lúc này, những "triệu chứng" của Jae Won đã quá rõ ràng.

Kang Hyuk nhớ lại đêm hôm đó. Khi Jae Won khựng lại giữa lúc làm tình. Khi cậu nhìn chằm chằm vào chân anh. Lời khen có phần đột ngột "chân của anh đẹp quá". Và bây giờ là ánh mắt này. Một ánh mắt không thể nhầm lẫn vào đâu được.

Một nụ cười gần như không thể nhận ra thoáng hiện trên môi Kang Hyuk trước khi nhanh chóng bị dập tắt. Anh không vạch trần cậu. Anh chỉ vươn tay, nắm lấy cổ tay Jae Won và kéo đi.

"Đi thôi. Đứng đây làm tượng à?"

Jae Won lí nhí xin lỗi rồi vội vàng đi theo, tim đập như trống bỏi. Cậu sợ rằng mình đã bị phát hiện. Cậu không dám nhìn vào mắt Kang Hyuk suốt quãng đường còn lại.

Trong khi đó, Baek Kang Hyuk lại chìm vào suy nghĩ của riêng mình. Anh không hề tức giận. Anh cũng không thấy ghê tởm. Anh chỉ cảm thấy... thú vị. Một sự thú vị đầy bất ngờ.

Thì ra là vậy, anh nghĩ. Cái thằng ngốc này...

Bí mật của Yang Jae Won không còn là bí mật nữa. Nó đã được chuyển giao cho người mà cậu sợ biết nhất. Và giờ đây, quyền quyết định phải làm gì với bí mật đó – phớt lờ nó, chế nhạo nó, hay là... một lựa chọn khác – hoàn toàn nằm trong tay của Giáo sư Baek Kang Hyuk.

.o.

Baek Kang Hyuk không phải là người kiên nhẫn, nhưng vài ngày qua, anh đã khám phá ra một niềm vui mới: quan sát. Anh quan sát Yang Jae Won, quan sát cách cậu cố gắng che giấu bí mật của mình. Anh thấy cách cậu vội vàng nhìn đi chỗ khác mỗi khi anh vắt chân, thấy cách cậu nuốt nước bọt khi nhìn vào mắt cá chân của anh lúc anh thay giày trong phòng trực.

Nó thật... thú vị.

Cái cảm giác nắm được bí mật của kẻ khác, đặc biệt là của người yêu mình, mang lại cho Kang Hyuk một cảm giác quyền lực ngọt ngào. Cậu nhóc này, người đã chịch anh đến thở không nổi, lại có một điểm yếu chết người đến vậy. Và điểm yếu đó lại nằm trong tay anh.

Sau khi kín đáo đặt hàng online và nhận nó ở một cửa hàng tiện lợi cách xa bệnh viện vài con phố, Kang Hyuk đã có trong tay "bộ đồng phục" đặc biệt của mình. Anh đã đợi. Đợi một thời cơ hoàn hảo.

Và đêm nay chính là thời cơ đó.

Sau một ca cấp cứu phức tạp, cả trung tâm đều chìm vào một sự yên tĩnh hiếm hoi. Jae Won vẫn còn đang ở phòng hậu phẫu để theo dõi bệnh nhân. Kang Hyuk biết mình có khoảng nửa tiếng. Anh vào phòng trực, khóa trái cửa.

Anh cởi bỏ bộ đồ scrub xanh đẫm mồ hôi và mùi bệnh viện. Dưới ánh đèn vàng yếu ớt của phòng trực, làn da rám nắng khỏe mạnh của anh hiện ra. Anh không trắng như những bác sĩ suốt ngày ru rú trong phòng giấy. Anh có một cơ thể của người vận động, với những đường cơ săn chắc ẩn hiện.

Kang Hyuk chậm rãi mặc chiếc áo sơ mi bằng lụa màu đỏ rượu vang. Chất lụa mát lạnh, trơn tuột trên làn da anh, một cảm giác lạ lẫm và đầy gợi tình. Anh không cài hết cúc, để hở một khoảng rộng, lộ ra xương quai xanh và một phần lồng ngực không-hề-phẳng-lì lấp ló.

Phần khó nhất là đôi tất lưới. Kang Hyuk ngồi xuống giường, có chút lóng ngóng khi kéo lớp lưới đen mỏng manh lên đôi chân dài của mình. Nhưng khi đã mặc xong, anh đứng dậy và nhìn vào tấm gương nhỏ trong phòng.

Một hình ảnh hoàn toàn khác.

Lớp lưới đen ôm siết lấy cặp chân rám nắng, từng mắt lưới như càng tôn lên những thớ cơ ẩn hiện. Màu đen trên nền da khỏe khoắn, một sự tương phản chết người. Phía trên, chiếc áo lụa đỏ rực rỡ buông lơi, nửa kín nửa hở. Và dĩ nhiên, ngoài đôi tất lưới thì phía dưới anh không mặc gì cả. Anh trông giống một con điếm cao cấp hơn là một vị giáo sư khả kính. Một nụ cười tự mãn hiện trên môi Kang Hyuk. Anh ngồi lên bàn làm việc, bắt chéo chân, và chờ đợi.

Đúng như dự đoán, mười phút sau, cửa phòng mở ra.

Yang Jae Won bước vào, vẻ mặt phờ phạc. "Bệnh nhân ổn rồi, anh à. Chỉ số đã..."

Câu nói của cậu tắt lịm giữa chừng.

Jae Won đứng chết trân ở cử. Đôi mắt cậu mở to, con ngươi giãn ra, nhìn chằm chằm vào cảnh tượng trước mặt như không thể tin nổi.

Trong ánh đèn vàng, Baek Kang Hyuk đang ngồi trên bàn làm việc, một chân duỗi thẳng, một chân co lại. Chiếc áo sơ mi lụa màu đỏ rượu vang bắt sáng, tương phản rực rỡ với làn da rám nắng của anh. Và từ thắt lưng trở xuống...

Là một đôi tất lưới màu đen.

Jae Won há hốc miệng. Cậu không thở được. Đây là hình ảnh trong những giấc mơ điên rồ nhất của cậu. Hình ảnh mà cậu không bao giờ dám nói ra. Vị giáo sư lạnh lùng, khó tính của cậu, người yêu của cậu, đang mặc thứ trang phục dâm đãng đó, và còn khiêu khích hơn bất kỳ người mẫu nào.

"Đứng ngây ra đó làm gì?" Giọng nói trầm khàn của Kang Hyuk phá vỡ sự im lặng. "Lại đây."

Như một kẻ bị thôi miên, Jae Won lê từng bước chân nặng nề về phía anh. Cậu không dám nhìn vào mặt Kang Hyuk, ánh mắt chỉ dán chặt vào đôi chân trong lưới. 

Khi đến trước mặt anh, bàn tay Jae Won run rẩy vươn ra, nhẹ nhàng chạm vào đầu gối của Kang Hyuk. Cậu cảm nhận được kết cấu sần sùi của lớp lưới và hơi ấm từ làn da bên dưới. Nó là thật.

"Anh..." Jae Won ngẩng lên, giọng nói vỡ ra. "Sao... sao anh lại..."

Kang Hyuk dùng ngón tay thon dài nâng cằm Jae Won lên, buộc cậu phải nhìn thẳng vào mắt mình. Khoé môi kiêu bạc nhếch thành một đường cong hoàn mỹ.

"Không phải đây là thứ em muốn sao?" Kang Hyuk thì thầm. "Hay là trí nhớ của em tệ đến mức quên cả mình đã nhìn trộm cái gì ở trung tâm thương mại rồi?"

Lời nói đó như một cú sét đánh thẳng vào Jae Won. 

Kang Hyuk biết. Anh ấy đã biết hết từ lúc đó.

"Em..."

"Suỵt," Kang Hyuk đặt một ngón tay lên môi Jae Won. Anh dùng một chân khẽ cọ vào đũng quần đang phồng lên của cậu.

"Bây giờ," Kang Hyuk ra lệnh, mời gọi "Hãy cho anh biết... em thích món quà này đến mức nào."

Lời nói của Kang Hyuk là một sự cho phép ngọt ngào nhất mà Jae Won từng được nghe.

Jae Won từ từ quỳ xuống, một hành động đầy thành kính. Cậu áp trán mình vào đầu gối của Kang Hyuk, ngay trên lớp lưới thô ráp. Cậu hít một hơi thật sâu, lấp đầy lồng ngực bằng mùi hương của anh – mùi nước xả vải trên quần áo, mùi da thịt thoang thoảng, và một chút mùi giấy mực từ những tập tài liệu trên bàn. Cậu nhắm mắt lại, cảm nhận sự run rẩy của chính mình.

Kang Hyuk chỉ im lặng quan sát, một nụ cười nửa miệng vẫn treo trên môi. Anh đang tận hưởng sự quy phục này.

Bàn tay run rẩy của Jae Won từ từ đưa lên, chạm vào mắt cá chân của Kang Hyuk. Cậu miết nhẹ những đầu ngón tay của mình dọc theo lớp lưới. Cảm giác sần sùi của những mắt lưới trên da thịt cậu thật kích thích. Cậu lần theo đường may của đôi tất, đi lên bắp chân săn chắc, cảm nhận từng thớ cơ đang căng lên dưới tay mình.

Rồi cậu cúi xuống thấp hơn.

Đôi môi cậu chạm vào mu bàn chân của Kang Hyuk. Cậu hôn lên đó, một nụ hôn của một kẻ sùng đạo. Rồi cậu di chuyển lên, hôn lên mắt cá chân của anh, qua lớp lưới. Cậu không dám dùng lưỡi, chưa dám.

"Chỉ có thế thôi à?" Giọng Kang Hyuk vang lên, lười biếng và đầy vẻ thách thức. "Sự yêu thích của em chỉ đến mức đó thôi sao?"

Câu nói đó như một chìa khóa, mở ra chiếc lồng cuối cùng đang giam giữ con thú bên trong Jae Won.

Cậu ngẩng lên, đôi mắt đã đỏ ngầu vì dục vọng. Cậu nhìn thẳng vào Kang Hyuk, rồi lại cúi xuống. Lần này, lưỡi cậu vươn ra.

Nó lướt nhẹ lên lớp lưới ở mu bàn chân anh. Mặn. Một vị mặn nhẹ của da thịt. Jae Won rên lên một tiếng trầm đục. Cậu bắt đầu một cách có hệ thống. Lưỡi cậu liếm dọc từ mắt cá chân lên đến bắp chân, liếm từng mắt lưới một, cố gắng nếm trọn vẹn hương vị của anh. Nước bọt của cậu làm lớp lưới trở nên bóng loáng và ướt át.

"Phải... đúng rồi..." Kang Hyuk thì thầm, ngón chân anh khẽ co lại. "Dùng cái lưỡi hư hỏng của em đi. Liếm cho nó ướt hết đi."

Jae Won tuân lệnh. Cậu trở nên bạo dạn hơn. Cậu dùng cả hai tay giữ chặt lấy một bên chân của Kang Hyuk, miệng thì ra sức liếm láp. Cậu liếm vào hõm sau đầu gối, một nơi cực kỳ nhạy cảm, khiến Kang Hyuk phải thở hắt ra một tiếng.

Sau khi đã "làm sạch" một bên chân, Jae Won chuyển sang bên còn lại. Cậu lặp lại quy trình một cách tỉ mỉ, như thể đây là một nghi lễ quan trọng nhất trên đời. Cậu liếm láp, hôn hít, thỉnh thoảng lại dùng răng cắn nhẹ vào lớp lưới, kéo căng nó ra rồi thả lại.

Cái quần của Jae Won đã căng cứng đến mức sắp rách. Cặc của cậu đang gào thét đòi được giải thoát, nhưng cậu biết mình chưa được phép. 

"Trời ơi... anh..." Jae Won cuối cùng cũng bật ra được vài tiếng, giọng nói là một chuỗi âm thanh nghẹn ngào. "Chân của anh... trong cái này... nó... nó làm em phát điên..."

Kang Hyuk khẽ cười. Anh duỗi thẳng chân ra, dùng mũi chân đi tất lưới của mình nâng cằm Jae Won lên. "Vậy sao? Điên đến mức nào?"

Jae Won không trả lời. Cậu chỉ ngậm lấy đầu ngón chân của Kang Hyuk qua lớp lưới, mút mạnh.

Cảm giác đó khiến Kang Hyuk phải rùng mình, lồn anh chợt co giật một cái, nước dâm vì hưng phấn mà túa ra. Anh rút chân lại, một nụ cười hài lòng hiện rõ trên mặt. Anh nhìn xuống gã trai trẻ đang quỳ dưới chân mình, khuôn mặt đỏ bừng, đôi môi bóng loáng vì nước bọt, và ánh mắt đầy vẻ si mê, tôn thờ.

"Tốt lắm," Kang Hyuk nói, giọng đầy vẻ bề trên nhưng vẫn không giấu được một chút run rẩy. Anh khẽ dạng hai chân ra một chút, để lộ khoảng không gian mời gọi giữa hai bắp đùi được bọc trong lưới đen.

"Màn dạo đầu kết thúc."

"Giờ thì đến phần thưởng của em."

Jae Won đang quỳ dưới chân anh, cậu thấy một dòng dịch trong suốt, đặc sánh đang chảy ra từ khe lồn đang khép hờ của vị giáo sư, long lanh dưới ánh đèn vàng. Nó lăn dọc theo một bên mép lồn, rồi chảy xuống mặt bàn làm việc bóng loáng.

Một dòng. Rồi một dòng nữa.

Cái lồn của Kang Hyuk đang khóc. Nó đang cầu xin.

Một nụ cười chậm rãi, đầy nguy hiểm nở trên gương mặt tưởng chừng như non nớt của Jae Won.

"Ồ, xem này," Jae Won thì thầm, giọng nói trầm xuống. Cậu vươn ngón tay trỏ ra, nhẹ nhàng hứng lấy một giọt dâm thủy trước khi nó kịp rơi xuống. "Anh ướt hết rồi."

Cậu đưa ngón tay lên trước mặt Kang Hyuk, để anh thấy sự ướt át, dâm đãng của chính anh. "Em còn chưa làm gì cả mà lồn của anh đã chảy nước rồi. Anh dâm đãng quá đấy, Giáo sư à."

Kang Hyuk nhìn thẳng vào mắt Jae Won, một nụ cười nửa miệng đầy khiêu khích và trơ trẽn nở trên môi.

"Đúng vậy," anh nói, giọng khàn đặc vì dục vọng. "Anh đang nứng chết mẹ đây."

Kang Hyuk khẽ nhướn mày. "Và đó là lỗi của em. Vì em cứ lề mề với màn thờ phụng vớ vẩn đó."

Kang Hyuk hơi rướn người về phía trước, tà áo lụa đỏ xộc xệch, để lộ nhiều da thịt hơn. Ánh mắt anh như một ngọn roi, quất thẳng vào lý trí của Jae Won.

"Nên bây giờ," anh ra lệnh, "ngừng chơi đùa lại. Và mau địt anh đi."

Lời tuyên bố thẳng thừng, đầy thô tục đó khiến Jae Won sững người trong giây lát, rồi một nụ cười rạng rỡ và hoang dại hiện trên mặt cậu. Đây mới đúng là vị giáo sư của cậu. Luôn luôn nắm quyền, ngay cả khi đang cầu xin được làm tình.

"Như anh muốn," Jae Won đáp lại, giọng nói cũng trở nên khàn đi.

Cậu bạo dạn đưa tay lên, trực tiếp chạm vào cửa huyệt đang sưng mọng của anh. Cậu dùng hai ngón tay, múc lấy một lượng lớn dâm thủy đặc quánh, trơn tuột.

"Nhưng trước khi địt anh," Jae Won nói, ánh mắt lấp lánh sự tinh quái, "phải chuẩn bị cho thật kỹ đã."

Và cậu bắt đầu thực hiện lời nói của mình. Cậu xoa thứ dịch thể đó lên khắp hai bắp đùi của Kang Hyuk, bôi nó lên trên lớp tất lưới, khiến những mắt lưới đen trở nên bóng loáng và ướt át. Bàn tay cậu di chuyển một cách chậm rãi, cố tình trêu ngươi, dù đã nhận được "mệnh lệnh".

"Jae Won... em..." Kang Hyuk thở dốc, sự kiên nhẫn của anh đang cạn dần. Cậu nhóc này đúng là đang thử thách giới hạn của anh.

Khi đã bôi trơn đủ, Jae Won đứng dậy. Cậu kéo khóa quần, giải phóng con cặc đang nứng đến muốn nổ tung của mình. Nó còn lớn hơn và hung dữ hơn trong trí nhớ của Kang Hyuk. Cậu không cố đâm vào. Thay vào đó, cậu làm một việc mà Kang Hyuk không thể ngờ tới.

Jae Won cúi xuống, dùng hai tay nhấc bổng hai chân của Kang Hyuk lên, rồi đặt hai cổ chân của anh lên vai mình.

Tư thế này khiến Kang Hyuk hoàn toàn phơi bày. Anh phải ngả người ra sau, chống hai tay lên mặt bàn để giữ thăng bằng. Chiếc áo lụa đỏ xộc xệch, để lộ gần hết phần ngực mềm mại với núm vú cương lên cứng ngắc. Và từ thắt lưng trở xuống, anh hoàn toàn mở rộng, không một chút phòng bị. Cái lồn ướt sũng của anh hoàn toàn phơi bày cho Jae Won.

"Tư thế này được không, Giáo sư?" Jae Won hỏi, giọng đầy vẻ ngây thơ giả tạo. "Để em có thể vừa địt, vừa nhìn rõ mặt anh."

"Nhanh đi, nói nhiều quá." Kang Hyuk cằn nhằn.

Nhưng Jae Won không địt vào lồn anh.

Cậu ép hông tới, đặt con cặc nóng bỏng của mình vào giữa hai bắp đùi đã được bôi trơn của Kang Hyuk và bắt đầu di chuyển.

"Aaah!" Kang Hyuk rên lên.

Đó là một ma sát tàn bạo. Cặc của Jae Won trượt điên cuồng giữa hai bắp đùi anh. Lớp lưới thô ráp cọ vào làn da nhạy cảm của cậu, nhưng dâm thủy của Kang Hyuk đã làm cho mọi thứ trơn tuột một cách dâm đãng. Cậu thúc hông một cách mạnh mẽ, nhịp nhàng, thân cặc liên tục cọ xát vào cửa lồn đang co giật của Kang Hyuk nhưng không bao giờ đi vào.

Kang Hyuk thở hắt ra, hai tay bấu chặt lấy mép bàn, cố gắng giữ cho mình không rên rỉ quá lớn. Anh đã giăng bẫy, và con thỏ non đã sập bẫy một cách ngoạn mục. Nhưng giờ đây, con thỏ này dường như không còn non nớt nữa. Nó đang tận hưởng bữa tiệc của mình một cách quá từ tốn. Sự kích thích bên ngoài này rất mãnh liệt, nhưng nó không đủ. Anh muốn nhiều hơn. Anh muốn được lấp đầy, được đâm chọc từ bên trong.

Sự kiên nhẫn của anh cạn dần.

"Đủ rồi đấy," Kang Hyuk gằn giọng, một mệnh lệnh sắc như dao mổ. "Dừng cái trò vô vị này lại. Đút cặc của em vào đây. Ngay bây giờ."

Nghe thấy giọng điệu ra lệnh đó, Jae Won khựng lại. Cậu ngẩng lên, nhìn thẳng vào mắt Kang Hyuk, và một nụ cười ranh mãnh hiện trên môi. Cậu không hề sợ hãi. Ngược lại, cậu trông cực kỳ thích thú.

"Ra lệnh cho em đấy à, Giáo sư?" Jae Won trêu chọc hỏi. Cậu cố tình nghiền thêm vài cái nữa, cọ xát cặc của mình vào cửa lồn đang co giật của anh. "Nhưng em đang tận hưởng phần thưởng của mình mà. Anh xem này," cậu rút nhẹ ra một chút, để lộ cái cặc bóng loáng, "nó dính đầy nước lồn của anh rồi. Anh ướt át quá."

Sự thách thức công khai này khiến Kang Hyuk tức điên. Anh là cấp trên của Jae Won, là người lớn tuổi hơn, và là người đã ban cho cậu giấc mơ này. Vậy mà giờ đây cậu dám không nghe lời.

"Jae Won!" Anh gắt lên, cố gắng dùng đùi để kẹp chặt, để hướng cặc của Jae Won vào trong, nhưng vô ích. "Đừng thử thách sự kiên nhẫn của anh! ĐỊT ANH NGAY!"

Jae Won cúi xuống, thì thầm bên tai Kang Hyuk, hơi thở nóng rực. "Anh phải nhờ em một cách tử tế chứ."

"Em..." Kang Hyuk nghiến răng, toàn thân căng cứng. 

"Nói đi," Jae Won thúc nhẹ cặc của mình vào cửa lồn đang co giật của anh, một lời trêu chọc tàn nhẫn. "Nói 'Jae Won, làm ơn địt anh'. Nói đi, rồi em sẽ xem xét."

Sự im lặng bao trùm. Chỉ có tiếng thở dốc của cả hai. Đối với một người kiêu ngạo như Baek Kang Hyuk, nói ra từ "làm ơn" trong hoàn cảnh này còn khó hơn cả việc thừa nhận mình sai. Nhưng cái cảm giác trống rỗng, ngứa ngáy ở hạ bộ, và con cặc đang mời gọi ngay trước mắt đã đánh bại niềm kiêu hãnh của anh.

Anh thở ra một hơi dài, một âm thanh của sự đầu hàng. 

"Làm ơn... Jae Won... Địt. Cái. Lồn. Này. Đi."

Jae Won nhếch mép cười, một nụ cười của kẻ chiến thắng. Cậu đã có được thứ mình muốn. 

"Thế có phải ngoan hơn không," cậu nói.

Jae Won đẩy mạnh một cái, khiến Kang Hyuk nằm thẳng ra bàn, giấy tờ bay tứ tung. Cậu đứng giữa hai chân đang dạng rộng của anh, chống hai tay xuống bàn, vây hãm anh lại. Thằng em của cậu, bóng loáng vì dâm thủy, đã sẵn sàng ở ngay cửa vào.

Jae Won cúi xuống, mặt đối mặt với vị giáo sư.

"Vì anh đã van xin" cậu thì thầm. "Nên em sẽ cho anh thứ anh muốn."

Jae Won không tra tấn anh nữa. Cậu giữ chặt lấy hông anh, và từ từ ấn vào.

Đầu cặc to béo của cậu từ từ tách hai cánh môi lồn của anh ra. Kang Hyuk thở hắt ra một tiếng, cảm nhận được sự căng tức đến ngọt ngào khi bị xâm nhập. Mặt bàn làm việc cứng và lạnh lẽo áp vào lưng anh, tương phản dữ dội với con cặc nóng bỏng đang từ từ lấp đầy anh. 

Jae Won vào rất, rất chậm. Cậu đang tận hưởng. Đối với cậu, đây là khoảnh khắc mà mọi ảo mộng điên rồ nhất trở thành hiện thực. Cậu muốn cảm nhận từng chút một. Cảm giác cái lồn nóng rẫy của người cậu yêu đang nuốt chửng cặc của mình, những thớ thịt bên trong co bóp và ôm siết lấy cậu.

"Trời ơi... anh..." Jae Won thở dốc, mắt nhắm nghiền vì sung sướng. "Cảm giác ở trong anh... nó... nó siết chặt lấy em..."

Khi đã vào hết đến tận cán, Jae Won dừng lại, ngâm mình trong sự ấm nóng và chật chội đó, muốn khắc ghi cảm giác này vào tâm trí mãi mãi.

Nhưng đối với Kang Hyuk, sự dừng lại này là một địa ngục. Cơ thể anh đã được chuẩn bị, đã cầu xin được lấp đầy, được giày vò. Anh cần sự ma sát, cần những cú thúc mạnh bạo để giải tỏa cơn nứng đang thiêu đốt mình. Anh bắt đầu khó chịu, hông khẽ đẩy lên một cách vô vọng.

"Jae Won..." Kang Hyuk gầm gừ, mất hết kiên nhẫn. "Làm cái gì vậy?"

Jae Won mở mắt, nhìn anh với vẻ ngây ngô. "Em... em đang cảm nhận..."

"Cảm nhận cái con khỉ!" Kang Hyuk gắt lên, sự thô lỗ trỗi dậy. "Nhanh lên! Địt anh đi chứ, không phải chỉ để nó ở trong đó!"

Nghe thấy lời ra lệnh đầy vẻ thiếu kiên nhẫn và khát tình đó, Jae Won bật cười. Một tiếng cười trầm, đầy thỏa mãn. Cậu đã thành công đẩy vị giáo sư kiêu ngạo đến mức phải gào lên đòi bị địt.

"Muốn nhanh à?" Cậu cúi xuống, hôn lên đôi môi đang mím chặt của anh. "Được thôi. Như anh muốn."

Và rồi, cậu bắt đầu di chuyển.

Không còn sự dịu dàng, không còn sự tận hưởng chậm rãi. Cậu đáp lại mệnh lệnh của Kang Hyuk bằng một sự tàn bạo thuần túy. Những cú thúc của cậu mạnh bạo, dứt khoát, nhắm thẳng vào điểm sâu nhất bên trong anh, khiến cả cái bàn rung lên. Giấy tờ, bệnh án bay tứ tung xuống sàn. Một cây bút lăn khỏi mép bàn và rơi xuống với một tiếng "cạch" khô khốc.

"Aah... aah... Phải... đúng rồi...!" Kang Hyuk không còn kiểm soát được miệng mình nữa, tiếng rên của anh giờ đây đầy vẻ thỏa mãn. Anh muốn nhanh, và cậu đã cho anh nhanh. Anh muốn mạnh, và cậu đã cho anh mạnh. "Mạnh nữa...! Jae Won... địt mạnh nữa vào...!"

Toàn bộ trật tự, sự nghiêm túc của căn phòng đã bị phá nát bởi cuộc làm tình dơ bẩn và đầy bản năng của họ.

Nhịp điệu địt của Jae Won vẫn hung tợn và không hề chậm lại, nhưng ánh mắt cậu đã có mục tiêu mới. Cậu không nhìn vào khuôn mặt đang méo mó vì khoái cảm của Kang Hyuk. Nó nhìn chằm chằm vào vạt áo lụa màu đỏ, thứ duy nhất còn sót lại che đậy phần thân trên của anh.

Bàn tay Jae Won vươn lên, không phải để vuốt ve.

Những ngón tay thon dài tóm lấy mép lụa, ngay dưới hàng cúc cuối cùng.

XOẸT!

Tiếng vải thượng hạng bị xé toạc vang lên khô khốc, sắc lẹm, át cả tiếng da thịt bạch bạch bên dưới. Hàng cúc áo tội nghiệp văng tung tóe. Jae Won phanh tấm lụa rách nát sang hai bên, và cặp vú của Kang Hyuk bị phơi bày hoàn toàn dưới ánh đèn. No tròn, run rẩy, với hai đầu ti đã sưng tấy, đỏ ửng vì bị kích thích quá lâu.

Jae Won thúc sâu thêm một cái, rồi vươn tay ra, bàn tay to lớn chụp lấy một bên vú, bóp mạnh đến biến dạng.

"Cái này..." Giọng Jae Won khàn khàn "...cũng dâm đãng y như cái lồn của anh vậy."

"Aaa!" Kang Hyuk hét lên một tiếng. Hai nguồn khoái cảm tấn công cùng một lúc như hai dòng điện cao thế. Bên dưới, con cặc nóng rực đang đóng sâu vào điểm tận cùng. Bên trên, bàn tay của Jae Won đang nhào nặn bầu vú của anh như một cục bột.

"Nhìn này," Jae Won thì thầm, hơi thở của cậu phả vào tai anh "Nhìn vú của anh nảy lên theo từng nhịp em địt này."

Để chứng minh, Jae Won siết chặt hông anh và bắt đầu giã như con thú hoang đang giao phối. Mỗi cú đóng hông mạnh bạo đều khiến cả cơ thể Kang Hyuk nảy lên khỏi mặt bàn, và cặp vú của anh cũng rung lên bần bật, một điệu nhảy trần trụi và dâm đãng.

"Thích không, Giáo sư? Vừa bị em đụ nát lồn, vừa bị em vắt sữa thế này... có sướng không?" Nói là làm, Jae Won dùng hai ngón tay kẹp lấy đầu ti đã sưng to của Kang Hyuk, xoắn nhẹ một cái.

Một luồng khoái cảm đau đớn xuyên thẳng từ ngực xuống bụng dưới của Kang Hyuk. Anh quằn quại, lưng con lên khỏi mặt bàn. Đầu óc anh nổ tung. Khoái cảm ở lỗ lồn và khoái cảm ở đầu vú không còn là hai thứ riêng biệt nữa. Chúng hòa vào làm một, tạo thành một cơn bão điện sắp giật cho anh tan xác.

"Jae... Jae Won... ahh... anh sắp... sắp ra...!" Anh lắp bắp, cơ thể bắt đầu căng cứng.

"Ra đi!" Jae Won ra lệnh, giọng đầy chiếm hữu. "Bắn nước cho em xem!"

Nghe lời cổ vũ đó, Kang Hyuk không kìm nén được nữa.

Từ bên trong, cái lỗ lồn bị địt đến sưng đỏ của anh co thắt điên cuồng, siết chặt lấy gốc cặc của Jae Won như muốn rút cạn cậu. Ngay sau đó, một dòng nước lồn trong suốt, nóng bỏng phun ra xối xả. Nó không chỉ ứa ra. Nó là một cơn lũ nhỏ, làm ướt đẫm cả cây hàng của Jae Won, chảy tràn xuống hai bên đùi Kang Hyuk, nhỏ giọt xuống mặt bàn lạnh lẽo.

Cùng lúc đó, cơn co giật lan đến phần thân trước. Con cặc nhỏ đáng thương của anh, sau bao lần bị bỏ mặc, cũng giật lên từng hồi, phun ra những dòng tinh dịch trắng đục, đặc sệt lên vùng bụng đã đỏ ửng vì kích thích, tạo thành một khung cảnh hỗn loạn, dâm đãng và tuyệt đối thỏa mãn.

Dư chấn của cơn lên đỉnh vẫn còn chạy dọc cơ thể, khiến anh run rẩy không ngừng, hoàn toàn vô lực, chỉ còn lại những tiếng thở hổn hển và tiếng rên rỉ khe khẽ. 

Jae Won vẫn chưa rút ra, cậu giữ nguyên tư thế, tận hưởng cảm giác được cái lỗ lồn ướt nhẹp của anh co bóp, vắt kiệt những giọt khoái cảm cuối cùng. Cậu cúi xuống, hôn lên đôi môi sưng đỏ của Kang Hyuk, rồi nhìn anh với đôi mắt rực lửa.

"Tốt lắm," Jae Won thở dốc, một nụ cười thỏa mãn hiện trên môi. "Mới có một lần thôi."

Jae Won nắc mạnh thêm một cái để nhắc nhở.

"Chúng ta còn cả đêm dài."

Jae Won từ từ rút ra.  Một tiếng phụt ướt át, dâm đãng vang lên, và Kang Hyuk có thể cảm nhận được không khí lạnh ùa vào cái lồn vừa bị giày vò của mình. Jae Won nhìn xuống "bãi chiến trường": khuôn mặt đỏ bừng, mái tóc rối bời, chiếc áo lụa đỏ bị xé rách, đôi tất lưới tả tơi và vũng tinh dịch của Kang Hyuk trên bụng cậu.

"Vẫn chưa xong đâu, anh yêu," Jae Won thì thầm, giọng nói khàn đặc vì ham muốn. Cậu xoay người Kang Hyuk lại, để anh quay lưng về phía mình, rồi ấn mạnh. "Chống tay vào bàn đi."

Đó không phải là một câu hỏi. Kang Hyuk tuân lệnh, hai tay chống lên mặt bàn lạnh lẽo, tấm lưng cong xuống và cặp mông được bọc trong lớp lưới rách nát mời gọi chĩa thẳng về phía Jae Won. 

"Đúng rồi... chổng cái mông lên cho em," Jae Won nói, giọng đầy vẻ tán thưởng. Cậu đứng sát lại phía sau, áp phần bụng dưới nóng hổi của mình vào mông anh. Cậu không vào ngay. Cậu dùng đầu cặc của mình cọ xát vào khe lồn đang rỉ nước của anh, day day nó qua lại, khiến Kang Hyuk phải rên rỉ và lắc hông một cách vô thức.

"Anh có biết em đã mơ về cảnh này bao nhiêu lần không?" Jae Won thở hổn hển, vùi mặt vào gáy Kang Hyuk, hít mùi hương của anh. "Nhìn anh trong đôi tất này... và bị em địt từ phía sau... trời ơi, anh làm em phát điên mất."

Rồi, không một lời cảnh báo, cậu đâm vào.

"Aaaah!"

Kang Hyuk rên lên khi cặc của Jae Won lại một lần nữa lấp đầy mình, lần này là từ một góc độ hoàn toàn khác, tàn bạo hơn. Jae Won nắm chặt lấy hai bên hông của anh, dùng nó làm điểm tựa và bắt đầu thúc.

Những cú thúc của Jae Won thô thiển và sâu, không một chút do dự. Mỗi lần cậu đâm vào, cả cơ thể Kang Hyuk lại bị đẩy về phía trước, hai cánh tay phải gồng lên để chống đỡ trọng lượng của chính mình và lực đẩy từ phía sau. Cái bàn làm việc trượt đi một chút trên sàn nhà.

"Jae Won... từ từ... aah... " Kang Hyuk lắp bắp. Đôi chân anh bắt đầu run rẩy không kiểm soát.

"Chân anh run kìa," Jae Won nói, giọng đầy phấn khích. Cậu tăng tốc, địt anh một cách gấp gáp hơn. "Thích lắm đúng không? Em biết anh cũng thích mà. Nhìn anh xem, cái lồn của anh đang ngậm chặt lấy cặc em không rời."

Jae Won không nói dối. Cái lỗ ướt của Kang Hyuk đang co bóp điên cuồng, cố gắng vắt kiệt từng giọt khoái cảm từ cặc của Jae Won. Nhưng sức lực của anh đang cạn kiệt. Hai cánh tay anh run lên bần bật, mồ hôi chảy ròng ròng xuống mặt, hòa cùng những giọt nước mắt sinh lý. Anh cắn chặt môi, cố gắng trụ vững, nhưng nhịp địt của Jae Won quá tàn bạo.

"Aah... Kang Hyuk... sướng chết mất!" Nhịp hông của Jae Won trở nên hỗn loạn. 

Kang Hyuk cũng cảm nhận được một cơn cao trào nữa đang đến gần, nhưng cơ thể anh không thể chịu đựng được nữa.

Ngay lúc Jae Won thúc một cú cuối cùng thật sâu, hai cánh tay của Kang Hyuk khuỵu xuống.

Rầm.

Thân trên của anh sụp đổ hoàn toàn xuống mặt bàn, má phải áp vào mặt gỗ lạnh lẽo, giữa đống giấy tờ. Anh hoàn toàn bất lực, cơ thể chỉ còn biết rung lên theo từng cú thúc của Jae Won.

Nhưng Jae Won không dừng lại. Thấy anh gục ngã như vậy dường như chỉ càng làm cậu hưng phấn hơn. Cậu túm lấy hông anh, nhấc lên một chút để có góc độ tốt hơn, và tiếp tục địt anh sâu hơn bao giờ hết. Cái lồn của Kang Hyuk, vốn đã co giật sau cơn cao trào đầu tiên, giờ đây lại bị khuấy đảo một lần nữa.

"Aah... không... Jae Won... dừng lại... không ra nữa đâu..." Kang Hyuk khóc nấc, lời nói của anh là một sự dối trá mà chính cơ thể anh đang phản bội. Bởi vì anh lại cảm thấy nó. Cơn sóng khoái cảm thứ hai đang ập đến, nhanh và mạnh hơn cả lần trước.

Jae Won cười khẽ ngay bên tai anh. "Không ra nữa à? Nhưng lồn của anh đang kẹp chặt lấy cặc em này. Nó đang co bóp. Nó muốn nữa."

Cậu thúc mạnh vào, một cú đâm sâu và quyết định. "Lại ra nữa rồi kìa. Lồn của anh tham lam thật đấy."

"Không màaa—Aah!"

Kang Hyuk gào lên khi cơn cao trào thứ hai bùng nổ. Nó còn dữ dội hơn lần đầu, một phần vì sự mệt mỏi và bất lực. Cơ thể anh co giật mạnh trên bàn làm việc, mắt trợn ngược, nước bọt tràn ra khoé môi, hai chân run lên bần bật. 

Nhìn người yêu của mình run rẩy trong cơn cao trào do chính mình tạo ra, nhìn cái lồn của anh co bóp trong vô vọng, nhìn cơ thể anh quy phục hoàn toàn... đã đẩy Jae Won đến bờ vực.

"Chặt quá... Aah... lồn của anh..." cậu rên rỉ, và bắt đầu màn chạy nước rút cuối cùng của mình.

Cặc của Jae Won biến thành một cái máy khoan không thương tiếc. Cậu đâm vào rút ra với một tốc độ điên cuồng, không còn quan tâm đến việc tìm điểm G hay bất cứ thứ gì nữa. Cậu chỉ muốn địt, muốn phá nát, muốn dồn hết tất cả sinh lực của mình vào cái lồn đang co giật này. Mấy chục cú thúc cuối cùng đầy uy lực, khiến thân trên của Kang Hyuk, vốn đã sụp đổ, nay lại càng bị ấn sâu xuống mặt bàn. Kang Hyuk chỉ còn có thể phát ra những tiếng ư ử yếu ớt, cơ thể bị động rung lên theo từng nhịp đâm của Jae Won.

"Sắp... sắp ra rồi... Anh... em sắp bắn..." Jae Won thở hổn hển, cảm nhận được tinh dịch đang dồn lên đến gốc.

Ngay khoảnh khắc quyết định, với một sự tự chủ cuối cùng. Jae Won rút phắt thằng em của mình ra khỏi cái hang mê người đó.

Kang Hyuk kêu lên một tiếng hụt hẫng. Nhưng trước khi anh kịp hiểu chuyện gì, Jae Won đã đứng sát lại, một tay giữ chặt lấy hông anh để anh không thể di chuyển, tay kia nắm lấy con cặc đang sắp phun trào của mình mà ra sức tuốt lộng.

"Nhìn này, anh..." Jae Won thở dốc.

Và cậu bắn.

Không phải là một vài tia. Mà là một cơn mưa tinh dịch nóng hổi, đặc sệt của cậu phun ra với một lực cực mạnh, bắn hết lên người Kang Hyuk từ phía sau. Nó bắn lên cặp mông tròn trịa vẫn còn hằn những vết đỏ, bắn lên hai bắp đùi săn chắc, và chảy dọc xuống hai cẳng chân đang mang tất lưới.

Màu trắng đục của tinh dịch tương phản một cách dâm đãng trên nền da rám nắng và lớp lưới đen. Nó chảy thành dòng, len lỏi qua từng mắt lưới, đọng lại rồi từ từ nhỏ giọt xuống sàn nhà.

Sau khi đã bắn đến giọt cuối cùng, Jae Won thở ra một hơi dài, cả cơ thể run rẩy vì thỏa mãn. Cậu gục xuống, áp trán mình vào lưng Kang Hyuk, cả hai cùng thở dốc trong sự im lặng của căn phòng, chỉ còn lại mùi của mồ hôi, của tình dục, và của tinh dịch nồng đậm.

Jae Won từ từ đứng thẳng dậy, rút khúc thịt đã mềm đi của mình ra khỏi người Kang Hyuk. Cậu vớ lấy vài tờ khăn giấy trên bàn, nhẹ nhàng lau đi những vết tích trên người anh. Động tác của cậu giờ đây đầy sự trân trọng, như đang lau chùi một báu vật.

Con ác quỷ đã ngủ yên. Giờ là lúc cún con quay trở lại.

"Anh..." Jae Won thì thầm, giọng nói có chút khàn. "Có đau lắm không?"

Kang Hyuk, người vẫn đang úp mặt xuống bàn, chỉ khẽ lắc đầu, không còn sức để trả lời.

Jae Won không nói gì thêm. Cậu cúi xuống, luồn tay dưới ngực và đầu gối Kang Hyuk, rồi bế thốc anh lên một cách nhẹ nhàng. Cậu bế anh đến chiếc giường tầng, đặt anh nằm xuống tấm nệm rồi kéo chiếc chăn mỏng lên đắp cho cả hai.

Jae Won nằm xuống phía sau lưng Kang Hyuk, ôm trọn lấy cơ thể đang mềm nhũn của anh vào lòng. Mùi hương của cả hai hòa quyện vào nhau, một mùi hương vừa mệt mỏi vừa thỏa mãn.

Bàn tay của Jae Won không yên. Nó lại tìm đến đùi của Kang Hyuk. Nó lướt nhẹ nhàng trên lớp lưới, một sự vuốt ve đầy mê đắm. Cậu vẫn không thể tin được. Giấc mơ của cậu đã thành sự thật.

"Cảm ơn anh," Jae Won thì thầm, mặt vùi vào mái tóc rối của Kang Hyuk. "Em không tin được là anh lại làm thế vì em."

Cậu hôn nhẹ lên gáy anh. "Anh mặc cái này... đẹp lắm. Thật đấy. Đẹp đến mức em không kiềm chế được."

Sự dịu dàng và những lời nói ngọt ngào này dường như đã giúp Kang Hyuk hồi phục lại một chút năng lượng, đủ để anh bắt đầu cằn nhằn. Anh khẽ cựa mình trong vòng tay của Jae Won, rồi đưa tay lên, túm lấy vạt chiếc áo sơ mi lụa giờ đã rách bươm của mình.

"Đẹp cái gì mà đẹp," anh lầm bầm, giọng nói khàn khàn và đầy vẻ hờn dỗi. "Cái áo của tôi. Em xem em đã làm gì nó này. Đồ phá hoại."

Nghe thấy lời cằn nhằn đó, Jae Won bật cười khẽ. Cậu biết vị giáo sư của mình đã quay trở lại. Không phải con đĩ dâm đãng bị địt đến khóc lóc, mà là một con mèo lớn đang xù lông một cách đáng yêu.

Jae Won ôm Kang Hyuk chặt hơn, hôn lên vai anh.

"Em xin lỗi mà," cậu nói, giọng đầy vẻ nịnh nọt. "Tại nó vướng víu quá. Em sẽ mua cho anh cái khác, được không? Mười cái luôn."

Kang Hyuk chỉ "hừ" một tiếng trong mũi, nhưng không hề đẩy Jae Won ra. Ngược lại, anh còn khẽ dựa lưng vào lồng ngực ấm áp của cậu. 

Họ nằm trong im lặng một lúc lâu. Jae Won, trong cơn phê pha hạnh phúc, khẽ dụi mặt vào lưng Kang Hyuk, hít hà mùi hương của anh. Bàn tay cậu vẫn không ngừng vuốt ve lớp lưới trên đùi anh, một sự âu yếm đầy ám ảnh. Kang Hyuk, dù ngoài miệng cằn nhằn, cũng đã hoàn toàn thả lỏng trong vòng tay của người yêu, cơn buồn ngủ bắt đầu ập đến.

Ngay lúc anh đang mơ màng, thì Jae Won lại thì thầm, giọng nói có chút ngập ngừng, có chút mơ mộng.

"Anh này..."

"Gì nữa?" Kang Hyuk lẩm bẩm, mắt vẫn nhắm nghiền. 

"Dạ..." Jae Won ngập ngừng một chút, như thể đang lấy hết can đảm. "...em chỉ nghĩ là..."

Cậu hít một hơi.

"Lần sau... ngoài tất lưới ra..."

Jae Won nói, giọng nhỏ như tiếng muỗi kêu.

"...anh có thể... đeo thêm tai cáo được không?"

Sự im lặng bao trùm.

Nếu trong phòng có một con ruồi bay qua, chắc chắn có thể nghe thấy tiếng cánh của nó.

Kang Hyuk, người vừa mới trôi vào giấc ngủ, đột ngột mở bừng mắt. Anh từ từ xử lý thông tin vừa lọt vào tai. Tất lưới. Tai. Cáo.

Kang Hyuk đột ngột xoay người lại trong vòng tay của Jae Won, khiến cậu giật mình. Anh nhìn thẳng vào mặt người yêu mình, khuôn mặt của anh là một sự pha trộn không thể tin nổi giữa hoang mang, tức giận, và "tôi vừa nghe cái quái gì vậy?".

"CÁI GÌ???" Anh gần như hét lên.

Jae Won chớp chớp mắt, trưng ra bộ mặt thỏ non vô tội nhất có thể.

"Tai... tai cáo ấy ạ," Jae Won lí nhí. "Và... và nếu có thêm một cái đuôi nữa thì càng tốt..."

"EM BỊ ĐIÊN À?" Kang Hyuk cuối cùng cũng bùng nổ. Anh ngồi bật dậy, mặc kệ chiếc chăn tuột xuống để lộ cơ thể đầy dấu tích của cuộc hoan lạc. "EM NGHĨ TÔI LÀ CÁI GÌ? TAI CÁO? ĐUÔI? Em xem JAV nhiều quá rồi phải không, thằng ranh con biến thái này?!"

Vị giáo sư hung thần đã hoàn toàn trở lại.

Đối mặt với cơn thịnh nộ đó, Jae Won không hề sợ hãi như cậu nghĩ. Có lẽ vì đã được ăn no, hoặc có lẽ vì đã thấy được mặt dâm đãng nhất của người yêu, cậu chỉ cười hì hì một cách ngây thơ. Jae Won vươn tay kéo Kang Hyuk nằm xuống trở lại, rồi rúc đầu vào ngực anh như một con cún nhỏ.

"Nhưng mà anh trông rất hợp với hình tượng con hồ ly mà," Jae Won lẩm bẩm, giọng đầy vẻ nịnh nọt. "Vừa xảo quyệt, vừa quyến rũ... lại còn có một cái lồn biết câu dẫn người khác nữa..."

"EM CÂM MIỆNG LẠI NGAY!" Kang Hyuk gắt lên, mặt đỏ bừng, nhưng anh không đẩy Jae Won ra.

"Đi mà anh..." Jae Won ngẩng lên, dùng đôi mắt cún con long lanh nhìn anh. "Chỉ một lần thôi..."

Kang Hyuk nhìn chằm chằm vào bộ mặt đó. Anh hoàn toàn không biết phải phản ứng như thế nào. Anh không thể tin được cái thằng nhóc này lại có những ảo tưởng không-đứng-đắn đến vậy.

Cuối cùng, Kang Hyuk chỉ có thể lấy tay đẩy mặt Jae Won ra, rồi nằm xuống, quay lưng lại với cậu.

"Biến thái! Đi ngủ đi!" Anh gắt.

Jae Won cười khúc khích, vui vẻ ôm lấy anh từ phía sau. Cậu biết câu trả lời đó không phải là "không".

Và trong bóng tối, Baek Kang Hyuk nằm đó, mắt mở thao láo. Lưng anh vẫn áp vào lồng ngực ấm áp của Jae Won, nhưng trong đầu anh, không hiểu sao, lại bắt đầu hiện lên hình ảnh của chính mình với một đôi tai cáo ngớ ngẩn trên đầu. Anh rùng mình một cái.

Chắc là mình cũng điên rồi, Kang Hyuk nghĩ.

Hết.


Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro