Thầy Giáo Làng - 1
Author: Luci.
Pairing: Yang Jae Won x Baek Kang Hyuk.
Warnings: ooc, tục tĩu, không não, no beta, hai nhân vật ai cũng dzâm :))))))
p.s: Tui dạo Wattpad thấy người ta có cái AU Nam Kỳ Lục Tỉnh ở Việt Nam mình hồi xưa khá là hay ho á :)))) nên tui cũng mần thử một cái cho hai ông nhà, tên của hai ổng phiên âm sang Hán-Việt là Dương Tại Nguyên với cả Bạch Khang Hách, nghe nó hổng có thuần Việt lắm, nên sau cùng tui tự chế ra.
Yang Jae Won = Dương Chí Quân (cậu Quân).
Baek Kang Hyuk = Bạch Khang Thành (thầy Thành).
.o.
Cái nắng tháng Tư trên xứ này nó rát da rát thịt. Nắng đổ lửa xuống con đường đất đỏ au, chạy hun hút giữa hai hàng cây xanh rì. Hơi đất bốc lên hầm hập, làm cho không khí đặc quánh lại, tưởng như người ta có thể đưa tay ra mà nắm lấy được. Lâu lâu một cơn gió miệt vườn thổi qua, mang theo cái mùi bùn non ngai ngái, mùi hoa trái ngọt lịm và cả cái mùi mồ hôi mằn mặn của dân cày, nhưng cũng chẳng làm cho cái oi bức vơi đi được chút nào.
Chiếc ô tô hiệu Citroën bóng loáng, một trong những chiếc xe hơi hiếm hoi của cả cái tỉnh này, đang ì ì lết bánh trên đường. Bụi đỏ bay lên mù mịt sau đuôi xe, phủ một lớp mỏng lên mấy tàu lá chuối ven đường. Trong xe, cậu ấm Dương Chí Quân đang uể oải tựa đầu vào thành ghế bọc da, cái mặt điển trai tỏ rõ vẻ chán chường. Cậu mới ở bên Pháp quốc về, chưa quen lại với cái tiết trời oi nồng của xứ sở. Gần chục năm ở trời Âu, nơi người ta ăn mặc lịch sự, đi lại thong dong, phố xá sạch bóng, giờ về lại cái xứ sở nắng cháy này, cái gì cậu nhìn cũng thấy ngứa mắt.
"Còn bao lâu nữa mới tới nhà vậy Sáu?" Chí Quân bực dọc hỏi.
Người tài xế tên Sáu, một người làm đã cũ trong nhà ông Hội đồng, kính cẩn đáp qua tấm kiếng nhỏ: "Dạ thưa Cậu, mình qua khỏi cái trường học làng này là tới đầu cổng nhà mình rồi ạ. Chắc chừng một điếu thuốc nữa thôi, thưa Cậu."
Chí Quân "hừ" một tiếng trong cổ họng. Cái trường học mà Sáu nói chỉ là một dãy nhà ngói ba gian cũ kỹ, tường vôi đã ngả màu cháo lòng. Đúng lúc đó, một tiếng kẻng sắt vang lên nghe chát chúa, rồi từ trong sân trường, một đám con nít đen nhẻm, đầu trần chân đất ùa ra như bầy ong vỡ tổ, làm cho chiếc ô tô phải từ từ thắng lại. Thằng Sáu hạ kiếng xe xuống, thò đầu ra nói vọng: "Mấy đứa nhỏ tránh ra cho xe Cậu đi qua bây!"
Đám con nít thấy chiếc xe hơi thì mừng quýnh, đứa nào đứa nấy mắt tròn mắt dẹt, tò mò bu lại xem. Chí Quân nhíu mày, cái sự ồn ào dơ bẩn này làm cậu khó chịu. Cậu định mở miệng ra rầy la thì bỗng dưng, mọi âm thanh hỗn độn kia dường như tan biến đi đâu mất.
Từ trong đám trẻ, một người đàn ông cao dong dỏng bước ra.
Cậu Quân nheo mắt nhìn. Người đó mặc một chiếc áo sơ mi trắng bằng vải phin, thứ vải coi bộ rẻ tiền nhưng được giặt ủi thẳng thớm. Cái nắng trưa nó rọi vào, làm cho tấm lưng áo hơi dính vào da thịt vì mồ hôi, lấp ló một tấm lưng thẳng tắp, rắn chắc. Tay áo được xắn lên gọn gàng quá khuỷu, để lộ ra cánh tay thon dài, coi khỏe khoắn lạ thường.
Nhưng cái làm cho cậu Quân phải chú ý, là cái cách người ta sơ vin. Cái áo được đóng thùng kỹ lưỡng vào trong chiếc quần tây màu sẫm, nó thắt lại một cái eo ong, nhỏ một cách khó tin ở một người đàn ông. Cha chả, đàn ông con trai mà sao cái eo nó thon, nó gọn gàng dữ thần? Nó làm cho người ta nhìn mà chỉ muốn đưa tay ra ôm thử một vòng cho biết.
Rồi từ cái eo đó, nó nở ra một cặp mông no tròn, vun cao, nẩy một cách dung tục. Mỗi lần thầy bước đi, hai bên mông nó lại nhè nhẹ lắc lư qua lại theo một cái nhịp điệu riêng, nó mời gọi, nó làm cho lớp quần tây căng ra muốn rách. Nó không phải là cái mông xề của mấy mẹ đàn bà quá lứa lỡ thì, mà là một cặp mông chắc nịch, có độ đàn hồi, nhìn thôi đã biết nếu vỗ vào một cái thì nó sẽ nẩy lên sướng tay biết chừng nào.
Cậu ấm Dương Chí Quân nghe trong người nó rần rần như có kiến bò, rồi cả cặc dái nó sưng lên, nó ngóc đầu dậy, cứng như khúc gỗ lim, chỏi vào lớp quần tây nghe tức anh ách.
Người đàn ông đó đi tới, cất giọng, cái giọng không lớn nhưng lại đủ ấm và đủ uy để đám con nít đang lộn xộn phải im re. "Mấy đứa kia, thầy đã dặn sao? Tan học là phải đi thẳng về nhà!"
Đám trẻ líu ríu dạ ran. Người đàn ông đó lúc này mới ngẩng mặt lên, hướng về phía chiếc xe hơi. Và đó là lúc Chí Quân nhìn thấy rõ mặt anh.
Một gương mặt nam tính, cương nghị. Da anh màu da đồng hun trong nắng, đôi mắt sắc sảo, sóng mũi thẳng. Đôi môi hơi mỏng đang mím lại, hờn dỗi, tỏ rõ vẻ không vui khi thấy chiếc xe hơi sang trọng của cậu đang làm náo loạn con đường làng.
Khốn nạn thiệt. Cậu ấm rít khẽ qua kẽ răng. Một thằng đàn ông mà sao lại ngon tới vậy? Ngon từ cái dáng đi, ngon tới cái eo, ngon tới cặp mông, mà tới cái mặt mày cau có cũng thấy ngon. Ngon không chừa một chỗ nào.
"Người đó... là ai vậy Sáu?" Cậu quay sang hỏi, cố giữ cho giọng mình bình thường.
Thằng Sáu liếc mắt nhìn ông giáo làng, rồi đáp: "Dạ thưa cậu, đó là thầy Thành, Bạch Khang Thành ạ, cũng hơn ba mươi rồi ạ. Thầy mới về làng mình dạy học được mấy năm nay. Người ở tỉnh khác qua, nghe đâu học cũng cao lắm. Mà tính tình thầy hơi lầm lì, ít nói, nhưng dạy dỗ con nít thì giỏi có một không hai đó thưa cậu."
Bạch Khang Thành. Chí Quân nhếch mép cười. Cậu không thèm để ý tới ánh mắt khó chịu của anh giáo làng, mà cứ trơ tráo ngắm nhìn từ trên xuống dưới, như con cọp đang ngắm nghía con mồi của nó.
Đường đã quang, thằng Sáu cho xe chạy tiếp. Chí Quân vẫn ngoái đầu lại nhìn theo cái dáng người cao ráo với cặp mông tròn lẳn kia cho tới khi khuất dạng. Con cặc của cậu vẫn còn cương cứng, đập thình thịch vào lớp quần tây. Một nụ cười gian manh chợt nở trên môi. Cậu đã có kế hoạch rồi. Một kế hoạch hoàn hảo để con nai vàng ngơ ngác kia phải tự động đi vào hang cọp.
"Sáu," Cậu cất giọng"Cái trường làng đó... dạo này có được ai trên tỉnh ngó ngàng tới không?"
Thằng Sáu vừa lái xe vừa đáp: "Dạ thưa cậu, trường làng mình thì trước giờ toàn do dân làng mình góp công góp của thôi ạ. Mấy ông trên tỉnh có ngó xuống đâu. Tội nghiệp thầy Thành, một mình thầy lo liệu hết đó cậu."
Chí Quân gật gù, nụ cười trên môi càng rộng ra. Cậu đã có kế hoạch rồi.
"Tốt," Chí Quân nói bâng quơ, mắt nhìn ra khung cảnh miệt vườn đang lướt qua ngoài cửa sổ, nhưng trong đầu thì đã hình dung ra cảnh thầy giáo làng đang trần truồng nằm trên giường của mình. "Về nhà nói ba chuẩn bị cho tao một ít quà bánh, tập vở mới. Sáng mai, tao sẽ tới thăm trường."
.o.
Sáng hôm sau, trời vẫn còn chưa đứng bóng, nắng chỉ mới hanh hanh vàng như mật ong rót trên mấy tàu lá chuối ngoài sân, thì trong gian nhà học của thầy Thành, đám trẻ đã ngồi ngay ngắn đâu vào đấy. Tiếng ê a đọc bài vang lên đều đều, nghe như tiếng ong vỗ cánh trong một ngày trời yên ả. Thầy Thành đi qua đi lại giữa hai hàng bàn ghế cũ kỹ, tay cầm cây thước gỗ lim dài, thỉnh thoảng lại cúi xuống nắn nót lại cho đứa này, đứa kia cách cầm cây bút chì cho nó đúng. Anh vận một chiếc áo sơ mi màu ngà, vẫn sơ vin gọn gàng như hôm qua. Trông anh, trong cái không khí giản dị và có phần nghèo khó này, toát lên một vẻ thanh sạch, nghiêm cẩn lạ lùng.
Cái sự yên bình đó kéo dài chưa được bao lâu thì bị phá vỡ bởi thứ âm thanh xa lạ của ngày hôm qua. Tiếng máy xe ô tô phành phạch lại một lần nữa vọng vào từ ngoài đường, nghe mỗi lúc một gần.
Đám con nít đang ê a đọc bài liền im bặt, đứa nào đứa nấy cái cổ nghển lên như cổ vịt, mắt thì dáo dác nhìn ra phía cửa. Thầy Thành khẽ nhíu mày, trong bụng đã có chút không vui. Anh còn nhớ như in cái ánh mắt trơ tráo của gã nào đó ngồi trong chiếc xe hơi bóng loáng nhìn mình ngày hôm qua, mà hôm đó nắng chói, lại ở xa, nên anh cũng không thấy rõ mặt mày mũi miệng của người ta ra làm sao. Khang Thành vốn dĩ chẳng ưa gì mấy hạng con ông cháu cha, ỷ tiền ỷ thế, coi người dân nghèo không ra gì. Anh bụng bảo dạ, phen này nó mà tới đây làm le, anh nhứt định không nể nang gì con trai ông Hội đồng hết ráo.
Chiếc xe dừng lại ngay trước sân trường. Thằng Sáu tài xế lật đật chạy xuống mở cửa xe. Kế đó, một người thanh niên cao ráo bước ra. Thầy Thành nheo mắt nhìn, rồi bỗng dưng trong bụng thấy có chút gì đó... hụt hẫng.
Cha mẹ ơi! Cái cậu ấm này sao mà nó coi sáng sủa, coi dễ ưa một cách lạ lùng? Cậu ta vận một bộ tây trang màu tro nhạt may đo khéo léo, thẳng thớm không một nếp nhăn. Mái tóc đen nhánh được vuốt ngược ra sau bóng loáng, trên mặt còn đeo một cặp kính gọng bạc, trông tri thức, lịch sự quá chừng quá đỗi. Da cậu ta trắng, môi cậu ta đỏ, cái tướng tá coi thiệt là phong lưu. Thầy Thành bất giác nuốt nước bọt. Cái thành kiến ban nãy nó bay đi đâu mất phân nửa.
Thấy Khang Thành bước ra thềm cửa, mặt mày còn đang ngơ ngác, Chí Quân liền nở một nụ cười ấm áp.
"Chào Thầy," cậu cất giọng sang sảng, cái giọng nghe vừa trong vừa ấm. "Xin lỗi đã đường đột tới làm phiền thầy và các em đang giờ học."
Thầy Thành hơi bối rối, khoanh tay trước ngực theo thói quen, giọng nói cũng mềm đi mấy phần. "Dạ, không dám. Không biết cậu tới trường có việc chi không ạ?"
Chí Quân bước tới gần hơn, cái dáng điệu vừa từ tốn vừa tự tin. "Thật thất lễ quá, tôi xin tự giới thiệu, tôi là Dương Chí Quân, con trai của ông Hội đồng. Tôi mới ở Pháp quốc về."
"Dạ..." Thầy Thành hơi cúi đầu. "Còn tôi là Bạch Khang Thành, giáo viên ở đây."
"Thầy Thành," Chí Quân lặp lại cái tên, như đang nếm thử. "Tên hay quá."
Nói rồi, cậu ta ra hiệu cho thằng Sáu đang khệ nệ bưng một cái thùng giấy các-tông. Cậu không nói gì với thầy Thành nữa, mà quay sang đám trẻ đang thập thò sau cánh cửa, vẫy tay ra hiệu. "Mấy đứa nhỏ, lại đây cậu Quân cho quà nè!"
Nghe tới quà, đám trẻ con quên hết lời thầy dặn, ùa ra sân tíu tít. Chí Quân mở cái thùng ra, bên trong là những cuốn tập giấy trắng tinh, những cây bút chì mới gọt và cả một mớ kẹo đủ màu sắc. Cậu tự tay phát cho mỗi đứa một phần, xoa đầu đứa này, véo má đứa kia, trông thân thiện vô cùng.
Thầy Thành đứng trên thềm cửa, nhìn cảnh tượng đó mà trong lòng nó dấy lên một cảm giác thiệt là khó tả. Anh thấy được niềm vui sướng không giấu được trong mắt của đám học trò nghèo, rồi lại nhìn cái dáng người cao ráo trong bộ tây trang đang cúi xuống nói chuyện với con nít, tự dưng thấy... đẹp làm sao. Thôi rồi, trong bụng anh nghĩ, mình hồi hôm qua chắc là có mắt như mù, mới đi nghi oan cho một người có tấm lòng Bồ tát như vầy. Cái lồn dâm của anh ở bên dưới, nó cũng hùa theo cái suy nghĩ đó mà tự dưng râm ran, rỉ ra một chút nước lén lút.
Sau khi phát quà xong, Chí Quân mới bước tới chỗ thầy Thành, trên trán lấm tấm chút mồ hôi, nhưng nụ cười thì vẫn tươi rói. "Tôi mạn phép có chút quà mọn cho các em, mong thầy đừng chê."
"Dạ... tấm lòng của Cậu, tôi thay mặt tụi nhỏ xin cảm ơn." Thầy Thành đáp, giọng đã hết sạch vẻ lạnh lùng.
"Không có chi," Chí Quân xua tay, rồi giọng cậu ta bỗng trầm xuống, nghe đầy vẻ tâm sự. "Nói nào ngay, từ hôm qua về tới nhà, không hiểu sao trong dạ tôi nó cứ bồn chồn không yên, cứ nghĩ hoài tới cái cảnh trường lớp của mình nó xiêu vẹo, nghĩ tới đám nhỏ quê nhà nó thiếu thốn đủ bề, mà tôi thì lại ăn no mặc ấm, thiệt là trong lòng không có đặng... Thầy có thể cho tôi xem qua trường lớp một chút được không?"
Lời nói của cậu ta nó ngọt ngào làm sao. Nó vừa chân thành, vừa khiêm tốn, nghe mà mát cả ruột gan. Thầy Thành trong bụng đã mừng quýnh, vội vàng đưa tay ra hiệu: "Dạ, mời cậu. Chỗ dạy học của sấp nhỏ có gì đâu mà coi..."
Chí Quân bước vào trong lớp học. Cậu đi một vòng, tay sờ lên mấy cái bàn ghế đã lỏng chân, mắt nhìn lên mái ngói có vài chỗ đã vỡ. "Trường lớp coi bộ xuống cấp quá rồi ha thầy?" cậu nói, giọng đầy vẻ ái ngại.
"Dạ, cũng cất lên lâu rồi. Mùa nắng thì còn đỡ, chớ mùa mưa tới là dột tứ tung đó cậu." Thầy Thành thật thà chia sẻ.
Chí Quân gật đầu, vẻ mặt đăm chiêu. Cậu đi tới cuối lớp, đứng sát lại gần chỗ thầy Thành đang đứng, gần tới mức anh có thể ngửi thấy mùi dầu thơm đàn ông sang trọng sực nức từ người cậu.
Cái ông giáo này đứng gần coi lại càng ngon mắt, Cậu thầm nghĩ trong bụng. Cái mông no tròn đẩy lớp quần tây muốn rách tới nơi, cái eo thì nhỏ xíu. Phải chi mà đè được cái thân này xuống bộ ván ngựa, dập cho một trận ra trò thì mới sướng làm sao.
"Tôi quyết định rồi," Chí Quân quay sang nhìn thẳng vào mắt thầy Thành, ánh mắt sau cặp kính rực lửa một sự chân thành giả tạo. "Tôi sẽ bỏ tiền ra lợp lại toàn bộ mái ngói, đóng lại toàn bộ bàn ghế và mua thêm sách vở cho các em. Thầy thấy sao?"
Thầy Thành sững người. Anh nhìn vào mắt cậu ấm, cố tìm một sự đùa cợt nào đó, nhưng chỉ thấy một vẻ nghiêm túc. Lần này, mọi sự phòng bị cuối cùng trong lòng anh đều sụp đổ. Anh cảm thấy xúc động, và cả phần xấu hổ vì đã nghi ngờ tấm lòng của người ta.
"Cậu... Cậu nói thiệt đó hả? Tôi... tôi không biết phải nói gì..."
"Thầy đừng khách sáo," Chí Quân cười. "Nhưng mà, chuyện này là chuyện lớn, mình không thể bàn qua loa ở đây được. Hay là... tối nay thầy bớt chút thời gian, ghé qua nhà riêng của tôi ở cuối làng. Anh em mình ngồi lại trên bộ ván, vừa uống trà vừa bàn cho nó ra ngô ra khoai. Thầy thấy có đặng hông?"
Lời mời được đưa ra quá hợp tình hợp lý. Thầy Thành, trong lòng đang tràn ngập sự biết ơn và một chút gì đó mong chờ khó tả, làm sao có thể từ chối được?
"Dạ, được chớ Cậu! Mấy giờ tôi qua được ạ?"
"Chừng bảy giờ tối đi," Chí Quân nói, đoạn quay lưng bước ra cửa. "Tôi sẽ đợi Thầy."
Cậu Quân bước ra xe, không quên quay lại vẫy tay chào đám nhỏ một lần nữa. Chiếc ô tô từ từ lăn bánh, để lại sau lưng một thầy giáo làng đang đứng ngẩn ngơ, trong lòng tràn ngập niềm vui sướng mà không hề hay biết mình vừa nhận lời mời tới hang cọp.
.o.
Trời vừa sập tối, khi tiếng ếch nhái ngoài đồng bắt đầu kêu ran và ánh đèn dầu le lói được thắp lên trong mấy mái nhà lá, thì thầy Thành cũng sửa soạn xong xuôi. Anh thay một chiếc áo sơ mi khác sạch sẽ hơn, ủi phẳng phiu. Anh đứng trước tấm kiếng cũ đã mờ, chỉnh lại cổ áo cho ngay ngắn, trong bụng có chút hồi hộp không tên. Anh tự dặn mình, đây là đi bàn công chuyện, là vì tương lai của sấp nhỏ, phải giữ cho đàng hoàng, không được để người ta coi khinh.
Căn nhà riêng của cậu ấm Chí Quân nằm ở cuối làng, tách biệt hẳn với dinh thự to lớn của ông Hội đồng. Nó là một căn nhà gạch xây theo kiểu Tây, có hàng hiên với mấy chậu hoa giấy, coi vừa lạ lẫm vừa sang trọng giữa cái xứ miệt vườn này.
Thầy Thành vừa tới cổng thì đã có người làm ra mở. Chí Quân không ngồi ở phòng khách chính, mà lại mời anh ra bộ bàn ghế nhỏ kê ở ngoài hàng hiên. Một ngọn đèn măng-sông treo trên xà nhà tỏa ra thứ ánh sáng màu vàng ấm áp, đủ để thấy mặt nhau nhưng cũng đủ mờ ảo để tạo ra một không khí riêng tư. Từ trong nhà, tiếng nhạc Tây du dương phát ra từ một cái máy hát dĩa lạ hoắc, thứ âm nhạc réo rắt, lả lướt mà Khang Thành chưa từng được nghe qua bao giờ.
Cậu Quân đã ngồi chờ sẵn. Cậu mặc một bộ đồ ngủ bằng lụa màu xanh đậm, coi bộ mỏng manh và thoải mái. Cổ áo không cài nút, để hở ra một khoảng ngực rắn chắc, nam tính. Trông cậu lúc này không giống một nhà hảo tâm, mà giống một con báo đang lười biếng nằm nghỉ trong lãnh địa của mình hơn.
"Mời thầy ngồi," Chí Quân mỉm cười, tự tay rót ra một ly nước màu hổ phách sóng sánh. "Trời oi bức, uống chút rượu mạnh cho nó ấm người."
Thầy Thành hơi ngần ngại. "Dạ thôi, tôi không biết uống rượu Tây..."
"Thầy cứ thử đi," Chí Quân nói, giọng ngọt như đường. "Rượu này ngon lắm, không có gắt đâu."
Khang Thành không nỡ từ chối nữa, đành cầm ly rượu lên nhấp một ngụm nhỏ. Cái vị cay nồng xộc lên mũi, rồi lan ra khắp người, làm hai vành tai anh nóng ran.
Chí Quân bắt đầu nói chuyện, ban đầu là về chuyện trường lớp. Cậu ta nói rất say sưa, đưa ra nhiều ý tưởng coi bộ rất hay ho. Nhưng nói được một lúc, câu chuyện của cậu ta lại lái sang hướng khác.
"Mà thầy nè," cậu ta đột ngột hỏi, người hơi rướn tới trước một chút. "Thầy người ở đâu mà sao lại về cái xứ khỉ ho cò gáy này dạy học vậy? Người tài giỏi như thầy, ở trên thành phố thiếu gì chỗ tốt."
Khang Thành hơi bất ngờ trước câu hỏi riêng tư, anh đáp lí nhí: "Dạ... tại tôi thích cảnh quê, thích dạy dỗ mấy đứa nhỏ..."
"Thiệt không?" Chí Quân cười khẽ, ánh mắt cậu ta nhìn anh như nhìn thấu tâm can. "Hay là trên thành phố có chuyện gì buồn, nên thầy mới trốn về đây?"
Lời nói của cậu ta như một mũi kim chích trúng tim đen, làm Khang Thành giật mình. Mặt anh bất giác đỏ lựng lên như trái gấc chín. Anh vội quay đi, uống thêm một ngụm rượu để che giấu sự bối rối. Cậu Quân thấy vậy thì không hỏi tới nữa, nhưng bàn tay cậu ta đặt trên bàn lại từ từ trườn tới, đặt lên mu bàn tay của thầy Thành đang để trên mặt bàn.
"Thầy có bàn tay đẹp quá," cậu thì thầm. "Tay nhà giáo có khác, thon dài, sạch sẽ."
Da thịt nóng hổi chạm vào nhau. Thầy Thành rụt tay lại như bị phỏng, nhưng cái cảm giác mềm mại và ấm áp đó dường như vẫn còn lưu lại. Lòng dạ lộn tùng phèo hết cả lên.
Bên dưới lớp áo sơ mi, hai đầu vú của anh tự dưng ngứa ngáy rồi săn cứng lại, cọ vào lớp vải thô ráp nghe rần rần. Anh cảm nhận được lồng ngực mình nó căng tức, như thể cặp vú trai tân lâu ngày không ai đụng tới bỗng dưng đòi lớn thêm một vòng, làm mấy cái nút áo trên ngực như muốn bung ra.
Chí Quân rót thêm rượu cho anh. "Thầy tận tụy với đám nhỏ như vậy, chắc là... không có thời gian cho riêng mình đâu ha thầy?"
Mỗi lời nói của Chí Quân đều như một cái vuốt ve, một sự khơi gợi. Khang Thành không biết phải trả lời làm sao. Cả người anh như ngồi trên đống lửa. Anh kẹp chặt hai đùi lại, cố làm lơ cái cảm giác trơn ướt kỳ lạ đang bắt đầu rịn ra từ cái nơi bí mật giữa hai chân. Cái lồn dâm của anh, trống hoác bao nhiêu năm nay, chỉ cần ngửi thấy hơi đàn ông, nghe mấy lời ngon ngọt là nó đã không biết xấu hổ mà tươm nước, đòi hỏi.
Thấy thầy Thành đã ngà ngà say, mặt mày đỏ au, ánh mắt mơ màng, Chí Quân biết con mồi đã gần sa bẫy. Cậu ta đứng dậy, đi vòng qua phía sau ghế của thầy Thành, rồi cúi người xuống, đặt hai tay lên thành ghế, thực chất là vây hãm anh vào giữa lồng ngực của mình.
Ngay khoảnh khắc đó, Khang Thành như bị nhấn chìm.
Cái mùi dầu thơm Tây phương nó sang trọng làm sao, nó quyện với cái mùi da thịt đàn ông, cái mùi mồ hôi sạch sẽ của một gã trai trẻ đang sung sức, nó xộc thẳng vào mũi thầy Thành, làm cho đầu óc anh quay cuồng, cả người bủn rủn.
"Thầy nóng sao?" Giọng nói khàn khàn của Chí Quân thì thầm ngay bên tai. "Hơi thở của thầy coi bộ gấp gáp quá."
Hơi thở của cậu ta phả vào vành tai, làm toàn thân Khang Thành run lên. Anh nóng quá. Nóng từ trong ra ngoài. Cái lồn dâm của anh nó co thắt từng hồi, nước tuôn ra ướt đẫm cả đáy quần. Anh biết, chỉ cần một chút nữa thôi, một cái đụng chạm nữa thôi, là anh sẽ không còn là thầy Thành nữa. Anh sẽ vứt bỏ hết mọi liêm sỉ, sẽ ngửa người, dạng chân, sẽ van xin gã trai trẻ này mần thịt mình ngay trên cái ghế này.
Bàn tay của Chí Quân từ từ đưa lên, những ngón tay thon dài sắp chạm vào chiếc nút áo ngay trên ngực của thầy Thành.
Thầy Thành bỗng dưng đứng bật dậy, làm cho chiếc ghế gỗ suýt ngã nhào. Hành động đột ngột và có phần thô lỗ đó làm chính anh cũng phải ngạc nhiên, và làm cho cậu Quân phải lùi lại một bước, vẻ mặt có chút ngạc nhiên.
"Khuya... khuya rồi cậu!" Thầy Thành nói, giọng run run, không dám nhìn thẳng vào mắt cậu ấm. "Tôi... tôi xin phép phải về. Chuyện trường lớp... mình để bữa khác bàn tiếp. Cảm ơn Cậu đã đãi rượu."
Nói rồi, anh không đợi cậu Quân đáp lời, lật đật quay người bước đi như ma đuổi, cái dáng vẻ vừa hoảng loạn vừa hấp tấp.
Chí Quân đứng đó, nhìn theo bóng lưng của thầy giáo đang gần như bỏ chạy. Sự ngạc nhiên trên mặt cậu ta nhanh chóng biến thành một nụ cười chậm rãi, đầy vẻ khoái trá và thấu hiểu. Cậu ta biết rõ, thầy Thành không phải chạy trốn cậu, mà là chạy trốn chính bản thân mình.
Thầy Thành đang cuống cuồng mở cái then cổng thì cậu Quân đã ung dung bước tới sau lưng.
"Thầy hoảng cái gì mà dữ vậy?" Cậu ta nói, giọng tỉnh bơ. Thầy Thành giật mình quay lại. Cậu Quân đưa tay lên, rất tự nhiên mà sửa lại cái cổ áo đang bị xô lệch của thầy. "Được rồi, khuya rồi thì thầy cứ về."
Khang Thành thở phào một tiếng, tưởng như đã thoát nạn. Nhưng cậu Quân lại nói tiếp.
"Nhưng mà, sáng mai tôi qua đón thầy đi ăn sáng trên chợ tỉnh. Không có từ chối nữa nghen."
Nó không phải là một câu hỏi. Nó là một lời khẳng định. Thầy Thành nhìn vào mắt cậu ấm, thấy trong đó một sự tự tin và chiếm hữu tuyệt đối. Anh biết, mình không trốn được nữa rồi.
Khang Thành chỉ có thể lí nhí gật đầu một cái, rồi vội vàng mở cổng, gần như chạy biến vào trong bóng đêm.
.o.
Con đường đất về nhà hun hút trong đêm, chỉ có ánh trăng mùng mười treo trên ngọn tre là tỏ. Gió thổi hiu hiu, mang theo hơi sương lành lạnh, vậy mà cả người Khang Thành cứ nóng ran như phải sốt. Anh bước đi mà hai chân như muốn díu lại với nhau. Cái cảm giác ẩm ướt, trơn nhớt ở giữa hai đùi nó vừa xa lạ, vừa đáng xấu hổ, làm anh cứ phải đi khép nép như một con đĩ trốn chồng đi khách. Mỗi bước đi, lớp vải quần tây lại cọ vào cái nơi nhạy cảm, làm cho cái sự rạo rực ban nãy ở nhà cậu Quân không những không tan đi, mà nó còn âm ỉ cháy lên dữ dội hơn.
Vừa cài xong cái then cửa, cái vỏ bọc "thầy giáo Bạch Khang Thành" nó cũng rớt xuống theo. Giờ trong căn nhà tối om này, chỉ còn lại một con đĩ khát cặc. Thầy Thành tựa lưng vào cửa, thở hồng hộc như con chó cái tới mùa, cả người nóng ran, hai chân run lẩy bẩy. Cái cậu con ông Hội đồng đó, cái thằng trời đánh đó, nó đã khơi lên cái ngọn lửa mà mấy chục năm nay anh cố công dập tắt. Bây giờ thì nó cháy bùng lên rồi, nó muốn thiêu rụi hết mọi liêm sỉ của thầy.
Anh lột sạch quần áo trên người, vứt bừa xuống nền đất. Anh trần truồng đi lại trong nhà, để cho cơn gió đêm lùa qua cửa sổ mơn trớn da thịt đang nóng hổi. Trời sanh ra cái thân này nó dâm sẵn. Hai cái vú trai của anh nó cương lên, đầu vú chĩa thẳng ra ngoài như hờn dỗi, đòi người ta tới mà day nghiến. Còn cái động dâm ở dưới thì thôi khỏi nói, nó ngập trong nước, hai mép thịt mấp máy như miệng con cá đớp mồi, trông chờ một thứ gì đó to hơn, cứng hơn mấy ngón tay của anh mà tọng thẳng vào.
Bao nhiêu năm nay, anh vẫn tự mình làm cho nó nguôi ngoai. Nhưng hôm nay thì khác. Bàn tay của chính anh lúc này trở nên quá đỗi vô vị. Nó không thể nào so được với cái cảm giác khi bàn tay to lớn, ấm áp của cậu Quân chạm vào người anh.
Không chịu nổi nữa rồi.
Anh lảo đảo bước tới cái rương gỗ cũ kỹ ở góc buồng. Anh mở ra, run rẩy lấy từ dưới mấy lớp áo cũ lên một cây đèn cầy bằng sáp ong còn mới tinh. Cây đèn cầy to bằng cổ tay con nít, màu vàng óng, thân nó trơn láng, cầm vào mát rượi.
Anh trở lại giường, nằm vật xuống, hai chân tự động dạng ra trong một tư thế mời gọi đầy xấu hổ. Anh nhắm mắt lại, mường tượng ra cái cảnh gã cậu ấm đó đang đứng bên giường, bộ tây trang thẳng thớm, cặp kính gọng bạc sáng loáng, mà con mắt nhìn anh thì như muốn ăn tươi nuốt sống. Anh còn tưởng tượng ra cái giọng trầm ấm của cậu ta đang thì thầm bên tai mình: "Thầy coi, lồn của thầy chảy nước ròng ròng rồi kìa."
"A..." Một tiếng rên khẽ thoát ra khỏi cổ họng. Chỉ mới tưởng tượng thôi mà cái lồn của anh nó đã co thắt lại một cái.
Anh cầm cây đèn cầy, áp nó vào một bên má cho đỡ nóng. Nhưng cái lạnh đó chỉ làm cho cái nóng ở hạ bộ thêm phần dữ dội. Anh từ từ đưa cây đèn cầy xuống, đầu sáp tròn lẳn, trơn láng chạm vào cái huyệt nhỏ đang co giật không ngừng.
"Ahhh—" Cái cảm giác mát lạnh chạm vào nơi nóng hổi làm anh giật nảy mình. Anh rên lên một tiếng dài. Anh bắt đầu rà cây sáp ấy qua mép thịt, miết lên hột le đã sưng tấy đỏ au, chà qua chà lại, làm nước nhờn tuôn ra, dính nhớp cả đầu sáp, bóng lộn dưới ánh đèn dầu leo lét. Nhưng như vậy không đủ. Nó không đủ.
Nó cần phải vào trong.
Khang Thành cắn chặt môi, một tay bóp nắn lấy một bên vú của mình, tay kia cầm cây đèn cầy, từ từ ấn sâu vào bên trong.
"Ư... ưm..."
Cái vật sáp trơn tuột ấy, vừa cứng vừa lạnh, lọt vô cái lỗ lồn đang nóng ran, nó lấp đầy cái khoảng trống hoác mà mấy ngón tay của anh không bao giờ làm được. Bên trong thì co giật, đòi nuốt, đòi mút, như cái miệng đói khát vớ được khúc mía ngọt. Sướng ơi là sướng, sướng đến rùng mình. Sướng tới mức anh muốn khóc.
Anh bắt đầu tự đưa đẩy, lúc chậm rãi ra vào, lúc lại dồn dập. Anh tưởng tượng đây không phải là cây đèn cầy, mà là con cặc bự chảng, nóng hổi của cậu ấm Dương Chí Quân. Anh tưởng tượng cậu ta đang nằm trên người mình, hai tay bóp nát hai bầu vú của mình, cái miệng thì đang cắn mút lấy cổ, lấy vai mình, cặc thì quất anh tới nổi anh không còn biết trời trăng mây nước gì nữa.
"A... a... Cậu Quân... Đụ tôi đi..." Anh rên rỉ, gọi cái tên của người đàn ông đã làm anh ra nông nỗi này. "Đụ con đĩ này đi cậu ơi... Tôi... tôi thèm cặc của cậu quá..."
Anh tự thúc mạnh hơn, cái mông nhổm lên khỏi mặt giường rồi lại hạ xuống, làm cho cây đèn cầy đi ra đi vào nghe ọp ẹp trong đêm khuya tĩnh mịch. Tiếng da thịt va chạm vào nhau chỉ là trong tưởng tượng, nhưng cái khoái cảm thì lại là thật.
Và rồi, khi hình ảnh cậu Quân trong đầu anh cúi xuống, nhếch mép cười và nói "Để tôi đụ cho thầy banh lồn ra luôn", thì cả cơ thể anh co giật lại.
Cái lồn của anh co thắt điên cuồng, nó mút lấy cây đèn cầy như muốn nuốt trọn lấy nó, rồi từ trong cái huyệt thịt đó, một dòng nước trắng đục, nóng hổi bắn ra xối xả, chảy tràn cả ra chiếu. Anh ưỡn người lên, miệng há hốc, rên lên một tiếng cuối cùng rồi đổ vật xuống giường, toàn thân mềm nhũn.
Anh nằm đó, thở dốc, mồ hôi và dâm thủy trộn lẫn vào nhau, vừa tanh tưởi vừa mời gọi. Cơn cao trào qua đi, nhưng cái sự trống rỗng trong người vẫn còn đó. Cây đèn cầy thì vẫn là cây đèn cầy. Nó không có hơi thở, không có da thịt, không phải là con cặc nóng hổi biết đâm, biết thúc.
Khang Thành mệt mỏi liếm môi. Vẫn chưa đủ.
Anh nhớ tới lời mời đi ăn sáng.
.o.
Trời mới tờ mờ sáng, khi sương đêm còn giăng một lớp mỏng như tấm voan trắng trên mấy đọt dừa, thì chiếc ô tô của cậu ấm Chí Quân đã nổ máy phành phạch ngoài đầu ngõ nhà Khang Thành. Đêm qua anh gần như thức trắng. Cái cảm giác khoái lạc nhục nhã kia nó không làm cho cơn ham muốn nguôi ngoai, mà lại như đổ thêm dầu vào lửa, làm cho Khang Thành thao thức, trằn trọc, trong đầu cứ lảng vảng hình ảnh của Chí Quân với nụ cười gian manh.
Anh đã dậy từ sớm, lựa bộ đồ tươm tất nhứt của mình, là chiếc áo sơ mi trắng ủi thẳng thớm và cái quần tây màu đen còn mới. Anh đứng trước gương, cố làm cho mặt mày coi được một chút, nhưng hai vành tai nó cứ đỏ ửng lên, không sao giấu được.
Cậu Quân hôm nay trông bảnh bao quá chừng quá đỗi. Chí Quân mặc một bộ đồ tây màu kem, áo sơ mi trắng bên trong không cài nút trên cùng, tóc chải ngược ra sau bóng loáng. Vừa thấy thầy Thành bước ra, cậu đã lịch sự bước xuống xe, tự mình mở cửa sẵn, miệng cười tươi rói.
"Thưa Thầy, thầy đã sẵn sàng rồi sao? Trông thầy hôm nay chỉn chu, quả thật là làm người khác phải chú ý."
Lời khen vừa có chừng mực lại vừa như tán tỉnh, nó làm Khang Thành ngượng chín cả người, chỉ biết cúi đầu lí nhí nói tiếng cảm ơn rồi lật đật chui vô xe.
Chiếc xe lăn bánh, hướng về phía chợ tỉnh. Không gian trong xe chật hẹp, hai người đàn ông cao lớn ngồi gần nhau tới mức đầu gối gần như chạm vào nhau. Khang Thành cố nép mình sát vào cửa xe, nhưng mùi dầu thơm Tây sang trọng của cậu Quân nó cứ lẳng lơ mà quấn lấy khứu giác của thầy, làm cho lòng dạ thầy nó lộn tùng phèo lên như nồi cháo đang sôi.
Chúa ơi, cái mông của ông giáo này mặc quần tây coi no tròn làm sao, Chí Quân liếc mắt qua, thầm nghĩ. Nó cứ cọ tới cọ lui bên cạnh mình thế này ai mà chịu cho nổi. Phải chi không có thằng Sáu đang ngồi ở ghế trước, chắc mình đã đè con người này ra ngay băng ghế sau mà mần thịt cho đã rồi.
"Thưa Thầy," cậu Quân cất tiếng, cái giọng từ tốn. "Phong cảnh buổi sớm ở xứ mình coi cũng hữu tình, không thua gì vùng quê ở bên Pháp."
Thầy Thành nhìn theo tay cậu. Bàn tay đó coi đẹp thiệt. Những ngón tay thon dài, trắng trẻo. Chợt, cậu Quân quay sang, bàn tay đó hạ xuống, mu bàn tay sượt nhẹ qua đùi của thầy Thành. Một luồng điện chạy rần rần khắp người thầy. Anh giật mình, cả người nổi ốc cùng mình, nhưng không dám nhúc nhích, cứ ngồi im như trời trồng.
Cậu Quân làm như không có chuyện gì xảy ra, rút tay về, tiếp tục nói chuyện rổn rảng. Nhưng thầy Thành thì không còn nghe được gì nữa. Cái chỗ da thịt vừa được người ta chạm vào nó nóng ran lên, và ở bên dưới, cái lồn dâm của anh nó lại bắt đầu chảy nước.
Xe tới chợ tỉnh. Khung cảnh ồn ào, náo nhiệt khác hẳn cái vẻ yên bình ở làng. Tiếng rao hàng, tiếng trả giá, tiếng người gọi nhau í ới. Người đi lại như mắc cửi. Thầy Thành hơi choáng ngợp. Cậu Quân bước xuống xe trước, rồi rất lịch sự đi vòng qua mở cửa cho anh.
"Chợ đông lắm, thầy đi sát vô tôi kẻo lạc."
Nói rồi, cậu ta rất tự nhiên đặt một bàn tay lên eo của thầy Thành, giữ một cách vừa vặn, rồi cứ thế mà lèo lái thầy đi xuyên qua đám đông. Bàn tay đó vừa ấm, vừa chắc. Nó không chỉ đặt hờ lên eo, mà mấy ngón tay còn khẽ miết nhẹ, như đang đo đạc, thưởng thức. Thầy Thành đi mà hai chân như muốn nhũn ra. Anh phải cố gồng mình lên để giữ cái vẻ mặt bình tĩnh, để cho người ta thấy mình vẫn là một ông giáo đàng hoàng, chớ không phải là một con đĩ đang bị trai dắt đi.
Cậu Quân dẫn anh vào một tiệm ăn của người Hoa nằm sâu trong con hẻm nhỏ. Mùi nước lèo, mùi thịt quay, mùi gia vị Tàu đặc trưng xộc vào mũi nghe thơm phức.
"Tôi nghe nói quán này có món mì vịt tiềm ngon có tiếng ở tỉnh này đó thầy," cậu Quân nói, tay kéo ghế mời anh ngồi.
Hai người ngồi đối diện nhau qua chiếc bàn gỗ nhỏ. Trong lúc chờ đồ ăn, cậu Quân tự tay rót trà cho thầy. Cậu ta cứ luôn miệng hỏi han, nói chuyện, làm cho không khí không bị gượng gạo. Nhưng những cử chỉ của cậu ta mới là thứ giết người. Dưới gầm bàn, mũi giày da của cậu ta thỉnh thoảng lại cạ vào ống quần của anh.
Khang Thành ngồi ăn mà trong bụng thì nóng như có lửa đốt. Tô mì vịt tiềm ngon thiệt, nước lèo ngọt thanh, miếng thịt vịt mềm rục, mà sao anh nuốt nó cứ nghẹn ở cổ. Cái lồn dâm của anh nó lại tươm nước, ướt cả đáy quần trong, làm anh phải ngồi nhấp nhổm trên ghế, sợ người ta hay.
Thấy Khang Thành ăn một miếng mì mà mặt mày đỏ lựng, mồ hôi lấm tấm trên trán, Chí Quân cười thầm trong bụng. Cậu dùng đũa gắp một miếng thịt vịt ngon nhứt trong tô của mình, bỏ vào chén của thầy Thành.
"Thưa thầy, thầy dùng thử miếng này xem có hợp khẩu vị không. Nghe nói món này bổ dưỡng lắm."
Ăn cho nhiều vô, cho có sức mà rên, Chí Quân thầm nghĩ, miệng vẫn mỉm cười nho nhã.
Cái hành động thân mật quá chừng quá đỗi này làm Khang Thành luống cuống. Anh lắp bắp nói cảm ơn, gắp miếng thịt lên ăn mà không dám nhìn thẳng vào mắt người đối diện. Anh chỉ muốn mau mau ăn cho xong bữa sáng này rồi về, chớ ở đây thêm một chút nữa, anh sợ mình không còn giữ giá nổi.
Ăn xong, cậu Quân gọi tính tiền. Lúc đứng dậy, cậu lại ghé sát vào người thầy Thành, miệng kề gần vành tai anh, giả bộ thì thầm cho chỉ hai người nghe giữa chốn ồn ào.
"Ăn no rồi..." giọng cậu ta khàn đi, hơi thở nóng hổi phả vào tai làm thầy run bắn lên. "...Thầy có muốn đi đâu nữa không?"
Khang Thành nghe câu hỏi của Chí Quân mà lỗ tai nó ù đi, mặt mày nóng bừng bừng. Trời đất quỷ thần ơi, còn đi đâu nữa! Cái lồn của anh nó đã ngập trong nước, ướt sũng cả đáy quần trong rồi. Nó đang co giật, nó đang đòi hỏi, nó đang gào thét đòi được chà xát, được móc ngoáy. Giờ anh chỉ muốn co giò chạy một mạch về nhà, đóng cửa lại rồi lôi nó ra mà tự xử cho đã đời thôi, chớ đi thêm một bước nào nữa chắc anh chết vì nứng mất.
Nhưng cái miệng của một ông giáo thì đâu có nói năng sổ sàng như vậy được. Anh chỉ biết ấp úng trong miệng: "Dạ... thôi... ăn no rồi thì mình về, chớ đi đâu nữa Cậu... Tôi... tôi còn phải về soạn bài cho tụi nhỏ nữa."
"Về sớm làm chi uổng vậy thầy?" Cậu Quân cười hì hì, cái giọng ngọt như đường phèn, hoàn toàn không biết tới cơn lũ lụt đang diễn ra trong quần của người đối diện. "Tôi mới ở bển về, lạ nước lạ cái, coi như thầy làm phước dẫn tôi đi một vòng cho biết phố xá tỉnh lỵ mình nó ra làm sao."
Cậu ta đã nói tới nước đó, lại còn dùng cái cớ thiệt là xuôi tai, thầy Thành có muốn từ chối cũng không được. Thầy đành lí nhí gật đầu, bụng dạ thì lộn tùng phèo lên hết.
Hai người sóng vai đi ra khỏi con hẻm nhỏ, hòa vào cái dòng người đông đúc của chợ tỉnh. Cái tỉnh lỵ này nó xôm tụ thiệt. Xe hơi hiệu Ford, hiệu Citroën chạy phành phạch trên đường lớn, bấm còi inh ỏi, khói xe bay ra mù mịt. Mấy ông Tây bà đầm ăn bận sang trọng, dắt chó đi dạo. Mấy cô gái tân thời thì mặc áo dài may sát da, tóc uốn quăn, đi guốc cao gõ xuống lề đường nghe lóc cóc, mùi dầu thơm xức trên người bay ra bát ngát.
Thầy Thành đi bên cạnh cậu Quân mà cứ thấy mình lọt thỏm, lạc lõng. Thầy cố giữ khoảng cách, nhưng đường đông người quá, cứ chốc chốc lại bị người ta huých vào, bất đắc dĩ phải dạt sát lại gần cậu ấm. Cậu Quân thấy vậy thì liền đưa tay ra, không phải khoác vai, mà là nắm lấy bàn tay của thầy.
"Đi, tôi dắt Thầy đi cho khỏi lạc."
Bàn tay của cậu ta to lớn, ấm áp, bao trọn lấy bàn tay của anh. Thầy Thành giật bắn mình, muốn rụt tay lại mà không dám. Cậu Quân nắm chặt quá. Đã vậy, ngón tay cái của cậu còn không yên phận mà cứ miết nhẹ lên mu bàn tay của anh, một cách vừa bâng quơ vừa đầy ẩn ý. Khang Thành đi mà mặt mày cúi gằm, không dám ngẩng lên nhìn ai, chỉ sợ người ta thấy ông giáo làng đang để cho công tử con ông Hội đồng dắt tay đi ngoài phố như dắt vợ.
Hai người đi ngang một dãy phố bán đồ Tây. Có một tiệm coi bộ sang trọng nhứt, bảng hiệu đề chữ Pháp "Le Tailleur", bên trong treo mấy bộ vét tông, tây trang coi lịch sự quá chừng. Cậu Quân bỗng dừng lại, kéo Khang Thành đứng trước cửa tiệm. Cậu nhìn bộ đồ của thầy, rồi lại nhìn mấy con ma-nơ-canh trong tủ kiếng, đoạn chép miệng một cái.
"Thầy Thành nè, tôi nói thầy đừng giận."
"Dạ, cậu cứ nói."
"Tướng tá thầy coi cao ráo, vai rộng eo thon, ngon lành như vầy, mà cứ vận hoài đồ cũ coi nó phí của trời quá. Phải chi thầy khoác lên mình một bộ vét-tông may đo cho đàng hoàng, ra dáng một ông giáo trên tỉnh, thì còn gì bằng."
Thầy Thành nghe mà hoảng hốt, vội xua tay: "Thôi cậu ơi! Tôi phận nhà giáo nghèo, tiền đâu mà sắm mấy thứ này. Với lại, mặc sang trọng quá về làng người ta lại dị nghị..."
"Tiền nong thầy không phải lo," Cậu Quân cắt ngang, giọng đầy vẻ hào hiệp. "Còn chuyện dị nghị, thầy phải nghĩ vầy nè. Thầy là bộ mặt của trường. Thầy ăn bận tươm tất, sạch sẽ, thì cái uy của thầy nó mới có. Phụ huynh học trò nhìn vào mới tin tưởng mà gởi gắm con em. Coi như đây là tôi đầu tư cho cái uy tín của trường làng mình."
Trời ơi, cái miệng lưỡi của cậu ta nó khéo làm sao! Cậu nói một hồi, chuyện mua sắm cho bản thân lại biến thành chuyện lo cho tương lai của học trò. Thầy Thành bị nói trúng tim đen, cứng họng không cãi lại được câu nào, đành để cho cậu nửa kéo nửa đẩy vào trong tiệm.
Ông chủ tiệm thấy khách sang thì đon đả chạy ra chào mời. Cậu Quân nói muốn may cho "Thầy đây" một bộ đồ tây thật đẹp. Ông chủ liền lấy thước dây ra, bắt đầu lấy số đo.
Lúc ông thợ đo vòng ngực, thầy Thành phải giang hai tay ra. Cậu Quân liền bước tới đứng sau lưng, đặt hai tay lên vai thầy, giọng ngọt xớt: "Thầy đứng thẳng cái lưng lên coi, cho người ta đo."
Bàn tay cậu ta không chỉ đặt hờ, mà còn bóp nhẹ lên bả vai của anh. Thầy Thành nghe mà điếng cả người, cái lồn bên dưới nó tự dưng co thắt lại một cái, ướt thêm một chút.
Lúc ông thợ đo vòng eo, tay của Cậu Quân lại vịn ngay hai bên hông của thầy, cái cớ là "để thầy đứng yên cho người ta đo cho chính xác". Nhưng thực chất là để cảm nhận cái eo thon gọn, rắn chắc của thầy, mấy ngón tay còn bấm nhẹ vào hai bên lườn, làm anh phải rùng mình.
Đo đạc xong, ông chủ mang ra một bộ đồ may sẵn cho anh mặc thử. Cậu Quân liền nói: "Được rồi, phiền ông chủ ra ngoài uống trà. Chuyện mặc thử này, để tôi lo cho thầy được rồi."
Chí Quân nói với một nụ cười, nhưng trong mắt lại có cái uy không cho phép người ta từ chối. Ông chủ tiệm gật đầu lia lịa rồi lùi ra ngoài. Cậu Quân kéo tay thầy Thành vào buồng thử đồ, rồi kéo cái rèm vải nhung nặng trịch lại.
Không gian bỗng trở nên chật hẹp, im ắng, chỉ còn nghe tiếng hơi thở của hai người.
"Để tôi giúp thầy," Cậu Quân nói, giọng đã khàn đi.
Cậu ta bắt đầu cởi từng cái nút áo sơ mi của thầy Thành. Ngón tay cậu ta cố tình lướt trên lồng ngực, trên cái bụng phẳng lì của thầy. Thầy Thành run như cầy sấy, hai tay buông thõng, mặc cho người ta muốn làm gì thì làm.
Thấy thầy Thành chỉ run rẩy chứ không dám đẩy ra, Cậu Quân trong bụng cười thầm một tiếng, biết con cá này đã cắn câu rồi. Cậu ta không còn giả vờ nữa.
Bàn tay của cậu ta chụp lấy một bên vú của thầy Thành bóp mạnh một cái như người ta nắn thử trái vú sữa coi chín chưa. Rồi ngón cái và ngón trỏ của cậu ta tìm tới cái đầu ti đã cương cứng vê qua vê lại, miết nó một cách đầy khiêu khích.
Khang Thành điếng người, cả thân thể như có luồng điện chạy qua. Anh cắn chặt lấy môi dưới, cố nuốt vào cái tiếng rên đang chực trào ra khỏi cổ họng. Anh muốn nói "đừng", nhưng cổ họng lại khô khốc, không phát ra được tiếng nào.
Cậu Quân thấy dáng vẻ cam chịu đầy khoái lạc của anh thì càng được nước làm tới. Cậu cúi sát xuống, ghé miệng vào tai anh mà thì thầm, hơi thở nóng hổi làm anh nổi hết da gà.
"Thầy coi... nó cứng ngắc cả lên rồi này..."
Nói rồi, bàn tay kia cũng không chịu thua kém, tìm đến bên vú còn lại mà xoa nắn.
Khang Thành không chịu nổi nữa rồi. Sự đụng chạm trần trụi, sự sỉ nhục ngọt ngào này nó đánh gục hết mọi sự phòng bị cuối cùng của anh. Anh ngửa cổ ra sau, dựa cả người vào tấm kiếng lạnh lẽo.
"...ưm..." Một tiếng rên khẽ khàng, bất lực, thoát ra khỏi đôi môi bị cắn đến trắng bệch, nghe vừa đau đớn lại vừa như mời gọi.
Cái tiếng rên "ưm" nho nhỏ đó của thầy Thành nó lọt vào tai Chí Quân nghe còn ngọt hơn cả tiếng nhạc Tây réo rắt trong máy hát dĩa. Cậu cười thầm trong bụng. Cha chả, coi bộ ông giáo này cũng dễ dãi quá trời. Hổm rày cậu còn lo phải bày mưu tính kế, đi đường vòng cho lắm vào, hổng dè mới có mấy cái vuốt ve mà đã nhũn ra như con chi chi rồi.
Thầy Thành sau khi phát ra cái âm thanh đáng xấu hổ đó thì cả người như bị luộc chín, mặt mày đỏ gay gắt. Anh lắp bắp, giọng nói vừa run vừa yếu ớt như tiếng muỗi kêu: "Cậu... Cậu làm vậy... là hổng phải... hổng phải phép..."
"Hổng phải sao?" Chí Quân ghé sát vào tai anh mà thì thầm, cái miệng lưỡi hư hỏng còn khẽ liếm nhẹ lên vành tai nóng hổi của thầy. "Mà tôi thấy cái thân của thầy nó nói khác đó."
Nói rồi, cậu ta chứng minh cho lời nói của mình. Trong khi miệng thầy Thành vẫn còn đang nói lời đạo lý, thì cái tấm thân dâm đãng của thầy nó lại ưỡn ra. Cái lồng ngực không biết xấu hổ mà ưỡn tới trước như để mời gọi, dâng hai hột đậu căng cứng trên ngực cho người ta mặc tình chà đạp.
Cậu Quân thấy vậy thì trong lòng sướng rơn, không thèm giả vờ nữa. Hai bàn tay của cậu ta rời khỏi lồng ngực thầy, từ từ trượt xuống cái eo thon gọn, rồi không chút do dự mà đáp xuống cặp mông tròn lẳn, no nẩy của thầy Thành.
"A!" Lần này thì Khang Thành giật bắn mình, kêu lên một tiếng nho nhỏ.
Cậu Quân bóp mạnh một cái, thịt mông mềm mại lún vào giữa những kẽ tay, sướng thiệt. Cậu lại bóp thêm mấy cái nữa, nhào nặn nó như người ta nhào bột bánh, mặc cho thầy Thành ở trong tay cứ run lẩy bẩy, hai chân muốn đứng không vững. Bàn tay hư hỏng của cậu bắt đầu trượt xuống thấp hơn, lướt qua khe mông, rồi vòng ra phía trước.
Và đó là lúc cậu ta thấy có cái gì đó lạ.
"Ủa..." Chí Quân khẽ kêu lên, bàn tay đang đặt ở hạ bộ của thầy Thành qua lớp quần tây bỗng khựng lại. "Sao... quần thầy... ướt dữ vậy?"
Cái câu hỏi đó như một gáo nước lạnh tạt vào mặt thầy Thành. Anh hoảng hốt tột độ, cái cảm giác khoái lạc ban nãy biến đâu mất, chỉ còn lại nỗi sợ hãi bị bại lộ. Anh dùng hết sức bình sinh, cố đẩy cậu Quân ra. "Thôi cậu! Đừng! Mặc quần áo vào rồi mình ra ngoài!"
Nhưng cái sự phản kháng muộn màng và yếu ớt này nó chỉ làm cho con thú săn mồi trong người cậu Quân thêm phần tò mò và quyết tâm. Con mồi càng giãy giụa, kẻ đi săn lại càng hưng phấn.
"Để coi," cậu Quân cười gằn, một tay ghì chặt lấy hai vai thầy Thành, ấn mạnh anh vào vách tường. Tay còn lại, cậu ta không nói không rằng, luồn ra sau lưng, nắm lấy cái lưng thun của chiếc quần tây lẫn quần lót của anh, rồi dứt khoát giật mạnh một cái!
Xoẹt!
Cả hai thứ quần bị tụt xuống tới đầu gối, phơi bày ra hết thảy mọi thứ mà thầy Thành đã cố công che giấu cả một đời.
Chí Quân điếng người. Cậu ta đứng hình mất mấy giây, con mắt mở to nhìn trân trân vào cái cảnh tượng trước mắt.
Trước mắt cậu ta, ngay giữa hai bắp đùi thon dài trắng nõn của thầy giáo làng, là một con cặc nhỏ xinh, coi bộ sạch sẽ gọn gàng, đầu khấc hồng hồng còn đang rụt lại. Nhưng lạ một cái, là sao nó lại ướt sũng như vậy? Cái thứ nước trong veo lấp lánh kia nó từ đâu mà ra?
Sự tò mò của một tay chơi sành sỏi trỗi dậy. Chí Quân quỳ một chân xuống, không ngần ngại mà đưa tay ra, gạt con cặc nhỏ của thầy Thành qua một bên để kiểm tra. Thầy Thành "A" lên một tiếng. Hai chân anh run lên, bất giác càng dạng ra thêm một chút.
Và rồi, Chí Quân đã thấy. Trời đất ơi. Ngay bên dưới gốc cặc, ẩn mình giữa lớp lông tơ mềm mại, là một cái khe thịt hồng hào, hai mép môi mọng nước đang khép hờ. Nó đang mấp máy, co giật, và chính từ cái khe thịt đó, thứ nước dâm đãng kia đang không ngừng ọc ra.
Nó còn giấu một cái lồn ở đây nữa!
Chí Quân ngẩng mặt lên nhìn thầy Thành. Anh thấy trong mắt cậu Quân không hề có một tia kì thị hay ghê tởm nào, chỉ có sự kinh ngạc, sự thích thú tột độ, và một ngọn lửa dục vọng cháy bừng lên. Lần đầu tiên trong đời, thầy Thành thấy có người nhìn vào cái bí mật của mình bằng ánh mắt đó. Một cảm giác nhẹ nhõm và sung sướng đến rợn người chạy dọc sống lưng anh.
Trời ơi... nó không có chê anh... nó... nó còn khoái nữa!
"Thầy..." cậu lên tiếng, giọng khàn đặc. "Thầy giấu kỹ quá đấy."
Nói rồi, Chí Quân không để cho Khang Thành kịp định thần. Cậu đứng bật dậy, túm lấy hai tay anh, kéo xốc anh đứng thẳng lên đối diện với tấm gương lớn treo trên vách. Rồi ta bước ra sau lưng, cả người áp sát vào tấm lưng đang run rẩy của thầy. Con cặc cứng như đá trong quần của cậu chĩa thẳng vào khe mông anh, nóng hổi.
Bây giờ, trong gương phản chiếu một cảnh tượng dâm đãng hết chỗ nói. Một thầy giáo làng mặt mày đỏ lựng, mắt mờ đi vì ham muốn, hai núi tuyết căng nẩy lấp ló dưới vạt áo hờ hững. Bên dưới thì trần truồng, phơi bày ra cả cặc lẫn lồn. Đứng phía sau là một gã công tử bột đẹp trai, ánh mắt rực lửa, một tay đang ngang nhiên bóp nắn lấy một bên vú của thầy giáo, tay còn lại thì từ từ trườn xuống phía dưới.
"Không... không... Cậu Quân... đừng mà..." Miệng anh thì từ chối vậy thôi, chứ tấm thân mất nết thì lại thành thật mà ưỡn ra sau, cọ xát vào người cậu Quân, cái lồn bên dưới thì lại càng ứa ra thêm nước, day ra khắp đùi non mịn của mình và tay người ta.
"Suỵt..." Chí Quân thì thầm vào tai anh, hơi thở nóng hổi làm anh rùng mình. "Thầy la lớn, ông chủ tiệm ngoài kia nghe được thì không đặng đâu."
Thầy Thành vội đưa một tay lên bịt chặt miệng mình lại, chỉ còn lại tiếng rên ư ử nghẹn ngào trong cổ họng. Bàn tay hư hỏng của Chí Quân đã tìm tới được động dâm ngập nước. Ngón tay trỏ của cậu ta miết nhẹ một đường dọc theo khe lồn ướt sũng.
"Trời sanh ra thầy dâm sẵn rồi," cậu vừa đâm ngón tay vào vừa nói, cái miệng để ngay sát vành tai thầy. "Thầy coi cái lồn của thầy nè, nó ướt còn hơn cả cái ao sau nhà tôi nữa."
Thầy Thành lắc đầu nguầy nguậy, nhưng cái mông thì lại cứ lắc qua lắc lại, cọ vào bàn tay của cậu Quân như một con mèo đang làm nũng.
Thấy Khang Thành đã không còn giả đò chống cự nữa, Chí Quân bắt đầu phô diễn kỹ năng. Ngón trỏ của cậu ta ấn vào sâu bên trong cái huyệt thịt nóng hổi.
"A... ưm... ưm..." Thầy Thành cắn vào mu bàn tay mình để tiếng rên không quá lớn, nhưng trong lòng thì đang gào thét vì sung sướng.
"Thầy thấy trong kiếng không?" Chí Quân tiếp tục thì thầm. "Thầy thấy cái lồn của thầy nó đang ăn ngón tay tôi không? Nó mút chặt quá chừng... Thiệt là một cái lồn biết cắn người."
Nói rồi, cậu ta cho thêm ngón giữa vào, bắt đầu một nhịp điệu móc ngoáy điêu nghệ. Hai ngón tay của cậu ta vừa xoáy, vừa gảy, vừa thúc vào những vách thịt mềm mại bên trong. Tay còn lại ở trên ngực cũng không hề nghỉ ngơi, nó vừa bóp mạnh lấy bầu vú, vừa se se cái đầu ti đã sưng đỏ.
Thầy Thành không còn đứng vững nổi nữa. Cả người anh mềm nhũn, phải dựa hoàn toàn vào lồng ngực của Chí Quân mới không ngã quỵ. Anh nhìn vào gương, thấy một con người xa lạ. Một kẻ với mái tóc rối bời, mặt mày đỏ au, mắt lờ đờ vì khoái lạc, và cái miệng đang há ra để thở dốc. Trông anh... trông anh có khác gì một con đĩ làng chơi đang bị khách làng chơi hành hạ cho thỏa thích không? Mà thiệt ra... anh sướng gần chết đó chứ.
"Đừng... đừng móc nữa... hức... Cậu Quân... tôi... tôi chịu không nổi..." giọng Khang Thành vỡ ra, nấc nghẹn từng chữ, nghe như khẩn khoản van xin. Nhưng cái run rẩy quặn siết của lỗ lồn phía dưới lại phản bội tất cả, nó co rút, mút chặt hơn từng khắc, như đang thét gào, thúc giục thêm nhiều hơn.
"Miệng thầy nói đừng, mà sao cái chỗ này nó cứ giựt giựt, nó cứ đòi hỏi tay tôi hoài vậy?" Chí Quân cười khẽ, rồi thúc mạnh hai ngón tay vào điểm sâu nhất. "Nói thiệt đi, thầy thích lắm phải không? Thích bị người ta vừa bóp vú vừa móc lồn như vầy, phải không con đĩ của tôi?"
Hai chữ "con đĩ" nó như một dòng điện chạy thẳng vô lồn anh, làm nó co giật điên cuồng vì khoái trá. Sướng chết mẹ đi được. Lần đầu tiên trong đời có người gọi đúng cái bản chất của anh. Nhưng cái miệng hư đốn của một ông giáo quen giữ giá vẫn phải ráng mà thốt ra lời phản kháng cuối cùng, dù cho cái lời đó nghe nó yếu ớt, nó lạc đi trong tiếng thở dốc.
"Hổng... hổng phải..." Khang Thành lắc đầu nguầy nguậy, nhưng trong gương, anh lại thấy cái mông của mình nó đang cọ cọ vào con cặc đang cương cứng của người phía sau. "Tôi... tôi không phải thứ đó..."
Chí Quân nhìn cái bộ dạng khẩu thị tâm phi của thầy giáo trong gương mà cười khẩy một tiếng. Cậu ta ghé sát vào tai anh, cái miệng thì thầm độc địa.
"Hổng phải hả? Để coi cái lồn của thầy nó có nói dối như thầy không."
Nói rồi, hai ngón tay đang khuấy đảo bên trong bỗng khựng lại. Thầy Thành đang sướng thì bị dừng đột ngột, bất giác "ư" lên một tiếng đầy hụt hẫng. Ngay sau đó, cậu Quân cong đầu ngón tay giữa lên, nhắm ngay một cái mô thịt sần sùi nằm sâu bên trong vách thịt mà ấn mạnh vào đó một cái!
"Á— Aaaah!!" Tất cả mọi sự giả tạo, mọi sự kìm nén của thầy Thành đều vỡ tan thành tro bụi. Một luồng khoái cảm chói lòa, dữ dội như sét đánh chạy thẳng từ dưới lồn lên tới đỉnh đầu anh. Đầu óc anh trống rỗng, trắng xóa.
Cả người anh bỗng giật bắn lên như con cá mắc cạn, lưng ưỡn cong hết mức, đập mạnh vào lồng ngực của cậu Quân. Từ cái huyệt thịt đang bị người ta tấn công ngay điểm yếu hại nhất, một dòng nước trắng bắn ra xối xả.
Anh đã ra. Ra đầy trên tay của cậu ấm.
Thầy Thành đổ gục xuống, cả người mềm nhũn như cọng bún thiu, tựa vào người cậu Quân mà thở dốc. Cơn cực khoái nó mãnh liệt quá, nó rút cạn hết mọi sức lực, chỉ còn lại một cảm giác lâng lâng, trống rỗng. Anh úp mặt vào vai cậu ấm, hai mắt nhắm nghiền, mặc cho nước mắt sinh lý cứ thế mà tuôn ra.
Cậu Quân từ từ rút tay ra. Bàn tay của cậu ta dính đầy thứ nước trắng đục, hơi sền sệt của thầy. Thứ nước đó vừa có mùi tanh nồng của dục vọng, vừa có một mùi hương ngọt ngào kỳ lạ, không giống bất cứ thứ gì cậu từng ngửi qua. Cậu ta nhìn chằm chằm vào bàn tay mình, vẻ mặt đầy vẻ tò mò của một nhà khoa học vừa tìm thấy một sinh vật lạ.
Thầy Thành hé mắt, thấy cảnh đó thì xấu hổ muốn chết. Anh lắp bắp: "Cậu... cậu mau... lau nó đi..."
Nhưng Chí Quân không làm vậy. Trước ánh mắt kinh ngạc của thầy Thành, cậu ta từ từ đưa bàn tay dính đầy dâm thủy đó lên miệng. Rồi, cậu ta thè lưỡi ra, liếm sạch lấy thứ nước của anh một cách chậm rãi, kỹ lưỡng, không bỏ sót một giọt nào.
Thầy Thành điếng người. Cả người anh đông cứng lại.
Sau khi liếm xong, Chí Quân còn chép miệng một cái ra vẻ thưởng thức, rồi ghé sát vào tai thầy Thành, thì thầm một câu bằng cái giọng khàn đặc:
"Ngọt. Nước lồn của Thầy... ngọt quá chừng."
Một luồng điện còn mạnh hơn cả cơn cực khoái ban nãy chạy dọc sống lưng thầy Thành. Trời đất ơi. Nó... nó không những không ghê tởm, mà nó còn... nếm thử? Lại còn khen ngọt? Cái hành động đó nó còn trần trụi, nó còn xâm phạm hơn cả việc móc lồn ban nãy nữa. Nó làm cho thầy Thành cảm thấy mình hoàn toàn bị chiếm hữu, từ trong ra ngoài, không còn một chút bí mật nào nữa. Cả người anh mềm oặt ra, hoàn toàn buông xuôi, phó mặc cho người ta định đoạt.
Ngay lúc không khí trong buồng thử đồ đang đặc quánh lại vì mùi dục vọng, thì từ bên ngoài tấm rèm, tiếng của ông chủ tiệm bỗng vọng vào, nghe có chút sốt ruột:
"Dạ... Cậu, Thầy giáo... Hai vị thử đồ có vừa ý hông ạ? Có cần tui lấy cỡ khác hông?"
Tiếng nói từ thế giới bên ngoài như một gáo nước lạnh tạt vào mặt thầy Thành. Anh giật bắn mình, vội vàng đẩy nhẹ cậu Quân ra, mặt mày từ đỏ lựng chuyển sang trắng bệch vì hoảng hốt. Chết rồi! Chết rồi! Người ta mà biết hai thằng đàn ông trong này làm chuyện đồi bại thì còn mặt mũi nào mà nhìn ai nữa!
Nhưng trái với sự hoảng loạn của thầy, Chí Quân lại tỏ ra bình tĩnh một cách lạ thường. Cậu ta chỉ đưa một ngón tay lên môi, ra hiệu cho anh im lặng, trên miệng còn nở một nụ cười gian manh.
"Để tôi," cậu ta nói khẽ, rồi bắt đầu hành động.
Chí Quân rất nhanh gọn mà kéo quần cho thầy Thành lên, cài lại cúc quần, thắt lại dây nịt. Rồi cậu tự tay cài lại từng cái nút áo sơ mi mới cho thầy, vuốt lại cổ áo cho ngay ngắn. Bàn tay cậu ta lướt trên da thịt thầy, vẫn còn vương lại cái sự mơn trớn, làm cho thầy Thành vừa thấy biết ơn vì được che đậy, vừa thấy run rẩy vì sự đụng chạm.
Trong lúc cài cái nút áo trên cùng, cậu ta lại cúi xuống, ghé sát vào tai anh mà buông một câu cuối cùng, như một lời hẹn, mà cũng như một mệnh lệnh.
"Bộ đồ này đẹp đó. Tối nay, thầy mặc nó qua nhà tôi... để tôi từ từ cởi ra, rồi nếm thầy cho nó kỹ lại."
Nói rồi, cậu ta lùi lại một bước, ngắm nghía "tác phẩm" của mình, gật gù ra vẻ hài lòng. Đoạn, cậu ta kéo xoạt tấm rèm cửa, thản nhiên bước ra ngoài.
"Được rồi đó ông chủ!" Cậu ta nói với ông thợ may đang đứng chờ. "Cỡ này là vừa vặn rồi."
Thầy Thành lật đật bước theo sau, mặt mày cúi gằm, không dám nhìn ai. Ông chủ tiệm nhìn bộ dạng xộc xệch, mặt mày đỏ gay của thầy thì cũng chỉ nghĩ là do thử đồ trong buồng chật chội nên nóng nực, chớ đâu có dè bên trong vừa mới diễn ra một trận mây mưa long trời lở đất.
"Lấy hết mấy bộ này. Cả bộ thầy đang mặc nữa," Chí Quân nói, cái giọng đầy vẻ xởi lởi của một người lắm tiền. "Gói lại cho cẩn thận."
Cậu ta móc trong túi ra một xấp giấy bạc Đông Dương dày cộm, đếm ra một mớ rồi đưa cho ông chủ, không thèm hỏi giá cả hay thối lại. Cái hành động đó nó càng làm cho thầy Thành cảm thấy mình như một món hàng, vừa được người ta "thử" cho đã, rồi bây giờ người ta trả tiền để mang về.
Trên đường ra xe, rồi cả lúc ngồi trong xe đi về làng, đầu óc thầy Thành cứ lâng lâng như người đi trên mây. Anh ngồi im thin thít, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ mà chẳng thấy gì hết. Trong tai anh cứ văng vẳng cái câu nói của cậu Quân: "Nước lồn của thầy... ngọt quá chừng." Rồi lại tới câu: "Tối nay... để tôi nếm thầy cho nó kỹ lại."
Trời ơi. Tối nay.
Cái cơ thể vừa được nếm trải mùi vị khoái lạc tột đỉnh của anh nó lại bắt đầu râm ran. Cái lồn bên dưới vừa được thỏa mãn, giờ lại bắt đầu ngứa ngáy, đòi hỏi. Anh biết là mình nên sợ hãi, nên tìm cách trốn chạy. Nhưng mà không. Một phần trong anh, cái phần dâm đãng mà anh đã chôn giấu bao năm nay, nó lại đang reo hò, nó đang mong cho trời mau tối.
Chiếc xe dừng lại trước cổng nhà. Thầy Thành như người mộng du mà bước xuống xe, chỉ kịp quay lại lí nhí nói một câu "Cảm ơn Cậu" rồi lảo đảo đi thẳng vào nhà, đóng sầm cửa lại. Anh không dám nhìn cậu Quân thêm một giây nào nữa, sợ người ta sẽ thấy được sự thèm khát không sao che giấu được trong mắt mình.
.o.
p.s: thật ra nếu phải nói xưng hô cho đúng thì mấy ông Tây học hồi xưa hay xưng "Moa" mà viết xong đọc lại thấy nó dê quá trời nên thôi cứ "Tôi" vậy :)))))
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro