Thư Ký Baek Kang Hyuk - 2 (hết)
Anh thư ký ghen tuông bị em tổng tài độn banh lù từ ngoài đường vô tới trong nhà~
dirty talk vô cùng tục tĩu, bẩn thỉu, và CỰC KỲ OOC.
.o.
Sảnh tiệc của khách sạn Lotte Seoul hoa lệ như một cung điện. Đèn chùm pha lê khổng lồ tỏa ra ánh sáng vàng ấm áp, phản chiếu lấp lánh trên những ly rượu vang và trang sức đắt tiền của các vị khách. Tiếng nhạc giao hưởng du dương hòa cùng tiếng nói cười rộn rã, tạo nên một không gian xa hoa và đầy những toan tính ngầm.
Và khi Yang Jae Won cùng Baek Kang Hyuk bước vào, không gian đó dường như khựng lại một nhịp.
Hai người họ là một sự tương phản hoàn hảo. Yang Jae Won, trong bộ vest được may đo riêng, toát lên vẻ trẻ trung, năng động và có phần ngạo nghễ của một người thừa kế. Cậu là mặt trời, rạng rỡ và thu hút mọi ánh nhìn. Đi bên cạnh cậu, Baek Kang Hyuk lại như màn đêm sâu thẳm. Anh chỉ mặc một bộ vest đen cổ điển, nhưng sự trầm ổn, lịch lãm và khí chất trưởng thành, đầy quyền lực của anh lại tạo ra một sức hút không thể cưỡng lại. Nếu Jae Won là hoàng tử, thì Kang Hyuk chính là vị vua nắm giữ quyền lực phía sau ngai vàng.
Ngay lập tức, họ trở thành tâm điểm. Nhưng Kang Hyuk không có thời gian để tâm đến những chuyện đó. Anh nhanh chóng bắt đầu công việc của mình.
"Chào Chủ tịch Kim, đã lâu không gặp. Đây là cậu chủ Yang Jae Won của chúng tôi." Anh chuyên nghiệp giới thiệu, nụ cười trên môi vừa đủ độ xã giao.
Cuộc nói chuyện kinh doanh diễn ra trôi chảy, chủ yếu là do một mình Kang Hyuk cân hết. Jae Won chỉ đứng bên cạnh, mỉm cười, gật đầu, thỉnh thoảng nói một hai câu phụ họa. Nhưng hành động của cậu thì lại không chuyên nghiệp như vậy.
Trong lúc Kang Hyuk đang tập trung nói chuyện, cậu đứng sát rạt phía sau, một tay đút túi quần, tay còn lại thì đặt hờ lên eo anh, ra vẻ bảo vệ. Khi có ai đó đến bắt chuyện, cậu sẽ ghé sát vào tai anh, thì thầm một câu gì đó hoàn toàn không liên quan, hơi thở nóng rực phả vào vành tai nhạy cảm của anh.
"Chú Kang Hyuk, cà vạt của chú hơi lệch rồi."
"Chú à, em thấy chán quá."
Kang Hyuk gần như phải vận hết công lực của mười mấy năm làm thư ký để giữ cho nụ cười trên môi không bị méo đi. Cái nết bám dính quá mức này của Jae Won không chỉ khiến anh ngượng ngùng, mà còn khiến các đối tác nhìn họ bằng ánh mắt có chút tò mò, kỳ lạ.
Sau khi tạm thời thoát khỏi vòng vây của các đối tác, Kang Hyuk lập tức kéo Jae Won ra một góc gần hàng lang, nơi ít người qua lại. Vẻ mặt anh không còn chút ý cười nào.
"Yang Jae Won," anh gọi thẳng tên cậu, giọng điệu nghiêm túc. "Đây là một sự kiện kinh doanh, không phải sân chơi. Con trai chủ tịch Yangsan không thể cứ bám dính lấy thư ký của mình như vậy được."
Jae Won chớp mắt, tỏ vẻ ngây thơ. "Nhưng em không quen ai ở đây cả. Em chỉ quen mỗi chú thôi."
"Vậy thì bây giờ đi mà làm quen," Kang Hyuk nói, giọng có chút mất kiên nhẫn. Sự gần gũi của Jae Won cả ngày hôm nay đã khiến bức tường phòng ngự của anh sắp sụp đổ đến nơi rồi. Anh cần không gian. "Cậu đi ra kia, tự mình nói chuyện với mọi người đi. Đó là công việc của cậu tối nay. Đừng có bám theo chú nữa."
Nụ cười rạng rỡ trên môi cậu từ từ tắt ngấm. Bờ vai đang tỏ ra thân mật cũng buông thõng xuống. Trong một giây, Kang Hyuk thấy rõ sự hụt hẫng và tổn thương không hề che giấu trong đáy mắt cậu. Jae Won nhìn anh, trông chẳng khác gì một chú cún golden to xác vừa bị chủ nhân quát mắng, đôi tai vô hình cũng cụp xuống.
Một cảm giác tội lỗi quen thuộc thoáng qua trong lòng Kang Hyuk. Nếu là Jae Won của mấy năm về trước, chỉ cần thấy vẻ mặt này là chắc chắn anh đã mềm lòng, đã xoa đầu dỗ dành rồi. Nhưng bây giờ... không được. Tình thế đã khác. Anh không thể để mình yếu lòng được nữa.
Anh ép mình giữ vẻ mặt nghiêm túc, lạnh lùng.
Thấy anh không có ý định thay đổi, Jae Won khẽ mím môi, giọng nói nhỏ đi trông thấy, vừa có chút nũng nịu, lại có chút hờn dỗi.
"Chú chắc chứ? Chú đuổi em đi thật à?"
"Tôi đang nói chuyện công việc," Kang Hyuk vẫn nghiêm giọng đáp, cố gắng lờ đi cái cảm giác nhói lên trong lồng ngực.
Sự kiên quyết của anh dường như đã dập tắt tia hy vọng cuối cùng của Jae Won. Cậu thở ra một hơi dài, đôi mắt cụp xuống, trông đáng thương vô cùng.
"Được thôi," cậu nói lí nhí. "Đi thì đi ạ."
Nói xong, Jae Won quay người đi, tấm lưng trông có vẻ cô đơn và lẻ loi. Nhưng chỉ sau một bước, cậu đột ngột dừng lại. Cậu hít một hơi thật sâu, bờ vai lại thẳng lên. Cậu đưa tay lên, chỉnh lại chiếc cổ áo vest một cách dứt khoát. Khi cậu quay lưng bước tiếp, dáng vẻ đã không còn là một chú cún buồn bã, mà là một thiếu gia kiêu hãnh và có chút xa cách. Cậu đang khoác lên mình chiếc mặt nạ của người thừa kế.
Kang Hyuk nhìn theo bóng lưng thẳng tắp của cậu, trong lòng bất giác thở phào một hơi. Nhưng lần này, sự nhẹ nhõm lại xen lẫn một cảm giác gì đó... trống rỗng và có chút hối hận. Anh cầm một ly rượu vang từ người phục vụ đi ngang qua, và tựa người vào cột đá cẩm thạch, lặng lẽ quan sát.
Anh đã làm đúng. Jae Won cần phải học cách tự lập trong những môi trường như thế này. Anh tự nhủ với mình như vậy, rồi nâng ly rượu lên môi, nhấp một ngụm. Vị rượu chát nhẹ nơi đầu lưỡi, không hiểu sao lại khiến lòng anh càng thêm phiền muộn.
.
Sau khi cánh nhà báo chụp vài tấm hình xã giao, Jae Won lập tức thấy chán. Cậu chẳng quen ai ở đây, và những câu chuyện về thị trường chứng khoán hay giá sân golf khiến cậu chỉ muốn ngáp. Cậu cầm một ly sâm panh, lảng ra một góc và làm công việc yêu thích nhất của mình từ lúc đến đây: ngắm trộm chú Kang Hyuk của mình.
Anh đang đứng nói chuyện với Chủ tịch Kim, tấm lưng thẳng tắp trong bộ vest đen trông vừa vững chãi vừa quyến rũ chết người. Cái eo thon gọn và cặp mông căng tròn ẩn sau lớp vải đắt tiền khiến Jae Won bất giác nuốt nước bọt.
Ước gì bây giờ có thể ra đó, ôm lấy cái eo kia từ phía sau, rồi thì thầm vào tai anh ấy những lời dâm đãng, cậu nghĩ, đầu óc đã bắt đầu trôi dạt vào một kịch bản phim người lớn nào đó.
Đang mải mê nghĩ bậy bạ, một giọng nói ngọt ngào và có phần tinh nghịch vang lên bên cạnh. "Em nhận ra anh ngay. Yang Jae Won, đúng không? Không ngờ lại gặp cựu sinh viên Wharton ở đây."
Jae Won hơi ngạc nhiên, liếc mắt nhìn cô gái xinh đẹp vừa tiến đến. Váy trắng, tóc dài, mắt to tròn, và một nụ cười đầy tự tin. Cậu nhíu mày, cố lục lọi trong trí nhớ xem mình đã gặp cô gái này ở đâu.
Thấy vẻ mặt của cậu, cô gái bật cười duyên dáng. "Anh không nhớ em à? Park Soo Jin đây, chúng ta học chung lớp 'Tài chính quốc tế' của giáo sư Miller đó. Em ngồi sau anh hai dãy bàn."
"À..." Jae Won lúc này mới "à" lên một tiếng cho phải phép, dù thật tình cậu cũng chẳng nhớ rõ lắm. Trong lớp cậu chỉ quan tâm đến điểm số để mau chóng về Hàn Quốc "thịt" chú của mình thôi chứ hơi đâu mà để ý con gái nhà ai.
Tâm trạng cậu đang không tốt, định sẽ nói mình không nhớ để đuổi cô ta đi cho xong, thì đột nhiên cậu cảm nhận được một ánh nhìn quen thuộc.
Là Kang Hyuk. Anh vừa kết thúc cuộc nói chuyện và quay lại nhìn cậu, trong mắt có vẻ như đang kiểm tra xem cậu có làm việc đàng hoàng không.
Một ý nghĩ tinh quái loé lên trong đầu Jae Won.
Ngay lập tức, vẻ mặt chán chường của cậu biến mất, thay vào đó là một nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời. "Chào cô Park. Tôi nhớ rồi, rất hân hạnh được gặp lại cô."
Kang Hyuk ở phía xa, thấy thằng nhóc cuối cùng cũng chịu đi xã giao thì gật gù. Tốt, như vậy mới phải. Đỡ phiền mình. Nhưng không hiểu sao, nhìn nụ cười tươi rói mà nó dành cho cô gái kia, trong lòng anh lại có chút... chướng mắt. Xã giao có cần phải cười tươi đến mức đó không? Anh thầm nghĩ, rồi quay đi, tự nhủ mình không nên để tâm.
Nhưng anh đã đánh giá quá thấp sức hút của cậu chủ nhà mình. Thế rồi, chỉ một lát sau, khi anh quay lại... Jae Won không còn chỉ nói chuyện với một cô gái nữa. Xung quanh cậu giờ là cả một vòng tròn những bóng váy sặc sỡ. Có thiếu nữ e ấp, có quý phu nhân rạng rỡ, có người vừa cười vừa liếc mắt tình tứ. Họ vây quanh cậu như thể Jae Won là tâm điểm duy nhất trong khán phòng.
Kang Hyuk khẽ thở ra, ly rượu trong tay anh hơi nghiêng. Cái thằng nhóc này... đúng là ong bướm.
Từ góc nhìn của anh, Jae Won chẳng khác nào một kẻ sinh ra để thu hút ánh nhìn của người khác. Cậu nói chuyện tự nhiên, khéo léo đưa đẩy, thỉnh thoảng lại nghiêng đầu, nụ cười thắp sáng cả căn phòng, ai mà chẳng thích cơ chứ? Và chính cái sự tự tin ấy lại khiến anh bực bội đến mức muốn ném thẳng ly rượu vào tường.
Trong đầu anh, những suy nghĩ chua lè bắt đầu trỗi dậy. Hôm kia còn bày tỏ với mình tha thiết lắm cơ mà. Mình mới lơ đi có một chút mà đã vây quanh toàn là gái rồi. Đúng là không tin được.
"Hahaha, anh hài hước thật đó!"
Một cô gái trẻ, có lẽ vì quá phấn khích trước câu đùa của Jae Won, đã đưa tay lên đánh nhẹ vào vai cậu một cái đầy thân mật.
Cái chạm đó, dù rất nhỏ, nhưng với Kang Hyuk, nó lại như một nhát dao bén tách đôi lớp bình tĩnh mỏng manh còn sót lại trong anh.
Anh định mặc kệ. Thật đấy. Anh tự nhủ đó chỉ là xã giao, chỉ là một thằng nhóc đang tán tỉnh vớ vẩn. Anh là người lớn, là thư ký của Jae Won, anh không nên can thiệp.
Nhưng đôi chân anh chẳng nghe lời.
Không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào, anh thấy mình đang sải bước về phía đám đông ồn ào đó. Tiếng nhạc, tiếng cười nói dường như lùi cả về phía sau, tai anh chỉ ù đi. Càng đến gần, anh càng nghe rõ cuộc đối thoại của họ.
"Thiếu gia Yang đẹp trai tài giỏi thế này, chắc là có người yêu rồi nhỉ?" một vị phu nhân hỏi.
Jae Won chỉ cười mà không đáp.
Một bà khác lập tức chen vào. "Người yêu thì đã là gì, chưa cưới là chúng ta vẫn còn cơ hội mà! Thiếu gia à, cậu nhìn xem con bé nhà tôi có được không? Xinh xắn, ngoan ngoãn, vừa tốt nghiệp đại học Yonsei đó..."
"Gì chứ chị, chẳng phải con gái chị có bạn trai rồi sao?" một người khác bĩu môi. "Con bé nhà tôi đây này, vẫn còn độc thân vui tính..."
Chúa ơi. Bọn họ đang mai mối. Họ đang công khai rao bán con gái cho Jae Won ngay trước mặt anh.
Kang Hyuk cảm thấy máu nóng dồn hết lên não. Anh không còn nghĩ được gì nữa. Anh chỉ biết một điều duy nhất.
Yang Jae Won là của anh.
Dù anh còn chưa dám thừa nhận.
Anh bước đến ngay sau lưng đám đông đang xúm xít, thân hình cao lớn của anh đổ bóng xuống họ.
"Hừm." Anh hắng giọng một tiếng.
Đám đông các quý cô, quý bà đang xúm xít quanh Yang Jae Won đồng loạt im bặt, quay lại nhìn người đàn ông vừa phát ra âm thanh.
Bầu không khí trở nên ngượng nghịu. Vị phu nhân đang cố gắng mai mối con gái mình hắng giọng, cố gắng phá vỡ sự im lặng. "A, là thư ký Baek Kang Hyuk đây sao! Chúng tôi đang nói chuyện rất vui vẻ với thiếu gia Yang..."
"Thật vinh hạnh," Kang Hyuk đáp, giọng điệu đều đều nhưng lại khiến người ta cảm thấy lạnh sống lưng. Anh từ từ bước tới, nhẹ nhàng nhưng dứt khoát chen vào giữa Jae Won và đám đông, tạo ra một khoảng cách không thể xâm phạm. Anh đứng hơi lệch về phía trước, che chắn cho Jae Won một cách đầy chủ ý.
"Chỉ là," anh tiếp lời, khoé môi nhếch lên một nụ cười mà chẳng hề có chút ấm áp nào, "tôi e rằng phải làm phiền đến cuộc vui của các vị rồi."
Anh đảo mắt một lượt, nhìn thẳng vào từng người phụ nữ đang có mặt. "Thiếu gia nhà chúng tôi hiện tại đang trong giai đoạn cực kỳ quan trọng, phải học hỏi rất nhiều điều để chuẩn bị tiếp quản tập đoàn. Lịch trình mỗi ngày đều đã được sắp xếp kín kẽ." Anh dừng lại một nhịp, rồi tung ra đòn chí mạng. "Vì vậy, cậu ấy thực sự không có thời gian để yêu đương đâu, thưa các quý phu nhân, tiểu thư."
Câu nói này, dù được bao bọc bởi những từ ngữ lịch sự, lại mang theo một sự xỉa xói và tuyên bố chủ quyền không thể che giấu. Thiếu gia nhà chúng tôi. Không có thời gian yêu đương. Nó chẳng khác nào đang nói thẳng vào mặt họ: "Con gái các người không có cửa đâu, biến đi cho nước nó trong."
Vị phu nhân lúc nãy, người bị cắt ngang màn mai mối, cảm thấy có chút mất mặt. Bà ta cười gượng, cố gắng vớt vát. "Thư ký Baek lo xa quá rồi. Tuổi trẻ tài cao, vừa lo sự nghiệp vừa tìm hiểu một mối quan hệ tốt đẹp mới là bản lĩnh chứ?"
"Bản lĩnh?" Kang Hyuk nhướn một bên mày, ngữ điệu chua lè "Cảm ơn bà đã quan tâm, nhưng bản lĩnh của thiếu gia sẽ được thể hiện trên thương trường, không phải ở những mối quan hệ chóng vánh. Tập đoàn chúng tôi không đào tạo người thừa kế theo cách đó."
Không khí lập tức đông cứng. Tiếng nhạc xa xa dường như cũng nhỏ hẳn đi. Mặt vài người chuyển dần từ hồng sang tái, trong khi vị phu nhân kia chỉ còn biết nở nụ cười gượng gạo, không dám nói thêm lời nào.
Kang Hyuk khẽ chỉnh lại cà vạt, định quay sang cậu chủ của mình để kết thúc tình huống khó xử thì một giọng nói vang lên, nhẹ nhàng, trong trẻo nhưng lại có nét kiêu kỳ.
Là cái cô Park Soo Jin lúc nãy.
"Thư ký Baek có lẽ hơi nghiêm trọng hóa vấn đề rồi," cô gái mỉm cười, nhưng trong mắt lại là ý thách thức. "Em thấy em và thiếu gia Yang nói chuyện rất hợp mà. Với lại, tụi em là bạn học cũ, quen biết từ hồi còn ở Mỹ. Có thêm một người bạn chia sẻ, biết đâu lại giúp thiếu gia làm việc hiệu quả hơn thì sao, đúng không ạ?"
Câu nói này như một gáo nước lạnh dội thẳng vào sự tự tin của Kang Hyuk. Bạn học cũ? Quen biết từ lúc ở Mỹ?
Cơ mặt anh khẽ giật, khóe môi nhếch lên một cách gượng gạo. Trong lồng ngực, một cảm giác nhói ran trào dâng, nóng hổi và khó chịu. Anh liếc sang Jae Won - một cái liếc nhanh, sắc như dao, như muốn hỏi:"Thật không?"
Jae Won, người là đầu têu của tất cả mọi chuyện - vẫn im lặng. Cậu không nói gì, chỉ khẽ nhướn mày một cách đầy vô tội, như thể muốn nói: "Em có làm gì đâu?".
Cái vẻ hờ hững ấy chính là giọt dầu đổ thêm vào ngọn lửa trong lòng Kang Hyuk. Anh hít sâu, cố gắng kìm lại, nhưng gân cổ đã nổi lên. Một tia ghen tuông xen lẫn tức tối xoáy quanh ngực, khiến giọng nói của anh khi cất lên nghe vừa lịch sự vừa lạnh toát:.
"Tiểu thư đây nói phải. Thật mừng khi thiếu gia có một người bạn học cũ ở đây." Anh cố tình nhấn mạnh ba chữ "bạn học cũ", như để đóng khung mối quan hệ của họ vào quá khứ. "Nhưng bạn bè thì có thể gặp lại sau. Còn công việc của tập đoàn thì không thể trì hoãn."
Anh quay phắt đi, không buồn để cho Park Soo Jin thêm cơ hội mở miệng. Rồi anh nhìn thẳng vào Jae Won, giọng trầm và dứt khoát:
"Muộn rồi. Chúng ta về thôi. Mai cậu còn họp lúc chín giờ."
Không đợi phản ứng, Kang Hyuk vươn tay nắm lấy cổ tay cậu - mạnh đến mức Jae Won phải hơi khựng lại. Những lời bàn tán bắt đầu rì rầm phía sau, nhưng anh mặc kệ, kéo cậu chủ của mình đi thẳng, sải bước dài, lạnh lùng và dứt khoát.
Jae Won giật mình một cách rất có lệ vì cái nắm tay đột ngột. Cậu để mặc cho Kang Hyuk, người đang đằng đằng sát khí, kéo mình đi xềnh xệch xuyên qua sảnh tiệc, bỏ lại phía sau một đám đông đang sững sờ và đặc biệt là khuôn mặt cứng đờ vì tức giận của tiểu thư Park Soo Jin.
Jae Won hoàn toàn bị động, cứ thế để anh kéo đi. Cậu ngoan ngoãn đi theo, trong lòng thì đang mở tiệc ăn mừng.
Ghen rồi. Anh ấy ghen thật rồi.
Cậu cúi đầu xuống để che đi nụ cười đang không ngừng lan rộng trên môi. Bàn tay đang bị anh nắm lấy có hơi đau vì siết quá chặt, nhưng cậu lại thấy cảm giác đó... sung sướng lạ thường.
Họ đi một mạch ra khỏi sảnh tiệc. Kang Hyuk không nói một lời nào cho đến khi họ vào trong chiếc xe đang đỗ ở sảnh chờ. Anh gần như là nhét Jae Won vào ghế phụ, rồi vòng qua ghế lái, đóng sầm cửa lại.
Chiếc xe lao đi trong im lặng. Không khi trong xe lặng ngắt như tờ vì cơn giận chưa nguôi của Kang Hyuk. Anh lái xe, hai tay siết chặt vô lăng, mắt nhìn thẳng về phía trước.
Jae Won ngồi bên cạnh, lặng lẽ quan sát người đàn ông đang bùng nổ trong im lặng của mình. Cậu thấy hết. Vành tai anh đỏ ửng, lồng ngực phập phồng dưới lớp áo sơ mi. Cậu thấy dáng vẻ này của anh vừa đáng sợ, lại vừa... đáng yêu không thể tả.
Cậu quyết định châm thêm một mồi lửa.
"Chú à," Jae Won lên tiếng, giọng điệu ngây thơ. "Chú làm mấy cô ấy sợ chạy mất hết rồi. Lỡ sau này em không lấy được vợ thì sao?"
KÉTTTT!
Kang Hyuk đạp phanh gấp, chiếc xe dừng đột ngột bên lề đường vắng. Anh quay phắt sang, đôi mắt rực lửa nhìn thẳng vào cậu, nếu có thể giết người bằng ánh mắt thì cậu chủ nhỏ nhà họ Yang đã chết đi sống lại cả trăm lần rồi.
"Cậu..." Anh nghiến răng, cố gắng tìm một lời nào đó đủ sức nặng để mắng chửi thằng nhóc trước mặt.
Nhưng Yang Jae Won chỉ nghiêng đầu, khoé môi cong lên một nụ cười thản nhiên đến đáng ghét. "Sao thế chú? Em chỉ hỏi thôi mà. Lỡ sau này em không lấy được vợ thật thì chú có chịu trách nhiệm không?"
"TRÁCH NHIỆM?" Anh gần như gầm lên, giọng nói khàn đi vì tức giận. "Cậu có biết mình vừa làm cái gì trong bữa tiệc không? Cậu làm hỏng cả một buổi tối quan trọng! Hợp đồng! Danh tiếng của tập đoàn! Cậu có nghĩ đến những thứ đó không?!"
Kang Hyuk bắt đầu với những lý do nghe có vẻ hợp lý - công việc, trách nhiệm, hình ảnh của tập đoàn. Toàn những lời ngụy biện anh vẫn thường dùng để che giấu những cảm xúc thật của mình. Nhưng càng nói, giọng anh càng mất đi vẻ bình tĩnh thường thấy. Thứ gì đó bị dồn nén quá lâu - ghen tuông, tổn thương, nỗi sợ bị bỏ lại - đang cuộn trào lên, vỡ òa ra ngoài.
"Còn mấy cô gái đó nữa!" Anh chỉ tay về phía Jae Won, cả người run lên, giọng khàn đặc. "Cậu nghĩ làm vậy là hay lắm à? Cười cợt, tán tỉnh, để cho hết người này đến người khác chạm vào? Yang Jae Won, cậu không có chút tự trọng nào của một người đàn ông sao?"
Jae Won vẫn im lặng. Cậu ngả nhẹ người ra sau, đôi môi cong lên, nụ cười càng lúc càng rõ. Trong mắt cậu, sự tức giận của Kang Hyuk không còn đáng sợ, mà nó trở nên hấp dẫn. Một Baek Kang Hyuk điềm đạm, lý trí mọi khi giờ lại đang mất kiểm soát... chỉ vì cậu.
Cuối cùng thì con cọp kiêu hãnh cũng xù lông vì em rồi, Jae Won thầm nghĩ, ánh mắt sáng lên một tia thích thú khó giấu.
Kang Hyuk nhìn thấy nụ cười đó, máu như dồn thẳng lên đầu. Anh không chịu nổi cái vẻ đắc thắng đó, không chịu nổi việc mình lại yếu đuối đến mức bị cậu chọc tức chỉ bằng một cái liếc mắt. Và rồi, trong cơn giận mất khôn, anh buột miệng hét lên một câu nói mà chính anh cũng không ngờ mình lại dám thốt ra.
"Hôm kia cậu nói gì với tôi? Rằng cậu muốn tôi à?!" Giọng anh vỡ ra, pha lẫn giận dữ và... thất vọng. "Nói xong hôm nay lại xuất hiện bạn học cũ, thân thiết lắm, cười cợt trước mặt tôi như không có chuyện gì? Cậu coi tôi là cái gì hả, Yang Jae Won?!"
Câu nói vừa rời khỏi miệng, cả hai đều sững sờ.
Kang Hyuk trừng mắt, như thể không tin nổi chính mình. Anh đã lỡ nói ra điều mà anh luôn chối bỏ: rằng anh ghen. Rằng anh để tâm. Rằng cậu có sức ảnh hưởng đến anh hơn bất kỳ ai khác.
Sự im lặng bao trùm khoang xe. Ánh đèn đường lướt qua, phản chiếu gương mặt của Jae Won, đôi môi cậu chậm rãi cong lên thành nụ cười rạng rỡ đến mức trêu ngươi.
"Chú nói xong rồi chứ?" Cậu hỏi, giọng bình thản một cách tàn nhẫn. Tay cậu nhẹ nhàng tháo dây an toàn, rồi quay người đối diện với anh, ánh mắt như đang thưởng thức từng giây phút này.
"Em làm hỏng buổi tối sao?" Cậu nghiêng đầu, nhướn mày. "Không phải chú là người hùng hổ lôi em về giữa bao nhiêu người à?"
"Em không có tự trọng?" Jae Won nói tiếp, không đợi Kang Hyuk đáp. "Em chỉ đang làm đúng những gì chú yêu cầu thôi mà. Chú bảo em phải đi xã giao, em đã đi xã giao. Chú bảo em đừng bám theo chú, em đã không bám theo. Sao bây giờ chú lại mắng em?"
Từng câu, từng chữ của Jae Won như những mũi dao, đâm thủng hết mọi lý lẽ của Kang Hyuk. Anh cứng họng, không thể cãi lại.
Thấy anh đã hoàn toàn bị dồn vào góc, Jae Won nhoài người qua, rút ngắn khoảng cách giữa cả hai. Giọng cậu đột nhiên trở nên dịu dàng, trầm thấp.
"Còn về cô Park Soo Jin..." Cậu đưa tay lên, khẽ vuốt ve gò má đang nóng bừng của anh. "Anh nghĩ em thật sự quan tâm đến cô ta sao?"
Kang Hyuk không nói, chỉ nhìn cậu, trong mắt khẽ dao động.
"Từ lúc ở Mỹ cho đến bây giờ, người em nhìn, người em muốn..." Jae Won ghé sát vào tai anh, giọng thì thầm khàn đặc mùi dục vọng. "...chỉ có một mình anh thôi."
Lời giải thích, lời tỏ tình một lần nữa được thốt ra, ngọt ngào và chân thành đến mức khiến trái tim Kang Hyuk run rẩy. Nhưng ngay sau đó, Jae Won lại lùi ra một chút, nhìn thẳng vào mắt anh, nụ cười trở lại vẻ ma mãnh.
"Cho nên... Anh đang ghen, đúng không? Anh tức giận vì em cười nói với người khác. Thừa nhận đi, Baek Kang Hyuk. Anh ghen vì em."
Bị nói trúng tim đen, bị dồn vào đường cùng sau khi vừa được xoa dịu, toàn bộ lý trí của Kang Hyuk sụp đổ.
"CÂM MIỆNG!"
Anh vươn tay ra, túm lấy cổ áo vest đắt tiền của Jae Won. Nhưng đây chính là khoảnh khắc mà Jae Won chờ đợi.
Cậu không hề chống cự. Ngược lại, cậu dùng một tay bắt lấy cổ tay đang túm áo mình của Kang Hyuk, siết chặt. Tay còn lại, cậu luồn ra sau gáy anh, những ngón tay mạnh mẽ đan vào mái tóc mềm mại, rồi kéo mạnh về phía mình.
"Ưm-mmph!"
Kang Hyuk chỉ kịp kêu lên một tiếng kinh ngạc trước khi môi mình bị một đôi môi khác chiếm lấy.
Môi lưỡi của Jae Won va vào môi anh một cách thô bạo, đầy trừng phạt. Cậu không cho anh cơ hội để thở, chỉ ngấu nghiến, cắn mút như một con thú đói đã bị bỏ mặc quá lâu. Răng va vào nhau chan chát, lưỡi quấn lấy nhau trong một vũ điệu của sự tranh đoạt. Kang Hyuk ban đầu còn cố gắng vùng vẫy, tay đấm thùm thụp vào ngực cậu. Nhưng sức lực của anh nhanh chóng bị môi lưỡi của cậu rút cạn, sự chống cự của anh dần yếu đi, và cuối cùng, cơ thể anh lại một lần nữa phản bội anh. Anh mềm nhũn ra trong vòng tay của Jae Won, tiếng phản kháng trong cổ họng biến thành những tiếng rên rỉ vụn vỡ.
Dứt khỏi nụ hôn dài và sâu đến nghẹt thở, cả hai đều thở hổn hển, trán tựa vào nhau. Không khí trong xe nóng rực, cửa kính đã mờ đi vì hơi thở của họ. Jae Won nhìn đôi môi sưng đỏ, ướt át của người đàn ông trước mặt, ánh mắt cậu đen đặc đi vì dục vọng.
Kang Hyuk thở dốc, mắt vẫn còn mơ màng, chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra. Anh chỉ nghe thấy giọng nói khàn đặc của Jae Won vang lên bên tai, mang theo ý cười chiến thắng.
"Anh la mắng đủ rồi. Giờ thì đến lượt em phạt anh, vì tội dám nghi ngờ tình cảm của em."
Jae Won không cho anh thời gian để suy nghĩ. Cậu cúi xuống, một lần nữa chiếm lấy đôi môi sưng đỏ của anh. Nhưng lần này, nụ hôn không còn thô bạo nữa, mà trở nên sâu hơn, ướt át và đầy khiêu khích. Lưỡi cậu chậm rãi khám phá khoang miệng của anh, trêu chọc, mút mát, khiến Kang Hyuk chỉ có thể phát ra những tiếng "ưm ưm" phản đối yếu ớt.
Trong lúc nụ hôn đang làm anh mụ mị, bàn tay to lớn, gân guốc của Jae Won bắt đầu cuộc hành trình của riêng nó. Nó không còn siết chặt cổ tay anh nữa, mà lướt nhẹ lên lồng ngực, cách một lớp áo sơ mi.
"Ahh..." Kang Hyuk khẽ rên, cố gắng quay đầu đi để né tránh.
Nhưng Jae Won đã nhanh hơn. Một tay cậu giữ chặt cằm anh, ép anh phải tiếp nhận nụ hôn, tay còn lại thì tàn nhẫn mà giật phăng mấy cái cúc áo sơ mi tội nghiệp.
Rẹt!
Những chiếc cúc áo văng ra, lăn lóc đâu đó trên sàn xe.
"Đẹp thật..." Jae Won thì thầm, dứt khỏi nụ hôn và nhìn xuống với ánh mắt đầy thèm thuồng. Cặp vú của anh căng đầy, núng nính, hai đầu ti nhỏ xinh đã cương cứng lên vì kích thích, hồng hồng trên nền da ngăm khỏe khoắn.
Jae Won cúi đầu, ụp cả mặt vào hai quả đồi ngồn ngộn thịt của Kang Hyuk, tham lam hít lấy mùi hương da thịt đầy nhục dục đó. Rồi cậu đưa lưỡi ra, đá nhẹ lên một bên đầu vú.
"A! Không... Jae Won... dừng lại..." Kang Hyuk giật nảy người, giọng nói run rẩy. Anh cố gắng đẩy cậu ra, nhưng cơ thể lại phản bội anh. Lưng anh lại vô thức ưỡn lên, như để dâng cặp vú của mình đến gần miệng cậu hơn.
Trong khi đó, Jae Won chỉ càng thêm hưng phấn trước sự mâu thuẫn đáng yêu này. Cậu không chỉ liếm, mà còn ngoạm trọn lấy một bên đầu ti vào miệng, dùng lưỡi và răng mà đùa giỡn, mút chùn chụt.
"Ư... aah... không được..." Kang Hyuk rên rỉ, hai tay bấu chặt lấy mái tóc của Jae Won. Anh muốn đẩy cậu ra, thật đấy. Nhưng hành động của anh trông lại giống như đang giữ chặt cậu lại hơn. Lâu lắm rồi. Lâu lắm rồi cơ thể anh mới được một người khác sờ vào. Cơn ghen tuông tức tối ban nãy, cộng với sự đụng chạm đầy kỹ năng này, khiến cho mọi sự phòng bị của anh tan chảy như tuyết gặp lửa.
Trong khi miệng cậu vẫn đang bận rộn thưởng thức cặp vú của anh, bàn tay hư hỏng của Jae Won lại tiếp tục di chuyển xuống phía dưới. Nó lướt qua cơ bụng săn chắc, rồi dừng lại ngay trên khóa quần của anh. Cậu có thể cảm nhận rõ sự ẩm ướt đã thấm ra ngoài qua lớp vải.
"Anh xem này," Jae Won ngẩng lên, miệng vẫn còn ướt át, nhìn thẳng vào mắt anh. "Cái lồn nhỏ của anh nhớ em đến mức chảy cả nước ra rồi này."
Nghe thấy từ ngữ dâm đãng đó, mặt Kang Hyuk đỏ bừng lên vì xấu hổ. Anh lắp bắp: "Không... không phải... Tôi..."
Roẹt!
Jae Won không cho anh cơ hội để chối cãi. Cậu kéo phăng khóa quần của anh xuống, rồi luồn tay vào bên trong lớp quần lót mềm mại. Những ngón tay dài của cậu ngay lập tức chạm vào nơi mềm mại, nóng hổi và đã ướt sũng.
"Aaa..." Cả người Kang Hyuk co rúm lại.
"Không... không được... tôi chăm cậu từ nhỏ mà..." Anh run rẩy lắp bắp, bàn tay vô thức tìm đến cổ tay cậu, yếu ớt muốn giữ lại, muốn ngăn chặn hành động tiếp theo. "Jae Won... chúng ta không thể... tôi xem cậu như con mà..."
Jae Won khựng lại một chút khi nghe thấy lời phản kháng của anh. Nhưng khi ngón tay cậu khẽ cử động và cảm nhận được cái lồn nhỏ bên dưới đang co giật, mút lấy ngón tay cậu một cách đầy bản năng, sự thương cảm ít ỏi còn sót lại của cậu lập tức tan biến.
"Như con?" Cậu cười khẩy, ngón tay bắt đầu khuấy đảo bên trong cái lỗ nhỏ đã sũng nước, phát ra cả tiếng nhóp nhép dâm đãng. "Xem em như con mà lồn anh lại kẹp tay em chặt thế này à, sắp cắn đứt ngón tay em rồi đây này."
"Ah... cậu nói bậy... tôi không có..." Kang Hyuk tuy nói vậy, nhưng hông của anh lại không thể kiểm soát mà bắt đầu lắc lư, hẩy về phía những ngón tay của Jae Won.
Jae Won không thèm đôi co với Kang Hyuk, cậu tăng tốc độ, hai ngón tay đâm rút vào cái huyệt nhỏ vô cùng trơn tru, ngón cái thì không ngừng day nhẹ lên âm vật đã sưng cứng. Cậu nhìn người đàn ông dưới thân mình, người mà cậu đã khao khát suốt bao nhiêu năm, giờ đây đang rên rỉ, khóc lóc vì khoái cảm mà cậu mang lại.
"Nói đi, Kang Hyuk," cậu thì thầm, giọng khàn đặc. "Nói cho em biết, anh có thích tay em không?"
"Không... ưm... aah... dừng... dừng lại... đây có khác gì... loạn luân".
"Loạn luân thì sao chứ?" Jae Won cúi xuống cắn nhẹ lên yết hầu của anh. "Miễn là anh sướng. Miễn anh là của em."
"Cậu... cậu câm miệng!" Anh thở hổn hển, cố gắng kéo lại chiếc áo sơ mi đã rách bươm để che đi cơ thể đang trần trụi của mình. "Vô liêm sỉ! Ai... ai nói với cậu là tôi sướng?!"
Jae Won không hề tức giận trước sự chối bay chối biến của anh. Cậu chỉ ngồi đó, bình thản giơ bàn tay phải của mình lên trước mặt Kang Hyuk. Dưới ánh đèn đường lờ mờ hắt vào, bàn tay to lớn, gân guốc của cậu đang ướt sũng, bóng loáng. Những dòng nước nứng trong suốt, dính như keo của Kang Hyuk đang chảy dọc theo kẽ tay cậu.
"Anh nhìn đi," Jae Won nói, giọng trầm thấp đầy ma lực. "Nước lồn của anh chảy ướt hết cả tay em rồi này. Cổ tay em cũng dính đầy này."
Kang Hyuk nhìn chằm chằm vào bằng chứng không thể chối cãi đó, mặt anh nóng bừng lên như bị lửa đốt. "Là... là phản ứng... sinh lý thôi... là tại cậu..."
Jae Won từ từ đưa ngón tay dính đầy dâm thủy của anh lên miệng mình, thè lưỡi ra liếm một cách đầy gợi tình. Cậu nhắm mắt thưởng thức, rồi mở mắt ra nhìn anh, khoé môi cong lên. "Thật không?" Jae Won hỏi, giọng đầy mỉa mai. "Anh nhìn đi, lồn nhỏ của anh khóc tới mức ướt hết cả tay em rồi này. Anh nói dối tệ thật đó, Kang Hyuk à."
Nói rồi, không đợi anh trả lời, cậu lại nhoài người tới, bàn tay ướt át đó một lần nữa tìm đến nơi mềm mại giữa hai chân anh, luồn thẳng vào bên trong.
"A!" Kang Hyuk giật bắn người, nhưng lần này anh không còn sức để đẩy cậu ra nữa.
"Để em chứng minh cho anh xem nhé!" Jae Won thì thầm, ngón tay bắt đầu di chuyển, móc liên tục bên trong cái lỗ lồn đang thắt lại liên hồi.
Ngón tay cậu lướt qua những vách thịt mềm mại, rồi đột nhiên, cậu nhấn mạnh vào một điểm nào đó bên trong.
"AAAA-Ưmmmm!!"
Kang Hyuk hét lên một tiếng thất thanh, cả người giật nảy lên khỏi ghế. Một luồng điện cực mạnh, mạnh hơn bất cứ thứ gì anh từng cảm nhận, chạy dọc sống lưng, đánh thẳng vào não anh. Khoái cảm đột ngột và mãnh liệt đến mức khiến hai mắt anh trắng dã.
"Đừng... đừng móc chỗ đó..." Anh nức nở, giọng nói vỡ vụn.
Jae Won không những không dừng lại, mà còn cố tình dùng đầu ngón tay day day, xoáy sâu vào điểm G vừa được khám phá. Cậu biết đây chính là công tắc bí mật của người đàn ông kiêu ngạo này.
"Aah... aah... đừng... mà... sướng... sướng quá... hức..." Kang Hyuk hoàn toàn mất kiểm soát. Anh không còn chửi bới được nữa, chỉ có thể rên rỉ một cách đáng thương, hông thì không ngừng ưỡn lên, như để cái điểm sướng đó áp sát vào ngón tay của Jae Won hơn nữa.
Jae Won cười đầy thoả mãn, cậu ghé sát vào tai anh, hơi thở nóng rực phả vào làn da nhạy cảm. "Ồ? Em vừa nghe thấy gì thế này? Mới lúc nãy còn mạnh miệng bảo 'không sướng' cơ mà?"
Bị trêu chọc, bị nói trúng tim đen, Kang Hyuk xấu hổ đến mức muốn khóc to lên. Anh cố gắng tìm một lý do, một lời bào chữa cho sự dâm đãng của chính mình.
"Tại... tại cậu cứ móc vào... cái chỗ đó..." Anh thở hổn hển, câu chữ đứt quãng vì những cú thúc của ngón tay Jae Won. "Nó... nó làm tôi sướng mà... hức... Tôi... tôi đâu có muốn..."
Nhìn bộ dạng vừa đáng thương vừa dâm đãng của người đàn ông trước mặt - mắt đỏ hoe, môi sưng mọng, miệng thì mắng người ta nhưng cái lồn nhỏ cứ mút lấy mấy ngón tay cậu - Jae Won cảm thấy trái tim mình mềm nhũn (nhưng con cặc thì cứng ngắc). Anh yêu của cậu, ghen tuông cũng đáng yêu, mạnh miệng cũng đáng yêu, mà ngay cả lúc khóc lóc thú tội thế này cũng đáng yêu chết đi được.
Cậu đột ngột rút tay ra.
"A..." Kang Hyuk rên lên một tiếng đầy hụt hẫng, cơ thể đang căng cứng vì khoái cảm bỗng trở nên trống rỗng. Anh mở đôi mắt đẫm nước của mình ra, nhìn cậu với vẻ mặt vừa trách móc vừa khó hiểu.
Jae Won giơ bàn tay ướt sũng của mình lên, thong thả liếm đi những giọt dịch yêu còn vương lại. "Ồ... vậy ra là lỗi của em rồi," cậu nói, giọng điệu như một đứa trẻ vừa làm sai nhưng lại không hề hối lỗi. "Là tại em cứ làm anh sướng, đúng không?"
Cậu nhoài người tới, chống tay lên ghế bên cạnh đầu anh, nhốt anh lại trong vòng tay mình. Cậu ghé sát vào tai anh, giọng thì thầm như rắn độc quyến rũ con mồi.
"Em hư quá. Anh phải phạt em đi chứ."
"Phạt... phạt cái gì?" Kang Hyuk lắp bắp, đầu óc quay cuồng vì những lời lẽ của cậu.
Jae Won cười khẽ, hơi thở nóng rực phả vào vành tai anh. "Phạt em..." Cậu dừng lại một chút "...bằng cách để em bú lồn anh."
"Phạt em bằng cách bắn hết nước lồn của anh lên đầy mặt em đi. Được không, Kang Hyuk?"
VÔ LIÊM SỈ!
Thằng nhóc này! Sao có thể nói ra những lời lẽ dâm đãng như vậy bằng một giọng điệu ngọt ngào đến thế? Cái hình ảnh mà cậu ta vừa vẽ ra - anh bị bú lồn đến bắn tung tóe lên khuôn mặt đẹp trai của cậu - nó quá sức chịu đựng. Nó vừa hạ tiện, lại vừa... kích thích một cách chết người.
Anh cảm thấy máu dồn hết lên mặt, và cả bụng dưới. Cái lồn nhỏ vừa mới được nghỉ ngơi của anh lại bắt đầu co giật điên cuồng, một dòng nước ấm nóng nữa lại tươm ra. Nó muốn. Nó muốn cái "hình phạt" đó.
Thấy anh im lặng, chỉ có khuôn mặt đỏ bừng và hơi thở ngày càng dồn dập, Jae Won biết mình đã thắng. Cậu lùi lại một chút, liếm nhẹ lên đôi môi khô khốc của mình.
"Nhưng ở đây chật quá," cậu nói, giọng đầy vẻ tiếc nuối. "Không tiện để anh 'phạt' em."
Cậu nhìn thẳng vào mắt anh, trong đáy mắt là một ngọn lửa đen tối, nguyên thủy. "Ra ghế sau nhé?"
Một lời mời gọi vào chốn địa ngục của dục vọng. Và Kang Hyuk, người đã sa ngã từ lâu, chỉ có thể run rẩy gật đầu.
Nụ cười trên môi Jae Won càng thêm rạng rỡ. Cậu mở cửa xe bên ghế lái. "Nhanh nào, anh yêu. Em không đợi được nữa rồi."
Kang Hyuk, như một con rối bị giật dây, lồm cồm bò ra khỏi xe, rồi lại lóng ngóng mở cửa sau để chui vào. Không gian ghế sau của chiếc coupe hai cửa cũng không rộng rãi gì cho cam, nhưng ít nhất cũng đủ để duỗi người.
Anh vừa ngồi vào, Jae Won đã chui vào theo, đóng sầm cửa lại, nhốt họ trong một thế giới của riêng mình. Cậu không nói gì thêm, chỉ nhẹ nhàng nhưng đầy uy lực mà đẩy anh nằm ngửa ra ghế, rồi banh hai chân anh ra, đặt lên vai mình.
Jae Won không cho Kang Hyuk một giây nào để định thần. Cậu vùi mặt vào giữa hai chân anh, và thế giới của Kang Hyuk nổ tung trong một biển khoái cảm.
Thằng nhóc này... nó có kỹ năng. Kỹ năng thượng thừa.
Nó không vồ vập, không thô bạo. Chiếc lưỡi của nó như một con rắn tinh ranh đang luồn lách trong cái hang ướt của Kang Hyuk. Nó bắt đầu một cách đầy bất ngờ, lướt nhẹ qua khe mông, rồi dùng đầu lưỡi day day vào cái lỗ đít nhỏ xinh, kín đáo của anh.
"A!" Kang Hyuk giật bắn người, hai chân theo phản xạ kẹp chặt lại. "Đừng... chỗ đó... bẩn..."
"Shhh," Jae Won gầm gừ, giọng nói bị lớp da thịt làm cho méo đi. Cậu dùng một tay giữ chặt đùi anh, không cho anh khép lại. "Không có chỗ nào trên người anh là bẩn cả. Chỗ nào em cũng muốn nếm thử."
Câu nói vô liêm sỉ đó khiến Kang Hyuk vừa xấu hổ vừa kích thích đến điên người. Và rồi, cậu lại tiếp tục. Chiếc lưỡi nóng ẩm của cậu liếm một đường dài từ lỗ đít, dọc theo khe lồn ướt át, rồi dừng lại ở âm vật nhỏ đang sưng cứng lên.
"Jae Won... aah... hức..."
Cậu bắt đầu mút. Cậu dùng môi bao bọc lấy hột le của anh, tạo ra một lực hút vừa đủ, trong khi lưỡi thì không ngừng đảo quanh, trêu chọc. Kang Hyuk cảm thấy như có hàng ngàn luồng điện đang chạy dọc sống lưng. Anh cong người lên, rên rỉ những âm thanh mà chính anh cũng không nhận ra.
"Ưm... ư... sướng quá... Jae Won à..."
Nhưng Jae Won không để cho anh được yên. Đang lúc anh đang sướng rơn với cảm giác ở phía trước, cậu lại đột ngột di chuyển xuống dưới, dùng đầu lưỡi day day vào cái lỗ lồn nhỏ bé của anh, nó lập tức thắt lại một cái rồi nhả ra một dòng nước dâm, tưới đẫm lưỡi của Jae Won.
Cảm giác vừa tê dại vừa nhồn nhột ở một nơi lâu rồi chưa được chạm đến khiến Kang Hyuk gần như phát điên. "Aaa! Đừng mà... lạ... lạ quá... ưm..."
"Anh thấy lạ à?" Jae Won ngẩng lên một chút, mắt lấp lánh sự tinh ranh. "Vậy để em cho anh quen dần nhé?"
Nói rồi, cậu đút lưỡi vào sâu hơn trong lỗ lồn của anh, ngoáy ngoáy bên trong một cách đầy khiêu khích, mô phỏng lại hành động của một con cặc đang làm tình. Kang Hyuk rên lên một tiếng cao vút, hai chân run rẩy không ngừng.
"Aah... sâu... sâu quá... Jae... Won... hức... lưỡi em... hư quá..."
Nhìn mái đầu đen nhánh đang vùi vào giữa háng mình, nhìn cái cách cậu thành thạo và say mê bú liếm mình, một ý nghĩ chợt loé lên trong đầu Kang Hyuk, ngay giữa cơn bão khoái cảm.
Thằng nhóc này... sao lại giỏi như vậy?
Cái cách Jae Won biết chỗ nào làm anh sướng, cách cậu dùng lưỡi, cách cậu thay đổi nhịp điệu... tất cả đều quá điêu luyện. Nó không giống như một đứa trẻ mới lớn tò mò.
Liệu có phải... ở Mỹ... nó đã dùng cái lưỡi này để liếm lồn cho bao nhiêu đứa khác rồi không? Mấy cô gái tóc vàng xinh đẹp?
Ghen.
Một cảm giác chua loét, đau đớn đột ngột dâng lên trong lòng anh, còn mạnh hơn cả cơn khoái cảm đang cuộn trào. Anh cảm thấy lồng ngực mình thắt lại. Bàn tay đang bấu chặt vào ghế của anh siết lại thành nắm đấm.
Jae Won dường như cảm nhận được sự thay đổi trong cơ thể anh. Anh không còn thả lỏng để tận hưởng nữa, mà hơi gồng cứng lại. Cậu ngẩng lên, nhìn thấy vẻ mặt phức tạp của anh. Cậu không biết anh đang nghĩ gì, nhưng cậu biết phải làm gì để kéo anh trở lại.
Cậu nhếch mép cười, rồi lại cúi đầu xuống.
Miệng cậu vẫn ngậm chặt lấy hột le, mút mạnh đến mức phát ra những tiếng chụt chụt dâm đãng. Cùng lúc đó, cậu đưa hai ngón tay vào bên trong cái bím đã ướt sũng của anh, tìm đến đúng cái điểm G mà cậu đã khám phá ra lúc nãy và chọc mạnh vào đó.
"Ưmmm! Jae Won... đừng-hahh!!"
Sự tấn công kép từ cả trong lẫn ngoài khiến não của Kang Hyuk như nổ tung. Mọi suy nghĩ về ghen tuông, về những kẻ khác... tất cả đều tan biến như bong bóng xà phòng.
Trong đầu anh giờ đây chỉ còn lại một màu trắng xóa của khoái cảm.
"JAE WON!!! Anh... anh ra mất!!" Anh hét lên, giọng lạc đi.
Cơ thể anh co giật dữ dội. Anh cảm nhận được một dòng nước nứng nóng hổi, ào ạt bắn ra từ cửa huyệt, phun thẳng vào miệng của Jae Won. Anh bắn nhiều đến mức làm ướt cả cằm, cả cổ của cậu.
Kang Hyuk nằm rũ rượi trên băng ghế sau, cơ thể vẫn còn run rẩy sau cơn cực khoái mãnh liệt. Đầu óc anh trống rỗng, chỉ còn lại cảm giác tê dại sung sướng và hình ảnh khuôn mặt của Jae Won, đầy thỏa mãn và chiếm hữu, vẫn còn vương lại thứ dịch yêu của anh.
"Anh sướng rồi..." Giọng Jae Won khàn đặc, phá vỡ sự im lặng. Cậu chống tay ngồi dậy, khuôn mặt đẹp trai giờ đây đỏ bừng vì dục vọng, và trong mắt là một ngọn lửa đen tối. "...thì phải làm cho em sướng nữa chứ, đúng không?"
Chưa đợi Kang Hyuk kịp tiêu hóa câu nói, Jae Won đã hành động. Cậu kéo phăng chiếc quần tây và cả quần lót của mình xuống.
Trong không gian chật hẹp của chiếc xe, con cặc bự của Jae Won sừng sững dựng đứng trước mặt anh. Nó to lớn nổi đầy gân y như bàn tay của cậu, cái đầu khấc sẫm màu rỉ ra một chút dịch trong suốt. Nó trông vừa hung dữ, nhưng lại đầy hứa hẹn sẽ làm anh sướng đến chết.
Kang Hyuk nuốt nước bọt, cái lồn nhỏ hạ tiện của anh lại co giật một cách đầy ham muốn.
"Lại đây," Jae Won ra lệnh. "Ngồi lên."
"Không... anh..." Kang Hyuk nuốt nước bọt, ánh mắt dao động giữa sợ hãi và ham muốn. Anh thấy xấu hổ, thấy mình thật dâm đãng. Anh do dự, không dám tiến tới.
Thấy anh chần chừ, Jae Won chỉ nhếch mép cười, rồi vươn tay ra, túm lấy eo anh và kéo mạnh. Nhưng không phải là kéo anh ngồi lên cặc cậu, mà là kéo anh ngồi vào lòng cậu, đối mặt với cậu, hai chân anh dang ra hai bên hông cậu. Tư thế này thân mật đến mức Kang Hyuk có thể cảm nhận được hơi thở của Jae Won phả lên mặt mình, và con cặc nóng rực của cậu đang cạ vào khe mông anh.
"Anh còn ngại cái gì nữa?" Jae Won thì thầm, hai tay ôm chặt lấy tấm lưng rộng của anh. "Anh mau chiều em đi."
"Anh..."
"Em đã làm anh sướng rồi, đúng không?" Cậu cắt ngang. "Em đã dùng lưỡi làm cho anh phải bắn nước. Bây giờ, đến lượt anh làm cho em sướng. Cưỡi cặc em đi, Kang Hyuk."
Những lời lẽ thẳng thừng, trần trụi khiến mặt Kang Hyuk đỏ bừng lên. Anh quay mặt đi, không dám nhìn thẳng vào mắt cậu. Nhưng Jae Won lại ép cằm anh quay lại, buộc anh phải đối diện với mình.
Giọng cậu đột nhiên trở nên dịu dàng, xen lẫn một chút tổn thương. "Anh có biết là em thích anh lâu lắm rồi không?"
Kang Hyuk mở to mắt nhìn cậu.
"Từ khi em còn là một thằng nhóc, em đã chỉ muốn ở bên cạnh anh thôi," Jae Won tiếp tục, ánh mắt cậu sâu thẳm, chân thành. "Mỗi đêm ở Mỹ, anh có biết em đã phải làm gì để chịu đựng không? Em đã phải tự thủ dâm, miệng thì gọi tên anh, tưởng tượng ra cảnh anh đang rên rỉ dưới thân em. Cái lồn nhỏ của anh, cặp vú của anh... em đã mơ về chúng hàng ngàn lần rồi đấy."
Lời thú tội trần trụi và đầy khao khát đó như một đòn giáng mạnh vào tâm trí Kang Hyuk. Anh choáng váng. Thằng nhóc này...
"Đừng... đừng nói nữa..." Anh rên rỉ, giọng nói run rẩy. "Cậu... cậu là đồ dâm đãng..."
"Đúng, em là một thằng dâm đãng," Jae Won thừa nhận không chút do dự. "Và em dâm đãng là vì anh. Tất cả là vì anh."
Cậu cúi xuống, đặt lên môi anh một nụ hôn nhẹ nhàng, khác hẳn với sự thô bạo trước đó. Cậu thì thầm vào môi anh, giọng nói như một lời khẩn cầu.
"Chiều em lần này thôi mà... chỉ lần này thôi..."
Lời van nài đó, cùng với sự chân thành trong mắt cậu, đã hoàn toàn làm Kang Hyuk tan chảy.
Anh thở ra một hơi dài, run rẩy. Anh ngước lên, nhìn thẳng vào mắt Jae Won, và thì thầm.
"...Chỉ lần này thôi đó."
Nghe được câu trả lời mình mong muốn, mắt Jae Won sáng rực lên.
Kang Hyuk, với sự giúp đỡ của cậu, từ từ nhổm người dậy. Anh vẫn ở trong tư thế đối mặt, hai tay chống lên vai cậu. Anh nhìn xuống con quái vật đang ngóc đầu chờ đợi, rồi lại nhìn vào mắt cậu. Tim anh đập như trống dồn. Anh hít một hơi thật sâu, rồi từ từ, chậm rãi, hạ người xuống.
"A!"
Anh khẽ kêu lên khi cảm nhận được sự căng trướng. To quá. Nó to hơn anh tưởng tượng rất nhiều.
"Không... to quá... aah... không vào được..." Anh rên rỉ.
"Được mà..." Jae Won thở hắt ra, tay giữ chặt lấy hông anh. "Thả lỏng ra cho em... Đúng rồi... Lồn của anh đang nuốt trọn cu em này... Ngoan lắm..."
Kang Hyuk cắn chặt môi, cố gắng thả lỏng cơ thể. Anh từ từ hạ người xuống, cảm nhận con quái vật của Jae Won đang từ từ chui vào bên trong mình. Cảm giác vừa đau, vừa căng trướng, lại vừa có một sự khoái cảm sâu sắc, mãnh liệt. Cuối cùng, khi anh đã ngồi xuống hết cỡ, cả hai đều thở hắt ra một tiếng.
Họ im lặng một lúc để cả hai quen với cảm giác này. Kang Hyuk có thể cảm nhận được từng nhịp đập của con cặc đang ở sâu trong cơ thể mình.
"Nhún đi anh..." Jae Won thì thầm, bàn tay bắt đầu xoa nắn cặp mông căng tròn của anh. "Nhún trên cặc của em đi."
Nghe theo lời cậu, Kang Hyuk bắt đầu cử động. Ban đầu, những chuyển động của anh rất chậm rãi, ngượng ngùng. Anh nhấc hông lên một chút, rồi lại hạ xuống, khuôn mặt đỏ bừng vì xấu hổ.
Nhưng rồi, Jae Won đột ngột thúc hông từ dưới lên, đầu cặc to sụ của cậu đâm thẳng vào điểm G của anh.
"Aaah-Jae Won!!!"
Một tiếng rên cao vút, đầy bất ngờ bật ra khỏi môi anh. Một luồng điện khoái cảm chạy dọc sống lưng, khiến hai chân anh run rẩy. Cái chỗ đó... sướng chết đi được!
Jae Won không thúc nữa, cậu nằm im, như đang chờ đợi. Và Kang Hyuk hiểu. Cậu đang cho anh cơ hội để tự mình tìm kiếm lại cảm giác đó. Một ý nghĩ tội lỗi nhưng đầy cám dỗ loé lên trong đầu anh. Anh muốn cảm nhận nó lần nữa. Mọi cảm giác xấu hỗ và tội lỗi đều bay biến trước dục vọng, Kang Hyuk nhấp hông vài lần, cố gắng tìm lại cái góc độ chết người đó.
"Ưm... đúng rồi..." Anh vô thức thì thầm khi đầu cặc của Jae Won lại một lần nữa đâm trúng chỗ đó.
Anh không còn nhấp nhẹ nữa. Anh bắt đầu nhún, mạnh bạo và điên cuồng. Anh ấn mông mình sâu xuống hết cỡ, rồi lại nhấc lên thật cao, tạo ra những tiếng bạch bạch ướt át. Không chỉ vậy, mỗi khi hạ xuống, anh còn cố tình ngoáy mông thành những vòng tròn nhỏ, để cho cái đầu cặc của Jae Won không ngừng cọ xát, cạ vào cái điểm G đang sưng lên vì khoái cảm của mình.
"Aah... aah... Jae Won... chỗ đó... đúng rồi... sướng quá..." Tiếng rên của anh vô thức trở nên thật lẳng lơ, mờ gọi.
Jae Won bị sự dâm đãng của Kang Hyuk làm cho sướng đến mụ mị cả đầu óc. Cậu siết chặt lấy cặp mông đang điên cuồng làm loạn trên người mình.
"Aah... anh dâm quá... Kang Hyuk... nhún nữa đi anh... Chết tiệt... kẹp cho cặc của em sướng chết đi!"
Kang Hyuk như bị những lời lẽ dâm đãng của cậu kích thích, càng nhún hăng hơn. Anh hoàn toàn quên mất mình đang ở đâu, chỉ biết điên cuồng đuổi theo khoái cảm. Anh nhún mạnh đến mức cả chiếc xe rung lắc theo từng nhịp.
"Aah... aah... Jae Won... cu của em... to quá... làm lồn anh sướng quá... hức..."
Kang Hyuk nhún lên một cái thật mạnh, muốn nuốt trọn con cặc của cậu sâu hơn nữa.
Cộp!
"Aaa!"
Một cơn đau nhói bất ngờ ập đến. Nhưng không phải từ bên dưới, mà là từ trên đầu. Trong lúc quá hăng say, đầu anh đã đập thẳng vào nóc xe.
Kang Hyuk khựng lại, cả người đơ ra. Cơn đau và sự ngạc nhiên đột ngột kéo anh về với thực tại. Anh vừa... vừa đập đầu vào nóc xe? Mặt anh đỏ bừng lên vì xấu hổ. Anh vừa dâm đãng, lại vừa ngốc nghếch.
Jae Won ở dưới phá lên cười, tiếng cười trầm thấp, rung cả lồng ngực "Đáng yêu chết đi được," Cậu hôn lên mái tóc rối của anh. Nụ cười trên môi cậu tắt dần, thay vào đó là một vẻ mặt đầy ham muốn. Cậu giữ chặt lấy eo Kang Hyuk, không cho anh có cơ hội ngồi dậy.
"Nào, anh yêu," giọng cậu khàn đặc. "Xoay người lại cho em."
"Hả? Xoay... xoay đi đâu?" Kang Hyuk ngơ ngác hỏi.
Jae Won không trả lời. Cậu dùng sức, nhẹ nhàng nhưng dứt khoát xoay người anh lại 180 độ. Giờ đây, lưng của Kang Hyuk hoàn toàn đối diện với lồng ngực của cậu, mặt anh hướng về phía trước. Con cặc lớn của Jae Won vẫn còn cắm sâu bên trong anh, và mỗi cử động nhỏ đều khiến nó cọ xát vào điểm sướng, làm anh phải khẽ rên lên.
"Vịn vào lưng ghế trước đi anh," Jae Won ra lệnh.
Kang Hyuk ngoan ngoãn làm theo. Hai tay anh vịn chặt lấy thành của chiếc ghế phụ phía trước, cả người trong tư thế nửa quỳ nửa ngồi trên đùi Jae Won. Tư thế này khiến mông anh cong lên một cách đầy khiêu khích, và cái lỗ lồn nhỏ thì như đang mở ra, sẵn sàng chào đón những cú thúc từ phía sau.
Và Jae Won không để anh phải đợi lâu.
Hai bàn tay to lớn của cậu siết chặt lấy hai bên eo thon của Kang Hyuk, giữ anh cố định. Rồi cậu bắt đầu.
Phậppp!!
"Aaaa... nhẹ thôi..."
Kang Hyuk hét lên một tiếng khi cảm nhận được cú thúc mạnh mẽ từ dưới lên. Con cặc của Jae Won đâm sâu vào trong anh, mạnh bạo và trọn vẹn. Anh có cảm giác như mình sắp bị đâm xuyên qua.
"Thấy chưa?" Giọng nói Jae Won phả vào gáy anh. "Anh chỉ cần ngồi yên thôi, để em địt anh là được."
Cậu không cho anh nghỉ. Cậu bắt đầu dập, ầm ầm, liên tục. Mỗi cú thúc của cậu đều mạnh mẽ, dứt khoát, khiến cả người Kang Hyuk nảy lên theo từng nhịp. Anh chỉ biết bấu chặt lấy thành ghế, răng cắn chặt môi dưới để không phát ra những tiếng rên rỉ quá lớn.
"A... aah... Jae Won... chậm... chậm lại..." anh cầu xin trong tiếng thở dốc.
"Chậm lại?" Jae Won cười khẩy, tay bóp mạnh vào eo anh. "Mới lúc nãy anh còn nhún hăng tới mức đập đầu vào nóc xe cơ mà? Em chỉ đang giúp anh thỏa mãn thôi."
Bạch! Bạch! Bạch!
Tiếng da thịt va chạm vào nhau vang lên một cách trần trụi, dâm đãng. Chiếc xe lại bắt đầu rung lắc.
"Nhìn cái lưng của anh kìa... Cong lên thật đẹp," Jae Won vừa dập vừa thì thầm những lời lẽ bẩn thỉu vào tai anh. "Nhìn cái eo này... Em siết một tay cũng vừa... Aah... Lồn của anh siết chặt quá, Kang Hyuk à... Nó muốn kẹp đứt cu của em hay sao?"
"Không... không có... ưm... aah..."
Mỗi cú thúc của Jae Won đều nhắm thẳng vào điểm sướng của anh. Kang Hyuk không còn chịu đựng nổi nữa. Mọi sự kháng cự, mọi sự xấu hổ đều bị khoái cảm đánh cho tan tác. Anh bắt đầu rên rỉ, tiếng rên không còn bị đè nén mà trở nên lảnh lót, dâm đãng.
"Sướng... sướng quá... Jae Won... aah... đúng rồi... địt anh đi... địt mạnh vào chỗ đó nữa đi... Aaaah!"
Jae Won cười một cách thỏa mãn. "Cuối cùng cũng chịu thừa nhận là mình dâm rồi à?" Cậu cúi xuống, cắn nhẹ vào bả vai anh, rồi nhấp một cú thật mạnh. "Em địt anh có sướng không?"
"A... có... sướng chết mất... aah...hức... sâu quá rồi..."
Tiếng da thịt trần trụi va chạm vào nhau vang lên dồn dập, hòa cùng tiếng rên rỉ không ngừng của Kang Hyuk và tiếng gầm gừ của Jae Won. Cả chiếc xe rung lắc dữ dội theo từng nhịp làm tình của họ. Cửa kính xe đã mờ đi vì hơi nước, che giấu đi cảnh tượng dâm đãng bên trong.
"A... aah... Jae Won... anh... sắp... sắp ra..." Kang Hyuk nức nở, tầm nhìn của anh đã nhòe đi. Anh không còn thấy gì nữa, tai chỉ ù đi vì tiếng rên của chính mình. "Không... không được... ra... anh ra mất-AAAAAH!"
Anh hét lên một tiếng cuối cùng, cả cơ thể căng cứng rồi co giật dữ dội. Một dòng nước lồn nóng hổi, ào ạt bắn ra từ cửa huyệt, phun thẳng lên cặc rồi chảy xuống đùi của Jae Won. Anh bắn nhiều đến mức cả hai đều cảm nhận được sự ướt át, dính nhớp của nó.
Cơn cực khoái của anh như một liều thuốc kích thích cuối cùng dành cho Jae Won. Cảm nhận được những vách thịt bên trong đang co giật, ôm siết lấy con cặc của mình, cậu biết mình cũng không thể chịu đựng được nữa.
"Kang Hyuk... Anh... lồn của anh..." Cậu gầm gừ, giọng nói đứt quãng. Cậu siết chặt lấy mông anh, dập thêm mấy cú cuối cùng, mỗi cú đều lút cán. "Chặt quá... Em sắp bắn... Bắn hết vào trong lồn anh nhé?"
"Bắn... Bắn vào đi..." Kang Hyuk rên rỉ trong cơn mê man sau cao trào. "Bơm hết tinh của em vào cho anh đi..."
Nghe được lời cho phép dâm đãng đó, Jae Won không kìm nén nữa. Cậu gầm lên một tiếng cuối cùng, thúc mạnh hông, và cảm nhận con cặc của mình đang co giật, bơm hết nòng nọc vào sâu bên trong cơ thể anh.
Kang Hyuk cảm nhận được rõ ràng từng dòng tinh trùng đang lấp đầy cái lồn nhỏ của mình. Cảm giác vừa căng trướng, vừa ấm áp, lại vừa có chút xa lạ. Anh rên lên một tiếng cuối cùng rồi hoàn toàn rũ rượi, gục đầu vào thành ghế phía trước, không còn một chút sức lực.
Jae Won cũng thúc thêm vài cái nữa để bơm ra hết những giọt tinh túy cuối cùng, rồi cũng gục xuống, vùi mặt vào tấm lưng ướt đẫm mồ hôi của anh.
Trong xe, chỉ còn lại tiếng thở dốc nặng nhọc của hai người đàn ông vừa trải qua một trận làm tình điên cuồng. Mùi mồ hôi, mùi nước lồn, mùi tinh dịch hòa quyện vào nhau, tạo thành một thứ mùi đặc quánh của tình dục.
Họ cứ nằm như vậy, cố gắng lấy lại nhịp thở.
Và rồi...
CỐC! CỐC! CỐC!
Một tiếng gõ cửa khô khốc vang lên từ phía cửa kính bên cạnh họ.
Anh giật bắn mình.
Ngay sau đó, một luồng sáng chói lòa của đèn pin rọi thẳng vào bên trong, cắt ngang qua làn hơi nước mờ ảo, quét qua hai cơ thể trần truồng, đẫm mồ hôi và vương đầy dịch thể.
"Kiểm tra hành chính! Yêu cầu người bên trong hạ cửa kính xe!"
Giọng nói nghiêm nghị của một người đàn ông vang lên từ bên ngoài.
Cảnh sát.
Não của Kang Hyuk mất ba giây để xử lý thông tin, và rồi... nó ngừng hoạt động. Anh mở to mắt, kinh hoàng nhìn xuống cơ thể mình. Trần truồng. Hoàn toàn trần truồng và dính đầy những thứ dịch thể đáng xấu hổ. Rồi anh liếc sang Jae Won. Thằng khốn đó vẫn còn mặc nguyên áo sơ mi và áo vest, chỉ có phần quần là đang xộc xệch kéo nửa vời, để lộ ra hung khí vừa mới gây án xong.
"Quần áo... quần áo của tôi đâu?" Anh hoảng loạn, cuống cuồng tìm kiếm trong đống hỗn độn trên băng ghế sau.
Anh vơ được chiếc áo sơ mi của mình, nhưng rồi lại càng thêm tuyệt vọng. Mẹ kiếp, mấy cái cúc áo đã bị thằng nhóc này giật đứt hết trong cơn thú tính rồi!
"Bình tĩnh!" Jae Won thì thầm, giọng nói của cậu cũng có chút căng thẳng nhưng vẫn giữ được sự trấn tĩnh. Cậu nhanh chóng kéo khóa quần của mình lên. Thấy Kang Hyuk đang luống cuống với chiếc áo rách, cậu không nghĩ nhiều, vội vã với tay lên phía trước, chộp lấy chiếc áo khoác dạ dài của mình rồi quấn chặt quanh người anh.
Kang Hyuk chỉ kịp liếc cho cậu một cái nhìn tóe lửa, vừa căm giận vừa xấu hổ, trước khi bị cậu ấn đầu xuống, giấu mặt vào ghế.
"Để em lo!" Jae Won nói nhanh, rồi quay ra đối phó với tình hình.
CỐC! CỐC! CỐC!
Tiếng gõ cửa lại vang lên, lần này có phần mất kiên nhẫn hơn.
Jae Won hít một hơi thật sâu rồi bấm nút hạ cửa kính xuống một khoảng vừa đủ.
"Chào anh cảnh sát, có chuyện gì vậy ạ?" Cậu hỏi, giọng nói cố gắng tỏ ra bình thường nhất có thể.
Viên cảnh sát trẻ tuổi soi đèn pin vào mặt cậu, rồi ngay lập tức lia đèn vào bên trong xe. Ánh sáng trắng lóa cắt qua làn hơi nước, quét lên một thân hình đang co ro ở ghế phụ, quấn chặt trong một chiếc áo khoác dạ màu đen. Dù chiếc áo rất lớn, nó cũng không thể che hết được. Ánh đèn pin đã kịp soi thấy một bên đùi và cẳng chân thon dài, nuột nà, hoàn toàn trần trụi đang lộ ra.
Viên cảnh sát khựng lại một giây, ánh mắt có chút thay đổi. Anh ta đã làm nghề này đủ lâu để biết "vấn đề" ở đây là gì.
"Các anh đang làm gì ở đây vậy?" Anh ta hỏi, giọng đã bớt đi vẻ nghiêm nghị ban đầu, thay vào đó là một chút tò mò xen lẫn mỉa mai. "Đây là khu vực cấm đỗ xe sau mười giờ tối."
Thấy ánh đèn pin của viên cảnh sát cứ như muốn "lột" cái áo khoác ra khỏi người Kang Hyuk, Jae Won bất giác nhích người qua một chút, cơ thể cao lớn của cậu gần như che khuất hoàn toàn tầm nhìn vào ghế phụ. Thái độ của cậu trở nên lạnh đi.
"Bạn tôi không được khỏe, anh ấy uống hơi nhiều nên đang ngủ. Mong anh đừng làm ồn." Cậu nói, giọng điệu không còn là hỏi han, mà gần như là ra lệnh.
Viên cảnh sát nhíu mày trước thái độ chiếm hữu của cậu trai trẻ. Nhưng rồi anh ta liếc nhìn chiếc xe thể thao đắt tiền, nhìn bộ quần áo hàng hiệu của Jae Won, rồi lại nhìn cái dáng vẻ rõ ràng là "sau khi vận động mạnh" bên trong xe. Anh ta thở dài trong lòng. Lại là con nhà giàu chơi bời. Mấy chuyện này anh ta thấy cũng không ít, xen vào chỉ thêm phiền phức.
Anh ta quyết định làm đúng phận sự của mình cho nhanh gọn. "Giấy tờ xe của anh đâu?"
Jae Won bình tĩnh lấy giấy tờ đưa ra. Trong lúc viên cảnh sát kiểm tra, Kang Hyuk ở bên trong chỉ muốn chết đi cho rồi. Anh vùi mặt vào lớp áo khoác còn vương mùi hương của Jae Won, cả người run lên vì xấu hổ. Thư ký cấp cao của tập đoàn Yangsan- Baek Kang Hyuk- người luôn xuất hiện với vẻ ngoài chỉn chu, hoàn hảo, giờ đây lại đang trong tình trạng trần truồng, nhớp nháp, bị cảnh sát hỏi thăm sau khi vừa làm tình trong xe với cậu chủ của mình. Có cái hố nào cho anh chui xuống không?
"Giấy tờ của anh không có vấn đề, nhưng anh vẫn vi phạm luật đỗ xe," viên cảnh sát nói sau khi kiểm tra xong, chìa một tờ giấy phạt cho Jae Won. "Đây là vé phạt của anh. Lần sau chú ý biển báo. Nhanh chóng lái xe đi khỏi đây."
"Vâng, cảm ơn anh cảnh sát nhiều."
Jae Won nhận lấy tờ giấy, và chỉ đến khi chiếc xe cảnh sát đã đi khuất, cậu mới dám thở phào, quay lại khóa cửa xe.
Sự im lặng bao trùm. Nhưng lần này, nó không phải sự im lặng của đam mê, mà là của sự ngượng ngùng và tức giận.
Kang Hyuk cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, khuôn mặt anh đỏ bừng, nhưng ánh mắt thì đằng đằng sát khí. Anh bắt đầu mặc lại quần áo của mình một cách vội vàng, lóng ngóng.
"Thấy chưa!" Anh rít lên, giọng nói run rẩy vì giận. "Tôi đã nói rồi! Tất cả là tại cậu! Cậu xem cậu đã gây ra chuyện tốt gì này! Bị cảnh sát bắt gặp... mất mặt chết đi được! Nếu họ nhận ra chúng ta thì sao? Ngày mai lên trang nhất của tất cả các mặt báo thì sao? Cậu có nghĩ đến hậu quả không hả?!"
Anh càng nói càng tức, tay run đến mức cài cúc quần cũng không xong.
Jae Won không hề cãi lại. Cậu chỉ im lặng nhìn anh đang nổi giận, nhìn vẻ mặt vừa tức tối vừa xấu hổ của anh. Cậu thấy dáng vẻ này của anh... đáng yêu không thể tả.
Jae Won nhẹ nhàng nắm lấy hai tay anh.
"Kang Hyuk..."
"Bỏ ra!"
Jae Won không bỏ. Cậu nhoài người tới, đặt lên đôi môi vẫn còn hơi sưng của anh một nụ hôn.
Nó không phải nụ hôn sâu, chỉ là một cái chạm môi nhẹ nhàng, nhưng lại đủ để khiến cơn giận của Kang Hyuk khựng lại.
Jae Won nhìn thẳng vào mắt anh, trong đáy mắt là sự dịu dàng và một chút hối lỗi chân thành. "Em xin lỗi."
Cậu ngừng lại một chút, rồi khóe môi lại cong lên thành nụ cười tinh nghịch quen thuộc.
"Vậy... không làm trong xe nữa."
Cậu ghé sát vào tai anh, thì thầm, giọng nói như một lời dụ dỗ ngọt ngào.
"Mình về nhà anh nhé?"
Nghe thấy lời đề nghị đó, Kang Hyuk như bừng tỉnh khỏi cơn mê. Làm... làm nữa? Về nhà? Anh vội vàng lắc đầu, hai tay đẩy nhẹ vào ngực Jae Won, cố gắng tạo ra một khoảng cách.
"Không... không được!" Anh nói, giọng nói run rẩy nhưng có một sự kiên quyết muộn màng. "Lúc nãy... lúc nãy cậu đã hứa... chỉ lần này thôi mà!"
Anh cố gắng bám víu vào "giao kèo" duy nhất mà anh nghĩ là mình có.
Nghe vậy, Jae Won ngây người ra một lúc, đầu hơi nghiêng nghiêng như đang cố gắng nhớ lại. Rồi, mặt cậu ta sáng bừng lên như vừa tìm ra chân lý.
"Đúng vậy," Jae Won gật đầu một cách rất nghiêm túc. "Em có nói 'chiều em lần này thôi'. Và anh cũng nói 'chỉ lần này thôi đó'."
Kang Hyuk gật đầu lia lịa. Đúng, đúng rồi!
Nhưng rồi, Jae Won nhoẻn miệng cười, một nụ cười của một con cáo già vừa lừa được một con thỏ non.
"Đó là cho lần ở trên xe," cậu nói, giọng thản nhiên như đang bàn chuyện thời tiết. "Bây giờ mình về nhà anh. Đó là một 'lần khác' rồi, đúng không?"
Kang Hyuk há hốc mồm. Anh nhìn cậu, hoàn toàn không thể tin vào tai mình. Cái... cái logic gì thế này? Lật lọng! Đây là một sự lật lọng trắng trợn!
"Cậu... cậu..." Anh tức đến mức không nói nên lời, chỉ có thể chỉ tay vào mặt thằng nhóc vô liêm sỉ trước mặt.
Jae Won không cho anh cơ hội để mắng nữa. Cậu chồm tới, đặt lên môi anh một nụ hôn thật kêu.
Chụt!
Nụ hôn ngắn ngủi, bất ngờ, chặn lại mọi lời mắng mỏ mà anh đang định tuôn ra.
"Quyết định vậy nhé," cậu nói, rồi không đợi anh phản ứng, cậu mở cửa xe bên mình, bước ra ngoài trong làn gió đêm mát lạnh.
Kang Hyuk vẫn còn đang ngồi đơ ra ở ghế sau, thì đã thấy Jae Won mở cửa ghế lái và ngồi vào. Cậu quay sang, nhìn anh qua gương chiếu hậu, nụ cười vẫn còn trên môi.
Jae Won nổ máy, chiếc xe lao đi trong đêm, đích đến là căn hộ của Kang Hyuk. Suốt quãng đường còn lại, Kang Hyuk chỉ quay mặt ra cửa sổ, nhưng anh không nhìn thấy gì cả. Trong đầu anh chỉ có khuôn mặt đắc thắng của Jae Won và logic không thể cãi lại được của cậu ta. Anh vừa tức, vừa xấu hổ, lại vừa... có một cảm giác hồi hộp đến run rẩy.
Kang Hyuk tiêu thật rồi. Lần này thì tiêu thật sự rồi.
.
Cạch.
Tiếng ổ khóa vang lên khô khốc. Bàn tay của Kang Hyuk run rẩy đến mức phải mất một lúc mới tra được chìa vào ổ. Cánh cửa vừa hé mở, anh còn chưa kịp bật đèn, một lực mạnh đã đẩy anh vào trong.
Lưng của Kang Hyuk bị ép mạnh vào cánh cửa gỗ vừa đóng lại. Anh còn chưa kịp định thần, một đôi môi nóng rực đã ngấu nghiến lấy môi anh, một nụ hôn sâu, ướt át và đầy chiếm hữu, mang theo hương vị của rượu và sự liều lĩnh.
"Ưm..."
"Vẫn còn ướt vì tinh dịch của em này," Jae Won thì thầm, dứt khỏi nụ hôn và luồn tay thẳng vào trong chiếc quần tây xộc xệch của anh. Ngón tay cậu dễ dàng tìm thấy cái lồn nhỏ vẫn còn đang sưng đỏ và trơn trượt vì trận mây mưa trong xe. "Dâm quá."
Bàn tay còn lại của cậu cũng không hề yên phận. Nó lần mò lên trên, tìm đến chiếc áo sơ mi vốn đã đứt hết cúc của Kang Hyuk, dễ dàng lột nó ra khỏi vai anh. Hia trái đào mọng nước, căng đầy phơi bày hoàn toàn. Jae Won dùng ngón cái và ngón trỏ, kẹp lấy một bên đầu ti đã cương cứng của anh mà day mạnh.
"A!" Kang Hyuk giật nảy người vì sự tấn công từ cả trên lẫn dưới.
Không một lời dạo đầu nào nữa. Jae Won kéo tuột chiếc quần của Kang Hyuk xuống đến đầu gối, nhấc một bên chân thon dài của anh lên, gác lên vai mình. Cậu tự giải thoát cho con cặc đã lại cương cứng đến phát đau, rồi nhắm thẳng vào cái bím vẫn còn đang co giật mời gọi.
Phập!
"Aaaa!!" Kang Hyuk hét lên, cảm giác vừa quen thuộc vừa mãnh liệt khi bị lấp đầy một cách đột ngột. Cậu không hề rút ra, cứ cắm sâu như vậy, tay bên dưới thì giữ chặt hông anh, tay bên trên thì tiếp tục se đầu vú anh.
"Thằng khốn... cậu... cậu là đồ thú vật..." Anh rên rỉ, hai tay bấu chặt lấy vai áo của Jae Won. "Aah... khoan đã... bên trong... vẫn còn... tinh của cậu... ưm..."
"Thì sao chứ?" Jae Won thở hổn hển bên tai anh, bắt đầu thúc hông một cách mạnh bạo. "Em muốn địt cái lồn dâm đãng đang ngập đầy tinh dịch của chính em."
Jae Won nện anh thình thịch ngay trên cánh cửa. Mỗi cú thúc của cậu đều sâu và mạnh, khiến cả người Kang Hyuk rung lên bần bật. Cậu vừa địt, vừa không ngừng dùng tay tra tấn đầu vú của anh, lúc thì kẹp, lúc thì véo, khiến anh sướng đến phát điên.
Sau một hồi dập cho anh gần như ngất đi, Jae Won bế thốc anh lên, đi thẳng vào phòng khách và quăng anh xuống chiếc sofa bọc da đắt tiền.
"Đồ điên..." Kang Hyuk chửi thề, cố gắng lồm cồm bò dậy. "Cái sofa... aah... tôi mới mua... đừng làm bẩn..."
Nhưng Jae Won đã đè lên người anh. Cậu banh hai chân anh ra, lại một lần nữa đâm thẳng vào. "Vậy thì để em khai trương nó cho anh."
Cậu địt anh trên sofa, tiếng da thịt va chạm vào nhau vang vọng khắp phòng khách. Lần này, cậu không dùng tay nữa, mà cúi đầu xuống, ngậm lấy một bên đầu vú của anh mà bú mút, day cắn.
"Aah... aah... Jae Won... sướng... sướng quá..." Bị tấn công từ cả hai nơi nhạy cảm nhất, Kang Hyuk không còn sức để chửi nữa, chỉ biết rên rỉ theo từng nhịp thúc của cậu.
"Gọi em là gì?" Jae Won gầm gừ, ngẩng lên nhìn anh, miệng vẫn còn ngậm lấy đầu vú đỏ ửng.
"Chồng... chồng ơi..." Anh nức nở, lý trí đã hoàn toàn tan vỡ. "Địt vợ đi... aah... khốn nạn... địt nát cái lồn của vợ đi... hức..."
Nghe được tiếng "chồng" và những lời lẽ dâm đãng mà mình mong muốn, mắt Jae Won tối sầm lại vì dục vọng. Cậu như được tiêm thêm doping. Nhưng thay vì tiếp tục, cậu lại đột ngột rút cặc ra.
Kang Hyuk rên lên một tiếng hụt hẫng. Cậu thấy Jae Won đứng dậy, nhìn xuống mình bằng ánh mắt ra lệnh.
"Quỳ xuống. Bò ra cầu thang."
Kang Hyuk, đầu óc đã mụ mị vì khoái cảm, ngoan ngoãn làm theo. Anh bò bằng bốn chân trên nền gạch hoa cương lạnh lẽo, tiến ra đến chân cầu thang gỗ. Theo lệnh của cậu chủ, anh chống hai tay lên bậc thang đầu tiên, vểnh cái mông căng tròn, ướt át của mình về phía cậu như một lời mời gọi không thể trần trụi hơn.
Jae Won tiến tới, con cặc to lớn vẫn còn đang rỉ dịch, hung hăng đứng thẳng. Cậu không một chút do dự mà áp sát từ phía sau, nắm lấy hai bên hông của anh, rồi thúc mạnh một cái.
"Aaaa"
"Đồ khốn... địt chết tôi rồi..." Kang Hyuk chửi trong tiếng rên. Tư thế doggy trên cầu thang này khiến con cu của Jae Won vào sâu hơn bao giờ hết, mỗi cú thúc như lút tận cổ tử cung của anh, khiến cả người anh run lên bần bật.
Jae Won bắt đầu dập, một cách điên cuồng và tàn nhẫn. Cậu địt anh như muốn đóng cọc anh vào cái cầu thang này. Tiếng da thịt vang vọng khắp không gian tĩnh lặng, hòa cùng tiếng rên rỉ vỡ vụn của Kang Hyuk. Nước lồn của anh, trộn lẫn với tinh dịch từ những lần trước, bị những cú dập mạnh mẽ làm cho văng tung tóe, bắn cả lên bậc thang gỗ bóng loáng.
"Aah... sâu quá... ưm... địt mạnh nữa vào... vào cái lồn dâm này đi...!" Anh vừa khóc vừa rên, đầu óc quay cuồng. Cái lồn nhỏ của anh đã tê rần đi vì khoái cảm.
Sau một hồi bị dập cho gần như mất hết ý thức, Kang Hyuk không chịu nổi nữa. Anh rũ người xuống, cố gắng bò lên bậc thang tiếp theo để trốn thoát. "Tha... tha cho tôi... làm ơn..."
Nhưng cậu chủ của anh nào có cho phép.
Jae Won chỉ để anh nhích được nửa người. Cậu lập tức siết chặt lấy eo anh, kéo mạnh anh về vị trí cũ. Tay còn lại của cậu vỗ thật mạnh vào một bên mông của anh.
BỐP!
"A!"
"Trốn à?" Jae Won cười gằn, rồi lại tiếp tục dập tới tấp vào cái lồn nhỏ đang cố gắng chạy trốn. "Em đã nói rồi, anh là của em! Anh không trốn được đâu!"
Nhưng rồi, như thể vẫn chưa đủ, cậu lại đột ngột rút cặc ra. Kang Hyuk rên lên một tiếng hụt hẫng, cả người mềm nhũn, gần như đổ sụp xuống bậc thang. Ngay lúc đó, Jae Won cúi xuống, luồn hai tay qua dưới đùi anh.
"Aaa! Cậu làm gì vậy?!" Kang Hyuk hoảng hốt khi cảm thấy cả người mình bị nhấc bổng lên khỏi mặt đất.
Jae Won đã đứng thẳng dậy, bế anh lên trong tư thế anh phải quặp chặt hai chân quanh eo cậu, tay bấu víu vào vai cậu để không bị ngã. Nơi giao hợp của họ vẫn nối liền với nhau, và chỉ một cử động nhỏ cũng khiến cặc Jae Won lại trượt sâu vào trong.
Cứ mỗi lần cậu bước lên một bậc cầu thang, cậu lại thúc mạnh hông một cái, con cặc lại một lần nữa đâm vào điểm G sung sướng trong Kang Hyuk.
"Aaa! Điên... điên rồi... bỏ tôi xuống..." Kang Hyuk van xin trong sung sướng tột độ. Mỗi bước đi của Jae Won lại khiến con cặc của cậu đâm vào anh một cách hỗn loạn, không theo một quy luật nào, mỗi lần lại đâm trúng một điểm sướng khác nhau. "Aah... cặc của cậu... nó sắp đâm thủng tôi rồi! Sướng... sướng chết mất... hức..."
Cuối cùng, họ cũng lên đến hành lang tầng hai. Jae Won dùng chân đá tung cánh cửa phòng ngủ, rồi quăng anh lên chiếc giường lớn mềm mại. Anh còn chưa kịp định thần, cậu đã lại trèo lên, không một lời báo trước mà lại nhét cặc vào và quyết tâm địt anh thư ký của mình đến khi ngập ngụa trong tinh trùng mới thôi.
"Aah... khoan... khoan đã..." Kang Hyuk thở hổn hển, cố gắng đẩy lồng ngực rắn chắc của cậu ra. "Cho... cho tôi thở đã..."
"Không có thời gian để thở đâu, anh yêu," Jae Won gầm gừ, giọng nói khàn đặc vì dục vọng. "Em nhịn bao nhiêu năm rồi, anh nghĩ một đêm là đủ sao?"
Cậu bắt đầu một trận chiến mới, điên cuồng và mãnh liệt hơn tất cả những lần trước cộng lại. Cậu lật người anh lại, bắt anh quỳ trên giường, rồi lại nắc từ phía sau. Cậu kéo anh ngồi dậy, để anh tựa vào đầu giường rồi banh hai chân anh ra. Cậu địt anh không ngừng nghỉ, như thể muốn bù lại cho tất cả những đêm dài ở Mỹ mà cậu đã phải một mình quay tay gọi tên anh.
Kang Hyuk không còn biết trời trăng mây gió gì nữa. Anh bị con sóng dục vọng của Jae Won cuốn đi, hết lần này đến lần khác bị đẩy lên đỉnh cao rồi lại rơi xuống.
"Đừng... đừng làm nữa... hức..." Anh khóc nức nở, giọng nói yếu ớt. "Jae Won... anh chết mất... tha cho anh đi..."
"Chết?" Jae Won cười khẩy, cúi xuống cắn lên vành tai anh. "Em chưa cho phép, anh không được chết. Rên cho em nghe đi. Nói cho em biết anh sướng như thế nào khi bị cu của em địt."
"Sướng... sướng chết mất... aah... nhưng mà... nhiều quá rồi..."
Sau một lần bị địt đến bắn ra, Kang Hyuk gần như ngất đi. Anh cảm thấy cái lồn của mình đau rát, và khi lên đỉnh, anh gần như không bắn ra được gì nữa.
"Hết... hết nước rồi..." Anh rên rỉ, cảm thấy nhục nhã vô cùng. "Đừng... đừng địt nữa... khô... khô lắm rồi..."
Nghe thấy lời thú nhận đáng thương đó, Jae Won không những không dừng lại mà còn trở nên hưng phấn hơn. Cậu bế thốc anh lên, đi vào phòng tắm và đặt anh ngồi trên bệ đá hoa cương lạnh lẽo.
"Hết nước rồi?" Cậu cười, nụ cười của một con ác quỷ. "Tốt lắm. Vậy thì để em bơm đầy lại cho anh." Cậu nhìn sâu vào mắt anh. "Bơm đầy cái lồn của anh bằng tinh dịch của em."
Nói rồi, cậu lại một lần nữa xâm nhập.
Cuộc làm tình trong phòng tắm còn điên cuồng hơn. Tiếng da thịt va chạm vang vọng trên những bức tường gạch men, hòa cùng tiếng nước chảy và tiếng rên rỉ không ngừng của Kang Hyuk. Anh bị địt đến mức chỉ còn biết bấu chặt lấy vai Jae Won, miệng thì không ngừng lặp lại những lời van xin vô nghĩa xen lẫn những tiếng chửi thề dâm đãng.
"Thằng khốn... aah... cậu không phải là người... ưm..."
"Phải, em không phải người. Em là con thú của riêng anh."
"Tha cho anh đi... làm ơn... hức..."
"Anh rên nghe hay lắm. Rên nữa đi, Kang Hyuk. Rên tên em đi."
...
Và lần nào, Jae Won cũng bắn hết vào sâu bên trong anh.
Khi những tia nắng đầu tiên của bình minh len lỏi qua khe cửa sổ, Jae Won mới chịu dừng lại. Cậu thúc những cú cuối cùng thật sâu, gầm lên một tiếng rồi bắn ra lần cuối cùng. Cậu nằm vật ra bên cạnh anh, ôm lấy thân thể mềm nhũn, đầy dấu hôn và vết cắn của mình vào lòng.
Kang Hyuk đã ngất đi từ lúc nào không hay. Anh nằm đó, khuôn mặt xinh đẹp lúc ngủ trông thật yên bình, chỉ có đôi môi là vẫn còn sưng đỏ. Hơi thở anh đều đều.
Jae Won khẽ vén chăn lên, nhìn xuống bụng dưới của anh. Nó không còn phẳng lì nữa, mà hơi căng lên một cách rõ rệt. Cậu đặt tay lên đó, cảm nhận hơi ấm. Bên trong đó, giờ đây đã gieo đầy nòi giống của cậu, là minh chứng cho một đêm điên cuồng.
Cậu mỉm cười một cách mãn nguyện. Cuối cùng, anh đã hoàn toàn là của cậu, từ trong ra ngoài. Cậu cúi xuống, hôn nhẹ lên trán anh.
"Ngủ ngon nhé, Kang Hyuk của em."
Hết.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro