[WooHoon] Tình Cũ Hổng Rủ Cũng Tới
Author: Luci.
Pairing: Choo Young Woo x Ju Ji Hoon.
Summary: Có gì ngon hơn người yêu cũ?
Warnings: Tục tĩu, ooc, no beta.
P.s: Ê hê, mình còn nợ các bạn mấy cái request, nhưng mà làm thêm cái WooHoon nữa trước đã :>
.o.
Thứ Sáu.
Với người khác, thứ Sáu là một lời hứa hẹn về những cuộc vui, những chầu bia tới bến, hay những buổi hẹn hò lãng mạn. Còn với Ju Ji Hoon, thứ Sáu là một cái đấm thẳng vào mặt cái sự thật rằng anh bốn mươi hai tuổi, giàu nứt đố đổ vách, và cô đơn như một con chó trong căn penthouse bạc tỷ của mình.
Và khi một gã đàn ông giàu có, quyền lực lại còn sở hữu một cái lồn và một cặp vú bị bỏ trống quá lâu, gã sẽ làm gì?
Tất nhiên là thủ dâm và stalk người yêu cũ. Một combo hoàn hảo cho một kẻ thất bại trong tình yêu nhưng thành công trong việc tự lừa dối bản thân.
Chiếc điện thoại đời mới nhất nằm gọn trong lòng bàn tay phải của Ji Hoon, trong khi tay trái đang làm một nhiệm vụ tội lỗi hơn nhiều ở dưới lớp áo choàng lụa đắt tiền. Màn hình sáng lên, hiển thị trang Instagram của cái thằng khốn đã đá anh cách đây sáu tháng. Choo Young Woo. Chỉ đọc cái tên thôi cũng đủ khiến răng anh nghiến lại ken két, và cái lồn bên dưới thì lại phản chủ mà ứa ra một dòng nước ấm nóng.
Đồ con hoang, đồ súc vật, đồ trai bao.
Ji Hoon rủa thầm trong miệng, nhớ lại như in cái ngày thằng nhóc đó dọn đồ ra khỏi căn nhà này. Nó đã đứng ngay giữa phòng khách, nhìn thẳng vào mắt anh và nói những lời như dao đâm.
"Em không thể thở được nữa, anh hiểu không? Anh kiểm soát em từ bữa ăn cho đến bạn bè. Em chụp hình với đồng nghiệp nữ thì anh nói em lăng nhăng. Em nhận lời mời đi ăn tối với đạo diễn thì anh nói em muốn bán thân để leo lên. Em chỉ là con rối của anh thôi à?"
Con rối? Ji Hoon cười khẩy một tiếng đầy cay đắng ngay trong hiện tại. Tao làm vậy là vì lo cho mày thôi, thằng ngu ạ. Cái giới người mẫu của mày nó thối nát thế nào, mày không biết sao? Không có tao để mắt tới, mày bị người ta lừa bán đi lúc nào không hay.
Đúng là đồ vô ơn. Anh đã gầm lên như vậy vào mặt nó ngày hôm đó, và nó chỉ nhìn anh bằng ánh mắt thất vọng. Tao cho mày tất cả mọi thứ, mặc đồ hiệu, đi xe sang, ở trong căn nhà này. Tao chỉ yêu cầu mày ngoan ngoãn một chút thôi mà cũng không được à?
Nó không hiểu. Nó không bao giờ hiểu. Nó vứt lại anh, cùng với tất cả "sự quan tâm" của anh, và cả cái lồn trống rỗng này.
Tay anh siết chặt chiếc điện thoại, ngón tay lại rất thành thật mà lướt. Anh lướt qua mấy tấm ảnh quảng cáo nước hoa, ảnh chụp với đồng nghiệp nữ (con đĩ), ảnh đi ăn nhà hàng sang trọng (chắc lại được thằng nào bao). Và rồi, anh dừng lại.
Một tấm ảnh selfie trong phòng tập.
Thằng quỷ Choo Young Woo đang cởi trần, mồ hôi chảy ròng ròng từ cổ xuống lồng ngực săn chắc, thấm ướt một đường trên chiếc quần nỉ màu xám của cậu. Sáu múi bụng hiện lên rõ mồn một, và con mẹ nó, cái đường V-line sắc lẹm dẫn thẳng xuống nơi mà Ji Hoon biết rõ là đang chứa một con quái vật. Nhưng thứ khiến anh nuốt nước bọt ừng ực lại là cánh tay của cậu. Cậu đang giơ điện thoại lên, và hành động đó khiến bắp tay và những đường gân xanh nổi lên cuồn cuộn.
Ký ức chết tiệt lại ùa về.
Không phải ký ức về những cuộc cãi vã. Mà là những ký ức mà cơ thể anh không tài nào quên được.
Anh nhớ như in cảm giác khi những cánh tay đầy gân guốc đó siết chặt lấy eo mình, nhấc bổng anh lên như thể anh không nặng một lạng nào. Anh nhớ cảm giác khi anh ngồi trên người cậu, hai tay bấu víu vào cặp vai rộng vững chãi ấy, và nhìn những đường gân kia nổi lên mỗi khi cậu gồng mình thúc mạnh từ dưới lên. Mỗi một cú thúc là một lần lút cán, sâu đến mức ruột gan anh như lộn cả lại, và cái lồn của anh thì co bóp trong sung sướng, vắt kiệt từng giọt tinh túy của cậu.
"A..."
Một tiếng rên nhỏ thoát ra khỏi kẽ môi Ji Hoon. Anh ghét bản thân mình. Anh hận cái cơ thể dâm đãng này, cái cơ thể đã bị thằng khốn đó thuần hóa. Cậu biết mọi điểm nhạy cảm của anh. Cậu biết cách mút cặp vú của anh cho đến khi hai đầu ti sưng đỏ và cứng lên vì sướng. Cậu biết cách dùng cái lưỡi điêu luyện của mình để khuấy đảo bên trong cái lồn của anh, khiến anh bắn nước hết lần này đến lần khác trước khi con cặc thật sự vào cuộc.
Và con cặc đó... Ôi con mẹ nó, con cặc đó.
Nghĩ đến nó, tay trái của Ji Hoon bắt đầu di chuyển nhanh hơn. Anh vén hẳn chiếc áo choàng ngủ sang một bên, để lộ ra cửa huyệt đang ngập trong dâm thủy. Hai ngón tay anh trượt vào bên trong dễ dàng. Chật chội, nóng bỏng, và trống rỗng. Nó đang gào thét đòi hỏi một thứ to hơn, dài hơn, và thật hơn là mấy ngón tay vô dụng này.
Anh phóng to tấm ảnh, nhìn chằm chằm vào cái vệt mồ hôi trên quần của Young Woo. Thằng chó, mày đang nghĩ gì khi chụp tấm ảnh này? Mày có biết là đang có một thằng già ở đây nhìn ảnh mày mà tự sướng không? Anh vừa tức tối vừa kích thích. Ngón tay anh bắt đầu mô phỏng lại những cú thúc của cậu, ra vào dồn dập, đâm sâu vào điểm G đang sưng phồng lên đòi hỏi.
"Young Woo... a... thằng khốn..."
Anh gọi tên cậu trong tiếng thở dốc. Gọi để chửi rủa, nhưng âm thanh phát ra lại nỉ non như đang cầu xin. Anh nhớ mùi mồ hôi của cậu, nhớ tiếng rên trầm đục của cậu mỗi khi sắp bắn, nhớ cái cách cậu ghé vào tai anh thì thầm những lời dâm đãng nhất.
"Lồn của anh sinh ra là để cho cu em địt."
"Vú anh ngon quá, em mút cả đêm cũng không chán."
"Nói em nghe, anh muốn em bắn vào đâu nào? Bên trong? Hay bắn lên mặt cho anh liếm?"
"A... A! Chết tiệt!"
Ji Hoon cong người, eo ưỡn lên khỏi mặt ghế sofa. Anh sắp ra. Cảm giác quen thuộc đang dồn lên từ bụng dưới, rần rần và tê dại. Anh nhắm mắt lại, hình ảnh Young Woo đang cười khẩy nhìn anh hiện lên rõ mồn một. Anh có thể cảm nhận được con cặc tưởng tượng của cậu đang thọc vào nơi sâu nhất, đổ đầy tinh dịch nóng hổi vào trong anh...
RENG... RENG... RENG...
Tiếng chuông điện thoại chói tai vang lên, phá tan ảo mộng của anh ngay đúng giây phút quyết định.
"Tiên sư nhà nó!" Anh gầm gừ, rút vội bàn tay đang ướt nhẹp ra khỏi háng.
Sự hưng phấn bị cắt ngang đột ngột khiến anh cáu kỉnh cực độ. Anh quẹt tay vào áo choàng rồi chộp lấy chiếc điện thoại trên bàn.
"CÁI GÌ?" Anh gắt vào điện thoại.
Đầu dây bên kia, Kim Nam Gil vẫn giữ cái giọng tưng tửng quen thuộc. "Ối giời, làm gì mà nóng tính thế?"
"Câm mồm," Ji Hoon nghiến răng. "Gọi có việc gì?"
"Việc tốt chứ việc gì. Ra ngoài làm vài ly không? Quán bar mới mở ở Gangnam, nghe nói toàn hàng tuyển. Biết đâu ông lại vớ được một em ngon hơn thằng mẫu cũ thì sao?"
Hàng tuyển? Ngon hơn thằng mẫu cũ?
Ji Hoon khựng lại. Lời đề nghị của Nam Gil như đánh trúng vào cái tôi đang bị tổn thương của anh. Đúng vậy. Tại sao anh phải ở nhà tự xử trong khi nhớ về một thằng khốn đã bỏ mình? Anh đẹp, anh có tiền, anh có một thân hình mà khối thằng ao ước. Cái lồn của anh đáng giá hơn thế. Nó xứng đáng được một con cặc khác, to hơn, khỏe hơn lấp đầy.
Sự uất hận và lòng tự tôn dâng lên, át đi cơn nứng đang dang dở.
"Ở đâu?" Anh hỏi, giọng đã bình tĩnh hơn.
"Bar Eclipse. Nửa tiếng nữa tôi qua đón, đừng có lề mề."
"Biết rồi."
Ji Hoon cúp máy, quăng chiếc điện thoại lên sofa. Anh liếc nhìn màn hình lần cuối. Choo Young Woo vẫn ở đó, cười toe toét với cả thế giới. Nụ cười của cậu như một sự chế giễu đối với sự thảm hại của anh lúc này.
Anh đứng dậy, nhìn xuống cái lồn ẩm ướt của mình và tặc lưỡi.
Mẹ kiếp Choo Young Woo. Mày cứ đợi đấy.
Nghĩ vậy, anh đứng dậy, đi thẳng vào phòng tắm. Ju Ji Hoon này không có cậu, vẫn sống tốt. Thậm chí, còn tìm được một thằng khác ngon hơn, địt khỏe hơn. Chắc chắn là như vậy.
... Chắc là vậy.
.o.
Thứ âm nhạc điện tử đinh tai nhức óc dội vào màng nhĩ anh như búa bổ. Ánh đèn laser màu xanh đỏ tím vàng quét qua lại như muốn làm mù mắt người ta. Không khí tràn ngập mùi rượu, mùi nước hoa rẻ tiền, và mùi hooc-môn của một bầy trai xinh gái đẹp đang tuyệt vọng tìm cách giao phối với nhau.
"Thế nào? Đỉnh không?" Nam Gil hét vào tai anh, mặt mày hớn hở. "Toàn hàng tuyển đấy!"
Ji Hoon nhếch mép, đảo mắt một vòng đầy xét nét. Mấy thằng nhóc choai choai mặc áo khoác da, tóc vuốt keo bóng lộn, cố tỏ ra mình là bad boy. Mấy cô em gái váy ngắn cũn cỡn, môi tiêm filler dày như hai con đỉa, ưỡn ẹo như mấy con lươn. Tuyển cái con khỉ. Gu của Nam Gil đúng là ngày càng đi xuống.
"Ồn ào chết đi được," Ji Hoon làu bàu, chỉnh lại chiếc cà vạt Hermes. Anh mặc một bộ suit đặt may riêng, đắt bằng cả năm lương của mấy thằng nhóc loi choi ở đây. Anh không thuộc về nơi này. Anh ở một đẳng cấp khác.
Ít nhất thì anh cứ tự lừa mình như vậy.
Nam Gil dúi vào tay anh một ly whisky. "Uống đi cho dãn cái cơ mặt ra. Ông trông như vừa mất sổ gạo vậy."
Ji Hoon nốc một hơi cạn nửa ly. Chất lỏng cay nồng trôi xuống cổ họng, tạm thời làm dịu đi cái cảm giác bứt rứt trong lồng ngực. Anh tựa người vào quầy bar, khoanh tay trước ngực, tiếp tục màn kịch "tổng tài lạnh lùng quan sát thế gian". Nhưng thật ra, đôi mắt anh đang làm việc hết công suất.
Thằng kia vai hơi hẹp. Thằng đó mặt thì được nhưng chân ngắn. Thằng tóc vàng kia nhìn như con vẹt.
Anh chê bai tất cả mọi người, nhưng trong lòng lại đang gào thét một câu hỏi: Liệu có thằng nào ở đây... địt khỏe hơn Choo Young Woo không?
Mẹ kiếp. Lại là nó. Cái tên đó như một con đỉa bám vào não anh không chịu buông.
"Thấy em tóc đỏ ở bàn đằng kia không?" Nam Gil huých vai anh. "Em đó nhìn ông nãy giờ đấy. Ngực tấn công, mông phòng thủ, đúng gu ông rồi còn gì?"
Ji Hoon liếc mắt sang. Cô gái đó đúng là có một thân hình bốc lửa. Nhưng rồi sao? Vú của cô ta có làm anh cứng lên như cách cặp vú săn chắc của chính anh làm Young Woo phát điên không? Lồn của cô ta có kẹp chặt được con cặc của một thằng đàn ông như cái lồn của anh không?
Nghĩ đến đây, Ji Hoon bất giác cảm thấy một luồng điện chạy dọc sống lưng. Anh lại nhớ hồi đó. Anh nhớ cái cảm giác khi Young Woo doggy anh, một tay giữ chặt hông anh, tay kia thì vừa xoa nắn cặp vú của anh vừa thì thầm: "Vú anh to hơn cả vú con bồ cũ của em. Sướng thật."
"Này! Hồn đi đâu đấy?" Nam Gil búng tay trước mặt anh. "Tôi đang nói chuyện với ông đấy."
"Dựng không nổi," Ji Hoon gắt, uống cạn ly rượu. Anh ra hiệu cho bartender rót thêm một ly nữa. Tối nay anh phải say. Chỉ có say thì anh mới quên được.
"Khó chiều thật, y như công chúa," Nam Gil lẩm bẩm, nhưng Ji Hoon vẫn nghe thấy.
"Ông nói cái gì?" Anh quay phắt lại, mắt long lên.
"Thì... thì tôi nói ông khó tính," Nam Gil vội chữa cháy. "Thôi được rồi, không thích gái thì mình tìm trai. Trai ở đây cũng không thiếu. Để xem nào..."
Nam Gil bắt đầu đảo mắt quanh quán bar, và như một phản xạ vô điều kiện, Ji Hoon cũng nhìn theo. Anh nhìn, không phải để tìm một mối tình một đêm, mà là để chứng minh rằng tất cả những thằng đàn ông ở đây đều không bằng một góc của Choo Young Woo. Một hành động tự ngược đãi đầy mâu thuẫn của một kẻ vừa yêu vừa hận.
Và rồi, anh nhìn thấy cậu.
Không, đầu tiên anh chỉ nhìn thấy một tấm lưng. Một tấm lưng rộng và vững chãi trong chiếc áo sơ mi đen đơn giản nhưng lại ôm trọn lấy từng múi cơ. Một bờ vai mà anh đã từng cắn lên biết bao nhiêu lần trong cơn cao trào. Ji Hoon thấy tim mình hẫng một nhịp. Không thể nào. Chắc là anh uống nhiều quá nên hoa mắt rồi.
Nhưng rồi người đó nghiêng đầu, cười với cô gái ngồi đối diện.
Nụ cười đó. Nụ cười trông thì ngây thơ nhưng lại có thể khiến Ji Hoon ướt lồn chỉ trong ba giây. Góc nghiêng thần thánh đó, cái yết hầu di chuyển lên xuống khi cậu ta nuốt một ngụm bia.
Là Choo Young Woo.
Và cậu không đi một mình.
Ngồi đối diện cậu là một cô gái trẻ, xinh đẹp, mái tóc dài uốn lượn. Cậu đang nói gì đó khiến cô ta cười rúc rích, rồi cậu vươn tay, vén một lọn tóc mai của cô ta ra sau tai. Một cử chỉ thân mật đến chói mắt.
BÙM.
Trong một khoảnh khắc, mọi âm thanh trong quán bar như tắt ngấm. Ji Hoon chỉ còn nghe thấy tiếng máu đang sôi lên trong huyết quản mình. Cay. Tức. Ghen. Một mớ cảm xúc hỗn độn và xấu xí cuộn trào lên trong lồng ngực, đè anh đến nghẹt thở.
Sáu tháng. Mới có sáu tháng thôi mà mày đã tìm được người thay thế rồi à, thằng khốn?
Ly rượu trên tay anh rung lên bần bật. Anh siết chặt đến mức các đốt ngón tay trắng bệch, cảm giác như chỉ cần thêm một chút nữa thôi là nó sẽ vỡ tan trong tay anh.
Mày nói mày mệt mỏi vì cái nết của tao. Mày nói tao gia trưởng, kiểm soát. Nhưng nhìn đi! Mày đang vui vẻ với một con bánh bèo vô vị! Tao cho mày một thân thể mà không người đàn bà nào có được! Tao cho mày cái lồn khít nhất, cặp vú căng nhất! Vậy mà mày lại vứt bỏ nó để đi theo một con nhỏ tầm thường!
"Ôi vãi bạn ơi..." Giọng Nam Gil vang lên bên cạnh, kéo Ji Hoon về thực tại. Thằng bạn anh cũng đã nhìn thấy cảnh tượng đó. "Thôi... thôi kệ nó đi ông ạ. Mình đi chỗ khác."
Nhưng Ji Hoon không nhúc nhích. Ánh mắt anh dán chặt vào bóng lưng của Young Woo, như thể muốn khoan một lỗ trên người cậu. Anh thấy cậu ghé sát vào tai cô gái kia thì thầm gì đó. Anh thấy cô ta đỏ mặt.
Cảm giác buồn nôn trào lên cổ họng. Anh cần phải rời khỏi đây. Anh cần một nơi yên tĩnh.
"Tôi... đi vệ sinh."
Ji Hoon nói như hụt hơi, đặt mạnh ly rượu xuống bàn rồi quay lưng bước đi, không để cho Nam Gil kịp phản ứng. Anh bước đi như một kẻ chạy trốn, xuyên qua đám đông ồn ào, mục tiêu duy nhất là cái biển báo "WC" đang sáng đèn ở cuối hành lang.
Anh cần rửa mặt. Anh cần hít thở. Anh cần đấm vào tường một cái cho hả giận.
.o.
Ji Hoon lao vào nhà vệ sinh như thể bị ma đuổi. Anh vặn vòi nước lạnh ở mức tối đa, vốc từng vốc nước táp thô bạo lên mặt mình. Mẹ kiếp. Mẹ kiếp! Mẹ kiếp!
Anh ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào hình ảnh phản chiếu của mình trong gương. Một gã đàn ông ba mươi tám tuổi với bộ suit đắt tiền xộc xệch, tóc tai ẩm ướt, và đôi mắt đỏ ngầu vì ghen tuông. Trông thảm hại và đáng thương vô cùng.
Bình tĩnh lại, Ju Ji Hoon. Mày là ai chứ? Mày là chủ tịch, là tổng tài. Mày đéo cần một thằng người mẫu non choẹt chỉ biết bán thân nuôi miệng.
Anh hít một hơi thật sâu, cố gắng sắp xếp lại lồng ngực đang phập phồng vì tức giận. Anh đã vượt qua được. Sáu tháng qua anh vẫn sống tốt. Anh sẽ tiếp tục sống tốt. Anh sẽ quay trở ra ngoài kia, vơ đại một thằng nhóc nào đó, và địt nó ngay trong đêm nay để chứng minh rằng anh đéo cần Choo Young Woo.
Đúng lúc đó, cánh cửa nhà vệ sinh kẽo kẹt mở ra.
Ji Hoon không thèm quay lại. Chắc là một gã say nào đó vào đây để nôn ọe. Anh rút một tờ khăn giấy, chậm rãi lau khô mặt, cố gắng khôi phục lại vẻ ngoài điềm tĩnh thường ngày.
Nhưng rồi một mùi hương quen thuộc xộc vào mũi anh. Mùi gỗ đàn hương và thuốc lá. Mùi hương mà anh đã từng vùi mặt vào hít hà mỗi đêm.
Trái tim Ji Hoon hẫng một nhịp. Anh từ từ ngẩng đầu lên, và qua tấm gương, anh nhìn thấy cậu.
Choo Young Woo đang đứng đó, cách anh chỉ vài bước chân. Cậu không hề tỏ ra ngạc nhiên, chỉ lười biếng tựa người vào tường, hai tay đút túi quần, đôi mắt nheo lại nhìn anh với một vẻ thích thú và ngạo mạn. Trông cậu khác hẳn. Không còn vẻ ngoan hiền, ấm áp lúc nào cũng "anh ơi, anh à" khi hồi còn yêu anh. Giờ đây, từ cậu toát ra một thứ khí chất bất cần, một vẻ trai hư đầy mời gọi và cũng đầy nguy hiểm.
"Ồ, xem ai đây này," Young Woo lên tiếng, giọng cậu trầm và hơi khàn, kéo dài ra một cách mỉa mai. "Chủ tịch Ju Ji Hoon. Trùng hợp thật đấy."
Ji Hoon xoay người lại, khoanh tay trước ngực, cố gắng trưng ra bộ mặt lạnh lùng nhất có thể. "Tôi thì thấy đây là xui xẻo thì đúng hơn."
Young Woo nhếch một bên mép, một nụ cười nửa miệng đầy khiêu khích. Cậu thong thả bước về phía bồn tiểu, kéo khóa quần xuống. Tiếng nước chảy vang lên trong không gian tĩnh lặng đầy dung tục. Ji Hoon cố gắng không nhìn, nhưng khóe mắt anh vẫn phản chủ mà liếc về phía đó.
"Anh vẫn cay độc như ngày nào nhỉ," Young Woo nói, giọng thản nhiên như đang bình luận về thời tiết. "Thế nào? Tối nay đi săn à? Tìm được con mồi nào để lấp đầy chỗ trống chưa?"
Cái cụm từ "lấp đầy chỗ trống" khiến bụng dưới của Ji Hoon thắt lại. Anh biết chính xác Young-woo đang ám chỉ cái gì.
"Gu của tôi không rẻ tiền như của cậu," anh đáp trả, giọng sắc như dao. "Tôi không có hứng thú với mấy con búp bê nhựa chỉ được cái ngực to óc bằng quả nho."
"Phải," Young Woo phá lên cười, một tiếng cười trầm và vang. Cậu kéo khóa quần lên, quay người lại, và bước tới bồn rửa tay ngay bên cạnh Ji Hoon. Cậu vặn vòi nước, từ tốn rửa tay, nhưng ánh mắt thì vẫn dán chặt vào Ji Hoon qua tấm gương. Khoảng cách giữa họ giờ đây chỉ còn chưa đầy một sải tay. "Ít ra cô ấy không cố gắng kiểm soát xem hôm nay em mặc gì, đi với ai, hay một ngày phải báo cáo lại bao nhiêu lần."
"Đó không phải kiểm soát mà quan tâm," Ji Hoon rít lên.
"Đó gọi là nhà tù," Young Woo sửa lại, giọng cậu vẫn đều đều. Cậu vươn tay, nhưng không chạm vào Ji Hoon, mà chống lên bệ lavabo phía sau lưng anh, giam anh vào giữa hai cánh tay mình. "Và em thì không thích bị xích."
Tim Ji Hoon đập thình thịch. Anh bị dồn vào thế bí. Lưng anh chạm vào mép đá lạnh lẽo, nhưng toàn thân anh thì lại đang nóng bừng lên. Hơi thở của Young Woo phả vào mặt anh, vừa gần gũi, vừa nguy hiểm.
"Tránh ra," anh nghiến răng.
"Tại sao?" Young Woo ghé sát mặt lại, đôi mắt cậu nhìn thẳng vào mắt anh, sâu hun hút. "Anh sợ à? Sợ em làm gì anh ở đây sao?"
"Nực cười. Cậu nghĩ cậu là ai?" Miệng lưỡi Ji Hoon vẫn sắc bén, nhưng cơ thể anh lại đang kể một câu chuyện khác. Anh cảm nhận được hai đầu ti của mình đang cứng lên, cọ vào lớp áo sơ mi, một cảm giác tê dại quen thuộc. Và ở bên dưới, dâm thủy bắt đầu rỉ ra, thấm ướt một mảng nhỏ trên chiếc quần lót đắt tiền. Anh chỉ có thể hy vọng rằng lớp vải dày của bộ suit sẽ che đi sự phản bội đáng xấu hổ này.
Nhưng Choo Young Woo biết. Thằng khốn đó biết hết.
Cậu nhìn thấy vệt đỏ ửng lan trên cổ và tai của Ji Hoon. Cậu thấy yết hầu của anh di chuyển lên xuống khi anh nuốt khan.
"Anh có còn mặc cái quần lót lụa hiệu La Perla không?" Young Woo đột ngột hỏi, giọng thì thầm. "Cái loại mà em thích dùng răng để cởi ra ấy."
Cả người Ji Hoon như bị điện giật. Anh há hốc miệng định chửi, nhưng không một từ nào thoát ra được.
Young Woo lại ghé sát hơn nữa, môi cậu gần như chạm vào tai anh. Hơi thở nóng hổi của cậu như một ngọn lửa mồi vào kho thuốc súng trong người Ji Hoon.
"Nói thật đi," giọng cậu trầm xuống, khàn đi vì một thứ gì đó nguyên thủy và trần trụi. "Anh tới đây để tìm người thay thế em, phải không? Tìm một con cặc khác để lấp đầy cái lồn dâm đãng của anh."
"Câm mồm!" Ji Hoon gằn lên, hai tay nắm chặt thành quyền.
"Nhưng có tìm được không?" Young Woo phớt lờ anh, tiếp tục tấn công. "Hay là không có thằng nào làm anh sướng được như em? Không có thằng nào biết cách liếm vú anh, không có thằng nào biết cách làm anh bắn chỉ bằng lưỡi?"
Mỗi một từ cậu nói ra như một cú thúc vô hình vào sâu bên trong Ji Hoon. Anh ướt sũng. Cái lồn của anh đang co bóp điên cuồng, gào thét đòi hỏi. Anh vừa căm hận cậu, vừa muốn kéo đầu cậu xuống, bắt cậu thực hiện lại tất cả những điều dâm đãng mà cậu vừa kể.
Thấy Ji Hoon im lặng, chỉ có lồng ngực là phập phồng dữ dội, Young Woo biết mình đã thắng. Cậu lùi lại một bước, nhưng ánh mắt vẫn khóa chặt lấy anh. Cậu liếc mắt xuống dưới, nhìn chằm chằm vào đũng quần của Ji Hoon trong một giây, rồi lại nhìn lên mặt anh, một nụ cười nửa miệng đầy khiêu khích nở trên môi.
"Lâu rồi không được em đụ," cậu nói, giọng vừa mỉa mai vừa như một lời hứa hẹn. "Chắc nó nhớ cặc em lắm nhỉ?"
Đó là giọt nước làm tràn ly.
BỐP!
Một cái tát cháy má. Ji Hoon đã dùng hết sức bình sinh để tát cậu. Năm dấu tay của anh in hằn trên khuôn mặt đẹp như tạc của Young Woo.
Young Woo không hề nao núng. Cậu chỉ đưa lưỡi liếm nhẹ vào bên trong má, đôi mắt tối sầm lại. "Vẫn mạnh tay như ngày nào."
Và trước khi Ji Hoon kịp phản ứng, cổ tay vừa tát người của anh đã bị một bàn tay thép kẹp chặt lấy.
"Bỏ ra!" Ji Hoon giật mình, cố giằng tay lại. Nhưng sức của Young Woo quá lớn. Cậu siết chặt lấy cổ tay anh, kéo giật anh về phía mình.
"Anh tát em xong rồi định đi đâu?" Young Woo gầm gừ, giọng nói không còn vẻ cợt nhã. Cậu dùng tay còn lại siết lấy eo Ji Hoon, ép sát cơ thể anh vào người mình. "Chưa được."
Chỉ trong một nốt nhạc, lợi thế đã hoàn toàn đảo ngược. Ji Hoon từ kẻ tấn công trở thành người bị giam cầm. Lưng anh dán chặt vào lồng ngực săn chắc của Young Woo, và anh có thể cảm nhận được từng múi cơ đang gồng lên của cậu. Mùi hương nam tính quen thuộc xộc thẳng vào mũi anh, làm đầu óc anh quay cuồng.
"Thằng điên! Buông tao ra! Đây là nơi công cộng!" Anh vùng vẫy, nhưng vô ích.
"Công cộng thì càng kích thích chứ sao," Young Woo thì thầm vào tai anh, rồi bất ngờ kéo anh đi xềnh xệch về phía dãy buồng vệ sinh cuối phòng.
Cậu đạp cửa một buồng, đẩy mạnh Ji Hoon vào trong rồi nhanh như cắt lách người theo sau. Cánh cửa đóng sầm lại. Tiếng chốt cửa vang lên một tiếng "cạch" khô khốc, giống như tiếng búa của thẩm phán vừa gõ xuống, tuyên án cho sự tự tôn của Ju Ji Hoon.
Bên trong buồng vệ sinh chật hẹp, Ji Hoon bị ép sát vào bức tường lạnh lẽo. Anh điên tiết trừng mắt nhìn Young Woo. "Mày bị điên rồi! Thả tao ra trước khi tao la lên!"
"Anh cứ la đi," Young Woo nhếch mép, hai tay chống lên tường hai bên đầu Ji Hoon, hoàn toàn khóa chặt mọi đường lui của anh. "Để cho cả cái quán bar này biết chủ tịch Ju Ji Hoon bị người yêu cũ đè ra địt trong nhà vệ sinh. Anh có dám không?"
Ji Hoon cứng họng. Anh không dám. Cái sĩ diện chết tiệt của anh không cho phép.
"Khốn nạn..." Anh chỉ có thể rít lên.
"Phải, em khốn nạn mà," Young Woo thừa nhận không chút do dự. "Và anh yêu cái sự khốn nạn đó của em, phải không?"
Không đợi Ji Hoon trả lời, cậu cúi xuống, chiếm lấy đôi môi của anh bằng một nụ hôn trừng phạt. Nó không dịu dàng, không lãng mạn. Nó là một cuộc xâm lăng. Môi cậu ngấu nghiến môi anh, lưỡi cậu cạy mạnh hàm răng đang cắn chặt của anh ra, luồn vào bên trong khuấy đảo. Ji Hoon cố quay mặt đi, nhưng một tay của Young Woo đã giữ chặt lấy gáy anh, ép anh phải tiếp nhận.
Vị rượu whisky trên môi anh hòa quyện với vị bia của cậu. Anh vừa chống cự, vừa cảm thấy một luồng điện quen thuộc chạy dọc sống lưng. Tay anh đấm thùm thụp vào ngực cậu, nhưng càng lúc càng yếu dần. Nụ hôn của Young Woo từ thô bạo chuyển sang sâu hơn, ướt át hơn. Cậu mút lấy lưỡi anh, trêu đùa, gợi lại những ký ức trần trụi nhất.
Và cơ thể của Ji Hoon, một lần nữa, lại là một thằng phản bội.
Hai đầu ti anh cứng lên, cương lên đau nhức. Cái lồn bên dưới bắt đầu râm ran, tiết ra thứ nước trơn trượt của ham muốn. Ji Hoon ghét cậu, nhưng anh cũng nhớ cậu đến phát điên. Anh nhớ nụ hôn này, nhớ vòng tay này, nhớ cái cách cậu dễ dàng áp đảo anh.
Khi Young Woo cuối cùng cũng buông môi anh ra, cả hai đều thở dốc. Môi Ji Hoon sưng đỏ, ươn ướt. Ánh mắt anh vừa căm phẫn vừa mơ màng.
"Miệng thì chửi," Young Woo thì thầm, trán tựa vào trán anh. "Mà lồn thì ướt. Anh đúng là khẩu thị tâm phi, Ji Hoon à."
Nói rồi, một bàn tay của cậu rời khỏi bức tường, bắt đầu cuộc hành trình tội lỗi của nó. Nó lướt qua lớp áo vest đắt tiền, dừng lại ở ngực anh. Những ngón tay thon dài bắt đầu vê nắn đầu ti đang cương cứng qua mấy lớp vải.
"A..." Ji Hoon cắn môi, một tiếng rên vô thức bật ra.
"Thấy chưa?" Young Woo cười khẩy. "Nó cũng nhớ em này."
Những lời chửi rủa tắc nghẹn trong cổ họng Ji Hoon. Anh muốn đẩy cậu ra, nhưng cơ thể anh lại rũ ra, dựa hẳn vào tường. Tay của Young Woo bắt đầu cởi từng chiếc cúc trên áo sơ mi của anh. Lớp vải mềm mại trượt sang hai bên, để lộ ra cặp vú no đủ với hai núm ti sậm màu dựng đứng vì không khí lạnh (hay vì cái gì đó ai mà biết) – chỉ cần nhìn thôi cũng đủ khiến bắt kỳ thằng đàn thèm rỏ dãi.
Young Woo cúi xuống, không chút do dự mà ngậm lấy một bên.
"Ưm...!"
Ji Hoon ngửa đầu ra sau, đập vào tường. Toàn thân anh run rẩy. Lưỡi của Young Woo vừa nóng vừa ướt, nó vừa liếm, vừa mút, vừa dùng răng cắn nhẹ vào chân ti, chính xác là những cách mà anh thích nhất. Anh chỉ có thể bấu chặt tay vào vai áo Young Woo, những tiếng rên rỉ vụn vỡ không tài nào kìm lại được.
Tay còn lại của Young Woo cũng không hề yên phận. Nó trượt xuống dưới, lướt qua thắt lưng da đắt tiền, rồi dừng lại ngay trên khóa quần của anh. Cậu không vội vàng, chỉ đặt lòng bàn tay lên đó, áp nhẹ.
Young Woo kéo khóa quần của anh xuống một tiếng roẹt dứt khoát.
Trong ánh sáng lờ mờ của buồng vệ sinh, một góc vải lụa màu đen bóng quen thuộc lấp ló sau lớp quần tây màu xám. Ánh mắt Young Woo tối sầm lại. Cậu bật cười, một tiếng cười trầm thấp và đầy vẻ chế nhạo, tiếng cười đó như một dòng điện chạy thẳng vào nơi sâu thẳm nhất của Ji Hoon.
"Thôi nào," cậu thì thầm, ngón tay cái bắt đầu vuốt ve dọc theo cạp quần lót mỏng manh. "Đừng nói với em là anh vẫn còn mặc nó nhé? Cái quần lụa La Perla mà em đã chọn cho anh?"
Mặt Ji Hoon đỏ bừng lên như bị lửa đốt. Toàn bộ máu trong người anh như dồn hết cả lên mặt. Anh quay đi, không dám nhìn thẳng vào đôi mắt đang xoáy sâu vào mình của Young Woo. Đúng là nó. Là chiếc quần lót mà Young Woo đã chọn cho anh, lý do là vì "màu đen của lụa làm tôn lên làn da trắng của anh, trông vừa sang trọng vừa dâm đãng chết đi được."
"Nói thật đi," Young Woo tiếp tục màn tra tấn tâm lý, giọng nói của cậu như mật ngọt tẩm độc. "Tối nay lúc mặc nó vào, có phải trong thâm tâm anh đã cầu nguyện rằng đêm nay, chính em sẽ là người xé nó ra không?"
Ji Hoon không nói được lời nào, chỉ có thể cắn chặt môi dưới đến mức gần như bật máu. Sự im lặng của anh chính là một lời thú tội không thể chối cãi.
"Em biết mà," Young Woo nói, giọng điệu đầy thỏa mãn của một kẻ đã nhìn thấu mọi tâm can. "Miệng anh thì nói dối, nhưng cơ thể anh, và cả cái lồn của anh nữa, thì thành thật lắm."
Dứt lời, cậu không thèm kéo chiếc quần lót xuống. Ngón tay cậu chỉ đơn giản là ấn mạnh vào lớp vải lụa mỏng manh, đẩy nó lún sâu vào bên trong cửa huyệt đã ướt sũng của Ji Hoon. Lớp lụa trơn trượt cọ xát vào những nếp thịt non mềm bên trong, tạo ra một cảm giác ma sát vừa lạ lẫm vừa kích thích đến điên dại.
"A!" Ji Hoon khẽ kêu lên, người co giật.
"Thích không?" Young Woo hỏi, ngón tay bắt đầu di chuyển, xoay tròn ngay cửa vào, khiến lớp vải lụa cọ đi cọ lại nơi vành môi nhạy cảm. "Cảm giác bị chính chiếc quần lót dâm đãng của mình đụ có sướng không?"
Sự xấu hổ và khoái cảm hòa quyện vào nhau, đánh cho lý trí của Ji Hoon tan thành từng mảnh.
Thấy anh đã mềm nhũn, Young Woo mới chịu đẩy lớp vải sang một bên. Hai ngón tay lành lạnh của cậu dễ dàng trượt vào bên trong huyệt động đã ngập tràn dâm thủy. Cậu khẽ suýt xoa.
"Trời ạ... Vẫn khít như vậy. Và ướt át quá..." Cậu bắt đầu khuấy động bên trong anh, những ngón tay điêu luyện tìm đến điểm G quen thuộc và nhấn vào.
"A... a... Young Woo... Đừng..."
Những lời phản kháng của Ji Hoon giờ đây nghe như mời gọi. Anh rên rỉ tên cậu, hai chân run rẩy muốn khuỵu xuống.
Young Woo rút tay ra, rồi lại đưa lên miệng Ji Hoon, bắt anh nếm chính thứ nước của mình. "Nếm đi. Xem anh dâm đãng đến mức nào."
Ji Hoon nhắm nghiền mắt, trong sự xấu hổ và kích thích tột độ, anh vô thức vươn lưỡi ra, liếm nhẹ.
Nhìn bộ dạng hoàn toàn bị khuất phục của người đàn ông trước mặt, Young Woo cười. Một nụ cười của kẻ chiến thắng. Cậu cúi xuống, ghé vào tai anh, giọng nói khàn đặc vì ham muốn.
"Thấy chưa? Anh vẫn cần em." Cậu nói, tay lại một lần nữa trượt xuống dưới, chuẩn bị cho một cuộc tấn công mới. "Và đây... mới chỉ là bắt đầu thôi."
Bắt đầu? Con mẹ nó, anh cảm thấy mình sắp chết đến nơi rồi. Toàn thân anh mềm nhũn, nếu không có bức tường và vòng tay của Young Woo đang ghì chặt, chắc chắn anh đã trượt xuống sàn nhà vệ sinh bẩn thỉu này rồi.
Young Woo dường như cảm nhận được sự rã rời của anh. Cậu cười khẽ, một tay vẫn giữ chặt eo anh, tay kia lại tiếp tục cuộc xâm lăng.
"Sao thế? Mới dạo đầu thôi mà đã không chịu nổi rồi à, tổng tài?" Cậu trêu chọc, hai ngón tay lại một lần nữa trượt vào bên trong huyệt động ướt át. Lần này, chúng không chỉ khuấy động nông ở bên ngoài nữa, mà đâm sâu vào, mạnh bạo hơn, dứt khoát hơn.
"A... Chậm... chậm thôi..." Ji Hoon rên rỉ, hai tay vô thức bấu chặt vào vai áo của Young Woo.
"Chậm à?" Young Woo nhướn mày. "Em nhớ ngày xưa anh đâu có thích chậm? Anh toàn kẹp chặt eo em, bắt em phải đụ nhanh hơn, mạnh hơn cơ mà? Anh còn chửi em là đồ yếu sinh lý mỗi khi em định nghỉ lấy hơi nữa."
Mỗi một lời cậu nói là một ký ức nóng bỏng ùa về, tát vào mặt Ji Hoon chan chát. Đúng vậy. Trên giường, anh luôn là người chiếm thế thượng phong, luôn là người đòi hỏi. Anh yêu cái cảm giác được lấp đầy, được con cặc to lớn của Young Woo đâm chọc đến tận cùng. Nhưng bây giờ...
Bây giờ anh lại đang bị chính những ngón tay của Young Woo hành hạ đến mức thần trí điên đảo.
"Xem cái lồn của anh kẹp chặt ngón tay em này," Young Woo tiếp tục màn tra tấn bằng lời nói, tay cậu bắt đầu co duỗi, mô phỏng lại nhịp điệu của việc làm tình. "Nó nhớ em đến mức nào cơ chứ? Sáu tháng qua không có ai cho nó ăn no à? Tội nghiệp quá."
"Câm... mồm... ư—" Ji Hoon yếu ớt phản kháng, nhưng tiếng rên sung sướng bật ra ngay sau đó đã phản bội anh.
"Em không câm đấy," Young Woo ghé sát vào tai anh, thổi một luồng hơi nóng. "Và nhìn bộ dạng dâm đãng này của anh xem. Nếu nhân viên của anh mà thấy bộ dạng này của anh, họ sẽ nghĩ sao nhỉ? Vị tổng tài lạnh lùng, cao cao tại thượng mà họ kính sợ, lại đang bị người yêu cũ móc lồn trong nhà vệ sinh, rên rỉ như một con điếm."
"A... a... Đừng... đừng nói nữa..." Ji Hoon lắc đầu, sự sỉ nhục và khoái cảm đang xé anh ra làm hai. Anh muốn bịt tai lại, nhưng cơ thể anh lại run lên vì kích thích.
Và rồi, Young Woo cho ngón thứ ba vào.
"Ưm... a... đừng... đừng ấn chỗ đó..." Ji Hoon cắn chặt môi, cố gắng nuốt xuống những tiếng rên rỉ dâm đãng, nhưng chúng vẫn cứ chực trào ra khỏi kẽ răng. Cảm giác căng tức và được lấp đầy đột ngột khiến hai chân anh run rẩy không đứng vững nổi. Anh cảm nhận được những ngón tay của cậu đang nong rộng nơi chật hẹp của mình ra, đâm vào điểm G tàn nhẫn và chính xác.
"Chỗ nào cơ? Chỗ này à?" Young Woo cố tình nhấn mạnh hơn nữa, những ngón tay cong lại thành hình móc câu, cào nhẹ vào lớp thịt non mềm bên trong. "Cái chỗ mà mỗi lần em đâm vào là anh lại bắn nước tung tóe ấy hả? Cái chỗ mà làm anh quên cả tên mình là gì luôn ấy?"
Từng lời của Young Woo đều khơi lại ký ức về những đêm mặn nồng ùa về không thể kiểm soát. Anh nhớ lại cái lần cậu đè anh ra trên chính bàn làm việc trong văn phòng của anh, hai chân anh vắt lên vai cậu. Lúc đó anh cũng rên rỉ y như thế này, cầu xin cậu nhanh hơn, mạnh hơn.
"Miệng thì nói đừng mà ở dưới thì ướt đến mức tay em sắp trôi đi luôn rồi," Young Woo tiếp tục màn độc thoại bẩn thỉu của mình. "Anh dâm quá, Ji Hoon à. Dâm không ai bằng."
Cậu tăng tốc. Những ngón tay ra vào với tốc độ chóng mặt, nước non tung toé. Mỗi cú móc sâu là một luồng điện xé toạc toàn thân Ji Hoon, khiến đôi chân anh co giật liên hồi, lưng ưỡn cong, cổ họng nấc ra những tiếng rên đứt quãng, vừa nhục vừa phê đến mức nước mắt chảy ra khoé mắt.
Anh sắp tới rồi...
Và đột nhiên, Young Woo dừng lại.
Cậu rút phắt tay ra, để lại cho Ji Hoon một cảm giác trống rỗng và hụt hẫng đến khó tả. Cơn cao trào bị treo lơ lửng ngay trên đỉnh, một cảm giác tra tấn còn tệ hơn cả đau đớn.
Sự im lặng kéo dài đúng một giây, trước khi nó bị phá vỡ bởi một tiếng gầm gừ giận dữ.
"Thằng chó!" Ji Hoon mở bừng mắt, nhưng trong đó không phải là sự van lơn, mà là những tia lửa giận dữ. Anh trừng mắt nhìn Young Woo. "Mày làm cái quái gì vậy?! Đút tay mày vào lại ngay!"
Đó là một mệnh lệnh, không phải một lời cầu xin. Cái nết của Ju Ji Hoon, dù đang trần truồng và bị dồn vào góc, vẫn là cái nết của một kẻ bề trên.
Young Woo chỉ nhếch mép cười, hoàn toàn không bị vẻ mặt hung dữ của anh dọa sợ. Cậu thích. Cậu thích con mèo hoang này, dù bị dồn vào chân tường vẫn còn giương vuốt.
"Ồ? Đó là giọng điệu để nhờ vả người khác đấy à, chủ tịch?" Cậu hỏi, giọng điệu vừa thản nhiên vừa đầy vẻ chế nhạo. "Em tưởng người ta phải nói 'làm ơn' chứ?"
"Mày..." Ji Hoon cứng họng.
"Nói năng cho tử tế vào," Young Woo nói tiếp, cậu khẽ xoay hông, và Ji Hoon có thể cảm nhận được một vật cứng cộm, nóng hổi đang chọc vào đùi mình qua lớp quần. Là con cặc của cậu. Nó đã cương cứng và sẵn sàng. "Xin em đi, rồi em sẽ xem xét có nên giúp anh không."
Ji Hoon siết chặt tay thành quyền, lồng ngực phập phồng vì tức giận và ham muốn bị dồn nén. Bắt anh phải mở miệng xin xỏ thằng nhóc con này? Không bao giờ.
"Mày nghĩ mày là ai mà dám ra điều kiện với tao?" Anh rít lên, cố gắng vớt vát chút sĩ diện cuối cùng. "Bỏ mẹ đi! Tao không cần!"
"Không cần à?" Young Woo bật cười, một tiếng cười trầm thấp. "Để xem nhé."
Nói rồi, cậu cúi xuống, nhưng không đút tay vào trong anh nữa. Thay vào đó, cậu dùng ngón tay cái của mình, tìm đến một điểm nhỏ đang sưng lên, ẩn mình dưới lớp lông mu mềm mại.
Hột le của anh.
Cậu đặt ngón tay cái lên đó và bắt đầu day.
"A!"
Ji Hoon rên lên, toàn thân anh như có một luồng điện cao thế chạy qua. Mọi sự phòng bị, mọi sự kiêu ngạo của anh vỡ tan thành từng mảnh ngay tại giây phút đó.
Young Woo không chỉ chạm vào, cậu ta còn biết chính xác phải làm gì. Cậu ta day nhẹ, xoay tròn, rồi lại miết dọc, mỗi một cử động đều như đánh thẳng vào trung khu thần kinh khoái cảm của anh.
"Dừng... dừng lại..." Ji Hoon lắp bắp, giọng nói đã hoàn toàn mất đi vẻ cứng rắn. Hông anh bắt đầu co giật, lắc lư vô thức, không phải để chống cự, mà là để ép sát hơn nữa vào ngón tay ma quỷ của cậu.
"Sao lại dừng?" Young Woo thì thầm vào tai anh, trong khi ngón tay vẫn tiếp tục công việc tra tấn ngọt ngào của mình. "Không phải anh nói anh không cần sao? Em đang giúp anh chứng minh điều đó đây."
"A... a... Young Woo... tha cho anh..." Ji Hoon bắt đầu khóc. Nước mắt lã chã rơi xuống. Anh không chịu nổi nữa. Cảm giác này còn mãnh liệt hơn cả bị đâm chọc ở bên trong. Nó tập trung, nó nhức nhối, nó khiến anh muốn phát điên.
"Xin em đi, Ji Hoon," Young Woo lặp lại yêu cầu, giọng nói cậu giờ đây vừa tàn nhẫn vừa đầy cám dỗ. "Nói là anh cần em. Nói là anh muốn cu của em."
"Làm... làm ơn..." Ji Hoon nức nở, cơ thể anh run lên từng cơn. "Young Woo... làm ơn..."
"Làm ơn cái gì?" Young Woo ép anh, ngón tay cái bỗng nhiên nhấn mạnh hơn, xoáy sâu vào viên thịt đó.
"Aaa!" Ji Hoon hét lên, và cuối cùng, anh cũng đầu hàng. Mọi sự kiêu ngạo, mọi sự cố chấp đều bị ném ra ngoài cửa sổ. Anh chỉ biết rằng nếu không có được thứ đó ngay bây giờ, anh sẽ chết.
"...Cho anh," anh thốt ra những từ ngữ đáng xấu hổ nhất qua làn nước mắt. "Cho anh... cặc của em... Em địt anh đi... Anh muốn cu của em...!"
Nói ra được rồi. Cuối cùng cũng nói ra được rồi.
Ngay khi những lời đó thoát ra, toàn bộ cơ thể Ji Hoon như mất hết sức lực. Anh mềm nhũn, gục đầu vào vai Young Woo, tiếng khóc nức nở không thể kìm nén được nữa. Anh thua rồi. Thua nhục nhã và toàn diện.
Young Woo lúc này mới dừng tay lại. Cậu chỉ siết chặt vòng tay, đỡ lấy cơ thể đang run rẩy của Ji Hoon. Một nụ cười chậm rãi, đầy thỏa mãn và chiến thắng hiện lên trên môi cậu.
Cậu cúi xuống, thì thầm vào tai người đàn ông đang nức nở trong vòng tay mình, giọng nói dịu dàng đến lạ.
"Phải vậy chứ. Ngoan lắm."
Ngoan. Lắm.
Hai từ đó như hai cái bạt tai nảy lửa giáng thẳng vào lòng tự tôn cao hơn trời của Ju Ji Hoon. Anh đang sững sờ, gục trên vai cậu, và trong đầu là một trận bão gào thét.
Ngoan? Mày nói ai ngoan? Thằng ranh con! Mày dám dùng cái từ đó với tao á?
Ji Hoon cay đến đỏ cả mắt. Anh muốn hét lên vào mặt thằng nhóc kia. Tao bốn mươi hai tuổi. BỐN MƯƠI HAI! Tao lớn hơn mày mười bảy tuổi! Mười bảy tuổi đấy mày có biết không?! Cái lúc tao biết thế nào là địt nhau thì mày còn đang mặc tã! Vậy mà mày dám nói tao 'ngoan' như nói với một con chó con à?
Anh uất ức đến mức toàn thân run lên. Ngày xưa, cũng là thằng nhóc này, ngoan ngoãn nghe lời anh, anh bảo đông không dám đi tây, anh kêu cởi đồ không dám mặc lại. Vậy mà bây giờ, nhìn lại xem, anh vừa làm cái quái gì vậy? Anh vừa khóc lóc, vừa van xin, VAN XIN nó địt mình như một con điếm khát cặc. Nhục. Không còn từ nào để diễn tả.
Young Woo dường như đọc được suy nghĩ của anh. Cậu bật cười, tiếng cười rung lên trong lồng ngực, dội thẳng vào tai Ji Hoon.
"Sao thế? Hối hận rồi à?" Cậu vừa nói, vừa bắt đầu cởi thắt lưng của mình ra. Tiếng kim loại va vào nhau nghe chói tai trong không gian tĩnh lặng. "Muộn rồi, tổng tài ạ. Anh đã gọi món, thì em phải phục vụ thôi."
Cậu kéo quần của mình xuống, và con quái vật đang ngủ yên bao lâu nay cuối cùng cũng được giải phóng. Dù đã quá quen thuộc, Ji Hoon vẫn không khỏi hít vào một hơi khí lạnh khi nhìn thấy nó. To lớn, rắn rỏi, những đường gân xanh nổi lên đầy vẻ hiếu chiến. Nó đang ngóc đầu lên, rỉ ra một chút dịch trong suốt ở đỉnh, như thể đang chào anh.
"Ngày xưa anh hay ra lệnh cho em lắm mà?" Young Woo vừa chuẩn bị, vừa bắt đầu màn "trả thù" bằng lời nói. "Nào là 'Liếm đi', 'Mút sâu vào', 'Đè tao ra địt đi thằng ranh'. Giờ sao lại phải khóc lóc van xin em thế này? Cái miệng hống hách của anh đâu rồi?"
Ji Hoon nghiến răng. Anh vẫn đang bị Young Woo giữ chặt, nhưng cái miệng của anh thì không chịu thua.
"Câm... mồm..." Anh hổn hển. "Có địt thì địt nhanh đi, đừng có lảm nhảm nữa!"
"Ồ? Vội vậy sao?" Young Woo cười khẩy. Cậu không cần chất bôi trơn. Ji Hoon đã đủ ướt át rồi. Cậu chỉ cần một tay giữ chặt hông anh, tay kia nâng một bên chân của anh lên, áp đỉnh dương vật vào cửa huyệt đang co bóp mời gọi. "Phải từ từ thưởng thức chứ. Để xem cái lồn của anh, sau sáu tháng ăn chay, có còn nhớ được vị cu của em không."
Nói rồi, cậu từ từ đẩy vào.
"A...!"
Ji Hoon cong người lên, hai tay bấu chặt vào tường, cố nén tiếng rên của mình. Cảm giác vừa căng tức, vừa bỏng rát, nhưng trên hết là một sự sung sướng đến tê dại khi bị lấp đầy. Young Woo vào rất chậm, cố tình tra tấn anh. Cậu chỉ vào một phần ba, rồi dừng lại.
"Thế nào? Có quen không?" cậu thì thầm vào tai anh. "Lồn của anh đang cố nuốt chửng cặc của em đấy à? Kẹp chặt quá đấy, thả lỏng ra một chút đi, đồ tham lam."
"Thằng... chó..." Ji Hoon rên rỉ, hông anh vô thức lắc nhẹ, muốn nhiều hơn nữa.
"Chửi nữa đi," Young Woo khuyến khích, rồi lại đẩy vào sâu hơn một chút. "Em thích nghe anh chửi trong lúc bị em địt. Nghe dâm đãng kinh khủng."
Và rồi, với một cú thúc mạnh cuối cùng, cậu vào hết.
Young Woo để yên vài giây cho anh làm quen, rồi bắt đầu chuyển động. Ngay khi cậu chỉ mới nhấp nhẹ cái đầu tiên, một tiếng rên cao vút đã chực trào ra khỏi cổ họng Ji Hoon.
"Aaa—!"
"Suỵt!" Young Woo gầm gừ, phản xạ cực nhanh đưa tay lên bịt chặt miệng Ji Hoon lại. "Muốn cả cái quán bar này xông vào xem chúng ta diễn live à?"
Ji Hoon trừng mắt nhìn cậu, uất ức cắn vào lòng bàn tay Young Woo. Cậu nhăn mặt vì đau nhưng không hề rút tay ra. Thay vào đó, cậu cúi xuống, thì thầm vào tai anh, giọng nói khàn đặc quyện với tiếng da thịt ướt át va vào nhau.
"Ngoan ngoãn nén tiếng rên của anh lại đi. Nếu không, em sẽ địt anh đến mức anh la không nổi nữa đâu."
Ji Hoon cắn chặt răng để ngăn chặn những âm thanh dâm đãng đang chực trào ra.
Young Woo nhếch mép, bắt đầu màn tra tấn của mình. Nhịp điệu của cậu chậm rãi nhưng mạnh mẽ, từng cú thúc đều chất lượng, đều nhằm thẳng vào điểm G của anh mà giày vò.
"Nhớ không?" Cậu bắt đầu, giọng nói trầm đục theo từng nhịp thúc.
"Anh từng chê em non kinh nghiệm?" — Một cú đâm sâu khiến Ji Hoon giật nảy người, tiếng rên bị bóp nghẹt thành một tiếng "ư" thảm thương trong cổ họng.
"Nói em chỉ được cái sức trâu?" — Thêm một cú thúc, hông cậu dập mạnh vào mông anh nghe một tiếng phập ướt át.
"Giờ thì sao? Đủ kinh nghiệm để làm anh sướng đến quên cả họ tên chưa?"
"Chỉ... ưm—chỉ được cái... may mắn... tìm đúng điểm thôi..." Ji Hoon vẫn cố già mồm, dù mỗi một từ anh thốt ra đều đứt quãng vì phải cắn răng chịu đựng những đợt khoái cảm dồn dập. "Vẫn... ngu lắm..."
"Ngu mà làm anh chảy nước thế này à?" Young Woo cười, tay đang bịt miệng anh rời đi, chuyển xuống vỗ một cái BỐP giòn tan lên một bên mông căng mộng của Ji Hoon, để lại một dấu tay đỏ ửng.
"Ngày xưa anh kiểm soát em từng li từng tí. Giờ thì ai đang kiểm soát ai đây? Ai đang bị địt đến mức phải cắn răng nuốt tiếng rên vào trong đây?"
Ji Hoon run rẩy cúi đầu xuống nhìn. Đúng như lời cậu nói, dâm thủy của anh, hòa cùng chút dịch của cậu, đang chảy thành dòng, trượt dọc xuống má đùi trong. Hình ảnh đó quá dâm mỹ, quá trần trụi, khiến bụng dưới của anh lại quặn lên một đợt khoái cảm mới.
"Còn... còn non lắm..." Anh lí nhí, giọng nói gần như không nghe thấy.
"Vậy à?" Young Woo chỉ nhếch mép một cái, rồi cậu tăng tốc.
Young Woo không còn đụ anh từ tốn nữa, cậu nhấc bổng hai chân anh lên, vòng qua hông mình, một tư thế cho phép cậu vào sâu hơn nữa và bắt đầu dập. Cậu nắm chặt lấy hai bên hông của Ji Hoon, dùng nó làm điểm tựa và nắc mạnh như một cái máy khoan. Những cú đâm mạnh bạo, tàn nhẫn, khiến cả cơ thể Ji Hoon rung lên bần bật theo từng nhịp. Và cặp vú của anh với mỗi cú dập từ dưới của Young Woo, hai bầu ngực no đủ của anh lại nảy lên dữ dội, rung lắc theo một nhịp điệu điên cuồng và dâm mỹ. Ji Hoon vừa cảm thấy đau tức, vừa cảm thấy một sự khoái cảm nhục nhã đến tột cùng.
"A! A! Young Woo! Chậm... chậm lại... aah!" Ji Hoon không còn khịa nổi nữa. Anh chỉ có thể rên rỉ tên cậu, hai chân run đến mức không đứng vững.
"Sao thế? Không phải anh muốn nhanh à?" Young Woo cắn nhẹ vào vành tai anh, vừa địt vừa mắng. "Dâm quá. Cái lồn của anh đúng là cái động không đáy. Nuốt cu của em chặt như vậy, bảo sao em không dứt ra được."
Young Woo thúc một cú cuối cùng vào nơi sâu nhất, giữ yên ở đó. Cậu ghé sát vào mặt Ji Hoon, trán hai người chạm vào nhau.
"Rên tên em đi, Ji Hoon," cậu thì thầm, giọng nói vừa ra lệnh, vừa như van nài. "Nói cho em biết, cái lồn này là của ai?"
Anh hé môi, định nói ra cái tên mà cả hai đều biết. "Của... của..."
CỐC... CỐC... CỐC.
Một tiếng gõ cửa nhẹ nhàng, rụt rè vang lên từ bên ngoài buồng vệ sinh, theo sau là một giọng nói trong trẻo, ngọt ngào nhưng lại chói tai đến lạ.
"Anh Young Woo ơi? Anh có ở trong đó không?"
Cả hai người đàn ông khựng lại ngay lập tức. Young Woo vẫn đang nằm sâu bên trong Ji Hoon, và cái dừng đột ngột khiến Ji Hoon phải rên lên một tiếng khó chịu.
Họ nhìn nhau, mắt mở to. Ji Hoon thấy sự hoảng hốt thoáng qua trong mắt Young Woo, trước khi nó bị thay thế bằng vẻ khó chịu. Con nhỏ đó? Sao nó lại dám vào tận nhà vệ sinh nam để tìm người?
"Anh làm gì trong đó lâu thế?" Giọng cô gái bên ngoài bắt đầu õng ẹo, nũng nịu. "Em chán quá à, ở ngoài này một mình buồn chết đi được. Mình đi chỗ khác chơi đi anh..."
Young Woo khẽ chửi thề một tiếng. Cậu đưa một ngón tay lên môi, ra hiệu cho Ji Hoon im lặng. Ji Hoon nín thở, vừa cảm thấy tình hình thật nực cười, vừa có một ngọn lửa giận âm ỉ bùng lên trong lòng.
Rồi cậu ta làm một việc khiến ngọn lửa đó bùng lên thành một trận cháy rừng.
Young Woo hắng giọng, cất lên một chất giọng dịu dàng, cưng chiều đến mức Ji Hoon nghe mà nổi cả da gà.
"Em yêu đợi anh một chút nhé? Em ra ngoài bàn đợi anh năm phút thôi, ngoan. Anh ra ngay."
EM YÊU? NGOAN?
Hai từ đó như hai cái bạt tai giáng thẳng vào mặt Ji Hoon. Thằng chó! Thằng khốn nạn hai mặt! Mày đang cắm con cặc của mày ngập sâu trong lồn tao, mà mày dám mở miệng gọi con đĩ ở ngoài kia là "em yêu"? Mày dỗ nó bằng cái giọng điệu mà mày đã từng dùng để dỗ tao mỗi khi tao dỗi?
Chiếm hữu, lòng ghen tuông và cảm giác bị sỉ nhục trào lên, át cả cơn khoái cảm đang rần rần trong huyết quản anh. À, mày muốn đóng kịch à? Được, để ông đây cho mày biết thế nào là diễn.
Ji Hoon nhìn thẳng vào mắt Young Woo, đôi mắt đang ra hiệu cho anh im lặng. Anh nhếch môi, nở một nụ cười đầy khiêu khích và thách thức.
Và rồi, trong khi Young Woo vẫn còn đang ngỡ ngàng trước nụ cười của anh, Ji Hoon cố tình ưỡn người về phía sau, kẹp chặt lấy dương vật của cậu, đồng thời ngửa cổ ra sau và rên lên một tiếng thật to, thật lẳng lơ, đủ để cho cả cái nhà vệ sinh này nghe thấy.
"A... Aaaah... Young Woo...!"
Young Woo giật mình, mắt mở to nhìn anh, trong mắt là sự cảnh cáo. Cậu định bịt miệng anh lại, nhưng đã quá muộn.
Ji Hoon vòng tay qua cổ cậu, kéo cậu sát lại, hông của anh bắt đầu chủ động lắc lư, tự ma sát vào con cặc vẫn còn đang nửa trong nửa ngoài của cậu.
"Ôi... sướng quá anh ơi..." Anh cố tình đổi ngôi, giọng nũng nịu. "Đúng rồi... chỗ đó đó... Mạnh nữa lên đi... Địt chết em đi... Aah!"
Bên ngoài buồng vệ sinh, tiếng nói léo nhéo im bặt.
Một khoảng lặng chết chóc kéo dài khoảng ba giây.
Và rồi...
"CÁI GÌ? GIỌNG CON ĐĨ NÀO Ở TRONG ĐÓ?? CHOO YOUNG WOO! ANH ĐANG LÀM CÁI QUÁI GÌ TRONG ĐÓ VỚI NÓ VẬY?!"
Cô ta bắt đầu đập cửa rầm rầm. "MỞ CỬA RA! ANH MỞ CỬA RA NGAY CHO TÔI! ĐỨA KHỐN NẠN NÀO ĐANG Ở CÙNG ANH?!"
Vẻ mặt của Young Woo chuyển từ ngạc nhiên sang tức giận tột độ. Cậu trừng mắt nhìn Ji Hoon, người đang đáp lại cậu bằng một nụ cười đắc thắng.
Young Woo không dỗ dành nữa. Cậu gầm lên qua cánh cửa, giọng nói lạnh như băng, không còn một chút cưng chiều nào.
"BIẾN ĐI!"
Tiếng đập cửa dừng lại.
"Tôi đã nói là cút ra ngoài đợi! Cô bị điếc à?" Young Woo nạt "Cút ngay cho khuất mắt tôi!"
Bên ngoài hoàn toàn im lặng. Rồi Ji Hoon nghe thấy tiếng sụt sịt, tiếng khóc ấm ức của một cô gái.
"Đồ khốn..." giọng cô ta run rẩy. "Anh và... và cái thằng gay đó... Hai người đều là đồ bệnh hoạn! Đồ tởm lợm!"
Nói rồi, cô ta chửi rủa thêm vài câu nữa, và tiếng giày cao gót của cô ta nện xuống sàn cộp cộp cộp rồi xa dần.
Cuộc chiến kết thúc. Phần thắng, một cách vẻ vang và cũng đầy trơ trẽn, đã thuộc về Ju Ji Hoon.
Trong buồng vệ sinh giờ chỉ còn lại sự im lặng ngột ngạt, chỉ còn tiếng thở nặng nề của hai người đàn ông. Young Woo vẫn ở bên trong anh. Mối nguy hiểm bên ngoài đã đi, nhưng Ji Hoon có cảm giác, một cơn bão còn lớn hơn nhiều đang chuẩn bị ập đến ngay tại đây.
Anh nhìn Young Woo, nụ cười đắc thắng vẫn còn trên môi.
Nhưng Young Woo không cười. Cậu đang nhìn Ji Hoon, đôi mắt tối sầm lại, chứa đầy một cảm xúc khó tả. Vừa tức giận, vừa bất lực, và... vừa có một chút gì đó như là bị kích thích bởi sự táo tợn của anh.
"Anh vừa lòng chưa?" Cậu hỏi, giọng khàn đặc.
Và không đợi Ji Hoon trả lời, cậu nắm lấy hông anh, bắt đầu thúc mạnh trở lại. Nhưng lần này, nó không còn là sự trêu đùa hay tra tấn ngọt ngào nữa.
Nó là sự trừng phạt.
Mỗi một cú thúc của Young Woo giờ đây như muốn đóng anh vào tường. Nhanh, mạnh, sâu, và không một chút thương tiếc. Cậu không còn tìm kiếm điểm G của anh nữa, cậu chỉ đơn giản là đang địt anh, địt như muốn xé toạc anh ra, địt như để trút hết sự bực dọc và cả cơn hưng phấn điên cuồng vì màn kịch ghen tuông của anh vừa rồi.
"A! A! A! Từ... từ đã... Young Woo...!" Ji Hoon lắp bắp, hai tay bám víu vào vai cậu để không ngã quỵ. Cái buồng vệ sinh chật hẹp rung lên bần bật theo từng nhịp nắc của cậu.
"Sao thế? Không phải anh giỏi lắm à?" Young Woo gằn lên bên tai anh, hơi thở của cậu nóng rực. "Không phải anh vừa diễn một màn kịch rất hay sao? Giờ thì nhận lấy phần thưởng của anh đi."
Bàn tay đang giữ eo của anh di chuyển lên trên. Ji Hoon nghĩ cậu định giữ vai anh, nhưng không. Bàn tay to lớn của cậu chụp lấy một bên vú của anh, bóp mạnh.
"A—!" Ji Hoon bật kêu, vừa đau vừa choáng vì bất ngờ.
"Cặp vú này..." Young Woo gằn giọng, hơi thở dồn dập. "Nó còn biết ghen y như chủ nó vậy."
BỐP!
Một cái tát giáng thẳng xuống bầu ngực đang căng tràn. Âm thanh giòn rã vang vọng trong phòng, để lại vệt đỏ rực hằn trên da. Cơn tê dại lan ra khắp lồng ngực, vừa buốt rát vừa dồn máu khiến đầu vú cứng lại.
"Mày... mày điên rồi!" Ji Hoon thở hổn hển, cố gắng chống trả nhưng đôi chân vẫn bị khóa chặt trên hông cậu, không thể nhúc nhích.
"Phải, em điên rồi!" Young Woo gầm gừ, rồi không chần chừ, lại vung tay tát vào bầu ngực còn lại. BỐP! Bầu vú trắng nõn nảy lên dữ dội, rung bần bật như muốn bật ra khỏi lồng ngực. "Điên vì anh! Bị anh làm cho phát điên đây này! Ghen sao, chủ tịch?"
Những lời chế nhạo ấy vang lên giữa chuỗi cú thúc tàn bạo và những cái tát rát bỏng, như nhấn sâu thêm vào sự sỉ nhục. Nhưng trớ trêu thay, thay vì dập tắt lửa dục, nó lại như đổ thêm xăng.
Ngực Ji Hoon nóng rát, đau nhức từng đợt, thế nhưng nỗi nhục nhã lại hòa quyện cùng khoái cảm bên dưới, tạo nên một cơn hỗn loạn dữ dội đến mức Ji Hoon gần như muốn ngất đi. Mỗi khi cậu nện xuống, ngực anh lại bật tưng theo quán tính, hai bầu vú nhảy múa loạn cuồng, đỏ ửng và run rẩy như đang cầu xin thêm trừng phạt.
Nhưng cái miệng anh vẫn không chịu buông xuôi.
"Ghen... aah... con mẹ mày!" Anh thở hổn hển, cố gắng xâu chuỗi một câu hoàn chỉnh. "Tao... chỉ là... không muốn cuộc vui... bị... á!... một con đĩ làm phiền!"
"Ồ, vậy là cuộc vui của chúng ta?" Young Woo cười khẩy, rõ ràng là không tin một lời nào. "Không phải anh ghét em lắm sao? Không phải anh chửi em là thằng chó à? Sao giờ lại muốn vui vẻ với em rồi?" Cậu vừa nói vừa dùng ngón tay cái và ngón trỏ kẹp lấy đầu ti đã sưng đỏ của Ji Hoon, vê mạnh.
"AaaAahh! Thằng chó... buông... buông ra!!!" Ji Hoon rít lên, nước mắt giàn giụa.
"Mày nghĩ... mày là ai... mà tao phải ghen?" Anh vẫn cố chấp cãi lại, dù trông anh lúc này thảm hại vô cùng.
"Phải không? Không ghen à?" Young Woo nhếch mép. Cậu cúi xuống, hôn ngấu nghiến lên cổ anh, để lại một dấu răng đỏ ửng. "Vậy để em đền bù cho anh vì đã bị làm phiền nhé."
Nói xong, cậu tóm lấy eo Ji Hoon, xoay phắt người anh lại, bắt anh gập mặt xuống bồn cầu lạnh toát. Hai tay anh chống lên bồn nước của bồn cầu, mông bị kéo ra phơi bày trần trụi, cửa mình đã đỏ lòm và há ngoác vì bị chịch thô bạo.
Và Young Woo cắm vào. Một phát tàn bạo. Một cú thúc tưởng như muốn xé rách cả ruột gan anh.
"A... mẹ kiếp... đừng... đừng—!" Nhưng cổ họng Ji Hoon chỉ kịp bật ra vài tiếng nấc nghẹn rồi lập tức bị nuốt chửng bởi tiếng rên rít thảm thương.
Cơ thể anh run bần bật, bầu ngực to căng va đập loạn xạ vào bồn cầu mỗi cú thúc, vú nảy tưng tưng, đỏ bừng, vừa đau vừa tê rần. Mỗi lần con cặc khổng lồ ấy dập vào, nó như muốn khoan xuyên bụng anh, ép đến mức anh gần như không thở nổi.
Nhanh quá. Thô bạo quá. Sâu đến mức cái tử cung cũng muốn bị chọc thủng.
Ji Hoon không còn chửi được nữa. Chỉ có thể để mình bị nghiền nát, bị địt đến nỗi nước mắt, nước mũi, nước dâm hòa lẫn, nhỏ tong tong xuống nền gạch. Anh sắp không chịu nổi. Đầu óc anh trắng xóa, chỉ còn lại hình ảnh cặp mông của mình đang bị một con cặc to lớn ra vào điên cuồng, và tiếng da thịt bạch bạch vang vọng khắp không gian.
"Young... Woo... a... anh... anh sắp..."
Anh sắp ra. Cơn cực khoái ập đến mà không hề báo trước, một cơn co giật mãnh liệt bắt nguồn từ nơi sâu nhất đang bị dày vò, lan tỏa ra khắp cơ thể. Lưng anh cong lên, ngón tay cào lên mặt sứ của bồn cầu, và rồi anh bắn. Bắn ra rất nhiều, vấy bẩn cả quần áo và sàn nhà.
Cả người anh run lên bần bật sau cơn cao trào, mềm nhũn như một con búp bê vải. Anh gục xuống, thở hổn hển, không còn một chút sức lực nào.
Nhưng Young Woo vẫn chưa dừng lại.
Cậu vẫn đang thúc vào anh, dù đã chậm lại một chút. Cậu vẫn đang cứng như đá ở bên trong cái huyệt động vừa mới co giật kịch liệt của anh.
Ji Hoon có thể cảm nhận được nhịp đập của dương vật cậu ở sâu bên trong mình. Cậu vẫn chưa ra.
Young Woo cúi xuống, ôm lấy cơ thể đang run rẩy của anh từ phía sau. Cậu hôn lên gáy anh, một nụ hôn ướt át và đầy chiếm hữu.
"Thấy chưa," cậu thì thầm, giọng nói đã dịu lại. Cậu rút ra một chút, rồi lại từ từ lún sâu vào hết cỡ, khiến Ji Hoon phải rên lên một tiếng yếu ớt.
"Cuối cùng thì anh vẫn là của em."
Dừng một chút, cậu nói tiếp, một lời hứa hẹn đầy nguy hiểm.
"Bây giờ, đến lượt em."
Cơn cực khoái vừa rồi đã vắt kiệt sức lực của anh, biến anh thành một vũng nước mềm oặt, chỉ có thể vô lực chịu đựng con quái vật vẫn đang cắm sâu bên trong mình.
Young Woo bắt đầu chuyển động trở lại.
Lần này, nhịp điệu của cậu hoàn toàn khác. Không còn là sự trừng phạt điên cuồng, cũng không phải là màn dạo đầu trêu chọc. Nó sâu, chậm, và đầy mục đích. Mỗi một cú thúc đều lút cán, từ từ rút ra rồi lại mạnh mẽ lún sâu vào, nghiền nát điểm G đã sưng tấy của Ji Hoon. Cậu đang hoàn toàn tập trung vào khoái cảm của chính mình.
Anh có thể cảm nhận được từng thớ cơ của cậu đang gồng lên, cảm nhận được nhịp đập của dương vật cậu ở nơi sâu nhất. Anh rên rỉ, không phải vì sắp đạt đỉnh, mà vì cơ thể đã quá tải của anh không thể chịu đựng thêm bất kỳ kích thích nào nữa.
"A... Young Woo... đủ... đủ rồi..."
"Sắp rồi," Young Woo gầm gừ, hơi thở của cậu phả vào gáy anh. Cậu tăng tốc, những cú thúc cuối cùng mạnh mẽ và dứt khoát.
Ji Hoon cảm nhận được con cặc của cậu như phình to hơn bên trong mình. Và rồi, với một cú đâm sâu cuối cùng chôn chặt vào tử cung. Dòng tinh dịch nóng hổi bắn xối xả vào nơi sâu nhất của anh. Từng đợt, từng đợt, như muốn lấp đầy, muốn khắc dấu ấn của cậu lên anh.
Cả hai cùng thở dốc. Mùi mồ hôi, mùi tinh dịch, mùi rượu quyện vào nhau, đặc quánh trong không gian chật hẹp.
Sau vài giây, Young Woo từ từ rút ra, theo sau là dòng dịch trắng đục chảy xuống theo đùi Ji Hoon, một hình ảnh vừa dâm đãng vừa nhếch nhác.
Sự im lặng bao trùm. Cơn say tình qua đi, để lại sự ngượng ngùng và hiện thực trần trụi của một buồng vệ sinh công cộng bừa bộn.
Và khi lý trí quay trở lại, cái miệng của Ju Ji Hoon cũng bắt đầu hoạt động.
"Xong chưa?" Anh gắt lên, giọng khàn đặc. Anh cố gắng đứng thẳng người dậy, nhưng hai chân vẫn còn run lẩy bẩy. "Cút ra khỏi người tao được rồi đấy. Bẩn chết đi được."
Young Woo nhìn anh, rồi nhìn xuống mớ hỗn độn trên người cả hai và dưới sàn. Cậu bật cười.
"Ồ, tổng tài lại ra vẻ rồi kìa," cậu vừa nói vừa xé một đoạn giấy vệ sinh dài, bắt đầu lau dọn cho mình. "Mới năm phút trước còn ai đó khóc lóc rên rỉ đòi cặc của em?"
Mặt Ji Hoon đỏ bừng lên vì tức. "Mày... đó là do mày ép tao! Tao không có..."
"Không có gì?" Young Woo nhướn mày, ném cuộn giấy đi rồi quay sang, thản nhiên xé một đoạn giấy khác và bắt đầu lau cho Ji Hoon. "Không có ướt sũng khi em mới chỉ chạm vào? Không có bắn tung tóe khi em tát vú anh? Hay không có van xin em địt?"
"Mày!" Ji Hoon gạt tay cậu ra, tự mình lau lấy. "Đó chỉ là... giải quyết nhu cầu sinh lý thôi! Đừng có mà ảo tưởng!"
"Nhu cầu sinh lý?" Young Woo lặp lại, nụ cười trên môi càng rộng hơn. Cậu nhìn Ji Hoon từ đầu đến chân: mái tóc bết mồ hôi, đôi môi sưng đỏ, hai vệt đỏ ửng trên ngực, và bộ suit Hermes nhàu nát dính đầy thứ dịch của hai người. Trông anh như một kẻ vừa trải qua một trận bão tình, vậy mà cái miệng vẫn còn cứng lắm.
Cái nết này, đúng là khó bỏ.
Và Young Woo nhận ra, cậu nhớ. Cậu nhớ chết đi được. Không chỉ là cái lồn khít rịt của anh, mà còn là cái tính cách ngang ngược, khẩu thị tâm phi này. Sáu tháng qua, cậu cũng đã thử qua lại với vài người, nhưng không ai mang lại cho cậu cái cảm giác vừa muốn địt đến chết, vừa muốn cãi nhau đến sáng như người đàn ông này.
Ji Hoon cũng vậy. Anh có thể già mồm, nhưng cơ thể anh thì không biết nói dối. Sáu tháng tự thủ dâm trong cô độc, làm sao so được với một trận làm tình điên cuồng như vừa rồi? Anh vừa cảm thấy nhục nhã ê chề, vừa cảm thấy... thỏa mãn đến đáng xấu hổ.
"Chỉ giải quyết nhu cầu thôi à?" Young Woo cuối cùng cũng lên tiếng, ánh mắt cậu lóe lên một tia ranh mãnh. "Vậy thì một lần sao mà đủ được. Nhu cầu của tổng tài đây lớn lắm mà, đúng không?"
Ji Hoon chột dạ. "Mày... mày nói vậy là có ý gì?"
"Ý là," Young Woo vừa nói, vừa kéo lại quần của mình và của cả Ji Hoon một cách qua loa. "Chúng ta cần một nơi thoải mái hơn để giải quyết nhu cầu cho anh."
Trước khi Ji Hoon kịp hiểu ra, Young Woo đã nắm lấy cổ tay anh.
"Đi đâu?" Ji Hoon hoảng hốt.
"Về nhà anh," Young Woo nói chắc nịch, như thể đó là một quyết định không thể bàn cãi. "Giường của anh rộng hơn, cách âm cũng tốt hơn. Em muốn nghe anh la lớn hơn nữa."
"Mày điên à! Tao không đi!" Ji Hoon giằng co. "Buông tay ra!"
"Suỵt," Young Woo ra hiệu, kéo anh ra khỏi buồng vệ sinh. May mắn là không có ai khác ở trong. "Anh mà làm ầm lên, người ta sẽ thấy bộ dạng này của anh đấy. Anh muốn lên trang nhất báo kinh tế ngày mai với tiêu đề 'Chủ tịch Ju Ji Hôn bị người tình trẻ hành hạ trong nhà vệ sinh quán bar' à?"
Câu đe dọa đó lập tức có hiệu quả. Ji Hoon im bặt, mặt tái đi.
Young Woo nhếch mép cười. Cậu chỉnh lại cổ áo cho Ji Hoon, vuốt lại mái tóc cho anh. "Ngoan. Giờ thì đi thôi."
Ju Ji Hoon bị kéo đi như một con búp bê vải rách. Anh cố gắng giằng tay ra, cố gắng gỡ gạc lại chút thể diện cuối cùng của một vị chủ tịch, nhưng hai chân anh mềm nhũn, và sức của thằng khốn kia thì như trâu nước.
"Bỏ tay ra, tao tự đi được!" Anh rít lên, hạ giọng hết mức có thể.
"Sợ anh ngã," Young Woo đáp gọn lỏn, giọng điệu tỉnh queo như không, tay vẫn giữ chặt lấy bắp tay anh. "Chân anh trông mềm yếu quá."
Mềm yếu cái đầu mày! Không phải tại mày thì tao ra nông nỗi này à? Ji Hoon gào thét trong lòng, nhưng ngoài mặt thì chỉ có thể trừng mắt lườm nguýt.
Hành lang dẫn ra từ khu vệ sinh may mắn vắng người. Nhưng để ra được cửa chính, họ bắt buộc phải đi ngang qua quầy bar. Nơi có thằng bạn thân khốn nạn của anh đang ngồi. Trái tim Ji Hoon như rơi xuống tận dạ dày. Anh thầm cầu nguyện cho Nam Gil đã say bí tỉ, hoặc đang bận tán tỉnh một em gái nào đó.
Nhưng thần may mắn hôm nay rõ ràng đã đi nghỉ mát.
Ngay khi họ vừa bước ra khỏi hành lang, ánh mắt của Nam Gil đã khóa chặt lấy họ. Anh ta không say, cũng không bận rộn. Anh ta đang ngồi đó, một tay chống cằm, tay kia xoay xoay ly rượu, nhìn thẳng về phía này như thể đã đợi sẵn từ lâu.
Ji Hoon ngay lập tức dựng thẳng lưng, cố gắng khoác lên mình vẻ mặt lạnh lùng, cao ngạo thường ngày. Anh hất tay Young Woo ra, tự mình bước đi, vờ như không có chuyện gì. Young Woo cũng rất phối hợp, cậu lùi lại nửa bước, đi theo sau anh như một vệ sĩ. Một màn kịch hoàn hảo, nếu bỏ qua bộ dạng của hai người lúc này.
Áo vest của Ji Hoon nhàu nát. Áo sơ mi bên trong thì xộc xệch, bung mất hai cúc trên cùng, để lộ ra vùng cổ và xương quai xanh chi chít những dấu hôn đỏ ửng mà trong cơn điên cuồng anh không hề nhận ra. Môi anh sưng mọng. Tóc tai thì rối bù. Dáng đi xiêu vẹo. Trông anh không giống một vị chủ tịch đi xã giao, mà giống một kẻ vừa bị đè ra làm tình một trận tơi bời hơn.
Young Woo cũng không khá hơn. Tóc cậu ta cũng rối, và bên má vẫn còn in hằn năm dấu tay của Ji Hoon.
Nam Gil nhướn một bên mày. Anh ta không nói gì, chỉ lặng lẽ quan sát màn kịch vụng về của hai người đang tiến lại gần. Ánh mắt anh ta lướt từ khuôn mặt đỏ bừng của Ji Hoon, xuống dấu hôn trên cổ anh, rồi liếc sang bên má sưng của Young Woo, và cuối cùng dừng lại ở cách hai người họ cố tình giữ khoảng cách nhưng không khí xung quanh thì đặc quánh mùi gian tình.
"Ồ," Nam Gil cuối cùng cũng lên tiếng khi Ji Hoon đi ngang qua, giọng nói kéo dài ra đầy vẻ mỉa mai. "Tìm thấy nhau rồi à?"
Ji Hoon giật thót, bước chân khựng lại. Anh quay sang, cố nặn ra một nụ cười xã giao. "Trùng hợp thôi."
Một lời nói dối trắng trợn và ngu xuẩn. Young Woo đứng sau lưng anh, vai khẽ run lên vì cố nhịn cười.
Nam Gil cười khẩy một tiếng, anh ta ngả người ra sau, khoanh tay lại và nhìn hai người họ như đang xem một vở hài kịch.
"Ừ thì... trùng hợp," anh ta nói. "Rồi sau đó đánh nhau hay sao mà bộ dạng hai người tơi tả thế này?"
Anh ta chỉ tay. "Thằng nhỏ thì má sưng một cục, còn ông," – anh ta nhìn Ji Hoon từ đầu đến chân – "thì áo quần xộc xệch, môi sưng vù như bị ong chích, cổ thì như chó gặm. Đánh nhau kiểu gì mà cuồng nhiệt dữ vậy?"
Mặt Ji Hoon từ đỏ chuyển sang trắng bệch. Nam Gil biết. Thằng cha này biết hết rồi, và còn cố tình nói to cho cả thiên hạ cùng nghe.
Ji Hoon chỉ muốn có một cái lỗ để chui xuống ngay lập tức. Anh không nói được lời nào, chỉ có thể đứng đó chịu trận.
Young Woo lúc này mới bước lên, vòng tay qua vai Ji Hoon đầy chiếm hữu, kéo anh lại gần. Cậu cúi đầu chào Nam Gil một cách lễ phép giả tạo.
"Chào anh. Lâu rồi không gặp." Rồi cậu nhìn sang Ji Hoon, nở một nụ cười khiến anh chỉ muốn đấm vào mặt. "Anh ấy mệt rồi. Em xin phép đưa anh ấy về nghỉ trước."
"Ừ ừ," Nam Gil xua tay, nụ cười trên môi không thể nào gian hơn. "Chăm sóc bạn tôi kỹ nhé. Trông ổng có vẻ... lao lực lắm. Nhớ bôi thuốc cho nó đấy."
Câu nói cuối cùng của Nam Gil như một nhát dao kết liễu, đâm xuyên qua chút lòng tự trọng còn sót lại của Ji Hoon.
"CÂM MỒM!" Anh gầm lên, không quan tâm đến những ánh mắt tò mò xung quanh nữa.
Anh quay phắt người, nắm lấy tay Young Woo và kéo ngược cậu đi về phía cửa.
Young Woo vui vẻ để cho anh kéo đi. Cậu còn quay đầu lại, nháy mắt với Nam Gil một cái đầy ẩn ý.
Họ gần như là chạy ra khỏi quán bar, lao vào không khí lạnh lẽo của màn đêm Seoul. Tiếng nhạc xập xình và nụ cười gian manh của Kim Nam Gil cuối cùng cũng bị bỏ lại sau lưng.
Ji Hoon đứng thở hổn hển, hai tay chống đầu gối. Chết tiệt. Chết tiệt! Ngày mai anh sẽ giết Kim Nam Gil!
Young Woo đứng bên cạnh, nhìn bộ dạng của anh rồi không nhịn được nữa, cậu bật cười thành tiếng.
"Cười cái gì mà cười?" Ji Hoon ngẩng phắt lên, gắt.
"Không có gì," Young Woo cố nén cười. "Chỉ là trông anh lúc này đáng yêu lắm."
"Cút!"
"Được rồi, không trêu nữa," Young Woo nói, mở cửa chiếc BMW của mình đang đỗ gần đó. "Lên xe đi, cuộc vui của chúng ta còn dài mà, chủ tịch."
Ji Hoon lườm cậu, nhưng anh không còn sức để cãi nữa. Anh ngoan ngoãn chui vào xe. Ít nhất thì ở trong xe, không còn ai có thể nhìn thấy bộ dạng thảm hại của anh nữa.
Hết.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro