Nhà chăm mèo chuyên nghiệp
Zhong Chenle lại cắn da chết trên ngón tay.
Đại khái là vô ý thức, vừa chơi di động vừa ra sức cắn.
Thấy cảnh này Na Jaemin liền nhướng mày, buông trong tay máy tính đang làm việc xuống xoay người đến tủ đầu giường trong phòng ngủ lấy ra một chiếc hộp.
Zhong Chenle đang chơi điện thoại hăng say thì đột nhiên cảm thấy ghế sofa chìm xuống, lúc này mới nhận ra rằng Na Jaemin đã ngồi xuống.
"A Jaemin, anh làm xong việc rồi à," lời thì hướng tới người bên cạnh nhưng mắt thì vẫn dán vào màn hình điện thoại.
"Đưa tay cho anh," bên cạnh truyền đến một câu trả lời hoàn toàn không liên quan.
"A?" Zhong Chenle lúc này mới đặt một bàn tay đang nghịch điện thoại xuống cùng một bàn tay vừa mới bị chính mình cắn da chết, cậu ngồi dậy thẳng lưng có chút kinh ngạc nhìn Na Jaemin. Lúc này mới nhận ra ánh mắt của Na Jaemin cũng đang nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của cậu, nói: "Anh đã nói với em bao nhiêu lần là nếu có da chết thì phải cắt bỏ, không được cắn như vậy."
Zhong Chenle lúc này mới ý thức được Na Jaemin đang nói gì.
Vào mùa thu và mùa đông thời tiết tương đối khô, đôi khi có xu hướng hình thành da chết gần móng tay và Zhong Chenle thích xé nó ra. Có vài lần vô tình lúc xé nhưng thay vì xé da chết, cậu lại xé ra vài vết thương, bị Na Jaemin phát hiện liền mắng cậu vài trận, còn bị ấn đầu ngoan ngoãn lấy bấm móng tay cắt đi ngay trước mặt Na Jaemin mới được bỏ qua. Những vết thương nhỏ đó sau đó được Na Jaemin lau cẩn thận và xử lý bằng i-ốt một phen mới thả cậu đi.
Vì thế Zhong Chenle liền nhớ rõ da chết không được xé , hoặc là không được để anh Jaemin phát hiện. Vì vậy cậu phát hiện ra một cách lười biếng mới để không cần phải sử dụng bấm móng tay - dùng răng cắn. Nhưng dù sao thì cắn cũng không bằng xé, miệng không nhanh bằng ngón tay, nhưng phương pháp này rất hữu hiệu khi tay kia đang bận (ví dụ như lướt điện thoại).
Nhưng vừa rồi chơi điện thoại quá cao hứng liền quên mất Jaemin đang làm việc ở phòng ăn bên cạnh! Zhong Chenle, ăn một lần đau cũng không khôn ra!
Zhong Chenle chột dạ giấu tay ra sau ngẩng đầu lên nhìn vào mắt Na Jaemin: "Anh Jaemin, em xin lỗi, em sai rồi, lần sau em thật sự sẽ không xé với cắn da chết nữa, được không?" Nghiễm nhiên một bộ dáng chú mèo nhỏ đang cảm thấy có lỗi khi làm sai chuyện.
Thường thì chế độ mèo con này vẫn rất hữu dụng ngoại trừ một số vấn đề về nguyên tắc của Na Jaemin ... chẳng hạn như bây giờ.
"Chenle ..." Giọng của Na Jaemin so với trước còn có vẻ trầm hơn "Anh nói, đưa tay cho anh" . Ánh mắt nhìn về phía Zhong Chenle cũng không phải kiểu bình thường "Được rồi được rồi anh thật sự hết cách với em" mà lại lộ ra vẻ cường thế không thể thỏa hiệp.
Zhong Chenle im lặng, cậu biết rằng lúc này Jaemin đang rất nghiêm túc. Thông thường chỉ có một giải pháp trong tình huống này, đó là ngoan ngoãn nghe lời.
Zhong Chenle lập tức từ bỏ giãy dụa, ngoan ngoãn vươn tay. Nhìn nhìn ngón tay, may mắn không cắn ra máu nếu không lại sẽ bị anh Jaemin cằn nhằn. Zhong Chenle - ở hoàn cảnh khó khăn cũng có thể lạc quan mua vui.
Na Jaemin vươn tay nắm những ngón tay của Zhong Chenle trong lòng bàn tay cẩn thận kiểm tra. Zhong Chenle biết mình sai nên toàn bộ quá trình đều ngồi yên lặng, hơi cúi đầu một bộ thẳng thắn cầu khoan dung.
Trên ngón tay trắng nõn có một ít da chết dính ở gốc móng cùng với những phần da xước , một vài vết thương lấm tấm đỏ. Na Jaemin khe khẽ thở dài, xoay người lấy chiếc bấm móng tay từ trong hộp trên ghế sô pha ra tựa hồ muốn tự mình giúp Zhong Chenle cắt.
Zhong Chenle lúc này thực sự luống cuống, lớn như vậy còn cần người giúp cắt thật sự rất xấu hổ! Hơn nữa rõ ràng là mùa đông nhưng không hiểu sao bàn tay Na Jaemin cầm tay chính mình thật nóng.
"Anh Jaemin! để em tự cắt! về sao em sẽ ngoan ngoãn cắt!" Vừa mới còn yên tĩnh con mèo nhỏ bắt đầu đứng ngồi không yên.
Nhà nuôi mèo chuyên nghiệp Na Jaemin lúc này vẫn vững vàng như núi, nhẹ nhàng nâng tròng mắt nhìn vẻ mặt bối rối của Zhong Chenle đồng thời dùng sức nắm lấy ngón tay của Zhong Chenle thêm một chút: "Chenle, nghe lời, ngoan ngoãn ngồi xuống, sẽ xong nhanh thôi." Sau đó nhanh chóng kéo móng vuốt mèo đang muốn rụt lại lập tức đưa bấm móng tay lên cắt," răng rắc, răng rắc" vài tiếng âm thanh vang lên, tất cả da chết liền được cắt tốt.
Zhong Chenle thực sự đầu hàng ... Lần sau không bao giờ.....nữa xé và cắn da chết ... mặc kệ có bị anh Jaemin phát hiện hay không.
Người trước mặt bộ dáng trông giống như một con mèo nhỏ ủ rũ chán nản , Na Jaemin khóe miệng mỉm cười tiếp tục xử lý da chết trên những ngón tay khác nên không chú ý đến lỗ tai của Zhong Chenle hơi đỏ lên.
"Đưa bàn tay còn lại cho anh." Zhong Chenle, người đang trong tình trạng tắt máy, đột nhiên định thần lại ngẩng đầu lên, Na Jaemin đang đưa tay ra trước mặt cậu, làm động tác "đưa nó ra".
"À ...? Ồ ..." Zhong Chenle, người đã được chăm sóc một tay, chấp nhận thực tế và ngoan ngoãn duỗi tay còn lại ra.
Thấy Zhong Chenle không còn căng thẳng Na Jaemin cũng thả lỏng sức lực nhẹ đỡ tay còn lại của Zhong Chenle tiếp tục cắt tỉa.
Không còn khí thế hung hăng như vừa bắt kẻ trộm như ban nãy, hiện tại Na Jaemin nhìn cũng đều dịu dàng hơn. Ánh mặt trời ấm áp của buổi chiều mùa đông chiếu qua cửa sổ, lười biếng ghé vào ghế sô pha trong phòng khách, cả người Na Jaemin cũng được bao bọc trong màu cam ấm áp mềm mại. Anh cúi đầu tiếp tục chải chuốt cho chú mèo con của mình một cách nhẹ nhàng, hàng lông mi dài phủ lên má với một bóng mờ ảo, mỗi lần chớp mắt đều khẽ rung lên.
Na Jaemin luôn như vậy, cẩn thận tỉ mỉ. Mặc dù Zhong Chenle thỉnh thoảng cũng trộm nhìn Na Jaemin lúc anh đang làm việc ở nhà, nhưng ở khoảng cách gần như vậy là lần đầu tiên. Zhong Chenle thực sự thích Na Jaemin như thế này.
Đột nhiên trên tay cảm giác mát lạnh đem Zhong Chenle trong trạng thái xuất thần tỉnh táo lại. Hóa ra trong lúc Zhong Chenle đang sững sờ thì Na Jaemin đã cắt xong rồi, còn theo trên bàn trà lấy đến kem dưỡng giúp cậu bôi. Tay của chính mình đang được hai bàn tay to hơn bao bọc lấy, mang theo mùi trà đen của kem dưỡng nhẹ nhàng xoa, sau đó chậm rãi xoa lên toàn bộ bàn tay, cuối cùng dừng ở phần móng tay nhẹ nhàng xoa nắn".
"Tay của em rất dễ bị khô, nhớ thoa nhiều kem dưỡng da tay hơn," Na Jaemin vừa nói vừa xoa các ngón tay của Zhong Chenle.
Zhong Chenle cảm thấy hôm nay không chỉ tắt máy ở nhiệt độ cao mà còn có thể bị bắt lửa ở nhiệt độ cao, ngay cả những ngón tay xinh xắn cũng bắt đầu hơi đỏ lên.
"À ... em biết rồi ... em sẽ chú ý ..." Zhong Chenle ở trong lòng thể sau này sẽ chú ý chăm sóc bàn tay, sẽ không bao giờ để anh Jaemin phải lo lắng nữa! ... Mặc dù cảm giác không tệ ... chỉ là thật sự rất ngượng ngùng ...
Na Jaemin nghe được câu trả lời nhu thuận liền nở nụ cười hài lòng, buông ra bàn tay vừa xoa nhẹ ngón tay của Zhong Chenle, tiếp tục đặt lên đầu Zhong Chenle vuốt vuốt Ừm...? Tóc hơi khô, lần sau đi siêu thị phải xem xem loại dầu xả thích hợp hơn để dưỡng ẩm vào mùa đông.
Sau khi thêm một dòng ghi chú nữa vào danh sách việc cần làm trong lòng, Na Jaemin bắt đầu thu dọn đồ cắt móng tay và cất chúng trở lại hộp đựng đồ.
"Này, đây không phải là bộ bấm móng tay lần trước em đã tặng cho anh sao ... Em chính mình cũng có một bộ..."
Na Jaemin ngạc nhiên nhìn mèo con trước mặt và chớp mắt: "Chà, nhưng anh không ngại."
Người trước mặt trên mặt càng đỏ hơn.
"Ừm ... ừ ... em cũng không ngại ..." Zhong Chenle nói xong liền chạy vào bếp để lấy nước uống.
Na Jaemin nhìn mèo con vội vàng chạy đi, không tự giác liền mỉm cười: Buổi vuốt lông cho mèo hôm nay cũng rất thành công.
———
Trích lời hỏi của tác giả: Mọi người có cảm thấy xài chung bấm móng tay là việc rất lãng mạng không?
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro