4.
Doyoung nhanh chóng đến dinh thự. Mặc dù có thể nói là mối quan hệ giữa chủ thuê và tay sai, nhưng trước mặt Jungwoo, họ là bạn thân. Jaehyun đã nồng nhiệt chào đón Doyoung. Dù thấy Jungwoo dao động và cau mày nhưng hắn vẫn vờ như không thấy. Một cảm giác hài lòng nhẹ nhàng dâng lên.
"Jungwoo, bảo nhà bếp chuẩn bị chút điểm tâm cho ta nhé?"
Trong lúc Jungwoo ra ngoài, Doyoung đã hỏi với nụ cười mỉa mai.
"Nếu cậu chủ định bỏ cậu ấy, thì sau này khi mọi chuyện kết thúc, tôi có thể mang cậu ấy đi không? Chẳng lẽ cậu chủ định nhốt cậu ấy trong viện tâm thần cả đời sao?"
"Im đi." Jaehyun khó chịu. Jungwoo quá xinh đẹp. Hắn cảnh cáo Doyoung. "Đừng nói những điều vô nghĩa, hãy nói về những trái đào. Tôi đang rất tò mò không biết Jungwoo đánh giá về tôi như thế nào."
Doyoung gật đầu. "Vậy là đã đến lúc rồi sao?"
Jungwoo nhanh chóng mang đồ điểm tâm đặt lên bàn. Trong buổi trà chiều, Jungwoo – người thích đồ ngọt – thường được Jaehyun cho hết thứ này đến thứ khác. Hôm nay, thay vì ăn cùng nhau, Jaehyun đã gói vài chiếc bánh vào khăn tay đưa cho cậu. Hắn thật sự muốn hôn lên đôi má mềm mại của Jungwoo.
Doyoung nhìn chằm chằm vào cặp tình nhân thể hiện tình cảm trước mặt, rồi chuyển hướng qua đám trái cây thối rữa.
"Đào có vẻ chín rồi nhỉ?"
Câu hỏi này vừa dành cho Jaehyun, vừa dành cho Jungwoo. Jaehyun nhìn thấy sự tự ti và tội lỗi trong ánh mắt của Jungwoo, hắn trả lời rằng có vẻ như chúng đã thối rữa do chín quá. Người không dám khẳng định 'quả đào đã chín' không phải là Jaehyun mà là Jungwoo.
Khi Jungwoo với vẻ mặt cứng đờ chạy ra ngoài với lý do phải làm việc vặt, Doyoung nhíu mày:
"Hai người thật sự dành tình cảm cho nhau đấy à? Dù sao đến cuối cũng phải vứt bỏ mà."
Jaehyun không trả lời mà chỉ nhìn theo Jungwoo trong vườn, cậu đang ngồi dưới gốc cây, nhét bánh vào miệng.
"Giúp tôi tìm một người khác, vẫn một đứa trẻ ở khu ổ chuột mà dù có biến mất thì không ai để ý."
Jaehyun đã thay đổi kế hoạch với Doyoung. Lúc hắn dẫn Jungwoo rời khỏi Gyeongseong đến Tokyo, Doyoung sẽ đưa một người khác vào viện tâm thần dưới tên của hắn.
Một lần nữa, mật mã là quả đào. Chỉ có điều, giờ đây Jungwoo không còn là quả đào nữa, mà chỉ là Jungwoo. Khi sẵn sàng rời đi, Jaehyun sẽ gửi thư cho Doyoung để tiến hành kế hoạch đã định. Trong lúc này, việc của Jaehyun là từ từ sắp xếp tài sản.
Doyoung thấy thật nực cười. Hai người họ, một người cho rằng tự do là quan trọng nhất, một người đinh ninh tiền bạc cao hơn tất cả, thế mà lại yêu đương.
Doyoung khó chịu với hai người họ, thật đáng ghét.
Khi Jungwoo trở vào cũng là lúc Doyoung đứng dậy rời đi. Rõ ràng từ giờ trở đi sẽ rất bận rộn. Jaehyun giả vờ tiếc nuối: "Anh ở lại thêm một chút nữa đi."
Doyoung liếc nhìn Jungwoo. Đôi mắt cậu nhìn y đầy oán trách và ghê tởm.
Doyoung, vì tức giận và khó chịu, đã cố tình vuốt ve vai Jungwoo. Ghen đi nào, Jaehyun.
"Người hầu của em dễ thương quá. Em chọn cậu ta sao?"
Jaehyun nhăn mặt. Hắn biết Doyoung đang cố tình nhưng vẫn không khỏi ghen tuông. Jaehyun đẩy tay Doyoung ra và ôm chặt lấy Jungwoo.
"Không, là tình cờ thôi, cậu ấy tự đến bên em."
Không phải tình cờ, cũng không phải là ý chí của Jungwoo. Tất cả đều là những cuộc gặp gỡ có chủ đích. Nhưng Jaehyun quyết định tin vào điều ngược lại.
–
Một khi cơn ghen nổi lên, nó vẫn tiếp tục kéo dài đến bữa tối. Cảm giác không hề dễ chịu. Hắn không muốn để Jungwoo ra ngoài, cậu phải ở trong tầm mắt thì hắn mới thấy thoải mái. Ngay cả vẽ tranh hắn cũng muốn có cậu bên cạnh. Nhưng nếu đưa Jungwoo vào phòng tranh, cậu bé nhát gan này sẽ khóc, nên hắn không muốn đưa cậu vào.
Jaehyun nhìn vào đôi mắt tròn xoe của Jungwoo khi ăn súp. Đột nhiên, hắn nhớ lại lời hứa sẽ vẽ bức tranh hoa anh đào, nếu không vẽ trên toan thì không cần phải đến phòng tranh.
"Jungwoo, mang cho ta bút và màu nhé?"
Jaehyun cười. Hắn vuốt má Jungwoo. Khi Jungwoo đứng dậy, hắn chợt nhớ cậu sẽ phải vào căn phòng đó nên ngăn lại. Hắn không muốn cho Jungwoo thấy những thứ bẩn thỉu và ghê tởm treo trên tường, chỉ muốn cho cậu thấy những điều đẹp đẽ.
"Không, ở yên đây, ta sẽ đi lấy."
Hắn sai một người hầu khác lấy đồ rồi quay lại bên Jungwoo. Pha trộn màu trắng và đỏ với dầu. Hắn đã mường tượng được những gì muốn vẽ. Một nhánh cây ôm lấy xương quai xanh và cần cổ mảnh khảnh, xung quanh là những bông hoa anh đào màu hồng và trắng.
Khuôn mặt ngây thơ của Jungwoo sẽ rất phù hợp với bức tranh. Đôi mắt cậu sáng lên khi nhìn thấy màu vẽ. Jaehyun vuốt ve gáy của cậu. Đó là thói quen của một chú cún con đã được thuần hóa.
"Cậu chủ định vẽ gì vậy?"
"Ta đã hứa sẽ vẽ hoa anh đào cho em, hôm nay ta sẽ vẽ."
Có phải Jungwoo đã quên không? Jaehyun nghiêng đầu. Dù đã nghe câu trả lời, nhưng trên khuôn mặt Jungwoo vẫn còn vẻ nghi ngờ.
"Nhưng hôm nay không có khung tranh ạ? Tấm toan trắng mà cậu thường vẽ ấy."
Jaehyun cười xoa đầu Jungwoo, tóc cậu mềm mại như bông. "Thông minh ghê, Jungwoo, ta không ngờ là em lại nhớ."
Jungwoo mỉm cười nhìn Jaehyun. Cảm giác được yêu thương hiện rõ.
"Vậy thì cậu chủ vẽ ở đâu?"
Đó là một câu hỏi ngây thơ. Jaehyun yêu thích vẻ trong sáng như dòng nước của cậu.
"Ta sẽ vẽ lên em, trên cơ thể em."
Vẻ mặt nghiêng nghiêng của Jungwoo thật đáng yêu. Khi hắn vuốt má Jungwoo, cậu lại dụi má vào lòng bàn tay hắn như một chú cún con. "Trên áo sao ạ?" – Câu hỏi ngốc nghếch. Jaehyun cười trong lòng.
Không đời nào.
"Không, em hãy cởi áo và ngồi lên giường đi Jungwoo."
Thường thì Jungwoo rất ngại ngùng, không tự cởi áo mà kêu ca muốn hắn cởi cho, nhưng hôm nay có lẽ vì hồi hộp nên cậu không ngại, ngoan ngoãn quay lưng lại và cởi áo. Jaehyun dừng lại một chút để ngắm nhìn bóng lưng trắng trẻo đó. Hắn muốn hôn lên tấm lưng trắng muốt của cậu.
Tiến lại gần Jungwoo đang chờ đợi, Jaehyun hôn lên gáy cậu và vẽ một nhánh cây dài theo đường viền vai. Làn da trắng luôn có những vết đỏ ửng. Chưa vẽ hoa nhưng dường như hoa đã nở rồi.
Màu vẽ lành lạnh chạm vào cơ thể. Jungwoo giật mình mỗi khi màu vương lên. Cảm giác giống như khi Jaehyun vuốt ve và hôn lên cơ thể cậu.
"Em ngoan lắm, Jungwoo."
Jaehyun đã vẽ những bông hoa anh đào tròn trịa trên nhánh cây nối từ vai trái đến cổ. Giữa những vết đỏ, những cánh hoa nhạt màu nở rộ. Nơi nào Jaehyun chạm vào cũng có hoa. Jaehyun hôn lên gáy của Jungwoo, khi cậu cố gắng nghiêng đầu nhìn vai mình.
"Cậu chủ đã nói đây là hoa vẽ dành tặng cho em. Em cũng muốn nhìn."
Có lẽ Jungwoo nghĩ rằng bức tranh là của mình, nên bắt đầu phàn nàn. Nhưng đây là món quà mà Jaehyun tặng cho chính bản thân hắn. Jaehyun – người chưa bao giờ vẽ những điều đẹp đẽ trong suốt cuộc đời – đang vẽ hoa anh đào cho Jungwoo – người chưa từng thấy cái đẹp. Hoa là món quà dành cho Jungwoo, và Jungwoo là hoa dành riêng cho Jaehyun.
"Jungwoo muốn nhìn đến mức nào?"
Jaehyun đang vẽ những nhánh cây chảy xuống từ gáy trắng của Jungwoo. Hình dạng giống như đôi cánh đẹp đẽ.
"Em muốn nhìn những thứ xinh đẹp, em chưa bao giờ thấy loài hoa nào xinh đẹp như vậy trong đời."
Em mới là đẹp nhất. Phải lắp thật nhiều gương để em nhìn thấy mới được. Nghĩ như vậy, Jaehyun mỉm cười.
Giữa vô vàn Jungwoo, cậu là Jungwoo đẹp nhất, một ý tưởng không tệ.
"Hoa anh đào là loài hoa đẹp nhất mà em từng thấy sao?"
Trong lúc đang vẽ, Jungwoo lắc đầu khiến nhánh cây bị lệch. Jaehyun lại phủ lên đó những bông hoa màu hồng. Jungwoo thì thầm:
"Hoa đẹp nhất mà em từng thấy là cậu chủ, đẹp thứ hai là hoa anh đào mà cậu vẽ."
Đôi mắt tròn của Jungwoo chạm vào ánh mắt của Jaehyun. Đôi mắt cười cong cong phản chiếu khuôn mặt hắn. Jaehyun bấy giờ mới nhận ra hắn cũng đang mỉm cười.
Liệu hắn đã trao đi điều gì để nhận lại yêu thương nhường này? Đôi mắt của Jungwoo đầy ắp tình yêu và mật ngọt.
Jungwoo cứ gọi hắn không ngừng. Hai tiếng "cậu chủ" khiến Jaehyun cảm thấy nôn nao. Cậu cứ như một đứa trẻ lén lút chui vào lòng hắn. Jungwoo nắm tay Jaehyun. Những bông hoa anh đào rơi rụng. Jungwoo hôn lên mu bàn tay hắn. Jaehyun không thể chịu đựng thêm nữa. Cây cọ rơi xuống đất. Bảng màu bị ném xuống sàn. Màu hồng nhỏ giọt, tạo thành những vòng tròn trên mặt đất.
"Xin hãy chạm vào em..."
Chưa kịp dứt lời, Jaehyun đã đẩy Jungwoo nằm xuống giường. Những bông hoa anh đào màu hồng bị dập nát trên tấm chăn trắng.
Jaehyun đã rơi vào địa ngục quá lâu.
"Em yêu cậu."
Từ đáy vực cô độc, Jaehyun đã nhìn thấy Jungwoo. Cậu bé quỳ gối, nhắm mắt lại, cầu nguyện trong nỗi bơ vơ.
"Em yêu cậu quá cậu chủ, xin cậu chủ hãy ôm em."
Jaehyun ôm chặt Jungwoo.
Và Jaehyun đỡ Jungwoo dậy, ôm cậu vào lòng, chỉ để cả hai cùng rơi xuống. Địa ngục là mùa đông lạnh giá, nhưng ít nhất hơi ấm của Jungwoo đã tràn đầy trong lòng hắn.
Nếu Jungwoo không lọt vào tầm mắt của Jaehyun, có lẽ cậu đã hạnh phúc hơn. Jaehyun là người cứu rỗi nhưng đồng thời kéo Jungwoo rơi xuống địa ngục sâu hơn.
Jaehyun đặt răng lên vai bờ gầy của Jungwoo. Những vết đỏ không bị hoa che lấp trên làn da trắng. Jungwoo siết chặt lấy chăn. Jaehyun nắm tay Jungwoo và dùng tay còn lại để tách đùi cậu ra. Jungwoo cứ cầu xin.
"Nhanh lên, xin cậu chủ hãy chạm vào em."
Đôi môi của Jungwoo hé mở. Jaehyun biết Jungwoo định gọi gì. Hắn ghen tị với cái tên mà Jungwoo gọi.
"Phải gọi là Jaehyun, Jungwoo ạ."
Jungwoo nức nở. Như một đứa trẻ khao khát tình thương, cậu dán chặt lấy Jaehyun. Màu sơn cũng đã lan ra trên vai hắn. Cậu liên tục chìm đắm trong khoái lạc. Cảm giác như bị một con thủy quái giữ chặt mắt cá chân, kéo xuống dưới mặt nước. Jungwoo ngước nhìn vào mắt Jaehyun.
Jaehyun cũng nhìn cậu. Đôi mắt như thủy tinh, dễ dàng nhìn thấu bên trong. Hắn muốn lặn sâu vào trong đó.
Jaehyun mệt mỏi bế Jungwoo đến bồn tắm. Vì đã báo trước với người hầu, bồn tắm được đổ đầy nước ấm với những cánh hoa khô nổi bồng bềnh. Jaehyun nhẹ nhàng đặt Jungwoo vào trong bồn tắm. Jungwoo vẫn bám chặt lấy Jaehyun ngay cả khi ở dưới nước. Jaehyun ôm cậu, lo lắng rằng cậu có thể chìm và không thở được.
Jungwoo tựa đầu vào vai Jaehyun. Tiếng hơi thở nhẹ nhàng vang lên. Màu sơn từ vai Jungwoo lan ra, tạo thành những cánh hoa màu hồng trên mặt nước.
Trên cổ Jungwoo có những dấu đỏ, những cánh hoa trôi nổi trong nước cứ dính vào mái tóc ướt của cậu. Jaehyun nhận ra rằng mình đang hạnh phúc. Khi hôn lên tóc Jungwoo, Jaehyun không thể không mỉm cười trước vẻ ngoan hiền của cậu.
Trong lúc rửa sạch vai Jungwoo, Jaehyun quyết định sẽ đưa cậu đi sớm hơn. Hắn không muốn chần chừ thêm nữa. Nếu bác hắn phát hiện ra Jungwoo, nếu ông ta phát hiện ra tình yêu của hắn dành cho cậu, có lẽ ông ta sẽ giết Jungwoo. Tất cả những người mà Jaehyun yêu thương đều đã chết dưới tay ông ta, và hắn muốn cứu Jungwoo. Chính xác hơn, hắn muốn cứu Jungwoo để sống cùng cậu suốt đời.
Tài sản không quan trọng. Hắn chỉ cần mang theo những thỏi vàng và tiền mặt sẵn có, cùng với châu báu bác hắn giấu trong phòng tranh, rồi lên tàu đến Tokyo và tính tiếp. Có lẽ sẽ mất vài ngày để thư đến tay Doyoung, trong thời gian đó hắn sẽ sắp xếp tài sản.
Jaehyun đã từ bỏ mọi tham vọng. Hắn muốn mang theo nhiều tài sản hơn để tới Tokyo, và cũng muốn cho Jungwoo thấy những bông hoa anh đào rực rỡ trong vườn. Nhưng có vẻ như Jungwoo sẽ gặp nguy hiểm. Dinh thự này không an toàn. Có khả năng người hầu đã nói với bác hắn về mối quan hệ của họ. Đôi mắt của Jaehyun, nhìn xuống Jungwoo trong lòng, lóe lên một chút lo âu.
Jungwoo vẫn nghiêng đầu. Hình ảnh cậu chìm vào giấc ngủ thật đáng yêu.
"Em buồn ngủ rồi sao? Giờ chúng ta đi ngủ thôi."
Jaehyun bế Jungwoo trở lại phòng. Người hầu đã trải ga sạch sẽ trên giường. Sau khi đặt Jungwoo nằm xuống, đắp hai chiếc chăn mềm mại cho cậu, Jaehyun mới đến bàn biên thư.
Hắn viết thư một cách vội vàng. Cố tình trộn lẫn tiếng Hàn và tiếng Nhật để Jungwoo chỉ đọc được một phần. Có lẽ Jungwoo đọc được tiếng Hàn.
"ももがじゅくしだ (Quả đào đã chín). Vào chiều ngày 26, bác tôi sẽ đi Osaka, vì vậy vào giữa đêm ngày 27, tôi sẽ rời đi cùng Jungwoo. Hãy chuẩn bị sẵn sàng."
Jaehyun biết Jungwoo hiểu ý nghĩa của 'quả đào đã chín', và hắn vẫn muốn giấu sự thật với cậu. Hắn không có ý định giấu mãi mãi, nhưng muốn đợi đến khi tình yêu của họ đủ vững chắc thì mới nói ra. Khi nào Jungwoo không còn gọi hắn là "cậu chủ" nữa, và khi Jaehyun quen với việc xin phép cậu thay vì ra lệnh. Chỉ cần đến lúc đó.
Jaehyun để bức thư trên bàn và nằm xuống giường. Những người hầu khác không thể vào phòng của hắn nếu không được phép. Vì vậy, hắn yên tâm và chìm vào giấc ngủ.
Jaehyun tỉnh dậy với cảm giác trống trải vì Jungwoo đã biến mất khỏi vòng tay. Khi ngồi dậy ôm chặt chiếc chăn cuộn tròn mà Jungwoo đã đắp cho, hắn thấy cậu đang đọc bức thư. Jaehyun dự định sẽ giải thích cho Jungwoo.
"Ta muốn đưa em đi. Ta muốn trốn khỏi dinh thự, Jungwoo ạ. Hãy cùng sống ở Tokyo nhé."
Jaehyun chăm chú nhìn khuôn mặt sáng ngời của Jungwoo trong ánh nắng buổi sáng.
Biểu cảm của Jungwoo dần trở nên cứng nhắc. Tiếng lầm bầm của rơi xuống giữa ánh nắng êm dịu.
"Quả đào đã chín."
Đôi mắt hoảng hốt của Jungwoo quay lại nhìn Jaehyun. Hắn cảm thấy như có cái gì đó nghẹt thở trong đôi mắt ấy.
"Jungwoo, ta tưởng em chỉ biết đọc tiếng Hàn, nhưng hóa ra lại hoàn toàn ngược lại."
Jungwoo cắn chặt môi. Đôi mắt dịu dàng của hắn khiến cậu sợ hãi.
"Cậu chủ... đã biết tất cả sao?" Giọng nói của Jungwoo run rẩy, cậu nhìn Jaehyun với đôi mắt đầy nước.
"Vậy mà cậu chủ vẫn yêu em sao?"
Jaehyun đứng dậy tiến về phía Jungwoo. Cậu lùi lại, tránh xa bàn tay của hắn. Cậu không muốn nghe thêm gì nữa. Tất cả hạnh phúc như sụp đổ trong một khoảnh khắc. Khi lưng cậu chạm vào kệ sách, không còn chỗ nào để trốn, Jungwoo ngồi xuống và co người lại. Khi cúi đầu ôm gối, cậu cảm nhận được bàn tay đang vỗ về lưng mình. Sự dịu dàng đó khiến cậu càng bối rối.
Jaehyun ôm Jungwoo vào lòng. Hắn cảm nhận được nhịp tim đập mạnh mẽ từ lưng cậu. "Em cũng bất ngờ, phải không? Em sợ hãi sao?"
"Xin lỗi vì không nói ra, Jungwoo ạ."
Cuối cùng, Jungwoo bật khóc. Cậu nghĩ mọi thứ đã kết thúc, và phải chuẩn bị nói lời tạm biệt, nhưng cậu chủ lại không ngừng ôm chặt và trấn an cậu. Jungwoo ước gì cậu chủ đừng tha thứ cho mình.
Jaehyun muốn ôm lấy tiếng khóc của Jungwoo, muốn nói rằng "Đó không phải lỗi của em, tất cả đều vì sự tham lam của ta."
Jungwoo vẫn khóc như một đứa trẻ mà không đẩy Jaehyun ra. Jaehyun muốn được tha thứ, muốn quỳ xuống và cầu xin Jungwoo. Nếu hắn thú nhận mọi tội lỗi với Jungwoo, cậu sẽ hôn lên má hắn và cứu rỗi hắn chứ? Hắn không muốn giữ Jungwoo bằng những lời dối trá nữa.
Jungwoo luôn làm rối tung mọi kế hoạch của Jaehyun.
"Jungwoo." Jaehyun nâng má Jungwoo, hôn lên đôi mắt đã rưng rưng nước. Tia nắng chiếu vào làm cho hàng mi ướt ánh lên lấp lánh. Jungwoo lắc đầu và phát ra tiếng nấc. Jaehyun nắm tay Jungwoo.
"Xin hãy tha thứ cho ta."
Jungwoo bối rối, đây là một lời xin lỗi bất ngờ. Nhưng Jungwoo nắm lấy tay Jaehyun và hôn lên mu bàn tay hắn. "Em sẽ tha thứ."
Jungwoo không biết lỗi lầm mà cậu chủ gây ra, nhưng bất kể đó là gì, ngay cả khi cậu chủ đã giết người, cậu vẫn có thể tha thứ. Jungwoo nắm chặt tay Jaehyun, cậu cảm thấy có dũng khí.
"Cậu chủ, em đã sai. Xin hãy tha thứ cho em."
Jaehyun không hôn lên mu bàn tay của Jungwoo mà thay vào đó là hôn lên trán cậu.
"Ta sẽ tha thứ."
Jungwoo ôm chặt cổ Jaehyun. Họ nhìn nhau thật lâu, cả hai chưa bao giờ yêu bản thân, nhưng Jungwoo có thể yêu hình ảnh của mình trong mắt Jaehyun, còn Jaehyun thì đã yêu Jungwoo từ lâu.
Jaehyun ôm Jungwoo, người đang thở đều đặn bình tĩnh lại, và bắt đầu kể về câu chuyện của hắn. Jaehyun nói về việc cha mẹ mình đã chết dưới tay của ông bác, về việc hắn phải sao chép những bức tranh khiêu dâm khi mới mười lăm tuổi, về tham vọng tự do quá lớn đến mức đã tìm Jungwoo về để lợi dụng, và rồi đã yêu cậu, muốn cùng nhau trốn chạy.
Jungwoo dựa đầu lên vai Jaehyun, nghe câu chuyện dài và lại khóc. Cậu muốn giết bác của Jaehyun, người cũng là ông chủ của mình.
Mất một thời gian khá lâu để dỗ dành Jungwoo, cậu khóc nức nở. Sau khi uống vài ngụm nước và nghe Jaehyun nói rằng nhờ có cậu mà hắn cảm thấy hạnh phúc, cậu mới ngừng khóc.
Cuối cùng, đến lượt Jungwoo thổ lộ: "Thật ra, em không có cha mẹ, đã rất lâu rồi em không có gia đình hay bạn bè. Em chỉ có một mình và sống bằng nghề trộm cắp."
Jaehyun hôn lên má Jungwoo. "Ta đã biết tất cả, nhưng vẫn muốn nghe. Jungwoo, hãy kể cho ta tất cả về em."
Jaehyun lắng nghe ước mơ của cậu.
"Em muốn kiếm thật nhiều tiền và sống ở Tokyo."
Hắn có thể cho Jungwoo nhiều tiền và cũng có thể đưa cậu đến Tokyo.
"Hãy đi cùng ta, Jungwoo, mặc dù không phải là rất nhiều tiền nhưng ta sẽ đảm bảo em không bao giờ phải đói."
Jungwoo đỏ mặt và hôn lên má Jaehyun. "Em có một giấc mơ xa vời hơn việc trở thành người giàu có. Em muốn ở bên cậu chủ, làn người yêu suốt đời, chứ không phải chỉ đến khi cậu chủ kết hôn."
Đó là một lời thổ lộ đầy ngượng ngùng. Jaehyun hôn lên chóp mũi của Jungwoo. Đôi mi của Jungwoo khẽ rung như cánh bướm khi cậu nhắm mắt lại.
"Ta yêu em, và sẽ yêu em suốt đời."
–
Jaehyun ra ngoài cổng chính của dinh thự để tiễn bác hắn đi Osaka. Vì tất cả các người hầu đều có mặt, Jungwoo cũng đứng bên cạnh Jaehyun để theo dõi. Cơn giận bùng lên khi Jungwoo nhìn thấy ông chủ già của mình. Ông lão này chính là người đã hành hạ cậu chủ Jaehyun suốt bao năm qua, thật sự cậu muốn giết ông ta.
Jaehyun cúi đầu chào. "Chúc bác lên đường bình an."
Nỗi sợ hãi hiện rõ trong ánh mắt của Jaehyun. Jungwoo muốn ôm chặt cậu chủ. Cậu muốn nắm tay cậu chủ, nói rằng cậu yêu hắn và mọi thứ sẽ ổn.
Ông lão đặt tay lên đầu Jaehyun, ấn mạnh và nói bằng giọng khàn khàn: "Đừng có làm chuyện ngu ngốc."
Cùng lúc ông ta cố ấn đầu Jaehyun xuống đất, Jungwoo cũng cứng người lại, chẳng lẽ bọn họ bị phát hiện? Cậu cắn môi lo lắng.
"Đừng quên cha mẹ và dì của mày đã chết như thế nào, hãy sống yên ổn trong phòng tranh và chỉ cần vẽ tranh thôi."
Jungwoo đã nghe rất rõ những lời đe dọa tàn nhẫn của ông lão.
Dù có chuyện gì xảy ra tối nay, cậu nhất định phải giúp cậu chủ trốn thoát. Jungwoo phải cứu Jaehyun khỏi nơi này.
Jaehyun bỗng sợ hãi, có vẻ như mọi chuyện đã bị bại lộ. Hắn lo lắng rằng Jungwoo sẽ bị bắt và phải chịu những điều kinh khủng. Áp lực đè nặng lên hắn. Jaehyun đã quen với việc phục tùng từ nhỏ, sau khi ông ta rời đi, hắn vẫn cúi đầu thật thấp. Lần đầu tiên, hắn muốn từ bỏ mọi thứ.
Jungwoo tiến lại gần Jaehyun, người vẫn cúi đầu như bị đóng băng kể cả khi tất cả người hầu đã rời đi. Cậu ôm chặt lấy hắn.
"Cậu chủ, mọi thứ sẽ ổn thôi, tối nay mọi chuyện sẽ kết thúc."
Jaehyun ôm đáp lại Jungwoo rồi đẩy cậu ra. "Không, ta không biết nữa, Jungwoo à, chúng ta hãy nói về chuyện này sau."
Khi nửa đêm đến gần, cậu chủ vẫn ở trong phòng tranh. Hắn đã cấm tất cả người hầu ra vào và chỉ tập trung vẽ tranh. Jungwoo cảm thấy lo lắng, cậu chủ có vẻ bị nỗi sợ lấn át. Nếu không phải hôm nay, không biết khi nào ông lão mới rời khỏi dinh thự. Trong khi chờ đợi cậu chủ, Jungwoo đã lén xếp quần áo và trang sức vào chiếc túi mà cậu đã chuẩn bị sẵn cùng vàng thỏi và tiền mặt, rồi rời khỏi phòng của Jaehyun.
Thời gian trôi qua quá nhanh. Lúc này, tất cả các người hầu khác đều đã đi ngủ. Hành lang yên tĩnh không có một con chuột nào. Jungwoo cẩn thận gõ cửa phòng tranh.
"Cậu chủ, là em đây."
"Vào đi, Jungwoo."
Jungwoo vừa mở cửa bước vào đã hốt hoảng nhắm chặt mắt lại. Những bức tranh ghê tởm với những thân thể quấn quýt nhau được vẽ trên những bức toan lớn, dán chặt lên tường. Mỗi kệ sách đều đầy ắp những cuốn sách với tiêu đề khiêu dâm. Cậu chủ Jaehyun đang ngồi giữa phòng, sao chép một bức tranh khiêu dâm khác. Jungwoo muốn chửi lớn.
"Cậu chủ, cậu đang làm gì vậy?"
Ánh mắt Jaehyun bối rối. Có vẻ như cậu chủ không chuẩn bị để rời đi.
Jaehyun dang tay ra.
"Thật đáng sợ, ta cảm thấy như bị trói trong căn phòng này. Không thể ra ngoài được."
Jungwoo ôm cậu chủ, vỗ nhẹ lưng hắn và nhìn quanh bức tường. Hình ảnh những người phụ nữ mở chân một cách kỳ quái và những người đàn ông đang xâm nhập. Nhìn mãi thế này thì không phát điên mới là lạ. Phải loại bỏ những thứ này ngay. Đó là một suy nghĩ bốc đồng. Những bức tranh đó là những con ma giữ chặt chân cậu chủ. Jungwoo quét mắt qua một thùng dầu ở góc phòng. Bên cạnh có một bó diêm. Không có thời gian để suy nghĩ.
Jungwoo đẩy cậu chủ ra. "Em đi đâu vậy, Jungwoo?"
Khi bị cậu chủ giữ lại, Jungwoo gạt tay cậu chủ và dùng sức hất bức tranh vẽ dở với đầy những vết bút loạn xạ xuống sàn. Một tiếng "thịch" vang lên. Cảm giác như nước mắt sắp trào ra. Jungwoo không do dự, kéo tất cả những bức tranh nam nữ rối rắm treo trên tường xuống.
Những cuốn sách với tiêu đề bẩn thỉu đã bị Jungwoo hất tung. Jaehyun hoảng sợ giữ chặt Jungwoo.
"Đừng làm vậy, sẽ có chuyện lớn xảy ra đó. Làm ơn, Jungwoo."
Jungwoo lại đẩy tay cậu chủ. Phải cứu cậu chủ.
Những cuốn sách la liệt dưới đất như đang kêu gào. Jungwoo xé toạc những cuốn sách đó. Khi dùng dao palette sắc nhọn xé một bức tranh lớn, tay cậu bị cắt. Hình vẽ màu hồng trên giấy trắng nhuốm đỏ. Nhưng cậu không thấy đau.
Bây giờ Jaehyun đang khóc, tiếng khóc lặng lẽ đầy sợ hãi, lo lắng và cả nhẹ nhõm. Tiếng khóc nghẹn ngào không thể phát ra. Jungwoo đổ dầu lên đống sách và tranh. Jaehyun vô lực nhìn Jungwoo đạp lên đống giấy ướt dầu, không thể tin vào mắt mình.
Jungwoo đã rơi xuống đáy địa ngục cùng Jaehyun, nhưng thật ngạc nhiên, cậu đã kéo hắn lên trở lại mặt đất.
Những bức tranh ghê tởm chồng chất nhau, dầu chảy đầy ra sàn. Thật kinh tởm. Jungwoo nắm tay Jaehyun và dẫn hắn đi.
"Cậu chủ, cậu biết cách châm lửa phải không?"
Jungwoo đặt diêm vào tay Jaehyun còn bản thân tự chà xát giấy nhám để châm lửa. Jaehyun ném diêm đi. Trong khoảnh khắc, những bức tranh như những bóng ma kéo chân Jaehyun bùng cháy.
Jaehyun lặng lẽ nhìn những chiếc xiềng xích mà hắn tự vẽ nên bốc cháy dữ dội. Jungwoo để Jaehyun yên tĩnh trong chốc lát. Ngọn lửa bắt đầu lan rộng. Jungwoo đặt tay lên vai Jaehyun: "Cậu chủ, chúng ta phải đi thôi."
Jungwoo cầm túi lên. Jaehyun đột nhiên tỉnh táo hơn bao giờ hết, cũng nắm lấy tay Jungwoo.
"Đi thôi, Jungwoo."
Cả hai chạy về phía cửa sau.
Cánh cửa dẫn ra cánh đồng rộng lớn, từ đó đi vào phố Gyeongseong sẽ đến được bến tàu. Đó là kế hoạch của Jaehyun. Khi tòa nhà chính lùi dần về sau, từ xa có tiếng hét "Cháy! Phòng tranh đang cháy!" vang lên. Nhưng không quan trọng. Mọi thứ đều ổn. Chỉ cần hai người nắm chặt tay nhau.
Khi đến nơi, cánh cửa sau đã khóa chặt. Không do dự, Jungwoo ném túi qua tường và leo lên. Trên bức tường gạch chắc chắn, Jungwoo đưa tay ra cho Jaehyun.
"Cậu chủ, để em kéo cậu chủ lên, hãy qua đây."
Jungwoo lớn lên trong khu ổ chuột nên việc leo tường rất quen thuộc, còn Jaehyun thì không. Nhưng không sợ hãi, Jaehyun nắm tay Jungwoo và lần đầu tiên vượt qua bức tường.
Bên kia bức tường là cánh đồng xanh rì như những con sóng.
Jaehyun không buông tay Jungwoo. Hắn giật lấy túi mà Jungwoo đang nắm chặt khoác lên vai. Jungwoo quay lại nhìn Jaehyun. Đôi mắt cậu chủ lấp lánh, cả hai đều đang sống và hít thở. Giữa cánh đồng tối tăm không có ánh sáng, không nhìn thấy gì hết nhưng không có sợ hãi.
Thậm chí còn có hạnh phúc.
Jaehyun lần đầu tiên chạy trên cánh đồng bên ngoài dinh thự, không ngừng cười, bên cạnh là tiếng khúc khích của Jungwoo.
Jungwoo nghĩ đến khuôn mặt cậu chủ chắc hẳn đang rất hân hoan, nắm tay càng chặt hơn. Ánh trăng từ giữa những đám mây chiếu sáng trên đầu họ. Cứ thế này, mãi mãi, vĩnh viễn bên nhau.
Từ xa bỗng nghe có tiếng sóng vỗ vọng lại.
4/4 – End
Món quà nhỏ nhân dịp năm mới. Cảm ơn mọi người vẫn luôn ủng hộ Jungwoo và Jaehyun.
Wattpad giờ vào khó quá, mọi người ghé wordpress cho dễ nha.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro