Chương 11


"Đó là chuyện đương nhiên. Người ta có câu người gặp chuyện vui thì tâm tình sảng khoái. Ta đến Trịnh Quốc gặp được Hoàng Thường thì như sống lại một lần. Hoàng Thượng yêu ta thương ta. Có tình yêu của Hoàng Thượng ta tự nhiên thay đổi khác xưa. Dù sao tình cảnh của ta khi còn ở Hạ Quốc, Kiều tướng quân là người rõ nhất. Ta còn muốn đa tạ tướng quân đã giúp ta thoát khỏi biển khổ, gặp được tình yêu lớn nhất trong đời này."

Kim Đình Hựu nói xong một hơi lập tức liếc mắt đưa tình chuyên chú nhìn tình-yêu-lớn-nhất-trong-đời Trịnh Tại Hiền.

Trịnh Tại Hiền: "Khụ khụ!"

Kim Đình Hựu này mỗi ngày trôi qua nói năng càng thêm buồn nôn.

Mặc dù lời nói quá mức cường điệu, nhưng khiến người nghe mát lòng mát dạ

Không hiểu sao trái tim cũng mang theo rung động.

Kiều Hạc nhìn hai người trước mặt thâm tình đối diện nhau, căn bản không có chỗ cho người thứ ba. Trịnh Tại Hiền và Kim Đình Hựu làm sao phát triển đến mức này rồi?

Hoàng Thượng giống như là bị hồ ly tinh câu hồn!

Kiều Hạc tiếp tục: "Kim Công tử không hận ta sao? Mạt tướng là người lãnh binh giao chiến với Hạ Quốc. Lần đầu gặp mặt,  ta thấy trong ánh mắt công tử ngoài sợ hãi còn có hận ý."

Kiều Hạc không tin là không tìm ra sơ hở.

Kim Đình Hựu lại ra vẻ bi thương: "Hai quân giao chiến, khó tránh thương vong. Lần trước là do ta chưa nhìn thấu. Tướng quân đại lượng, đừng cùng ta so đo."

Kim Đình Hựu hiểu rõ, nếu giải thích không hợp lý sẽ bị nghi ngờ. Hơn nữa, còn phải chuyển bị động thành chủ động.

Có đi mà không có lại quá thất lễ.

"Nhắc lại chuyện lúc đó, khi ấy ở ngoại thành đột nhiên bị bầy sói tập kích, cũng may có tướng quân cứu giúp. Ta ghi nhớ ân tình của tướng quân. Áo choàng tướng quân đưa cho ta, ta đã tự mình giặt sạch. Kiều Tướng quân ngày khác tới Phù Khúc Cung lấy nhé."

Tự mình giặt sạch là nói dối. Áo choàng kia là Thanh Dư giặt, pháo hôi giữ lại chẳng qua muốn mượn cớ châm ngòi quan hệ giữa Trịnh Tại Hiền và Kiều Hạc.

Lại không nghĩ rằng, Trịnh Tại Hiền và Kiều Hạc rất tin tưởng nhau, y châm ngòi không thành, mà ngược lại còn hại chính mình.

Một chiếc áo choàng, tự mình giặt sạch rồi cất giữ chờ Kiều Hạc tới lấy?

Trịnh Tại Hiền híp mắt, ánh mắt sắc nhọn, cực kì không vui.

"Kiều Hạc, thật sự có chuyện này?"

Kiều Hạc đơ người, không ngờ lại bị Kim Đình Hựu phản công: "Bẩm Hoàng Thượng. Quả thực đoàn xe đưa Kim công tử bị vướng vào một ổ sói, thần mang binh cứu viện, không thiệt hại một binh một tốt, nên chưa bẩm lại với Hoàng Thượng. Còn áo choàng... là thần thấy Kim Công tử sợ hãi rơi xuống nước nên mới dâng cho Kim Công tử chắn gió. Sau này mọi việc bận rộn, nên thần quên mất chuyện này."

Khá khen cho Kim Đình Hựu, việc bảo Kiều Hạc tới lấy lại áo choàng là giả, nhưng mang phiền toái đến cho hắn là thật.

Vẻ mặt Trịnh Tại Hiền vẫn không dịu đi.

Kiều Hạc nhìn Trịnh Tại Hiền, rồi lại nhìn Kim Đình Hựu, tự ý thức được không thể trêu vào người này.

"Hoàng Thượng, thần cáo lui trước."

Không thể trêu vào thì không trêu vào, Kiều Hạc tốt hơn là thoát thân trước.

Trịnh Tại Hiền xua tay bảo hắn lui ra.

Sau đó cúi đầu nhìn Kim Đình Hựu.

Kim Đình Hựu cảm giác có điều không ổn, muốn bước đi thì bị Trịnh Tại Hiền kéo lại ôm trong ngực.

Cậu cười mỉm hòa hoãn: "Hoàng Thượng, thần có thể giải thích..."

"Trẫm không muốn nghe."

Ở chung nhiều ngày như vậy, Kim Đình Hựu cũng biết phải dỗ Trịnh Tại Hiền thế nào.

"Hoàng Thượng, thần biết sai rồi, thần thấy áo choàng kia quý giá nên mới cất đi. Còn trong lòng thần chỉ có Hoàng Thượng. Nếu không tin, thần lập tức mổ tim ra cho Hoàng Thượng xem có phải hay không đều là hình bóng Hoàng Thượng."

... có mới là lạ.

"Đình Hựu bôi mật lên miệng sao? Nói chuyện trơn tru như vậy."

Kim Đình Hựu đáp: "Hoàng Thượng nếm thử sẽ biết."

Giây tiếp theo, môi cậu đã bị Trịnh Tại Hiền mút lấy.

Nồng nhiệt hôn môi.

"Ngọt lắm, quả thực ngọt như mật" Trịnh Tại Hiền khẽ liếm bờ môi mềm mại của Kim Đình Hựu.

Nói thực, hôn môi với Trịnh Tại Hiền là một cảm giác rất tuyệt. Hơn nữa, Trịnh Tại Hiền rất đẹp trai, Kim Đình Hựu khá là hài lòng.

Nếu Trịnh Tại Hiền không phải hoàng đế, chưa biết chừng Kim Đình Hựu sẽ đem lòng yêu hắn.

Dỗ cũng dỗ rồi, hôn cũng hôn rồi, Kim Đình Hựu hoàn thành nhiệm vụ, định bụng chuồn đi, cậu mới đi dạo không được bao lâu.

Chỉ là chưa kịp xin cáo lui, thân thể Kim Đình Hựu đã bị nhấc bổng lên.

Cậu bị Trịnh Tại Hiền ôm lên!

"Đình Hựu khỏi bệnh rồi, trẫm liền muốn yêu thương ngươi." giọng nói của Trịnh Tại Hiền trầm thấp dễ nghe, thế mà chỉ biết nói lời cầm thú.

Kim Đình Hựu giận mà không dám cãi gì: "Tạ Hoàng Thượng."

Cậu vừa mới khỏi cảm lạnh, thân thể vẫn còn yếu đó! Cẩu bạo quân sao lại cầm thú như vậy!

Kim Đình Hựu trước ánh mắt của cung nhân bị Hoàng Thượng ôm vào Dưỡng Tâm Điện, xấu hổ đến mức không dám ngẩng đầu lên.

Sau đó cậu bị ấn lên long sàng mềm mại.

Trịnh Tại Hiền cúi người, chuẩn xác cắn vào vùng yếu ớt mẫn cảm sau gáy của cậu.

Kim Đình Hựu thoáng chốc cả người nhũn ra, thân thể không khống chế được, trong cổ họng phát ra tiếng rên rỉ nhẹ.

Trịnh Tại Hiền nhân cơ hội nhét vào miệng cậu thuốc viên.

Hương vị rất quen thuộc, là thuốc tránh thai.

Lòng hiếu kỳ của Kim Đình Hựu càng dâng lên.

Cậu không hiểu vì sao Trịnh Tại Hiền lại bài xích chuyện có con nối dõi đến như vậy.

Không có đạo lý!

Nhưng cậu chẳng lo nghĩ được nhiều.

Bởi vì cơ thể Đệ Hôn gặp Xích Kiêu tựa như củi khô gặp lửa.

Lửa cứ thế lan ra đồng cỏ, không thể vãn hồi.

Hoàng Thượng phá lệ lâm hạnh Kim Đình Hựu nhiều ngày, lại còn để Kim Đình Hựu ở tại Dưỡng Tâm Điện, cùng tắm cùng ăn, cự kỳ dung túng và sủng ái.

Chuyện này rất nhanh truyền đến cả triều đều biết.

Bởi vậy lần này lên triều, có một viên quan mạo hiểm can gián:

"Kim Đình Hựu tuy là Đệ Hôn nhưng dẫu sao cũng là người ngoại bang, không phải người Trịnh Quốc chúng ta, ít nhiều cũng sẽ có dị tâm. Thần cả gan, mong Hoàng Thượng sớm tuyển tú nữ tiến cung, vì Hoàng Thượng khai chi tán diệp."

Người vừa lên tiếng là Lại Bộ Thị Lang Trình Thuân.

Ai chẳng biết trong phủ Trình Thị Lang có khuê nữ, năm nay vừa tròn mười lăm, sớm ngóng trông có thể nhập cung, vì Thánh Thượng sinh hạ hoàng tử, lên làm chủ hậu cung.

Ở trên long ỷ, Trịnh Tại Hiền mặc một thân hắc kim long bào, đầu đội kim quan chạm khảm hình rồng tinh sảo, lười biếng nhìn xuống, vẻ mặt không mang theo cảm xúc, nhưng toát ra khí thế bức người, không cần nổi giận cũng khiến người ta run rẩy.

Trình Thuân cúi đầu, bị Hoàng Thượng nhìn thì đổ mồ hôi lạnh.

"Trình Thị lang vội vã khuyên trẫm tuyển tú, có phải sợ trẫm sống không được bao lâu nữa?"

Lời này của Trịnh Tại Hiền thực sự oan uổng cho Trình Thị Lang, y có một trăm lá gan cũng không dám có loại suy nghĩ phạm thượng tìm chỗ chết này.

"Hoàng Thượng thứ tội!" Trình Thuân sợ hãi quỳ xuống "Thần tuyệt đối không có ý này! Hoàng Thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!"

Trình Thuân dập đầu xuống đất, phát ra tiếng động nghe đến là đau.

"Đã không có ý này thì trẫm thứ tội"

Ánh mắt sắc bén của Trịnh Tại Hiền đảo qua cả triều văn võ, bọn họ lập tức cúi đầu, im lặng không ai dám ho he.

Hoàng Thượng đã cảnh cáo Trình Thuân như vậy, nhất thời không ai dám nhắc lại việc tuyển tú.

"Ít ngày nữa, ba nước Hạ, Tề, Nguyên sẽ đến tần. Chư vị ái khanh vẫn nên đem tâm tư đặt vào chuyện này xử trí cho thỏa đáng."

Trịnh Tại Hiền dứt lời, đủ loại quan lại cúi đầu tuân chỉ.

Ba quốc gia tới Trịnh Quốc Triều bái, Trịnh phải thể hiện phong thái của một đại quốc thị uy trấn áp, quả thực là một sự kiện trọng đại.

Sau đó lại thảo luận về một số vấn đề tiếp đãi sứ thần.

Triều hội sắp kết thúc, Hữu thừa tướng Trần Tu Khải đột nhiên đứng dậy.

"Hoàng Thượng đang trong thời kì tráng niên, việc tuyến tú thật sự không cần gấp. Nhưng Kim Đình Hựu vô danh vô phận, ở lại Dưỡng Tâm Điện lâu cũng không ổn, thỉnh Hoàng Thượng suy nghĩ lại chuyện này."

Trong phủ của Hữu thừa tướng cũng có một đích nữ, năm nay nàng vừa mười bốn tuổi, dung mạo rất xinh đẹp.

Trịnh Tại Hiền bừng tỉnh, nếu không phải Trần Tu Khải nhắc nhở, hắn suýt nữa đã quên chuyện này.

"Trần thừa tướng nói không sai. Kim Đình Hựu tới Trịnh quốc đã lâu vẫn chưa được sắc phong đúng là không ổn. Trẫm sẽ nhanh chóng ra lệnh sắc phong."

"... Hoàng Thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!"

Trần Tu Khải quỳ xuống đất hô to, mặt tái xanh.

Hắn vốn định nhắc nhở bệ hạ không thể độc sủng một mình Kim Đình Hựu, không ngờ lại nhấc một viên đá đập trúng chân mình.

Tả thừa tướng Sở Huyễn liếc nhìn Trần Tu Khải, thấy hắn suy sụp, lập tức vô cùng sảng khoái.

Hắn bất hòa với Hữu thừa tướng Trần Tu Khải là chuyện cả triều đều biết.

Sau khi bãi triều, Trịnh Tại Hiền lưu lại một mình Kiều Hạc tới ngự thư phòng.

"Theo như ngươi thấy, Kim Đình Hựu có khả năng bị thế thân giả mạo?" 

Kiều Hạc hành lễ nói: "Tính tình Kim công tử đúng là thay đổi rất nhiều so với trước kia. Nhưng theo thần quan sát, vẫn chưa nhìn ra chỗ giả mạo. Kim Công tử đúng là người Hạ đưa tới hòa thân, trừ phi trên đời này có hai người tướng mạo giống hệt nhau."

Lời này của Kiều Hạc xác nhận Kim Đình Hựu không phải giả mạo.

Không hiểu sao, Trịnh Tại Hiền nghe được, âm thầm nhẹ nhàng thở ra.

Hắn vẫn cảm thấy rất hứng thú với Kim Đình Hựu, cũng không muốn phá hỏng bảo vật vất vả lắm mới thu được này.

Kiều Hạc từ ngày đối mặt với Kim Đình Hựu bên hồ sen, biết rõ trọng lượng của Kim Đình Hựu trong lòng Hoàng Thượng.

Bởi vậy mắt thấy Hoàng Thượng gian nan tỏ ra nghiêm túc để che dấu mừng thầm, cũng không muốn vạch trần.

Có người, rõ ràng là rất thích, lại còn muốn giả vờ không quan tâm.

Làm ra vẻ.

Kiều Hạc thầm nghĩ, sau này nếu hắn thích ai, nhất định thẳng thắn nói với người đó.

Sau khi thương nghị việc quân, Kiều Hạc đứng dậy cáo lui.

Đi đến cửa, chợt nghe phía sau Trịnh Tại Hiền nói: "Còn chuyện áo choàng kia..."

Đã qua ba ngày, Hoàng Thượng vẫn nhớ chuyện này, đúng là một bình dấm chua thật lớn.

Kiều Hạc không chờ Trịnh Tại Hiền nói xong dứt khoát kiên quyết nói: "Thần gần đây không thích áo choàng. Thỉnh cầu Hoàng Thượng chuyển lời cho Kim Công từ, đem áo choàng kia vứt bỏ, không cần lưu lại."

"Tốt lắm" - Trịnh Tại Hiền mỉm cười, tự phụ gật đầu - "Trẫm sẽ chuyển lời."

Kiều Hạc bị nụ cười trên mặt của Hoàng Thượng làm cho mù cả mắt, nghĩ thầm vứt một cái áo choàng mà vui vẻ như vậy, vị này chỉ sợ là không cứu được nữa.

Sau này để tránh bị Hoàng Thượng ghen tuông, hắn nên cách Kim Đình Hựu xa một chút.

- hết chương 11 -

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro