Chương 17
Vào lần đầu tiên Kim Đình Hựu đến cửa sau lớp học tìm Trịnh Tại Hiền rủ hắn đi ăn cơm, bạn bè của hắn đều tỏ vẻ khó hiểu, nhất là Chúc An Tuyền.
Chúc An Tuyền nhìn Kim Đình Hựu, rồi làm mặt quỷ hỏi Trịnh Tại Hiền: "Tên ăn trộm quấy rầy mày hả?". Trịnh Tại Hiền không đáp, chỉ trừng mắt ám chỉ y biết điều thì giữ mồm miệng sạch sẽ rồi bước ra cửa.
Sau này, Kim Đình Hựu tới tìm Trịnh Tại Hiền thêm vài lần, mọi người dần quen, không để tâm đến nữa.
Kim Đình Hựu vô cùng kén ăn, đĩa đồ ăn sẽ luôn không vượt qua ba món, lượng rất ít, sắp xếp ngăn nắp, khi ăn cậu rất yên lặng, biên độ động tác rất nhỏ, không làm người khác chú ý.
Ăn cơm xong, cậu sẽ uống một ly nước trái cây, nếu ngày hôm đó căng tin không có nước trái cây, Kim Đình Hựu sẽ tỏ ra không vui. Cậu sau đó sẽ vòng một đường rất xa đi tới quầy bán đổ ăn vặt mua nước trái cây đóng chai.
Có đôi khi Trịnh Tại Hiền sẽ đi cùng cậu, cười trêu chọc cậu bị chứng ám ảnh cưỡng chế. Kim Đình Hựu càng không vui, nói với hắn: "Tôi không mắc chứng ám ảnh cưỡng chế" và "Không được cười.", bước chân cũng nhanh hơn, giống như muốn trốn khỏi Trịnh Tại Hiền.
Kim Đình Hựu rốt cuộc không tham gia kỳ du lịch mùa thu cuối tháng chín. Mặc dù cậu khá thích phong cảnh nơi đó sau khi nhà trường phát ra tập giới thiệu chương trình thăm quan.
Trịnh Tại Hiền biết chuyện này bởi vì trong phòng ký túc có đôi lần hắn bắt gặp Kim Đình Hựu lén dùng di động tra cứu thông tin về địa điểm du lịch mùa thu.
Một ngày trước chuyến du lịch, khi buổi tự học sắp kết thúc, Kim Đạo Anh tới đón Kim Đình Hựu về nhà, trên đường qua cửa lớp Trịnh Tại Hiền, Trịnh Tại Hiền nhìn thấy cậu.
Anh trai giúp cậu xách cặp còn cậu đút tay áo khoác đồng phục, chậm rãi theo sau.
Túi áo của cậu có chút cộm lên, Trịnh Tại Hiền đoán cậu đã lấy lại được di động.
Buổi tối sau giờ tắt đèn, Kim Đình Hựu hiếm khi chủ động nhắn tin cho Trịnh Tại Hiền, nói: "Tôi xem dự báo thời tiết, chỗ mấy người du lịch ngày mai sẽ mưa."
Trịnh Tại Hiền trả lời: "Thế à."
"Ở chỗ tôi thì trời nắng." - Kim Đình Hựu lại nói.
Trịnh Tại Hiền tiếp tục: "Vậy cậu hưởng thụ trời nắng cho tốt vào."
Kim Đình Hựu không nhắn nữa.
8 giờ sáng hôm sau, học sinh khối 12 trường phổ thông Minh Đức chen chúc lên xe buýt, hướng tới công viên ven biển ở thành phố kế bên.
Lộ trình kéo dài hai giờ đồng hồ, suốt dọc đường mây đen giăng đầy nhưng lúc tới được công viên ven biển, mặt trời lại ló dạng.
Cảnh công viên ven biển này rất bình thường, bãi cát không tính là sạch, biển cũng không xanh trong. Cạnh bãi cát có xây một hành lang màu trắng thật dài, phần lớn học sinh ngồi tản ra trên hành lang ngắm biển, cũng có người cởi giày chạy xuống bãi cát nghịch nước.
Trịnh Tại Hiền đang cùng bạn bè ngồi ở hành lang uống nước có ga thì nhận được tin nhắn của Kim Đình.
Kim Đình Hựu nói: "Trời mưa đúng không?"
Trịnh Tại Hiền nhìn qua mặt nước biển xanh sẫm sáng lấp lánh, chụp một tấm, gửi cho Kim Đình Hựu: "Không hề."
Kim Đình Hựu trả lời hắn: "Biển không đẹp như trong phim tôi xem." Gửi kèm một tấm màn hình bộ phim cậu đang xem.
Biển trong ảnh trong xanh, đẹp hơn biển trong công viên rất nhiều. Nhưng dù sao thì hình ảnh cũng chỉ là hình ảnh, Kim Đình Hựu nói như vậy, có vẻ như đang tự an ủi và lừa mình dối người.
Trịnh Tại Hiền nhắn lại: "Ừ."
Trịnh Tại Hiền cho rằng Kim Đình Hựu sẽ không hồi đáp, nhưng cách vài giây, Kim Đình Hựu bỗng nhiên lại nhắn: "Thật ra thì ảnh anh gửi cũng đẹp lắm."
"Tôi chưa từng nhìn thấy biển thật." Kim Đình Hựu nói.
Trịnh Tại Hiền đọc tin nhắn không đầu không đuôi mà Kim Đình Hựu gửi tới, cảm thấy hóa ra Kim Đình Hựu vẫn là bận tâm, cũng cảm thấy một thiếu niên 17 18 tuổi mà chưa từng thấy biển đúng là đáng thương. Tay hắn dừng trên màn hình điện thoại một chốc rồi mới nhắn: "Chờ lần tới được nghỉ, tôi sẽ đưa cậu đến đây."
"Không cần," Kim Đình Hựu nhanh chóng trả lời, "Tôi sẽ không đi xa khỏi thành phố nữa đâu."
"Hai người thôi mà?" - Trịnh Tại Hiền hỏi.
Kim Đình Hựu vẫn cự tuyệt: "Không đâu."
Lúc này, bạn học Trịnh Tại Hiền cầm bộ bài ma sói đến, hỏi hắn có muốn chơi không. Trịnh Tại Hiền đồng ý, bọn họ ghép mấy cái bàn lại một chỗ, ngồi vòng tròn, bắt đầu chơi.
Trịnh Tại Hiền ván thứ nhất là sói. Có người muốn giết hắn. Mặt hắn không biểu tình giải thích vài câu thế mà mọi người đều tin, rất ít người biểu quyết giết hắn. Ngày kết thúc, đêm buông xuống, khi định mở mắt ra đi giết dân làng, Trịnh Tại Hiền nhận được tin nhắn.
Theo lý thì lúc này hắn không nên xem điện thoại, nhưng vẫn cúi đầu nhìn qua, Kim Đình Hựu gửi cho hắn một tin: "Hai người thì cũng được."
"Chỉ hai người thôi."
Trịnh Tại Hiền nhìn màn hình giật mình, ngẩng đầu. Trong lúc hắn cúi đầu đọc tin nhắn, những con sói khác đã bàn xong người định giết tối nay, điên cuồng dùng ánh mắt ám chỉ cho hắn, hỏi hắn có đồng ý giết người đó không.
Trịnh Tại Hiền gật đầu. Cả làng thức dậy, bắt đầu nói chuyện. Lúc ấy hắn mới biết được bọn họ đã giết trúng tiên tri.
Kế tiếp, Trịnh Tại Hiền vẫn chơi trong trạng thái lơ đãng, còn gửi cho Kim Đình Hựu một tin nhắn hỏi cậu đang làm gì.
Lúc đến phiên hắn phát biểu thì di động rung lên. Hắn như cũ đọc tin nhắn trước. Kim Đình Hựu chụp màn hình trò chơi nói: "Đủ điểm lật card rồi đây."
Dường như chỉ mới ở nhà nửa ngày, đã chán đến sắp không chịu nổi.
Trịnh Tại Hiền không rõ lắm mình nói năng hàm hồ gì. Cuối cùng phe sói thắng.
Du lịch mùa thu còn chán hơn trong tưởng tượng của Trịnh Tại Hiền. Kim Đình Hựu sau đó cũng không gửi tin nhắn nữa, chắc là đang chú tâm xem phim có cảnh biển lúc nãy.
Hơn bốn giờ chiều, sắc trời lại âm u, hạt mưa thưa thớt rơi xuống, thấm vào bãi cát sẫm vàng.
Các thầy giáo bàn bạc một hồi, quyết định kết thúc hành trình sớm.
Trên xe trở về, Trịnh Tại Hiền ngồi cạnh một bạn học nữ. Bạn học nữ có vẻ rất ngượng ngùng, thỏ thẻ nói vài câu với hắn, cô bạn kế bên còn nháy nháy mắt.
Lúc về tới trường, sắc trời đã ngả màu hoàng hôn, tài xế nhà Trịnh Tại Hiền đã đợi từ lâu.
Hắn ngồi vào trong xe, tài xế chạy được một lát bỗng Trịnh Tại Hiền mở miệng: "Chú chạy xe tới nhà Kim Đình Hựu đi."
Tài xế ngắn gọn trả lời "Vâng" rồi quay xe ở khúc ngoặt phía trước, chuyển hướng tới khu chung cư nhà Kim Đình Hựu. Trịnh Tại Hiền gọi cho cậu hỏi: "Cậu đang ở nhà sao?"
Kim Đình Hựu giống như đang ăn gì đó, lúng búng nói: "Ừ."
Trịnh Tại Hiền nghe được giọng nói của Kim Đình Hựu, dừng một chút, nhìn quang cảnh phố xá, nói: "Mười phút nữa tôi sẽ tới chung cư nhà cậu, gặp nhau chỗ cửa hàng tiện lợi mà lần trước tôi tìm cậu."
"Không phải đã đủ điểm lật card rồi sao." Trịnh Tại Hiền thêm vào.
Kim Đình Hựu liền nhẹ nhàng đáp: "Ừ."
Mười phút sau, Trịnh Tại Hiền đến cửa hàng tiện lợi lần trước, bảo tài xế đi trước.
Trời đã tối đen, ánh đèn đường mờ nhạt lọt qua kẽ lá, chiếu lên mặt đường xi măng. Trong gió đêm dường như không còn cái nóng của mùa hè, cơn gió mát mẻ dìu dịu thổi qua.
Trịnh Tại Hiền đứng cạnh cửa hàng tiện lợi, đợi mấy phút, rốt cuộc thấy Kim Đình Hựu mặc áo thun và quần ngủ mỏng đi ra khỏi cổng chung cư.
Kim Đình Hựu cầm thẻ ra vào và chìa khóa, chậm rãi đi về phía Trịnh Tại Hiền. Trong lúc đợi cậu, Trịnh Tại Hiền cảm thấy bản thân mình hình như bị Kim Đình Hựu ảnh hưởng. Hắn cũng trở nên bất bình thường, làm những việc không hiểu duyên cớ, không còn đơn giản nghe theo sự điều khiển của lý trí. Đáng lẽ nên về nhà ăn cơm thì lại tới tìm một người không hề quan trọng.
Kim Đình Hựu bước chậm rì rì, mãi mới tới trước mặt Trịnh Tại Hiền. Cậu nghiêng đầu ngó vào tiệm tiện lợi nói: "Tôi muốn mua kem trước."
Đúng lúc ấy trong cửa hàng tiện lợi lại có rất nhiều người, Kim Đình Hựu dừng bước trước cửa.
"Tôi đi mua cho cậu." Trịnh Tại Hiền cất lời.
Kim Đình Hựu lập tức đứng sang một bên, nhường đường cho hắn, nói vị mình muốn: "Hương vani nhé."
Trịnh Tại Hiền đi vào, chọn kem Kim Đình Hựu muốn ăn, trong lúc xếp hàng quay đầu nhìn thoáng qua. Kim Đình Hựu giống như bị phạt không cho vào cửa, đứng cạnh cửa sổ sát đất, mở to hai mắt nhìn quanh quất bên trong.
Mua kem xong, Trịnh Tại Hiền ra ngoài đưa cho Kim Đình Hựu. Cậu tiếp nhận rồi im lặng liếm kem.
Ăn một lát, cậu bỗng nhiên quay đầu hỏi Trịnh Tại Hiền: "Anh đến đây làm gì thế?"
Kim Đình Hựu nhìn Trịnh Tại Hiền, đôi mắt trắng đen rõ ràng, ánh mắt trong veo.
Trịnh Tại Hiền đáp: "Không phải tới giúp cậu lật card sao? Điện thoại đâu?"
Kim Đình Hựu giống như ngơ ra. Cậu nhìn Trịnh Tại Hiền một chốc mới trả lời: "Tôi quên cầm theo rồi."
Trịnh Tại Hiền cũng ngẩn người, không nói nên lời.
Kem trong tay Kim Đình Hựu tan ra, chất lỏng chảy xuống khăn giấy. Cậu phát hiện liền vội vàng ăn tiếp.
Ăn xong kem, Kim Đình Hựu nói muốn đi rửa tay. Cậu đi về phía trước vài bước rồi rẽ vào một con hẻm.
Trịnh Tại Hiền đi theo cậu, thấy cậu thuần thục tới bên cạnh một giàn hoa tìm được vòi nước, mở vòi rửa tay. Thoạt nhìn, có vẻ cậu thường xuyên ở cửa hàng tiện lợi ăn kem, bị kem chảy dính tay.
Con hẻm khá tối. Kim Đình Hựu rửa tay sạch sẽ xong, xích lại gần Trịnh Tại Hiền, nắm cánh tay hắn nói: "Trịnh Tại Hiền, lần tới cậu đưa tôi đi chơi nhé. Sang năm cũng được."
Bàn tay còn ướt của cậu đụng vào cánh tay Trịnh Tại Hiền, lòng bàn tay hơi lạnh.
Trình Tại Hiền đáp "Được" nhưng mà vẫn nhắc nhở: "Chỗ đó không đẹp như ảnh minh họa đâu đấy. Rất chi là bình thường."
Kim Đình Hựu "Ừ" một tiếng.
Ngày ấy Trịnh Tại Hiền hứa hẹn hoàn toàn nghiêm túc. Chuyện hắn muốn đối xử tốt với Kim Đình Hựu cũng là hoàn toàn nghiêm túc. Hắn cảm thấy Kim Đình Hựu cô độc đến đáng thương.
Thậm chí hắn còn nghĩ đến việc nên thử tiếp nhận những sở thích lạ lùng của Kim Đình Hựu. Bởi vì hắn cho rằng Kim Đình Hựu không có khả năng tìm được một người nào để dựa vào hoặc thích nữa.
Kim Đình Hựu sẽ không thể tìm được ai bằng lòng thông cảm cho cậu, cùng cậu tới một nơi vừa nhàm chán vừa không đẹp đẽ gì lần thứ hai.
Tay Kim Đình Hựu vòng qua eo Trịnh Tại Hiền, ở trước ngực hắn hít thở.
Hắn không gỡ tay Kim Đình Hựu ra, chỉ dặn dò: "Nếu mà hai người ra ngoài đi chơi với nhau thì cậu không được giống lần trược chạy lung tung."
Kim Đình Hựu im im, không nhắc lại chuyện cũ, đáp: "Được."
Cậu ngẩng đầu, tựa như chờ đợi Trịnh Tại Hiền hôn cậu.
Trịnh Tại Hiền vốn dĩ không nghĩ tới chuyện hôn cậu bởi vì bọn họ đang ở bên ngoài, hẻm nhỏ này không biết khi nào có người bất ngờ đi vào. Nhưng Kim Đình Hựu cố chấp, lại không quan tâm đến mấy chuyện kia, Trịnh Tại Hiền đành chiều cậu, cho nên hôn xuống.
- hết hương 17 -
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro