18. (JH x JW)
Là một đại quý tộc của quốc đô, lại ở cùng một chỗ Thiên Sứ suốt một thời gian dài, người trong giáo đình biết mặt Jaehyun cũng không nhiều, lúc Jaehyun trở về, tránh được thần phụ thủ vệ trước cửa, trực tiếp đi đến chỗ Jungwoo, không nghĩ tới cái thứ nhất hoan nghênh hắn lại không phải Jungwoo.
Trái trứng vẫn đứng bên trong cột sáng Quang Minh thần như là nhận thấy được cái gì, từ trạng thái trôi nổi vọt ra, trực tiếp liền đứng sừng sững ở trước mặt Jaehyun, chặn đường hắn. Thời gian ở trong địa ngục cùng Ác Ma dài như vậy, Jaehyun hoàn toàn không nhớ rõ mình còn có một trái trứng. Jaehyun bước qua bên phải, trứng cũng liền bay qua bên phải, Jaehyun bước qua bên trái, trứng cũng liền hướng bên trái lay động. Hắn dự định bước qua trái trứng trực tiếp đi về phía trước, song thể tích trái trứng thật sự là quá lớn, hoàn toàn có thể chứa được đứa nhỏ sáu bảy tuổi. Đương nhiên không giống với trái trứng trước đây có thể bị Jaehyun ôm vào trong ngực. Đợi đến khi hắn thật sự không kiên nhẫn chuẩn bị đem trái trứng này đẩy qua một bên, trái trứng lại đột nhiên ở trước mặt hắn tách ra, bên trong là tiểu thiên sứ có bộ dáng của đứa nhỏ sáu bảy tuổi, tóc đen mắt đen, trừ miệng giống hắn bộ dáng dứt khoát chính là cùng Jungwoo một trong khuôn khắc đi ra. Đứa nhỏ đẩy vỏ trứng nhào tới, còn ngọt ngào hô một tiếng: "Ba ba" làm Jaehyun choáng váng.
Tuy là lúc tiểu thiên sứ sinh ra Jungwoo có vẻ chẳng quan tâm, nhưng mà chung quy phụ tử liền tâm, trái trứng có động tĩnh cậu vẫn là sẽ lập tức đi ra xem xét. Vì vậy, người thứ hai Jaehyun gặp được sau khi trở về chính là Jungwoo, so với tiểu thiên sứ manh manh gọi ba ba, ôm ấp của Jungwoo tới càng kịch liệt cũng càng nhiệt tình hơn. Thiên Sứ mang theo cự đại cánh trực tiếp từ chỗ cao bay xuống, hưng phấn đến cực điểm ôm lấy Jaehyun, bởi vì lực đánh tới từ hai cánh, Jaehyun thiếu chút nữa liền bị Jungwoo đẩy té lên mặt đất, hắn ổn định bước chân, đứng thẳng lên, cũng nhiệt tình ôm lấy Jungwoo.
"Ta đã trở về. Đứng đàng hoàng lại xem, không nên để đứa nhỏ nhìn thấy mà chê cười." Dường như nghĩ đến cái gì, Jaehyun mở miệng hỏi: "Ta đã đi bao lâu?"
Jungwoo sửng sốt một chút, từ khi Jaehyun đi cậu liền vẫn đứng ở trên, Thiên Sứ là sẽ không đếm ngày trôi qua. Bởi vậy Jungwoo cũng không biết, chỉ là lắc lắc đầu nói, sau đó đem đầu đặt trên vai Jaehyun: "Ta cũng không biết, chỉ cảm thấy qua rất lâu."
"Hai tháng bảy ngày ba giờ" Một thanh âm từ phía sau bọn họ vang đến, Jaehyun xoay người lại, liền thấy được hồng y giáo chủ đứng ở nơi đó. Renjun sau khi được thả dựa theo dự tính của Jaehyun đã bình an đến giáo đình, còn báo cáo chi tiết tin tức của hắn cho Giáo Hoàng. Suy xét đến tình huống đặc thù, quyết định không cho Jungwoo biết chi tiết tin tức về hắn. Thiên Sứ mà đến loại vùng đất không sạch sẽ năng lực vốn có sẽ có hạn chế rất lớn, nếu gặp phải Ác Ma cao tầng, nghĩ cũng đừng nghĩ, người mà không cứu về kịp còn sẽ mất một cái mạng.
Giáo hoàng cho phép không báo cho Jungwoo biết, bất quá so với Giáo Hoàng, Renjun càng nhiều là vì Jaehyun suy nghĩ, người nọ có thể tại loại địa phương kia dẫn y đi ra khốn cảnh, lại cùng Ác Ma có một đoạn khúc mắc, thâm tâm Renjun tin tưởng tự bản thân Jaehyun có thể giải trừ khốn cảnh thuận lợi trở về, nhưng thiên sứ trưởng Jungwoo liền khác. Năng lượng thánh khiết của Jungwoo tại địa bàn hắc ám cực kỳ chịu hạn chế, tuy không muốn thừa nhận, Renjun cũng phải đồng ý dù là mình hay là Jungwoo đều sẽ trở thành trói buộc của Jeffrey Vincent Công Tước. Nếu không có y, khả năng Jaehyun liền trực tiếp ném đi vài thủ hạ bên dưới, mà không phải để ý vị sâu xa nhìn hắn một cái sau lựa chọn buông tay chống cự, hơn nữa khi y rời đi hắn còn lưu lại chỗ đó tiếp tục cùng Ác Ma chu toàn.
Đối với Renjun, một vị Công Tước thân phận cao quý vì y mà làm hết thảy thật khiến Renjun cảm động. Tuy trước đây, có vô số người hi sinh vì Renjun, nhưng chưa có tình cảnh nào có một ai như vị Vincent Công Tước có địa vị cao quý đến cùng y bình đẳng.
Nguyên nhân người ngoài cứu Renjun có lẽ xuất từ suy tính đối với địa vị của y, mà người kia năng lực yếu hơn Renjun còn cần y bảo vệ. Renjun cũng không biết lý do Vincent Công Tước cứu mình, nếu Jaehyun không cứu y cũng sẽ không bị giáo đình trách phạt, mà có cứu y, trừ cùng giáo đình giao hảo cũng không có bao nhiêu lợi ích.
Vương tử Taeyong cùng vị Công Tước phong lưu này là quan hệ gì Renjun biết rất rõ, mà Thiên Sứ Jungwoo đối giáo đình quan trọng hơn nhiều so với người thừa kế tương lai Giáo Hoàng là y, còn thêm tiểu Thiên Sứ, tầm quan trọng của Jeffrey Vincent đối với giáo đình hẳn là so với Renjun muốn cao hơn. Tóm lại dù cho vì mấy nguyên nhân này hay là nguyên nhân khác, Renjun quan tâm tới vị Công Tước này vượt qua người khác đã thành một sự thật được ấn định. Lúc nhìn thấy Jaehyun bình yên vô sự trở lại giáo đình, nội tâm Renjun càng không khỏi thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Khi nhìn thấy áo bào màu đỏ đã lâu không thấy, Jaehyun cũng mỉm cười với y: "Các hạ nhớ rõ chuyện này vậy sao?"
"Một hồi đại chiến tại giáo đình trên sách sử có ghi lại rất chi tiết, thời gian hai tháng cũng không tính là ngắn, Công Tước các hạ có thể bình an trở về, tự đáy lòng vì ngài cao hứng."
"Ta cũng giống vậy vì ngài cao hứng." Jaehyun nói xong lời liền quay qua, bởi vì ngoại trừ Jungwoo, con hắn còn lôi kéo áo dài của hắn, hiển nhiên đối với phụ thân mình phân tâm cảm thấy rất không hài lòng.
"Làm sao?" Tuy rằng kinh ngạc với nhi tử có thể trong hai tháng ngắn ngủi lớn lên như vậy. Nhưng tốc độ trưởng thành của Thiên Sứ vốn lại không thể lấy cùng nhân loại cùng một loại, hắn cúi gập thắt lưng, một bộ từ phụ diễn xuất. Jungwoo đang dựa trên vai Jaehyun lúc này cũng bộ mặt ôn nhu nhìn con của mình, cậu lúc trước buồn bực không vui chỉ là vì Jaehyun không ở đây, cũng không thể hiện rằng vì thế mà Jungwoo chán ghét con của mình. Hiện tại Jaehyun đã trở về, tâm tình Thiên Sứ đã buông xuống, tự nhiên cũng liền bận tâm đến việc của con mình.
Đứa nhỏ đem cánh tay mập mại đặt ở trên vai Jaehyun, giọng nói non nớt rất kiên định mở miệng: "Phụ thân nơi này bị thương." Tuy Thiên Sứ bảo bảo mới sinh ra hai tháng, nhưng bộ dáng bảy tám tuổi cùng không ai dạy cũng biết nói chuyện thạt sự lại không có người nào nghi ngờ đối với việc này. Có chút thần đế sinh hạ đến chính là thần đế, Thiên Sứ cùng nhân loại vốn khác nhau, không có nhân loại nhìn thấy Thiên Sứ sinh ra, tự nhiên cũng không có tư cách nghi ngờ điều này.
Jaehyun cảm giác được một cỗ lực lượng rất thần kỳ bao trùm tại đầu vai mình, mà bên trên quần áo đầu cũng thoát ra khí đen, Jungwoo trực tiếp lấy tay vạch ra quần áo trên vai Jaehyun, miệng vết thương màu đen nơi bả vai dưới ánh sáng trắng bao phủ dần dần khép lại.
"Thật sự là năng lực thần kỳ." Không hề nghĩ đến con của hắn cùng Thiên Sứ cũng có thể kế thừa năng lực của thiên sứ trưởng, Jaehyun không khỏi cảm thán một câu, sau đó giờ tay ôm con mình lên. Để cánh tay mềm mềm của đứa nhỏ ôm lấy cánh tay mình, Jaehyun quay đầu tới hỏi Jungwoo: "Tên của nó em đã lấy chưa?"
Jungwoo rốt cuộc bình phục tâm tình rất là thản nhiên lắc lắc đầu: "Tên của nó muốn anh tới lấy."
Jaehyun đem chính mình trong đầu danh tự qua một lần: "Kia liền gọi Jisung như thế nào?" Tại hắn trong trí nhớ nguyên tiếng Hy Lạp timotheos, ý vi quang vinh Thượng Đế. Tuy rằng thế giới này không có Thượng Đế, thế nhưng Quang Minh thần cũng là không sai biệt lắm tồn tại đi, hơn nữa đại bộ phận ngườiđem Jisung tưởng thành là tiểu hài tử ngượng ngùng thoải mái khả ái, xứng với hắn cùng Jungwoo hài tử chân chính là lại thích hợp.
Thế giới này tên này không có hàm nghĩa đặc thù, nhưng tóm lại không phải từ xấu, Jungwoo luôn mặc cho Jaehyun, xoa xoa mái tóc đen của đứa nhỏ, ánh mắt mềm mại nói: "Kia liền gọi Jisung đi, Jisung ngươi có thích tên này không?"
Đứa nhỏ càng ôm chặt cánh tay Jaehyun, thanh âm mềm mềm nói:"Jisung thích tên này, cám ơn ba ba."
Nói xong này ánh mắt còn liếc nhìn người nhóc không thích đứng ở chỗ đó, nghe được câu nói hồng y giáo chủ Renjun rất thức thời lui xuống, còn phân phó người khác không cần lại đây, đem toàn bộ nơi này đều để lại cho một nhà ba người này.
Ở giữa chỗ ở Thiên Sứ và chỗ ở nhân viên giáo đình có tầng lầu dành cho khách, Jungwoo mở cánh ra, trực tiếp mang theo Jaehyun cùng Jisung đi lên. Tuy tiểu thiên sứ đã đầy đủ cánh có thể bay được, nhưng nhóc vẫn đu trên người Jaehyun. Jaehyun làm phụ thân làm sao cũng không thể nhẫn tâm đem con mình đuổi xuống.
Khoảng cách sinh ra giữa Jungwoo và Jaehyun vì hai tháng tách ra này rất nhanh bởi vì đứa con biến mất không còn một mảnh. Bàn tay nhỏ của nhóc con bên trái giữ chặt thiên sứ trưởng tóc xám mắt hổ phách, bên phải giữ chặt Jaehyun tóc xám mắt xám, hình ảnh một nhà ba người cực độ hài hòa, cùng hình ảnh huyết tinh phát sinh ở nơi này hai tháng trước hình thành rõ ràng đối lập.
Jaehyun đem chuyện xảy ra trong hai tháng vừa rồi của mình, nhẹ nhàng bâng quơ kể qua, một đoạn tình yêu cùng Ác Ma Jaemin kia tự nhiên là không nói, xuất phát từ lòng tự trọng cao hơn thường nhân, hắn cũng hoàn toàn không tính đem hoàn cảnh chật vật của mình kể cho tình nhân nghe.
Cả một ngày Jungwoo đều dán bên cạnh Jaehyun, sau đó còn liên tục kể nhưng chuyện xưa nhỏ nhặt. Kiếp trước Jaehyun đem loại chuyện dỗ dàng nữ nhân cùng hài tử này làm rất tốt, làm một thân sĩ chân chính, hắn dùng kể chuyện xưa làm trò chơi này mấy hành động lung lạc tâm trí đứa nhỏ, đợi đến khi đã dỗ được đứa nhỏ đi ngủ tay chân mới rón rén đóng cửa phòng lại, cùng Jungwoo lui ra.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro