Sở thích của Jaeyi và sự vui vẻ của Seulgi

Một tháng trôi qua dưới mái trường ChaeHwa đối với Woo Seulgi mà nói, có thể xem là khoảng thời gian khá dễ chịu. Vốn dĩ là một người hòa đồng và cởi mở, cộng thêm việc tiếng Hàn của cô đã tiến bộ vượt bậc nhờ sự giúp đỡ của bạn bè, Seulgi nhanh chóng hòa nhập vào cuộc sống học đường sôi động. Cô có thêm nhiều bạn bè, cùng nhau trò chuyện, ăn trưa và tham gia các hoạt động ngoại khóa.

Tuy nhiên, giữa sự hòa nhập ấy vẫn tồn tại một nốt trầm lặng mang tên Yoo Jaeyi - người vẫn giữ nguyên vẻ ngoài lạnh lùng và khó gần. Dù Seulgi đã nhiều lần chủ động bắt chuyện, đáp lại sự giúp đỡ của Jaeyi trong học tập bằng một nụ cười chân thành, thì Jaeyi vẫn chỉ đáp lại bằng những câu trả lời ngắn gọn, ánh mắt hờ hững và thái độ xa cách.
Seulgi không ít lần cảm thấy hụt hẫng. Cô không hiểu tại sao Jaeyi lại luôn tỏ ra lạnh nhạt với mình như vậy. Có lẽ, đó chỉ là tính cách vốn có của Jaeyi, một người luôn giữ khoảng cách với tất cả mọi người.

Mặc dù vậy, Seulgi không còn cảm thấy quá khó chịu hay buồn bã vì sự lạnh lùng của Jaeyi như trước đây. Cô chấp nhận rằng, có lẽ, Jaeyi chỉ đơn giản là một người khó thể hiện cảm xúc, và Seulgi không cần phải cố gắng thay đổi điều đó. Thay vào đó, cô tập trung vào những người bạn chân thành khác và tận hưởng cuộc sống học đường của mình, thầm hy vọng rằng, một ngày nào đó, lớp băng trong trái tim Jaeyi sẽ tan chảy, và họ có thể trở thành những người bạn thật sự.

Một buổi chiều tan học, Seulgi đang thu dọn đồ đạc thì Choi Kyung từ đâu chạy đến, khoác vai cô cười tươi rói.

"Seulgi à, tối nay đi hát karaoke với bọn tớ không? Lâu lắm rồi cả nhóm chưa đi cùng nhau đó!"

"Ừm, được thôi!" Seulgi vui vẻ đồng ý. "Tớ cũng muốn xả stress sau cả ngày học."

Joo Yeri cũng gật gù tán thành. Cả ba cùng nhau cười đùa, rủ thêm vài bạn trong lớp rồi kéo nhau ra cổng trường. Khi đi ngang qua dãy bàn cuối lớp, Seulgi vô tình chạm phải ánh mắt của Yoo Jaeyi. Jaeyi vẫn ngồi im lặng một mình, ánh mắt dán chặt vào trang sách, không hề để ý đến sự ồn ào xung quanh.

Seulgi khẽ khựng lại một chút, rồi mỉm cười nhẹ với Jaeyi. "Jaeyi à, tối nay bọn tớ đi karaoke, cậu có muốn đi cùng không?"

Jaeyi ngước lên, đôi mắt lạnh lùng khẽ lay động một chút khi nhìn Seulgi. Một thoáng do dự hiện lên trên khuôn mặt cô, rồi lại nhanh chóng biến mất.

"Không, cảm ơn," Jaeyi đáp, giọng vẫn lạnh nhạt như thường. "Tớ bận học." Rồi cô lại cúi xuống trang sách, như muốn cắt đứt cuộc trò chuyện.
Kyung và Yeri nhìn nhau, khẽ nhún vai. Họ đã quen với thái độ của Jaeyi nên cũng không mấy ngạc nhiên.

"Vậy bọn tớ đi trước nhé, Jaeyi, hẹn cậu lần sau nhé" Seulgi nói, giọng vẫn giữ vẻ thân thiện. Cô khẽ thở dài một chút rồi cùng Kyung và Yeri ra về.

Khi ba người đã đi khuất, Jaeyi khẽ ngẩng đầu lên, ánh mắt dõi theo bóng lưng Seulgi đang khuất dần sau cánh cổng trường. Bàn tay cô vô thức siết chặt chiếc bút chì đang cầm trên tay. Trong lòng Jaeyi, một cảm xúc khó tả và ghen tị khẽ dâng lên. Cô nhìn xuống trang sách, nhưng những con chữ dường như nhòe đi trước mắt. Tiếng cười nói rộn rã của Seulgi và các bạn vẫn còn văng vẳng bên tai, như một nốt nhạc vui tươi mà cô không thể hòa mình vào.

Vừa đặt chân vào căn nhà rộng lớn, Jaeyi đã cảm nhận được bầu không khí căng thẳng quen thuộc. Sự tĩnh lặng đến đáng sợ, chỉ có tiếng lạch cạch của chén đĩa vọng ra từ phòng bếp, nơi mẹ cô đang chuẩn bị bữa tối. Nhưng Jaeyi biết, sự yên tĩnh này chỉ là bề ngoài, ẩn sâu bên trong là một áp lực vô hình đang chực chờ bủa vây lấy cô.

Bước vào phòng khách, Jaeyi thấy bố cô đang ngồi trên chiếc ghế bành quen thuộc, chăm chú đọc một tập tài liệu dày cộp dưới ánh đèn vàng. Khuôn mặt nghiêm nghị dường như chưa bao giờ giãn ra. Ông là Viện trưởng của một bệnh viện lớn, một người đàn ông thành đạt và luôn đòi hỏi sự hoàn hảo trong mọi việc, đặc biệt là đối với cô con gái duy nhất.

"Chào bố ạ, con mới về," Jaeyi khẽ nói, giọng nhỏ nhẹ như sợ làm vỡ tan sự tĩnh lặng.

Ông ngước lên, đôi mắt sắc sảo lướt qua Jaeyi một lượt, không lộ rõ bất kỳ cảm xúc nào. "Ừ. Hôm nay ở trường thế nào?" giọng ông đều đều, không cao không thấp, nhưng lại mang một sức nặng vô hình.

"Dạ... mọi thứ vẫn ổn ạ," Jaeyi đáp, cố gắng giữ cho giọng mình bình thường. Cô biết, chỉ cần một sơ suất nhỏ trong câu trả lời cũng có thể khơi dậy những lời giáo huấn dài dằng dặc về sự cố gắng và trách nhiệm.

Ông khẽ gật đầu, rồi lại cúi xuống tập tài liệu. "Thứ hạng tháng này thế nào?" Câu hỏi ngắn gọn nhưng chứa đựng một áp lực vô cùng lớn. Jaeyi biết, vị trí đầu bảng không chỉ là mục tiêu mà còn là mệnh lệnh ngầm mà bố cô luôn kỳ vọng.

"Con vẫn đứng đầu ạ," Jaeyi đáp, cố gắng không để lộ bất kỳ sự mệt mỏi nào trong giọng nói.

Một tiếng "ừ" khẽ khàng phát ra từ phía sau tập tài liệu, không khen ngợi, không biểu lộ sự hài lòng, như thể đó là điều hiển nhiên phải thế. Sự thiếu vắng hoàn toàn của những lời động viên hay một cái nhìn trìu mến khiến Jaeyi cảm thấy một sự ngột ngạt khó tả.

Trong thế giới của ông, chỉ có thành tích và sự hoàn hảo mới có giá trị.

Jaeyi lặng lẽ đi về phòng mình, cảm giác như vừa trút bỏ một gánh nặng vô hình nhưng lại mang theo một áp lực khác nặng nề hơn. Căn phòng riêng vốn là nơi để cô trốn tránh thế giới bên ngoài, nhưng hôm nay, nó cũng trở nên chật chội và ngột ngạt. Jaeyi ngồi xuống bàn học, nhìn vào những trang sách giáo khoa, nhưng tâm trí cô lại lơ lửng ở đâu đó. Cô cảm thấy như một con chim bị nhốt trong lồng kính, luôn phải cố gắng bay cao hơn, xa hơn, chỉ để làm hài lòng người đang đứng bên ngoài quan sát với ánh mắt đầy kỳ vọng và nghiêm khắc. Sự lạnh lùng của bố cô dường như còn khắc nghiệt hơn cả vẻ ngoài băng giá mà cô thường khoác lên mình ở trường.

Sau cuộc trò chuyện căng thẳng và đầy thất vọng với bố, Jaeyi cảm thấy lồng ngực như có một tảng đá nghẹn lại. Những lời nói lạnh lùng và sự thờ ơ của ông như những mũi kim châm vào trái tim cô, khơi dậy sự bức bối và ngột ngạt mà cô luôn cố gắng kìm nén. Căn nhà rộng lớn bỗng trở nên chật chội và tù túng, khiến Jaeyi chỉ muốn trốn thoát khỏi mọi thứ.
Không suy nghĩ nhiều, Jaeyi vớ lấy chiếc ván trượt cũ kỹ mà cô giấu dưới gầm giường. Đây là "người bạn" lặng lẽ đã cùng cô chia sẻ những khoảnh khắc cô đơn và những áp lực vô hình. Khác với sự lạnh lẽo và kỳ vọng nghiệt ngã ở nhà, chiếc ván trượt mang đến cho Jaeyi cảm giác tự do và phóng khoáng.

Cô lặng lẽ xuống nhà, cố gắng không gây ra tiếng động, rón rén mở cửa, hít một hơi thật sâu bầu không khí se lạnh của buổi tối.

Con phố về đêm vắng vẻ và yên tĩnh. Ánh đèn đường vàng vọt hắt bóng dài trên mặt đường. Jaeyi đặt ván trượt xuống, một chân trụ vững, chân còn lại khẽ đẩy. Chiếc ván lướt đi nhẹ nhàng, mang theo những muộn phiền và áp lực trong lòng cô.

Jaeyi trượt dọc theo những con phố quen thuộc, mặc cho gió đêm thổi tung mái tóc. Mỗi cú đẩy chân, mỗi vòng xoay trên ván trượt giúp cô giải tỏa bớt những căng thẳng đang tích tụ. Cô không nghĩ về bảng xếp hạng, không nghĩ về những kỳ vọng của bố, cũng không nghĩ về ánh mắt dò xét của mọi người ở trường. Trong khoảnh khắc này, cô chỉ là một cô gái trẻ đang tìm kiếm sự bình yên và tự do cho riêng mình.

Cô tìm đến công viên vắng, nơi có những đoạn dốc và những bậc thềm quen thuộc. Jaeyi bắt đầu thực hiện những động tác trượt phức tạp hơn, những cú ollie mạnh mẽ, những cú flip điêu luyện. Tiếng bánh xe ma sát với mặt đường vang lên trong đêm tĩnh lặng, như một bản nhạc riêng dành cho cô.

Mỗi khi thực hiện thành công một động tác khó, một cảm giác hưng phấn và tự hào lại trào dâng trong lòng Jaeyi. Dường như, chỉ khi ở trên chiếc ván trượt này, cô mới thực sự là chính mình, một cô gái mạnh mẽ, cá tính và không bị gò bó bởi bất kỳ khuôn mẫu nào.

Jaeyi trượt mãi cho đến khi mồ hôi thấm đẫm lưng áo và đôi chân mỏi nhừ. Cô dừng lại ở một góc vắng của công viên, ngồi xuống chiếc ván trượt, ngước nhìn bầu trời đêm đầy sao. Sự tĩnh lặng và bao la của vũ trụ dường như xoa dịu đi những bất ổn trong lòng cô.

Dù những áp lực ở nhà vẫn còn đó, nhưng sau những giờ phút được "bay" trên chiếc ván trượt, Jaeyi cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm hơn đôi chút. Cô biết, trượt ván không chỉ là một sở thích, mà còn là một cách để cô đối diện với những khó khăn và tìm lại sự cân bằng trong cuộc sống đầy áp lực này. Và trong đêm tối tĩnh mịch, chiếc ván trượt cũ kỹ vẫn luôn là người bạn đồng hành trung thành, lặng lẽ lắng nghe và chia sẻ những nỗi niềm sâu kín nhất trong trái tim băng giá Yoo Jaeyi.

Tập đến khi mệt lả người, uống một ngụm nước định đứng dậy ra về Jaeyi bất ngờ nghe thấy tiếng cười nói rộn rã vọng lại từ xa. Tò mò, cô khẽ dừng lại, chống chân xuống đất và nhìn về phía phát ra âm thanh.

Cô bất gặp Choi Kyung, Yeri và đặc biệt là Seulgi trông thật rạng rỡ và hạnh phúc. Một cảm giác khó chịu nhẹ xẹt qua tim Jaeyi. Cô không hiểu tại sao, nhưng hình ảnh Seulgi vui vẻ bên cạnh những người bạn khác lại khiến cô cảm thấy khó chịu. Có lẽ, cô đã quen với việc Seulgi luôn cố gắng bắt chuyện với mình, dù chỉ nhận lại sự lạnh nhạt. Giờ đây, khi thấy Seulgi hòa mình vào một thế giới khác mà không có cô, Jaeyi cảm thấy một sự hụt hẫng và một chút ghen tị khó gọi tên.

Jaeyi đứng im lặng quan sát Seulgi từ xa, chiếc ván trượt nằm im dưới chân cô. Cô không tiến lại gần, chỉ lặng lẽ nhìn nụ cười rạng rỡ của Seulgi, một nụ cười mà Jaeyi chưa bao giờ thấy cô dành cho mình. Trong khoảnh khắc ấy, Jaeyi nhận ra một điều gì đó. Có lẽ, sự lạnh lùng và xa cách của cô đã đẩy Seulgi ra xa, đến với những người bạn chân thành và ấm áp hơn. Và có lẽ, cô đã đánh mất cơ hội để hiểu rõ hơn về con người thật của Seulgi, một con người mạnh mẽ, dũng cảm và luôn tỏa ra một nguồn năng lượng tích cực.

Jaeyi khẽ thở dài, quay ván trượt và lặng lẽ rời khỏi công viên. Đêm nay, những cú trượt ván không còn mang lại cho cô cảm giác giải tỏa như mọi khi. Thay vào đó là một nỗi buồn man mác và một sự hối tiếc mơ hồ. Hình ảnh nụ cười của Seulgi vẫn in sâu trong tâm trí cô, như một lời nhắc nhở về sự cô đơn mà cô tự tạo ra cho chính mình.

Khi Jaeyi vừa quay lưng đi khuất sau hàng cây, Seulgi vô tình ngước mắt lên và thoáng thấy một bóng dáng quen thuộc ở phía xa. Mái tóc đen dài, dáng người cao gầy... trong một khoảnh khắc, Seulgi nghĩ đó là Jaeyi. Nhưng rồi cô lắc đầu, tự nhủ chắc là mình nhìn nhầm.

"Sao vậy Seulgi? Cậu nhìn gì thế?" Kyung hỏi, thấy Seulgi khựng lại một chút.

Seulgi mỉm cười xua tay. "Không có gì đâu. Tớ chỉ thấy ai đó trông hơi giống Jaeyi thôi."

"Biết đâu là cậu ấy cũng nên. Ngoài chuyện học ra thì trượt ván là điều cậu ấy thích nhất đấy"

"Không lẽ... đó thật sự là Jaeyi?"

Cô nhíu mày, cố gắng hình dung lại dáng người cao gầy và mái tóc đen dài ấy. Dù chỉ là thoáng qua, nhưng có điều gì đó rất quen thuộc. Nếu đó thật sự là Jaeyi, thì... thật khó tin.

"Sao vậy Seulgi? Mặt cậu ngơ ngác thế?" Kyung lay nhẹ vai Seulgi, kéo cô trở lại với thực tại.

Yoo Jaeyi, người luôn nghiêm túc, lạnh lùng và dường như chỉ biết đến sách vở và những con số, lại xuất hiện ở một nơi náo nhiệt như sân trượt ván vào buổi tối? Thật khó mà tin được.

Một cảm giác kỳ lạ len lỏi trong lòng Seulgi. Đó không hẳn là ngạc nhiên, mà pha lẫn một chút thích thú. Hình ảnh một Jaeyi cứng nhắc, luôn giữ khoảng cách với mọi người, vụng về cố gắng giữ thăng bằng trên ván trượt bỗng hiện ra trong đầu Seulgi, khiến cô không khỏi mỉm cười.

"Cậu cười gì thế?" Yeri trêu chọc, huých nhẹ vào tay Seulgi.

Seulgi lắc đầu, cố gắng xua đi những suy nghĩ về Jaeyi. "Không có gì đâu. Tớ chỉ thấy vui thôi."

Nhưng sâu thẳm trong lòng, Seulgi vẫn cảm thấy một chút hào hứng khó tả. Ý nghĩ về một Jaeyi khác biệt, một người có lẽ cũng có những sở thích riêng, những cách giải tỏa căng thẳng mà không ai biết đến, khơi gợi trong Seulgi một sự tò mò mới mẻ. Có lẽ, đằng sau vẻ ngoài băng giá ấy còn ẩn chứa nhiều điều thú vị mà cô chưa từng khám phá.

"Nếu đó thật sự là Jaeyi..." Seulgi thầm nghĩ, khóe miệng khẽ cong lên một nụ cười nhỏ. "Thì ra, người lạnh lùng như cậu cũng biết đến trượt ván sao?" Ý nghĩ đó vừa kỳ lạ, vừa có chút... đáng yêu. Một hạt mầm tò mò và có lẽ, cả một chút thiện cảm mới, vừa được gieo vào lòng Seulgi.

"Hôm nay thật sự rất vui các cậu, giờ thì về thôi các nàng ơi. Trễ lắm rồi"- Yeri cảm thấy rồi kéo tay 2 người còn lại ra về.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro