7. Enzim amilaza

Tin tức chấn động trong trường trung học, Jung Jaehyun năm hai lần đầu tiên đăng kí học phụ đạo bốn môn toán lý hóa sinh. Jaehyun thừa nhận rằng mình còn muốn đăng kí thêm vài môn khoa học xã hội nhưng bị thầy cô ngăn lại. Người hay đi cùng Taeyong tên là Lee Minki, là một tay người máy chính hiệu. Ngoài mấy môn học trên trường lúc nào cũng được điểm cao, Minki còn biết vẽ tranh, biết chơi piano.

Jaehyun nhìn mấy ngón tay mình, âm thầm xác định cậu chỉ có thể vẽ mười con giun hoặc chơi được bản twinkle twinkle little star là hết nấc. Thôi thì đành cố gắng học vậy, để thử xem Lee Taeyong và Lee Minki có thể nói với nhau những chuyện gì. Bố mẹ Jaehyun thấy con trai chăm chỉ học hành thì ngạc nhiên nhiều hơn là vui mừng, nhưng cũng không ngăn khi Jaehyun chạy sang nhà Taeyong hỏi điều này điều nọ. Taeyong không thể từ chối được, cậu lúc đầu còn khó chịu nghĩ Jaehyun muốn làm hòa nhưng dần dần nhận ra rằng Jung Jaehyun kia hứng thú với mấy môn khoa học thật sự. Hứng thú theo kiểu học quang học thì Jaehyun sẽ lôi Taeyong đi làm kính thiên văn, đi chế dụng cụ phun nước dưới nắng để làm thành cầu vồng nhỏ. Học hóa học thì Jaehyun đi đúc nến, đi làm thí nghiệm gì đó vớ vẩn, chế cả pháo hoa lẫn thuốc nổ loại nhỏ đến nỗi lông mày cháy xém vì thí nghiệm không thành. Taeyong vừa lo mấy thí nghiệm của Jaehyun vừa lo chọn trường đại học, chỉ trong vài tháng đã thấy mình bắt đầu già đi so với Jung Jaehyun vẫn nhoẻn hai cái má lúm ra ngơ ngẩn cười khi thấy dung dịch kết tủa trong đáy ống nghiệm.

Một buổi trưa ở trường, vừa hết giờ ăn trưa thì Jaehyun đã vác theo một túi khoai tây chạy tìm Taeyong. Một cái thí nghiệm về enzim catalaza đơn giản, Jaehyun chẳng qua muốn Taeyong làm cùng mình. Kim Doyoung lại một lần nữa đưa ngón tay trắng nõn chỉ về dãy phòng thí nghiệm, Jaehyun thẩn thơ xách túi khoai tây đi dưới tán hoa anh đào hồng phấn rụng lả tả rồi lại đột ngột đứng khựng lại trước phòng thực hành sinh học. Vẫn là áo blouse trắng cùng khẩu trang còn đeo trên sống mũi, Taeyong nghiêng đầu ngủ trên chiếc bàn đá sạch trơn. Mái tóc đen mềm lơ thơ trước trán, gò má đỏ bừng vì hô hấp bị cản trở qua chiếc khẩu trang, nhìn thôi cũng muốn chạm môi vào. Chắc chắn Jaehyun không phải là người duy nhất muốn, vì Lee Minki cũng ngẩn ngơ nhìn Taeyong trước khi khẽ khàng kéo sợi dây thun ở quai khẩu trang ra. Trước khi màu đỏ ửng trên má Taeyong kịp tan đi, Lee Minki ghé môi chạm nhẹ vào đó.

Jaehyun lúc đó đứng nhìn màn hoa hồng phấn tung ngợp trời, bỗng nhiên nghĩ rằng không cần làm thí nghiệm về enzim catalaza nữa. Có lẽ cậu nên làm một nghiên cứu hẳn hoi về hội chứng ngắm hoa rồi thấy đau lòng, chắc chắn cũng sẽ vớt được một giải Nobel. Gò má Taeyong hẳn phải mềm và ngọt lắm, bởi vì sau nụ hôn lén lút kia, Lee Minki thất thần đến nỗi làm đổ cả một giá đựng ống nghiệm vẫn còn đầy dung dịch ra bàn.

Taeyong tỉnh dậy vì tiếng ồn, cậu cau mày nhìn đám dung dịch vương vãi nhưng chỉ giúp Minki dọn sạch trước khi bảo cậu ta sang phòng thí nghiệm của giáo viên lấy thêm acid và iot để thực hiện thí nghiệm từ đầu. Lee Minki cun cút chạy đi như làm gì sai trái lắm, Taeyong lắc đầu cầm một ống nghiệm đi ra góc hành lang. Vừa bước ra cửa đã thấy tấm lưng quen thuộc cầm một túi khoai tây đứng ngắm hoa bay, Taeyong suy nghĩ vài giây rồi bước tới đá nhẹ vào bắp chân cậu.

"Này, làm gì đấy?"

"Ngắm hoa."

Jaehyun trả lời nhát gừng, vẻ mặt lại không vui như lúc bình thường. Taeyong nhún vai quay đi. Thí nghiệm với enzim amilaza đương nhiên cần enzim amilaza. Mà enzim amilaza không phải là thứ được giáo viên cung cấp, enzim amilaza có trong nước bọt.

Jaehyun lặng im không nói, Taeyong thỉnh thoảng lại nâng ống nghiệm lên môi mình. Hoa vẫn tung bay đầy trời, Taeyong huých nhẹ vai Jaehyun.

"Tìm anh làm thí nghiệm catalaza phải không? Thứ đó đơn giản, em tự làm một mình được mà. Hôm nay anh bận làm thí nghiệm thủy phân tinh bột với Minki, chờ báo cáo kết quả xong cũng phải giữa giờ chiều."

Jaehyun không nhịn được mà liếc nhìn gò má của Taeyong. Gò má đã bớt đỏ, áo blouse hắt sáng lên làm cho da Taeyong trắng hơn bình thường.

"Lee Minki ấy mà."Jaehyun hắng giọng nói nhỏ, "cậu ta..."

"Ừ, Minki sao?"

"Cậu ta là người thế nào?"

"Chăm chỉ, thật thà. Nói chuyện vui vẻ, cái gì cũng biết."

"Đồ robot."

Kinh nghiệm ở chung mười bốn năm ngay lập tức cho Taeyong biết Jaehyun đang làu bàu điều gì. Cậu nghiêm nghị nhìn Jaehyun:

"Đừng nói xấu người khác sau lưng."

"Nào dám, ở trước mặt em vẫn sẽ nói cậu ta là đồ robot thôi. Chăm chỉ thật thà cái gì cũng biết, thà yêu một cái máy còn hơn. Cái gì cũng biết, có biết nhảy không? Có biết trượt ván không? Có biết chơi bóng rổ không, ném xuống nước có sống được không?"

Thật không muốn nói Jaehyun là đồ tứ chi phát triển, Taeyong bùng lên một cơn giận. Minki và Taeyong vốn được xếp vào cùng một loại học sinh. Cậu ghé ống nghiệm lên môi lần nữa rồi quay sang Jaehyun, dù Taeyong đã cố gắng nhưng giọng nói vẫn chực chờ nổ tung:

"Jung Jaehyun, cậu thừa nước bọt như vậy thì cho tôi một ít để làm thí nghiệm đi, đừng ở đây nói nhảm!"

Vừa đúng lúc gió thổi qua, lại một cơn mưa hoa tung trắng trời. Mắt Jaehyun nheo lại, cậu quyết định phải làm thêm một nghiên cứu xứng đáng nhận Nobel nữa – mối liên hệ giữa việc ngắm hoa anh đào và chữa khỏi bệnh nhức nhối trong tim. Vứt túi khoai tây xuống đất, Jaehyun nắm lấy cổ áo blouse của Taeyong kéo mạnh. Hai đôi môi chạm vào nhau rồi chẳng biết làm gì tiếp theo, Jaehyun nhắm mắt nghiêng đầu cắn môi Taeyong sau đó đẩy lưỡi vào. Taeyong trợn mắt nhìn chỉ thấy được một hàng lông mi rung rung cùng với trời hoa trắng xóa, cậu sửng sốt đến quên cả vùng ra. Jaehyun lục lọi gì đó trong miệng Taeyong rồi rời ra thở mạnh. Cậu quệt ống tay áo lên môi, đá mấy củ khoai tây dưới chân mình trước khi hùng hổ bước đi.

"Cho anh hết, có bao nhiêu nước bọt đều cho anh hết đấy!"

Lee Taeyong nuốt khan. Enzim amilaza trong nước bọt có công dụng biến đổi tinh bột thành đường mantozo, đó là lí do vì sao người ta nhai cơm lâu sẽ có vị ngọt. Taeyong ôm miệng hồi lâu rồi lại nuốt nước bọt, trong miệng rõ ràng chỉ có enzim mà không có tinh bột, không hiểu vì sao Taeyong vẫn thấy ngọt ngào.

Hoa anh đào bay tứ tán, xung quanh chỉ có âm thanh quen thuộc của trường học nhưng Taeyong hình như còn nghe được tiếng hát. Bài hát nói cho Taeyong biết, tình đầu là đây chứ còn ở đâu...

Jaehyun sau khi hôn Taeyong thì về thẳng khu phố nhà mình. Ngang qua vườn cẩm tú cầu lại gặp mẹ của Taeyong thong thả uống trà trên chiếc xích đu, cậu dừng lại dõng dạc nói:

"Cô Lee!"

"Ừ."

"Từ nay cô hãy gọi con là con!"

"Cái g... không phải cô vẫn gọi con là con đó sao?"

"Và xưng mẹ!"

Bụi hoa cẩm tú cầu gần đó rung lên nhưng không ai xuất hiện, Jaehyun lại nói tiếp:

"Lúc còn nhỏ Taeyong nuôi con, sau này con nuôi Taeyong!"

Cô Lee phì cười, bụi cẩm tú cầm cũng rung lên dữ dội. Từ trong vạt hoa hồng tím, cô Jung ôm một cụm hoa lớn đứng thẳng lên vừa cười ha hả vừa nhìn con trai mình.

Jaehyun cáu bẳn nhảy rào về nhà, không may áo sơ mi dài mắc lại trên hàng rào kéo roạt một đường từ mép áo lên lưng.

Hai bà mẹ cười đến quên trời đất.

--

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro