15. Và thế giới đã mất đi bảy người cô đơn

Taeyong không ngờ mình được diện kiến ái nữ của giám đốc công an thành phố nhanh đến thế.

Anh nhớ rằng hôm đó trời lạnh cóng, đài báo gió mùa đông bắc về thêm đợt nữa, không chừng ngày sau sẽ có tuyết rơi. Mấy ngày đầu tiên tuyết rơi là mấy ngày rộn ràng nhất của ngoại chấn thương. Tai nạn giao thông dồn dập đổ về đây, đủ loại chấn thương làm cho cả khoa chạy không khác gì chạy giặc. Những ngày này trời lạnh cóng, phòng trực không ngủ nổi, Taeyong được nghỉ giờ nào thì chạy sang khu nhà ở cho người nhà bệnh nhân nghèo để bưng hộ chăn gối. Thành ra khi gặp chị gái Youngheum, Taeyong tái xám. Gương mặt anh hốc hác, mũi đỏ ửng lên, bên trong áo blouse là hai lớp áo nỉ và áo len, nhìn vật vờ đến mức khiến bệnh nhân đặc biệt yên tâm.

Kim Jungwoo đi đêm lắm cũng đến ngày gặp ma. Jungwoo ở trong đội cơ động trực chiến hai tư giờ, chỉ cần được huy động thì sẽ phải đi ngay, không kể là dẹp trật tự hay lùng tội phạm ma túy. Hôm trước, Jungwoo đi theo một vụ bắt tội phạm buôn lậu đạn pháo cuối năm. Sẵn pháo trong tay, tội phạm đến đường cùng thì đốt ra vứt tạm, Jungwoo bị ngất do lực ép, tỉnh dậy thì được biết rằng mình ngã nứt xương sườn.

Bệnh trạng cũng không có gì nghiêm trọng, Jungwoo vẫn vào bệnh viện nằm chơi. Ý chính của Jungwoo là muốn vào xem Kim Junho của Taeyong. Trong đồn cảnh sát truyền tai nhau rằng Kim Junho là con nhà giàu chính hiệu, cả gia đình đều đã di dân, chỉ còn mình anh ở lại. Vì thế cho nên Taeyong mới phải chăm sóc anh mãi, để rồi cuối cùng tình cảm nở hoa giữa mùa đông lạnh lẽo trong bệnh viện xám ngắt buồn rầu.

Ông trời phụ lòng Jungwoo. Kim Junho ở tầng ba, cũng là họ Kim nhưng Kim Jungwoo bị đưa lên tầng tám. Vậy là hết ước mộng được nhìn thấy đôi uyên ương mới chớm yêu nhau thắm thiết. Đã thế, tầng tám lại gần với nơi mà thỉnh thoảng lại có người bệnh hoặc nhân viên y tế rơi ầm xuống từ giã cuộc đời.

Cũng may là không thấy, nếu không chắc hẳn Jungwoo phải thất vọng lắm. Kim Junho là người tỏ tình trước, Lee Taeyong đồng ý ngay tắp lự rồi ngay sau đó chạy đi làm một ca cưa chi tận mười tiếng. Khi Taeyong trở về, câu chuyện yêu đương mới cách đó mười tiếng bỗng nhiên lại thành ra cách đó mười năm. Đã thế, thời gian đầu yêu đương thường là thời gian sống trên thiên đường với nước hoa thơm phức và ánh mắt mật ngọt tràn đầy yêu thương. Kim Junho ở trong bệnh viện, mỗi ngày đều thấy Taeyong tất tả chạy ngược xuôi, quần áo xộc xệch, đi ba bước lại bị bệnh nhân chộp lại một lần, trừ bệnh nhân chấn thương chân cẳng.

Taeyong làm việc rất mệt nên cũng chỉ ghé thăm Junho được trong vài giờ cố định. Junho bảo Taeyong ngủ lại trong phòng mình, anh thì cứ lang thang đi ngủ ở dưới dãy phòng đựng chăn gối của bên kiểm soát nhiễm khuẩn và khu phòng của người nhà bệnh nhân. Taeyong không quen với việc có người săn sóc quan tâm, càng không quen với việc vừa ngủ vừa lo khép chân co người sao cho thật ý tứ.

Nhiều khi nằm trong một đống chăn gối lùm lùm thơm tho của bệnh viện, Taeyong nghĩ ngợi mãi rằng chẳng biết vì lí do gì mà anh lại nhảy vào cái hố yêu đương. Người ta có bạn gái thì kệ người ta. Nhìn thấy người ta hạnh phúc thì sốt sắng thửa luôn cho mình một phần hạnh phúc, đó là đua đòi để lấp đầy khoảng trống. Nhưng lỡ đâm lao rồi đành phải theo lao quyết liệt, bố mẹ Taeyong nghe kể chuyện Junho thì ủng hộ hết mình. Dẫu biết rằng bố mẹ mình ba phải, chỉ cần thấy mình không kết hôn với mô hình cơ bắp và không bị mắc chứng ái tử thi thì sẽ ủng hộ tất cả mọi đối tượng, Taeyong vẫn nghĩ thôi thế cũng tính là gia đình yên ấm.

Vậy là thay vì ngắm Taeyong và Junho, cặp đôi đầu tiên Kim Jungwoo ngắm được là Youngho và Youngheum, cặp đôi tiếp theo là Na Yuta và con máy tính mấy chục ngàn đô của anh ta, cặp đôi kế cuối là Jung Jaehyun và bạn gái.

***

Jung Jaehyun nắm tay bạn gái vào phòng khi Jungwoo đang loay hoay đeo đai tập thở. Nhìn thấy một chị gái bằng xương bằng thịt hẳn hoi đang nắm tay anh trai tưởng - là - yêu - người - khác, Jungwoo vội vàng mặc áo, xương sườn kêu "ắc" một tiếng, ngay lập tức ôm ngực lăn giường.

Jungwoo vã mồ hôi thều thào:

"Đấm... B... Bấm cho em cái nút gọi bác sĩ... trực..."

Hệ thống tự động của bệnh viện nhanh như chớp. Jaehyun bấm nút ở đầu giường, chỉ ba mươi giây sau thì một đống chăn gối đã đứng ngay ở cửa.

"Cái gì đó? Cờ vua thua tau, cờ tướng cũng thua, cờ vây không biết chơi, tung xúc xắc chơi cờ cá ngựa còn không thắng, giờ định chơi ô ăn quan hay gì?"

Jungwoo run rẩy đưa một tay ra, khổ sở đáp:

"Mẹ... Em... Gãy mẹ... Xương rồi..."

Taeyong ló đầu ra khỏi đống chăn ủng hộ đồng bào mùa rét, trước tiên nhìn thấy Jaehyun và Eunchae, sau đó mới thấy Jungwoo đang vật vã trên giường.

"Ê, ôm giùm."

Taeyong nhét đống chăn gối vào ngực Jaehyun, bẻ tay răng rắc, tiến tới chỗ Jungwoo, quay lưng nhìn Eunchae cười cười:

"Người đẹp có phiền không? Bây giờ phải lột đồ cậu này ra."

Jungwoo kêu váng lên, Taeyong lật áo cậu, tháo khuy đai cố định, cau mày ấn ấn. "Ắc" thêm một tiếng, Jungwoo cong môi chửi vài dòng cần phải che cho phù hợp thuần phong mĩ tục, Taeyong phủi tay.

"Xong rồi."

Eunchae nhướn mày:

"Phần lột đồ đâu hả bác sĩ?"

Taeyong nhún vai:

"Để cậu ta lo nửa dưới thì bớt đau nửa trên thôi. Jungwoo, xương sườn cậu không gãy đâu nên đừng yếu đuối nữa."

Jungwoo vẫn đang lầm rầm chửi rủa. Taeyong bước tới trước mặt Jaehyun, dang rộng cánh tay ra, vẫy hai bàn tay như chim vỗ cánh. Jaehyun hơi ngẩn người, Taeyong nói:

"Sếp cho em xin lại mớ chăn."

Jaehyun nói:

"Em giúp cho."

Taeyong lắc đầu:

"Thôi, cậu ngồi chơi. Jungwoo, tối nay cậu ăn gì đó?"

Jungwoo phều phào nói rằng ăn cháo nghêu và hải sản xào cay, canh kim chi với rau rừng hầm thịt bò. Taeyong nhăn nhó:

"Vậy kêu Junho lên ăn chung đi. Để ổng trả tiền chứ ai mà trả nổi?"

Jungwoo gật tới tấp, khi không đốt sống cổ lại "ắc" lên một tiếng. Jaehyun đã đưa hai tay ra làm dấu bồng bế đống chăn trở lại, Taeyong nói:

"Cậu xử luôn đi. Kim Jungwoo, ngoẹo cổ sang trái anh xem."

Jungwoo ngoẹo trái rồi, Taeyong nói:

"Bây giờ ngoẹo phải."

Jungwoo kêu gào ầm ĩ. Taeyong xỉa một ngón tay vào đó, nói:

"Thấy chưa. Nắm đầu nó vặn sang trái bốn mươi lăm độ. Nhanh mạnh dứt khoát vào."

Nói xong, Taeyong ôm chăn ra. Lee Eunchae nheo mắt nhìn theo anh, Taeyong đi nhanh trong khi Jungwoo hú lên một tiếng kêu đau đớn.

Eunchae nói:

"Lee Taeyong đó phải không? gan ghê."

Jaehyun phủi tay, cầm túi táo nhập khẩu đặt lên tủ của Jungwoo, hỏi Eunchae em ăn táo không rồi bắt đầu gọt táo. Vỏ táo quắn quéo mỏng tang rơi lòng vòng xuống, Jungwoo nén đau hất cằm về phía Jaehyun một cái, quay sang nói với Lee Eunchae:

"Bạn trai chị là đệ tử của thầy Thích Nhất Hạnh đấy à?"

Giờ phút thực hành chánh niệm của Jaehyun không kéo dài được lâu. Vỏ táo đứt ra, từ đó về sau cậu chỉ cạo sơ lớp bì trắng sáp của quả táo rồi bổ năm bổ sáu.

Đôi co với cậu để trả cho bằng được tiền bữa nhậu, vậy mà ăn cơm lại bắt Kim Junho trả tiền.

***

Taeyong ném đống chăn vào kho, sau đó ném mình lên đống chăn cao ngất.

Khó chịu quá. Áo trong của anh ba ngày rồi chưa giặt, mà cô gái kia lại đẹp tới mức nếu gặp ngoài đường, Taeyong có mười cái miệng cũng không dám mở ra chào một câu. Tại vì anh biết khoảng cách giữa hai người khác xa nhau. Đem áp dụng tính chất bắc cầu vào câu chuyện này, thì rõ ràng là Jung Jaehyun đối với Taeyong cũng là kiểu người anh không thể nào với tới.

Tính ra thì Kim Junho là hợp lý. Đến một độ tuổi nào đó, con người đành phải chấp nhận rằng thích hay không không quan trọng, hợp hay không mới là vấn đề.

Ngày còn đi học, đứa con gái nào chẳng từng một lần tơ tưởng đến đàn anh đẹp trai nhất trường, đàn anh đội trưởng đội bóng rổ, đàn anh huy chương vàng Olympic toán quốc tế, đàn anh là chủ nhiệm kiêm người mẫu của câu lạc bộ nhiếp ảnh trường? Thế rồi nếu muốn xem đàn anh hẹn hò với một em gái bình thường, cứ vào sách vào phim mà kiếm. Còn ngoài đời thì hẳn nhiên không có. Cuộc đời là thế, mười lăm tuổi hay ba mươi tuổi cũng đều là như thế, chỉ tiếc là tuổi mười lăm cho người ta dũng khí mơ tưởng, còn tuổi ba mươi khiến người ta giết chết mơ tưởng trước khi kịp làm điều gì mất mặt cả hai.

Taeyong ngủ quên trong kho, suýt nữa đã bị bốc lên xe tải chở hàng đi. Anh về phòng của Junho, hẹn Junho đặt cơm, đi kí giấy xuất viện cho vài bệnh nhân, đến khi quay lại phòng Kim Jungwoo thì té ngửa khi nhìn thấy Jung Jaehyun đang ngồi gọt bưởi.

Eunchae và Jungwoo yên lặng nghiên cứu mớ vỏ lê vỏ quýt vỏ măng cụt rồi đến vỏ bưởi, nhìn thấy Taeyong và Junho thì cười tươi như hội. Taeyong e hèm một tiếng, Jaehyun ngẩng đầu nhìn, mũi dao lẹm vào một miếng thịt bưởi đỏ au.

Hơn một tháng không tiếp xúc với nắng gió vùng cao, Kim Junho hiện rõ ra là một người da đen từ trứng nước.

Chỉ vào Junho, Taeyong nói:

"Jungwoo chưa gặp nhỉ? Bác sĩ Kim, anh quen trên đồn. Còn đây là chị... Bạn gái của đại úy Jung đúng không?"

Eunchae gật đầu. Taeyong lau tay vào tà áo dù tay anh đã sạch bong, chìa tay ra nắm lấy búp tay thon của công chúa.

"Anh là Lee Taeyong. Ở đây thì làm bác sĩ to miệng nhất, vào đồn thì là lính của đại úy Jung."

Junho chìa tay không gãy ra bắt tay hết một lượt. Eunchae cầm túi xách dịch sát vào Jaehyun để nhường chỗ ngồi trên chiếc giường con, cô nói:

"Em nghe Youngheum kể rồi. Kể chuyện anh hùng cứu mỹ nam, sau đó theo mỹ nam về hẳn thành phố."

Junho được cái không buồn liếc Eunchae đến lần thứ hai. Taeyong lướt điện thoại để kiểm tra pin, sau đó nói:

"Đặt cơm vậy chắc không đủ rồi. Bạn gái thầy Jung thích ăn gì đây, để bạn trai anh mời?"

Junho bật cười vỗ lên đầu Taeyong. Eunchae nói ăn gì cũng xong, Taeyong chuyển sang hỏi Jaehyun, Jaehyun đáp ăn gì cũng được.

Taeyong chép môi nói rằng đó là hai người tự chọn. Hai mươi phút sau, bàn ăn đầy ắp mấy món ăn kì dị. Taeyong nhón một mẩu đùi ếch rang lá chanh lên, tự hào nói:

"Kim Junho cần."

Jungwoo ngồi khoanh chân trên giường, đau khổ gặm đùi ếch. Bốn người còn lại ngồi trên bàn ăn, một quân nhân quen ăn uống nhanh gọn, một bác sĩ chuyên gia nuốt vội để kịp chạy đón bệnh nhân, một cặp đôi đẹp đẽ tinh tế ăn không ra tiếng tạo thành tổ hợp kì dị một lời khó nói hết. Jungwoo không thể rướn xa, ai cho gì ăn nấy, cậu tức tối nhìn Lee Taeyong ba lần bảy lượt gắp thức ăn đặt sẵn vào bát Junho nên đành trút giận sang chỗ Jaehyun.

"Hai người kia thì biết rồi, nhưng chị Eunchae sao lại hẹn hò với chính ủy Jung của nhà em vậy?"

Eunchae nói:

"À, chị là hoạ sĩ. Thấy Jaehyun đẹp quá nên nhờ Jaehyun làm mẫu. Sau đó thì chuyện như bây giờ."

Jungwoo gục đầu hai lần chứ không dám gật gù, đoạn nói:

"Chẳng trách làm sao ổng lại cua được người lớn hơn tuổi. Xưa nay toàn là..."

"Kim Jungwoo!"

Jaehyun quát một tiếng, Jungwoo im bặt. Kim Junho đột nhiên góp chuyện:

"Vậy mà trước đây trên đồn còn đồn đại nhau rằng Jaehyun thích Taeyong nhà anh."

Taeyong kêu lên ọc ọc hai tiếng rồi ôm miệng chạy ra ngoài. Junho lắc đầu:

"Cận nặng quá rồi."

Taeyong nhang nhác thấy Junho gắp một miếng gì đó bỏ lên rìa bát thịt rừng thì hồn nhiên gắp lên ăn. Vớt thêm trái ớt nữa, lần này anh đặt hẳn xuống miếng khăn giấy Taeyong dùng để gỡ xương ếch.

Taeyong vẫn còn vừa ho vừa hét ở hành lang. Jaehyun với tay lấy bình nước, Kim Junho ngẩng đầu nhìn lên, ánh mắt bình thản chiếu vào Jaehyun khi đưa cốc nước của Taeyong cho cậu.

Taeyong đi vào phòng, Kim Jungwoo cứ thế chìa bát xin rau. Xin xong, cái miệng lúc nào cũng cong cong xinh như hoa đột ngột phát tiếng:

"Đồn đại lung tung. Anh Jaehyun nhà chúng tôi xưa nay thẳng tắp, đến chạm đàn ông còn không dám chạm, tự nhiên đồn người ta yêu đàn ông là sao?"

Taeyong phát ra một tiếng kêu kì lạ như là cười khẩy, sau đó đính chính lại bằng tiếng xuýt xoa chê món thịt cay. Đầu đũa của Jaehyun chạm vào miếng đậu phụ chiên cùng lúc với Taeyong, anh mau chóng chuyển hướng sang gắp một gắp dưa chua không rõ mục đích.

Jaehyun gắp miếng đậu phụ đặt lên bát Taeyong. Jungwoo chìa bát nói "cho em", cậu cũng trở đầu đũa lấy cho Jungwoo cả một bìa đậu phụ. Kim Junho lại nheo mắt nhìn Jaehyun thêm lần nữa. Anh chợt nhớ đến ngày đi chơi sang bên kia biên giới, khi Lee Taeyong ngồi sau xe anh mà không thèm đội mũ bảo hiểm, vừa ố á chỉ trỏ mấy con lợn rừng chạy ngang bụi rậm vừa xé bánh ngọt được ai đó mua riêng cho ăn ngon lành.

Taeyong và Junho ăn xong rất nhanh. Đến lượt Taeyong biểu diễn màn thực hành chánh niệm trên vỏ trái lê, Junho thì đã rút về phòng để thay băng tiêm thuốc. Junho vừa đi khỏi, Jungwoo huýt một tiếng:

"Anh Taeyong, sao anh bác sĩ ở bệnh viện lâu quá?"

Taeyong nói:

"Bệnh viện cũng giống khách sạn thôi. Ai trả tiền thì ở lại. Bây giờ về nhà cũng không có ai, ở đây ăn cơm với anh cho đúng bữa."

Jungwoo thở phì ra:

"Anh ngày ăn một bữa tóc tai còn không buồn chải, lấy đâu ra đúng bữa mà ăn với bác sĩ Junho?"

Taeyong cau mày lượn một đường trên cuống lê, nói:

"Đó là tại cậu chưa yêu bao giờ."

Lưỡi dao của Taeyong như xỉa vào tận tim Jungwoo, Jungwoo đành im im và nốt bát cơm để chuyển sang ăn táo. Mâm cơm được Jaehyun dọn dẹp sạch sẽ, hai người ngồi thêm một chốc rồi đứng dậy chào về.

Taeyong thấy rõ Jungwoo thở phào. Eunchae không nói gì cũng đủ gây áp lực cho Jungwoo. Kim Jungwoo bình thường tính tình cà chớn với anh em, nhưng phạm vi tiếp xúc của cậu với con người thật ra không rộng lắm. Cấp trên chỉ ra lệnh, súng đạn không biết nói, đồng đội hơi vô duyên, tội phạm không có tư cách nói, chó nghiệp vụ thì không nói bằng lời, Jungwoo không quá thích việc cân nhắc từ ngữ khi cần nói chuyện với người thường, lại còn là người khác giới.

Jaehyun và Eunchae vừa đi chưa đầy một phút thì Taeyong nhận được tin nhắn hội chẩn. Anh dặn Jungwoo đợi anh quay lại, khoác áo blouse lên rồi ngay lập tức bước ra. Trên hành lang dài của toà nhà u ám lạnh lẽo lúc cuối năm, khi mấy chậu hoa còn chưa kịp đâm chồi đã lụi đi vì giá rét, không chỉ Taeyong mà vài người đang đi trên hành lang đều phải nhìn theo hai người đang nắm tay nhau đi phía trước. Mười ngón tay đan vào nhau chắc hẳn rất ấm.  Chiều cao phù hợp, địa vị tương xứng, nhan sắc hơn người, đây mới chính là thực tế của câu chuyện hotboy trường trung học mà đám nữ sinh mơ mộng.

"Bác sĩ đi đâu đó?"

Bà má già ngồi trên chiếc ghế nhựa vừa đan khăn vừa cất tiếng hỏi. Taeyong cười cười đáp:

"Cháu đi chữa bệnh chứ đi đâu được nữa ngoại ơi?"

Bà má giũ cuộn len ra, móm mém nói:

"Khám bệnh xong thì đi tắm chút đi. Bác sĩ coi, thanh niên người ta như vậy..."

Đầu que đan chỉ về hướng Jaehyun và Eunchae. Taeyong lắc đầu, dù sao thì ít ngày nữa thôi là không còn Jung Jaehyun xuất hiện. Lúc đó bác sĩ không cần coi lại bản thân hay trách móc bản thân bất cứ điều gì nữa.

--

Chuông điện thoại kêu lên một tiếng giòn đanh, Taeyong vừa áp tai vào thì đã giật nảy vì tiếng quát của trưởng khoa:

"Có muốn phẫu thuật không hay muốn khăn gói về quê?"

Thang máy đầy chật bệnh nhân đứng chờ, Taeyong chạy như bay xuống bằng thang bộ. Jaehyun và Eunchae đang dắt nhau đi từng bậc một, bỗng chợt một cơn lốc màu xanh trắng lướt qua, miệng kêu "xin lỗi cho qua xin lỗi cho qua" như một chiếc máy nhả chữ đều đều. Eunchae  nói:

"Anh bác sĩ kia có vẻ là người rất tốt. Còn Lee Taeyong không phải đối tượng lý tưởng để yêu đương."

Jaehyun "ừm" một tiếng.

Làm ơn sang nói với Kim Junho giùm.

--

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro