1. Cô dâu và chú rể

🎀: Tạm thời chưa tính được là dark romance hay không vì tự nhiên ý tưởng nó nhảy ra trong đầu tui thui. ofc mọi thứ cái vibe vẫn như vậy nma bộ này tình iu socola kẹo mút hay trái đắng đau khổ thì tui chưa bít =)))













"Y/n-ie, búp bê của em bị gãy tay rồi..."

Tiếng nức nở của cậu bé năm tuổi vang lên trong căn phòng nhỏ ấm áp, nơi ánh nắng chiều xuyên qua rèm cửa tạo thành những vệt vàng trên sàn nhà trải thảm. Y/n, cô bé sáu tuổi với mái tóc buộc hai bên, đang kiên nhẫn sửa lại cái muỗng nhựa trong nồi canh rong biển nặn bằng đất nặn. Nghe tiếng cậu em hàng xóm gọi, cô chỉ khẽ thở dài rồi quay đầu lại.

"Là do em bẻ tay búp bê ra xem nó có xương không, đúng không?"

"...Ừa."

"Ngốc thật đó, Jaeyun à."

Sim Jaeyun hay cũng có tên khác là Jake ngồi bệt xuống bên cạnh cô, đôi mắt cún rưng rưng như sắp khóc đến nơi. Cậu bé mím môi, trông vừa tủi thân vừa cố tỏ ra ngoan ngoãn, như thể chỉ cần Y/n mắng nặng thêm chút nữa là sẽ òa lên ngay lập tức.

"Thôi được rồi, lát chị dán lại cho. Nhưng mà lần sau không được nghịch kiểu đó nữa."

"Vâng..."

Jaeyun ngoan ngoãn gật đầu rồi lặng lẽ ngồi xích lại gần cô thêm chút nữa. Lúc cô tiếp tục chơi đồ hàng, cậu bé cũng nhanh chóng nhập vai đầu bếp phụ, tay lóng ngóng khuấy nồi canh đất nặn, mắt thì vẫn không rời khỏi gương mặt Y/n.

"Chị Y/n nấu ăn giỏi thật đó. Sau này... chị làm vợ em nha."

"Ơ? Em nói gì đấy, đồ ngốc."

"Thật mà! Em sẽ chơi búp bê với chị mỗi ngày. Nấu ăn với chị. Chị không cần ai khác đâu, có mình em là đủ rồi!"

Y/n bật cười khúc khích, không để tâm đến lời tuyên bố non nớt đó. Cô chỉ xoa đầu Jaeyun như thường lệ, nhẹ giọng bảo:

"Vậy thì phải lớn thật nhanh nhé, Puppy à."

"Jaeyun à, về ăn cơm thôi con ơi!"
Giọng mẹ cậu vang vọng từ ngoài cổng, cắt ngang trò chơi đồ hàng đang dang dở. Y/n ngẩng lên, thấy Jaeyun vẫn ngồi im như dán chặt xuống đất, cái muỗng nhựa còn cầm lơ lửng trên tay.

"Đi mau lên. Mẹ gọi rồi kìa."

"...Không đi."

"Ơ?"

"Em không đói. Em muốn chơi với chị Y/n nữa..."

Y/n chưa kịp phản ứng thì Jaeyun đã tự động trườn vào lòng cô như một con cún con ẩm ương, ôm chặt lấy eo cô bằng cả hai tay nhỏ xíu. Đôi mắt tròn rơm rớm nước nhìn lên đầy năn nỉ.

"Chị đi ăn chung với em đi... nhaaa..."

"Thôi mà bé."

"Vậy em cũng không đi luôn. Ở đây với chị."

Giọng mẹ Jaeyun lại vọng vào, có phần nghiêm hơn.

"Sim Jaeyun! Không về là mẹ khóa cổng đó!"

"KHÔÔÔNG!!" cậu bé bật khóc thật sự, nước mắt lưng tròng, giọng sụt sịt nức nở.

"Em muốn chị Y/n cơ mà... hức... em không muốn về một mình đâu..."

"Trời ơi... Jaeyun..."

Y/n dở khóc dở cười, đưa tay lau nước mắt cho cậu nhóc đang níu lấy mình như thể sắp bị bỏ rơi cả đời.

"Thôi nào, nếu em ngoan, ăn nhanh rồi lát chị qua nhà chơi tiếp. Được chưa?"

"Thật không?"

"Ừ, chị hứa."

Jaeyun nhìn cô bằng ánh mắt bán tín bán nghi, nhưng cuối cùng cũng chịu gật đầu. Trước khi đứng dậy, cậu còn vội vàng rúc mặt vào cổ Y/n, khẽ thì thầm:

"Nhưng chị đừng chơi với ai khác nha... Đợi em."

-----

Cuối tuần đó, cả xóm rộn ràng tiếng loa phát thanh, tiếng người cười nói huyên náo. Một đám cưới lớn được tổ chức ở sân đình, ai ai cũng mặc đẹp, cả trẻ con cũng được chọn làm người "trợ diễn".

"Jaeyun với Y/n nha, hai đứa đưa nhẫn cho cô dâu chú rể nhé!"

"Nhớ bước đều, không được chạy đó nha!"

Jaeyun lúc này được mẹ diện cho bộ vest con nít đen nhánh, tóc chải chuốt bóng mượt, trông như chú rể tí hon bước ra từ phim hoạt hình. Còn Y/n thì mặc một chiếc váy trắng bồng bềnh, đội vương miện hoa nhỏ, hai má hồng tự nhiên, như một cô công chúa xinh xắn.

Người lớn nhìn hai đứa trẻ dắt tay nhau đi trên lối trải thảm đỏ liền trầm trồ:

"Đẹp đôi quá trời luôn."

"Sau này cho hai đứa cưới nhau là vừa đó nha!"

Jaeyun nghe thấy câu đó, mắt liền sáng bừng như bắt được vàng. Suốt buổi lễ, cậu không rời mắt khỏi Y/n lấy một giây.

Và thế là, bi kịch nhỏ bắt đầu sau hôm đó.

"Con muốn cưới chị Y/n!!"

Tiếng gào của Jaeyun vang vọng khắp nhà, khiến mẹ cậu chỉ biết ôm đầu.

"Jaeyun à, con mới năm tuổi thôi mà cưới gì chứ—"

"Cưới thiệt!! Bữa đó mọi người nói là tụi con đẹp đôi mà! Chị Y/n làm cô dâu rồi mà mẹ còn không chịu tổ chức đám cưới cho con!!!"

Mẹ cậu thở dài, nghĩ con nít rồi cũng sẽ quên. Nhưng không, Jaeyun lăn đùng ra sốt thật. Sốt, ho, mê sảng gọi tên Y/n suốt ba ngày ba đêm.

"Chị Y/n đừng lấy ai khác nha..."

"...em là chú rể rồi mà..."

"Chờ em lớn chút thôi..."

Cả nhà rối rít, cuối cùng bố mẹ Sim đành bất lực chạy qua nhà Y/n cầu cứu. Sau khi thương lượng, hai bên gia đình cùng bà con xóm giềng quyết định chiều cậu cún nhỏ cứng đầu một phen:

Một "đám cưới nhí" được tổ chức tại sân trước nhà.
Có bánh kem. Có nhẫn đồ chơi. Có khăn voan. Có khách mời (là hàng xóm và đám trẻ con). Và đặc biệt, Jaeyun được ôm bó hoa nhựa cười tít mắt khi Y/n đứng bên cạnh, tay nắm tay.

"Chị Y/n... là vợ của em rồi nha."

Y/n cười ngại ngùng, còn mọi người thì cười nghiêng ngả.

Chẳng ai ngờ, cậu nhóc đang mỉm cười rạng rỡ ấy đã thật lòng tin rằng mình đã cưới được Y/n và tuyệt đối không cho phép điều đó thay đổi.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro