(2) chiều đỏ, mắt đỏ



"Xuân ơi, Xuân ơi chờ Luân với"

"Luân nhanh lên đi, nay đò cập bến, Xuân ra đón mẹ"

Nay vừa đặt chân về cái làng của ngoại - Luân gọi nó là làng của ngoại. Xuân thấy nó liền kéo nó đi, Xuân kể mọi người trong làng đang kháo nhau hôm nay đò từ thành phố cập bến, rồi nó cũng kể luôn mẹ của nó với cái tên thật đẹp cũng rời làng lên nơi phồn hoa đô thị.

*

"Xuân ơi..."

"Chắc dì ấy chỉ bận quá thôi.." Luân vuốt tấm lưng gầy guộc, lấm tấm mồ hôi

Xuân đếm từng người, tìm bóng dáng quen thuộc của người mẹ đã 11 năm không gặp. Đò về mang theo bao nhiêu người, bao nhiêu đồ, hai đứa trẻ lẫn trong tiếng gọi nhau í ới giữa cái oi ả. Nhưng Xuân trông vẻ hào hứng lắm, năm nào nó cũng ngóng tin về mấy chuyến đò, năm nay vừa hay Luân vừa về. Thế nó cứ mải kiếm tìm, tay vẫn giữ khư khư tay thằng Luân. Nhưng từng người đi lướt qua, tim nó như thắt lại từng đợt, càng tìm, lòng nó lại đau.

"Mẹ ơi, Mẹ" Nó chạy thẳng xuống cuối dòng người, nhìn thấy cái khăn đỏ lấp ló. Mẹ nó về đấy thôi, mẹ nó vẫn về mà, mọi người chẳng biết gì sao lại nói mẹ nó bỏ nó chứ.

Khoảng trời chiều tà đỏ rực, như cái hy vọng của nó đang nhen nhóm lên từng chút một

"Cậu bé? Con nhầm người đúng không"

Thanh âm nghe thật hiền lành, thật giống mẹ nó, nhưng nó lại chẳng còn cơ hội nghe lại nữa. Vốn dĩ lại không phải.

Tay nó buông thõng xuống, hình như bà Nghị nói đúng, mẹ nó bỏ nó thật.

"Xuân ơi... sắp tối rồi"

"Mình về nha?" Luân cố gắng nói nhẹ nhàng nhất có thể, như thể sợ trái tim Xuân lại vỡ ra thành trăm mảnh.

Nó nhìn Luân. Lần đầu nó bật khóc trước mặt người khác như thế này , từng tiếng thút thít nghe đến xé lòng. Tóc nó bết dính, ướt nhẹp, cái áo phông trắng tinh đầy mồ hôi dính nước mắt. Nó muốn nói với Luân rằng nước mắt mặn quá, nó chẳng muốn khóc tí nào. Nhưng càng muốn nói, nó lại càng nấc lên, nó nhớ đến lời bà Nghị: "Mẹ mày bỏ mày mà mày cứ tìm làm gì, con đàn bà ấy bỏ chồng con lên phố, cũng chẳng tốt đẹp gì, cái thứ yếu đuối như mày. Khóc lóc cái gì?"

"Xuân ơi" Luân gọi khẽ

"Năm sau thôi, năm sau dì sẽ về,... không sao đâu" Thằng Luân cười tươi nhất có thế, nó vén mái tóc màu nâu của Xuân sang hai bên tai. Mái tóc đã dài chạm quá mắt rồi.

"Mình về thôi nha."

Không kịp để nhận cái gật đầu, Luân nhẹ nhàng đỡ người kia đứng dậy. Xuân vẫn nấc lên từng cơn. Chóp mũi nó đỏ ửng, mặt mũi tèm nhem nước mắt, sự hy vọng của nó rồi đã thế, theo gió mà bay.

Luân nắm tay Xuân đi ngang qua con đê đầy bùn đầy đất, tay Xuân lạnh ngắt như nước đá, mồ hôi đã khô, chỉ còn đôi mắt đỏ hoe và đôi môi cắn chặt. Luân không nói gì nữa, nó biết lúc này mọi lời an ủi cũng chỉ như mấy hạt bụi bé xiu xiu bay qua cơn bão trong lòng Xuân.

Trên con đê dài hun hút, hai cái bóng lủi thủi đi ngược chiều nắng. Gió chiều nhè nhẹ hôn lên mái tóc từng đứa, réo rắt gợi lên nỗi buồn giấu trong Xuân mười mấy năm nay. Hai đứa trẻ cứ tiếp tục đi, dừng lại ở căn nhà hai tầng của nhà Trọng.

"Luân" Nó nói bằng giọng mũi

"Bao giờ Luân về thành phố"

"Luân không biết, chừng nào đi học thì về" Luân nhún vai, nhưng nó vẫn để ý nét thoáng buồn trên đôi mắt Xuân. Mắt Xuân rất đẹp, nhưng nếu nhìn vào đôi mắt ấy, người ta sẽ chỉ thấy muốn bảo vệ, chẳng nỡ làm tổn thương. Bình thường đôi mắt ấy trong veo, ngập nắng, nhưng nay lại phủ một tầng sương mỏng, mờ mờ, buồn buồn.

"Không nỡ chia tay Luân hở" Luân cười cười, nó chỉ trêu thôi nhưng nếu là thật thì Luân cũng vui lắm đấy.

Xuân mím môi, lắc đầu. Cái lắc đầu nhẹ hều, sợ lắc mạnh nước mắt sẽ rơi.
Xuân nó ít bạn, nói đúng hơn là không có bạn, chỉ có thằng Trọng là em họ nó thỉnh thoảng chia cho tí thức ăn, tí sách vở. Từ ngày có thằng Luân, nó mới chăm ra ngoài hơn hẳn. Vì trước đây, Xuân cũng chỉ làm bạn với con ve sầu, con chuồn chuồn, con đom đóm trong vườn.

"Không có..Luân phải đi học mà"

Xuân cười nhẹ đáp, học là chuyện tốt, người trong làng mong chờ vào thằng Luân lắm. Cái làng quanh năm sống với nghề buôn bán, cày cuốc ruộng đồng, hiếm ai được học trên thành phố, đỗ đạt cao như gia đình nó. Thế mà qua miệng Xuân, "học" lại là thứ bóp nghẹn nó từng chút một.

"À Luân chờ Xuân một tí"

Nói rồi, không để Luân trả lời, Xuân chậm chạp rảo về phía sau khu vườn ổi, sâu trong là một căn nhà, thật ra nó giống cái lán hơn, xập xệ cũ kỹ khuất sau khu vườn ổi. Ra đây mới là nhà Xuân, kia chỉ là nhà bác nó, đáng ra gia đình nó cũng không được bén mảng vào sàn gạch đỏ của bác nó đâu nhưng vì Trọng thương anh, nên phá lệ đều đặn.

Luân thấy mà nghĩ thương Xuân ghê luôn, tự nhiên cảm giác muốn bảo vệ nâng niu lại dâng trong lòng nó.
Luân không chỉ hứa với Xuân, nó tự hứa với lòng mình. Chẳng bao giờ để Xuân lại một mình cái cái lán nhỏ này.

Hứa thế mà Luân nó thực hiện thật. Từ ngày đó nó chẳng dám bỏ Xuân ở lại ngày nào. Bố mẹ có giục về thành phố cũng nhất quyết ở lại làng. Nó sợ mấy lúc như này, Xuân biết dựa vào ai.

Sau một hồi, Xuân đem một cái vòng tay, thắt bằng chỉ. 

"Nè, tặng Luân" Luân mở tròn mắt, thế mà Xuân tự làm vòng tặng Luân cơ đấy. Tự nhiên, nay Luân thấy Xuân dễ thương ghê. 

"Sao dưng tặng Luân"

Thằng Luân vừa mân mê cái vòng tay được thêu bằng chỉ màu đỏ, xen vào sợi màu trắng những đã úa đi đôi phần, vừa hỏi. Công nhận Xuân khéo tay quá há, có mấy chỗ thắt hơi lệch nhịp nhưng rõ ràng Xuân đã đặt hết tâm huyết vào món quà nhỏ. 

Xuân chỉ bảo "Cái vòng sẽ khiến Luân nhớ đến mùa hè, rồi hè sẽ đến nhanh hơn", là một mùa hè bên cái ao cá, một mùa hè ngồi cạnh gốc cây thụ đình làng, một mùa hè trên những con thuyền giấy, một mùa hè có Xuân.

*

"Ơ Luân không về thành phố à?" Xuân vừa đi ra từ trong lán, thấy Luân đã ngả ngốn trên bậc hè nhà thằng Trọng

"Không bố mẹ Luân chuyển Luân về thị trấn học"

Xuân nhìn, trố con mắt đen láy.

"Khổ Luân bảo ở lại rồi, không phải nhìn thế nữa"

"Thật hả? Ba mẹ không mắng Luân hả?"

"Sao phải mắng, với Luân sợ đi rồi Xuân khóc không ai thèm dỗ." Xuân nghe thấy thế tự nhiên thấy vui vui. 

"Thế là vòng tay Xuân tặng hết tác dụng rồi" Nhưng giọng Xuân lại ỉu xìu.

"Hết tác dụng làm sao? Hè đến nhanh thì Luân lại chơi với Xuân nhiều hơn, Xuân không phải ngóng hè nữa" 


Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro