lặng thầm.

jaeyun mở mắt. căn phòng còn yên tĩnh, ánh sáng ban mai nhè nhẹ hắt qua rèm, nhuộm lên mọi thứ một màu vàng nhạt. đồng hồ trên tường không vội vã, nhưng tiếng kim giây cứ đều đặn, như một sự nhắc nhở rằng thời gian không ngừng trôi, dù con người ta vẫn lặng lẽ nằm lại trong khoảng lặng ấy. ngay trước mặt anh, sunghoon vẫn đang ngủ cuộn tròn, mái tóc rối nhẹ, mi mắt khẽ sưng, hoe đỏ sau đêm dài.

jaeyun lặng lẽ nằm đó, ánh sáng mờ ảo của buổi sáng nhẹ nhàng phủ lên cả hai, nhưng trong khoảnh khắc này, thế giới như chỉ còn lại họ. anh ngắm từng đường nét trên gương mặt quen thuộc với một cử chỉ đầy nâng niu, như thể sợ rằng nếu một giây phút nào đó anh rời mắt đi, mọi thứ sẽ tan biến. đôi môi khẽ hé, từng nốt ruồi nơi làn da trắng ngần, sống mũi cao thẳng, hàng mi cong dài, từng đường nét mềm mại xen lẫn nam tính đều khiến người ta xao xuyến. tất cả đều tĩnh lặng, bình yên, nhưng với jaeyun, bình yên này quá đỗi quý giá. anh cố ghi nhớ mọi chi tiết, như thể sợ chỉ một giây phút chớp mắt, khoảnh khắc này sẽ tan biến.

trái tim jaeyun vừa ngọt ngào lại vừa nhói đau, như thể một làn sóng yêu thương tràn ngập trong anh, nhưng lại kèm theo nỗi đau không thể tả. cảm giác này, quá nặng nề, như thể nó có thể bóp nghẹt trái tim anh bất cứ lúc nào. anh không dám cử động, không dám làm bất kỳ một động tác nào, sợ rằng chỉ một cử chỉ nhỏ cũng sẽ phá vỡ vẻ đẹp tĩnh lặng này, sợ rằng một âm thanh nào đó sẽ làm tan biến những gì anh đang có.

anh nằm đó, bất động, chỉ để ánh sáng sáng sớm nhẹ nhàng rọi lên gương mặt người anh thương, chiếu vào làn da trắng sáng, vào những đường nét quá đỗi quen thuộc mà anh không bao giờ muốn quên. mỗi nhịp thở của người ấy như một nốt nhạc quen thuộc, vang vọng trong lòng jaeyun, nhưng đồng thời lại như dao cứa vào tim anh, khi anh biết rằng khoảnh khắc này rồi sẽ qua đi.

anh muốn giữ thật chặt, muốn ghi nhớ từng giây phút này, từng đường cong trên gương mặt ấy, từng hơi thở nhẹ nhàng mà thật gần. nhưng sự day dứt cứ như một vết thương sâu trong tim, khiến anh cảm thấy như không thể thở nổi. jaeyun thầm thì trong lòng, lặp đi lặp lại những lời yêu thương mà anh chưa kịp nói, những câu nói bị chôn chặt trong lòng, chưa bao giờ có cơ hội thốt ra. cái cảm giác ấy, đau đớn nhưng lại ngọt ngào đến mức anh không thể nào quên được.

làm sao anh có thể yêu thương ai đó đến mức này mà lại không thể giữ họ mãi mãi? làm sao anh có thể sống trong những khoảnh khắc này mà không bị nỗi sợ mất mát dày vò? jaeyun biết, đây là lần cuối cùng anh được nhìn thấy người ấy trong yên bình như vậy, và lòng anh cứ thắt lại, nghẹn ngào trong từng nhịp đập.

jaeyun nhẹ nhàng rút khỏi vòng tay của sunghoon, sợ một cử động nhỏ cũng sẽ làm cậu tỉnh giấc. anh bước đi chậm rãi, đôi chân như nặng trĩu, không phải vì mệt mỏi mà vì cảm giác mất mát đột ngột trong lòng. mỗi góc nhỏ của căn phòng như một nhát dao cứa vào trái tim anh. góc bếp, vẫn còn vương lại mùi cafe của buổi sáng hôm qua, dịu dàng, thân quen, nhưng sao giờ lại trĩu nặng đến vậy. ánh sáng sớm lọt qua ban công, vẽ những vệt vàng mỏng lên mặt sàn, nhưng jaeyun không thể không cảm thấy chúng lạnh lẽo, như thể chính thời gian đang trôi qua quá nhanh, quá vô tình.

phòng khách vẫn yên tĩnh, mọi vật đều như cũ, nhưng hôm nay, chúng lại lạ lẫm đến nhói lòng. anh dừng lại bên đôi giày trượt băng của sunghoon, được xếp gọn gàng, tỉ mỉ, như thể cậu không chỉ chăm chút cho đồ vật mà còn chăm sóc cho từng khoảnh khắc cậu đang sống. những huân chương lấp lánh trên kệ, tất cả đều là minh chứng cho những ngày tháng đã qua — những ngày họ còn trẻ, còn ngây thơ, còn tin rằng tình yêu của mình sẽ kéo dài mãi mãi, bất chấp mọi sóng gió.

jaeyun hít một hơi thật sâu, cố gắng giữ lại mọi chi tiết trong tâm trí, để chúng khắc sâu vào tim mình, sợ một ngày nào đó, khi thời gian cướp đi tất cả, anh sẽ không thể nhớ được chúng nữa. sợ rằng khoảnh khắc này, sự bình yên này sẽ tan biến, và anh sẽ không còn cơ hội để quay lại, để sống lại những giây phút đã qua.

jaeyun bước tới tủ quần áo sunghoon. tay anh run run mở cửa, hít thật sâu mùi hương quen thuộc còn vương trên áo, như thể muốn ghi nhớ từng hạt bụi thời gian còn sót lại. từng bộ đồ, từng chiếc áo khoác, tất cả đều gợi nhớ những ngày bình yên mà anh từng nắm tay sunghoon bước qua, những ngày anh chẳng muốn kết thúc.

nước mắt khẽ trào ra, lăn dài trên má, jaeyun cố kìm lại tiếng nấc, sợ làm xáo trộn giấc ngủ người mình thương. trái tim anh nghẹn, đau đến mức tim như bị hàng ngàn mảnh thủy tinh đâm mạnh, cứa sâu. mỗi khoảnh khắc nhỏ, từng món đồ quen thuộc, đều như nhắc nhở rằng thời gian chẳng còn dài, rằng anh sắp phải rời xa.. mà chẳng biết bao giờ sẽ gặp lại.

anh đứng lặng một lúc, run run, tay vẫn chạm lên áo sunghoon, cố ghi nhớ mùi hương, cảm giác, cả sự hiện diện này. lòng jaeyun nặng trĩu, vừa ấm áp vì từng chi tiết gần gũi, vừa đau nhói vì biết rằng sớm muộn gì khoảnh khắc này sẽ chỉ còn là ký ức.

rồi anh thở dài, bước ra khỏi tủ, nhìn quanh phòng lần cuối. ánh sáng ban mai hắt qua rèm, chiếu lên từng góc nhỏ, ban công, ghế sofa, góc bếp, từng đôi giày trượt băng, từng huân chương lấp lánh. jaeyun đứng đó, mắt ngấn lệ, cố ghi nhớ hết thảy, tự nhủ.
“phải ghi nhớ… tất cả… trước khi đi…”

jaeyun rút từ túi ra cây bút, đặt tay run run lên tờ giấy. từng chữ từng chữ, anh viết chậm, nhấn nhá, anh để mọi suy nghĩ, mọi lời chưa kịp nói trôi vào trang giấy, nhưng rồi tất cả cũng chỉ là những con chữ đầy bình thường, một lời nói dối khốn nạn. tim anh đập mạnh, nghẹn ngào, mỗi hơi thở đều như bị bóp lại.

jaeyun đặt tờ giấy xuống bàn, tay anh run rẩy, từng chữ trên trang giấy như một vết cắt vào lòng anh. nước mắt trào ra, không thể nào kìm lại được, nghẹn ngào trong lồng ngực như một cơn sóng vỡ tan, anh nghiêng mặt lau nước mắt, không để nước mắt rơi vào tờ giấy. anh nhìn quanh căn phòng ngủ lần cuối, mắt dừng lại trên từng góc nhỏ, từng vật quen thuộc mà bao lâu nay đã trở thành một phần của cuộc tình này. mỗi chi tiết như một ký ức, một lời hứa không thể giữ lại, khiến anh nghẹt thở.

rồi ánh mắt anh dừng lại nơi giường, nơi sunghoon vẫn say ngủ, đôi mi mắt còn sưng đỏ vì đêm qua cậu đã khóc quá nhiều. jaeyun chưa kịp nhìn thấy những giọt nước mắt ấy, chưa kịp nhận được nỗi đau trong lòng sunghoon, nhưng anh cảm nhận rõ rệt trái tim mình vỡ vụn từng mảnh. sunghoon, người anh yêu hơn cả chính bản thân mình, lại đang nằm đó, vô thức, không biết rằng anh đang đứng đây, đang chuẩn bị rời đi mãi mãi.

với một hơi thở nghẹn ngào, jaeyun lặng lẽ bước ra khỏi phòng. mỗi bước chân anh như kéo theo từng mảnh cảm xúc của chính mình, từng mảnh vỡ của tình yêu mà anh đã dày công vun đắp. anh nhẹ nhàng khép cửa lại, như thể chỉ cần một tiếng động nhỏ cũng sẽ đánh thức mọi thứ, đánh thức nỗi đau trong tim anh và trong trái tim sunghoon.

nhưng jaeyun biết, dù đau đớn đến mấy, dù lòng anh quặn thắt, anh cũng không thể ở lại. bởi thời gian, giờ đây, đã trở thành một thứ xa vời, không còn đủ để níu giữ. mỗi nhịp tim anh đập, như nhắc nhở anh rằng anh không còn cơ hội. anh phải rời đi, trước khi tất cả những gì anh đã từng yêu thương trở thành những mảnh ký ức, trước khi chính anh không còn đủ sức để chịu đựng nỗi đau này, khi chính anh nhận ra bản thân không nỡ rời đi.

──────────────

sunghoon tỉnh dậy từ giấc ngủ sâu, ánh nắng nhẹ nhàng từ khe hở rèm cửa rọi vào, đôi mắt vẫn còn khép hờ, nặng nề. cậu quơ tay sang tìm jaeyun, nhưng không thấy. “chắc anh ấy lại đi trước rồi”, sunghoon nghĩ trong đầu, như mọi lần, vì họ yêu xa nên có lúc thì cậu sẽ tiễn jaeyun ở sân bay, nhưng có lúc jaeyun sẽ dậy sớm, về trước vì lịch trình bận rộn. cậu mỉm cười một cách vô thức, với suy nghĩ rằng jaeyun sẽ lại gửi tin nhắn hay gọi điện cho mình sau khi rời đi, như những lần trước.

mắt cậu mở ra, nhìn quanh căn phòng, chỉ còn lại không gian yên tĩnh và ánh sáng ban mai nhẹ nhàng hắt qua rèm cửa. không có gì thay đổi cả, mọi thứ vẫn như vậy. sunghoon thở dài một hơi, cố xua tan đi cảm giác trống vắng khi nhận ra jaeyun không còn ở bên cạnh.

cậu bước xuống giường, bước chân nhẹ nhàng trên sàn nhà, rồi đi về phía bàn. một tờ giấy note nằm lặng lẽ trên mặt bàn, ánh sáng nhẹ nhàng chiếu lên từng góc cạnh của tờ giấy, tạo thành một vệt sáng mờ. sunghoon cầm lấy tờ giấy, nhíu mày một chút khi thấy những dòng chữ nguệch ngoạc, hơi xấu, nhưng lại là thứ cậu quá quen thuộc. jaeyun luôn viết như thế, không bao giờ cố gắng làm cho nó chỉn chu, chỉ viết thật nhanh, thật đơn giản, và thật chân thành.

“sunghoon à T-T anh phải về úc sớm vì trường thông báo đột ngột. xin lỗi vì không ăn sáng cùng em, không để em tiễn. anh yêu em, xin lỗi em nhé, bye bye<3”

cậu đọc qua từng chữ, lướt nhẹ bàn tay qua những nét chữ quen thuộc của jaeyun. cảm giác ấy thật gần gũi, như thể jaeyun chỉ vừa mới bước đi rồi sẽ quay lại thôi. “anh đi rồi, đúng không?” sunghoon lẩm bẩm, một nụ cười khẽ nở trên môi, nhưng trong lòng cậu lại có một chút hụt hẫng mà không lý giải nổi. cảm giác ấy giống như những lần trước, nhưng sao hôm nay lại lạ lẫm đến vậy?

sunghoon cười tươi hơn khi nghĩ về lần tiếp theo được gặp jaeyun, một nụ cười vô tư, vì chỉ cần đợi một chút thời gian nữa thôi, một vài tháng ngắn ngủi nữa thôi, họ sẽ lại gặp nhau, ở bên nhau như trước. cậu tự thấy mình ngốc nghếch, sao lại có thể cười tươi thế này khi trong lòng lại cảm thấy trống vắng đến lạ. nhưng, đó là cách cậu luôn làm mỗi lần jaeyun rời đi. đơn giản chỉ là yêu xa thôi mà. không có gì lạ, không có gì phải buồn.

nước mắt bỗng dưng muốn trào ra, nhưng sunghoon nhanh chóng kìm lại, không hiểu sao hôm nay cảm giác này lại đến sớm hơn mọi lần. cậu cuộn mình lại trên giường, ôm tờ giấy vào ngực, như ôm lấy cả sự vắng mặt của jaeyun. hơi ấm từ tờ giấy vẫn còn vương lại, và từng con chữ dù không hoàn hảo, dù có chút nguệch ngoạc, lại khiến cậu cảm thấy như jaeyun vẫn còn gần lắm. đó là tình yêu mà cậu đã quen, một tình yêu giản đơn nhưng ngọt ngào. mỗi dòng chữ run run, hơi xấu nhưng chứa đựng tất cả tình cảm mà jaeyun muốn gửi gắm. tim sunghoon khẽ nhói lên, nhưng chỉ là nhói nhẹ, không sao đâu. cậu không nghĩ quá nhiều, chỉ nghĩ rằng ba ngày qua là ba ngày trọn vẹn, và rồi họ sẽ lại gặp nhau.

cậu thở dài nhẹ, nụ cười vương vấn trên môi, nhưng giọng nói lại nhỏ dần, lạc đi một chút, như thể biết một phần của jaeyun vẫn còn đó, như túi zip nhỏ đựng thuốc mà ai đó đánh rơi đang nằm lặng lẽ ở chân giường.

“haizz... chừng nào mới gặp anh nữa đây, anh nhỉ?”

câu hỏi vang lên như thể chỉ để tự an ủi chính mình. sunghoon không biết rằng lần này không giống những lần khác. cậu cứ nghĩ rằng chỉ một chút nữa thôi, jaeyun sẽ lại quay về, vì yêu xa mà. cứ như thế, cậu lặp đi lặp lại trong tâm trí mình, tự hứa sẽ đợi, sẽ chờ, sẽ yêu, chỉ chừng nào jaeyun quay lại, tất cả sẽ lại như cũ.

trong thinh lặng, căn phòng đầy ánh nắng dịu dàng của sáng sớm, sunghoon vẫn cuộn mình, ôm tờ giấy, và nhớ về jaeyun— mà không hay biết, người yêu cậu đã để lại cả trái tim trong từng khoảnh khắc, từng nhịp thở, từng dòng chữ, và rời đi trong thầm lặng.

và có một sự thật mà cậu chưa bao giờ hiểu hết, đôi khi, tình yêu không phải là một sự quay về, mà là sự để lại những dấu ấn trong lòng, những dấu ấn không thể xóa nhòa.
 
end.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro