(10)
10.
Câu mà Jam nói rằng tôi nói dối cứ lởn vởn trong đầu tôi.
Hay là cậu ấy biết tôi nói dối chuyện họ hàng... Không thể nào. Tôi chưa bao giờ kể chuyện này cho cậu ấy nghe. Nhưng thử nghĩ lại hôm đó tôi đã nói dối chuyện gì với cậu ấy thì chỉ có duy nhất chuyện này mà thôi.
Tôi liền cảm thấy chột dạ. Không biết làm cách nào mà Jam bắt được tôi nói dối. Có thể cậu ấy chỉ nói chơi cũng nên. Nhưng chỉ như vậy cũng khiến tôi không tĩnh tâm nổi rồi.
Nhưng trước khi suy nghĩ đến chuyện đó, tôi nên nghĩ xem 2 tuần sắp tới tôi phải làm sao kìa.
Cuộc đời tôi là vô số những lần phải thất vọng. Cho dù có đếm cũng không thể nào đếm chính xác. Hơn thế nữa, tôi chưa bao giờ đạt được những thứ mà tôi hằng mong ước.
Nói thẳng ra thì tôi là người sợ sự thay đổi nhất.
Vì tôi đã thất vọng rất nhiều lần rồi, đến nỗi tôi sợ sẽ phải thất vọng lần nữa.
Nếu tôi không đi, cuộc sống sau này có thể nhàm chán không khác gì 10 năm về trước khi tôi gặp cậu ấy.
Tôi nghĩ đến mức đau cả đầu. Rất nhiều lần tôi nghĩ đến việc không muốn đi tiếp nữa. Muốn nó ngưng lại ở điểm cũ. Nhưng đó là điều không thể. Tôi không có cách nào dừng thời gian lại được.
Giống như nếu tôi không bước tiếp, không dám đối mặt với sự thất vọng.
Cuộc đời tôi sẽ mãi là một nỗi thất vọng không có gì thay đổi.
*
Tôi mở mắt, không biết mình đã lỡ thiếp đi từ lúc nào. Nhận biết lại là lúc nghe thấy tiếng mưa rơi.
Bầu không khí trong xe cộng với tiếng mưa bên ngoài lúc này thật đúng là ru con người ta vào giấc ngủ. Tôi chỉnh ghế ngồi để đầu không đập vào gương như mới nãy trước khi ngắm nhìn một bên mặt của người đang chăm chú lái xe.
"Anh tỉnh rồi à?"
Cậu ấy lên tiếng dù vẫn không hề quay sang phía tôi. Nhưng như vậy cũng tốt. Cho dù cậu ấy quay sang nhìn thì chắc cũng chỉ dõi mắt về phía nghĩa địa cùng tôi thôi.
"Một lát nữa mới tới ạ. Đường cũng hơi xa."
"Mấy tiếng nữa...?"
Tôi hỏi trong lúc cảm giác mơ màng vẫn còn đó. Mắt nhìn chiếc đồng hồ điện tử hiển thị thời gian trên bảng điều khiển của xe.
Tính từ lúc tôi quyết định đi cùng cậu ấy đã hơn 1 tiếng đồng hồ rồi.
Cho dù đã ngồi xe đi thật xa đến vậy rồi, nhưng trong thâm tâm tôi vẫn cảm thấy lưỡng lự. Không dám chắc điều bản thân chọn có đúng hay không.
"Chắc khoảng 2 tiếng nữa. Tại có hơi kẹt xe..."
Jam nói đến đây liền ngừng lại như thể suy nghĩ điều gì đó.
"Dù sao cũng đã rồi, chúng ta ghé vào ăn sáng một chút được không anh?"
Tôi gật đầu đồng ý không suy nghĩ nhiều. Thật ra tôi cũng không có cảm giác đói đến vậy. Ăn hay không ăn cũng không sao. Nhưng dù sao chắc là Jam cũng đói rồi.
Bởi vì suốt dọc đường gần như không có hàng quán nào cả nên khi ngó thấy trạm xăng có quán ăn bên trong, Jam liền cho xe rẽ vào ngay lập tức.
Sau khi đối phương đỗ xe xong, tôi bước xuống xe đi theo cậu ấy. Bởi vì quán này không có phòng riêng như lần trước nên tôi và Jam hầu như không nói gì với nhau ngoài câu hỏi mà cậu ấy thì thầm hỏi rằng tôi có muốn ăn gì không.
Tôi lắc đầu rồi ngồi nhìn cậu ấy ăn trong im lặng. Không phải tôi không muốn ăn nhưng thật sự là rất phiền phức nếu phải ngồi thậm thụt sao cho người khác không thấy.
Sau khi ăn xong, Jam đi vào cửa hàng tiện lợi mua bánh bao. Vừa bước lên xe, Jam liền đặt túi bánh bao xuống ghế ngồi rồi bắt đầu khởi động xe.
Tôi nhìn người đang tập trung lái xe mà không hề đụng đến bánh bao với một sự khó hiểu.
"Không ăn nhanh đi. Lát nó nguội không ngon nữa đâu."
"Cái này em mua cho anh, không phải mua cho em ăn."
Jam nói trong lúc vẫn đang chăm chú nhìn đường phía trước.
"Anh vẫn chưa ăn gì mà không phải sao?"
Bởi vì trong xe có đèn nhang nên bánh bao liền xuất hiện trong tay tôi ngay lập tức. Trong lúc đang ăn, có lẽ vì bầu không khí quá yên ắng hay vì cần gợi chuyện để nói hay sao đó không biết, tôi liền hỏi một câu mà tôi đã thắc mắc trong lòng bấy lâu nay.
"Jam..."
Tôi gọi tên cậu ấy trước khi im lặng một lát, đắn đo không biết có nên hỏi hay không.
"Tại sao... lại quyết định đưa anh đi cùng?"
Nói xong tôi liền nhận ra giọng của mình nhỏ đến nỗi gần như là tiếng thì thầm.
"Nếu em đã không muốn đến đây nữa thì cứ chào tạm biệt rồi đi là xong không phải sao?"
Tôi nín thở rồi nói tiếp.
"Với lại... bình thường chẳng có ai mời ma lang thang về nhà ở như thế này cả."
Thôi nào. Cuối cùng tôi cũng hỏi được điều mà tôi thắc mắc bấy lâu nay rồi.
Ban đầu tôi nghĩ là vì tội nghiệp. Nhưng nghĩ lại thì không phải. Nếu nhìn từ việc Jam nói không thích ai ở cùng thì có thể đối phương phải suy nghĩ kĩ rồi mới rủ tôi.
"Em từng nói với anh là bình thường em không có nhiều bạn thân hay người để em tin tưởng đến vậy."
Jam nói bằng giọng bình thản.
"...Cho nên một khi đã có, em sẽ không muốn vụt mất khỏi tay."
Dù câu nói đó có vẻ chỉ nói vu vơ thôi nhưng tôi hiểu cậu ấy đang nói đến tôi.
Thì tất nhiên rồi. Đằng nào tôi cũng chẳng thể nói cho ai nghe. Mà cho dù có nói được tôi cũng không nói.
Ăn xong bánh bao, tôi nhớ tới một chuyện cũng khiến tôi thắc mắc. Chuyện này là cũng chuyện khiến tôi gúc mắc trong lòng suốt 2 tuần lễ.
"Nhắc mới nhớ... Tại sao lúc đó em lại nói anh nói dối?"
Tôi chưa muốn nhắc đến chuyện họ hàng ngay nên thử hỏi thăm dò trước. Để nếu Jam bắt sai chuyện tôi nói dối thì xem như tôi thoát.
Jam im lặng một lúc lâu như thể đang nhớ lại. Một lát sau cậu ấy mới lên tiếng.
"Thì bình thường dáng vẻ anh lúc nói dối dễ nhìn ra lắm."
Dễ nhìn ra đến vậy luôn hả...?
Tôi ngẩn người ra một lúc, đang chuẩn bị hỏi tiếp thì đối phương đã lên tiếng trước.
"Nhưng em không biết anh nói dối chuyện gì. Nếu anh không muốn nói thì em sẽ không hỏi gì hết."
Jam nói xong liền cho giảm tốc độ lại. Hành động đó khiến tôi lia mắt quan sát cảnh vật bên ngoài. Tôi nhận ra đã gần đến địa phận thành phố.
"Mới đầu em chỉ định nói đùa thôi, không nghĩ anh sẽ giật mình như vậy."
Giật mình chứ sao không... Giật mình đến nỗi tim suýt nữa thì ngừng đập...
Tôi muốn nói ra thành lời luôn nhưng nghĩ lại không nói thì hơn. Nếu không cậu ấy sẽ được đà hỏi tiếp đến mức tôi lỡ miệng tiết lộ chuyện mà tôi nói dối cũng nên.
Sau khi kết thúc cuộc đối thoại, bầu không khí im lặng lập tức bao trùm. Trong suốt thời gian ngồi trên xe đó, tôi không nói thêm gì nữa. Bởi lẽ tôi đang cảm thấy vô cùng háo hức với không khí tấp nập nơi thành thị mà đã từ lâu rồi tôi chưa được thấy, đến nỗi mắt tôi không tài nào dứt khỏi gương.
Đến khi lấy lại được ý thức một lần nữa là lúc Jam tắt máy xong xuôi. Tôi chỉnh ghế ngồi thẳng dậy rồi bước xuống xe đi theo cậu ấy.
Sau khi đi thang máy lên rồi bước tới trước cửa phòng, Jam dùng ngón trỏ ịn lên một chiếc máy kỳ lạ màu đen. Tôi nhìn hành động đó với một sự khó hiểu. Chẳng bao lâu sau, cậu ấy kéo ngón tay ra và rồi cánh cửa tự động bật mở.
Gì thế này... Hệ thống mở cửa kiểu mới bằng cảm ứng à...?
Tôi nhịn không nổi mà thử đưa ngón trỏ lên ịn theo dù biết chẳng ịn được đâu. Trong lúc đang háo hức với điều mới mẻ trước mặt, Jam gọi tôi vào trong phòng.
Ban đầu tôi nghĩ cái máy màu đen trước phòng đã lạ rồi, đến khi bước chân vào thì lại càng cảm thấy kỳ lạ hơn. Căn phòng này vô cùng rộng rãi thoáng đãng. Rộng đến nỗi tôi gần như không nghĩ nó ở trong một tòa chung cư hay gì hết. Giống như là bưng cả căn nhà đặt trong phòng luôn vậy.
Căn hộ chia thành 3 phòng, có phòng khách, phòng bếp và một cái ban công đủ rộng để làm thành một khu vườn.
Có thể vì bình thường tôi không quan tâm đến chuyện căn hộ hay chung cư nên mới nhịn không được mà cảm thấy kỳ lạ.
Jam đóng cửa phòng lại rồi bước tới đứng trước mặt tôi trước khi giải thích ngắn gọn.
"Trong nhà này còn 2 phòng em không dùng đến. Cho nên anh chọn phòng nào cũng được."
"...Cơ mà... cũng không cần phải..."
Trong lúc đang không biết nói gì tiếp, tôi đành đáp lời.
Jam dường như không nén nổi nụ cười với câu nói của tôi.
"Sao thế? Anh muốn ngủ chung phòng với em hả?"
Không biết vì cái gì mà chỉ với một câu nói duy nhất, từ việc định bụng sẽ từ chối vì tôi không cần nhiều đến như vậy, nằm sofa hay ngủ ngồi thế nào cũng được, toàn bộ lời tôi muốn nói như mắc lại.
Tôi cảm thấy hơi xấu hổ với lời nói ban nãy dù đối phương chỉ nói chơi, không hề có ý gì khác. Cho nên để cậu ấy không nhìn thấy tôi đỏ mặt, tôi liền bước đại vào căn phòng gần cửa nhất.
Ngay lúc đó tiếng chuông điện thoại vang lên, Jam để tôi tham quan phòng trong lúc đối phương ra ngoài nhận điện thoại.
Sau khi tham quan phòng xong, tôi ra ngoài ghế sofa ngồi. Có vẻ Jam không muốn tôi nghe thấy nên cố tình ra ngoài ban công nói chuyện.
Dù tôi không nghe thấy chi tiết cuộc nói chuyện nhưng nhìn từ nét mặt của cậu ấy có thể đoán được chắc chắn không phải là chuyện tốt lành gì.
Nói chuyện điện thoại xong, Jam vội vàng ra khỏi phòng, bộ dạng có vẻ gấp gấp đến mức tôi sợ rằng có chuyện không hay đã xảy ra.
Trong lúc Jam đang mở cửa để bước ra ngoài, cậu ấy liền ngừng lại một chút như thể nhớ ra điều gì đó trước quay lại nhìn tôi.
Có lẽ cậu ấy quen ở một mình rồi nên quên mất sự hiện diện của tôi trong căn phòng này.
"Có thể em sẽ về muộn, anh không cần chờ đâu."
Tôi gật đầu tỏ ý hiểu rồi nhìn Jam đi khỏi đó. Bởi vì không biết phải làm gì tiếp theo nên tôi đành đi vào phòng ngủ rồi quăng người lên chiếc giường êm ái.
Có thể vì mệt hoặc vì đã lâu rồi không được hưởng thụ những tiện nghi như thế này mà cuối cùng tôi lại chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.
Đến khi nhận thức lại một lần nữa, tôi mở mắt trước khi phát hiện ra bên ngoài đã là một màu đen kịt.
Tôi bước ra khỏi phòng rồi nhìn ngó xung quanh, mắt nhìn kim dài trên đồng hồ đã chỉ đến con số 9. Bây giờ đã là 9 giờ 30, tôi vẫn chưa thấy dấu hiệu trở về của đối phương. Đồ đạc trong phòng vẫn ở nguyên hiện trạng cũ mà tôi thấy trước đây.
Tôi không có cảm giác đói nên quyết định không ăn gì cả. Sau khi đi dạo quanh căn hộ một lúc, tôi đi xuyên ra ngoài ban công.
Khi nhìn thấy hình ảnh trước mặt một cách rõ ràng, tôi nín thở vì choáng váng với khung cảnh tuyệt đẹp này.
Cũng đã lâu rồi tôi không được ngắm nhìn khung cảnh diệu kỳ như thế này. Trong màn đêm, rất nhiều đốm sáng rực rỡ hiện lên. Cùng lúc đó, bóng tối nhường chỗ cho ánh sáng từ các tòa cao ốc phát ra.
Tôi sải bước đến gần hơn, hai tay đặt trên thành ban công để có nhìn ngắm khung cảnh này rõ hơn.
Sau khi ngắm nghía thỏa thích, tôi lia mắt khỏi cảnh tượng đó, định bụng sẽ quay trở lại phòng.
Không biết vì lý do gì mà trong lúc nhìn, tôi lại nghĩ vẩn vơ tới một chuyện khác.
Kể từ khi đặt chân đến đây, tôi cứ có cảm giác khó chịu. Đó là thứ cảm giác khó chịu không thể giải thích được. Nhưng nó cũng gần giống với cảm giác không an tâm.
Giống như là linh cảm tiên báo sắp có chuyện không hay xảy đến.
🌈🌈🌈
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro