(11)
11.
Đêm đó tôi ngồi đợi lâu ơi là lâu, đến tận nửa đêm vẫn không thấy bóng dáng của cậu ấy đâu. Tôi cứ ngồi đợi như vậy cho đến khi nhịn không nổi mà thiếp đi trước.
Lúc tỉnh dậy tôi đã thấy Jam nằm ngủ trên ghế sofa ngoài phòng khách.
Tôi bước lại gần trước khi giơ tay ra toan chạm vào người cậu ấy. Mới đầu tôi còn tưởng cậu ấy ngủ vì tất cả vô cùng yên ắng. Nhưng chưa kịp chạm vào thì cậu ấy đã mở mắt thức dậy trước.
Thấy cậu ấy tỉnh tôi liền giật bắn người, hai chân tự giác lùi về sau theo phản xạ. Tôi nhanh chóng đảo mắt nhìn đi chỗ khác, không dám chạm mắt giống như vừa làm chuyện sai trái.
"Có gì không ạ...?"
Jam hỏi tôi với giọng mơ màng, bộ dạng giống như người đang buồn ngủ và có thể lăn ra ngủ bất cứ lúc nào. Sau đó đối phương cúi xuống nhìn đồng hồ đeo tay. Jam từ từ ngồi dậy.
"Trời sáng rồi ạ?"
Tôi im lặng trong khi mắt vẫn chăm chú quan sát đánh giá người trước mặt. Jam vẫn mặc bộ đồ của ngày hôm qua, có vẻ không bất ngờ lắm với việc tôi đứng trước mặt. Hoặc có thể cậu ấy đã biết ngay từ đầu rằng tôi đứng đó rồi cũng nên.
"Tối qua em đi đâu thế?"
Tôi hỏi đối phương vì không thể kiềm nén thêm sự tò mò. Thật ra tôi định là sẽ không hỏi gì hết, nhưng mà... Tôi nhìn tình trạng quần áo nhăn nhúm của đối phương và vết tát còn rướm máu trên má.
Đầu tôi xoay mòng mòng một lúc lâu, không nghĩ ra gì hết ngoài việc Jam đi ăn cùng con gái rồi bị tát... Hoặc có thể là chuyện gì đó tệ hơn thế.
Nhưng điều khiến tôi giật mình với tình trạng của người trước mặt là vì tôi nghĩ Jam không giống loại người cặp kè với con gái đến tận nửa đêm vẫn chưa về phòng.
"Không có gì đâu ạ."
Jam nói trong lúc đứng thẳng dậy. Ban đầu tôi còn định bắt lỗi đối phương giống như cậu ấy từng bắt lỗi tôi. Nhưng trông sắc mặt Jam vẫn bình thản, không có gì thay đổi. Giống như thể chuyện tối qua không về nhà rồi có vết tát trên mặt là một chuyện hết sức bình thường.
"Em chỉ thấy hơi mệt thôi. Dù sao thì... để em đi tắm cái đã."
Tôi ừ hử đồng ý trong cổ họng rồi ngồi xuống sofa. Sau đó dõi mắt theo bóng lưng Jam đi vào trong phòng riêng. Là một khoảng thời gian rất lâu trước khi tôi thả lỏng người rồi di chuyển ánh nhìn về lại phía trước mặt.
Nhưng ngay khi nhìn thấy đồ vật ở trước mặt tôi liền câm nín.
Tôi ngồi dậy trước khi bước tới chạm thử vào cái bảng... Ừm, không phải. Nó giống màn hình thì đúng hơn. Tay tôi lỡ đụng phải cái đó với một sự hiếu kỳ và càng hiếu kỳ hơn cả khi thấy nó cong cong gần giống hình chữ U.
Tôi nhịn không nổi mà hít vào.
Đã bao lâu rồi tôi không nhìn thấy những thứ đồ công nghệ như thế này? Lâu lắm rồi. Tất cả thay đổi nhiều đến mức tôi đã tụt hậu hơn so với họ cả một thế giới.
Không phải lúc ở đó tôi không quan tâm đến thế giới bên ngoài. Tôi cũng có để ý mà. Mỗi lần nhìn thấy cái gì lạ tôi cũng đều thích ngắm nghía. Ví dụ như điện thoại di động tôi cũng biết vì hay thấy người ta xài.
Nhưng mà ở đó làm gì có mấy món đồ này...
Tôi sờ nó một lúc trong khi nhướn người lên xăm soi phía sau. Nhìn mẫu mã thì có khả năng cao là TV. Cũng chẳng có gì lạ khi điện thoại còn làm mỏng được như thế kia thì TV cũng không phải là ngoại lệ.
Nhưng tôi chưa từng nhìn thấy TV màn hình cong trước đây nên không nén nổi cảm xúc lạ mắt.
Sau khi ngắm nó một lúc, tôi dịch người sang ngắm cái khác. Trong phòng này có rất nhiều thứ kỳ lạ mà tôi chưa bao giờ nhìn thấy. Chẳng hạn như một cái TV để bàn.
Tôi cũng không hiểu đã có cái to rồi tại sao phải có thêm cái nhỏ... Hay là phòng này có 2 người dùng nên phải chia ra để xem. Nhưng Jam nói là chỉ sống có một mình thôi mà.
Tôi cầm cái TV để bàn lên. Nó vừa mỏng vừa nhỏ. Nhưng trong lúc tôi đang xem xét với một sự hiếu kỳ thì giọng nói của ai đó vang lên.
"Anh đang làm gì vậy?"
Jam hỏi tôi bằng tông giọng thắc mắc. Ngay lúc đó tay tôi liền xuyên qua chiếc TV cỡ nhỏ.
Jam thấy như vậy liền bước tới gần trước khi cúi người nhìn tôi bằng ánh mắt như thể muốn hỏi xem tôi đang làm trò điên khùng gì. Tôi vội rụt tay về ngay lập tức.
"Anh chạm vào đồ vật được à?"
Ừ nhỉ. Tôi quên nói với cậu ấy chuyện này.
Tôi ngước mặt lên nhìn cậu ấy trước khi gật đầu.
"Chạm được chứ. Nhưng phải không có người nhìn thấy cơ."
Jam cúi người nhìn mặt tôi trước khi chuyển ánh nhìn sang bàn tay để kế bên.
"Thật sao? Nhưng em nghĩ không phải vì thế đâu."
"Hả?"
Tôi kêu lên một tiếng với một sự khó hiểu.
"Hồi nãy em đứng nhìn anh lâu ơi là lâu."
Jam nói trước khi bước tới giống như đang định nắm tay tôi. Và rồi nó xuyên qua.
"Lúc em lên tiếng thì mới bị xuyên qua. Cho nên em nghĩ có phải vì anh biết có người nên mới không chạm được không?"
Tôi thử suy nghĩ. Nghĩ tới nghĩ lui thì những điều Jam nói khả năng cao là đúng.
Nhắc mới nhớ... lúc đó tôi không cầm được đồ là sau khi nghe thấy tiếng bà bác.
Tức là nếu tôi muốn chạm vào người nào đó thì phải nhắm mắt hả ta? Nghĩ vậy tôi liền nhắm mắt lại rồi đưa tay ra chạm vào tay của đối phương để kiểm chứng.
Dù vẫn chưa chắc chắn giả thiết của Jam có đúng hay không, nhưng tôi lỡ háo hức trước mất rồi.
Cho đến khi tay tôi chạm vào sự ấm áp truyền tới từ tay đối phương, tôi mới biết rằng mình thật sự có thể chạm vào cậu ấy.
Tôi nhắm mắt rồi cứ nắm tay cậu ấy như vậy, không dám mở mắt lên.
Tôi sợ tất cả sẽ chỉ là một giấc mơ.
Giấc mơ mà khi mở mắt tỉnh dậy sẽ đối mặt với sự thật.
Jam để mặc tôi nắm tay như vậy thật lâu, cho đến khi cậu ấy giơ một tay lên chạm vào khuôn mặt tôi.
Tôi toan mở mắt rồi hỏi cậu ấy có chuyện gì. Nhưng cuối cùng đó cũng chỉ là suy nghĩ. Tôi không có đủ can đảm để phá hủy giây phút này.
"Anh lại khóc rồi..."
Giọng của Jam vô cùng dịu dàng trước khi ngón tay ấy gạt đi giọt nước còn vương trên hàng mi.
Tôi không biết mình khóc từ lúc nào mãi cho đến khi Jam nói. Nhưng việc đó không khác gì thêm dầu vào lửa. Càng được hỏi han, nước mắt của tôi càng chảy cho đến khi hai bên mắt ướt đẫm.
Tôi không thể tìm ra được đáp án rằng vì lý do gì mà tôi lại khóc hay tôi khóc vì cái gì. Không biết tại sao tôi lại thích cậu ấy đến mức này. Chỉ cần được chạm tay một chút xíu thôi mà tôi đã khóc như thể bản thân sống lại lần nữa. Nhưng dù sao đó cũng là một tín hiệu tốt.
Việc chạm được vào người cậu ấy khiến tôi cảm giác như mình được quay trở lại làm người một lần nữa.
Hoặc đôi khi đó có thể là niềm vui, sự đè nén, tất cả cảm xúc giấu kín trong suốt 10 năm qua cũng nên.
Tôi luôn ao ước được chạm vào người cậu ấy. Nhưng nắm tay thôi cũng tốt rồi. Xem như là đã vô cùng thỏa nguyện rồi vì tôi và cậu ấy sẵn đã định không đời nào có thể chạm vào nhau.
Jam buông tay. Giây phút đó tôi liền sợ rằng đối phương sẽ biến mất. Cậu ấy ôm tôi vào lòng thật chặt như muốn dỗ dành rằng không sao đâu. Cơ thể cậu ấy ấm áp vô cùng, đến mức cơ thể lạnh lẽo của tôi cũng được ấm lây.
Cậu ấy ôm tôi thật lâu cho đến khi tôi lấy lại bình tĩnh rồi thu hết can đảm mở mắt lên thì Jam mới không ôm tôi nữa.
Sau sự việc đó tôi hỏi cậu ấy cái đám TV và TV nhỏ nhỏ để bàn đó là gì. Jam làm vẻ mặt khó tin trước khi sắc mặt trở lại như bình thường rồi mỉm cười.
"Đó không phải TV đâu ạ. Nó là computer ..."
Computer ấy hả...
Computer trong trí nhớ của tôi là cái máy vô cùng bự. Người bình thường sẽ không dùng vì nó đắt. Xài cũng khó nữa.
Hình như Jam thấy tôi nhìn chiếc máy đó với ánh mắt khó hiểu nên chạm tay vào phía sau màn hình. Sau đó màn hình bật sáng ngay lập tức.
Ngay khi màn hình vừa khởi động, tôi chỉ biết trố mắt nhìn, không dám tin vào mắt mình.
Tôi biết mình ở trong nghĩa địa đó đã gần 20 năm. Thế giới bên ngoài chắc chắn sẽ phải thay đổi. Nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ nó sẽ thay đổi đến mức này, đến nỗi tôi gần như không bắt kịp.
Giao diện vận hành của computer thay đổi nhiều quá. Đến mức nếu đối phương không nói đó là computer thì tôi cũng không tài nào đoán ra nó là gì.
"Lúc ở nghĩa địa anh không theo dõi tin tức về thế giới bên ngoài hay công nghệ gì sao?"
Jam hỏi tôi trong khi miệng vẫn còn đang mỉm cười. Nhưng không biết tại làm sao mà tôi có cảm giác nụ cười đó mang theo sự cưng chiều hơn là châm biếm.
"Thì lúc ở đó... làm gì có nhà của con người..."
Tôi ấp a ấp úng đáp, cố gắng biện minh cho mình dù những điều tôi nói có là thật đi nữa.
Cho dù có thấy tôi cũng không dám bước vào nhà người ta khi mà nguyên một ông địa ngồi thù lù chắn trước cửa như thế.
Jam nhìn tôi như thể tôi vừa chui ra từ thế giới khác trước khi đối phương nhấn gì đó trên bàn phím rồi sau đó màn hình phụt tắt.
"Chiều nay có lớp, em phải đi học rồi. Có cần em mở sẵn TV để đó không?"
Jam hỏi một cách tốt bụng và nhìn tôi bằng cặp mắt như là... nhìn con nít.
Tôi tránh né để không phải nhìn vào đôi mắt ấy, gật đầu ngay tắp lự mà không cần suy nghĩ. Jam thấy tôi đồng ý liền bước lại bật cái TV màn hình cong lên rồi khoác balô lên vai.
"Vậy tối nay gặp nhé. Còn đồ ăn thì anh muốn ăn gì cũng được."
Sau đó Jam dùng ngón tay nhấn vào bàn phím trên cái máy gắn trước cửa phòng rồi biến mất khỏi tầm mắt.
Tôi nhìn theo cánh cửa được đóng lại trước khi hướng ánh nhìn về phía bàn ăn có cái đèn nhang để trên đó.
Lúc mới đến tôi đã nhìn thấy chiếc đèn nhang này được để sẵn ở đây rồi. Nó được đặt ở 2 chỗ trong nhà là bàn ăn và bàn trong phòng khách. Có thể vì Jam muốn tôi được thoải mái lấy đồ ăn nhất. Nhưng nếu nghĩ theo một hướng khác thì có lẽ Jam đã biết trước thể nào tôi cũng quyết định đồng ý lời đề nghị của cậu ấy.
Đáng sợ quá...
Tôi cũng lờ mờ đoán được Jam bề ngoài thì có vẻ là người ấm áp, nhưng bên trong thật sự đáng sợ hơn tôi nghĩ. Trông thì có vẻ dịu dàng nhưng không hề mềm lòng. Là người lòng dạ sắt đá thì đúng hơn. Đã quyết làm gì thì phải làm cho bằng được.
Cứ nhìn chuyện Jam chia tay bạn gái một cái rụp vì không giữ lời hứa mà không hề thấy mủi lòng hay muốn quay lại thì biết.
Hơn thế cậu ấy còn thông minh, nhìn thấu người khác, biết rõ mình phải đối xử như thế nào với những đối tượng nào. Nghĩ đến đây tôi liền cảm giác hơi nổi da gà một chút. Kí ức lúc cậu ấy nói với tôi rằng tôi không biết nói dối lại ùa về trong tâm trí.
Dù tính cách của Jam có hơi đáng sợ nhưng tôi lại không hề có cảm giác sợ hãi.
Có thể là vì kể từ giây phút trót đem lòng thích cậu ấy, tôi đã quyết tâm rằng dù con người cậu ấy có khác với những gì tôi nhìn thấy thế nào thì tôi vẫn sẽ thích cậu ấy như vậy.
Tôi nhấc thanh chocolate từ trong rổ đặt trên bàn ăn lên. Sau đó thanh chocolate liền xuất hiện trong tay tôi, còn thanh chocolate thật thì vẫn nằm trong rổ.
Lần này tôi thử nhấc thanh chocolate thật lên thêm một lần nữa nhưng dù cho tôi có cố gắng đưa vào miệng ăn đến đâu, nó vẫn xuyên qua cơ thể tôi.
Cuối cùng sau những nỗ lực vô vọng, tôi đặt lại thanh chocolate vào trong rổ rồi nhấc thanh chocolate linh hồn lên ăn... Gọi như thế này có được không nhỉ? Nhưng tôi không nghĩ ra từ nào khác để gọi hết.
Ăn xong rồi lại ra ghế sofa ngồi xem TV màn hình cong. Tôi chăm chú theo dõi hình ảnh trong TV thật lâu. Hay thật... Thời trước tôi xoay ăng ten gần chết mà chỉ rõ được một chút là nó lại nhòe như cũ.
Tôi ngồi xem TV một lúc lâu, cùng lúc đó nhớ về những chuyện tốt đẹp của ngày hôm nay.
🌈🌈🌈
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro