(21)

21.

Tôi trợn tròn mắt sau những lời của cậu ấy trước khi cố gắng lấy lại tinh thần rồi hỏi lại một lần nữa một cách điềm tĩnh.

"Là sự thật đúng không?"

"Em không nói dối anh đâu."

Jam trả lời tôi, không dám nhìn vào mắt tôi như thể đang cảm thấy có lỗi.

"Anh còn nhớ chuyện em cãi nhau với bố không? Bố muốn em kết hôn sau khi tốt nghiệp nhưng em phản đối vì cảm thấy như vậy quá nhanh."

Cậu ấy nói đến đây tôi liền cảm giác như lồng ngực bị thụi một cú thật mạnh, hơi thở trong phút chốc đều tan biến, trong tâm trí là vô vàn những sự việc kỳ lạ xảy ra dồn dập, chớp nhoáng đến mức khó tin.

"Đừng nói là lúc em đi nước ngoài..."

Ban đầu tôi cứ nghĩ mùi nước hoa ngọt ngào như hương hoa ấy là từ người cậu ấy. Nhưng những gì Jam vừa nói khiến tôi bắt đầu hiểu ra và xâu chuỗi lại tất cả sự việc.

"Em đi Mỹ là để gặp cô ấy. Và em cũng hộ tống cô ấy về đây luôn."

Tôi hít vào một hơi, trong đầu suy nghĩ tới những sự việc kỳ lạ xảy ra ở thác nước đó trước khi cố gắng điều chỉnh để giọng nói không run rẩy.

"Tức là lý do em đi biển..."

"Em định chụp hình tham khảo địa điểm để tổ chức pre-wedding. Nhưng một phần em cố tình rủ P'Film đi cùng là vì em muốn tặng quà cho anh."

Không biết vì sao dù tôi đang rất đau lòng nhưng lại không thể nào bật khóc, cổ họng tắc nghẽn như thể bị ai đó bóp, đầu óc trống rỗng đến mức chỉ việc tập trung tâm trí để nói một câu thôi cũng rất khó khăn.

Tôi cố gắng nhìn thế giới theo hướng tích cực rằng có thể nào đây là một cuộc hôn nhân cưỡng cầu. Nhưng nếu đó thật sự là hôn nhân ép buộc, có lẽ Jam đã trốn tránh và cắt đứt liên lạc với bố từ lâu rồi.
Nghĩa là đó thật sự là ý muốn của cậu ấy...

Bầu không khí trong xe lập tức rơi vào tĩnh lặng. Hơi thở của tôi bắt đầu ngắt quãng, hai tay bấu chặt nhau hòng giải tỏa bớt đi sự bất ngờ và cố gắng tập trung tâm trí để nhanh chóng sắp xếp câu chữ trong đầu.

Lạ là tôi lấy lại bình tĩnh nhanh hơn mình nghĩ dù phải đối mặt với sự thật ập tới không báo trước như thế này.

Có thể vì tôi vốn là người điềm tĩnh nên khi gặp chuyện thế này tôi chỉ có thể tự nhủ trong đầu hết lần này đến lần khác rằng mình phải thật bình tĩnh.

"Vậy..."

Tôi nặn ra từng chữ một cách khó khăn.

"Nó liên quan đến anh như thế nào..."

"Nếu em kết hôn, em sẽ không thể đưa anh đến ở cùng."

Jam nói với tôi bằng giọng nhỏ nhẹ.

"Ban đầu em muốn đưa anh đi cùng luôn. Cho dù có kì quặc nhưng em không muốn bỏ anh lại."

Tôi đang suy nghĩ không biết mình nên đau lòng hay vui mừng vì cậu ấy nghĩ cho tôi như thế này.

Dù lời nói của cậu ấy có phũ phàng nhưng đó là sự thật. Nếu lỡ kết hôn thì việc cậu ấy đưa tôi đi cùng quả là một chuyện lạ đời. Cô dâu nào thì cũng không thể chấp nhận.

Tôi biết dù thế nào một ngày kia Jam cũng phải cưới vợ, nhưng trong thâm tâm vẫn tự lừa dối bản thân rằng tất cả sẽ vẫn như cũ và mối quan hệ này sẽ kéo dài mãi mãi.

Nhưng điều đó là không thể... khi mà hai từ "mãi mãi" ngay từ đầu đã không tồn tại.

"Vậy... phải làm gì tiếp theo đây?"

Tôi hỏi ngược lại cậu ấy, cố gắng bình tâm lại nhất có thể dù trong lòng như có lửa đốt, cổ họng như có cái gì đó mắc lại. Chỉ việc mở miệng nói thôi cũng khó khăn.

"Em một mình suy nghĩ trong suốt mấy ngày thế mà hôm nay lại nói ra với anh, tức là đã tìm được đáp án rồi phải không?"

"Em có câu trả lời rồi ạ. Nhưng em nghĩ nên để cho anh là người quyết định. Vì đây là chuyện của anh mà."

Jam nói xong thì ngừng lại một lúc. Câu nói tiếp theo của cậu ấy càng khiến tôi sững sờ.

"Anh muốn ở lại đây hay muốn trở về ạ?"

Tôi không thể trả lời cậu ấy...

Không biết bao nhiêu lần, lý trí bảo tôi phải trở về, song tình cảm lại bảo tôi phải ở lại đây.

Nếu tôi trở về đồng nghĩa với việc tôi phải chịu đựng cuộc sống vô định như 10 năm về trước. Song có lẽ tôi không cách nào sống cuộc đời như vậy được nữa. Nhưng nếu lựa chọn ở lại đây thì cũng đồng nghĩa với việc tôi phải chứng kiến cảnh cậu ấy kết hôn với một ai khác mà tôi không hề biết.

Lần này tôi cảm giác mình như đang đứng ở giữa cây cầu sắp đứt, chọn đi đường nào cũng nguy hiểm không khác gì nhau.

Tôi không suy nghĩ được gì nên không thể có được câu trả lời ngay lập tức. Dường như ngay cả cậu ấy cũng ngầm hiểu nên hối thúc hay hỏi lại.

"...Anh có tình cảm gì với em không?"

Bỗng nhiên Jam lại hỏi một chuyện không liên quan. Không biết có phải vì cậu ấy nhìn ra được tâm tình của tôi không nên mới hỏi như vậy. Nhưng tôi né tránh ánh mắt của cậu ấy rồi nhìn ra ngoài xe.

"Ý em là tình cảm theo kiểu nào?"

"Tình cảm theo kiểu đồng điệu tâm hồn ấy ạ."

Tôi muốn bật cười với câu nói của cậu ấy.
Trong lòng tôi muốn hét lên rằng "có chứ! Thậm chí anh còn gắn bó với em nhiều đến mức không rút lui được nữa rồi", song đó cũng chỉ tồn tại trong suy nghĩ mà thôi. Nhìn mặt cậu ấy tôi còn chẳng dám nữa là.

Jam thông minh nhưng cũng tàn nhẫn với tôi lắm.

Jam khiến tôi cảm giác muốn gắn bó đến mức không dám rời xa. Đến khi thấy đủ rồi thì lại nói rằng sẽ kết hôn. Sau đó thì bắt tôi chọn xem nên đi con đường nào.
Để cho tôi tự do ư? Làm như tôi có quyền lựa chọn hay chỉ đạo mọi thứ trong khi cậu ấy biết rõ tôi sẽ chọn cái gì.

Cuối cùng tôi cũng bị cuốn theo con đường theo ý của cậu ấy mà thôi.

"Ở cùng nhau mấy tháng trời, nếu bảo không thì là nói dối."

Tôi cố gắng trả lời một cách chung chung nhất dù thật ra tôi muốn kéo cổ áo cậu ấy lại rồi hét vào mặt cậu ấy tất cả suy nghĩ trong tôi.

Nhưng nói ra rồi thì sẽ thay đổi được gì chứ.

Trả lời như vậy không khác nào tự giết mình. Cậu ấy sắp kết hôn rồi, không màng hậu quả mà nói ra như thế chỉ tổ khiến cả hai bên khó xử.

Tôi bực bội với chính mình bị khùng điên thế nào mà lại không dám nói ra.

Nếu được tôi muốn có đủ dũng cảm để nói ra những lời giữ chân cậu ấy, bày tỏ cảm xúc thật sự trong lòng. Thế nhưng tôi lại sợ nếu nói ra Jam sẽ nhìn tôi như thế nào. Nếu nói ra liệu cậu ấy xử sự như thể tôi chưa từng tồn tại hay không.

Nỗi sợ hãi là thứ cản trở khiến tôi chỉ có thể im lặng.

"P'Film..."

Jam gọi tên tôi bằng tông giọng dịu dàng, không biết vì cảm thấy có lỗi hay vì chính cậu ấy cũng có tình cảm với tôi.

"Anh buồn ngủ rồi. Anh ngủ đây."

Tôi cắt ngang cậu ấy trước khi nhắm mắt lại. Cảm giác khó chịu và đau nhói trong lồng ngực khiến tôi chẳng thể suy nghĩ nên đành hi vọng nếu như nhắm mắt và có thể quên hết đi những chuyện vừa xảy ra được thì hay biết mấy.

Nhưng kỳ lạ là tôi không tài nào nhắm mắt được trong khi bình thường tôi toàn ngủ trên xe suốt. Thế nên tôi chỉ đành khép hờ mắt rồi lắng tai nghe tiếng mưa rơi.

Cùng lúc đó, nước mắt thi nhau chảy xuống từ khoé mi, mãi cho đến khi 2 bên má tôi ướt đẫm.

...

Về đến nhà đã là giữa trưa, tôi xin phép vào phòng nghỉ ngơi với lý do ngu ngốc đó là mệt trong người nên muốn đi nghỉ. Nhưng có lẽ Jam cũng nhìn ra được tôi muốn tránh mặt nên không nói gì thêm.
Lúc ở trước mặt cậu ấy tôi không dám khóc hay biểu hiện bất cứ gì ra, song vừa bước vào phòng ngủ một cái tôi liền cảm giác muốn chết thật sự.

Sau đó tôi cứ khóc mãi không thôi.

Tôi không nhớ đã bao lâu rồi mình không khóc được khóc như thế này.

Không phải là tôi chưa từng khóc hay chưa từng thất vọng, có chăng là cảm giác hụt hẫng và sầu não đến mức chẳng biết làm gì ngoài việc bật khóc.

Ngày hôm đó tôi gần như chẳng còn sức lực hay cảm giác muốn làm gì cả. Tôi nhốt mình trong phòng gần cả ngày cho đến khi cảm thấy khá hơn. Tối đó lúc ra khỏi phòng tôi nhìn thấy đồ ăn đặt trên bàn được bọc lại bởi một lớp màng bọc thực phẩm.

Tôi bước tới ngồi xuống ghế rồi bắt đầu ăn, trong đầu lúc nào cũng nghĩ tới nếu lỡ ngày mai chạm mặt cậu ấy thì tôi nên xử sự thế nào mới phải.

Cảm giác lo sợ, bức bối chợt trào dâng khiến tôi không thể suy nghĩ gì.

Nhưng ngày tiếp theo thái độ của Jam đối với tôi vẫn như cũ. Cậu ấy từng cư xử với tôi thế nào thì vẫn cư xử với tôi như vậy. Như thể những chuyện ngày hôm qua đều chưa bao giờ xảy ra.

Thật sự thì tôi nên vui mừng mới phải. Nhưng tôi lại cảm giác khó chịu và buồn bực đến nỗi không biết làm gì.

Hành động của cậu ấy mà tôi từng nghĩ là ấm áp giờ lại trở thành sự khách sáo và miễn cưỡng khiến tôi càng cảm thấy khổ sở mỗi khi nghĩ đến việc thật ra cậu ấy không hề có tình cảm gì với tôi ngay từ đầu.

Tôi cố gắng cư xử như bình thường nhất có thể nhưng không được. Mỗi lần nói chuyện, thay vì nhìn vào mắt nhau thì bây giờ tôi lại chọn nhìn chỗ khác để phân tán sự chú ý. Sau 3 tháng tôi mới bắt đầu học cách chấp nhận những việc đã xảy ra và nhìn thẳng mặt cậu ấy.

Tôi cười đùa trở lại với cậu ấy như cũ, làm như thể trước đây chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Nhìn từ bên ngoài thì có lẽ quan hệ giữa chúng tôi đã hoàn toàn trở về như trước.
Song có những cảm xúc không thể nào trở lại như cũ được nữa rồi.

...

Một ngày nọ Jam mở lời rủ tôi ra ngoài cùng.

Tôi đồng ý ra ngoài theo lời đề nghị. Thế nhưng ngay khi đến nơi tôi liền hiểu ra cậu ấy có việc gì. Tôi nhịn không nổi mà thở dài.

Biết vậy không đi còn hơn.

Tôi nhìn tiệm áo vest trước khi theo chân cậu ấy bước vào. Nếu tôi đoán không lầm thì có lẽ Jam đến thử đồ cưới nhưng lại không dám mở miệng hỏi để kiểm chứng suy nghĩ đó. Tôi cũng chẳng muốn đụng chạm đến chuyện kết hôn của cậu ấy làm chi để thêm đau lòng.

Vì trước đó cửa tiệm còn một cái hẹn nữa nên nhân viên dẫn tôi và Jam vào trong phòng chờ ngồi đợi trước khi gấp rút chạy ra ngoài.

Khi phòng chỉ còn lại hai người, tôi mới lên tiếng.

"Người con gái mà em sắp kết hôn là ai vậy?"

Tôi chưa từng hỏi Jam về chuyện của người mà cậu ấy sắp kết hôn cùng, không hẳn vì không có cơ hội mà còn vì cả hai chúng tôi luôn tránh nhắc đến vấn đề này.

Mãi cho đến khi chủ đề này được khơi lại một lần nữa là lúc cậu ấy đi thử đồ đây.

"Là một cô gái thông minh."

Jam dừng lại suy nghĩ một lát rồi nói tiếp. Có vẻ câu trả lời của cậu ấy hơi lệch trọng tâm với câu hỏi của tôi.

"Cô ấy là con gái của chủ công ty nhập khẩu đồ điện tử ạ."

Tôi hơi nhíu mày nhưng cũng không hỏi gì thêm vì dù có hỏi thì tôi cũng chẳng biết.

"Vậy hôm nay sao lại rủ anh tới đây? Có mục đích gì?"

"Em muốn anh chọn giúp em."

Jam nói trước khi cầm cuốn sách hình đồ vest bên cạnh lên xem.

"Anh thấy bộ nào đẹp?"

Tôi ngẩng mặt lên nhìn cậu ấy với cảm giác lạ lẫm, không biết nên cảm thấy cay đắng hay muốn khóc nữa.

Chắc không có ai điên khùng đến mức đi chọn đồ cưới cho người mình thích để người ta cưới một người khác như tôi nữa đâu.

"Tự chọn đi. Lớn rồi, tự quyết định được mà."

Tôi nói nhưng mắt vẫn không rời khỏi cuốn album hình.

"Mấy tháng nữa là cưới vợ rồi không phải sao? Em không còn là cậu nhóc như hồi anh gặp lần đầu tiên nữa đâu nhé."

Tôi nói với cậu ấy nhưng cũng giống như tự nhắc nhở chính mình.

"Nhưng em muốn anh là người chọn."

Jam nhắc lại câu nói ban nãy trước khi nhìn thẳng vào mắt tôi.

Tôi sững lại một lát vì bị nhìn chằm chằm đến mức đành phải cụp mắt xuống nhìn hình trong sách.

"Bộ màu đen đơn giản này thế nào?"

"Vậy em lấy cái này."

Jam nói trước khi đóng sách lại rồi lôi điện thoại ra bấm như thể không thèm quan tâm nữa. Nếu mấy tháng trước tôi không nói chuyện với cậu ấy về vấn đề kết hôn thì có lẽ tôi còn tưởng Jam đang đi thử đồ cho người khác chứ không phải mình.

Tôi nhìn cậu ấy với một sự khó hiểu trong một lúc rồi hỏi.

"Có âm mưu gì không vậy? Sao anh phải là người chọn?"

Bình thường tôi chưa bao giờ thấy cậu ấy miễn cưỡng tôi như thế này. Cho nên ban nãy khi bị cậu ấy thúc ép tôi liền nảy sinh mối nghi ngờ kỳ lạ.

"Thì vì anh hiểu em nhất."

Jam ngừng chơi điện thoại rồi quay sang nhìn tôi khi bị hỏi.

"Nếu cần ai giúp chọn cái gì đó, em sẽ để anh là người giúp."

Nghe xong câu trả lời đó tôi không hỏi gì thêm nữa. Dù tôi muốn đáp lại rằng "vậy còn chuyện kết hôn thì sao?" nhưng sực nhớ ra rằng mình chẳng có tư cách để được lựa chọn đến mức đó. Mặt khác, cậu ấy cũng chưa bao giờ hỏi ý kiến tôi trong chuyện quyết định về vấn đề này.
Nghĩ đến đây tôi bắt đầu muốn biết xem rốt cuộc chúng tôi đang ở tình trạng quan hệ nào.

Hoặc có lẽ ngay từ đầu mối quan hệ này đã không thể nào gọi tên.

🌈🌈🌈

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro