(4)

4.

Mùa Thanh minh kết thúc, tôi lại ra ngoài dạo chơi. Dù đã đi đến mức chán luôn rồi nhưng tôi lại không nghĩ ra cách nào để có thể đi xa hơn thế.

Dù làm một linh hồn thì chạy cỡ nào cũng không mệt thật đấy, nhưng cứ chạy như thế trong một khoảng thời gian dài khiến tôi cảm thấy nản chí với con đường ở phía trước.

Sau khi ra khỏi khu nghĩa địa, tôi ngồi thụp xuống đất rồi nhìn về phía ngôi chùa cách đó rất xa.

Những lúc vắng người tôi thích ngắm cảnh vật ở đây nhất. Dù đất đai có cằn cỗi, bề mặt phủ toàn sỏi đá nhưng việc ngồi ngắm mặt trời mọc quả thật là vô cùng tuyệt vời.

Tôi bó gối, mắt nhìn theo từng tia nắng đang chiếu rọi trước khi úp mặt vào hai bên gối, cố gắng quên hết những chuyện phiền nhiễu.

Được một lúc tôi cảm giác như mình đã chìm vào giấc ngủ từ lúc nào không hay.

Dẫu trở thành linh hồn rồi thì sẽ không còn buồn ngủ nhưng việc cứ thức mãi khiến tôi cảm giác không quen cho lắm. Cho nên nếu có thể tôi liền tranh thủ cơ hội để chợp mắt.

Trong lúc đang suy nghĩ vu vơ, bên tai vang đến tiếng động cơ xe đang tiến tới gần. Tôi đứng dậy để nhìn chủ nhân của tiếng động kia.

Nhưng khi nhìn thấy tiếng động kia phát ra từ cái gì, hai mắt tôi liền mở to hết cỡ như không tin vào mắt mình.

Chiếc xe đó nó...

Tôi chạy đến gần để chắc rằng bản thân không nhìn nhầm. Và quả đúng như những gì tôi thấy. Mắt tôi đã không nhìn nhầm. Chiếc xe đó là chiếc xe duy nhất tôi nhìn thấy trong 4 năm qua.

Nhưng là tại sao...

Bây giờ đâu phải mùa của tiết Thanh minh. Giờ thậm chí mới là giữa năm. Dù không biết vì sao gia đình của thằng bé đó lại đến đây nhưng tôi cũng rất vui mừng.

Ban đầu tôi định chạy theo nhưng nghĩ lại thì có lẽ tôi chạy không nổi bởi lẽ tôi đâu phải người thường xuyên vận động. Cho nên tôi quyết định thay vào đó sẽ về lại mộ ngồi chờ.

Không lâu sau xe cũng dừng lại bên đường. Thằng nhóc đó bước xuống xe.

Sau đó thằng nhóc đó đóng cửa xe lại, trong tay cầm theo một túi đồ. Xe lăn bánh mà không có ai xuống theo.

Ơ...

Tôi chớp mắt dõi theo chiếc xe chạy ngày một xa, trong lòng không nén nổi sự tò mò với sự việc xảy ra trước mắt. Dù cậu nhóc trước mặt đã 14 tuổi, không còn 10 tuổi như lần đầu gặp nhưng đang yên đang lành lại lái xe bỏ con nít ở đây một mình mà không có ai đi theo vậy hả?

Sau khi nhìn chiếc xe đó đi xa khuất khỏi tầm mắt, tôi di chuyển ánh nhìn thấp xuống để quan sát thằng nhóc với sự lo lắng.

Cho dù là có tôi, nhưng nếu lỡ may xảy ra chuyện gì khẩn cấp hay nguy hiểm tôi đều không có khả năng làm hay giúp gì được.

Nhưng có một chuyện đáng lo hơn thế...

Gương mặt của thằng nhóc đó đượm nét buồn bã, cặp mắt đỏ hoe và sưng húp như vừa khóc. Nhìn thế nào cũng biết chắc chắn đã có chuyện xảy ra.

"Em có sao không?"

Tôi hỏi giọng lo lắng, một tay vò đầu an ủi, tay còn lại lau nước mắt cho nó theo thói quen dù nước mắt có rớt xuyên qua tay tôi đi chăng nữa.

"Mẹ của em mất rồi."

Tôi sững người.

Bộ dạng của đối phương như thể cố gắng kiềm nén cảm xúc lại để không bật khóc trước mặt tôi dù giọng nói run rẩy như chiếc ly thủy tinh sắp vỡ.

Hồi còn bé tôi cũng cùng một lúc mất đi cả bố lẫn mẹ. Vậy nên tôi hiểu được cảm giác đó nó đau đớn như thế nào.

"Anh giúp... nói chuyện với mẹ em được không? Em sợ mẹ cô đơn."

Thằng bé đó vừa nói vừa cúi gằm mặt để lau đi dòng lệ còn vương trên khoé mắt như muốn đè nén nỗi đau xuống.

"...Mẹ vốn là người hay cảm thấy cô đơn... Nếu được, em muốn nhờ anh chăm sóc mẹ giúp em."

"Được chứ."

Tôi nhận lời rồi ôm chặt người kia vào lòng, sau đó xoa lưng vỗ về người đang khóc dù vẫn chưa chắc chắn mình có thể nhìn thấy mẹ của đối phương hay không.

"Đừng khóc nhé. Nhìn thấy em mạnh mẽ thì mẹ mới an tâm."

"Em... sẽ cố."

Đối phương nói trong lúc núp mặt vào vai tôi.

Tôi ôm đối phương thật chặt, lòng không nhịn được mà vui sướng khi đối phương tin tưởng và ôm lại tôi.

Ôm lại tôi hả?

...Khoan đã...

Có lẽ tôi sẽ không ngừng bàn tay xoa lưng vỗ về kia cho đến khi thằng nhóc đó thôi khóc và chỉ còn lại tiếng sụt sùi. Sau khi chắn chắn cơ thể trong vòng tay thật sự đã ổn hơn thì tôi mới tách người ra để nhìn rõ mặt đối phương.

"Em nhìn thấy anh thật đúng không?"

Tôi hỏi đối phương với vẻ mặt nghiêm túc.

Quá là trùng hợp rồi, cả biểu cảm lẫn lời nói.

Rõ ràng là đối phương nhìn thấy tôi!

Thằng nhóc đó nhìn mặt tôi trước khi gật đầu thừa nhận trong im lặng.

Tôi lập tức trầm ngâm, khuôn mặt nhăn nhó đến mức khó coi. Nếu có cái gương ở trước mặt, có lẽ tôi đã tự bật cười với chính mình ngay lúc này rồi.

"Vậy tại sao..."

Tại sao trước giờ lại làm như không nhìn thấy...

Câu hỏi đó mắc lại ngay cổ. Tôi không muốn nói thẳng ra rằng thời gian qua diễn xuất của thằng bé trơn tru đến mức tôi nhìn không ra. Cuối cùng làm ra những chuyện ngu ngốc như ôm ấp chỉ vì tưởng rằng đối phương không nhìn thấy.

Sự thật là tôi không muốn thừa nhận mình bị một đứa nhóc hơn 10 tuổi lừa thì có...

"Xin lỗi..."

Đối phương nói, mặt cúi gằm, nét mặt buồn bã đến mức tôi liền có cảm giác mình mới là người có lỗi.

"Hồi trước em từng gặp người giống anh."

Tôi trợn tròn mắt sau khi nghe câu nói đó, vừa cảm thấy ngạc nhiên vừa cảm thấy vui sướng. Có thể là vì trước đây chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có người giống tôi. Tôi lập tức hỏi đối phương trong sự sung sướng.

"Nghĩa là người cũng là linh hồn giống anh hả?"

"Ừm. Em từng gặp hồi em 7 tuổi. Lúc đó em nói chuyện được một lúc vì tưởng chị ấy là người thì bị bố nhìn thấy. Bố hoảng hốt rồi gọi thầy cúng đến đuổi chị đó đi."

"Vậy người đó ra sao rồi?"

"Em... em cũng không biết chị ấy chết rồi hay vẫn còn sống vì từ đó bố không cho em đến chỗ đó nữa."

Tôi gật đầu cảm thông với câu nói đó. Bắt đầu thấu hiểu sự tình câu chuyện hơn. Nếu để bố của thằng bé nhìn thấy tôi nói chuyện với nó, đối phương sẽ không thể đến đây nữa.

"Em tên là gì?"

Tôi hỏi một câu phá tan bầu không khí tĩnh lặng. Ít ra nói về chủ đề khác có lẽ sẽ khiến chúng tôi quên đi những chuyện không vui.

Thêm nữa nếu được, tôi muốn biết tên của người mình thích.

Quen biết nhau 4 năm, chưa kể còn phải lòng người ta mà lại không biết tên của người thương thì có hơi lạ.

"Em tên là Jamwa Rachata. Nhưng gọi tắt là Jam cũng được vì bạn bè em hay gọi như thế."

"Sinh tháng 12* hả?"

(*)tên nhân vật có nghĩa là tháng 12

Tôi hỏi lại đối phương. Thằng nhóc lắc đầu phủ nhận.

"Không phải. Em sinh tháng 4. Mẹ em muốn đặt tên theo tháng nhưng bố em không thích mùa hè cho nên đặt là Jamwa."

Jam nói xong tôi liền im lặng một lúc lâu làm thằng bé bắt đầu cảm thấy khó xử nên hỏi tiếp.

"Còn anh tên là gì?"

"Film Thanapat."

Tôi đáp lại sau khi thoát khỏi mớ suy nghĩ bòng bong. Lúc đó tôi nở một nụ cười khi nghĩ tới một chuyện.

"Giống nhau rồi. Anh sinh tháng 12 nhưng vì mẹ anh thích mùa hè hơn nên đặt là Film*."

(*)ở đây tác giả chơi chữ, tên của nhân vật nếu thêm một ký tự cuối vào sẽ có nghĩa là tháng 4.

"Đỉnh thật. Ngoài ý nghĩa của tên giống nhau rồi, em và anh còn thích ăn đồ giống nhau nữa."

Thằng nhóc nói với giọng phấn khích.

Không biết vì cái gì mà khi nghe được câu nói đó, lồng ngực bỗng nhói lên từng đợt như thể tôi vẫn còn sống. Trái tim đập mạnh đến mức tai tôi có thể nghe rõ mồn một, song tôi cố niệm chú để bản thân bình tĩnh hơn bằng hai chữ "đi tù".

Và dường như nó có tác dụng vì không lâu sau đó tất cả triệu chứng bắt đầu trở lại bình thường như cũ.

"Như thế này giống y như là định mệnh nhỉ, anh có nghĩ như vậy không?"

Tôi đáp lại câu nói đó bằng một nụ cười. Từ việc dặn lòng phải bình tĩnh bằng hai chữ "đi tù", tôi lập tức quẳng từ ấy ra thật xa khỏi suy nghĩ.

Đi tù thì đi tù. Dù sao tôi cũng chết rồi, cũng chẳng ai bắt phạt được. Với lại trước giờ tôi chưa từng dành tình cảm tốt đẹp cho người nào cả nên cũng chẳng cảm thấy có lỗi nếu lỡ may nảy sinh tình cảm với ai đó.

Đối phương nhắc tới chuyện món khoái khẩu khiến tôi càng thêm ngờ ngợ về chiếc bánh tart chocolate. Khi ấy tôi quyết định tin đối phương không thể nhìn thấy tôi cũng vì chuyện đó.

"Cơ mà chuyện của 3 năm về trước..."

Tôi nói lấp lửng như không dám chắc liệu đối phương có còn nhớ hay không. Thấy thằng nhóc nhìn với vẻ mặt khó hiểu tôi liền giải thích thêm.

"Khi ấy em hỏi anh thích gì rồi tỏ vẻ tiếc nuối. Sau đó chạy đi lấy bánh tart chocolate cho anh. Tại sao em lại có nét mặt tiếc nuối vậy ngay lúc đó?"

Đối phương ra chiều suy nghĩ một lát trước khi ồ lên một tiếng.

"Tart chocolate đó là mẹ em mua cho làm quà sinh nhật."

Jam trả lời bằng tông giọng nuối tiếc khi nhớ về chuyện quá khứ.

"Em mới ăn được có một miếng thì đem cho anh."

Sau khi nghe vậy, tôi liền cảm giác tội lỗi. Nếu biết bánh đó là quà sinh nhật tôi đã từ chối rồi.

"Xin lỗi."

Tôi nói bằng chất giọng dịu dàng hơn mọi khi.

"Nếu có gì muốn anh giúp cứ nói nhé. Xem như là quà đền đáp."

"Không sao. Em không giận anh đâu mà. Hơn nữa anh nói chuyện với em cũng xem như giúp rồi."

Thằng bé đáp lời trước khi mỉm cười an ủi tôi. Bất thình lình tiếng xe đang đi tới lớn dần hơn.

"Hình như bố tới rồi. Nếu vậy em đi trước đây."

Tôi gật đầu đồng ý rồi nói ra điều bản thân đang lo lắng.

"Bố sẽ không biết em nhìn thấy anh chứ?"

"Không đâu."

Đối phương trả lời trong lúc đi tới đặt đồ trên bệ, sau đó thắp nhang rồi vẫy tay chào tạm biệt tôi.

"Xe ở xa, bố không biết hai chúng ta nói chuyện đâu."

Nghe vậy tôi cảm giác nhẹ nhõm hơn hẳn trước khi vẫy tay chào lại. Thằng nhóc đó lên xe rồi, cùng lúc đó tôi mới thở dài rồi ngả người nằm trên nóc mộ.

Không biết là vì vui mừng, nhẹ nhõm hay vì cảm giác có thêm hi vọng mà tôi chợt sinh ra cảm giác yên tâm mà trước nay chưa từng có.

Ít nhất việc trở thành một linh hồn cũng không phải lúc nào cũng tệ.

Cho dù nó có thể có nhiều hạn chế nhưng chính nhờ nó mà tôi đã gặp được cậu ấy.

Tôi ngắm nhìn bầu trời một lúc lâu trước khi nhắm mắt lại. Tiếng gió xào xạc bên tai như biến thành tiếng nhạc du dương đưa tôi vào giấc ngủ.

*

Nhưng sau sự kiện ngày hôm đó.

Năm tiếp theo tôi không còn thấy cậu ấy nữa.

🌈🌈🌈

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro