(7)
7.
Tôi dành thời gian rất lâu trước khi tự nhủ với lòng phải bình tĩnh và không được khóc nữa.
Ngay khi biết mình lỡ khóc mà không hề nhận ra, nước mắt liền chảy như nước tràn bờ đê, như thể toàn bộ sức chịu đựng hoàn toàn sụp đổ.
Tôi chết rồi, cho nên không nên thấy đau mới phải.
Nhưng lạ làm sao tôi cứ cảm thấy nhức nhối trong lồng ngực từ lúc nãy. Cho dù có cố gắng hít thở hay tự nhủ với lòng phải bình tĩnh ra sao, cảm giác đau vẫn còn đó và nước mắt vẫn cứ rơi.
Suốt thời gian qua tôi đã cố tìm việc gì đó làm để quên đi nỗi đau này, để không phải nhớ đến chuyện ngày hôm đó. Có thể do trước đây tôi vốn là người hay lo nghĩ. Phàm là những chuyện cần phải nhọc lòng tôi càng không thể nào thôi suy nghĩ.
Không biết tôi đã dành tổng cộng bao nhiêu thời gian cho việc suy nghĩ. Tôi không thể ngừng nghĩ đến chuyện này, song càng nghĩ đến nó tôi lại càng đau buốt trong lồng ngực không thở nổi. Nhận thức lại lần nữa thì đã là mùa hè. Tôi tốn thời gian để suy nghĩ đến mức bắt đầu để ý tới thời gian bên ngoài là khi xuất hiện âm thanh nhộn nhịp của những dòng người tấp nập. Một mùa Thanh minh lại đến. Tôi chăm chú ngồi đợi cậu ấy dù trong lòng vẫn không khỏi ủ rũ với chuyện xảy ra vào năm ngoái. Tôi biết mình không phải con người tốt đẹp gì. Dù tôi mong cậu ấy có được hạnh phúc nhưng thật tâm tôi vẫn muốn Jam không được như ý nguyện.
Tôi thích cậu ấy. Dù để cậu ấy thích lại tôi là một việc không thể nào xảy ra.
Thế giới của tôi chỉ có cậu ấy.
Nhưng thế giới của cậu ấy lại có quá nhiều những mối quan hệ khác.
Vậy thì tại sao Jam phải chọn một người đã chết, hơn nữa lại chỉ gặp nhau mỗi năm một lần?
Đã nhiều lần tôi nhịn không nổi mà nghĩ rằng cậu ấy làm vậy chỉ vì tội nghiệp tôi, không tồn đọng mục đích gì khác hơn. Thế mà tôi lại đón nhận sự tội nghiệp như nước nhỏ giọt đó, sau cùng biến nó làm động lực sống một cách mãn nguyện.
Tôi ngồi đợi chỉ mấy ngày thôi nhưng có cảm giác như dài đằng đẵng vì quá hụt hẫng. Trong khoảng thời gian đó tôi có rất nhiều chuyện để suy nghĩ, chẳng hạn như là Jam có đạt nguyện ước hay chưa, hoặc là dạo này đối phương sống như thế nào.
Sau đó vài ngày, chiếc xe mà tôi nhìn đến quen mắt lại tới.
Lần này vẫn chỉ có Jam tự mình lái xe đến. Tôi cảm thấy nhẹ lòng vì nếu có bố hoặc người khác, hai chúng tôi sẽ không thể nói chuyện với nhau.
Tôi nhìn người đang khoác balô trên vai, tay xách theo một chiếc chiếu. Không biết có phải lần trước tôi chê dơ không mà lần này đối phương lại mang theo chiếu.
Sau khi vái lạy ngôi mộ kế bên tôi xong, Jam bước sang thắp nhang cho mộ của tôi, sau đó mới bày đồ cúng lên bệ.
"Nước đỏ với xiên que hả?"
Tôi vừa hỏi nhìn thứ nước màu đỏ trong ly một cách ngờ vực trước khi nói tiếp một câu chòng ghẹo.
"Anh không phải ông địa đâu nhé."
"Em đâu có nói anh là ông địa đâu."
Jam nói trong lúc vẫn không thể ngừng bật cười vì câu nói ban nãy của tôi.
"Vì em thấy người ta thích cúng người quá cố bằng nước màu đỏ nên em mới nghĩ nếu anh chết rồi thì chắc là cũng thích."
"Người ta cúng nước đỏ là để thay cho máu, còn anh không thích uống máu đâu nhé."
Tôi đáp trong lúc nhìn người kia thắp 3 nén nhang rồi cắm vào bát hương. Sau đó đồ cúng liền hiện lên tay tôi.
Tôi ngồi bệt xuống chiếu rồi nhấp một ngụm nước đỏ trong ly. Thật ra thì tôi chẳng thích uống nước đỏ lắm vì màu của nó nhìn cứ đáng sợ thế nào ấy. Thế nhưng uống thử rồi mới phát hiện hương vị cũng khá ngon.
"Lâu rồi không gặp, em ổn chứ?"
Tôi hỏi trong lúc đặt ly nước đỏ bên cạnh rồi bắt đầu thưởng thức xiên que.
"Em ổn. Còn anh? Đã khá hơn chưa?"
Jam hỏi tôi khi dịch người lại gần hơn.
"Xin lỗi nhé. Năm ngoái em có việc phải đi nên không ở lại được đến khi anh ngừng khóc."
"À... à... không sao."
Tôi trả lời lắp ba lắp bắp khi nhớ đến chuyện đáng xấu hổ của năm ngoái. Nhọc công giấu kín tâm tư bao lâu nay, đùng cái bị lật tẩy, thật chỉ muốn chết quách cho xong. Nhớ đến chuyện khóc bù lu bù loa lên làm mắc cỡ ơi là mắc cỡ.
"Sẵn tiện, em với cô gái ấy sao rồi?"
Jam im lặng một lát rồi quay sang nhìn tôi. Điều đó làm tôi vô tình chạm phải ánh mắt của đối phương. Giây phút ấy, nỗi sợ hãi dâng trào đến mức tôi phải cụp mắt để né tránh ánh nhìn.
"Em quên nói. Em và cô ấy đã hẹn hò rồi."
Tôi chết lặng một lúc lâu.
Không quá bất ngờ so với dự đoán của tôi là bao. Jam tốt bụng, ấm ấp, lại có sức cuốn hút như thế, con gái đồng ý yêu cũng chẳng có gì lạ. Đến tôi là con trai còn thích một cách mơ hồ mà.
Tôi không biết mình nên phản ứng như thế nào cho đúng nữa.
Dẫu biết mình nên thể hiện ra sự vui mừng thì mới phải đạo, song tôi lại ở trong tình trạng đến mở miệng cũng mở không nổi.
Ít ra cũng còn may là không uống nước như lần trước, nếu không đảm bảo sặc là cái chắc.
"Vậy sao...?"
Tôi nặn ra một nụ cười khiên cưỡng trước khi quyết định đổi chủ đề sang chuyện khác. Tuy nhiên, đối phương đã cắt ngang trước.
"Nhưng em chia tay với cô ấy luôn rồi."
Jam nói kèm tiếng thở dài, dường như có vẻ không hài lòng.
"Em tin tưởng nên mới kể cho cô ấy nghe. Thế mà cô ấy lại đi nói trong khi em đã dặn đi dặn lại là không được nói với ai khác. Bố biết chuyện nên em chia tay cô ấy."
Tôi lập tức quay sang nhìn mặt người kia sau khi nghe thấy vậy.
Tôi thừa nhận cảm xúc ban đầu là vui sướng, nhưng rồi cảm xúc tiếp theo liền trở thành tệ hại sau khi vô tình nảy sinh ra cảm giác đó.
"Như thế không quá nhẫn tâm sao...? Cô ấy chỉ sai có một lần duy nhất thôi mà."
"Như vậy là tốt lắm rồi."
Jam đáp bằng giọng bình thản.
"Nếu em hẹn hò với một ai, em muốn chọn người có thể tin tưởng được để làm bạn gái, không phải người đem chuyện của em đi kể hết người này đến người khác."
"Cơ mà..."
Tôi nói trước khi ngừng lại một chút.
"Em kể chuyện gì với cô ấy thế?"
Ngay khi vừa hỏi xong tôi liền nhớ ra đó hẳn là một bí mật. Bằng không Jam đã không tức giận đến mức đòi chia tay.
"Chuyện mà em cãi nhau với bố."
Jam nói trước khi làm ra vẻ vừa nghĩ suy ra điều gì đó. Sau đó người kia cầm điện thoại nên xem rồi quay sang nhìn tôi.
"P'Film, em từng kể anh nghe là có lần em gặp một linh hồn phải không?"
Tôi im lặng gật đầu.
"Em thắc mắc tại sao anh lại chết vậy?"
"Lên cơn đau tim."
Tôi nói trước khi giải thích thêm.
"Từ khi sinh ra anh đã bị bệnh tim rồi. Xui xẻo làm sao lúc phát bệnh không có ai nhìn thấy nên mới chết."
Jam chẳng nói chẳng rằng một lúc, nét mặt của đối phương không có vẻ gì là vui khiến tôi bắt đầu cảm thấy ngờ ngợ.
"P'Film... lúc anh chết có camera quan sát không?"
"Anh không nhớ nữa. Nhưng anh nghĩ là có... Ờ, sao đột nhiên em lại hỏi chuyện này?"
Tôi hỏi bằng giọng nghi hoặc. Càng nhìn sắc mặt nghiêm trọng của đối phương tôi càng thấy bất an.
"Anh cũng tầm tuổi với chị gái mà em từng gặp."
Jam lên tiếng trước khi trầm tư một lúc lâu, dường như đang lưỡng lự không biết có nên nói ra hay không.
Tôi ôm gối đợi nghe điều người kia sắp nói một cách điềm tĩnh.
"Chị gái đó bị chết đuối. Lúc chết chị ấy nhìn thấy người quen trơ mắt đứng nhìn, không chịu giúp nên mới nhờ em đi nói với cảnh sát. Thời gian trôi qua, em không giúp được vì cảnh sát không tin lời em."
Tôi trợn tròn mắt ngạc nhiên sau khi nghe những lời đó. Mãi đến khi lấy lại được ý thức, tôi mới bật ra một tràng cười lớn.
"Đừng nói là em nghĩ có người nhìn thấy anh lúc anh hấp hối nhưng không chịu đưa tay giúp nên anh mới như thế này nhé."
Tôi trêu đối phương, những mong người kia sẽ bật cười thành tiếng hoặc mỉm cười.
Nhưng Jam lại tuyệt nhiên im lặng, im lặng đến nỗi tôi bắt đầu cảm thấy lo sợ.
"Em chỉ nghĩ là biết đâu được nên mới hỏi thử."
Jam nói trước khi ngừng lại một chút.
"Có thể thật ra anh vẫn chưa đến lúc phải chết song do có người không chịu cứu nên anh mới như thế này."
"Nhưng..."
Tôi cướp lời đối phương rồi nghẹn lại ở đó. Não tôi vẫn còn rối rắm với chuyện vừa nghe đến mức không thể nào sắp xếp những điều muốn nói.
Thật sự thì chuyện mà Jam nói cũng không phải là không có khả năng.
Việc tôi không nhìn thấy ai không có nghĩa là không có ai ở đó. Có thể họ đứng trong góc khuất hoặc đứng ở chỗ mà tôi không nhìn thấy được.
Nhưng mà nó...
"Nhưng mà anh làm gì có kẻ thù."
Cái này là chuyện duy nhất tôi dám khẳng định chắc chắn.
Trong khi cả cuộc đời tôi gần như chẳng nói chuyện với ai ngoài bố mẹ, bác sĩ và y tá ở bệnh viện. Cho nên làm sao có thể có người ghét tôi đến mức muốn tôi chết chứ?
"Em có thể không biết, thật ra lúc còn sống anh gần như không nói chuyện với ai ngoài bố mẹ và bác sĩ."
Nhớ tới thực tế phũ phàng này, tôi bắt đầu bình tĩnh hơn rồi nói tiếp bằng giọng nhỏ nhẹ.
Không biết là do tôi cần nói cho Jam biết hay là nói để an ủi cho bản thân bớt sợ nữa đây.
Jam im lặng sau câu nói của tôi, im lặng lâu thật lâu như thể đang suy nghĩ điều gì đó. Cuối cùng, chịu không nổi sự ngột ngạt này nữa nên tôi đành lên tiếng trước.
"Kệ đi."
Tôi quyết định cho qua dẫu vẫn còn bận lòng không ít với chuyện mà Jam nói.
"Dù gì nếu có chuyện muốn tâm sự thì cứ nói anh nghe nhé. Vì anh không phải người thích nói đến vậy. Với cả cho dù có kể cũng chẳng ai nghe thấy."
Có thể là vì thấy tôi không muốn nói đến chuyện này nên Jam không tiếp tục nữa.
Sau đó cậu ấy kể rất nhiều chuyện cho tôi nghe. Nào là chuyện ở đại học, chuyện của bố. Nhưng hình như Jam có vẻ đặc biệt bất mãn với chuyện của bố nên tâm sự hết với tôi.
Mãi cho đến khi nhận thức lại thì đã là gần 12 giờ trưa. Tôi mải nói chuyện với Jam trong suốt gần 2 tiếng đồng hồ. Thấy vậy tôi liền giật mình trước khi nói lời xin lỗi vì đã giữ cậu ấy lại lâu thế này.
"Xin lỗi vì đã khiến em chậm trễ nhé. Trong khi em còn phải đi viếng mộ mẹ nữa mà."
"Không sao. Em đi viếng mẹ trước khi đến gặp anh rồi."
Jam nói rồi làm động tác như muốn xoa đầu tôi. Sau đó đối phương khựng lại rồi nhanh chóng rụt tay về.
"Xin lỗi, em không cố ý. Nhưng mỗi lần nhìn thấy vẻ mặt anh lúc em sắp đi, em lại muốn xoa đầu hoặc ôm ấp vỗ về."
Mặt tôi ấy hả...?
Tôi giơ tay ra sờ mặt mình nhưng không thấy nó lạ ở chỗ nào.
Không biết tôi đã làm ra vẻ mặt gì mà khiến người khác muốn xoa đầu vỗ về nhỉ? Nếu được, tôi muốn soi gương xem biểu cảm của bản thân lúc này. Kẹt cái có soi thì gương cũng không phản chiếu được bóng của tôi.
"Vậy em đi trước nhé. Anh chăm sóc bản thân nhé."
Jam nói, cùng lúc thấp người xuống ôm tôi thật chặt. Tôi nở nụ cười vui sướng trước khi xoa đầu đối phương.
"Cảm ơn anh rất nhiều vì đã nghe chuyện của em."
Tôi gật đầu tỏ ý hiểu, không nói gì thêm ngoài việc tiễn đối phương ra xe. Khi Jam đã yên vị trên xe, đối phương bỗng hạ cửa kính xuống.
"Bình thường anh ngồi xe được không?"
Jam nói trước khi nở một nụ cười.
"Nếu anh ngồi được thì em sẽ lái xe đưa anh đi chơi, có được không?"
Tôi mở mắt to hết cỡ cùng với sự vui mừng vì lời mời đó trước khi vội vàng gật đầu đồng ý ngay lập tức mà không cần đến thời gian suy nghĩ. Nhưng dù cho tôi có cố gắng trèo lên xe đến đâu, chân tôi cũng không tài nào đặt được lên sàn xe.
Tôi thử hết lần này đến lần khác một lúc lâu cho đến khi hoàn toàn bỏ cuộc.
"Anh không lên xe được, chắc là không đi chơi cùng được rồi. Xin lỗi nhé."
Tôi nói trước khi gửi một nụ cười từ biệt tới cậu ấy rồi vẫy tay.
Jam có vẻ thất vọng vì tôi không thể đi cùng, nhưng sau màn từ biệt cậu ấy cũng chấp nhận số phận mà lái xe đi.
Tôi nhìn Jam lái chiếc xe đi khỏi đó mà trong lòng vẫn còn chìm đắm trong mớ suy nghĩ về điều ban nãy Jam vừa nói.
Có người ghét tôi đến mức muốn tôi chết ư...?
🌈🌈🌈
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro