15


Năm đó nhân tài tân binh liên tục xuất hiện, các Trung đội tinh anh đều tới cướp người. Lee Heeseung, người gây sự chú ý nhất trong đợt huấn luyện vừa rồi đã vào Trung đội 1. Đội trưởng Trung đội 2 liền điểm danh muốn Jongseong, ai cũng không được cướp. Đội trưởng Trung đội 1 lại nhìn trúng sự nhạy bén của Sunghoon, đến tìm cậu để bàn chuyện nhưng Sunghoon lại từ chối. Nói lúc còn là tân binh thường hợp tác với Jongseong, Jongseong vào Trung đội nào cậu sẽ vào Trung đội đó.

Trung đội 1 đã có Heeseung, đội trưởng lại không có khả năng cướp được Jongseong, chỉ có thể mắt mở trừng trừng nhìn Sunghoon đi theo Jongseong vào Trung đội 2.
                                                                                                              
Trải qua nửa năm huấn luyện ma quỷ, đa số các binh lính đã có nhận thức vô cùng rõ ràng, đó là mục tiêu trở thành bộ đội đặc nhiệm như thế nào. Sunghoon cũng vậy, 2 năm trước cậu nhập ngũ một nửa là vì để rời khỏi gia đình của dì, nửa còn lại là vì cảm thấy quân nhân rất ngầu, định vào quân doanh chịu khổ mấy năm, rồi tìm cơ hội tranh một suất học bổng vào Học viện Quân sự, sau đó được đề bạt làm sĩ quan, bước trên con đường trái ngược với quá khứ, một con đường thuận thuận lợi lợi.

Nhưng sự xuất hiện của Jongseong khiến kế hoạch của cậu bị đảo loạn triệt để.

Jongseong muốn làm bộ đội đặc nhiệm, cậu liền cùng anh cố gắng. Năng lực trời sinh cộng thêm sự chăm chỉ, còn có mục đích theo đuổi người mình thương, cuối cùng nhờ thực lực cậu đã lọt vào danh sách đội viên chính thức của Sói Biển.

Nhưng nếu hỏi cậu giỏi cái gì nhất? Lính bắn tỉa, lính xung kích, hay là trinh sát biên phòng? Cậu không đáp được.
                      
Trước khi trở thành bộ đội đặc nhiệm, cậu có thể nói “Jongseong muốn làm bộ đội đặc nhiệm, thì mình cũng sẽ làm bộ đội đặc nhiệm”. Nhưng một khi đã đeo phù hiệu Sói Biển trên tay, cậu không thể tiếp tục nói “Jongseong làm lính đột kích, thì mình cũng làm lính đột kích” được.

Mỗi Trung đội đều có các chi đội nhỏ, phân công rất chính xác, mỗi đội viên một chức trách. Không có chuyện anh em tốt của mình làm lính đột kích thì người còn lại cũng vội vàng làm lính đột kích theo.

Trong lúc hoang mang, đội trưởng Trung đội 2 đã quyết định thay cậu.

“Sức bật của Sunghoon có chút thiếu sót so với các đội viên khác, nhưng phản ứng nhanh lại vô cùng nhạy bén, quý nhất là rất bình tĩnh, Soobin cuối năm nay sẽ xuất ngũ, tương lai đội chúng ta sẽ thiếu hụt đội viên biệt động và phá bom mìn. Chổ thiếu hụt đó để cho củ cải Sunghoon này lấp đầy đi!”

Choi Soobin mà đội trưởng nhắc đến là chuyên gia gỡ mìn át chủ bài của Trung đội 2, thậm chí còn là át chủ bài của cả Sói Biển. Sunghoon thành cấp dưới của Soobin, được tiến hành huấn luyện hơn nửa năm đạn dược, máy móc cơ bản. Mãi cho đến cuối năm mới được đưa ra ngoài thi hành nhiệm vụ.

Đó là nhiệm vụ cuối cùng trước khi Soobin xuất ngũ đổi nghề, cũng là nhiệm vụ đầu tiên khi Sunghoon bước vào cuộc sống bộ đội đặc nhiệm. Tiền bối hậu bối hợp tác khăng khít, xác định địa điểm cho nổ sập, loại bỏ mìn, chướng ngại vật trên đường đi…Mỗi một hạng mục đều hoàn thành một cách hoàn mỹ, vì đồng dọn sạch cản trở và nguy hiểm trong lúc hành động.

Sau đó khi Soobin rời khỏi đơn vị, Sunghoon trở thành biệt động được xem trọng nhất Trung đội 2.

Biệt động và đột kích là một, từ 20 tuổi đến 25 tuổi, trừ việc cùng thầy dạy nghiên cứu đạn dược hơn nửa năm, thì Sunghoon luôn theo sát tiến độ của Jongseong. Nòng súng của Jongseong chỉ hướng nơi nào, thì nơi đó có thuốc nổ cậu bố trí. Cậu luôn ở nơi nguy hiểm nhất — thăm dò, phá bỏ bom mìn ẩn sâu trong đất, hoặc là lẻn vào trong bóng đêm, bí mật lắp bom trước khi bắt đầu hành động. Lúc rút quân, vì chức trách nên cậu thường đóng giữ tại vị trí, rất nhiều lần, viên đạn của quân địch xẹt qua mũ giáp cậu, quả bom cách phía sau cậu không xa cũng nổ tung…

Các chiến sĩ làm bạn cùng đạn dược đều rất cô độc, rất nhiều sinh mạng nằm ở trên vai họ, nhưng lúc họ chăm chú phá bom, bố trí thuốc nổ, bên cạnh lại chẳng có một ai.

Ngay cả lính đột kích, trong những lần hành động đặc thù cũng không thể hợp tác cùng biệt động.

Nhưng mà, Jongseong vẫn luôn đứng ở nơi gần Sunghoon nhất.

Sunghoon nghe thấy âm thanh lên nòng của anh, cảm nhận được ánh mắt của anh, nếu như ánh mắt đó biết mất, vậy chỉ cần quay đầu lại, khi đó cậu nhất định sẽ thấy được bóng lưng cao ngất của anh.

Giống như một tấm khiên kiên cố nhất.

23 tuổi, Sunghoon đã trở thành Thượng Úy cùng Jongseong.

Mùa hè năm ấy, hai người chiếm được suất về thăm người nhà đầu tiên sau khi vào Sói Biển. Trên tàu cao tốc Sunghoon dựa vào người Jongseong, nghe Jongseong nói muốn thông báo với người nhà — rằng mình đã tìm được người có thể nắm tay nhau đi cả đời.

Sunghoon chợt thẳng người dậy, vẻ mặt khiếp sợ.

Mà trong sự kinh ngạc, là tràn đầy vui sướng.

Cậu không còn bố mẹ, cũng không còn liên lạc với gia đình dì mấy năm nay nên không cần come out tình cảm của mình.

Nhưng Jongseong thì khác.

Jongseong là con trai duy nhất trong nhà, bố mẹ lại có tư tưởng truyền thống, có thể sẽ không chấp nhận được việc con trai mình đột nhiên dẫn một người đàn ông về nhà.

Ở chung với nhau 3 năm, Jongseong chưa từng nhắc đến việc gia đình có chấp nhận hay không, Sunghoon cũng không hỏi, vậy mà lần đầu tiên Jongseong nói đến chuyện quan trọng này, lại chính là dẫn cậu về nhà ra mắt.

“Em…” Bình thường Sunghoon nói chuyện với ai cũng nhanh nhảu, lúc này lại lắp bắp, “Em, quan hệ của chúng ta… Thật ra anh không cần, không cần nhanh như vậy đã… Ầy, em…”

“Không phải chúng ta đã quyết định sẽ ở cùng nhau sao?” Jongseong xoa gương mặt vì sốt ruột mà phiếm hồng của cậu, “Sớm hay muộn cũng phải nói thôi.”

“Nhưng mà…” Sunghoon nói: “Bố mẹ anh chắc chắn sẽ không đồng ý.”

“Vậy chờ đến khi chúng ta 30 tuổi, bọn họ sẽ đồng ý sao?” Jongseong nói: “Thực tế, dù sớm hay muộn cũng không khác gì nhau.”

“Nếu bọn họ không đồng ý.” Sunghoon nhíu chặt mày, lòng bàn tay chảy mồ hôi, “Vậy chúng ta…”

“Chúng ta vẫn sẽ ở bên nhau. Lần này anh trở về là để nói cho họ biết ‘Con đã có người yêu, người đó là em, sau này con muốn ở cùng em ấy’.” Giọng Jongseong rất trầm, thể hiện sự kiên định vĩnh viễn không thay đổi, “Không phải trở về để hỏi ý kiến của bố mẹ, xin bọn họ chấp nhận sự thật ‘Anh sẽ ở cùng em suốt đời’ này.”

Sunghoon hít sâu một hơi, mấy giây sau nói: “Em căng thẳng quá.”

“Anh cũng căng thẳng, họ là người sinh anh ra mà.” Jongseong bất đắc dĩ cười cười, “Nhưng sự thật chính là sự thật, anh không muốn giấu giếm.”

Kiếp sống quân nhân, đây là lần duy nhất về thăm người nhà mà lại không thoải mái. Như Sunghoon dự đoán, bố mẹ Park căn bản không chấp nhận được, mẹ Park khóc ròng, thậm chí nói ra không ít lời ác độc, bố Park thì cầm ghế đập Jongseong, thề sẽ đoạn tuyệt quan hệ với anh.

Trán Jongseong bị rách, miệng cũng đầy máu, nhưng từ đầu đến cuối lại không để Sunghoon chịu chút tổn thương nào.

Ngày hôm đó bọn họ nắm tay nhau rời khỏi nhà Jongseong, Sunghoon lòng đau như cắt, ôm lấy Jongseong khóc nức nở nói: “Em không có nhà thì thôi đi, bây giờ hại cả anh cũng không còn nhà để về.”

Jongseong bóp bóp gáy cậu, giọng khàn khàn: “Nói bậy, sao anh lại không có nhà để về? Có em ở đây, ở đâu mà không phải là nhà?”

Trở về khách sạn, bọn họ làm tình điên cuồng, Sunghoon kêu không ra hơi, gần như muốn ngất đi mà Jongseong cũng không dừng lại.

Giao thừa năm đó, Jongseong gọi điện về thăm nhà theo thường lệ, điện thoại vừa thông liền bị cúp máy, gọi lại, chỉ có tiếng vang máy bận.

Sunghoon ngồi đợi ở bên ngoài Phòng Thông Tin, Jongseong cười chỉnh lại cổ áo khoác quân phục cho cậu, xoa xoa gương mặt đỏ bừng vì lạnh, “Sau này anh không thể gọi về nhà nữa.”

Sunghoon nói: “Không phải anh nói em ở đâu thì nơi đó chính là nhà sao?”

Jongseong cười: “Đúng vậy, em chính là nhà của anh.”

“Vậy anh gọi điện thoại cho em đi!” Sunghoon nói: “Em nhận, trực suốt 24 tiếng đồng hồ.”

Đi tới nơi không ai nhìn thấy, Jongseong hôn lên trán Sunghoon một cái, “Cảm ơn.”

“Em yêu anh.” Sunghoon đáp lại như vậy.

Lại qua một năm, sau mùa xuân năm 25 tuổi, Sói Biển lại đón chào một nhóm tân binh mới. Sunghoon nay đã là biệt động số một của đội, nhận nhiệm vụ huấn luyện người mới.

Đội viên mới tên Yang Jungwon, cũng là một cậu nhóc nhạy bén.

Lúc mới được làm thầy, Sunghoon rất đắc ý với Jongseong, nói đội trưởng thích đem người nhạy bén bồi dưỡng thành biệt động, sau đó chọt chọt gáy Jongseong: “Xem xem, anh không nhạy bén, chỉ có thể làm lính đột kích thôi.”

Kỳ thật khi đó Jongseong đã là đội phó Trung đội 2, cùng với Heeseung của Trung đội 1, cả hai đều là nhân vật lợi hại được xem trọng trong tổng bộ, chỉ có Sunghoon mới dám nói anh là “Chỉ là lính đột kích”.

Jongseong cũng không tức giận, hùa theo cậu nói: “Hoonie nhạy bén nhất rồi, truyền nghề cho người khác được rồi.”

Sunghoon mặt tươi như hoa, nhân cơ hội khoe khoang: “Còn phải nói sao? Học trò của em còn rất đáng yêu nữa đó.”

Jongseong: “…”

Chỉ là cậu học trò đáng yêu này, đã gây ra sự cố trong lúc thi hành nhiệm vụ.

Tháng 4, Trung đội 1 và 2 liên hợp truy bắt tội phạm buôn lậu súng ống đạn dược. Theo tình báo, quân địch có thể có số lượng thuốc nổ lớn. Đại đội trưởng sau khi cân nhắc, quyết định để Sunghoon dẫn tân binh Jungwon đi theo để đối phó với các trường hợp khẩn cấp.

Trình độ Jungwon ra sao, Sunghoon là người rõ nhất. Trước khi hành động cậu đã từng đề cập với Đại đội trưởng và Trung đội trưởng là “Jungwon chưa thể tham gia thực chiến”, nhưng đáp lại cậu là câu “Vậy thì để trưởng thành trong thực chiến”.

Sunghoon hiểu, các đội trưởng cũng là bất đắc dĩ, trong đội quá thiếu hụt đội viên chuyên về đạn dược, nếu không phải là đối thủ đặc thù, thì cũng không ai đồng ý phái Jungwon đi ra ngoài ngay lúc này.

Jungwon vừa căng thẳng vừa chờ mong, Sunghoon lại không thể phơi bày sự thật trước mặt cậu ta, đành vỗ vai cậu nhóc nói: “Đừng lo, anh bảo kê em.”

Đêm xuống tất cả bắt đầu hành động, giai đoạn đầu tất cả đều thuận lợi, Sunghoon đi theo Jongseong, giải quyết hết những bẫy rập nguy hiểm.

Cho đến khi máy truyền tin đột nhiên truyền đến một tiếng rít, cậu gần như cho rằng nhiệm vụ đã hoàn thành thuận lợi.

Tiếng rít truyền đến từ khu vực Jungwon phụ trách, máy truyền tin kêu âm ĩ, tiếng súng thì liên tiếp. Jungwon khóc kêu bản thân không thể phá được quả bom này.

Sunghoon một bên gỡ mìn một bên dặn cậu bình tĩnh, nói mìn nơi này không phải chỗ nào cũng phải gỡ hết, nếu như thật sự không gỡ được, vậy thì nhanh chóng rời khỏi, hoặc là kích phá nó luôn.

Nhưng một câu ngay sau đó của Jungwon làm cho toàn thân Sunghoon như rơi vào hầm băng.

“Bom ở trên người Taehyun hyung! Là bom hẹn giờ, không thể kích phá!”

Kang Taehyun là đội viên nằm vùng băng nhóm buôn lậu, là tân binh trở thành bộ đội đặc nhiệm cùng năm với Jongseong và Sunghoon, cùng ở Trung đội 2, đối với Sunghoon mà nói đây là đồng đội cực kỳ quan trọng.

Cậu run rẩy đứng dậy, cầm máy truyền tin, khó khăn nói: “Em lặp lại lần nữa?”

Jungwon không kìm chế được cảm xúc, quát ầm lên: “Taehyun hyung bị bại lộ, mấy người đó đem bom cột lên người anh ấy! Hyung, em gỡ không được, làm sao bây giờ? Chỉ còn 10 phút, làm sao bây giờ hyung!”

“Anh lập tức tới ngay.” Mắt Sunghoon tối sầm lại, nhưng vẫn tận lực bình tĩnh, nói xong quỳ xuống đất một lần nữa, hoàn thành bước gỡ mìn cuối cùng rồi mới xoay người hô: “Jongseong!”

Jongseong nghe tiếng quay đầu, Sunghoon bước nhanh, rốt cuộc giọng nói đã lộ vẻ run rẩy: “Trên người Taehyun có bom, Jungwon không phá được, bây giờ em chạy qua, anh báo một tiếng với đội trưởng.”

Jongseong nghe xong, ánh mắt cũng căng thẳng.

Lúc Sunghoon chạy tới kho vũ khí Jungwon và Taehyun ở, thời gian còn không đến 5 phút. Jungwon quỳ gối trước mặt Taehyun, đối mặt với đường dây phức tạp, cậu căn bản đã hết cách.

Sunghoon chạy tới nhìn, cảm thấy như nước lạnh từ trên trời rớt xuống.

Chuyện tuyệt vọng nhất trên đời, không phải là không có cách cứu người bạn mình quý trọng nhất, mà là cậu có cách, nhưng ông trời không cho cậu thời gian.

***
Tối qua thất tình online 5 lần 🥹🥹 Quá đau lòng nên đăng chap mới ngược chút xíu cho mọi người đây. Mọi người đợi chút mình đăng chap 16 luôn nha ~~

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro