Chương 1: Những thanh niên ngu ngốc trên mạng

Viktor Sokolov

Giáo sư khoa Kỹ thuật sinh học tại Đại học Piltover

Khả năng muốn học lại: 2.1

Mức độ khó: 4.3

_______________________

@letmeleave002

Chất lượng: 2.0

Độ khó: 5.0

Tôi tin chắc rằng người đàn ông này chính là một con rô-bốt. Đừng có hiểu lầm tôi, thật sự đấy, vị giáo sư này có một đam mê đến ám ảnh với công việc của mình, nhưng thầy ấy không thể hiện điều đó đâu. Tôi đã phải chịu đựng hai học kỳ với những bài giảng bất tận, và tin tôi đi, giọng nói của thầy ấy chưa từng có cảm xúc.

Hãy chuẩn bị chăn. Và nước mắt. Bạn sẽ không bao giờ đạt cao hơn ngưỡng điểm B vì bạn không bao giờ đủ giỏi. Tôi khá chắc rằng giáo sư đã phù phép cho tài liệu trở nên cực kỳ khó chỉ để thu thập nước mắt của chúng ta và biến nó thành một loại thuốc trường sinh bất lão hoặc thuốc ma thuật cho sự tiến hóa huy hoàng .

Vào cuối năm, cả lớp chúng tôi chỉ còn bảy người sống sót.

_______________________

Viktor không để ý đến việc mọi người nhìn nhận về anh như thế nào. Bởi vì anh biết chắc rằng, một khi bản thân bắt đầu để tâm đến nó, có lẽ anh sẽ muốn nhảy lầu ngay lập tức. Mọi người đều cho rằng anh thuộc kiểu máy móc không có cảm xúc, họ cũng nghĩ con người anh có phần xấu tính, kỳ quặc và có lẽ có chút... đáng thương.

Nhưng thực ra, điều đó không quá ảnh hưởng đến anh. Mọi người chưa bao giờ muốn thấu hiểu những người khác biệt với họ.

Vì vậy, khi Jayce tình cờ đọc được bài đánh giá Đánh giá giáo sư, Viktor đã phải tốn hàng giờ để trấn an người đàn ông trưởng thành của mình, anh cho rằng công việc không tệ đến thế và anh thực sự thích công việc này.

"Nhưng Viktor, anh không giống như những gì họ nói. Anh biết điều đó mà, phải không? Anh chỉ... tiếp cận bài giảng của mình theo một cách khác. Điều đó đâu có nghĩa là nó tệ. Em biết anh không có ý xấu gì."

Viktor thở dài. Một khi đã có điều gì đó xuất hiện trong đầu Jayce, cậu sẽ không bao giờ bỏ qua, nhất là khi điều đó liên quan đến bạn đời của cậu. Jayce hay quan tâm quá mức và bướng bỉnh, đôi khi cậu hay bảo vệ thái quá.

"Anh không cần em an ủi, Jayce, và anh không quan tâm lời bàn tán của người khác. Anh ở đây để dạy học, không phải để trông những những cơ thể trưởng thành mang đầu óc của đứa trẻ vị thành niên."

"Nhưng-"

"Anh không quan tâm."

Tuy nhiên, Jayce vẫn không chịu buông tha ngay cả khi việc này đã qua được vài ngày. Và Viktor đã cố gắng kiên nhẫn trước khi anh quát cậu vì điều cậu đang làm khiến anh phát cáu.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro