Chương 17: Giữa những kẽ hở lặng thinh
Tiếng máy pha cà phê kêu khẽ trong căn bếp hiện đại. Mùi cà phê thơm nhẹ tỏa ra, lan trong không khí buổi sớm còn vương chút sương. Ánh nắng vừa mới le lói qua ô cửa kính rộng, rọi lên từng đường viền thanh mảnh của chiếc bàn đá, hắt bóng người đàn ông cao lớn đang đứng dựa lưng vào quầy bếp.
Jay đứng im, tay cầm ly cà phê còn bốc khói, nhưng ánh mắt lại chẳng nhìn vào ly. Hắn đang nhìn Jungwon.
Cậu đang cắm cúi dọn dẹp ở góc bếp – nơi hắn vốn thuê người làm lo, nhưng dạo gần đây dường như luôn có bóng dáng cậu lặng lẽ xuất hiện. Dáng người nhỏ nhắn ấy mặc một chiếc áo thun mỏng màu kem nhạt, rộng hơn một chút so với khổ người, để lộ phần cổ tay mảnh khảnh. Mái tóc hơi rối, vướng một ít vào sống mũi thẳng thanh. Đôi mắt có vẻ mệt, nhưng ánh nhìn vẫn trong và bình tĩnh.
Jay nhìn mà thấy trong lòng mình rung lên một nhịp gì đó rất lạ.
Có lẽ là vì trong căn nhà rộng lớn này, mọi thứ đều có thể trở nên lạnh lẽo, vô cảm – từ mặt sàn bóng loáng đến không khí đặc sệt mùi tinh dầu – nhưng Jungwon thì không.
Jungwon là thứ duy nhất ở đây còn sống.
Và Jay không nhớ rõ từ khi nào mà sự tồn tại của cậu trở nên quen thuộc đến mức nếu một ngày không thấy bóng dáng đó đi ngang qua tầm mắt, hắn sẽ cảm thấy thiếu – một sự thiếu hụt không giải thích được.
Không còn là trách nhiệm. Không còn là vì bản năng alpha muốn bảo vệ một omega đang mang thai.
Mà là... nỗi cần thiết.
Jay khẽ nhíu mày, như tự giật mình vì suy nghĩ đó.
“Lại không ngủ đủ à?” – Hắn hỏi, giọng trầm đều, không lớn, nhưng đủ để cắt qua không khí tĩnh lặng của buổi sáng.
Jungwon giật mình nhẹ. Cậu quay lại, thoáng bất ngờ, rồi gật đầu khẽ. “Em tỉnh giữa đêm. Không ngủ lại được.”
Jay đặt ly cà phê xuống, bước lại gần, cầm lấy chiếc ly thủy tinh cậu đang rửa, rồi đặt xuống bồn nước. Tay hắn không chạm vào tay cậu, nhưng khoảng cách ấy đủ gần để Jungwon cảm nhận được sự ấm áp từ người đàn ông ấy.
“Tôi đã bảo… mấy việc này không cần em làm.” – Hắn nói, mắt vẫn không rời khuôn mặt cậu.
Jungwon không phản bác. Cậu chỉ cười nhẹ – một nụ cười rất nhỏ, không hẳn là vui, mà là dạng mỉm cười mà người ta dùng khi muốn xoa dịu chính mình.
“Em biết,” – Jungwon nói chậm rãi, “Nhưng làm những việc nhỏ lại khiến em thấy bản thân… không lạc lõng.”
Jay khựng người trong một giây rất ngắn. Nhưng với hắn, câu nói đó lại vang lên rất dài – như kim nhỏ, đâm vào một nơi nào đó sâu trong ngực trái.
Không lạc lõng.
Tại sao cậu lại phải dùng một câu như vậy để nói về chính mình?
Hắn nuốt xuống một cảm xúc gì đó, khó gọi tên. Một phần muốn lên tiếng, nhưng một phần khác giữ hắn lại.
“Jungwon…” – Jay cất giọng, nhưng câu nói đứt đoạn. Bởi vì hắn không biết phải nói gì tiếp theo.
Sự im lặng phủ xuống. Không phải loại im lặng gượng gạo, mà là thứ im lặng ngập đầy suy nghĩ – một mặt hồ tĩnh lặng trước khi nổi gió.
Và trong cái khoảnh khắc đó, hắn nhận ra: Jungwon không yếu đuối như vẻ ngoài. Cậu đang tự giữ lấy mình bằng những điều nhỏ nhặt nhất. Và hắn, từ bao giờ đã không còn muốn quay đi.
[Góc nhìn Jungwon – chiều cùng ngày]
Jay gần đây không còn lảng tránh như trước. Cậu nhận ra điều đó qua những chi tiết nhỏ: hắn không còn ra khỏi nhà trước khi cậu tỉnh dậy, không còn để y tá là người trung gian giữa cả hai. Jay thi thoảng để lại vài lời nhắc – về thuốc, về lịch khám, hoặc đơn giản là hỏi cậu có ăn trưa chưa.
Và ánh mắt của hắn… đã không còn lạnh.
Jungwon từng sợ ánh mắt đó. Nó sắc và tàn nhẫn như lưỡi dao. Như thể hắn đang nhìn cậu như một sai lầm cần được xử lý, chứ không phải một người cần được bảo vệ.
Nhưng bây giờ, ánh mắt ấy đã thay đổi. Chậm rãi hơn. Có phần dò xét. Và đặc biệt là, đôi khi mang theo cả một sự dịu dàng không nói thành lời.
Jungwon cũng từng nghĩ rằng bản thân đã ngừng hy vọng. Rằng mối quan hệ giữa họ vĩnh viễn chỉ là thứ được hình thành vì một tai nạn – một hợp đồng vô hình.
Nhưng không phải vậy. Không còn là chủ – tớ. Không phải kẻ cứu rỗi và người mang ơn.
Giữa họ giờ đây là thứ gì đó khác.
Chưa thể gọi tên. Nhưng nó đã có hình hài.
Và cậu… cũng không còn sợ nữa.
Bữa tối chỉ có hai người.
Trên bàn là vài món đơn giản do đầu bếp chuẩn bị. Không khí không rôm rả, nhưng không nặng nề. Đủ để nghe thấy tiếng dao chạm vào đĩa, tiếng ly thủy tinh va nhẹ, và cả tiếng thở của chính mình.
Chiếc ghế đối diện Jay không còn trống.
Và Jungwon không còn lén nhìn hắn rồi quay đi vội vàng như mọi lần. Cậu ngồi yên, cầm đũa đúng cách, ăn chậm rãi. Gương mặt bình thản.
Jay đưa tay rót nước vào ly cậu, rồi cất giọng:
“Ngày mai anh có cuộc họp với chi nhánh, nhưng sẽ về sớm.”
Jungwon ngẩng lên. Cậu không giấu được một chút ngạc nhiên. Việc Jay chia sẻ lịch trình không phải điều quen thuộc.
“Vâng.” – Cậu đáp.
Jay dừng động tác, ánh mắt hắn dừng lại trên gương mặt cậu – lâu hơn một nhịp thở bình thường.
“Nếu có chuyện gì… cứ nói với anh.”
Câu nói không mang theo sắc lệnh. Cũng không có sự dằn vặt. Nó giống như một nhịp cầu – thẳng thắn, nhưng dè dặt.
Jungwon siết nhẹ tay dưới bàn. Mạch đập nơi cổ tay lỡ chệch đi một nhịp.
“Vâng,” – Cậu đáp nhỏ, “Em sẽ nói.”
Và lần đầu tiên, giữa họ có một câu “vâng” không xuất phát từ phục tùng. Mà là lời đáp lại từ một lòng tin – dù nhỏ, nhưng thật.
Niềm tin ấy chưa có hình thù. Nhưng đã bắt đầu lớn lên.
Ba giờ sáng.
Jay thức dậy vì một tiếng động rất nhỏ. Hắn lắng nghe vài giây, rồi khoác thêm áo, bước ra khỏi phòng.
Hành lang tối, chỉ có vài bóng đèn ngủ mờ hắt ánh sáng xuống sàn gỗ. Jay đi theo âm thanh, bước chân không vội. Nhưng khi đến đầu cầu thang, hắn khựng lại.
Jungwon đang ngồi đó.
Cậu khoác một chiếc áo mỏng, tay ôm lấy bụng – nơi đứa bé đang dần lớn lên. Lưng hơi khom, đầu cúi thấp, dáng người nhỏ bé lạc lõng trong không gian rộng lớn.
Jay bước lại gần. Hắn không nói gì, cũng không vội vàng.
Hắn ngồi xuống bên cạnh, khoảng cách đủ gần để hơi ấm truyền qua lớp vải áo.
Không cần hỏi lý do. Không cần ép buộc cậu giải thích điều gì.
Jay chỉ im lặng, rồi nhẹ nhàng cởi áo khoác của mình, choàng lên vai Jungwon.
Một cử chỉ rất đơn giản. Nhưng nó khiến Jungwon ngẩng lên, đôi mắt tròn khẽ chớp – có gì đó thoáng ngỡ ngàng.
Trong bóng tối, cậu thì thầm, giọng rất nhỏ:
“Đứa bé… khiến em không còn sợ nữa.”
Jay không đáp. Hắn cũng không biết phải đáp thế nào cho đúng.
Chỉ có bàn tay – lần đầu tiên – chủ động đặt lên lưng cậu. Dịu dàng, chắc chắn. Không siết chặt, nhưng đủ để truyền đi một lời hứa lặng thầm.
Rằng từ giờ… em sẽ không phải sợ nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro