Chương 25 : Chiếc bóng thứ 3
--
Buổi tối ở Park gia trôi qua một cách yên bình đến kỳ lạ.
Gió đầu hạ luồn qua vòm cây già trong khuôn viên biệt thự, để lại những tiếng xào xạc nhẹ như lời thì thầm. Trên cao, trời quang đãng, trăng lên tròn và sáng, rọi thứ ánh sáng mờ đục lên từng ô cửa kính, từng khung rèm lụa chạm đất.
Jungwon ngồi lặng lẽ trên chiếc ghế dài ngoài ban công tầng hai, mắt nhìn vô định về khoảng sân rộng phía xa, nơi đám cây cối được cắt tỉa gọn gàng đang đung đưa như cũng đang nghĩ ngợi điều gì đó. Bên trong, bà Park vừa rót cho cậu một tách trà thảo mộc ấm và ngồi xuống đối diện, ánh mắt bà dịu dàng, bao dung, pha lẫn chút gì đó như trăn trở khôn nguôi.
“Ở lại đây vài hôm nhé, Jungwon,” bà nói, giọng khẽ như sợ cậu từ chối. “Coi như… thay đổi không khí một chút.”
Cậu ngẩng đầu, mỉm cười đáp lại bằng ánh mắt cảm kích, nhưng trong lòng hiểu rõ — đây không phải lời mời vô tình.
Bà Park thương cậu, đó là điều không thể phủ nhận. Kể từ lần đầu gặp cậu — một omega trẻ, hiền lành, lễ phép — bà đã nhìn thấy trong cậu thứ gì đó khiến bà thấy yên tâm và gần gũi, như thể nhìn thấy một phần tuổi trẻ chính mình đã từng đánh mất. Tình cảm ấy, theo thời gian, hóa thành thứ tình thân lặng lẽ, và sâu sắc.
Chỉ là, cũng như một người mẹ đang nhìn đứa con trai mình thay đổi vì tình yêu, bà bắt đầu lo lắng.
Jay dạo gần đây như một người khác. Dịu dàng hơn. Lặng lẽ hơn. Nhưng cũng dễ tổn thương hơn, yếu đuối hơn. Bà không trách Jungwon. Trái lại, bà hiểu — tình yêu là thứ khiến con người ta vừa lớn lên, vừa tan vỡ. Bà muốn cả hai có một khoảng cách nhỏ để suy ngẫm. Để biết rõ rằng, nếu tình yêu ấy đủ mạnh, nó sẽ tìm đường quay về.
Jungwon biết, nên cậu không nói gì.
Cậu chỉ gật đầu, cười khẽ, rồi im lặng bên tách trà đã nguội từ lâu.
Jay không có ở đó.
Anh đã rời đi từ sớm, nói với bà rằng sẽ đến một bữa tiệc gặp mặt đối tác cũ, và có thể sẽ về muộn. Không ai thấy gì lạ trong chuyện đó, vì Jay luôn bận rộn, và những bữa tiệc kiểu này là chuyện thường xuyên trong giới kinh doanh.
Chỉ có Jungwon là khác.
Cậu nhớ hắn.
Chỉ vừa mới xa nhau chưa đầy một ngày, nhưng lòng cậu đã rối bời như bị ai đó xé nát từng mảnh. Mỗi lần nhắm mắt lại, cậu đều thấy ánh mắt hắn — nâu thẫm, sâu như đáy hồ tĩnh lặng, nhưng đầy ắp những điều chưa nói. Cậu nhớ hơi thở của hắn, thứ hơi thở có thể trấn an cậu giữa những cơn đau lưng giữa đêm. Nhớ bàn tay thô ráp mà dịu dàng ấy, mỗi lần vuốt tóc cậu, thì thầm điều gì đó vô nghĩa nhưng ấm áp.
Trên chiếc giường xa lạ phủ ga trắng tinh tươm, Jungwon lăn qua lăn lại không dưới mười lần. Nhưng dù gối có mềm, chăn có ấm, nơi này vẫn không phải là nhà.
Không có Jay ở đó. Không có "hắn" ở đó.
Cậu ngồi bật dậy. Lồng ngực nhói lên một cái, như có ai bóp nghẹt.
Không thể chịu nổi thêm phút nào nữa.
Jungwon khoác thêm một chiếc áo mỏng, rón rén mở cửa ra ngoài. Cậu dừng lại trước phòng bà Park, do dự một chút, rồi đặt nhẹ một mảnh giấy nhỏ trên bàn trà — một lời cảm ơn viết vội, giản đơn, nhưng chân thành.
Cậu bước nhanh ra khỏi biệt thự nhà họ Park, đi về phía chiếc xe riêng mà tài xế vẫn để sẵn bên hông sân. Trong lòng cậu chỉ còn một điều duy nhất rõ ràng: về lại ngôi nhà có hắn.
…
Đêm Sinsa tĩnh lặng một cách kỳ quái.
Khi chiếc xe dừng trước cánh cổng sắt uốn cong của biệt thự riêng của Jay, Jungwon khẽ cau mày.
Không một ánh đèn nào bật sáng. Cả căn nhà tối om, chỉ có ánh sáng lờ mờ từ đèn đường chiếu xuống cánh cổng lớn và lối đi lát đá bên trong.
“Cậu chủ, có cần tôi đi cùng không ạ?” tài xế lên tiếng đầy quan tâm.
“Không cần đâu,” Jungwon lắc đầu, tay đã siết lấy quai túi. “Tôi tự vào được.”
Kỳ lạ hơn nữa — cửa chính không khóa.
Tay nắm bằng thép lạnh băng khi cậu chạm vào, cánh cửa mở ra nhẹ nhàng không một tiếng động. Jungwon bước vào, trái tim bắt đầu đập nhanh.
Jay là người cực kỳ kỹ tính. Đặc biệt từ sau khi biết Jungwon mang thai, anh càng thận trọng hơn về mọi mặt an ninh. Căn nhà này chưa từng không khóa. Chưa từng.
Không khí bên trong lạnh lẽo, thoảng mùi thuốc sát trùng, mùi sáp thơm quen thuộc nhưng bị át đi bởi thứ gì đó lạ hơn… có lẽ là nước hoa? Loại nước hoa omega, ngọt và nồng.
Trên kệ giày có một đôi giày khác. Không phải của Jay. Không phải của cậu.
Đế nhỏ. Kiểu dáng mềm mại. Rõ ràng là của một omega nam.
Jungwon siết chặt quai túi, lòng hoảng loạn nhưng không dám kết luận. Cậu không muốn nghĩ đến khả năng đó. Không. Không thể nào.
Cậu bước lên lầu, từng bước chân như đeo đá, như đè cả thế giới lên vai.
Cánh cửa phòng ngủ mở ra với tiếng "cạch" nhỏ nhưng khô khốc, như nhát dao cắt ngang hơi thở.
Ánh sáng mờ từ hành lang chiếu vào đủ để hiện lên một cảnh tượng không thể nào quên.
Trên chiếc giường từng là nơi cậu và Jay cùng nằm, giờ đây có hai thân thể đang quấn lấy nhau trong sự trần trụi hoàn toàn. Jay — người đàn ông cậu yêu đến tan nát — đang ngủ say bên cạnh một omega nam xa lạ. Gương mặt lạ, cơ thể lạ, nhưng tư thế ấy — thân mật đến nghẹn thở.
Trên sàn là quần áo vương vãi. Áo sơ mi Jay, cà vạt, một đôi vớ vắt ngang thành giường.
Jungwon đứng lặng, đôi mắt mở to như sắp vỡ.
Cậu không khóc ngay. Không la hét. Chỉ có môi dưới cắn chặt đến bật máu, và hai tay run rẩy như muốn rơi rụng.
Không thể thở. Không thể đứng vững.
Một phút. Hai phút. Hoặc có thể là cả đời người trôi qua trong khoảnh khắc ấy.
Rồi Jungwon quay đầu chạy.
Tiếng chân cậu vang vọng trong cầu thang như tiếng đổ vỡ. Không kịp mang theo túi xách, không kịp nhìn lại, cậu lao đi như một chiếc lá bị giông bão cuốn phăng.
Đôi chân run rẩy. Mắt nhòe lệ. Cậu chẳng còn thấy gì.
Và rồi — hụt bước.
Một cú trượt. Một tiếng "rầm" đau điếng.
Thân thể nhỏ bé đập mạnh xuống bậc cầu thang, lăn từ bậc này sang bậc khác, đầu va vào tay vịn, lưng va vào đá cẩm thạch cứng lạnh. Mọi thứ tối sầm.
Lúc dừng lại, Jungwon nằm bất động trong vũng máu đỏ sẫm giữa sảnh chính, đôi mắt nhắm nghiền, tay vẫn siết lấy vạt áo ngủ nhàu nhò, như thể bám víu một điều gì đó cuối cùng.
…
Trên lầu, Jay choàng tỉnh như bị ai đó đấm thẳng vào lồng ngực.
Đầu anh đau nhức dữ dội, dư âm của rượu nặng và… một cơn choáng váng lạ kỳ. Anh cau mày, khẽ xoay người — và rồi toàn thân như hóa đá khi nhìn thấy người bên cạnh không phải Jungwon.
Một omega. Không mặc gì. Đang ngủ say, hoặc giả vờ ngủ.
Jay bật dậy, lùi lại vài bước, tim đập loạn.
“Cái quái gì thế này…”
Trước khi anh kịp gọi tên Jungwon hay hiểu điều gì đang xảy ra, thì tiếng động lớn dưới nhà vang lên lần nữa trong đầu anh như một cơn búa giáng.
Anh lao ra khỏi phòng.
Cảnh tượng dưới chân cầu thang khiến máu trong người anh như đông lại.
Jungwon.
Nằm bất động, máu lan rộng dưới thân, trắng gương mặt, và lạnh hơn cả cái đêm ngoài kia.
“JUNGWON!”
Tiếng Jay gào lên như tiếng vỡ tim. Anh lao đến, ôm lấy cậu, lắc mạnh, gọi tên. Tay anh đầy máu. Mắt anh đỏ hoe. Cả cơ thể run rẩy.
“Gọi cấp cứu… xe cấp cứu… làm ơn…” Anh lặp đi lặp lại, đầu cúi xuống trán cậu, thì thầm như một kẻ mất trí.
Trần truồng. Rối loạn. Tuyệt vọng.
Sau lưng anh, từ đầu cầu thang, một bóng người bước ra. Ánh mắt lạnh như sương, môi cong cong cười nhạt trong bóng tối:
Alex.
---
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro