Chương 3: Rượu và lửa
Sau một ngày dài làm việc, tối đến hắn vẫn phải tham dự tiệc rượu, tiếp khách tới tận khuya. Không dưới bốn ly whiskey đã được rót vào ly hắn, chưa kể đến những ly vang được mời liên tục. Hắn chẳng nhớ nổi mình đã từ chối bao nhiêu lần. Hay có từ chối nổi không.
Jay về đến nhà lúc một giờ sáng.
Cánh cửa chính bật mở, va vào tường một tiếng "rầm" vang dội. Jungwon giật mình choàng tỉnh khỏi cơn mơ đang dang dở. Cậu ngồi bật dậy, tim đập mạnh, ánh mắt đảo qua cửa sổ – bên ngoài trời đang mưa lất phất, màn mưa mỏng như tấm màn voan xám xịt phủ kín không gian.
Tiếng bước chân nặng nề loạng choạng vang lên giữa hành lang vắng. Kèm theo đó là tiếng lạch cạch của vật gì đó rơi xuống, rồi tiếng lưng người đập vào tường.
Cậu lập tức bật khỏi giường, vơ vội chiếc áo khoác mỏng choàng lên người rồi lao ra khỏi phòng.
Hành lang tối om, chỉ có ánh sáng vàng yếu ớt từ đèn ngủ hắt qua lớp cửa kính. Nhưng ánh sáng mờ đó cũng đủ để Jungwon thấy được một cảnh tượng khiến tim cậu thắt lại.
Jay đang dựa lưng vào tường gần lối vào, người trượt xuống như thể chân đã không còn đứng vững. Áo vest vắt hờ trên vai. Áo sơ mi trắng dính đầy vệt rượu, cổ áo xộc xệch, hai nút trên cùng bung ra, để lộ xương quai xanh ướt sẫm. Môi hắn rớm máu, như thể vừa cắn phải chính mình.
Mùi rượu nồng nặc lan ra từ cơ thể hắn, nặng đến mức khiến Jungwon phải nhăn mặt. Nhưng còn thứ gì đó khác – nồng nặc hơn, mãnh liệt hơn – một làn sóng pheromone Alpha đánh úp lấy giác quan cậu như một đòn choáng.
Không giống những lần trước, pheromone hôm nay thô bạo và hỗn loạn, không còn chút gì của sự kiềm chế hay kiểm soát.
“Jay… Ngài không sao chứ?” – Jungwon dè dặt bước đến, giọng cậu run nhẹ.
Jay ngẩng đầu lên. Ánh mắt hắn lờ đờ, đỏ ngầu. Nhìn như xuyên qua người cậu, nhưng cũng như thể đang cố định vào cậu một cách ám ảnh. Cái nhìn ấy khiến sống lưng Jungwon lạnh buốt.
“Cậu… Jungwon?” – Giọng hắn khàn đục, như bị kéo ra từ tận cổ họng.
“Dạ, tôi đưa ngài lên phòng…”
Jay lảo đảo đứng dậy. Cậu chưa kịp đỡ thì hắn đã trượt chân, cả cơ thể đổ nhào về phía Jungwon. Cậu chới với, hai người cùng ngã xuống sàn gỗ.
Thân thể Jay đè lên người Jungwon, hơi nóng từ cơ thể hắn phả ra hừng hực. Tay cậu chống xuống sàn định ngồi dậy, nhưng Jay không nhúc nhích. Cơ thể hắn nặng trĩu như đang bị thiêu đốt từ bên trong.
Jungwon thở dốc. Mùi pheromone Alpha tỏa ra dày đặc, bức bối như khói thuốc súng, khiến đầu óc cậu bắt đầu choáng váng.
Cậu nhìn kỹ lại Jay – mắt hắn đỏ rực, mạch cổ đập nhanh như trống trận. Cơ thể không chỉ say, mà còn đang trong trạng thái kích thích tột độ.
Một Alpha cấp cao, khi bị say rượu mà bước vào kỳ phát tình, có thể hoàn toàn đánh mất lý trí.
Và lúc này, hắn đang ở ngay trên người Jungwon – một Omega.
Jungwon vùng người, thở gấp. “Ngài… Jay, xin hãy tỉnh táo…”
Jay cúi xuống, hơi thở phả thẳng lên cổ cậu, nồng nặc mùi rượu và pheromone đậm đặc đến mức nghẹt thở. Không gian quanh họ như đóng băng trong sự căng thẳng cực độ.
“Cậu là Omega…” – Jay thì thầm, giọng hắn gần như không còn là giọng người.
“Không… dừng lại…!” – Jungwon hoảng loạn, cố đẩy Jay ra.
Nhưng ngay lập tức, đôi tay Jay giữ chặt hai cổ tay cậu, ghì xuống sàn.
Ánh mắt hắn lúc này trượt khỏi ranh giới giữa người và dã thú – đầy bản năng, không chút ý thức. Jungwon vùng vẫy, cố cựa mình thoát ra, nhưng vô ích. Thể lực giữa một Alpha trưởng thành và một Omega chưa từng qua kỳ phát tình thực sự là không thể so sánh.
“Xin đừng…” – Cậu lặp lại, nhưng cổ họng nghẹn lại, như có gì đó chặn ngang.
Cậu thấy bàn tay Jay trượt dọc theo eo mình, rồi dừng lại nơi thắt lưng – hơi run rẩy, như chính hắn cũng đang giằng co với bản năng trỗi dậy.
Ngoài trời, tiếng sấm vang lên – nặng nề và kéo dài như một tiếng gào đau đớn. Mưa rơi mỗi lúc một dày, đập vào khung cửa sổ như tiếng trống đổ.
Trong biệt thự tối om, không ai có thể nghe thấy tiếng Jungwon thở gấp, tiếng rên khẽ vì áp lực, hay tiếng tim cậu đập cuồng loạn vì sợ hãi lẫn hỗn loạn.
Jay lúc này không còn là Jay nữa. Ánh mắt hắn mờ đục như bị nhấn chìm trong pheromone của chính mình, miệng lẩm bẩm những câu không rõ nghĩa, nhưng đều xoay quanh một thứ: mùi hương Omega.
“Jungwon…”
Tên cậu được gọi bằng giọng trầm, kéo dài, như mê hoặc. Hơi thở Jay gấp gáp hơn. Mùi pheromone nồng lên từng đợt. Jungwon bắt đầu thấy cơ thể mình phản ứng – dù cậu biết đó không phải là cảm xúc, mà là phản xạ bản năng Omega khi bị Alpha áp chế quá gần.
“Làm ơn…” – Cậu nức nở, mắt đỏ hoe.
Tay Jay chậm rãi nới lỏng, như một khoảnh khắc hắn lấy lại được chút kiểm soát. Cơ thể hắn cứng lại. Jungwon nhận ra cơ hội, cố gắng trườn ra khỏi lòng hắn.
Nhưng vừa khi cậu nhích được vài centimet, Jay đột ngột siết chặt lại, cúi sát hơn, ghé tai cậu thì thầm:
“Đừng rời khỏi tôi…”
Lời thì thầm ấy không giống một mệnh lệnh, mà giống như một tiếng van xin đến ám ảnh. Trong khoảnh khắc ấy, giữa cơn cuồng loạn pheromone và lý trí mong manh còn sót lại, Jay dường như đang vùng vẫy trong chính nỗi cô độc và bản năng rối loạn của mình.
Jungwon sững sờ. Trái tim cậu co thắt. Cậu không rõ đó là do sợ, hay là thứ cảm xúc không tên khác đang len lỏi trong lòng ngực mình.
Rồi, như thể đã đến giới hạn cuối cùng của bản năng Alpha, Jay cúi xuống, hơi thở gấp gáp, gặm nhẹ lên cổ Jungwon – nơi tuyến hương của một Omega dễ bị kích thích nhất.
Cánh cửa phòng ngủ bật mở…
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro