Chương 9: Sự thật trong im lặng
Chiếc xe màu đen dừng lại trước căn biệt thự yên tĩnh nằm lặng lẽ trong ánh chiều tà. Trời đã về xế, mặt trời buông những tia nắng cuối cùng trải dài trên bậc thềm cẩm thạch lạnh lẽo, phản chiếu lên bức tường một lớp sáng lấp lánh, gần như chói mắt. Dưới thứ ánh sáng đó, dáng người cao lớn của Jay bước ra khỏi xe trông càng thêm cô đơn và nặng nề. Áo sơ mi màu trắng ngà của anh nhăn nhúm vài chỗ do chuyến bay dài ba tiếng từ tỉnh khác về Seoul – nhưng anh chẳng bận tâm.
Anh nhìn cánh cổng sắt trước mặt như thể đang đối diện với một ngọn núi không thể vượt qua. Lồng ngực anh nặng trĩu, không chỉ vì mệt, mà còn vì suốt ba ngày qua, anh không thể ngừng nghĩ về người đang ở trong căn nhà kia.
Jay không vội vào nhà. Anh đứng đó một lúc, tay đặt trên nắm cửa, ngón tay khẽ run lên. Một phần trong anh vẫn muốn quay lưng đi, như ba ngày trước khi anh quyết định rời khỏi đây – bỏ lại cậu bé Omega với đôi mắt trống rỗng và giọng nói lí nhí chẳng có lấy một lời trách móc.
Nhưng trốn tránh không thay đổi được gì. Jay hiểu điều đó hơn ai hết.
Anh thở ra một hơi thật dài, đẩy cánh cổng mở ra, bước vào không gian quen thuộc. Mọi thứ vẫn vẹn nguyên – từ mùi hương thoang thoảng của tinh dầu trong phòng khách đến sự ngăn nắp lạnh lẽo như thể chẳng có gì xảy ra.
Chỉ có anh là thay đổi. Và cậu.
Vali còn chưa kịp đặt xuống đất, thì tiếng chuông cửa vang lên, kéo Jay khỏi những suy nghĩ nặng nề. Anh nhíu mày, quay lại mở cửa – và người đứng đó khiến anh thoáng giật mình.
“Jay?”
Giọng nói quen thuộc ấy khiến Jay sững lại một chút. Là mẹ anh – bà Park.
Bà mặc một chiếc váy dài màu trung tính, mái tóc búi gọn sau gáy, tay ôm túi giấy đựng vài hộp cháo dinh dưỡng. Trên gương mặt bà là vẻ mỏi mệt, ánh mắt đầy lo lắng như vừa trải qua một đêm dài mất ngủ.
Jay mời bà vào nhà. Anh không hiểu tại sao bà lại đến mà không báo trước. Trong suốt mười mấy năm nay, bà chưa từng làm vậy.
“Con mới về?” – bà khẽ hỏi, giọng mệt mỏi.
“Vâng. Mới xuống máy bay chưa được tiếng.” – Jay vừa kéo ghế cho bà vừa nhìn bà dò xét. “Có chuyện gì… sao mẹ lại đến bất ngờ vậy?”
Bà Park không trả lời ngay. Ánh mắt bà quét một vòng khắp phòng khách, như đang tìm kiếm điều gì đó. Một lúc sau, bà mới lên tiếng, giọng nhẹ nhàng nhưng đậm nỗi lo:
“Jungwon… vẫn ở đây chứ?”
Jay gật đầu, cố giữ giọng bình tĩnh. “Vẫn. Nhưng gần đây cậu ấy… không ra khỏi phòng nhiều. Sao mẹ hỏi vậy?”
Một thoáng im lặng tràn vào giữa họ, nặng nề và đầy ngụ ý. Rồi bà thở dài, mắt không nhìn anh mà dừng lại ở chậu cây gần cửa sổ.
“Hai hôm trước mẹ đến bệnh viện, tình cờ gặp thằng bé. Nó ngồi một mình ở hành lang, trông rất mệt… Mẹ định đi qua, nhưng rồi thấy nó… cầm tờ giấy siêu âm. Jay à, thằng bé mang thai.”
Tim Jay như bị bóp nghẹt. Câu nói của mẹ giáng xuống đầu anh như một chiếc búa tạ. Dù anh đã đoán được phần nào, nhưng nghe chính miệng mẹ mình nói ra… vẫn là một nhát cắt sâu vào lòng.
“Thật lòng mẹ không biết chuyện gì đã xảy ra. Nhưng nó còn quá trẻ, Jay à… Mới mười chín. Đã không còn cha mẹ, bây giờ lại một thân một mình, mang thai… mẹ nhìn mà đau lòng lắm.”
Jay siết chặt bàn tay. Ngón tay ẩn dưới mặt bàn run lên, khớp xương trắng bệch. Anh không thể nói gì – không dám nói gì.
Bà Park tiếp tục, giọng bà khẽ hơn, như đang kìm nén:
“Mẹ không ép con nói. Nhưng mẹ cần biết… Jungwon sống ở đây, có ổn không?”
Jay cắn chặt môi. Cổ họng như có gì đó chặn lại.
Ổn sao? Làm sao cậu có thể ổn được khi chính anh là người đã phá nát mọi thứ trong một đêm mù mịt, khi lý trí không còn đủ mạnh để chống lại bản năng nguyên thủy của một Alpha?
“ Cậu ấy sống ở đây vẫn tốt mẹ ạ. Nhưng ... con không biết đứa bé là của ai.” – Giọng Jay khàn khàn, nghẹn lại như bị cứa bởi lưỡi dao sắc bén. Anh không dám nhìn vào mắt mẹ.
Bà Park chỉ gật đầu khẽ. Không trách móc, không nói thêm lời nào – chỉ là cái gật đầu nhẹ, như thể bà hiểu rằng có những sự thật sẽ không bao giờ được thốt ra.
“Thôi… mẹ chỉ hỏi vậy. Mẹ mang ít cháo, con cho thằng bé ăn hộ mẹ. Nó gầy đi nhiều lắm.”
Jay cúi đầu. “Con sẽ làm.”
Lần đầu tiên sau nhiều năm, trong ánh mắt anh có một thứ gì đó mong manh như… sự van xin.
Khi tiễn mẹ ra khỏi cửa, Jay đứng thật lâu, trán tựa vào vách tường lạnh. Cả người như muốn đổ gục. Cảm giác tội lỗi và bất lực bóp nghẹt từng tế bào.
Anh không thể tiếp tục trốn tránh.
Nếu Jungwon đã chọn giữ đứa bé – vậy anh cũng phải có một quyết định.
Jay quay người, bước thẳng về phía cuối hành lang, nơi cánh cửa phòng cậu vẫn luôn đóng kín suốt những ngày qua.
Lần này, anh sẽ không gõ khẽ rồi bỏ đi.
---
Trong căn phòng ấy, Jungwon đang nằm nghiêng người, gối đầu lên một bên tay, mắt dán vào bức tường trắng trước mặt.
Ánh đèn vàng từ chiếc đèn bàn hắt xuống khiến không gian thêm dịu nhưng u uất. Cậu không khóc, nhưng ánh mắt cậu đỏ hoe, mi mỏng ướt nhòe.
Tay cậu đặt nhẹ lên bụng, từng nhịp thở đều đặn như đang cố lắng nghe một sinh linh nhỏ bé vẫn còn chưa rõ hình hài.
Cậu đang mang thai.
Chỉ ba chữ thôi, nhưng như một bản án treo lơ lửng trên đầu cậu suốt ba ngày qua.
Jay không về. Cậu đã nghĩ như thế có lẽ sẽ dễ chịu hơn, nhưng càng im lặng, cậu càng cảm thấy cô độc.
Từng tiếng động trong nhà – tiếng nước nhỏ giọt, tiếng gió va vào cửa kính – đều khiến cậu giật mình, chờ đợi một bóng dáng trở về, nhưng cuối cùng lại thất vọng.
Ngày hôm ấy, cậu đến bệnh viện chỉ vì nghĩ mình kiệt sức. Nhưng rồi, hình ảnh trên màn hình siêu âm, lời bác sĩ nói, ánh mắt xót xa của bà Park…
Cậu không khóc, nhưng trong lòng như có gì đó gãy vỡ.
“Em… có thể rời khỏi đây,” cậu từng nói với chính mình, “em không có lý do gì để ở lại cả.”
Nhưng cậu không đi.
Vì một phần nào đó, cậu vẫn chờ Jay. Không phải để được yêu thương – chỉ cần một lời, dù là từ chối, dù là lạnh nhạt.
Chỉ cần Jay nói gì đó.
Cậu không chịu nổi sự im lặng – thứ im lặng nuốt chửng cậu mỗi đêm, khiến cậu thấy bản thân như một bóng ma sống nhờ vào ký ức của người khác.
---
“Cốc… cốc…”
Tiếng gõ cửa khiến Jungwon choàng dậy.
Tim cậu đập mạnh. Tay vẫn đặt trên bụng, lòng đầy mâu thuẫn.
Jay đã trở về.
Cậu nghe tiếng bước chân chậm rãi phía ngoài, rồi là hơi thở trầm ổn rất quen.
Cậu bước ra khỏi giường, chân hơi run.
Jay vẫn đứng đó, phía sau cánh cửa.
Cậu đặt tay lên tay nắm cửa – một tay khác vẫn che nhẹ bụng, như một phản xạ bản năng.
Khi cánh cửa mở ra, ánh mắt hai người chạm nhau – đầy những điều chưa nói.
Và lần này, không ai quay đi.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro