-21-
Lương Trinh Nguyên im lặng một lúc, mới mạnh miệng trả lời: "Cũng, cũng không phải tôi nhờ anh giúp."
Hiếm khi thấy Lương Trinh Nguyên chột dạ như vậy ở trước mặt mình, Phác Tống Tinh cũng không vì lời Lương Trinh Nguyên nói mà tức giận: "Vậy sao? Cũng không biết là ai, kỳ phát tính đến thì cứ một tiếng một tiếng gọi anh Tống Tinh, Lương Trinh Nguyên, cậu không biết xấu hổ sao?"
"..." Vừa xấu hổ vừa tức giận, Lương Trinh Nguyên đỏ mặt vỗ vào vai Phác Tống Tinh một cái.
Sau đó người nào đó bò dậy khỏi giường, định đi vào phòng tắm. Trong lúc di chuyển, Lương Trinh Nguyên bị động chạm đến nơi bị Phác Tống Tinh bắt nạt bảy ngày, cảm giác đau nhức từ bộ phận kia truyền đến, chân Lương Trinh Nguyên mềm nhũn, thiếu chút nữa té ngã trên mặt đất.
Phác Tống Tinh ngồi ở trên giường, híp mắt chiêm ngưỡng khung cảnh tuyệt đẹp lộ ra khi Lương Trinh Nguyên cúi người, ánh mắt tối sầm. Lương Trinh Nguyên vịn tủ đầu giường mới có thể đứng vững, theo trực giác cảm nhận được ánh mắt của Phác Tống Tinh, Omega đột nhiên xoay người lại, giận dữ trừng mắt với Phác Tống Tinhh, ra lệnh: "Nhìn cái gì mà nhìn, lại đây đỡ tôi."
"Không đỡ, sợ chút nữa có người lại không thừa nhận." Phác Tống Tinh vẫn không nhúc nhích, Lương Trinh Nguyên nghiến răng, quay đầu lại dùng sức ném chiếc gối ôm trong tay lên đầu Phác Tống Tinh, cũng tặng kèm một câu thân thiết ân cần thăm hỏi: "Anh là đồ khốn kiếp!"
Tên khốn Alpha chụp lấy gối ôm, nhìn bóng lưng Lương Trinh Nguyên đi vào phòng tắm, anh chỉ đơn giản ném gối ôm lại cho Lương Trinh Nguyên, còn đập vào miếng đệm nhỏ vào dưới eo đầy dấu tay của Lương Trinh Nguyên.
Lương Trinh Nguyên hoàn toàn không quan tâm đến việc đi tắm, cũng không để ý đệm thịt của mình có đau hay không, sải bước lao tới nhào vào trên người Phác Tống Tinh: "Tôi muốn giết anh, Phác Tống Tinh!"
Quản gia beta đứng trước cửa phòng ngủ chính vốn định tới hỏi thăm Thiếu phu nhân như thế nào. Hiện tại nghe tiếng cười ầm ĩ phát ra từ bên trong, khoé miệng quản gia Beta hiện lên một nụ cười cực kỳ khoa trường ——
Không hổ là Thiếu phu nhân được đích thân lão gia chọn, cùng với đỉnh cấp Alpha thiếu gia nhà bọn họ ân ái nhiều như vậy mà vẫn còn tràn đầy sức sống, sau này sinh ra tiểu thiếu gia cũng nhất định là người thừa kế xuất sắc nhất của Phác gia!
Cuối cùng khi cả hai xuất hiện trong phòng khách biệt thự, họ đã mặc quần áo chỉnh tề. Trên khuôn mặt xinh đẹp của Lương Trinh Nguyên vẫn ửng đỏ như cũ, giống như một quả anh đào nhỏ được Phác Tống Tinh tưới nước. Chỉ có Lương Trinh Nguyên và Phác Tống Tinh biết được khuôn mặt Lương Trinh Nguyên đỏ bừng là vì tức giận —
Hành động lao về phía trước quá bốc đồng, khi Phác Tống Tinh dùng sức xoay người đè ở dưới thân không thể cử động, Lương Trinh Nguyên mới nhận ra mình đã hối hận. Phác Tống Tinh cẩn thận nhìn xuống mặt Lương Trinh Nguyên, ngón tay mơ hồ đặt lên tuyến thể sau gáy đã bị cắn của Lương Trinh Nguyên: "Có tin tôi làm thêm mấy lần nữa không?"
"..." Lương Trinh Nguyên đưa tay đẩy mặt Phác Tống Tinh: "Cút đi!"
"Cậu không phải tự mình tới đây sao?" Phác Tống Tinh nói xong đột nhiên cúi đầu hít một hơi thật sâu sau gáy Lương Trinh Nguyên: "Lương Trinh Nguyên, tôi giúp cậu vượt qua kỳ phát tình, để trao đổi, cậu có phải cũng nên cùng tôi trải qua kỳ dịch cảm một lần không?"
"Không muốn ——"Lương Trinh Nguyên từ chối mà không cần suy nghĩ.
"Thật sự không muốn sao?" Phác Tống Tinh ngẩng đầu lên hơi nhướng mày. Cơ thể bọn họ đang dán sát vào nhau, bất kể ai vô tình cọ xát, đều có nguy cơ châm ngòi lửa. Lương Trinh Nguyên lấy tay đẩy trán Phác Tống Tinh: "Không muốn, tôi rất bận, không có thời gian."
"Được thôi" Phác Tống Tinh đột nhiên rời khỏi người Lương Trinh Nguyên, sau khi xuống giường đi thẳng vào phòng tắm, vừa đi vừa nói: "Vậy hôm nay tôi sẽ đi nói với ông cả, Lương Trinh Nguyên không chỉ bằng mặt không bằng lòng, còn không cho cháu đánh dấu cậu ấy."
"Đó là một sự đả kích nghiêm trọng vào lòng tự trọng của người chồng Alpha hợp pháp là tôi, hai chúng ta không thể sống cùng nữa. Đến lúc đó tôi muốn xem bọn họ có cho cậu tham gia vào cái giới giải trí nát kia hay không."
Nói xong Phác Tống Tinh biến mất khỏi tầm mắt của Lương Trinh Nguyên. Lương Trinh Nguyên nhìn chằm chằm cửa phòng tắm nghiến răng nghiến lợi, cuối cùng rống lên một câu tức giận: "Phác Tống Tinh, anh là cái đồ vô lại thối tha!"
Đáp lại Lương Trinh Nguyên, chỉ có tiếng nước ào ào yếu ớt vang lên trong phòng tắm.
Lương Trinh Nguyên đến bây giờ vẫn còn tức giận, Phác Tống Tinh nhắm mắt làm ngơ xem như không thấy sự tức giận của Lương Trinh Nguyên. Sau khi ăn cơm trưa xong, Phác đại thiếu gia bảo Lương Trinh Nguyên đợi ở phòng khách, Lương Trinh Nguyên vốn không định chờ, nhưng trong tay Phác Tống Tinh nắm giữ nhược điểm quan trọng, Lương Trinh Nguyên đành phải ngồi đợi dưới ánh mắt đe doạ mơ hồ của Phác Tống Tinh.
Mười phút sau, Phác Tống Tinh với cây bút và một tập tài liệu xuất hiện trước mặt Lương Trinh Nguyên.
Mí mắt Lương Trinh Nguyên đột nhiên giật giật, có một loại dự cảm không tốt dâng lên trong lòng cậu. Quả nhiên, Phác Tống Tinh đưa tập tài liệu đặt trước mặt Lương Trinh Nguyên, giống như Lương Trinh Nguyên đã từng làm.
Vẻ mặt Phác đại thiếu gia kiêu căng, như thể đang ban ơn cho Lương Trinh Nguyên: "Hy vọng cậu có thể sảng khoái được như tôi."
Trên giấy không có nhiều chữ lắm, chỉ vài câu —
Sau khi kết hôn hai bên thiết lập quan hệ hợp tác cùng có lợi, nội dung hợp tác cụ thể là: Bên A (Cố Tri Niên) giúp Bên B (Triệu Duy Trinh) vượt qua thời kỳ dịch cảm, Bên B giúp Bên A ổn định vượt qua thời kỳ phát tình, bất cứ nhu cầu nào của bên được trợ giúp trong thời gian hợp tác đều được bên trợ giúp đáp ứng. Lưu ý: Thời hạn hết hạn của hợp đồng này là khi hai bên thống nhất về việc vi phạm hợp đồng, nếu không thì không được phép thay đổi.
Sau đây là những hậu quả mà bên vi phạm có thể phải đối mặt nếu đơn phương vi phạm hợp đồng.
Khóe miệng Lương Trinh Nguyên giật giật: "Anh!"
Đôi mắt phượng của Alpha nheo lại: "Có ý kiến gì, cậu có thể nói."
Cảnh tượng trước mắt có vẻ quen thuộc. Đầu óc Lương Trinh Nguyên đang hỗn loạn, muốn cậu nói ý kiến gì, hình như thật sự nói không nên lời, vì thế trong lúc mơ mơ hồ hồ, Lương Trinh Nguyên không chịu nhận thua ký tên mình lên, còn bị Phác Tống Tinh lừa ấn dấu vân tay đỏ.
Phác Tống Tinh vô cùng hài lòng với kết quả này, sau khi nhận hợp đồng, anh đưa tay ra và làm động tác bắt tay đàng hoàng với Lương Trinh Nguyên: "Chúng ta hợp tác vui vẻ, Lương Trinh Nguyên."
Lương Trinh Nguyên đưa tay vỗ vào lòng bàn tay Phác Tống Tinh, liếc mắt xem thường.
Hợp đồng sau khi được ký kết, dường như cũng không ảnh hưởng nhiều đến hai người. Lương Trinh Nguyên vẫn đang tìm kiếm cơ hội thử vai, nhưng cậu liên tục gặp phải trở ngại – cậu không có trình độ chính quy cũng quyết tâm không để người trong Phác gia và Lương gia giúp đỡ. Ngoài thế giới này không ai biết đến Lương Trinh Nguyên, đương nhiên sẽ không cho Lương Trinh Nguyên cơ hội này.
Sau khi gửi email tự giới thiệu không có kết quả, Lương Trinh Nguyên thở dài với một chút buồn bã và mất mát – con đường phía trước gập ghềnh và con đường trở thành ngôi sao cũng mê man.
Lúc này niềm vui bất ngờ đập vào đầu Lương Trinh Nguyên. Lúc nhìn thấy điện thoại lạ, Lương Trinh Nguyên không có cảm xúc gì nhận máy: "Xin chào."
Trong điện thoại vang lên một giọng nữ ôn nhuận: "Xin chào, xin hỏi là Lương Trinh Nguyên, Cố tiên sinh phải không?"
"Đúng vậy." Lương Trinh Nguyên đáp.
"Tôi là Phương Cầm trợ lý của đạo diễn Từ Dục, gần đây đạo diễn Từ đang chuẩn bị casting vai diễn cho bộ phim mới, xin hỏi Lương tiên sinh có muốn tham gia thử vai không?"
Lương Trinh Nguyên cầm di động nhìn thoáng qua dãy số xa lạ này, phản ứng đầu tiên là – đây không phải là điện thoại lừa đảo chứ?
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro