-40-

Cảnh diễn đầu tiên của Lương Trinh Nguyên và Vương Tần, chính là cảnh đứng trên vách núi giằng co với nhau.

Hạ Lan Việt trong lòng mang đại nghĩa thiên hạ cố gắng thuyết phục Hạ Lan Phục hướng thiện. Đối mặt với Vương Tần sau khi nhập vai mang theo ánh mắt u buồn từ bi. Hạ Lan Phục cầm trường kiếm, chỉ vào huynh trưởng: "Bổn tọa nói rồi, bổn tọa không hiểu thiện ác, cũng không muốn giống như ngươi làm tay sai cho Tiên giới."

"A Phục, sao đệ có thể nói chuyện với ta như vậy?" Vẻ mặt giận dữ không tranh giành của Vương Tần có chút tức giận: "Từ xưa đến nay, Hạ Lan tộc chúng ta luôn nhận được ân trạch của Ngọc Đế, bây giờ đệ thật sự muốn lấy oán trả ơn sao?"

Hạ Lan Phục cười lạnh một tiếng: "Ân trạch? Ca ca tốt của ta, huynh đúng là càng sống càng hồ đồ."

Hai người mặt đối mặt giằng co, Từ Dục đứng trước thiết bị quay nhìn không chớp mắt – diễn xuất và xử lý ánh mắt của Lương Trinh Nguyên trở nên , cũng không còn ngây ngô nữa.

Từ Dục đã chứng kiến Vương Tần từng đoạt giải, cho nên Từ Dục hiểu rõ Vương Tần, cũng biết hiếm có người nào có thể hành động thoải mái như vậy khi quay cảnh đối diện với Vương Tần. Mà Lương Trinh Nguyên thật sự bộc lộ lợi thế của mình, nắm bắt được sự kiêu ngạo và ngang ngược của Hạ Lan Phục.

Cảnh quay đối thủ của hai người diễn ra thuận lợi ngoài ý muốn. Sau khi Từ Dục nói một câu "Cảnh này qua" đến tai Lương Trinh Nguyên và Vương Tần, Lương Trinh Nguyên mới chậm rãi thoát khỏi cảnh quay.

Cậu còn chưa kịp nói gì, Vương Tần đã đưa tay đặt lên vai Lương Trinh Nguyên: "Cậu rất ưu tú!"

Lương Trinh Nguyên khiêm tốn cười với Vương Tần: "Tiền bối, anh quá khen rồi!"

Vương Tần đang chuẩn bị nói gì đó, đạo diễn Từ trước máy quay đã vẫy vẫy tay với hai người. Bọn họ sóng bước cùng đi qua, ánh mắt đạo diễn Từ đảo qua đảo lại giữa hai người trong giây lát.

Rồi sau đó mở miệng với Lương Trinh Nguyên: "Đã tự mình luyện tập qua rồi?"

Đối mặt với câu hỏi này của Từ Dục, Lương Trinh Nguyên vô cùng thản nhiên: "Đúng vậy, trước khi khai máy đã tìm thầy hướng dẫn giúp tôi luyện tập."

"Ừ" Tâm tình Từ Dục rất tốt: "Luyện không tệ, nhưng không thể kiêu ngạo, càng không thể áp đảo diễn xuất của tiền bối, biết không?"

Lương Trinh Nguyên chớp chớp mắt nhìn, đầu lắc lư như trống bỏi: "Ngài yên tâm, tôi không đè được tiền bối đâu."

"Đè được rồi"

"..." Lời này của Từ Dục nói quá thẳng rồi, Lương Trinh Nguyên cảm thấy xấu hổ thay cho mình và Vương Tần, cậu áy náy nghiêng đầu nhìn Vương Tần, lại phát hiện Vương Tần cũng mang theo ý cười nhìn mình: "Tôi còn hơi sợ không nắm bắt được vai diễn của cậu."

Lương Trinh Nguyên cắn cắn môi: "Thật xin lỗi, tiền bối!"

"Cậu xin lỗi cái gì? Đứa nhỏ này sao lại chính trực như vậy chứ?" Từ Dục người đang nói hươu nói vượn không cần chịu trách nhiệm lại mở miệng: "Chúng tôi đây không phải đều đang khen cậu sao?"

Lương Trinh Nguyên "A" một tiếng, sau đó Vương Tần đưa tay vỗ vỗ bả vai: "Trong phim thì cuồng như thế, sao thoát vai lại ngốc như vậy?"

"..." Lương Trinh Nguyên cảm thấy đại khái là mình và những ảnh đế nổi tiếng này có vách ngăn, thế cho nên cậu không rõ bọn họ rốt cuộc sẽ thích hậu bối mới như thế nào.

Nhưng dù thế nào đi nữa, đạo diễn Từ và Vương Tần thậm chí cả nhân viên công tác trong đoàn làm phim, dường như đều rất quan tâm chăm sóc Lương Trinh Nguyên. Lương Trinh Nguyên rất sợ hãi, nhưng càng muốn diễn vai Hạ Lan Phục thật tốt.

Nội dung kịch bản phía sau Lương Trinh Nguyên càng phải tập trung tinh thần, cũng phải thuận buồm xuôi gió.

Đợi đến khi Lương Trinh Nguyên kết thúc công việc, thời gian cũng đã gần tám giờ rưỡi. Vẫn là vì Lương Trinh Nguyên không phải nhân vật chính, Vương Tần là nam chính, có một cảnh đêm khuya còn phải chờ quay xong.

Lương Trinh Nguyên vốn định cùng tiến cùng lùi với đoàn làm phim, kết quả Từ Dục vẫy tay với Lương Trinh Nguyên: "Mau cút về nghỉ ngơi đi, ngày mai cậu còn phải diễn trên dây cáp treo"

"À, vậy tạm biệt đạo diễn Từ."

Gió bên ngoài trường quay hơi lớn, Lương Trinh Nguyên kéo cổ áo để chắn gió cho mình, chỉ là cũng không có tác dụng lắm.

Cậu đang chuẩn bị đến bãi đỗ xe gần đó, đột nhiên nghe thấy một chiếc xe bên đường bấm còi. Tiếng còi giòn giã đột ngột vang lên trong đêm tối, khiến cho Lương Trinh Nguyên theo bản năng nghiêng đầu nhìn lại, đập vào mắt là một chiếc xe ô tô màu đen có chút quen thuộc.

Lương Trinh Nguyên ngơ ngác nhìn về phía cửa sổ xe, người ngồi trong xe lại bấm còi hai tiếng. Lương Trinh Nguyên bị dọa đến run rẩy cả người, lúc phục hồi tinh thần cậu đã bước nhanh đến bên cạnh xe: "Phác Tống Tinh?"

Chủ nhân Alpha của chiếc xe hạ cửa sổ xe phía sau xuống: "Còn không cút lên đây? Muốn chết cóng, để tôi thành góa chồng à?"

Lương Trinh Nguyên cảm thấy Phác Tống Tinh có khuôn mặt đẹp trai như vậy mà không được gì, lời nói luôn có thể kéo cậu nhanh chóng thoát ra khỏi ảo tưởng lãng mạn không thực tế. Cậu làm mặt quỷ với Phác Tống Tinh, đang chuẩn bị ngồi lên ghế phụ, lại phát hiện cửa xe đã khóa lại.

"Ngồi phía sau." Phác Tống Tinh ra lệnh. Lương Trinh Nguyên miễn cưỡng ngồi xuống bên cạnh Phác Tống Tinh.

Điều hòa trong xe mở vừa đủ, hơi ấm bên trong khiến đầu óc Lương Trinh Nguyên nhanh chóng khôi phục lại tốc độ suy nghĩ bình thường: "Sao anh lại ở đây?"

Phác Tống Tinh vừa bảo tài xế khởi động xe vừa nói: "Không phải đã nói rồi sao? Sợ tới muộn một bước cậu sẽ chết cóng."

Lương Trinh Nguyên bĩu môi, không cho mình tức giận nữa. Phác Tống Tinh lại bắt chuyện với Lương Trinh Nguyên: "Hôm nay bị đạo diễn mắng bao nhiêu lần? Có bị mắng khóc luôn không?"

Lương Trinh Nguyên trừng Phác Tống Tinh một cái: "Khiến anh thất vọng rồi, đạo diễn Từ đối xử với tôi rất tốt, tôi diễn một cảnh ông ấy khen một lần. Còn có Vương Tần, đại ảnh đế anh biết không? Anh ấy đối xử với tôi rất tốt, ảnh đế nhưng không hề kiêu ngạo, còn khen tôi là có tài năng."

"Một diễn viên thì có giá trị gì chứ?"

Lương Trinh Nguyên vươn tay chọc chọc trên vai Phác Tống Tinh: "Này – Phác thiếu gia đây là có ý gì, phân biệt nghề nghiệp?"

Phác Tống Tinh thuận thế bắt lấy cánh tay Lương Trinh Nguyên, lại thấy tay Lương Trinh Nguyên cực kỳ lạnh. Anh nắm chặt tay Lương Trinh Nguyên: "Sao? Chẳng lẽ anh ta không phải diễn viên?"

"Anh ấy là diễn viên mới xuất sắc nhất, rất lợi hại." Lương Trinh Nguyên vừa tranh luận vừa cố gắng thoát khỏi tay Phác Tống Tinh, Phác Tống Tinh lại giống như trâu bò, Lương Trinh Nguyên không thể thoát được.

"Diễn viên mới xuất sắc nhất, chẳng lẽ không phải diễn viên?"

Phác Tống Tinh nói quả thật rất có lý, nhưng sự chú ý của Lương Trinh Nguyên lại chuyển dời đến bàn tay đang bị Phác Tống Tinh nắm chặt. Cậu nghĩ một lúc, giở trò xấu đem một bàn tay lạnh còn lại đặt ở trong cổ Phác Tống Tinh.

Phác Tống Tinh híp mắt, hừ lạnh một tiếng có vẻ nguy hiểm. Nhận thấy cảnh báo nguy hiểm, Lương Trinh Nguyên vội vàng rút tay về. Nhưng cậu còn chưa thực hiện được, đã bị Phác Tống Tinh siết eo ôm vào trong ngực, còn đặt vào trên đùi Phác Tống Tinh, tư thế vô cùng không mấy lịch sự.

"Anh làm gì vậy?" Lương Trinh Nguyên khô khan hỏi, có chút ý tứ ngoài mạnh trong yếu. 

Bên trong chiếc xe chạy trên đại lộ vững vàng không bật đèn, Phác Tống Tinh mượn ánh đèn đường lấp lóe ngoài cửa sổ xe nhìn Lương Trinh Nguyên: "Hôm nay có trang điểm không?"

Lương Trinh Nguyên đưa tay kéo tay Phác Tống Tinh đang đặt trên lưng mình ra, nhưng không kéo được. Mà đôi chân cong của Phác Tống Tinh thật sự làm Lương Trinh Nguyên đau bụng, vì thế cậu leo lên một chút, điều chỉnh thành tư thế làm cho mình thoải mái hơn: "Đương nhiên rồi, tôi diễn một nhân vật đại phản diện vô cùng yêu diễm, vô cùng mlem đó".

"Nhân vật đại phản diện?" Phác Tống Tinh giống như nghe được cái gì buồn cười: "Dựa vào cậu?"

"Anh khinh thường ai hả?" Lương Trinh Nguyên đưa tay ôm lấy cổ Phác Tống Tinh: "Đừng có coi thường người khác, nếu không đêm nay bổn tọa sẽ giết ngươi."

Phác Tống Tinh cách lớp quần nhéo cái mông mềm mại của Lương Trinh Nguyên: "Kỳ phát tình có phải lại sắp tới rồi không?"

"!" Lương Trinh Nguyên thiếu chút nữa quên mất chuyện này. Cậu trừng mắt: "Tôi có thể dùng thuốc ức chế."

Phác Tống Tinh hừ cười một tiếng: "Ai nói với cậu là sau khi bị đỉnh cấp Alpha đánh dấu thì thuốc ức chế vẫn còn hữu dụng?"

"..." Lương Trinh Nguyên đương nhiên biết điều này, nếu không lúc ấy cậu đã không ký hợp đồng nhảm nhí đó với Phác Tống Tinh – bị mách lẻo với người lớn cũng không tính là chuyện gì to tát, Lương Trinh Nguyên sợ nhất vẫn là sau khi mình tiếp xúc với tin tức tố của Phác Tống Tinh, thuốc ức chế hoàn toàn mất hiệu lực.

"Nhưng tôi còn phải làm việc." Lương Trinh Nguyên tựa đầu vào vai Phác Tống Tinh, tay kia vỗ ngực: "Tất cả đều là lỗi của anh, lẽ ra tôi có thể sử dụng tốt thuốc ức chế."

Phác Tống Tinh lại hung ác xoa xoa dưới eo của Lương Trinh Nguyên: "Cậu biết tôi hối hận nhất là gì không?"

"Tôi không muốn biết." Lương Trinh Nguyên vô cùng xấu hổ.

Nhưng lời sắp nói ra ngoài miệng, Phác đại thiếu gia hiển nhiên không có ý định nuốt trở lại: "Lần đầu tiên cậu phát tình, tôi nên dùng máy quay quay lại, để cậu biết lúc ấy cậu có bao nhiêu phóng –"

Phác Tống Tinh còn chưa nói xong, Lương Trinh Nguyên đã đưa tay che miệng chó không biết xấu hổ của Alpha lại.

Phác Tống Tinh thổi một hơi vào lòng bàn tay Lương Trinh Nguyên, Lương Trinh Nguyên lập tức đỏ mặt rút tay về: "Tôi đã nói đó là ngoài ý muốn!"

"Sao nào? Ngoài ý muốn thì không phải sự thật?"

"Anh là đồ quỷ đáng ghét, buông tôi ra!"

Con quỷ đáng ghét ôm chặt Lương Trinh Nguyên hơn, vùi đầu vào sau gáy Lương Trinh Nguyên hít một hơi: "Thành thật một chút, cả người toàn mùi tạp nham, đừng làm xe của tôi nhiễm mùi hôi thối."

Lý do này của Phác Tống Tinh quá mức đường hoàng, nhưng Lương Trinh Nguyên còn đang vì Phác Tống Tinh nhắc tới kỳ phát tình mà xấu hổ không thôi, không có thời gian nghi ngờ lời nói của Phác Tống Tinh. Cậu há mồm cắn một cái trên cổ Phác Tống Tinh: "Đồ khốn nạn"

Cuối cùng vẫn thành thật ngồi trên đùi Phác Tống Tinh trở về nhà.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro