-43-

Sau khi về đến nhà, Phác Tống Tinh nhờ quản gia tìm chút thuốc mỡ bôi vết bầm tím, xoa đều lên từng vết đỏ trên eo của Lương Trinh Nguyên.

Lương Trinh Nguyên nằm sấp trên giường, đầu vùi trong gối thỉnh thoảng hừ hừ hai tiếng, càng hừ Phác Tống Tinh xoa càng dùng sức: "Cậu thở gấp thêm một cái nữa xem?"

"Tôi thở gấp lúc nào? Anh bớt trong lòng đen tối thì thấy gì cũng đen tối đi." Lương Trinh Nguyên ấp úng nói, lỗ tai với mặt đều đã ửng hồng.

Phác Tống Tinh xoa mông Lương Trinh Nguyên: "Trên đùi có không?"

"Chắc là không có." Lương Trinh Nguyên không chắc chắn, nói xong liền muốn chui vào trong chăn. Nhưng trong tiềm thức Phác Tống Tinh cảm thấy không đáng tin, vì thế anh nắm lấy eo của Lương Trinh Nguyên, không nói hai lời lột quần của Omega. Cố Tri Niên xấu hổ và giận dữ không thôi: "Anh làm gì vậy?"

"Xấu hổ cái gì? Có chỗ nào trên người cậu mà tôi chưa từng thấy qua?" Phác Tống Tinh trả lời, nghiêm túc kiểm tra nửa người bên dưới của Lương Trinh Nguyên, thấy thật sự không có gì nghiêm trọng, Phác Tống Tinh mới an tâm.

Chỉ là cái mông trắng nõn mềm mại của Lương Trinh Nguyên ở ngay trước mắt, Phác Tống Tinh cảm thấy nếu mình không làm chút gì đó, há chẳng phải cái quần này cởi ra một cách vô ích rồi sao?

Lương Trinh Nguyên nhỏ giọng hỏi Phác Tống Tinh "Kiểm tra xong chưa", không nhận được đáp lại. Omega nghĩ thầm có gì đó không ổn, tỉnh táo lại tinh thần, cậu đã bị Phác Tống Tinh đè ở trên giường hôn nhẹ còn sờ soạng. Lương Trinh Nguyên ấp úng mắng Phác Tống Tinh là tên khốn kiếp, nhưng cuối cùng vẫn thỏa mãn ý đồ khốn kiếp đó.

Trong vài ngày tới, bên đoàn phim không có cảnh quay của Lương Trinh Nguyên, Phương Cầm dứt khoát sắp xếp cho Lương Trinh Nguyên đi tham gia mấy buổi họp báo tuyên truyền phim, để tăng cường tần suất xuất hiện của Lương Trinh Nguyên.

Những hành động này thành công khiến fan trên blog của Lương Trinh Nguyên tăng lên không ít, fan còn thành lập một Super Chat dành cho fan của Lương Trinh Nguyên, nghe qua dường như cũng khá là có ích.

Thật không may là phim của Lương Trinh Nguyên vẫn chưa được công chiếu, thân phận thật sự của cậu vẫn được giữ bí mật, cho nên những gì fan biết cơ bản đều là những cảnh Lương Trinh Nguyên quay trực tiếp trong buổi họp báo, hoặc là một ít thông tin là trên trường quay của Lương Trinh Nguyên, vô cùng khiêm tốn.

Phương Cầm cho Lương Trinh Nguyên nghỉ ngơi hai ngày cuối tuần này. Lương Trinh Nguyên ngủ thẳng đến khi mặt trời lên cao mới dậy, lại phát hiện cái tên Phác robot bình thường làm việc đến cả thứ bảy cũng không buông tha, vậy mà hôm nay không có đến công ty, lại làm việc trong thư phòng ở nhà.

Vì thế vốn là Lương Trinh Nguyên muốn ngồi trên sô pha phòng khách xem phim lại bị Phác Tống Tinh ra lệnh cưỡng chế vào thư phòng, sau khi đi vào cậu và Phác Tống Tinh ai bận việc nấy, không quấy rầy lẫn nhau.

Xem được một nửa bộ phim thì Lương Trinh Nguyên nhận được điện thoại của Phương Cầm gọi tới, cô nói với Lương Trinh Nguyên: Fan của em thành lập cho em một hội hậu viện quy mô nhỏ, bàn luận siêu thoại cũng khá ra dáng.

Lương Trinh Nguyên ngạc nhiên bật dậy từ sô pha: "Thật sao?" 

"Đương nhiên là thật, Trinh Nguyên. Chị có một loại dự cảm, chờ sau khi《Ngộ Tiên》 được công chiếu, độ nổi tiếng của em tuyệt đối sẽ không thua kém gì với hai nhân vật chính."

"Chị Cầm, chị đánh giá em cao rồi, em nào có bản lĩnh này —"

Lương Trinh Nguyên còn chưa nói xong, Phương Cầm đã ngắt lời: "Có phải đánh giá cao hay không, chờ phim ra mắt em sẽ biết. Mặc dù nổi tiếng là chuyện tốt, nhưng sau này em cũng phải bảo vệ bản thân thật tốt, dù sao fan hâm mộ tốt xấu khác nhau, khó mà đảm bảo sẽ không gặp phải mấy người điên cuồng."

Lương Trinh Nguyên nghĩ thầm mình đã gặp phải rồi. Nhưng chuyện này được Phác Tống Tinh giải quyết rất tốt, cho nên cậu cũng không định làm phiền Phương Cầm nữa: "Được, em biết rồi"

"Hay là để chị sắp xếp cho em vài tài xế và vệ sĩ?" Phương Cầm có chút lo lắng đề nghị. Lương Trinh Nguyên lại từ chối: "Không sao đâu, chị Cầm, sau khi tan ca sẽ có người đón em."

Nói đến nửa câu sau, giọng Lương Trinh Nguyên có chút nhỏ. Phương Cầm nhướng mày: "Có chắc chồng em mỗi ngày đều có thể đón em không?"

Lương Trinh Nguyên bị vạch trần có chút mất tự nhiên đưa tay sờ vành tai: "Chắc là có thể."

"Ừ, người thừa kế của Phác gia chắc chắn đáng tin cậy hơn chúng ta, nếu đã như vậy, chị không phá vỡ ngọt ngào của hai vợ chồng nữa. Cuối tuần vui vẻ nhé, tạm biệt." Phương Cầm nói xong liền cúp điện thoại, chỉ để lại Lương Trinh Nguyên sững sờ vì hai chữ "ngọt ngào".

Phá vỡ sự ngẩn ngơ của Lương Trinh Nguyên, là giọng Phác Tống Tinh đột nhiên vang lên phía sau: "Ai gọi vậy?"

Cơ thể Lương Trinh Nguyên run lên vì sợ hãi. Cậu quay đầu lại, đang chuẩn bị mắng Phác Tống Tinh đi mà không phát ra âm thanh nào, nhưng lại bắt gặp ánh mắt trực tiếp của Phác Tống Tinh đang đeo kính gọng vàng —

"Anh bị cận à?" Lương Trinh Nguyên nghi hoặc hỏi, trong lòng lại có cảm giác không biết nhìn vào đâu.

Phác Tống Tinh không biết Lương Trinh Nguyên có xấu hổ hay không: "Không có."

"..." Cố Tri Niên nghẹn ngào: "Vậy sao anh lại đeo kính?"

Phác Tống Tinh gỡ kính trên sống mũi xuống: "Bởi vì đẹp trai."

"Đồ bại hoại nhã nhặn." Lương Trinh Nguyên lầm bầm đánh giá đúng trọng tâm. Alpha bại hoại hừ lạnh một tiếng: "Hỏi cậu đó, ai vừa gọi điện cho cậu?"

"Chị Cầm." Lương Trinh Nguyên trả lời, rất tự nhiên dựa vào vai Phác Tống Tinh: "Chị ấy nói, tôi có một hậu viện người hâm mộ, nói tương lai sau này của tôi nhất định sẽ tươi sáng"

Phác Tống Tinh vẫn không thể hiểu được ý nghĩa của việc Lương Trinh Nguyên làm những thứ này 一 cậu là thiếu gia của Lương gia, lại là vợ của Phác Tống Tinh anh, muốn cái gì không phải là chỉ cần Phác Tống Tinh nói một câu? Kết quả thì sao? Tên khốn này lại thực sự chọn bò lên từ rễ cỏ.

Nếu không làm sao nói Lương Trinh Nguyên tốt số đây? Nói rằng cậu vừa mới đi được từng bước từng bước, lần đầu tiên thử vai đã thành công, còn là phim của Từ Dục, còn được cái người gọi Phương Cầm kia làm người đại diện. Sản nghiệp trong công ty của Phác Tống Tinh không bao gồm mảng truyền thông giải trí này, nhưng trước đó anh đã âm thầm điều tra, biết rõ lai lịch của những người như Phương Cầm.

Tốt xấu gì cũng xem như là có thể khiến Phác Tống Tinh bớt lo.

Alpha giấu đi lo lắng trong lòng, ngoài miệng thì lại không tha: "Thật sao? Cái thân yếu ớt của cậu mới treo trên dây cáp đã khóc lóc kêu cha gọi mẹ, về sau có thể làm nên chuyện gì?"

Lương Trinh Nguyên phẫn nộ đứng dậy khỏi người Phác Tống Tinh: "Anh mới yếu ớt, đạo diễn Từ còn khen tôi chăm chỉ chịu khó, anh thì biết cái gì?"

"Những chuyện vặt vãnh này tôi đương nhiên không hiểu, tôi chỉ biết là kỳ phát tình của người nào đó sắp tới. Cậu có nghĩ đến, nếu cậu phát tình trong đoàn làm phim thì phải làm sao?"

Nói đến đây, Lương Trinh Nguyên lại càng giận Phác Tống Tinh hơn: "Vậy anh nói tôi phải làm sao?"

"Thành thật xin nghỉ, ngoan ngoãn ở nhà." Phác Tống Tinh đưa ra đề nghị. Lương Trinh Nguyên trực tiếp từ chối: "Sao có thể được? Đó là công việc của tôi, tôi cũng không thể để mọi người phải chờ tôi bảy ngày được?"

Phác Tống Tinh đưa tay nhéo mặt Lương Trinh Nguyên, đem khuôn mặt xinh đẹp của cậu ép vào một chỗ: "Vậy cậu tự nghĩ cách đi."

Nếu Lương Trinh Nguyên nghĩ ra cách, cậu sẽ không hùng hục đến tìm Phác Tống Tinh. Cậu kéo tay Phác Tống Tinh đang làm loạn: "Anh đừng quên, chúng ta đã ký hợp đồng. Anh phải chịu trách nhiệm chứ?"

"Tôi chịu trách nhiệm thế nào? Tôi ở nhà với cậu bảy ngày còn chưa đủ sao?"

"Tôi không thể ở nhà." Lương Trinh Nguyên nói xong, hạ mắt xuống suy nghĩ một lúc, cuối cùng tìm được một phương án có vẻ khả thi: "Hay là anh đi quay phim với tôi đi?"

"Sau đó quay một bộ phim cấp ba để chiếu cho bọn họ xem?"

"!" Lương Trinh Nguyên trừng mắt: "Sao có thể! Anh muốn quay tôi còn chưa chắc đã bằng lòng! Hơn nữa đạo diễn Từ cũng không phải người sẽ quay mấy thứ này!"

Phác Tống Tinh đối với việc này từ chối cho ý kiến: "Vậy tôi đi quay phim với cậu thì có ý nghĩa gì?"

"Lúc cần thiết thì anh cắn tôi một cái—" Lương Trinh Nguyên dùng ánh mắt "Sao anh ngốc như vậy" nhìn Phác Tống Tinh. Phác Tống Tinh cười lạnh: "Cậu cho rằng cậu dễ hầu hạ như vậy sao?"

"Vốn dĩ tôi không khó hầu hạ—" Lương Trinh Nguyên nói, giọng điệu có chút chột dạ. Phác Tống Tinh nhìn thấu Lương Trinh Nguyên đang mạnh miệng: "Không nói đến kỳ phát tình. Nói tối hôm qua đi, nhẹ thì cậu nói không đủ, mạnh thì cậu lại muốn khóc, tôi chưa từng thấy qua Omega yếu ớt khó hầu hạ như vậy."

Vết đỏ ửng trên mặt Lương Trinh Nguyên nhanh chóng lan đến cổ: "Anh, anh câm miệng!"

Phác Tống Tinh xoa xoa đầu Lương Trinh Nguyên: "Thành thật xin nghỉ đi, nếu cậu không tiện mở miệng, tôi có thể thay cậu liên lạc với Phương Cầm."

"Không muốn." Lương Trinh Nguyên không chút nghĩ ngợi cự tuyệt, khuôn mặt đỏ ửng vẫn chưa thể tản đi được: "Anh nghĩ cách đi, Phác Tống Tinh, anh nghĩ cách đi."

Hiếm khi thấy Lương Trinh Nguyên cầu xin người khác, Phác Tống Tinh nhướn mày: "Quả thật là còn có một cách."

"Cách gì?" Hai mắt Lương Trinh Nguyên sáng lên.

"Để tôi đánh dấu cậu hoàn toàn, như vậy sẽ giảm bớt được rất nhiều phiền toái."

Lương Trinh Nguyên ngây ngẩn cả người. Cậu yên lặng nhìn chằm chằm vào Phác Tống Tinh, cố gắng tìm ra vẻ mặt đùa giỡn trên khuôn mặt anh. Nhưng sắc mặt Phác Tống Tinh nghiêm túc, như là thật sự đang đề nghị một phương án khả thi. Nhưng Lương Trinh Nguyên không thể đồng ý —

Cậu không muốn vì nguyên nhân này mà Phác Tống Tinh đánh dấu hoàn toàn mình, lại càng không muốn trong tình huống Phác Tống Tinh không thích mình, mang thai con của Phác Tống Tinh, trì hoãn sự nghiệp đầy triển vọng của anh.

Vì thế Lương Trinh Nguyên do dự hỏi: "Còn phương án nào khác không?"

Phác Tống Tinh nhíu mày – để anh đánh dấu hoàn toàn, có thể khiến Lương Trinh Nguyên khó chịu như vậy sao? Có đôi khi anh thật muốn mở cái đầu của Lương Trinh Nguyên ra, nhìn xem cái đầu nhỏ này rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì. Nhưng truy cứu việc này quá mất mặt, Phác Tống Tinh thề sống chết bảo vệ tôn nghiêm của mình.

Alpha cau mày đứng lên: "Không có, cậu tự nghĩ cách đi." Nói xong rời khỏi thư phòng cũng không quay đầu.

Vốn dĩ là ngày cuối tuần ở chung tốt đẹp lại trở nên có chút kỳ quái. Lương Trinh Nguyên duỗi chân đạp đạp rồi tựa lưng vào ghế sô pha, chán nản vò đầu bứt tóc – rốt cuộc tại sao lại biến thành như vậy!

Nghĩ tới nghĩ lui, Lương Trinh Nguyên chỉ nghĩ đến việc gọi điện thoại cho Phương Cầm, cũng miêu tả sơ lược những chuyện này cho Phương Cầm. Phương Cầm nghe xong nói: "Việc này quả thật có chút khó giải quyết. Tới đây em còn mấy cảnh nữa?"

"Bảy cảnh." Lương Trinh Nguyên tính toán trong đầu rồi nói.

"Vậy cũng không nhiều lắm, như vậy đi, chị đi nói với đạo diễn Từ một tiếng, xem có thể tập trung quay một ngày cho xong cảnh của em hay không, như vậy em không cần phải lo lắng về sau."

"!" Lời này của Phương Cầm quả thực đã có thể trấn an Lương Trinh Nguyên. Cậu có chút không chắc chắn hỏi "Có phải không tốt lắm không?", Phương Cầm bác bỏ đi băn khoăn của Lương Trinh Nguyên: "Đạo diễn Từ là người ôn hòa, không có gì là tốt hay không, chờ thông tin của chị."

Lương Trinh Nguyên liên tục nói cảm ơn. Cúp điện thoại chờ đợi không đến mười phút sau, cậu lại một lần nhận được điện thoại của Phương Cầm: "Tri Niên, ngày nghỉ cuối tuần hủy ngâm nước nóng. Sửa sang lại một chút, đêm nay bắt đầu quay phim xuyên đêm."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro