-82-

Lương Trinh Nguyên cuối cùng đã từ chối lời mời của Hứa Liên Thanh.

Đầu tiên cậu thông báo quyết định của mình cho Phương Cầm. Phương Cầm tuy có chút tiếc nuối, nhưng cô cũng hiểu rằng, Lương Trinh Nguyên có suy nghĩ thấu đáo và hợp lý hơn. Sau khi nhận được sự thông cảm từ Phương Cầm, Lương Trinh Nguyên đã gửi một email từ chối chân thành cho Hứa Liên Thanh, nhấn mạnh nhiều lần lời xin lỗi.

Hai ngày sau khi bị từ chối, Hứa Liên Thanh mới hồi âm cho Lương Trinh Nguyên, đại ý nói rằng cô vẫn rất tiếc nuối, nhưng nếu Lương Trinh Nguyên không có hứng thú với kịch bản này, cô cũng không thể ép buộc.

Việc này khiến Lương Trinh Nguyên có chút không thoải mái. Nhưng ngay sau đó, thiệp mời từ Liên hoan phim BR đã khiến Lương Trinh Nguyên không còn thời gian nghĩ ngợi về chuyện này nữa—

"Liên hoan phim tổ chức ngày mốt?" Lương Trinh Nguyên được Phương Cầm gọi đến công ty, trong tay cầm một tấm thiệp mời được mạ vàng, người được mời chính là cậu.

"Đúng vậy, vì vậy ban tổ chức hy vọng em có thể qua đó vào ngày mai, bởi vì có thể sẽ có một buổi lễ khai mạc vào tối mai." Phương Cầm có vẻ đã đọc trước thiệp mời, giờ hai tay khoanh trước ngực, giải thích cho Lương Trinh Nguyên.

Lương Trinh Nguyên cảm thấy tấm thiệp trong tay như củ khoai lang nóng. Vốn ban đầu cậu vẫn mong đợi sự kiện này, nhưng nghĩ đến việc phải đi Hải Thành ít nhất năm ngày, Lương Trinh Nguyên lại không muốn đi—cậu phải xa Phác Tống Tinh năm ngày, có thể còn lâu hơn.

Nhưng tình cảm là tình cảm, sự nghiệp là sự nghiệp, Lương Trinh Nguyên không thể hành động theo cảm xúc. Sau một tiếng thở dài, cậu nói với Phương Cầm: "Em biết rồi, chị Cầm."

Phương Cầm nhìn Lương Trinh Nguyên ủ rũ, bật cười và lắc đầu: "Chị nhớ lần đầu gặp chị, em nói gì không? Em nói em yêu diễn xuất, em hy vọng mình có thể tạo dựng được một chút danh tiếng. Giờ thì khó khăn lắm mới đoạt giải, sao lại không vui vẻ như vậy?"

Lương Trinh Nguyên ngẩn ra một lúc, sau đó lập tức ngẩng đầu, vẻ mặt kiên định: "Em không phải không vui! Em cực kỳ vui! Chị Cầm!"

Phương Cầm cười khẽ: "Được rồi, chị còn không hiểu em sao? Để chị nói, em và Phác tiên sinh ngẩng đầu gặp cúi đầu gặp, không thấy chán sao?"

Lương Trinh Nguyên suy nghĩ một lúc rồi lắc đầu: "Không đâu, em với chồng em tình cảm rất tốt."

"Ôi trời—đúng là cặp đôi thần tiên nha—" Phương Cầm vỗ vai Lương Trinh Nguyên: "Có câu nói như thế nào nhỉ? Tiểu biệt thắng tân hôn, em cũng lâu rồi không đi đâu chơi, Hải Thành mấy ngày này thời tiết tốt, coi như đi du lịch nhé?"

Lương Trinh Nguyên gật đầu, sau khi cảm ơn Phương Cầm, cậu rời công ty.

Buổi tối, khi hai người ngồi trên ghế sofa xem TV, Lương Trinh Nguyên thông báo lịch trình cho Phác Tống Tinh. Alpha bình tĩnh: "Anh sẽ gọi vài vệ sĩ theo em, đừng đi lung tung một mình."

Phản ứng của Phác Tống Tinh khiến Lương Trinh Nguyên quay người từ trong lòng anh, không kìm được nhấn mạnh lịch trình của mình: "Em phải đi Hải Thành, trong năm ngày!"

Alpha gật đầu, vẻ mặt không thay đổi: "Anh biết, anh đâu có điếc."

"!" Lương Trinh Nguyên mở to mắt, thoát khỏi vòng tay của Phác Tống Tinh, ấm ức hỏi: "Vậy anh đây là phản ứng gì chứ?"

Phác Tống Tinh nhíu mày, mắt đầy nghi hoặc: "Phản ứng gì là phản ứng gì?"

Vừa hỏi, Phác Tống Tinh vừa đưa tay kéo Lương Trinh Nguyên về trong lòng, nhưng bị Lương Trinh Nguyên đẩy ra: "Chúng ta sẽ không gặp nhau suốt năm ngày, anh không thấy nhớ em à?"

"Anh—" Phác Tống Tinh chưa kịp nói gì, Lương Trinh Nguyên đã nhảy xuống khỏi ghế sofa: "Chị Cầm nói đúng, quả nhiên anh bắt đầu chán em rồi!"

Mặt Phác Tống Tinh thay đổi: "Em nói gì?" Lương Trinh Nguyên nghe giọng alpha lạnh đi, mắt đỏ lên: "Được lắm Phác Tống Tinh, bản tính lộ ra rồi phải không! Mới ở bên nhau thì bảo bối này bảo bối nọ, chưa được bao lâu mà đã lạnh nhạt với em rồi!"

"Lương Trinh Nguyên!" Giọng Phác Tống Tinh trầm xuống vì lời nói của Lương Trinh Nguyên: "Em đang nói linh tinh cái gì thế?"

Đôi mắt xinh đẹp của Omega rưng rưng: "Anh còn hung dữ với em! Trước đây anh đâu có thế này!"

"..." Phác Tống Tinh đứng dậy, đưa tay ra, giọng nhẹ nhàng hơn: "Đừng làm loạn nữa, lại đây, ông xã ôm một cái."

Thực tế chứng minh, Lương Trinh Nguyên được nuông chiều khó dỗ hơn trước: cậu cúi xuống lấy chiếc gối gần nhất, ném vào Phác Tống Tinh, rồi quay người chạy lên lầu, đóng sầm cửa phòng ngủ để thể hiện sự giận dữ.

Phác Tống Tinh nhìn theo bóng Lương Trinh Nguyên biến mất khỏi tầm mắt, không nhịn được cười nhẹ. Cười xong, alpha lấy điện thoại ra, gọi một cuộc: "Đã sắp xếp xong chưa?"

Người ở đầu dây bên kia khẳng định đã sắp xếp xong. Alpha "ừ" một tiếng: "Vất vả rồi."

Phác Tống Tinh hài lòng cúp máy, bước chân nhẹ nhàng lên lầu—Lương Trinh Nguyên của anh còn đang đợi anh dỗ dành. Cửa phòng ngủ quả nhiên bị khóa, Phác Tống Tinh rất lịch sự gõ cửa, "Bảo bối, mở cửa cho ông xã."

Như dự đoán trước không có phản hồi, Phác Tống Tinh không vội: "Lương Thủy Thủy, em sẽ không thấy chồng mình năm ngày, không muốn ôm một cái sao?"

"Bốp—" tiếng đập cửa vang lên, dường như có thứ gì đó bị ném vào cửa. Phác Tống Tinh nhịn cười, nghiêm giọng: "Không mở phải không? Có muốn thấy chồng mình phá cửa không?"

"Anh dám!" Giọng Lương Trinh Nguyên vang lên từ trong phòng, giận dữ.

"Buồn cười, trên đời này có gì Phác Tống Tinh không dám làm? Lương Trinh Nguyên, anh đếm đến ba, không mở cửa anh phá cửa thật đấy, đến lúc đó em cứ đợi bị anh làm chết trên giường nhé. Một—"

Lương Trinh Nguyên ngồi trên giường không tin được nhìn cửa trừng mắt ra cửa—rõ ràng Phác Tống Tinh sai, sao lại quay ra đe dọa mình?

"Hai—" 

"Cố lên Phác Tống Tinh, em không tin anh thật sự làm thế!"

Phác Tống Tinh nheo mắt: "Hai phẩy một—"

Lương Trinh Nguyên không nhịn được cười khi nghe alpha đếm từ 2.1 đến 2.9, quả nhiên, Phác Tống Tinh bắt đầu đếm từ 2.91 đếm lên, mỗi lần đếm lại gọi một tiếng bảo bối.

Khi Phác Tống Tinh đếm đến 2.96, Lương Trinh Nguyên cuối cùng mở khóa cửa. Ngay sau đó, bóng dáng cao lớn của alpha bao phủ hoàn toàn Lương Trinh Nguyên trong vòng tay, cắn vào tai Lương Trinh Nguyên: "Gan to nhỉ, dám đóng cửa với anh?"

Lương Trinh Nguyên đẩy đầu Phác Tống Tinh đang cọ loạn: "Anh mới gan to, dám đe dọa em, anh có tin em mách ông nội không, để ông cầm quải trượng đánh anh!"

Alpha cắn nhẹ vào cổ Lương Trinh Nguyên: "Đi mà mách, ông đánh chồng em què, em cứ chờ mà hầu hạ người chồng tàn tật mỗi ngày đi!"

Phác Tống Tinh vừa nói, vừa bế Lương Trinh Nguyên đặt lên giường, đè lên người. Lương Trinh Nguyên giữ tay Phác Tống Tinh đang nghịch ngợm: "Đừng làm loạn, trưa mai em bay."

Phác Tống Tinh ngừng lại: "Vậy năm ngày này chữa bệnh thế nào?"

"Cái gì?" Lương Trinh Nguyên chưa hiểu ý Phác Tống Tinh. Alpha nói thẳng: "Anh nói, em đi Hải Thành năm ngày, ai giúp em kích thích khoang sinh sản?"

"..." Câu trả lời của Lương Trinh Nguyên là một cái tát vào lưng Phác Tống Tinh. Alpha trả lại cái tát vào mông Lương Trinh Nguyên, rồi ghé tai thì thầm một câu.

"Đồ lưu manh thối!" Mặt Lương Trinh Nguyên đỏ bừng. Phác Tống Tinh cười trầm: "Lưu manh chỗ nào? Không để lại chút gì để em mang theo, nếu em muốn anh thì phải làm sao?"

"Tránh ra, em muốn ngủ!" Lương Trinh Nguyên đẩy Phác Tống Tinh, nhưng cuối cùng vẫn bị alpha chiếm hữu hoàn toàn.

Sau một phát pháo trước khi xa cách, Phác Tống Tinh vừa xoa lưng Lương Trinh Nguyên đang buồn ngủ vừa dặn: "Đến Hải Thành ăn cơm trước, gầy như cái que, yếu ớt nhõng nhẻo, không chịu được xx."

"..." Nếu không mệt, Lương Trinh Nguyên đã đá Phác Tống Tinh vài cái. Alpha tiếp tục: "Nhớ gọi cho anh, anh muốn biết em ở đâu."

Lương Trinh Nguyên nhắm mắt mơ màng nói: "Anh bảo vệ sĩ theo em rồi mà?"

"Anh muốn em tự nói, có vấn đề?"

Lương Trinh Nguyên nói "cắt" và không muốn nói chuyện với Phác Tống Tinh nữa. Phác Tống Tinh như tên nghiện cằn nhằn, chỉ dẫn cho Lương Trinh Nguyên. Nếu việc này được thực hiện trước khi hai người làm thì có thể Lương Trinh Nguyên sẽ cảm động. Nhưng bây giờ đã làm xong, alpha hài lòng đối với Lương Trinh Nguyên dường như rõ ràng là đạo đức giả. Lương Trinh Nguyên đưa tay bịt miệng Phác Tống Tinh: "Im miệng, em muốn ngủ!"

Phác Tống Tinh hôn vào lòng bàn tay Lương Trinh Nguyên: "Vậy hôn ông xã một cái."

"Không." Lương Trinh Nguyên từ chối không cần suy nghĩ, rồi bị nắm cằm hôn một nụ hôn dài chúc ngủ ngon của Phác Tống Tinh: "Ngủ đi, mai anh đưa em ra sân bay."

"Ừm—" Lương Trinh Nguyên ừ một tiếng rồi ngủ.

Phác Tống Tinh sờ môi Lương Trinh Nguyên, sự dịu dàng trong ánh mắt như một mảnh biển vô biên.

Sáng hôm sau, còn chưa ngủ đủ Lương Trinh Nguyên đã bị Phác Tống Tinh gọi dậy sắp xếp hành lý, suốt đường đi cậu vẫn còn càu nhàu vì dậy sớm. Phác Tống Tinh ôm Lương Trinh Nguyên ngủ bù trong xe: "Anh bảo em là heo em không tin?"

Lương Trinh Nguyên nhắm mắt đấm vào vai Phác Tống Tinh, lực như đập bụi. Tránh giờ cao điểm, đường đến sân bay không tắc. Lái xe đưa đến nơi, Lương Trinh Nguyên ôm Phác Tống Tinh không muốn xuống: "Em sẽ hơi nhớ anh."

"Chỉ hơi thôi sao?" Alpha nhướn mày, vuốt tóc Lương Trinh Nguyên.

"Được rồi—em sẽ rất nhớ anh, Phác Tống Tinh." Lương Trinh Nguyên ngẩng đầu nói, giọng có chút oán trách. Phác Tống Tinh cúi hôn lên môi Lương Trinh Nguyên: "Anh cũng nhớ em, bảo bối, về sớm một chút."

"Hôn lần nữa." Lương Trinh Nguyên đòi. Phác Tống Tinh thoải mái đáp ứng: "Đi nhớ ăn uống đúng giờ, nhớ gọi cho anh."

Lương Trinh Nguyên gật đầu, nán lại một lúc mới xuống xe, rời khỏi Phác Tống Tinh và đi gặp Phương Cầm.

Phác Tống Tinh nhìn đồng hồ, bảo lái xe quay lại công ty một chuyến. Sau khi đảm bảo mọi việc quan trọng vài ngày tới được sắp xếp xong, alpha quay lại sân bay và lên chuyến bay đến Hải Thành.

Hết chương 82.

----------------------------------------

Chỗ mọi người đã được nghỉ Tết chưa dạ

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro