Chương 26+27
Chúng tôi tạm thời không để ý đến điều này.
Mà cứ mặc kệ bản thân, không nghĩ ngợi gì nữa.
Sau khi đến thế giới này, đây khoảng thời gian thoải mái và vui vẻ nhất của tôi.
Chớp mắt một cái, mùa đông đã đến.
Năng lượng tràn trề của sinh viên đại học khiến tôi và Sim Jaeyun không thể ở yên trong nhà.
Mỗi ngày đều rủ nhau đi leo núi, thám hiểm ngoài trời.
"Yang Jungwon! Cậu mau nhìn này!"
Sim Jaeyun mặc áo khoác gió, quỳ trên vùng đá sỏi đen xì mà hét lớn.
"Tớ tìm được một miếng hổ phách rồi!"
Tôi chống gậy leo núi đi đến trước mặt cậu ấy.
Sim Jaeyun cúi đầu nhìn miếng hổ phách màu vàng kim trên tay, vẻ mặt đầy mong chờ.
"Kỷ niệm một năm ngày cưới của tớ và Lee Heeseung sắp đến rồi, tớ muốn dùng cái này, tự tay làm một chiếc nhẫn tặng anh ấy."
"Chúng tớ đến với nhau rất đột ngột, chỉ trong vài tháng đã đăng ký kết hôn, không có đám cưới, không có lời chúc phúc, không có gì cả, vậy mà Lee Heeseung vẫn đồng ý kết hôn với tớ."
"Tớ muốn ở bên anh ấy thật lâu..."
Sim Jaeyun cẩn thận cất miếng hổ phách vào túi, hỏi: "Cậu có muốn không? Chúng ta tìm thêm, cậu cũng làm một cặp với Park Jongseong đi."
Tôi lắc đầu, "Không cần đâu."
Tôi đã tìm thấy một viên đá quý màu xanh lam hiếm có rồi.
Nhẫn đối với tôi mà nói, có ý nghĩa rất sâu sắc.
Tôi không biết mình sẽ chết lúc nào.
Nếu không cần thiết, tôi không muốn dùng nhẫn để trói buộc anh ấy.
"Tớ sẽ làm một cái mặt dây chuyền cho anh ấy." Tôi nói.
"Được thôi." Sim Jaeyun cười rạng rỡ: "Đợi tớ làm xong, cậu phải xem giúp tớ đấy nhé."
Rất nhanh sau đó, hai chiếc trực thăng gầm rú bay đến từ trên trời.
Cả hai người đều được người yêu đến đón.
Sim Jaeyun vui vẻ chạy đến ôm ông xã nhà mình.
Còn tôi thì hơi làm bộ.
Chậm rãi bước tới, ôm Park Jongseong một cái.
"Hôm nay đến sớm thế, vẫn chưa chơi đã."
Park Jongseong nhìn thấy vết thương do va quệt lúc leo núi trên tay tôi.
Sắc mặt lập tức tối sầm lại.
Vì trước đây từng có tiền sử bỏ trốn cùng nhau.
Chúng tôi khiến Park Jongseong và Lee Heeseung đến giờ vẫn cho rằng, tôi và Sim Jaeyun sẽ rủ rê nhau làm chuyện xấu.
Park Jongseong quay đầu, nói: "Có thể quản chặt cái tên tóc vàng nhà anh không hả! Ngày nào cũng chạy xe máy đến tìm Yang Jungwon, ba ngày hai bữa là không thấy người đâu!"
Lee Heeseung càng không phục: "Cưỡi xe máy thì làm sao? Tôi còn chẳng muốn nói nhiều về cái tên otaku nhà cậu! Lúc nào cũng chia sẻ truyện tranh 18+ cho Sim Jaeyun! Đúng là có hại cho sức khỏe thể chất tinh thần!"
Tôi: Ơ hay!
Hai người cãi nhau thì cãi nhau.
Sao lại lôi cả chuyện "động trời" của tôi ra thế!
__________
Chương 27
Sim Jaeyun vẫn cười hề hề, ôm Lee Heeseung dỗ dành:
"Thôi nào ông xã, đừng giận nữa mà."
Lee Heeseung hừ lạnh một tiếng mới chịu bỏ qua chuyện vạch trần tôi, sau đó xoay người lên máy bay.
Sim Jaeyun nhảy chân sáo vẫy tay với tôi: "Bye bye, làm xong đồ tớ sẽ tìm cậu!"
Đôi mắt cậu ấy lấp lánh trong veo như hổ phách.
Ngay cả khát vọng về hạnh phúc cũng dâng trào như sắp vỡ òa.
Không ai trong chúng tôi ngờ được .
Sim Jaeyun sẽ chết vào ngày cậu ấy làm xong chiếc nhẫn.
Đó là một vụ tai nạn xe thảm khốc.
Sim Jaeyun bị mảnh vỡ xe đâm xuyên người.
Ngay cả răng nanh cũng rụng mất một chiếc, máu lan đến tận chân tôi.
Cậu ấy nhìn lên trời, nhưng đôi mắt đã mất đi tiêu cự.
Môi mấp máy vô lực, nhưng không phát ra tiếng.
Tôi run rẩy ghé tai lắng nghe:
"Heeseung..."
"Cảm...ơn....Heeseung..."
Cậu ấy từ đầu đến cuối vẫn chỉ gọi một cái tên đó.
Cho đến khi đôi mắt hoàn toàn mất đi ánh sáng.
Tôi lấy ra chiếc nhẫn nhuốm đầy máu từ lòng bàn tay cậu ấy.
Tựa như người mất hồn.
Không thể phản ứng gì.
Tiếng còi xe cấp cứu chói tai vang lên xung quanh.
Park Jongseong chạy đến ôm chầm lấy tôi.
Giơ tay che mắt tôi lại:
" Jungwon à, chúng ta không nhìn..."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro