Chương 28+29

Sau ngày hôm đó.

Tôi hoàn toàn mất tiếng suốt một tuần.

Không thể chấp nhận việc người bạn thân nhất rời bỏ mình.

Tôi bắt đầu thường xuyên gặp ác mộng.

Liên tục mơ thấy khoảnh khắc Sim Jaeyun chết.

Tôi luôn giật mình tỉnh giấc, rồi phát hiện mặt mình đẫm nước mắt.

Park Jongseong nhìn tôi với ánh mắt lo lắng, vùi đầu hôn lên từng giọt nước mắt

Giọng khàn khàn nói: "Đừng khóc, bảo bối... Em còn có anh."

Tôi đột nhiên ôm chặt Park Jongseong.

Hung hăng hôn anh ấy.

Sự ra đi của Sim Jaeyun bắt đầu nhắc nhở tôi.

Về kết cục bi thảm của tra công trong truyện.

Tôi muốn ôm chút hy vọng.

Muốn được ở bên Park Jongseong mãi mãi.

Nhưng đến ngày hôm sau khi đánh răng, tôi lại đột nhiên nôn ra một ngụm máu đen.

Ngay cả kết cục của tôi cũng sắp đến rồi.
___________
Chương 29
Tôi tranh thủ thời gian đến tìm Lee Heeseung.

Bên trong căn biệt thự rộng lớn.

Toàn bộ tầng một u ám, được bố trí thành linh đường.

Lee Heeseung một mình quỳ trước quan tài bằng băng, mái tóc dài màu xám khói buông xuống thắt lưng.

Anh ta quay lưng về phía tôi nói: "Không tiếp khách, mời về cho."

Bảy ngày trôi qua, anh ta vẫn chưa chôn cất Sim Jaeyun.

Cứ như vậy mà canh giữ thi thể.

Giống như người mất trí.

Tôi nói: "Tôi có đồ của Jaeyun muốn đưa cho anh."

Nghe vậy.

Lee Heeseung mới có chút phản ứng.

Tôi đưa chiếc nhẫn cho anh ta: "Đây là thứ cậu ấy làm cho anh trước khi chết."

Lee Heeseung nhận lấy chiếc nhẫn trơn màu vàng trong suốt.

Cứ nhìn mãi.

Hốc mắt dần dần đỏ lên.

"Giống màu mắt của em ấy..."

Tạ Yên hôn lên chiếc nhẫn.

Trong nỗi đau đớn, nước mắt lăn dài trên má.

Tôi không tiện xem tiếp, xoay người rời đi.

Trên đường về, Park Jongseong đột nhiên nói: "Không biết vì sao, anh luôn có cảm giác em cũng sẽ rời xa anh."

Anh ấy thở dài: "Nếu người chết là em, có lẽ anh cũng sẽ trở nên giống như Lee Heeseung."

Cũng chính vào khoảnh khắc này.

Tôi bỗng nhiên không muốn chấp nhận cái chết.

Tôi không muốn rời đi.

Không muốn bỏ lại Park Jongseong một mình.

Hệ thống muốn tôi chết vì bệnh tật.

Tôi sẽ bắt đầu từ hôm nay, cố gắng hết sức để giữ gìn sức khỏe.

Tôi không tin, mạng của tôi lại không sống nổi.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro