Chương 35+36
"Thưa phu nhân! Cậu chủ tỉnh rồi!"
Mở mắt ra, đầu đau như búa bổ.
Tôi nhìn trần nhà quen thuộc, trong phút chốc cảm thấy hơi không thật.
Mẹ tôi đang khóc: "Con trai yêu quý của mẹ ơi... Cuối cùng con cũng tỉnh rồi..."
Tôi theo bản năng muốn mở miệng nói chuyện.
Nhưng lại phát hiện cổ họng khô khốc, toàn thân đau nhức không thể cử động được.
"Nhanh nhanh nhanh... Lấy nước đến."
Mẹ tôi lau nước mắt, vừa cho tôi uống nước vừa nói:
"Bố con cũng từ Mỹ bay về rồi, con có biết không? Sau khi con và Sim Jaeyun gặp nạn trong chuyến đi dã ngoại..."
Nói được một lúc, mẹ tôi ngạc nhiên: "Ôi... Sao lại khóc thế này, con yêu, mẹ xót ruột lắm."
Vòng tay của mẹ thật ấm áp.
Nhưng tôi lại khóc không ngừng được.
"Con... đánh mất... một người..."
"Ai cơ?"
"Một người, con rất thích..."
Mẹ tôi luống cuống lau đi nước mắt trên mặt tôi.
Sau đó, bà nhặt chiếc gối ôm hình người Rem rơi dưới đất lên, lo lắng hỏi:
"Có phải là cái này không? Mẹ không hiểu mấy thứ này lắm, đây có phải là nhân vật hoạt hình con thích nhất không?"
"..."
Mẹ tôi lo lắng nói: "Con trai, đừng làm mẹ sợ, con và Sim Jaeyun cùng gặp chuyện, sau khi thằng bé tỉnh lại cũng như người mất hồn, đòi nhảy lầu, nói muốn quay về, cũng không biết muốn quay về đâu, làm mẹ nó sợ chết khiếp..."
_________
Chương 36
Tôi và Sim Jaeyun nằm cùng một bệnh viện.
Sau khi có thể xuống giường được.
Tôi đến phòng bệnh của cậu ấy thăm.
Sim Jaeyun vẫn còn băng bó trên đầu, ngồi một mình bên cửa sổ ngẩn ngơ.
"Biết trước chết rồi vẫn có thể quay về, lúc trước đã không đau lòng như vậy."
Tôi ngồi xuống bên giường cậu ấy.
Sim Jaeyun quay đầu lại: "Gì thế, sau khi tớ chết cậu đã khóc à?"
Tôi cúi đầu nghịch điện thoại, không để ý đến cậu ấy.
Sim Jaeyun ghé đầu lại chọc ghẹo: "Ê? Rốt cuộc có khóc không đấy?"
Tôi bật cười: "Điên vừa thôi."
Sim Jaeyun cũng cười theo.
Hai đứa tôi đùa giỡn một lúc, rồi nụ cười dần nhạt đi.
Sau khi hồi phục.
Tôi và Sim Jaeyun gần như đã tìm khắp tất cả các hiệu sách và trang web.
Nhưng vẫn không tìm thấy cuốn sách đó.
Nó cứ như thể chưa từng tồn tại.
Như thể từ đầu đến cuối, tất cả chỉ là ảo tưởng của chúng tôi.
Hóa ra cái chết không phải là hình phạt lớn nhất.
Hình phạt lớn nhất là tôi vẫn còn nhớ.
Nhưng lại không thể gặp lại anh ấy.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro